Nghịch Thần Ký

chương 93: sự trở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự việc diễn ra khá kịch tính cũng đầy bất ngờ làm cho đa số mọi người cũng không chú ý đến việc trên mặt đất có tới quyển sách, mọi người chỉ thấy và cho là Vương Trùng Dương đang giữ Cửu Âm Chân Kinh mà thôi. Nhưng điều này cũng không sai, bởi vì một quyển vốn dĩ là giả.

-Vương chân nhân, sự việc xảy ra vậy ta nghĩ người thích hợp nhất để giữ Cửu Âm Chân Kinh không ai khác ngoài ngài ra. Kẻ ăn mày như ta cũng xin cáo từ trước.

Bửa tiệc kết thúc cũng chính là lúc phải có người đứng ra mở màn chào từ biệt. Là một người ít hứng thú nhất đối với Cửu Âm Chân Kinh nên Hồng Thất Công đương nhiên sẽ đảm nhiệm vai trò này. Hiệu ứng đám đông đó là một quy luật mà thời nào cũng có, có người mở màn đi trước sẽ có người cất gót theo sau, lần lượt mọi người đều cáo từ rời đi. Hoa sơn luận kiếm lần này cũng kết lại màn. Từ đây giang hồ bắt đầu truyền ra thanh danh ngũ tuyệt này.

Do Lâm Triều Anh không chính thức tham gia vả lại mọi người đều nhìn thấy bản lĩnh thật sự của nàng cũng như cho là Vương Trùng Dương cố ý nhường nên cũng không tính danh xưng gì cả.

Với một người như Lâm Triều Anh thì đối với nàng có danh xưng hay không không quan trọng. Hiện tại trong lòng nàng chỉ còn lại đau khổ cùng tự trách, ngàn câu giá như lặp đi lặp lại trong đầu khiến cho đầu óc Lâm Triều Anh cũng không còn tỉnh táo nữa. Về phía Trần Tinh thì sao? Hắn đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, lúc trước khi bị thương Trần Tinh vận chuyển Huyền Băng Quy Tức Pháp để giữ lại một mạng, nhưng hiện tại thì sao? Cái gì có thể cứu nổi hắn khi tính mạng đang trong giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc?

Vì vết thương quá nặng, không thể đi đường dài nên Lâm Triều Anh chỉ còn cách đi vào thành thì tìm kiếm đại phu, đây là hy vọng duy nhất của nàng vào lúc này.

-Đại phu, đại phu ở đâu, mau ra đây…

Lâm Triều Anh xông thẳng vào y quán, bên trong không có ai nên Lâm Triều Anh cũng gấp gáp hô.

-Ai mà ồn ào như…

Tiếng nói tới trước kèm theo đó là sự xuất hiện của một thanh niên từ trong đi ra. Nhìn thấy Lâm Triều Anh thì người này hai mắt bỗng chốc tỏa sáng, thế nhưng khi nhìn thấy cả người đầy máu Trần Tinh thì kẻ này lại nhíu mày.

-Ngươi còn đứng ngay ra đó làm gì? nhanh chóng tới cứu hắn. Nếu ngươi không cứu được thì cũng đừng nghĩ giữ được mạng.

Lâm Triều Anh không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, nàng vung tay đánh cái bàn thành mảnh vụn, người thanh niên này thất kinh, tỏ vẻ sợ hãi cả người lùi về phía sau, sắc mặt cũng trắng bệch.

-Nhanh!!!!

-Vâng Vâng, nữ hiệp tha mạng….

Lâm Triều Anh hét lớn, người này cũng hoàn hồn trở lại nhanh chóng dẫn người vào một căn phòng riêng biệt, đặt Trần Tinh nằm xuống Lâm Triều Anh không cảm thấy nhẹ nhõm đi mà chỉ càng thấy trên vai mình nặng hơn. Bởi vì nhìn vết thương đang không ngừng rỉ máu của Trần Tinh chính là dấu hiệu cho sinh mạng không ngừng trôi đi, nếu không nhờ Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh thì hắn không biết chết từ đời nào rồi, thế nhưng nhiêu đó là không đủ.

-Để ta đi lấy thuốc cầm máu trước…

Người thanh niên này cũng để lại một câu rồi nhanh chóng xoay người rời đi, điệu bộ cứ như muốn trốn luôn một dạng, thấy vậy Lâm Triều Anh đương nhiên là không quên để lại một câu hâm dọa…

-Vết thương nặng như vậy làm sao có thể cứu được chứ? Trước sau gì cũng chết cứ lấy đại một loại thuốc nào đó là được… Không biết lão đầu để thuốc cầm máu ở đâu đây…

Người này ở phía ngoài cũng lẩm bẩm thì thào, thật ra y có phải thầy thuốc gì đâu? Chỉ là một tên người thân được chủ nhà nhờ trông cửa giùm thôi.

-Thuốc cầm máu.. thuốc cầm máu…Ủa, lọ thuốc gì đây? Nghe Vương tam nói với lão đầu có thể trị được bệnh bách bệnh thì phải?

-Nhanh….

-Tới liền, tời liền…..

Trong lúc lục lọi kiếm thuốc cầm máu, người thanh niên với tay một lọ thuốc rồi sự thúc giục của Lâm Triều Anh truyền ra hắn cũng không để ý nhiều bắt đầu đi vào.

Mở lọ thuốc ra, chỉ có đúng một viên, người này đưa cho Lâm Triều Anh để cho Trần Tinh uống rồi đứng sang một bên âm thầm cầu nguyện cho số phận của mình bởi vì Lâm Triều Anh không cho phép hắn rời đi.

Đương nhiên là Lâm Triều Anh không ngần ngại gì đưa cho Trần Tinh uống, bởi vì nàng thật sự không có chọn lựa nào tốt hơn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không gian im lặng trở lại, tiếng thở yếu ớt của Trần Tinh bắt đầu có thể nghe rõ lớn dần lên, thế nhưng hiệu quả hình như không như mong đợi cho lắm.

Khuôn mặt hắn ban đầu là trắng bệch sau đó lại từ từ chuyển sang hồng rồi đỏ, phía dưới tiểu đệ cũng dựng đứng lên, vết thương ở ngực càng chảy nhiều máu hơn nữa.

-Ngươi cho hắn uống xuân dược!!! chết đi……..

Tới đây kẻ ngủ cũng biết viên thuốc Trần Tinh uống dĩ nhiên là xuân dược, Lâm Triều Anh cũng tâm chìm vào đáy cốc, sau khi giải quyết xong người này nàng cũng bắt đầu quỳ rạp xuống, ánh mắt đã vô thần giống như đã cam chịu số phận vậy.

Bất lực, tuyệt vọng, tự trách,… hàng loạt cảm xúc tiêu cực không ngừng xâu xé Lâm Triều Anh, nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Trần Tinh lần cuối rồi khuôn mặt đau khổ bỗng chốc nở nụ cười, nụ cười của sự giải thoát, có lẽ Lâm Triều Anh cũng quyết định chết cùng hắn hoặc có lẽ là một quyết định khác….

-Ngươi thật ngu ngốc… thế nhưng ngươi rất tốt với ta…có lẽ ta đã sai ngày từ đầu..

Lâm Triều Anh vung tay đóng cửa lại rồi bắt đầu cởi sạch đồ của mình cùng Trần Tinh, cơ thể bóng loáng, từng tấc da thịt cân đối phối hợp với nhau thật hoàn mỹ, đáng tiếc không một ai thấy được điều này, kể cả Trần Tinh.

Không có kinh nghiệm, nhưng Lâm Triều Anh cũng không bối rối như những người khác, nàng nhấc một chân qua người Trần Tinh rồi cũng từ từ ngồi xuống, không phân biệt là nữ nhân nào, cho dù có yếu đuối hay là một cường nữ nhân, cảm giác lần đầu luôn là đau và chân thật nhất. Lâm Triều Anh cũng không ngoại lệ, nàng nhíu thật chặt đôi mày lại vì đau đớn, thế nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục.

Không biết vô tình quyết định gần như buông xuôi của mình, Lâm Triều Anh lại vô tình cứu vớt Trần Tinh khỏi quỷ môn quan.

Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh tự động vận chuyển, nguồn năng lượng lúc âm dương giao hòa chảy khắp cơ thể Trần Tinh, cơ thể hắn bắt đầu tự động chữa trị, tuy quá trình có chậm chạp thế nhưng một hơi của hắn cũng được giữ lại.

Đến khi Lâm Triều Anh mồ hôi nhễ nhại vì kiệt sức thì phía dưới Trần Tinh sắc mặt cũng trở lại bình thường, không còn đỏ bừng nữa, tuy có vài phần trắng bệch nhưng nhìn chung là đã thấy đỡ hơn vừa rồi.

Máu đã ngừng chảy, nhịp thở cũng ổn định, thế nhưng những thay đổi này Lâm Triều Anh không biết được bởi vì tinh thần lẫn thể xác của nàng đang trong giai đoạn vô cùng mệt mỏi, nàng cho là Trần Tinh đã hết cứu được nữa nên cũng đã lựa chọn buông xuôi.

Mặc xong quần áo Lâm Triều Anh điều chỉnh một chút cơ thể rồi bắt đầu mang “xác” Trần Tinh trở về Cổ Mộ để tiến hành chôn cất.

Không ngủ không nghỉ, Lâm Triều Anh rốt cuộc cũng trở về Cổ Mộ, việc đầu tiên nàng làm không gì khác chính là ôm Trần Tinh tiến vào trung tâm Cổ Mộ. Đặt hắn nằm trên giường rồi trở ra tiến hành ghi chép lại các sở học để lại cho đệ tử cùng người hầu của mình. Sau khi hoàn thành xong tất cả nàng cũng trở lại bên cạnh Trần Tinh, có lẽ do gặp phải quá nhiều cú sốc, cơ thể cũng không được nghỉ ngơi nên Lâm Triều Anh cũng đã không chịu nổi nữa nên hôn mê đi. Nếu không phải được đệ tử nàng phát hiện thì cái chết là điều không tránh khỏi.

Ngày qua ngày, thời gian trôi qua từ khi Lâm Triều Anh hôn mê tới giờ cũng gần năm, kể từ lần đó nàng dường như biến thành người thực vật, cũng nhờ có Tôn nha hoàn ngày ngày chăm sóc nên Lâm Triều Anh vẫn còn sống đến hiện tại. “Cái chết” của Trần Tinh cũng làm cho mấy người khác đau buồn, nhưng người sống vẫn quan trọng hơn, bởi vậy từ đó tới giờ căn phòng trung tâm Cổ mộ nơi để “xác” Trần Tinh người này chưa từng tiến vào, không phải vì sợ mà là vì không muốn gợi lại ký ức đau buồn.

Một ngày này, là một ngày đặc biệt, bởi vì Cổ Mộ chào đón thành viên mới, tiểu cô nương được Trần Tinh cứu ngày nào cũng đã trở thành một thiếu phụ xinh đẹp và bắt đầu thu nhận đệ tử.

Sau sự kiện đó, một ngày này cũng chính là đánh dấu sự kiện cho sự trở lại của Trần Tinh, từ trong bóng tối, hắn mở đôi mắt ra, nếu có thể nhìn thấy được ánh mắt của hắn lúc này chắc hẳn sẽ nhận ra được từ trong ánh mắt hắn là sự sắc bén mà chỉ có những cường giả mới sở hữu.

-Ta đang ở đâu đây…

Không vội ngồi dậy, Trần Tinh vẫn nằm tại chỗ thì thào, những ký ức ùa về từ lúc hơn trăm năm trước đến hiện tại…

-Ta đã ngủ bao lâu rồi không biết….Không biết các nàng hiện tại thế nào….

Sau vài phút để điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, Trần Tinh nở nụ cười khổ, lúc này hắn mới từ từ ngồi dậy rồi xếp bằng vận chuyển Bồng Lai Sinh Sinh quyết để nó tự động hấp thu, rồi lại vận chuyển Dịch Cân Kinh giúp điều chỉnh lại xương cốt cùng như đả thông kinh mạch để máu lưu thông dễ dàng hơn.

Hiện tại cho dù là con số không, nhưng với số vốn hùng hồn việc trở lại thời kỳ đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Quả thật như vậy, chỉ trong giờ ngắn ngủi, nội lực của hắn đã tiến vào giai đoạn bão hòa, xương cốt cũng đã phần nào cải thiện, thế nhưng do một thời gian dài không hoạt động cho nên hiện tại vẫn chưa thể kích hoạt lại được thân thể Bán Thần, Trần Tinh chỉ có thể đình chỉ Bồng Lai Sinh Sinh quyết thôi, đây cũng là một điều tiếc nuối, thật ra nếu như hắn tiến hành hấp thu thêm nữa thì nó sẽ như là một chìa khóa để giải tỏa xiềng xích cơ thể, giống như là gửi tín hiệu cho cơ thể nói nó không cần thiết phải bảo vệ nữa mà đã có đủ năng lượng để giải tỏa rồi, điều này đương nhiên là Trần Tinh vẫn chưa nhớ ra được, một cái là bị phong ấn, một là bị mất trí đương nhiên khác nhau.

Từ trong chiếc nhẫn trữ vật, Trần Tinh lấy ra một bộ quần áo mới rồi mặc vào, hắn đi ra khỏi vùng tối tăm này, đánh dấu cho sự trở lại của cái tên Trần Tinh.

-Này ngươi là ai, dám tự tiện lẻn vào môn phái ta?

Từ trong trung tâm đi ra, băng qua các hành lang đá, người đầu tiên Trần Tinh gặp được là một tiểu cô nương, chính xác hơn là một tiểu cô nương đang chăm chú luyện tập võ công, trên tay của bé gái này đang cầm một thanh kiếm. Hắn không làm phiền mà lẳng lặng quan sát, bởi vì trong ký ức của Trần Tinh không có người này. Được một lát thì tiểu cô nương này cũng dừng lại động tác và giật mình phát hiện Trần Tinh, hai tay chống nạnh phùng mang trợn má hỏi, điệu bộ trông rất buồn cười.

-Tiểu muội muội, ta từ phía trong đi ra mà? Làm sao có thể gọi là lẻn vào được? Phải rồi, muội tên gì? những người khác đâu rồi?

-Cũng đúng, cơ mà ngươi là ai? Vì sao ta phải nói cho ngươi biết tên của ta cơ chứ?

-Như thế này nhé, lúc nảy ta thấy muội luyện tập môn kiếm pháp đó có nhiều chỗ thiếu sót lắm, nếu như muội cho ta biết muội tên gì ta sẽ chỉ cho muội thiếu sót của muội chỗ nào, được chứ?

Bé gái này lấy tay gãi đầu bộ dáng suy nghĩ rồi cũng đồng ý câu giải thích của Trần Tinh, nhưng trẻ con đương nhiên trí nào chưa phát triển hoàn thiện, không phải ai cũng có trí tuệ siêu phàm từ nhỏ, làm sao có thể so sánh với một Trần Tinh đa mưu túc trí được.

-Thật sao? Không gạt ta đó chứ?

-Có cần thiết phải không? Chỉ là hỏi tên thôi mà?

-Được rồi, nghe cho kỹ này, bổn cô nương tên là Lý Mạc Sầu. Sao nào? Tên đẹp chứ?

Tiểu cô nương, không phải gọi là Lý Mạc Sầu dương dương tự đắc trả lời.

-Lý Mạc Sầu, không phải Xích luyện tiên tử trong Anh hùng xạ điêu chứ? Không nghĩ tới ta đã hao phí thời gian dài như vậy mới tỉnh lại, đáng chết, ta nhớ kỹ ngươi rồi… đừng để cho ta có cơ hội…nếu không.

Trần Tinh nghe xong cũng bắt đầu lẩm bẩm, không biết là hắn đang ghi hận ai nữa, là kẻ có đôi cánh đánh hắn trọng thương hay là Âu Dương Phong, cũng có thể là cả .

-Cái gì Xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu? đang nói ta sao?

-Được rồi tiểu muội, không nói vấn đề này nữa, những người khác đâu? Triều Anh còn khỏe chứ?

-Ngươi biết tổ sư bà bà? Ta nghe sư phụ nói tổ sư bà bà đã mất từ lâu rồi.

Trần Tinh nghe giọng nói hồn nhiên của Lý Mạc Sầu thân người cũng cứng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như hắn biết được việc xảy ra lúc mình mê man thì chắc hẳn Trần Tinh sẽ không chỉ biểu hiện đơn giản như vậy.

-Tiểu muội, sư phụ của muội có ở đây chứ?

Lý Mạc Sầu ngốc nghếch gật gật đầu, sau đó Trần Tinh cũng không do dự quay người đi. Hắn muốn biết nguyên do cái chết của Lâm Triều Anh, bởi vì trong trí nhớ của hắn, chính hắn là người đã cứu Lâm Triều Anh, làm sao nàng có thể chết được?

-Này, khoan đã, chờ ta với…

Trần Tinh đi một đoạn nữa, đối với thiết kế trong Cổ Mộ thì hắn đã quá quen thuộc, nên không mất thời gian tìm kiếm.

-Tôn nha đầu, đã lâu không gặp,…

Người thứ Trần Tinh nhìn thấy không ai khác chính là nha hoàn của Lâm Triều Anh, chỉ có điều hiện tại cũng một thiếu nữ cũng đã trở thành một trung niên nữ nhân rồi.

-Ngươi……!!!!

Nha hoàn của Lâm Triều Anh không thể tin vào mắt mình về sự xuất hiện của Trần Tinh, chén cháo trong tay nàng cũng đã rơi xuống.

-Có cần phải bất ngờ như vậy không?

-Ngươi..Ngươi là người hay quỷ…

-Được rồi, đừng hỏi những câu ấu trĩ như vậy nữa, nếu ta là quỷ thì cũng đâu đứng đây để nói chuyện với ngươi, mau nói cho ta biết Triều Anh chết như thế nào? Tại sao lại chết?

Trần Tinh không muốn dây dưa vấn đề này nữa. Tôn nha hoàn nghe Trần Tinh nói vậy cũng cảm thấy Trần Tinh còn sống, nhiều năm trôi qua tính tình nàng cũng đã chững chạc hơn rất nhiều, tuy nhiên nhắc đến Lâm Triều Anh tâm trạng nàng lại không tránh khỏi có chút sa sút

-Tiểu thư không có chết, chỉ là...

-Chỉ là gì? Tại sao lại úp úp mở mở...

-Chỉ là từ khi tiểu thư mang ngươi trở về thì đã hôn mê, tới giờ vẫn không tỉnh lại...

-Như vậy sao? Không chết là tốt... Mau dẫn ta đi gặp nàng...

Không chút do dự nha hoàn Lâm Triều Anh xoay người rời đi dẫn Trần Tinh vào một căn phòng, phía trong dĩ nhiên là đang nằm trên giường Lâm Triều Anh, nàng giống như đang ngủ say, rất an bình, có lẽ sợ đối mặt với hiện tại là lý do khiến Lâm Triều Anh hôn mê một giấc suốt gần năm.

-Tôn nha đầu, ra ngoài đi, ở đây có ta là được rồi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio