- Ma thú cấp năm "Tật phong điêu"!
Trung niên mặc bố y nhẹ giọng nói, động tác trên tay ngừng lại.
Tật phong điêu được phong cái danh này là dựa trên tốc độ ghê người của nó, trong nháy mắt đã đến trước mặt bố y trung niên rồi đáp xuống ở giữa Hàn Phong Tuyết và trung niên mặc bố y.
Âu Hạc xuống khỏi bạch mã, đi tới bên người Ngao Nguyệt, cung kính chào:
-Nguyệt công chúa!
Trong miệng cung kính, nhưng trong lòng đang nguyền rủa Ngao Nguyệt, tới cũng thật là đúng lúc!
-Xoát..
Nghe được thanh âm của Âu Hạc, binh lính xung quanh nhất tề quỳ sụp xuống, hô lên:
-Bái kiến công chúa!
Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ mình không đoán sai mà, kể từ khi biết Âu thiếu gia là hậu bối của Âu đại công tước, hắn liền mơ hồ đoán được thân phận của Ngao Nguyệt .
Ngao Nguyệt cười một tiếng, nói:
-Công tước đại nhân không cần đa lễ, mọi người cũng đứng lên cả đi.- Vừa nói tay vừa chỉ trung niên mặc bố y vừa nói - Công tước đại nhân, chẳng biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?
Không đợi Âu Hạc mở miệng, trung niên mặc bố y giành nói:
-Người dân thường thôi ạ, họ Lâm tên Viễn, ra mắt công chúa điện hạ, chẳng biết công chúa đến đây có việc gì ạ?
Lúc này trong lòng hắn có chút vội vã. Công pháp cấp tôn đã sắp tới tay, hắn cũng không muốn nhiều chuyện phiền toái, không nghĩ tới giữa chừng ở đâu lại xuất hiện ra một cô công chúa. Đến cũng không có việc gì, vấn đề là người áo xanh bên cạnh công chúa, khí thoát ra từ người tên đó cho hắn biết tu vi của tên đó lúc yếu hơn, lúc thì lại như cao hơn hắn cả một bậc.
-Cũng không có chuyện gì lớn, chả là vị tiểu huynh đệ phía sau kia là bằng hữu của ta, muốn Lâm tiền bối cùng Công tước đại nhân có thể cho Ngao Nguyệt ta chút thể diện, tha hắn một lần. Coi như Tiểu Nguyệt nợ các ngài một món nợ nhân tình đi, như thế nào?
Cho dù trong lòng vạn phần không cam chịu, nhưng Âu Hạc vẫn gật đầu một cái, đáp ứng nói:
-Nếu Nguyệt công chúa đã mở miệng, Âu Hạc đương nhiên không có ý kiến.
Tuy là Công tước được quý trọng của đế quốc, nhưng công chúa mở miệng hắn vẫn không thể không nể mặt. Bằng không nếu truyền vào trong tai quân vương, khó tránh khỏi việc bị ghép vào tội vô lễ.
Trừng mắt nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, thầm nghĩ:"Để cho tiểu tử ngươi sống thêm mấy ngày!"
Thấy Âu Hạc đồng ý, Ngao Nguyệt cười cười gật đầu với hắn một cái, đưa mắt nhìn sang Lâm Viễn lại thấy Lâm Viễn cau mày, hắn vẫn không muốn buông tha cơ hội lần này, khí tức phóng ra ngoài, hướng về phía Ngao Nguyệt nói:
-Nếu như Lâm mỗ không đáp ứng?
-Hừ.
Một tiếng hừ lạnh, người trung niên bên cạnh Ngao Nguyệt bước về phía trước một bước, khí tức không hề che giấu phóng ra ngoài, lạnh lùng nhìn Lâm Viễn nói:
-Ngươi có thể thử không đáp ứng xem?
Cảm nhận khí tức trên người đối phương, vừa liếc nhìn Tật phong điêu phía sau, hắn thở dài trong lòng:"Xem ra chỉ có thể chờ lần sau, dù sao tiểu tử kia cũng chạy không thoát."
Đem khí tức thu liễm lại, Lâm Viễn cười cười:
-Lâm mỗ chỉ là đùa một chút mà thôi, nếu công chúa đã mở lời, dù cho Lâm mỗ khinh thường cũng không dám làm càn.
Ngao Nguyệt nhã nhặn cười một tiếng, nói:
-Tiểu Nguyệt ở nơi này cám ơn tiền bối, chuyện ngày hôm nay, coi như là Tiểu Nguyệt nợ tiền bối một món nợ nhân tình, nếu ngày sau tiền bối có yêu cầu gì thì người cứ việc mở miệng.
Ngao Nguyệt dĩ nhiên biết rõ Lâm Viễn chỉ là hư dữ ủy di (ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng không cam), nhưng giữa việc gây thù chuốc oán với một kỹ vương cường giả và việc cùng hắn kết thành bằng hữu chỉ có khác nhau mỗi một hành động mà thôi. Sai một ly đi ngàn dặm, Ngao Nguyệt là người thông minh, nàng biết dùng sự khéo léo của mình đúng lúc.
Trong lòng Hàn Phong Tuyết cười lạnh, những người này quả thật là rất tinh nhuệ, Hàn Phong Tuyết hiểu rõ nếu như không phải Sài lão là sư phụ của mình thì Ngao Nguyệt làm sao tận lực chạy tới cứu cậu. Vả lại tới còn trùng hợp như vậy, bảo Hàn Phong Tuyết không muốn có ý nghĩ khác cũng khó. Cứ coi như là Ngao Nguyệt chạy tới cứu mình nhưng cô ấy chút cũng không hề gây hấn mà rất khôn khéo để vỗ về lòng người, bắt người ta phải phục tùng, phần khôn khéo này làm cho Hàn Phong Tuyết không thể không bội phục. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Hàn Phong Tuyết vẫn rất cảm ơn Ngao Nguyệt, cho dù là xuất phát từ mục đích gì thì phần ân tình này phải báo. Ân oán rõ ràng, cũng là nguyên tắc đối nhân xử thế của cậu.
-Nếu như công chúa không có chuyện gì, cựu thần cáo lui trước.
Biết rõ chuyện không có kết quả, Âu Hạc lập tức tính rời đi.
-Nếu đã tới, cũng không cần đi.
Thanh âm lãnh mạc mà già nua vang lên, tuy là thanh âm không lớn, nhưng xuất hiện rõ ràng ở trong tai mỗi người. Mọi người đảo mắt chung quanh, nhưng không phát hiện ra hình bóng của bất kỳ kẻ nào.
-Tới rồi!
Hàn Phong Tuyết và Ngao Nguyệt cùng nói ở trong lòng.
Hai đầu lông mày của Lâm Viễn nhíu lại như dính được lại với nhau ngay, với tu vi của hắn vậy mà không cách nào cảm ứng được nơi phát ra thanh âm. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Một điểm đen xuất hiện ở phía xa chân trời, một thân ảnh màu sắc dần rõ nét, với tốc độ cực nhanh hướng bên này bay tới.
-Ngô...ya
Một tiếng ré dài, Thái điêu lại gia tăng tốc độ, chỉ chốc lát đã xuất hiện ở trên đầu mọi người, Thái điêu trên lưng còn có hai người ngồi, một người mà ở đây ai cũng đã gặp, chính là Viên Mộng Dao đang chạy trốn, mà người còn lại cũng là một vị lão nhân, trên lưng cõng một lão nhân còng lưng.
Thái điêu đang định chậm rãi hạ xuống, lại thấy lão nhân trực tiếp nhảy xuống, từ trên không nhanh chóng hạ xuống, lúc này nhìn đâu ra vẻ già nua của một cụ già? Trong mắt đều là khí thế ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ không ai bì nổi, nếu như nói mới vừa rồi Ngao Nguyệt như tiên nữ hạ phàm thì giờ khắc này lão nhân lại như thiên thần giáng trần.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lão nhân chậm rãi hạ xuống đất, lòng bàn chân lão như được cái gì đó nâng đỡ, từ đầu đến cuối tốc độ vững vàng không nhanh không chậm. Lão nhân đó chính là Sài lão, thấy tiểu điêu còn chở Viên Mộng Dao đến Âu Hạc lập tức hiểu rõ sự nghiêm trọng của việc này, đồng thời cũng có chút tự trách mình. Nếu như Hàn Phong Tuyết có chuyện, Sài lão chắc chắn sẽ giết hết những người có dính líu đến việc này, dù cho máu chảy thành sông sẽ không dừng tay. Thấy Hàn Phong Tuyết bình yên đứng đó, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng tâm lão cũng là vui vẻ vô cùng, lão tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Hàn Phong Tuyết nhìn Sài lão, trong lòng rất cảm động. Cậu đương nhiên biết rõ Sài lão ở đây lập uy, là vì bảo vệ cậu về sau không bị thương tổn.
Bắp thịt gương mặt Lâm Viễn hơi biến tướng, vặn vẹo tới khó coi, hai chân nhịn không được hơi run run, từ trên cao trực tiếp rơi xuống đất, cái này chưa nói đến thực lực, hắn đến nghĩ đến còn không dám, hơn nữa người vừa tới rất có khả năng là địch không phải bạn.
Âu Hạc cũng hoảng sợ nhìn Sài lão hạ xuống,"Nếu đã tới cũng không cần đi, là nói với ta sao? "
Cuối cùng cũng hạ xuống đất, quá trình ngắn ngủi với một ít người nhưng lại rất gian nan, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau cùng đưa mắt dừng ở trên người Lâm Viễn, Sài lão giọng nói lạnh như băng:
-Kỹ vương ba sao, đại khái là một người có tu vi đáng để các người tán thưởng. Có thể tu luyện tới bước này cũng không dễ dàng, đáng tiếc là ngày hôm nay ngươi nhất định vĩnh viễn lưu lại đây rồi!
-Tí Tách.
Mồ hôi lạnh ứa ra sau gáy, rơi xuống đất, Lâm Viễn thanh âm có chút run rẩy nói:
-Tiền bối, vãn bối có cái gì mạo phạm sao?
Người nào tu vi càng cao thì càng không muốn chết và Lâm Viễn cũng không có ngoại lệ. Hàn Phong Tuyết đi tới, quay về hướng Sài lão:
-Sư phụ!
Người nói thì vô ý nhưng lại làm cho Lâm Viễn và Âu Hạc nghe thấy thế trên mặt tái nhợt không một tơ máu.
- Hahaha. Tôi cũng đã sớm biết người có đưcọ thực lực và công pháp cao cấp như thế thì làm sao mà không có thân thế khác người chứ. Chỉ tiếc là lòng tham vô lượng, ta đã bị lòng tham của mình làm mờ mắt rồi - Lâm Viễn cười khổ, trong lòng ngay cả ruột cũng hối hận.
-Ầm!
Đạp một cái văng đi khỏi mặt đất, Lâm Viễn dùng hết toàn thân công lực, bay nhanh hướng nơi xa bỏ chạy. Hắn cố tình nói ra một câu phân tán sự tập trung chú ý của Sài lão để dễ bề bỏ trốn.
Đáng tiếc là hắn không biết thực lực của Sài Lão, nếu không thì hắn cũng sẽ không làm ra quyết định ngu xuẩn thế này. Lâm Viễn thân ảnh vọt tới trước liền đứng hình lại tại chỗ, không cách nào tiến thêm nửa bước.
-Oành!
Ánh lửa hiện ra, chỉ thấy Lâm Viễn toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt, trong hỏa diễm truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Lâm Viễn. Nhưng âm thanh thảm thiết ấy lưu lại cũng không lâu lắm, một lúc sau thì dừng lại theo như lời Sài lão, Lâm Viễn vĩnh viễn lưu lại ở chỗ này.
Thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt, tất cả mọi người đều sơ hãi, cường giả kỹ vương vậy mà không thể đánh trả chút nào đã bị đốt chết tại chỗ, cái này, cái này...con người có thể làm được sao?
Từ khi thấy Sài lão xuất thủ, Hàn Phong Tuyết lúc này cũng há miệng ra kinh ngạc, cậu không nghĩ tới người sư phụ luôn hiền lành ôn hòa, ấm áp vậy mà lại mạnh tới như này. Hơn nữa còn có một mặt huyết tính như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng chỉ có cảm xúc rung động, sư phụ làm mọi thứ hết thảy cũng vì cậu mà thôi.
Viễn Viên Khải lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt, từ lúc mới bắt đầu hắn liền ở phía xa quan sát, chuyện phát sinh không có bỏ sót chút nào, tất cả viễn cảnh nơi đây hắn đều thấy rõ
Người ở đây sợ hãi nhất bây giờ không nghi ngờ chính là phụ tử Âu Hạc, chứng kiến Lâm Viễn hóa thành tro bụi, hai cha con hai chân lại không cách nào chỗng đỡ được trọng lượng cơ thể, xụi lơ ngồi dưới đất.
Sài lão đưa mắt nhìn sang hai người, hai thân thể như không còn có thể tự khống chế cảm xúc của cơ thể. Cả người cứ run lên bần bật.
Lúc này, Ngao Nguyệt đi tới, hướng về phía Sài lão:
-Sài lão chẳng biết có thể bỏ qua cho bọn họ một lần hay không, ta bảo đảm, bọn họ không bao giờ tìm Tuyết Phong huynh đệ gây phiền phức nữa.
Âu Hạc thông minh gian sảo vừa nghe lời này lập tức suy đoán rất nhiều thứ, Nguyệt công chúa cứu Hàn Phong Tuyết tất nhiên bởi vì nguyên nhân là Sài lão, cho nên bọn họ chắc chắn là người quen, như là bắt được phao cứu mạng cuối cùng, Âu Hạc vội nói:
-Đúng vậy tiền bối, Âu Hạc bảo đảm không bao giờ tìm Tuyết Phong thiếu gia gây phiền phức nữa, nếu như có lần sau, thì sẽ không được chết tử tế.
Sài lão chuyển hướng sang Hàn Phong Tuyết nói:
-Tuyết Phong, ngươi quyết định đi.
Trước mặt người khác, vì giúp Hàn Phong Tuyết che giấu thân phận, hắn cũng không gọi thẳng Phong Tuyết.
Hàn Phong Tuyết gật đầu nói:
-Sư phụ, mới vừa rồi nhờ có Nguyệt công chúa cứu giúp. không thì đệ tử cũng chạy không thoát, nếu công chúa đã mở miệng, hãy bỏ qua cho bọn họ đi!
Sài lão nhìn thoáng qua Ngao Nguyệt:
-Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi cứu Tuyết Phong, coi như là lão đầu nợ ngươi một ân tình, sau này có chuyện gì có thể tới tìm ta, lần này cũng nể mặt ngươi mà thả bọn chúng. Nhưng mà ta không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra lần thứ , bằng không ta nhất định huyết tẩy đế đô!
Âu hạc nghe thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói:" Lão quái vật này cũng dám nói như vậy, gọi công chúa là nha đầu, còn đòi huyết tẩy đế đô?!"
Sài lão đáp ứng nợ một món nợ ân tình, Ngao Nguyệt mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại thản nhiên cười nói:
-Ta và Tuyết Phong huynh cũng coi như bạn bè, cái này vốn là việc nên làm, tiền bối không cần khách khí.- Lại chuyển sang Hàn Phong Tuyết nói -Tuyết Phong huynh cũng đừng gọi công chúa công chúa nữa, có thể trực tiếp gọi tên ta.
-Nếu việc hôm nay đã giải quyết xong, tất cả liền giải tán đi. Hơn nữa chuyện hôm nay, ta không muốn người khác biết được.
Nói xong, Sài lão dặn dò Hàn Phong Tuyết một tiếng liền đi thẳng, chẳng bao lâu liền biến mất. Sau đó, Ngao Nguyệt và Âu Hạc lần nữa hạ khẩu lệnh, mọi người mới lần lượt rời đi.