Nghịch Thiên Kỹ

chương 93: băng hân vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi dạ tiệc tặng quà cho chủ nhân của bữa tiệc, chính là một trong những điễm nổi bật của giới quý tộc, Mọi người ai nấy cũng đều có chung một tâm lý đó là so sánh xem lễ vật của ai đáng giá hơn, do đó, mọi người đều tình nguyện thông qua cơ hội này thể hiện sự hào phóng của bản thân.

Hoàng đế mỉm cười nói:

- Không phải là đã nói tùy ý hay sao? Mọi người không phải đợi sự chỉ thị từ ta, cứ xem như ta đang không có mặt ở đây.

Không thể không nói, rõ ràng vị quân chủ hoàng đế cực đoan lùn béo này cũng có điểm phi phàm, thân là đế vương, lại không có một chút gì cao ngạo, biểu hiện rất dễ gần, bởi vì sự tùy ý của đế vương, đã khiến cho không khí trong hội trường không còn quá căng thẳng nữa, cũng cần nói thêm gặp mặt Hoàng Đế mà các vị quan khách đều không thể hiện sự căng thẳng là điều không thể có, thế mà vị Hoàng đế này lại thoải mái nói Tùy ý khiến cho không khí căng thẳng trong hội trường bỗng chôc tan biến.

Vị quý tộc đang nói đứng dậy, đi đến bên cạnh Nguyệt công chúa, trong tay cầm một hộp quà màu đỏ tía, mở hộp quà ra, Phụng Hoàng Cửu Thiên tung cánh bay lên hiện ra trước mắt mọi người, Phụng hoàng hoàn toàn do Thanh Ngọc thuần sắc tạo thành, màu sắc sáng lấp lánh, đường cong mềm mại tinh xảo, tuyệt đối không phải vì được chế tạo từ Ngọc mà mất đi vẻ sinh động chân thật của nó.

Nguyệt công chúa cũng giống như Phụng Hoàng đang bay, Xinh đẹp, thanh nhã, hy vọng Nguyệt công chúa sẽ thích món quà mà ta tặng. – Vị thanh niên quý tộc tán dương.

Ngao Nguyệt đứng dậy, nhận lấy món quà, mỉm cười với vị thanh niên quý tộc nói:

- Ta rất thích, cảm ơn món quà của Ngươi.

- Đây là vinh hạnh của ta- Vị thanh niên quý tộc nói xong liền lùi trở lại phía sau. Trên mặt lộ rõ nụ cười chiến thắng.

Có một người dẫn đầu nên những người tiếp theo cũng lần lượt mang lên tặng Nguyệt công chúa món quà mà mình đã chuẩn bị, Ngũ hoa bát môn, các loại vật phẩm quý hiếm đều được lấy ra.

Nguyệt công chúa đây là món quà của ta, một bộ Kỹ Đao do ta tu luyện – Đao pháp cuồng chiến, do Kỵ sỹ cấp sáng tạo ra, vị kị sỹ của học viện Kỵ Sỹ đưa cuốn bí kíp võ công cho Ngao Nguyệt, từ chỗ Ngao Dương có thể biết, tên hắn là Hổ Mãnh, có người cùng đến tham gia buổi tiệc này với hắn, trong đó có vị là người của học viện giáo kỹ tên gọi Thu Phong, một vị ở học viện kiếm sỹ tên gọi Tây Môn Tuyết.

Hắn thực sự cũng không nỡ tặng đi cuốn bí kíp võ công này. – Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, vì muốn lấy lòng Nguyệt công chúa mà Mãnh Hổ ngay cả cuốn công pháp do chính bản thân mình khổ công tu luyện cũng lấy ra làm quà tặng, thật không thể không thừa nhận, hắn đã rất hạ quyết tâm.

Nhìn thấy vị kỵ sỹ tặng lễ vật xong, đương nhiên người đi cùng hắn không chịu lép vế, Thu Phong tặng cuốn Vương cấp kỹ năng, Tây Môn Tuyết thì tặng một bộ kiếm pháp cường đại. Các đẳng cấp của kiếm sỹ và võ sỹ cũng không có sự khác biệt nhiều, được phân thành các cấp: Kiếm sỹ, kiếm sỹ trung cấp, kiếm sỹ cao cấp, Kiếm tông, Kiếm thánh, Kiếm thần, Tây môn Tuyết là một vị cao thủ trung giới Kiếm tông.

Ngao Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện, nhận lễ vật, thực ra với thân phận của nàng những lễ vật này cũng đã khiến nàng phải động lòng.

- Tuyết Phong, đệ đã chuẩn bị lễ vật gì vậy?- Ngao Dương mỉm cười hỏi.

“ “Ây da”, Hàn Phong Tuyết đưa tay ra ngại ngùng nói:

- Đệ chẳng chuẩn bị được món lễ vật gì vì cơ bản là đệ không biết.

Ngao Dương cũng có chút bất ngờ, mỉm cười tiếp lời:

- Hay là Ngươi tặng cho nhị muội của ta một nụ hôn nhé, ta tin rằng nhị muội sẽ rất vui.

- Đại ca - Hàn Phong Tuyết nhìn Ngao Dương nói: - Yên tâm mà, mặc dù không có sự chuẩn bị từ trước nhưng lễ vật thì tiểu đệ có. Trong tay của Hàn PHong Tuyết có rất nhiều đồ quý hiếm, chỉ là rất nhiều thứ không dễ để lộ ra thôi.

- Ừ- Ngao Dương gật đầu rồi nói: - Tiểu đệ thấy Băng Hân Vân thế nào, có cần ta giới thiệu không?

Hàn Phong Tuyết có chút động lòng, tâm lý yêu chuộng cái đẹp ai cũng có, Phong Tuyết cũng không ngoại lệ, nhưng vì sự tình của Viên Mộng Dao, nên Phong Tuyết đem suy tư tình cảm đó chôn vùi trong tim, cũng là lúc đóng cửa trái tim lại. Phong Tuyết cũng biết rõ Ngao Dương là vì muốn Phong Tuyết bước ra khỏi ám ảnh mới cố ý làm như vậy, nhưng trái tim đã bị tổn thương đâu phải nói quên là có thể quên

- Đại ca, cứ để tùy duyên vậy.

Thở dài một cái, Ngao Dương hiểu rõ tâm sự của Hàn Phong Tuyết, nên không nói gì thêm nữa.

Màn tặng lễ vật vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng xem ra chẳng có món lễ vật nào có thể vượt qua được món lễ vật của người Mãnh Hổ, cho nên không khí có phần trùng xuống.

Hàn Phong Tuyết từ trong lòng bàn tay kéo ra một mảnh vải, đi đến trước mặt Ngao Nguyệt, mở miếng vải đó ra, một cây nấm linh chi long lanh xuất hiện trước mắt mọi người, cây nấm linh chi này khác biệt với các loại nấm linh chi khác ở chỗ: Nấm linh chi trong tay của Hàn Phong Tuyết có cánh hoa, màu sắc rất đặc biệt, đang đua nhau khoe sắc.。

“Thất diệp linh chi” Thái Lão – một người có kiến thức rất rộng về Linh Chi kinh ngạc thốt lên.

Thất diệp linh chi- Đây đúng là thất diệp linh chi hay sao?- Nghe thấy Thái Lão nói, trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc, mặc dù biết Hàn phong Tuyết không phải là một kẻ bủn xỉn nhưng không nghĩ rằng Phong Tuyết có thể lấy ra một thứ quý giá như vậy làm lễ vật, cần phải nhớ rằng: Linh chi là loại thần dược, có thể trị được bách bệnh, mà thất diệp linh chi lại là một trong những tuyệt phẩm, có thể cải lão hoàn đồng, tăng cường xương cốt, càng khiến người khác thèm muốn là bởi thất diệp linh chi có thể điều chế thành một loại Linh dược – đả thông kinh mạch cực tốt, không những có tác dụng tăng cường hồi phục công lực, còn có tác dụng đả thông kinh mạch, đây là loại đan dược mà vô số kẻ thèm thuồng.

Đả thông kinh mạch, khiến cho các kỹ năng hoặc kiếm pháp tiến bộ cực nhanh, cở thể linh hoạt, đối với Kỹ Vương cường giả trở lên mà nói, hiệu quả của nó thật không có gì phải nghi ngờ trong việc làm tăng thực lực.

Ngao Dương kinh ngạc ngẩn người ra một lát:

- Ôi Trời, cái này gọi là không mang theo lễ vật gì đó hả, tùy ý lấy ra một món đồ lại là thất diệp linh chi. - Ngao Dương làm sao biết được trên người Hàn Phong Tuyết còn có cả cửu diệp linh chi vẫn được nhắc đến trong truyền thuyết.

- Mời Nguyệt công chúa nhận cho – Hàn Phong Tuyết mỉm cười nói, Ngao Nguyệt có công cứu mạng đối với Phong Tuyết, cho nên tặng thất diệp linh chi cũng chẳng nhằm nhò gì.

- Món lễ vật này có phải là rất quý hiếm hay không? – Ngao Nguyệt mỉm cười nói.

-Chỉ cần công chúa thích là được.

Ngao Nguyệt cẩn thận đón nhận, yêu quý và cất giữ cẩn thận, đợi sau khi buổi tiệc kết thúc còn cần xử lý chút chuyện. Món lễ vật này thật sự rất quý giá, nhìn ánh mắt tham lam của Thái Lão là biết liền.

Thái lão có chút hối hận vì hành vi nhiều chuyện của mình, Hoàng đế vần không mở lời, Hoàng đế vẫn còn suy nghĩ điều gì nữa nhỉ, sợ vụt mất cơ hội đắc tội với thần tài, dĩ nhiên Hàn Phong Tuyết có thể lấy ra cây, đương nhiên cũng có thế lấy ra cây thứ thậm chí cây thứ .

Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng quay trở về chỗ ngồi, làm như chưa từng phát sinh sự việc gì vậy.

Thời gian dùng cơm tiếp tục qua đi canh giờ mới kết thúc, tự nhiên có người đem đồ vật thu dọn sạch sẽ, bao gồm tất cả các bàn ghế đều chuyển ra ngoài, hoàng đế tại hội trường nói thêm vài câu rồi đưa hoàng hậu, Thái Lão cùng Băng Viễn Sơn rời đi, trước khi rời đi Hoàng đế còn cẩn thận nhìn Hàn Phong Tuyết đầy thâm ý.

Một điều kỳ lạ là dì Băng lại không rời đi, Những người còn ở lại ngoài người mỹ phụ này ra đều là thanh thiếu niên.

Nhìn thấy dì Băng đi về phía mình, Hàn Phong Tuyết gọi một tiếng

-Dì Băng - Dì Băng gật đầu rồi mỉm cười nói với Hàn Phong Tuyết :

-Tuyết Phong, cuối cùng thiên địa cũng là của thanh niên các con rồi, ta đưa Hân Vân đến là muốn Hân Vân và con thành một đội vui vẻ, con giúp ta chỉ bảo thêm cho nó. – nói xong còn tinh nghịch nháy mắt, dường như là ám hiệu ngầm cho Hàn Phong Tuyết vậy.

-Dì Băng – Hàn Phong Tuyết muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Dì Băng cắt ngang, - Bây giờ dì bận chút việc, nên đi trước, sau khi buổi yến tiệc kết thúc, con giúp ta đưa nha đầu này về cầm hàng, ta đợi các con ở đó, nói xong nhìn sang Ngao Dương rồi nhanh chóng rời bước.。

Hàn Phong Tuyết âm thầm cười đau khổ:

- Bản thân ta có chỗ nào tốt, vì sao dì Băng lại muốn đem người con gái hoàn mỹ nhất giao phó cho ta. –Cậu sao lại không hiểu dụng ý của dì Băng chứ.

Băng Hân Vân mới tuổi, dùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn Hàn Phong Tuyết, dường như là có tâm ý với cậu vậy, khó khăn lắm mới dám mở lời:

- Huynh biết đàn tấu ư?

Dáng vẻ ngây thơ của Băng Hân vân như thu hút linh hồn của Hàn Phong Tuyết, vừa nãy khi cha mẹ của Băng Hân Vân còn ở đây còn làm ra vẻ không để ý đến, mà bây giờ như biến thành một người hoàn toàn khác, cũng thật là biết giả bộ, định thần lại lát, Hàn Phong Tuyết trả lời:

- Biết chút ít.

- Chỉ một chút thôi sao, mẹ nói huynh sẽ dạy ta đàn tấu, như thế tài nghệ của huynh nhất định đạt đến độ tuyệt diệu rồi.

- Ừ - Hàn Phong Tuyết ngẩn ra một chút, Băng Hân Vân tin tưởng như vậy, như vậy trong lĩnh vực đàn tấu chắc cũng đạt được những thành tích rất cao.

Hàn Phong Tuyết không đáp lại, Băng Hân vân tiếp lời:

- Chúng ta so tài chút nhé.

- Được thôi . – Hàn Phong Tuyết mỉm cười, Hàn Phong Tuyết có vẻ rất có thiện cảm với vị cô nương vừa xinh đẹp vừa ngây thơ này, ai cũng có thiện cảm với mỹ nhân mà.

Khi người đang trờ chuyện, Ngao Dương cho phép những người đang đứng bao quanh người họ lui ra để cho bọn họ có không gian riêng tư, rõ ràng là dì Băng gửi gắm, tạo cơ hội cho người bọn họ, điều đó làm sao dấu được Hàn Phong Tuyết, không nhiều nhưng có vẻ Hàn Phong Tuyết cũng có chút hứng thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio