Cố Thanh Mộc ngượng ngùng đưa bài thi cho cô ấy.
"Bài thi này..." Cố Thanh Mộc cau mày nhìn những bài thi bị rơi ướt. Những bài thi này không chỉ bị ướt, lại còn dính nước bẩn. Nói thật lòng, đến bản thân Cố Thanh Mộc còn có chút ghét bỏ.
"Nếu không mình lấy về đi sấy khô giúp cậu nha." Đôi mắt màu đen của Cố Thanh Mộc nhìn người kia, chân thành mà sạch sẽ.
"Cũng được." Cô gái kia nhìn cô một hồi, nghiêm túc nói.
"Mình là Cố Thanh Mộc lớp 10/10. Phòng học ở chỗ rẽ lầu một." Cố Thanh Mộc giới thiệu.
Nghe thấy ba chữ Cố Thanh Mộc, ý cười trên khóe miệng cô gái kia dần tăng thêm.
Nghiêm túc nói "Chủ nhiệm lớp bọn mình thường xuyên nhắc tới cậu. Chào cậu, mình là Giang Khuynh Ca lớp 10/11."
Giang Khuynh Ca. Không phải Cố Thanh Mộc chưa từng nghe thấy cái tên này. Đó là cái tên huyền thoại luôn đứng hạng nhất hằng năm từ khi bắt đầu khai giảng.
Chỉ là kiếp trước trong tim trong mắt cô đều là Diệp Vãn An. Làm sao có tâm tư đi hứng thú với người khác. Không ngờ hôm nay lại gặp được đại thần chính hiệu. Đây thật sự là không chỉ đẹp người, lại còn là học bá chỉ số thông minh cực cao.
"Vậy mình sấy khô những bài thi này. Đến lúc đó sẽ trả lại cậu." Đến lúc này Cố Thanh Mộc vẫn còn thấy có lỗi.
"Được." Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước.
Gần 10 giờ tối, lúc này Cố Thanh Mộc - người đáng lý ra phải làm bài tập - lại đang cầm máy sấy thổi khô phần ẩm ướt trên bài thi với vẻ mặt nghiêm túc. Cô đã thử dùng khăn giấy lau nước bẩn trên bài thi. Chỉ còn một chút dấu vết.
Trên bài thi dày đặc những chữ viết tuyển tú* (tuyển tú = dùng để chỉ những điều xuất chúng, tao nhã và xinh đẹp). Thậm chí còn phong phú tinh tế hơn cả vở ghi chép hiện tại của Cố Thanh Mộc. Cố Thanh Mộc nghĩ trong lòng: Thì ra huyền thoại đều luyện thành như vậy.
Chủ nhật ở trường trung học Thực Nghiệm đều đi học theo lịch dạy học như ngày thường. Sau khi học xong giờ tự học, Cố Thanh Mộc lấy bài thi đã được sấy khô trước đó từ trong cặp ra. Sau đó đi đến phòng học kế bên. Đang lúc do dự có nên đi vào đưa cho cô gái kia hay không.
Không ngờ Giang Khuynh Ca lại tự mình đi ra. Trái ngược với Diệp Vãn An xinh đẹp vui vẻ, Giang Khuynh Ca lại dịu dàng ấm áp. Cô ấy có mái tóc dài ngang vai, tóc mai mềm mại hai bên được vén ra sau tai. Lộ ra một gương mặt xinh đẹp mang nét cổ điển chuẩn mực. Bộ váy dài màu xanh tôn lên làn da trắng như ngọc của cô ấy.
Thật ra ngày hôm qua cô cũng không thấy gì. Chẳng trách Giang Khuynh Ca và Diệp Vãn An vừa vào học đã nhân khí cực cao. Nếu không có màn tình cờ ngày hôm qua. Có lẽ cô căn bản không quen biết nhân vật này.
"Cảm ơn cậu, Thanh Mộc." Giang Khuynh Ca nhìn thoáng qua bài thi đã được làm khô ở trên tay, giọng điệu dịu dàng nói.
"Không có gì. Nếu không còn gì nữa, mình đi trước đây." Cố Thanh Mộc mỉm cười với cô ấy. Sau đó cũng nhận được một nụ cười mỉm tương tự từ đối phương.
Giang Khuynh Ca cười lên thật đúng là trông rất đẹp. Cố Thanh Mộc lắc đầu, bắt đầu làm đề.
Mới làm được một lúc, cánh tay bị người bên cạnh chọc một cái. Cố Thanh Mộc quay đầu.
"Làm phiền giảng đề này giúp mình một chút. Mình không hiểu lắm." Liền thấy Diệp Vãn An chống cánh tay trắng nõn nhìn cô.
Cố Thanh Mộc cầm bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Viết sơ lược cách giải đề. Đang chuẩn bị đưa cho nàng. Tự mình đi làm đề.
Kết quả, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Diệp Vãn An. Diệp Vãn An cầm bút, nhẹ giọng nói "A Mộc. Cậu quen biết Giang Khuynh Ca?"
Đôi mắt pha lê của Diệp Vãn An nhìn thẳng vào cô. Dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ cô.
"Ừ. Biết một chút." Cố Thanh Mộc dời khỏi tầm mắt nàng, tùy ý nói. Sau đó lập tức xoay người sang bắt đầu làm đề.
Nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt truyền đến từ Diệp Vãn An ở bên cạnh. Gần đây cô ấy rất khác thường. Cố Thanh Mộc thầm nghĩ. Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến cô.
__________________________
Editor: Tà đang đau đầu với vấn đề xưng hô, mọi người thấy gọi thích "tỷ tỷ" hay là thích "chị", hay là linh hoạt giữa tỷ tỷ và chị? Ai cho Tà ý kiến với.