Ngoan, Hôn Anh

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: xJiangx

Sơ Nịnh đánh thẳng một giấc đến sáng hôm sau.

Khi mở mắt ra, toàn thân cô đã cảm thấy khoẻ khoắn hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Bàn tay của cô vô tình quơ trúng bên cạnh, nơi vẫn còn vương lại chút hơi ấm.

Điều này khiến cô nhớ đến việc tối hôm qua bảo anh ngủ lại phòng mình giữa cơn mê man, trong lòng cô lúc này bỗng có cảm giác lạ thường.

Cô vò đầu như đang cố gắng loại bỏ những suy nghĩ đen tối.

Đêm hôm qua bị đổ mồ hôi khiến cơ thể hơi khó chịu, do vậy, cô đến lấy quần áo trong tủ rồi đi rửa ráy trong phòng tắm.

Lúc Sơ Nịnh xuống lầu, Tần Hi đang loay hoay trong phòng bếp.

Anh ngó thử bên này khi nghe thấy tiếng động: “Còn đau không em?”

“Không còn đau.” Sơ Nịnh bước đến giúp anh dọn cơm.

Tần Hi thuận tay sờ trán cô thì thấy không còn sốt nữa, nhưng anh vẫn nhắc: “Anh giúp em xin nghỉ phép rồi, hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi.”

Sơ Nịnh tuy ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Sao anh vẫn còn ở nhà? Hôm nay có phải cuối tuần đâu.”

Thông thường, anh đã có mặt tại công ty vào giờ này.

Tần Hi bưng đồ ăn lên bàn rồi giúp cô kéo ghế ngồi: “Hôm nay anh cũng không đi làm, ở nhà cùng em.”

“À.” Sơ Nịnh ngồi xuống, chống cằm nhìn anh múc cháo cho mình một lúc rồi mới lên tiếng: “Sắp đến sinh nhật em rồi.”

Tần Hi đặt tô cháo trước mặt cô, nhếch mép: “Coi cái giọng điệu kìa, sợ anh quên hả?”

“Em chỉ nhắc anh xíu thôi mà.” Sơ Nịnh lấy một quả trứng luộc ra khỏi nồi nước trà rồi chậm rãi bóc vỏ.

Sinh nhật của cô là thứ bảy tuần này, dạo trước do cứ mãi bận rộn nên bản thân cô cũng quên mất.

Hôm qua Kiều Bang Quốc gọi điện thoại bảo cô thứ bảy này về ăn cơm, lúc ông ấy nhắc đến chuyện sinh nhật, cô mới nhớ ra.

Tần Hi cũng chưa nhắc đến chuyện này khiến Sơ Nịnh tự hỏi không biết anh có còn nhớ ngày sinh của cô sau nhiều năm như vậy hay không. Vì thế, cô lại càng hấp tấp muốn nhắc anh.

Việc bóc quả trứng trong tay khó khăn đến mức Sơ Nịnh chẳng muốn ăn nó nữa, bèn đặt lại vào nồi.

Tần Hi đưa cho cô quả trứng đã lột sẵn trong tay mình cho cô, mỉm cười: “Sao anh có thể quên sinh nhật em được?”

Sơ Nịnh dần có hứng thú trở lại, nhoài người lên hỏi anh: “Vậy anh tính tặng quà gì cho em?”

“Bây giờ anh cho em biết thì còn gì là bất ngờ.”

“Không nói thì thôi.” Sơ Nịnh cắn quả trứng gà trong tay, khóe môi hơi nhếch lên.

Đương lúc ăn cơm thì điện thoại của Sơ Nịnh nhận được một cuộc gọi đến từ WeChat, tên hiển thị trên màn hình là Kiều Sam.

Sơ Nịnh hơi bất ngờ nhưng vẫn bắt máy.

Kiều Sam nói câu nhanh gọn: “Anh trai cãi nhau với bà nội rồi, ba không có ở nhà, cô mau về đây đi.”

Sơ Nịnh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Kiều Sam đã cúp máy.

Kiều Kế Hằng vừa là con cả, vừa là con trai duy nhất của nhà họ Kiều, bà nội đối xử với anh ấy còn tốt hơn đối với Kiều Sam, nâng niu anh ấy từ nhỏ đến tận khi đã lớn.

Kiều Kế Hằng đó giờ cũng luôn hiếu thuận với bà, cớ sao hôm nay hai người họ lại cãi nhau?

Sơ Nịnh bán tính bán nghi gọi điện cho Kiều Kế Hằng nhưng không có người bắt máy.

Cô thử gọi lại thì đầu dây bên kia cúp thẳng máy.

Sơ Nịnh cảm giác có điều gì đó bất ổn nên định về nhà họ Kiều xem thử.

“Anh đi với em.” Tần Hi cũng đứng dậy, chạy đến tủ quần áo chỗ huyền quan để lấy thêm cái áo len, “Dạo này trời lạnh rồi, em mặc nhiều lớp một chút.”

___________

Vừa bước vào phòng khách của biệt thự nhà họ Kiều, đập vào mắt Tần Hi và Sơ Nịnh là bà Kiều đang ngồi trên sô pha và liên tục vỗ đùi vì tức giận: “Mẹ mày chết sớm, tao đã cực khổ nuôi mày lớn đến ngần này, đến giờ phút này tao cũng đâu có làm gì có lỗi với mày để mà bây giờ mày lại bất hiếu với tao thế kia? Giờ đây mày lại vì một người ngoài mà chạy về đây cãi nhau với tao. Trong mắt mày, tao còn không bằng hai mẹ con nó phải không?”

Kiều Kế Hằng cười khổ, khóe mắt đỏ hoe: “Nội à, bao năm qua cháu vẫn luôn ghi nhớ công ơn dưỡng dục của bà, vậy thì rốt cuộc là cháu chưa đủ hiếu thuận với bà hay là cháu vẫn chưa dành đủ thời gian để ở bên cạnh bà? Bà cũng là người mà cháu tin tưởng nhất, lúc quen Liễu Phương, cháu cũng có giấu diếm gì với bà đâu?”

“Ngược lại bà thì sao?” Kiều Kế Hằng nhìn bà nội, giọng nói bỗng mang sự tức giận, “Lúc ấy ngoài miệng thì bà nói rằng sẽ chúc phúc cho cháu, cũng đồng ý đợi Liễu Khởi tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ cho bọn cháu, nhưng sau lưng lại đẩy cô ấy vào ngõ cụt! Một người phụ nữ như cô ấy đã bị bà dùng lời lẽ sỉ nhục, rồi lại phải một mình sinh con, bà có bao giờ tự hỏi rằng cô ấy đã sống như nào suốt mấy năm qua không? Bà nội, bà cũng là phụ nữ, cũng từng trải qua những chuyện này, cớ gì bà lại đối xử độc ác với Liễu Khởi như vậy?”

Bà nội Kiều tức giận đến tột cùng, thở hổn hển hồi lâu mới lên tiếng được: “Cái thằng mất dạy. Nó chỉ là một đứa con gái nghèo mê mẩn đống tiền của mày thôi. Mày đến với nó thì mày nhận lại được cái gì hả? Mày cứ nhìn lại thử đi, nếu bây giờ nó không “nhờ” vào đứa con để tiếp cận mày thì giữa bà cháu chúng ta có tranh cãi không? Là do tao vốn không biết nó đang mang thai con của mày, nếu không bây giờ con bé đó làm gì có cửa để lợi dụng thằng con nhỏ rồi lởn vởn trước mặt mày?”

“Hóa ra chuyện có đến mức này thì nội vẫn giữ nguyên thái độ như vậy..”

Kiều Kế Hằng càng tức giận hơn, từ từ siết chặt nắm đấm tay lại, “Đáng ra hôm nay cháu không nên về nhà hỏi bà, lúc nào bà cũng cho rằng làm mọi thứ là vì cháu nhưng lại liên tục tổn thương người cháu quan tâm nhất, như thế chẳng đáng để cháu tôn trọng bà! Nếu đã vậy, từ nay về sau, giữa hai bà cháu chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Chỉ cần bà còn ở đây, cháu sẽ không bước nửa bước vào cái nhà này!”

“Kiều Kế Hằng, mày nói cái gì!” Bà nội Kiều tức giận đến mức đứng phắt dậy từ ghế sô pha. Thế nhưng, hơi thở bỗng nhiên nghẹn lại khiến bà hổn hển thở gấp, hai mắt trợn trắng rồi ngất lịm.

“Bà nội!” Kiều Sam vội vàng đỡ bà.

Quản gia mau chóng chạy tới đưa bà cụ đi bệnh viện.

Kiều Kế Hằng không đi theo mà im lặng ngồi xuống sô pha vuốt mặt, cảm xúc rối ren vô cùng.

Phòng khách trở lại sự yên tĩnh như mọi khi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tần Hi kéo Sơ Nịnh ngồi xuống rồi đặt tay lên vai Kiều Kế Hằng, hỏi: “Tìm được Liễu Khởi rồi à?”

Tần Hi biết anh ấy có một người bạn gái tên Liễu Khởi, sau lần chia tay vô cớ vào sáu năm trước thì cô ấy bỗng dưng bặt âm vô tín. Kiều Kế Hằng luôn tìm kiếm cô ttrong suốt những năm qua.

Thông qua cuộc cãi vã vừa rồi của Kiều Kế Hằng thì biết rằng hóa ra Liễu Khởi còn sinh được một đứa con.

Kiều Kế Hằng day nhẹ đầu lông mày để bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Cô ấy đã đổi tên, cậu với Sơ Nịnh chắc biết.”

Sơ Nịnh nhớ đến một người: “Không lẽ là Liễu Phương hả? Vậy Đậu Đậu là con anh?”

Kiều Kế Hằng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

Sáng hôm nay, anh bỗng dưng muốn ăn bữa sáng từ quán mà trợ lí thường mua nên đã hỏi địa chỉ của tiệm rồi tự lái xe đến đó.

Không ngờ lại gặp được cô ấy.

Anh đã tìm kiếm cô trong nhiều năm qua nhưng vẫn không có lấy một mẩu tin tức, vậy mà chẳng ngờ cô lại sống ngay tại Trường Hoàn, ngay trước mắt anh.

Sơ Nịnh và Tần Hi nhìn nhau trong sự kinh ngạc.

Lúc nghe Liễu Phương kể về chuyện cũ thì Sơ Nịnh cũng có nghi ngờ, còn hỏi Kiều Kế Hằng có biết Liễu Phương không.

Hóa ra cô ấy đã đổi tên, tên cũ là Liễu Khởi.

“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?” Tần Hi hỏi.

Kiều Kế Hằng nói: “Tôi đã tìm cô ấy nhiều năm như vậy, đến tận hôm nay mới tìm được, chắc chắn sẽ không buông tay. Tóm lại là tôi muốn đón mẹ con cô ấy về, ai phản đối cũng đều vô dụng.”

Sơ Nịnh nhìn qua: “Ý của Liễu Phương như nào?”

Vẻ mặt của Kiều Kế Hằng thoáng đình trệ, anh im lặng.

“Cô ấy đã phải trải qua nhiều khổ cực như vậy, hôm nay không chấp nhận tôi cũng phải thôi. Nhưng Đậu Đậu là con trai tôi, có thế nào thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn hai mẹ con vất vả ở bên ngoài như vậy được.”

Hồi sau, anh lại trịnh trọng lên tiếng, “Tóm lại, tôi sẽ không buông tay.”

——

Sau khi rời khỏi nhà họ Kiều, Sơ Nịnh và Tần Hi đến gặp Liễu Phương.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Liễu Phương thoạt nhìn vẫn giống như trước, vẫn luôn tươi cười chứ không có gì khác biệt so với mọi ngày.

Sơ Nịnh nói rõ cho cô ấy về mối quan hệ giữa mình và Kiều Kế Hằng. Liễu Phương kinh ngạc không thôi nhưng cũng chẳng nói gì khác, buổi trưa còn mời cô và Tần Hi ở lại nhà ăn cơm.

Trong phòng khách có rất nhiều đồ chơi mới, Đậu Đậu không biết cách chơi nên đã lôi kéo Tần Hi, bắt anh chỉ mình.

Thấy Sơ Nịnh và Liễu Phương đi vào phòng bếp, Tần Hi nhỏ giọng hỏi cậu nhóc: “Quỷ con, đồ chơi này ai mua cho nhóc đấy?”

Đậu Đậu ngồi xổm trên mặt đất lắp ráp khối đồ chơi, cậu chàng gãi đầu, lén nhìn phòng bếp rồi thầm thì vào tai của Tần Hi: “Hình như là ba của con.”

Tần Hi nhướng mày: “Sao nhóc biết là ba mình?”

“Con nghe thấy lúc mẹ và bà ngoại nói chuyện điện thoại đó. Mẹ nói con là con trai của chú ấy, vậy chẳng phải ba con còn gì?”

Tần Hi bật cười: “Nhóc cũng thông minh đấy.”

“Anh ơi, cái này ghép như thế nào ạ?” Đậu Đậu đưa mấy khối đồ chơi trong tay mình cho Tần Hi.

Tần Hi cầm mấy mảnh ghép trong tay để thử ráp vào, vừa sửa lại lời cho cậu nhóc, “Sau này nhóc đừng gọi là anh nữa, “anh đây” chẳng muốn cùng hàng với chú mày đâu, bố của nhóc thể nào cũng lợi dụng “anh”.”

Đậu Đậu nghiêng đầu: “Vậy gọi là gì ạ? Gọi là chú già hả?”

Tần Hi chống cằm nhìn cậu chàng, thấp giọng đề nghị: “Không thì cứ gọi là chú đi, chú thấy cái danh xưng này thuận tai phết.”

Chú: chỗ này có hơi mâu thuẫn vì Đậu Đậu đề nghị gọi là “chú”, Tần Hi thì phủ nhận nhưng sửa lại là “chú”, thật ra là do sự khác biệt về cách xưng hô bên Trung và bên mình. Ở trên thì Đậu Đậu đề nghị gọi là 叔叔 – ý là chú, đơn thuần là chú và không có quan hệ ruột thịt gì cả. Tần Hi thì không muốn bị gọi là “chú” (chắc sợ già:”>) mà muốn được gọi là 姑父- cô phụ, hay như bên mình là chú =)) Chú này có nghĩa là chồng của cô (em gái/chị gái của ba). Vì đã phân biệt và vui vẻ một xíu nên Jiang đã tự ý thêm chữ “già” vào.

Sơ Nịnh cầm nửa trái cà chua đỏ đi ra khỏi phòng bếp thì nghe thấy câu nói vừa rồi đã khiến khóe môi giật giật, cô đứng sau lưng anh: “Tần Hi!”

Tần Hi quay đầu nhìn cô, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Sao đấy em?”

Hai má Sơ Nịnh phiếm hồng, cô trừng mắt với anh: “Anh dạy xàm cho thằng bé cái gì đấy?”

Tần Hi rướn người nắm tay cô, nở một nụ cười mang theo sự bướng bỉnh vốn có: “Bất kể Kiều Kế Hằng có đạt được mong muốn của mình hay không cũng không ảnh hưởng đến việc em là cô ruột của Đậu Đậu, nếu vậy thì anh là chú của nó có gì là sai ư?”

“Anh đừng có giỡn!” Sơ Nịnh bỏ quả cà chua trong tay vào miệng anh, “Anh ăn hết đi.”

Rồi xoay người chạy về phòng bếp.

Dù sao thì chuyện tình cảm của Kiều Kế Hằng và Liễu Phương phải để hai người họ tự quyết định, Sơ Nịnh cũng không nhúng tay vào. Sau bữa trưa, cô chơi với Đậu Đậu một lát rồi kéo Tần Hi đi về.

Ngồi trên ghế phụ lái, Sơ Nịnh chống cằm cảm thán: “Không ngờ Đậu Đậu lại là cháu của em, duyên phận quả thật rất kì diệu.”

Tần Hi nắm chắc vô lăng, thản nhiên trả lời: “Anh nên nghĩ đến điều này lúc hai người song ca bài “Ba chú gấu con” mới phải. Cả gia đình em quả thật đều có gen mạnh về âm nhạc luôn nhỉ.”

Sơ Nịnh: “…”

Kiều Bang Quốc đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi về chuyện Liễu Phương và Đậu Đậu.

Nghe xong câu trả lời của Sơ Nịnh, ông thở dài: “Bà nội con trước giờ luôn độc đoán, lúc trẻ tính tình đã như vậy, bây giờ đã đứng tuổi rồi cũng không thay đổi tí nào. Đã vậy lại còn làm ra chuyện như thế này, lúc đó cũng đối xử với mẹ con như vậy…”

Kiều Bang Quốc cứ luyên thuyên mãi không thôi, Sơ Nịnh nghe điện thoại câu được câu không, thi thoảng lại ậm ừ vài câu.

Mãi cho đến khi ông nhắc đến bệnh tình của bà Kiều thì sắc mặt Sơ Nịnh mới bắt đầu có sự thay đổi: “Đột quỵ?”

Kiều Bang Quốc nói: “Sau khi được đưa đi cấp cứu thì bà ấy có những triệu chứng như tê mặt, méo miệng, không thể nói chuyện, cơ thể không tự cử động được, hiện tại vẫn đang được tiếp tục điều trị.”

Sơ Nịnh nghịch dây treo trên kính chiếu hậu, thong thả nói: “Bố cũng đâu thiếu tiền, cứ từ từ chữa trị, chữa không được là do số mệnh của bà ấy, đáng thôi.”

“Con…” Kiều Bang Quốc do dự một hồi nhưng cũng không nói điều gì khó nghe với cô.

Ông lại im lặng một lúc, tạm cho qua đề tài này và ôn tồn nói, “Vốn dĩ bố định cuối tuần này sẽ tổ chức một buổi sinh nhật đàng hoàng cho con nhưng nhà chúng ta lại đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, bố sợ là làm không kịp rồi.”

Sơ Nịnh quấn mấy sợi tua rua quanh ngón trỏ của mình, khuôn mặt vô cảm: “Không sao cả, con vốn không cần đón sinh nhật gì hết, bố cứ ở lại bệnh viện chăm sóc bà đi.”

Sơ Nịnh cúp máy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe bỗng trở nên im lặng.

Thu đi đông đến, những chiếc lá đã rụng hết tự khi nào, chỉ để lại cành cây trơ trụi. Dòng người tấp nập qua lại với những chiếc áo ấm khoác chặt trên người. Cách một lớp kính cũng có thể cảm nhận được cái rét đầu mùa.

Nhiệt độ cao trong khoang xe khiến mặt kính ô tô bị mờ hơi nước.

Lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng chà lên mặt kính, hé lộ những “dãy” phong cảnh rõ ràng hơn trên ô cửa sổ.

Thấy cô không nói lời nào, Tần Hi tranh thủ nhìn sang bên cạnh, quan tâm hỏi: “Sao vậy em?”

Sơ Nịnh rụt tay lại, xoay đầu nhìn Tần Hi chằm chằm và hỏi anh: “Nếu em hi vọng bà ấy mãi mãi không chữa khỏi bệnh thì anh có nghĩ rằng em ác độc không?”

“Không.” Tần Hi nhìn con đường trước mặt, giọng nói từ tốn ẩn chứa chút vỗ về và động viên.

Anh nhớ lại cách bà Kiều đối xử với Sơ Nịnh vào cái ngày mà hai người đến thăm nhà họ Kiều.

Trước mặt nhiều người đã hành xử như vậy thì không biết bà ấy sẽ làm gì nếu không có ai chứng kiến nữa.

Sơ Nịnh dựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt chan chứa sự phức tạp: “Mẹ em cũng là người nông thôn, sau được bố nâng niu và tạo cho rất nhiều cơ hội cũng như sự giúp đỡ nên bà ấy mới có thể trở thành một vũ công. Bà nội lại không thích mẹ em, bà ấy bắt đầu ghét em từ khi em còn rất nhỏ, nói em là đứa con hoang bẩn thỉu, thấp hèn.”

上不得台面-không được lên bàn, đây là một thành ngữ tiếng Trung, ý chỉ những thứ thấp kém hơn, không được trưng bày (ví dụ trong những bữa tiệc thì chỉ những món ngon và đẹp mắt mới được dọn lên đãi khách), thường được dùng với ý nghĩa chê bai người khác. Ở đây, Jiang dịch thành bẩn thỉu và thấp hèn, ý là bà nội chê Sơ Nịnh ở tầng lớp thua mình.

Cô chậm rãi nhớ lại quá khứ, giọng nói nghẹn ngào: “Lúc em còn nhỏ, bố thường nói rằng đó là mẹ của ông và muốn em tạo quan hệ tốt với bà ấy. Do đó, em luôn miễn cưỡng tìm cách lấy lòng bà. Mẹ làm cho bánh ngọt em cũng không dám ăn mà đem đưa cho bà, bà lại vứt cho chó ăn rồi nói rằng mấy món thấp hèn cho súc sinh mà cũng xứng để bà ăn hả.”

Sơ Nịnh giễu cợt: “Bà ấy tự cho mình là cao quý, những người xung quanh đều thấp kém hơn, đến ngày hôm nay thì chẳng phải cũng đang nằm trên giường bệnh chờ chết hay sao.”

Sau khi lái xe vào tầng hầm của vịnh Tinh Lan. Tần Hi tắt máy rồi nhìn sang bên cạnh

Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nói: “Sau này có anh bên cạnh, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”

Tần Hi tháo dây an toàn của cô ra rồi kéo cô lên đùi mình.

Hai tay cô lạnh như băng, Tần Hi kiểm tra thử nhiệt độ trên trán cô: “Tối hôm qua em phát sốt nên tí nữa về nhà phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng để hạ sốt rồi lại nhiễm bệnh nặng hơn.”

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, Tần Hi lại bổ sung: “Sinh nhật em không về nhà cũng tốt, anh ở lại đón sinh nhật cùng em, chỉ hai chúng ta, được không?”

Mũi Sơ Nịnh bỗng chua xót, cô vòng tay qua cổ Tần Hi rồi ôm lấy anh.

Lực siết khá mạnh của cô khiến Tần Hi hơi nghẹt thở. Anh chọc vào lưng cô, cà lơ phất phơ mà cười: “Sao nữa đấy?”

Sơ Nịnh vùi mặt vào hõm vai anh, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh: “Vẫn là anh tốt.”

“Chỉ vậy mà em đã cảm động rồi? Nếu em thật sự cảm động, chi bằng suy nghĩ đến việc lấy anh đi?”

Sơ Nịnh dần nới lỏng vòng tay ôm quanh cổ anh, cắn môi không lên tiếng.

Tần Hi nhìn cô một cái rồi lảng sang chủ đề khác: “Trước đây em đã quá liều mạng rồi, nhớ rằng sau này có bận đến mức nào cũng không thể bỏ quên sức khỏe của mình nữa. Mai mốt không được như vậy nữa nhé.”

Cô không đáp lời, Tần Hi ấn nhẹ vào chóp mũi của cô: “Có nghe không đấy?”

“Em biết rồi.” Sơ Nịnh bất đắc dĩ hất tay anh ra rồi ôm lấy khuôn mặt khôi ngô của anh, cúi người hôn lên nơi khóe môi.

Đương lúc cô định buông tay thì đầu bị tay Tần Hi ghì lại làm nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi anh cũng mạnh mẽ tiến vào.

Sự đau nhức khi răng và môi khi va vào nhau khiến Sơ Nịnh lắc đầu né tránh.

Tần Hi nhả môi cô ra rồi hôn dần xuống cổ.

Áo khoác len của Sơ Nịnh tuột dần xuống tận giữa bắp tay, nút áo sơ mi bị hở vài cái, phần cổ áo hé mở làm lộ dây đeo màu đen phía bên trong.

Trên làn da trắng mịn bỗng hằn lên một vết hồng nhạt như đang âm thầm dụ hoặc người khác.

Ánh mắt của Tần Hi ngày càng sâu hơn, yết hầu gợi cảm nuốt nhẹ vài lần, sự ám muội dần dần lên men trong khoang xe.

Dây áo trên vai bị anh kéo xuống, thay vào đó là một nụ hôn nhẹ thoảng.

Trời đã sang đông, trong xe tuy có bật máy sưởi nhưng khi da thịt được tiếp xúc trực tiếp với không khí thì vẫn có thể cảm nhận sự mát lạnh một cách rõ rệt.

Sơ Nịnh rùng mình, cảm giác ngưa ngứa ở cổ họng khiến cô quay ngoắt đi ho khan vài cái và vuốt nhẹ chiếc mũi đang nhột.

Tần Hi lập tức tỉnh táo lại, hơi thở nặng nề rơi xuống dưới. Nhìn quần áo xộc xệch của cô anh mới nhận ra mình vừa mới làm gì.

Cô vẫn còn đang bệnh, sao có thể để mình mất kiểm soát như thế.

Anh giúp cô chỉnh lại quần áo, khoác chặt áo len và cài từng nút một trên áo.

Giọng nói của anh trầm khàn và hơi mất tự nhiên: “Do anh lỡ “tuột phanh”.”

“Thật à?” Sơ Nịnh ôm cổ anh cười rồi cắn nhẹ vào yết hầu, nói nhỏ vào tai anh, “Em thì không nghĩ như vậy. Sao anh không tiếp tục đi?”

Hai mắt cô sáng bừng cùng với nụ cười ngây thơ như một yêu tinh nhỏ đang nhìn anh.

Biết cô đang cố ý chọc mình, Tần Hi đè nén ngọn lửa trong lòng lại, véo mạnh má cô: “Xem ra anh đối xử với em tốt quá rồi, giờ em còn dám khiêu khích anh nữa à?”

“Có đâu.” Sơ Nịnh kéo tay anh ra, khó chịu khịt mũi.

Tần Hi búng nhẹ trán cô: “Về nhà uống thuốc rồi nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”

——

Bà Kiều được chuyển đến phòng ICU nhưng tình trạng tê liệt của bà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Trong khoảng thời gian bà nằm viện, Sơ Nịnh không hề đến thăm một lần, Kiều Kế Hằng cũng vậy.

Sinh nhật của Sơ Nịnh rơi vào thứ bảy nhưng hôm đó cô còn phải luyện tập đến tận sáu giờ tối.

Trong phòng tập lớn, Sơ Nịnh vì khát khô cả cổ họng nên đi đến cửa sổ sát đất để lấy bình nước của mình rồi nốc sạch nửa chai.

Đi theo cô là một cô gái trạc tuổi tên Dư Khanh Khanh.

Cô ấy cầm cái ly bên cạnh lên, cảm thán với Sơ Nịnh: “Cô liều mạng quá vậy, thật ra cô không cần phải luyện đi luyện lại đâu. Theo tình hình hiện tại thì mấy MC kia đều có “bối cảnh” tốt, những người dự bị như chúng ta không có cơ hội lên sân đâu.”

“Tôi biết.” Sơ Nịnh trả lời, đóng nắp bình nước lại, mỉm cười, “Nhưng ở đây có rất nhiều giáo viên, nhỡ đâu họ sẽ truyền lại chút kinh nghiệm, đã vậy thì tôi rất sẵn lòng học hỏi vì dù gì cũng là cơ hội hiếm có mà.”

Dư Khanh Khanh chép miệng: “Thật ra tôi cảm thấy điều kiện của cô khá tốt, năng lực cũng không tồi. Đáng tiếc thay, cô có cắm đầu luyện tập mấy cũng vô dụng thôi, không có chống lưng mà chỉ biết ỷ vào chị Hồng, thêm vài năm nữa cũng chẳng có cơ hội đứng trên sân khấu. Thời nay không chỉ dựa vào thực lực mà còn phải dựa vào bối cảnh nữa cơ.”

Cô ấy vừa nói, vừa hất cằm chỉ vào Lương Túc mặc đồ màu trắng ở trước mặt, người đang đọc diễn cảm những câu thoại của MC như những dòng thơ: “Cô thấy chưa, chỉ với trình độ của cô ấy, lúc trước còn là dự bị như chúng ta mà bây giờ đã dẫn trước cô ba phiếu rồi. Rõ ràng bình thường giáo viên luôn khen cô thể hiện tốt nhưng cuối cùng hơn phân nửa lại bầu cho cô ấy, cô biết vì sao không?”

Cách đây một thời gian, có một người MC phải nhập viện vì bị thương trong tai nạn xe, tổ chương trình vì lí do này nên muốn chọn một dự bị lên thế.

Kết quả của cuộc bình chọn là Sơ Nịnh thua Lương Túc ba phiếu.

Sơ Nịnh nhìn lướt qua chỗ đó, hỏi: “Vì sao?”

“Cô không biết quy tắc ngầm à? Bám vào ông lớn chứ còn gì nữa. Cái đêm mà cô xin về nhà sớm vì bị bệnh, có một bữa tiệc. Người ta niềm nở cực kì, cứ liếc mắt đưa tình với một nhà đầu tư, ngày hôm sau đã được “trái ngọt” rồi.”

Dư Khanh Khanh liếc nhìn Sơ Nịnh, nói, “Cô cũng thật xui xẻo, phát bệnh đúng lúc đó nên đã bỏ lỡ buổi tiệc. Nếu không thì với điều kiện của cô, chắc hẳn đêm đó không có lượt của cô ấy đâu.”

Sơ Nịnh để bình nước về chỗ cũ, thản nhiên trả lời: “Vậy tôi cũng khá may mắn nhỉ.”

Dư Khanh Khanh: “…”

“Sơ Nịnh, em qua đây chút.” Chị Hồng bỗng gọi cô.

Sơ Nịnh tạm biệt Dư Khanh Khanh rồi chạy tới.

Chị Hồng ra mắt đã mười năm, là một nhân vật có máu mặt trong giới MC tại Trường An. Trong đêm hội cuối năm nay, chị ấy đảm nhận vị trí MC chính trong số những MC góp mặt.

Buổi tập đã kết thúc nên người người lần lượt ra về.

Chị Hồng thở dài khi nhìn thấy Sơ Nịnh: “Em đó, lúc trước chị khuyên bao nhiêu cũng không nghe. Dự bị bình thường không có cơ hội lên sân khấu đâu, mấy ngày trước bỗng có một cơ hội, cũng đâu dễ dàng gì. Trang sức WHOLE LIFE sẽ là nhà tài trợ lớn nhất của tiệc tối năm nay, dựa theo mối quan hệ giữa em và Tần Hi, nếu em nhờ cậu ấy ra mặt thì còn ai cướp được vị trí đó nữa?”

Chị Hồng quả thật đã khuyên Sơ Nịnh vài lần về việc này và thuyết phục cô đi tìm Tần Hi nhưng cô không quá đặt nặng vấn đề này.

Vốn dĩ cô cho rằng dựa vào thực lực của bản, từ từ bộc lộ tài năng trong hàng dự bị cũng được, không cần phải làm phiền Tần Hi.

Nhưng danh sách hôm nay đã định, cô cũng không muốn so đo quá nhiều.

Chắc cô không có lòng ham muốn đối với công danh lợi lộc, thật ra cô cũng không cảm thấy gì khi bị thua trong cuộc bình chọn đó.

Thấy công sức chị Hồng dành ra cho mình là không đáng, Sơ Nịnh cười: “Không sao ạ, năm sau vẫn còn cơ hội mà.”

Chị Hồng: “Em cũng “Phật hệ” quá nhỉ, ai mà biết được năm sau sẽ như thế nào?”

Sơ Nịnh không đáp lời.

Chị Hồng lại thở dài: “Là người dẫn chương trình thì ai trong chúng ta chẳng mong muốn được đứng trên sân khấu của những đêm hội cuối năm? Trong tình huống này nếu có chống lưng nhất định phải lợi dụng, chỉ có đứng vững trên gót và ló được cái đầu ra thì mới có cơ hội để thể hiện thực lực của mình cho khán giả thấy.”

Nói đến đây, chị Hồng mệt mỏi kể tiếp, “Có một người MC ra mắt được sáu năm, giành được chút danh tiếng trong ngành. Sau này lấn sang mảng diễn xuất được hai năm nhưng kĩ thuật diễn quá kém nên đành quay lại làm MC. Năm nay cậu ta cũng muốn giành suất tham gia đêm hội cuối năm, hiện tại vẫn đang cố gắng tìm đường. So với người ta, em quả thật chẳng có chí tiến thủ gì cả.”

Thấy Sơ Nịnh đứng nghe một cách lơ đãng, chị Hồng than thở: “Thôi vậy, nói với em cũng như không.”

Chuông điện thoại của chị Hồng vang lên, cô ấy vẫy tay với Sơ Nịnh rồi đi ra chỗ khác bắt máy.

Thời gian cũng không còn sớm, Sơ Nịnh và Tần Hi đã hẹn cùng nhau đón sinh nhật vào tối nay.

Sau khi rời khỏi phòng tập, Sơ Nịnh đang định đi đến hầm xe thì nhận được điện thoại của Tần Hi, nói rằng anh đang ở gần đây.

Bên ngoài công ty, xe của Tần Hi đang đứng đậu ở ven đường.

Sơ Nịnh nhìn xung quanh, chắc ăn không có người cô mới dám vội vàng lên xe: “Sao anh lại đến đây, lỡ bị người khác thấy được thì phải làm sao?”

Tần Hi cười nói: “Không phải chương trình anh quay sẽ được chiếu vào tối mai à, đến lúc đó mọi người đều biết thì em còn sợ cái gì.”

Anh không nói Sơ Nịnh cũng quên mất việc này.

Chương trình 《Ghế ngồi của khách》sẽ được phát sóng vào tám giờ tối chủ nhật hằng tuần, tập được lên sóng ngày mai trùng hợp là tập có phỏng vấn Tần Hi, trailer đã được ra mắt.

Nói cách khác, tối mai, mọi người đều sẽ biết mối quan hệ giữa cô và Tần Hi.

Tần Hi không vội lái xe vì anh mơ hồ cảm thấy cô còn có tâm sự, anh hỏi: “Sao vậy? Gặp khó khăn gì trong công việc hả em?”

Sơ Nịnh lắc đầu: “Cũng không hẳn.”

Cô cụp mi và xúc động mở lời: “Chỉ là em bỗng cảm thấy thế giới của người lớn quá phức tạp. Ngày trước khi còn đi học, chỉ cần em cố gắng là có thể giành được hạng nhất, lấy được học bổng, đứng trên sân khấu nhận thưởng. Nhưng sau khi đi làm, em nhận ra rằng chỉ có cố gắng thôi là không đủ anh ạ.”

“Cuộc sống của người lớn vốn đã không đơn giản như vậy.” Tần Hi nhìn cô, “Nếu gặp khó khăn gì thì hãy nói với anh.”

Sơ Nịnh cười: “Em thì gặp được khó khăn nào chứ, chẳng qua cảm xúc của em tự dưng bộc phát thôi.”

Tần Hi quan sát cô một hồi nhưng không hỏi tiếp: “Nhắm mắt lại đi, anh có một bất ngờ dành cho em.”

Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn anh rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.

Tần Hi kéo tay cô rồi buộc một thứ gì đó lành lạnh lên cổ tay.

Anh bỏ tay cô ra: “Xong rồi, em mở mắt đi.”

Hàng lông mi đen dày của cô khẽ rung, Sơ Nịnh hé mắt nhìn cổ tay của mình.

Có một chiếc vòng tay bằng đá sapphire được đeo trên đó, trông rất tinh xảo và đẹp mắt. Ngắm một hồi thì Sơ Nịnh bỗng cảm thấy quen thuộc, dường như đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

Sơ Nịnh vuốt ve mặt đá màu xanh ngọc, chợt nhớ ra điều gì: “Đây hình như là dây chuyền mà WHOLE LOFE vừa cho ra mắt vào năm nay nhỉ.”

Tần Hi nói: “Vòng cổ do anh dẫn dắt đoàn đội cùng thiết kế tại London, thuận tay làm thêm chiếc vòng tay này, chỉ có duy nhất một cái trên thế giới thôi.”

Tuy anh nói là thuận tay làm nhưng gia công của chiếc vòng này còn tinh xảo và đẹp đẽ hơn những chiếc được bày bán trên thị trường nhiều.

Trên vòng còn được khắc thêm vài chữ: Dawn&Lemon

Bình minh và chanh.

Sơ Nịnh vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nhếch mép, nhại lại lời nói của anh: “Ồ, vậy em thuận tay nhận là được rồi.”

Cô lắc lắc vòng tay trước mặt anh: “Đẹp không nè?”

Tần Hi cúi người giúp cô thắt dây an toàn, cà lơ phất phơ trả lời: “Em cũng không xem thử ai là người làm, có thể không đẹp ư?”

Nhìn thấy góc nghiêng anh tuấn của anh đang kề sát mình, Sơ Nịnh nhoài người hôn lên khóe môi anh một cái.

Trên tay của Tần Hi vẫn còn cầm dây an toàn, lưng bỗng cứng đờ, anh ngẩng đầu lên tính hôn lại.

Sơ Nịnh cười tránh đi: “Em đói bụng quá, tối nay mình ăn gì vậy?”

Tần Hi hôn trúng không khí, anh bèn dí sát vào và cắn nhẹ vành tai cô như muốn trừng phạt: “Về nhà ăn, cơm nước xong xuôi hết rồi.”

——

Hôm nay Tần Hi không đi làm nên đã chuẩn bị xong xuôi một bữa thịnh soạn và cất hết vào hộp giữ nhiệt.

Về nhà rồi mới dọn đồ lên bàn, mùi thức ăn thơm phức xộc ngay vào mũi khiến cảm giác đó bụng sau một ngày dài làm việc của Sơ Nịnh càng rõ ràng hơn.

Vừa mới rửa tay ngồi xuống thì điện thoại của Tần Hi vang lên, anh nhìn thử rồi cúp máy ngay.

Chuông điện thoại lại vang lên, lúc này anh mới nhẫn nại bắt máy: “Có việc gì?”

Người gọi đến là Hàn Huân: “Đang làm gì đấy. Tôi và bọn thằng Giả đang uống rượu, ra đây làm vài ly không? Trì Diên bảo hôm nay là sinh nhật của Sơ Nịnh, cậu dẫn Sơ Nịnh theo đi, từ khi hai người quay lại đến giờ vẫn chưa chiêu đãi mọi người đâu nhé.”

Tần Hi nhìn Sơ Nịnh: “ Em muốn đi không?”

Sơ Nịnh ăn đồ ăn trong chén, bình thản nói: “Sao cũng được, nhưng quả thật là lâu lắm rồi em chưa gặp lại Trì Diên. Dạo gần đây khá bận rộn, sáng nay cô ấy gọi cho em ngay lúc đang luyện tập nên không bắt máy được.”

Tần Hi gắp đồ ăn cho cô, nói: “Vậy thì đi thôi, qua đó chơi một lát rồi về.”

Sơ Nịnh gật đầu: “Ok.”

Sau bữa tối, Tần Hi dọn sạch bàn ăn rồi mang bánh kem lên.

Là một cái bánh kem nhỏ được phủ whipping trắng và một lớp chanh, hình dáng không phải quá đẹp nhưng trông cũng khá ổn.

“Đừng nói là anh làm nha.” Sơ Nịnh hỏi.

“Do anh làm đấy.” Tần Hi vừa nói vừa cầm nến lên, hỏi cô, “Em muốn để bao nhiêu cây?”

Sơ Nịnh nói: “Mười tám cây đi anh.”

Bàn tay đang cầm nến của Tần Hi thoáng khựng lại.

Sinh nhật năm mười tám tuổi của Tần Hi rơi vào một ngày mùa xuân trước kì thi đại học, hôm đó, Sơ Nịnh cầm bánh kem chúc mừng tuổi mới với anh.

Lúc đó, anh đã tự hứa với mình rằng đợi đến lễ trưởng thành của Sơ Nịnh, anh nhất định phải tự tay cắm mười tám ngọn nến cho cô.

Anh vẫn còn nhớ lời ước của hôm đó: Hi vọng anh và Sơ Nịnh có thể thi đậu vào cùng một trường đại học.

Thế nhưng mùa hè năm đó, hai người lại chia tay.

“Sao anh ngây người ra thế?” Sơ Nịnh giật tay áo của anh, cười nói, “Có người con gái nào không hi vọng mình mãi mười tám tuổi chứ? Năm nào em cũng đón sinh nhật mười tuổi đó.”

Tần Hi không nói gì, anh xếp từng ngọn nến lên rồi bật lửa: “Nào, ước đi em.”

Sơ Nịnh đội vương miện lên, chắp tay và nhắm mắt về phía bánh kem. Ánh nến dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt thanh tú, gò má ửng hồng và đôi môi khẽ cười của cô.

Một lúc sau, cô mở mắt ra và thổi tắt nến.

Tần Hi hỏi cô: “Em ước gì vậy?”

“Không thể nói cho anh biết.” Sơ Nịnh cắt bánh kem trên bàn, kiện định nói, “Nói ra rồi lỡ không linh nghiệm thì sao?”

Tần Hi vòng tay qua eo cô: “Nếu như có liên liên quan đến anh thì em cứ nói ra thử đi, biết đâu anh lại giúp em thực hiện được.”

Sơ Nịnh đỏ mặt, nhịp tim bỗng chốc tăng vọt: “Có ai dính líu với anh đâu chứ, đừng có mà tự luyến!”

“Không liên quan đến anh à.”

“Không có là không có!” Sơ Nịnh quẹt một miếng kem lên tay rồi đưa đến trước mặt, uy hiếp, “Anh không được hỏi, nếu không em sẽ trét lên mặt anh!”

Tần Hi cúi nhẹ đầu ngậm ngón tay cô rồi mút một cái.

Cảm giác ấm áp lướt qua đầu ngón tay, kem trên ngón tay của Sơ Nịnh đã bị anh ăn hết.

Anh liếm môi, nhướng mày nhìn cô, cười một cách lười biếng: “Ngọt quá nhỉ.”

Sơ Nịnh ngơ ngác nhìn anh, ngón tay còn trong không trung, đôi môi há hốc dường như vẫn chưa lấy lại được lí trí.

“Thật sự rất ngọt, em không tin thì ăn thử đi.” Anh quẹt một ít kem lên tay rồi để lên môi cô, “Nè, đưa đầu lưỡi ra.”

Sơ Nịnh nhanh chóng khép miệng, xấu hổ trừng mắt với anh.

Tần Hi cười tươi hơn, cúi người mút đôi môi của cô rồi liếm hết kem đính trên môi dưới của cô, đánh giá một cách ẩn ý: “Chậc, sao lại có mùi chanh ấy nhỉ.”

Sơ Nịnh: “…”

——

Lúc hai người ra khỏi tòa nhà, trời đã tối đen như mực. Trên đầu là những bông tuyết đang tung bay, dưới đất là một lớp trắng mỏng phủ lên.

Sơ Nịnh hứng thú chạy ra ngoài, nói vọng lại với Tần Hi ở phía sau: “Sao lại đột nhiên rơi tuyết vậy, trận tuyết đầu mùa của năm nay nè!”

Tần Hi quàng khăn và kéo mũ áo khoác lên đầu cho cô: “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh nữa.”

Sơ Nịnh kéo tay anh ra rồi cho tay mình vào túi áo khoác của anh, trong túi rất ấm.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ nhẹ làm nũng: “Bạn trai ơi, em muốn ăn kem.”

Tần Hi nhíu mày, choàng tay qua vai cô: “Thói quen xấu gì đây, lớn như vầy rồi mà sao vẫn giống ngày xưa thế, hễ thấy tuyết là muốn ăn kem?”

Sơ Nịnh bặm môi, tỏ vẻ đáng thương: “Em muốn ăn.”

“Em vừa mới hết cảm cúm.”

“Em chỉ muốn ăn một xíu, một xíu thôi!”

Tần Hi bất lực nói: “Vậy tí nữa đi siêu thị mua một que.”

Sơ Nịnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lay cánh tay của Tần Hi: “Em biết một tiệm bánh, họ có bán kem nữa, chúng ta đi đến đó đi.”

Sau khi lái xe ra khỏi hầm, Sơ Nịnh nói với Tần Hi đang ngồi trên ghế lái: “Tiệm bánh đó nằm ở phố đi bộ cách trường trung học số hai không xa, cái chỗ mà hồi xưa tụi mình thường đi dạo. Anh biết không, hôm nay là sinh nhật của em, cũng là ngày kỉ niệm khai trương của tiệm đó.”

Tần Hi cầm vô lăng cười: “Sao em biết?”

Sơ Nịnh: “Bảy năm trước vào sinh nhật mười tám tuổi của em thì anh đã ở nước Anh rồi. Hôm đó, một mình em tự đi đến trường, cứ đi mãi đi mãi rồi lại đi đến phố đi bộ. Tình cờ hôm đó là ngày khai trương tiệm, họ bảo rằng ai có sinh nhật vào ngày hôm đó sẽ được nhận bánh miễn phí.”

“Vốn dĩ em không có hứng thú lắm nhưng bọn họ rất nhiệt tình nên em đã lấy căn cước ra để đi nhận một cái. Họ không những tặng cho em một cái bánh mà còn tặng cả quà sinh nhật.”

Kể về ngày hôm đó, Sơ Nịnh nhớ lại: “Hôm đấy, em vốn đang cảm thấy rất lạc lõng nhưng sau khi nhận được món quà, em lại cảm thấy vô cùng ấm ấp trong lòng, sau này cũng thường xuyên ghé qua tiệm.”

“Hơn nữa, ông chủ của họ thật sự rất tốt bụng. Cái hôm đi nhận bánh miễn phí, em phải điền thông tin cá nhân vào, sau này cứ hễ đến sinh nhật thì chủ tiệm lại gọi điện chúc mừng em, bảo em đến tiệm nhận bánh kem. Có mấy lần em bận nên không đi được, thế là ông ấy kêu nhân viên trong tiệm giao bánh và quà đến cho em.”

Sơ Nịnh tiếp tục bùi ngùi nói: “Anh có nghĩ rằng chủ quán ấy quá giỏi trong việc thu hút khách hàng không nhỉ, đến mức mà mỗi lần không mua đồ ngọt tại cửa hàng của họ là em lại thấy ngại.”

Tần Hi vẫn giữ yên tay lái, im lặng nghe cô nói.

Lúc sau, anh hỏi: “Em đã ăn hết mấy cái bánh đó chưa?”

Sơ Nịnh che miệng lại, thì thào: “Thật ra em cảm thấy bọn họ đem mấy cái bánh làm thất bại để tặng bởi vì mấy cái bánh đó không đẹp như mấy cái được bày bán trong tiệm, nhưng ăn cũng được. Tóm lại là đồ tặng mà, người ta có lòng mà em cũng không kén chọn, ăn được là được.”

“Vậy quà thì sao?” Tần Hi hỏi.

Sơ Nịnh cười: “Quà thì em khá thích, lúc nào cũng là mấy ngôi sao giấy nhỏ được đựng trong bình thủy tinh, cực kì đẹp, mỗi năm một màu, đến bây giờ vẫn không bị trùng lặp.

Nói đến đây, cô chợt cảm thấy khó hiểu, “Hôm nay cũng là sinh nhật em mà sao đã muộn thế này rồi nhưng chủ tiệm vẫn chưa gọi em đến lấy bánh nhỉ? Năm ngoái ông ấy còn gọi cho em tận mấy cuộc vì sợ em không đến.”

“Có lẽ họ bận buôn bán.” Tần Hi đoán thử.

Sơ Nịnh cảm thấy có lí, gật đầu tán thành: “Không sao hết, dù sao chúng ta cũng đang đến đó. Có điều, năm nay em không cần nhận bánh nữa đâu bởi năm nay, em thích bánh kem và quà anh tặng nhất.”

Cô nhìn Tần Hi và cười một cách mãn nguyện.

Xe đậu ở một bãi đỗ xe của phố đi bộ, Sơ Nịnh chỉ vào một tiệm bánh ở ven đường cách đó không xa: “Chính là chỗ đó.”

Điện thoại của Tần Hi vang lên, là thư kí Giang gọi đến. Anh nhìn thoáng qua rồi nói với Sơ Nịnh: “Em đi mua đi, anh xử lí chút chuyện công việc đã.”

Sơ Nịnh mở cửa xuống xe, một mình đi đến tiệm bánh ngọt trước mặt.

Hôm nay cửa hàng kỉ niệm ngày khai trương nên có nhiều hoạt động ưu đãi, buôn bán rất đắt, nhân viên trong tiệm ai nấy đều bận rộn vô cùng.

Không tìm thấy ông chủ nên Sơ Nịnh định lấy kem ra khỏi tủ lạnh để trả tiền rời đi.

Vừa mới đứng trước cửa tủ thì chủ tiệm bỗng nhiên bước đến từ phía sau, ông nhìn thấy Sơ Nịnh nên đi đến chào hỏi: “Cô gái, sao cô lại đến đây một mình, bạn trai đâu rồi?”

Sơ Nịnh đang lấy hai cây kem ra khỏi tủ lạnh, vừa nghe thấy ông chủ hỏi như vậy thì hơi ngạc nhiên.

Cô chưa từng nói mình có bạn trai, đây là lần đầu tiên cô ghé qua sau khi chính thức quen Tần Hi.

Cô còn chưa kịp hỏi thì ông chủ đã bùi ngùi lên tiếng: “Tôi đã sống nửa đời rồi mà chưa từng thấy người nào có tâm như vậy, lặng lẽ bảo vệ cô tận bảy năm trời, cuối cùng hai người cũng “tu thành chính quả” rồi.”

Sơ Nịnh như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt cô thể hiện sự kinh ngạc, dường như vẫn chưa dám tin: “Ông chủ, ông đang nói gì vậy?”

Chủ tiệm cũng bất ngờ nhìn cô: “Cô không biết à? Bánh kem và quà mỗi năm cô nhận được ở đây là do vị tiên sinh đó tặng, cậu ấy còn tự mình làm bánh kem nữa. Chiều nay cậu ấy có ghé qua, bảo hai người đã ở bên nhau rồi nên năm nay có thể tự tổ chức sinh nhật cho cô. Lúc cậu ấy làm bánh kem còn thêm rất nhiều chanh, tôi có nhắc sợ bánh bị chua nhưng cậu bảo cô thích ăn.”

Đầu óc Sơ Nịnh như bị dừng lại một lúc, cô miễn cưỡng mỉm cười, thanh toán rồi rời khỏi tiệm.

Tuyết rơi bên ngoài ngày một nhiều hơn, Tần Hi đang dựa vào cửa xe nói chuyện điện thoại, đèn đường màu vàng hắt lên người anh, những bông tuyết trắng trên đầu tung bay trong gió.

Anh khoác trên mình chiếc áo màu đen, dáng người vừa cao vừa thẳng tắp, đường nét đẹp trai sắc sảo, trên vai vương một ít tuyết trắng.

Khi đang bàn chuyện công việc, trông anh rất nghiêm túc, nói năng thận trọng, cả người toát lên vẻ quyến rũ độc đáo của một người trưởng thành.

Lời nói của ông chủ cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến cô nhớ lại mỗi một ngày sinh nhật trong vòng bảy năm qua.

Hèn gì lúc nãy anh hỏi cô đã ăn hết bánh kem chưa, còn nhắc đến những món quà.

Sơ Nịnh còn nhớ vào mấy tháng trước, cái hôm mà hai người gặp lại tại sân trường trung học số hai, lúc cô quay xong chương trình và ra về thì Tần Hi đã đứng đợi ở cổng.

Tối hôm đó anh có ngỏ lời muốn chở cô về nhà, rõ ràng anh đã ra nước ngoài bảy năm nhưng lại không cần chỉ đường khi lần đầu tiên lái xe đến Vịnh Tinh Lan, gần như đã quen thuộc với phố xá nơi đây.

Hoặc đó vốn không phải là “lần đầu tiên” của anh.

Có thể anh đã biết cô sống ở đó từ lâu rồi.

Ở bên này, Tần Hi cất điện thoại, vừa quay đầu lại thì vẻ mặt cứng đờ. Anh mỉm cười, vẻ mặt vẫn mang theo sự lưu manh: “Sao lại đứng ngây ra đấy? Anh đẹp trai quá à?”

Tim cô như được một thứ gì đó mềm mại bao phủ, toàn thân như được một dòng nước ấm tưới lên.

Sơ Nịnh bình tĩnh lại, chầm chậm đi đến gần anh, ngẩng đầu nhìn lên: “Ông chủ nói quà và bánh kem là do anh tặng hết.”

Vẻ mặt của Tần Hi thoáng đơ ra, anh mỉm cười, khẽ nhéo mặt cô: “Lúc đó vì muốn tổ chức sinh nhật cho em mà anh đã vắt óc suy nghĩ đủ mọi cách.”

“Vậy nên mỗi năm em đi đến tiệm để nhận quà thì anh đều có mặt tại đó đúng không?”

“Ừ.”

Sơ Nịnh hoang mang: “Vậy sao anh không ra gặp em?”

“Này.” Tần Hi chống hai tay lên đầu gối, khom người xuống áp trán mình vào trán cô một cách thân mật, lúc nói chuyện còn thở ra ít hơi ấm: “Lúc đó em nhất quyết muốn chia tay với anh, nếu anh cứ bám víu em mãi thì còn đâu mặt mũi nữa?”

“…”

Mũi Sơ Nịnh hơi cay, cô nhào vào vòng tay của anh, kiễng chân ôm cổ anh, giọng nói chan chứa sự nức nở: “Đã nhiều năm như vậy mà sao anh vẫn làm bánh kem xấu thế.”

Tần Hi ôm cô, dở khóc dở cười: “Cái đó khó học quá, anh cũng hết cách rồi.”

“Do anh ngốc.” Cô đáp lời, ôm anh chặt hơn, nước mắt lưng tròng.

Tần Hi hôn má cô, phụ họa, “Ừ, anh ngốc.”

Sơ Nịnh nghĩ đến những món quà mà cô nhận được hằng năm: “Mấy ngôi sao đó có ý nghĩa gì vậy anh?”

“Mấy cái đó à…” Tần Hi ôm cô, bình tĩnh trả lời, “Không phải em là người dạy anh cách gấp hay sao, mỗi lần anh nhớ đến em thì sẽ gấp một cái rồi bỏ vào bình, thế là quyết định đem tặng em luôn.”

“Em còn giữ mấy ngôi sao không?” Tần Hi hỏi.

Sơ Nịnh ngoan ngoãn trả lời: “Còn giữ.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô suýt chút đã vứt hết lúc chuyển vào Vịnh Tinh Lan nhưng cảm thấy mấy chai lọ đó cũng đẹp mắt nên đã giữ chúng lại.

Chỉ nằm trọn trong một quyết định thôi.

Nếu như lúc đó cô vứt chúng đi thì bây giờ sẽ hối hận chết mất!

Tần Hi vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu chưa vứt thì chừng nào về nhà chúng ta đếm thử, đếm xem anh nhớ em đến nhường nào.”

Gió lạnh thổi qua, Tần Hi buông cô ra rồi giúp cô quàng khăn lại: “Ngoài trời lạnh lắm, chúng ta lên xe đi.”

Anh mở cửa ghế phụ ra.

Lúc Sơ Nịnh định ngồi vào thì anh đột nhiên gọi tên cô: “Sơ Nịnh.”

Sơ Nịnh nhìn lên trên, vừa lúc đụng phải đôi mắt đen hun hút của anh đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Bông tuyết bay phấp phới ngoài trời, anh đứng đó cười ranh mãnh, đưa tay lên xoa đầu cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh sẽ luôn ở đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio