"Đủ rồi!" Hạc Tư Đằng mất nhẫn nại lên giọng, biểu cảm thể hiện rõ sự bất mãn: "Mẹ làm thế này để làm gì? Được bao nhiêu người vui?"
Cảnh tượng hỗn loạn bởi những mảnh sứ vỡ văng tứ tung, bà Hạc ngồi trên ghế thở hồng hộc trong uất nghẹn, từ đầu tóc đến quần áo cũng xộc xệch.
Nghe tiếng cự cãi lớn, những người giúp việc cũng lấp lấp ló ló từ xa dõi theo. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến trong nhà họ Hạc ầm ĩ, nhưng trước kia đều là ông Hạc mắng Hạc Tư Đằng, còn mẹ con anh vốn luôn bênh vực nhau.
Trải qua cơn giận, bà Hạc lại chuyển sang trạng thái ức đến phát khóc, nước mắt nối đuôi nhau tuông ra, miệng không ngừng trách móc: "Cha con anh đều y hệt như nhau, vì người ngoài mà không xem tôi ra gì..."
Hạc Tư Đằng thở ra nặng nhọc, nhẹ nhàng đáp: "Ngữ Tịch không phải người ngoài, cô ấy là con dâu của mẹ. Trong khi mẹ ghét bỏ Ngữ Tịch, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho mẹ, mẹ có biết không?"
Bà Hạc vừa hé môi muốn gạt bỏ sự bênh vực của Hạc Tư Đằng dành cho La Ngữ Tịch thì cùng lúc từ ngoài cửa, ông Hạc bỗng trở về khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng càng thêm nặng nề.
Nhìn thấy chồng, sắc mặt bà Hạc nhợt nhạt đi vài phần, vội vàng đứng dậy dõi theo từng bước chân của ông trong kinh ngạc: "Chẳng phải... chẳng phải ông nói phải đi công tác đột xuất sao?"
Ông Hạc nghiêm nghị trong bộ vest đen, ánh mắt toát lên sự phẫn nộ, từng nếp nhăn ở trán và những nếp chân chim ở đuôi mắt cũng nhíu lại. Ông chậm rãi bước vào phòng khách, phong thái cùng vóc dáng cao lớn ở độ tuổi U vẫn vô cùng đĩnh đạc.
Đến đối diện vợ, ông Hạc lạnh giọng hỏi ngược lại: "Trước khi mang chuyện Tư Đằng muốn cùng Ngữ Tịch nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật nói cho bà nghe, tôi cũng đã dự đoán được bà sẽ làm rùm beng lên thế này. Nếu không có Ngữ Tịch kìm lại, chính bà là người hủy hoại cuộc đời của con trai mình!"
"Ông..."
Bà Hạc còn chưa kịp cãi hay biện minh, ông Hạc đã lạnh lùng ngắt ngang: "Đừng tưởng tôi không biết lúc hai đứa nó còn ở đây bà đã làm gì Ngữ Tịch. Hôm nay là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, hôn nhân của Tư Đằng bà không được quyền xen vào. Nếu như bà còn cố chấp, bà và đám bạn của bà đừng trách tôi!"
Nói xong, ông Hạc dứt khoát xoay lưng bỏ về phòng, Hạc Tư Đằng nửa tỉnh nửa ngờ nhìn qua gương mặt tái xanh của bà Hạc, hoài nghi hỏi: "Cha nói vậy là ý gì?"
Ở nhà một mình, sau khi Hạc Tư Đằng vừa rời đi, La Ngữ Tịch cũng không còn tâm trạng để làm việc thêm giờ như mọi khi.
Cứ mỗi lần có chuyện gì đó liên quan đến bà Hạc, trong lòng cô luôn có cảm giác lo lắng, bất an. Hơn nữa, cô càng lo Hạc Tư Đằng kẹt giữa, chịu quá nhiều áp lực mà bất mãn, vô tình khiến mối quan hệ xấu đi.
Trong lúc La Ngữ Tịch ngồi tựa lưng ở đầu giường trầm tư, điện thoại cô bỗng phát ra tin nhắn ứng dụng chat.
Đồng nghiệp cùng văn phòng gửi cho La Ngữ Tịch một link dẫn, bên dưới còn nhắn thêm một dòng: [Tịch à, em mau xem trước khi bài bị xoá đi.]
La Ngữ Tịch nhấn vào đường link, màn hình chuyển đến một bài viết trên mạng xã hội, tiêu đề bài viết ghi [Sự thật về vợ của con trai chủ tịch công ty giải trí SJ]
Con ngươi của La Ngữ Tịch di chuyển qua từng dòng chữ của bài viết, cảm xúc trong lòng cô cũng theo từng con chữ mà chùng xuống.
La Ngữ Tịch lăng chạ cùng cha chồng, kết hôn cùng Hạc Tư Đằng để che mắt thiên hạ.
La Ngữ Tịch bất hiếu với mẹ chồng, ăn nói và hành động như kẻ vô học.
La Ngữ Tịch dùng mưu hèn kế bẩn dụ dỗ Hạc Tư Đằng, mục đích để chiếm đoạt tài sản thừa kế.
Trên môi La Ngữ Tịch khẽ hiện lên một nụ cười cay đắng, hai hàng mi rũ xuống dần nhoè bởi nước mắt. Giữa ngực cô chợt thắt lại, cảm giác oan ức lẫn tức giận lại không biết cách nào để trút ra.
Ngày cầm tiền ông Hạc đưa, cô vẫn ngây ngô cho rằng cuộc hôn nhân cùng Hạc Tư Đằng cũng giống như làm công ăn lương. Đáng tiếc, cái giá của đồng tiền, thật sự quá đắt.
Đắt đến mức, bán mạng, bán danh dự, bán sự trong sạch vẫn không thể trả hết oan tình.
La Ngữ Tịch thoát khỏi ứng dụng, tắt màn hình đặt lên mặt tủ bên cạnh. Cô chuyển người bước xuống giường, dùng tay gạt những giọt nước rơi ra ở đuôi mắt.
Vào trong nhà tắm, La Ngữ Tịch đứng ở bồn rửa mặt, tự nhìn bản thân phản chiếu trong gương. Ngoài miệng cười nhạo chính mình của hiện tại quá thê thảm, nơi ngực trái của cô sớm đã đau nhói.
La Ngữ Tịch vươn tay bật vòi nước, xả nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo xua đi những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, nhẫn nhịn tiếp tục cuộc sống do bản thân đã tự lựa chọn.
Lúc trở ra, do mãi phân tâm không chú ý, La Ngữ Tịch vô tình trượt chân trên nền sàn ướt ngã nhào về trước. Theo phản xạ có điều kiện, cô vội giơ tay chống đỡ thân thể khi tiếp đất.
Một tiếng "Rốp" vang lên, kéo theo là tiếng la đau đớn của La Ngữ Tịch, nơi khớp cổ tay phải của cô truyền đến cảm giác thốn đến tận xương.