Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lương Trì cho là cô sẽ nuốt nước mắt trở lại, cô vốn luôn rất quật cường, chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn.

Nhưng nước mắt nóng bỏng của Thẩm Âm Hòa tựa như chuỗi ngọc đứt dây từng giọt từng giọt tuôn xuống, đôi mắt cô mở to, lúc khóc không một thanh âm nào được phát ra.

Lương Trì cứng đờ cả người, cũng may là không còn tâm trí mà chụp chiếc gì nữa, hắn cất lại điện thoại vào trong túi quần, “Đừng khóc.”

Thẩm Âm Hòa không nói câu nào, yên lặng nhìn hắn.

Hắn dung giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Vốn đã xấu rồi, khóc càng xấu.”

Thẩm Âm Hòa kiễng chân kéo cổ áo hắn, cô nhìn chằm chằm, “Tôi ở trong mắt anh đã từng đẹp sao? Có phải là vì tôi thích anh nên tôi làm cái gì cũng thành sai đúng không?”

Lương Trì không tốn quá nhiều sức gỡ từng ngón tay cô ra, hất sang bên cạnh, đau đớn trên đùi phát ra khiến hắn nhớ tới một chuyện, hắn buồn cười hỏi lại: “Cô thích tôi vì cái gì chứ? Thích tôi là tên què hay thích tôi vì tôi gãy chân? Hả?”

Lương Trì đúng là tùy tiện nổi điên nổi khùng, đối với bất kì chuyện gì cũng tỏ ra không quá để tâm. Nhưng thật ra tinh thần của hắn rất nhạy cảm lại còn yếu đuối nữa, từ trước đến này hắn đều luôn cho rẳng mình và Thẩm Âm Hòa quen biết sau khi gặp chuyện không may.

Làm gì có cô gái nào sẽ thích một thằng đàn ông đã vô dụng như hắn chứ? Tối hôm qua bế cô lên tầng thôi mà chân đã đau, đúng là đồ bỏ đi.

Thẩm Âm Hòa ngập ngừng, muốn nói cho hắn biết, không phải như vậy, đã thích anh từ rất lâu rồi, bất kể là lúc anh rạng ngời tỏa sáng hay là lúc anh tâm tình bất định.

Nụ cười tủm tỉm lúc bưng sữa đậu đến cho cô, những lời dặn dò nhẹ nhàng của Lương Trì dành cho cô đã khắc sâu vào trong đầu óc.

Thẩm Âm Hòa biết bản tính của anh không xấu, bây giờ anh chẳng khác nào một tên nhóc xấu tính mà thôi.

“Cho đến bây giờ em chưa bao giờ cho là anh kém cỏi.”

Lương Trì một mặt muốn nghe xem tiếp theo cô sẽ nói điều gì, một mặt khác lại cho rằng nếu cô nói những lời dễ nghe thì chắc hẳn đang lấy lòng hắn, cho nên hắn cứ gân cổ lên cãi lại, tự tiện ngắt lời cô, “Cứ lép ba lép bép lắm mồm thế làm gì, tôi không muốn nghe, bao nhiêu thẻ cho cô hết đấy, trên đời này làm quái có chuyện nào không giải quyết được bằng tiền.”

Thẩm Âm Hòa không hề chối từ, năm ngón tay nắm chặt những tấm thẻ hắn kiên quyết nhét vào, “Tôi không nói nữa, anh về phòng ngủ tiếp đi, tôi không phiền anh nữa.”

Lương Trì thấy rất lạ, thấy việc nói chuyện với cô rất phiền phức, lại còn lần nào cũng sẽ dùng những từ ngữ khắc nghiệt làm tổn thương cô nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không thèm quan tâm đến hắn, khiến cả người hắn khó chịu. Nhất là trái tim này, trống rỗng.

Hắn cho rằng đây chính là mắc bệnh rồi, định rằng lần sau khi đến bệnh viện Hà Thủ làm trị liệu phục hồi thì tiện thể trị luôn cái tính xấu này, tốt nhất là phải trị tận gốc! Mãi mãi không bao giờ tái phát được nữa!

Thực chất cái tính này của hắn thì bệnh tật cái quái gì chứ? Rõ ràng là khốn nạn.

Hắn khốn nạn xấu tính mà không tự nhận ra.

Mặt trời lên quá ba con sào, Lương Trì có muốn ngủ tiếp cũng không được.

Lương Tự cùng đám người Trần Sâm cũng lần lượt rời giường đi xuống tầng.

Hai người vừa ngáp vừa nói chuyện.

Trần Sâm nói: “Hình như em nghe nghe thấy có người mắng anh cả là đồ khốn.”

Lương Tự: “Thì anh ta chính là tên khốn mà.”

Sau lưng Lương Tự luôn có một ánh mắt lạnh như dao phóng tới, cậu quay người lại, trông thấy anh trai với bộ dạng hằm hằm.

Trên đầu Lương Trì có bao nhiêu tóc thì dựng hết cả lên, cứ như là con mèo lúc xù lông vậy, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

“Anh, chào buổi sáng.”

Lương Trì khinh thường không thèm nói chuyện với cậu, quay đầu đi vào nhà ăn nhưng trên bàn cơm lại trống không, chẳng hề thấy chút bóng dáng nào của đồ ăn.

Lúc này hắn mới nhớ ra, đã năm hết tết đến rồi vú Lưu từ hôm qua đã bắt đầu nghỉ phép. Trong nhà ngoại trừ Thẩm Âm Hòa thì chẳng ai biết nấu ăn cả.

Lương Trì này tuyệt đối sẽ không bao giờ lên tầng gọi cô xuống làm đồ ăn, hắn thà đi ra ngoài ăn còn hơn.

Sau khi thay xong quần áo hắn lập tức ra khỏi nhà, xe chạy đến nửa đường thì kinh hoàng phát hiện ra mình không một xu dính túi, lập tức thấy khó thở, trời ạ, tất cả toàn bộ tài sản của hắn là mấy tấm thẻ kia đều đưa hết cho Thẩm Âm Hòa rồi, còn nhóc đó còn dám cầm hết nữa chứ.

Không biết liêm sỉ! Nhổ vào!

Lương Trì viêm màng túi, đương nhiên là không vào được hàng nào rồi, hắn tự bạt tai một cái: “Mẹ kiếp! Mày đúng là đồ ngu mà!”

Cho Thẩm Âm Hòa thẻ ngân hàng cũng được nhưng mà sao không biết đường để lại cho mình một tấm chứ?

Bây giờ cho dù nói bất kì điều gì cũng quá muộn rồi, chỉ có thể đói bụng đến công ty.

Đám người Đạo Sĩ hai lần há miệng mắc quai rồi nên nhớ đời lắm, cho dù hắn tới hay không cũng không dám đến trễ nữa. Vốn dĩ sáng sớm nào cũng ăn điểm tâm ở dưới tầng, nhưng bây giờ bọn họ không thế nữa, mua mang lên trên văn phòng ngồi ăn.

Lương Trì nghe ngửi thấy mùi, cảm giác bụng càng đói. Hắn bực bội vì phải giữ uy nghiêm của ông chủ, không thể để họ nhìn ra bất kì manh mối gì được, ho khan hai tiếng, hỏi: “Ăn ngon lắm à?”

Đạo Sĩ cắn một miếng to sủi cảo, “Ăn ngon.”

Lương Trì cố gắng mở miệng nói rất tự nhiên, “Đi xuống mua cho tôi một suất.”

“Ông chủ, tiền đâu?”

“Hả? Cái gì? Tôi chưa nghe rõ? Cậu nói lại lần nữa.”

Nếu mà có tiền hắn sẽ sai cậu ta đi mua sao? Hắn sẽ ăn sủi cao ven đường sao? Không bao giờ!

Đạo Sĩ dùng khăn giấy lau sạch sẽ miệng và quần áo dính dầu mỡ, xòe tay trước mặt hắn, “Lão bản, tiền ha ha ha.” Đến anh em ruột còn ghi sổ rõ ràng, chút tiền lẻ này cũng nên tính rõ chứ.

Lương Trì: Đúng là có gan nói lại lần nữa thật…

“Quên mang theo rồi, đây là coi như tôi hỏi mượn cậu, lần tới trả lại cậu sau.”

Đạo Sĩ ánh mắt phức tạp cút xuống lầu mua giùm hắn một suất rồi vội vã chạy lên, không hiểu sao thấy rất kì lạ mà không hiểu lạ ở chỗ nào.

Lương Trì sau khi no nê thỏa mãn thì ợ lên một cái, sau đó, hắn nhỏ giọng đầy sĩ diện hỏi, “Ví dụ bạn gái cậu giận dỗi thì cậu dỗ thế nào?”

“Anh lại chọc giận bà chủ à?”

“Ném mắm ném muối vào miệng cậu ấy, nói liên thiên, tôi chẳng bao giờ thèm dỗ cô ta.” Hắn run chân, “Nói mau, đối phó với đám con gái đó phải làm thế nào.”

Vì tránh cho Đạo Sĩ hiểu lầm, hắn đem từ dỗ đổi thành đối phó.

Đạo Sĩ tỏ ra tinh tường, “Ừm… Bốc thuốc đúng bệnh, thiếu gì bổ nấy.”

Lời cậu ta nói cũng vài phần có đạo lý, Lương Trì vung tay lên, “Cậu đến trung tâm thương mại, mua mấy bộ đồ trang điểm xịn nhất.”

“Không được không được, dù được ông chủ tin tưởng nhưng mấy cái thứ đồ chơi này tôi không đi mua đâu.”

“Cuối năm thưởng…” Lương Trì ý tứ sâu sa mở miệng nói ra ba chữ hàm xúc.

Đạo Sĩ vội vàng làm phiền hắn, “Được, tôi đi. Trên đời này chưa có chuyện gì tôi chưa từng làm.”

Vì một nhà già trẻ, hắn nhịn.

Lương Trì vừa lòng gật gật đầu, chân bắt chéo càng run rẩy hơn, “Đi đi.”

Đạo Sĩ đi chưa được bao lâu, Lương Trì có một cuộc điện thoại gọi đến.

Nghiêm Thì đến đây, nói đang ở ngay dưới lâu sẽ lên nhanh thôi.

Nghiêm Thì đồng đội của hắn lúc ở đội đặc nhiệm, từ sau khi hắn rời khỏi đội hai người vẫn thường xuyên liên lạc. Nói đúng ra, hắn cùng những người bạn tốt trong đội đều còn giữa liên lạc liên tục, cứ nhàn rỗi một cái là rủ nhau uống rượu nhậu nhẹt, lần nào hắn cũng say mèm.

Nghiêm Thì cũng không phải chưa từng tới đây, đã quá quen với nơi này rồi.

Lương Trì dựa ngồi ở trên ghế xoay, “Tìm tao làm gì thế.”

“Không có việc gì.”

“Ha ha ha ha ha.” Vẻ mặt gian tà lập tức thay đổi, tiếng cười của hắn lập tức ngừng lại, “Nhàm chán!”

Nghiêm Thì vừa làm xong xuôi nhiệm vụ, mệt chết đi được, đến giày còn chưa cởi đã nằm vật ra ghế sofa trong văn phòng hắn, hai tay khoát lên sau đầu, trên gương mặt tuấn tú oai phòng còn có một vết sẹo, càng làm tang them vẻ lạnh lùng.

“Trong đội mấy ngày hôm trước vừa bắt được một nhóm cướp, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt. Cô gái bị trói thế quái nào lại đi yêu luôn cái tên đầu sỏ, sống chết không để bọn tôi cứu thoát, chân tay giãy dụa loạn xạ cả lên.”

“Hết thuốc chữa, đứa con gái thế này không cứu được nữa rồi. Đem chôn luôn đi thôi, tao mà là bố nó thì cũng đánh chết nó luôn.”

Lương Trì nói.

Nghiêm Thì nhắm mắt dưỡng thần, “Yên tâm, chả ai thèm đẻ con gái cho mày đâu.” Mắng xong, anh lại mở mắt ra, ngồi dậy hỏi: “Có phải mày vẫn còn có vị hôn thê đúng không?”

“Ờ, hừm ~ ”

“Thật đáng thương.”

Lương Trì ném bút về phía anh, “Cô ta mà đáng thương cái gì, mày biết cô ta yêu tao đến mức nào không? Yêu đến mức không thể kiềm chế được, chính là cái kiểu không có tao thì không sống nổi đấy.”

Nghiêm Thì đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm, hắn thì có cái đức hạnh gì cơ chứ, “Không tin.”

“Thế tao gọi điện cho cô ấy, để chính miệng cô ấy nói yêu ta cho mà nghe. Để cho cái loại ngàn năm làm bạn tri kỉ với tay phải như mày hâm mộ chết đi.”

Nghiêm Thì cười một tiếng, “Nói cứ như mày nhiều năm nay không cần dung tay phải ấy.”

“Cút.”

Lương Trì cuối cùng cũng tìm được lý do gọi điện cho Thẩm Âm Hòa, đây không phải là do hắn muốn gọi mà là Nghiêm Thì muốn nghe.

Mở khóa xong hắn lướt vào nút gọi.

Vừa mới gọi một cái thì mấy tiếng “Tút tút tút” vang lên nói cho hắn biết sự thật tàn khốc.

Nghiêm Thì vô tình phát ra một tiếng cười nhạo, “Ối, cười chết mất.”

Lương Trì thiếu chút nữa thì ném điện thoại, không thể tin được, “Cô ta cúp máy? Cô ta dám tắt điện thoại của tao, không ra thể thống gì.”

“Đây là yêu mà mày nói à?”

Lương Trì mất hết cả mặt mũi, tiếp tục gọi, lúc này thì còn chẳng liên lạc được nữa luôn.

“Mẹ nó, còn dám chặn tao!”

Thân là ông chủ Lương Trì luôn có đến mấy cái sim điện thoại, hắn lập tức đổi cái khác tiếp tục gọi.

Lần này người nào đó cuối cùng cũng nghe.

“A lô, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia?”

“Cô…” Tại sao đang yên đang lành dám kéo sổ ông đây vào sổ đen, cô có còn chút nhận thức nào về vai trò vị hôn thê của bản thân không vậy. Mấy lời yêu với thích của cô đúng là như rắm mà! Mau đem số của ông đây xóa khỏi sổ đen đi, nếu không đêm nay về nhà sẽ kéo cô đến trước mặt mẹ tố cáo…

“Tút tút tút.”

Những lời hắn định nói dài như thế nhưng căn bản không có cơ hội nói ra miệng, khi hắn vừa mới phát ra tiếng đầu tiên, Thẩm Âm Hòa đã cúp máy.

Lương Trì tức đến nổ phổi, đúng là số trời đã định không thể yên ổn một ngày mà.

Từ sáng đến muộn, hắn kiên trì gọi liên tục hai trăm bảy mươi tám cuộc gọi cho Thẩm Âm Hòa, cô không nghe hắn liên tục gọi.

Hai người cứ như là đang so xem ai cứng đầu hơn ai.

Nghiêm Thì yên lặng nhìn, vốn là người nghiện thuốc lá, sau khi rút điếu thuốc thì từ từ nói: “Lương đội, mày so với trước đây thì tốt hơn nhiều rồi đấy.”

Lúc hắn vừa mới rời đội, gầy yếu không ra dáng người, suy sút thê lương. Còn hiện tại, tuy nói nhảm hơi nhiều nhưng cứ như hồi sinh vậy.

Lương Trì nghe thấy hai chữ “Lương đội” lập tức cảm thấy hoảng hốt, đã quá lâu chưa nghe thấy cách gọi này, có chút không quen.

“Con người mà, kiểu gì cũng phải tiến về phía trước thôi.”

Giấc mộng anh hùng của hắn, giấc mộng thiếu niên, đã sớm bị nghiền nát ở dưới bánh xe, tan xương nát thịt.

Lương Trì hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày, chính là vì về bắt Thẩm Âm Hòa, hắn đã chuẩn bị kĩ lắm rồi. Đêm nay cho dù thế nào cũng không thể khách khí với cô nữa.

Nghìn tính vạn tính cũng không ngờ rằng, Thẩm Âm Hòa về muộn hơn hắn nhiều.

Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen, Lương Trì ngồi ở trên sofa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mắt nhìn đồng hồ treo tường, một cục tức nghẹn ở trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Gần tám giờ tối, Thẩm Âm Hòa không nhanh không chậm vào nhà. Lương Trì đạp vào chiếc bàn trà cũ vang ầm một tiếng, ngũ quan lạnh lùng trầm hẳn xuống, không khí nặng nề lướt qua đầu cô, “Sao giờ này cô mới về?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio