Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt tôi đã mười chín tuổi. Vào ngày tôi sinh nhật mười chín tuổi, tôi nhận được một đôi giày thủy tinh cao gót CHANEL. Nhìn có phần giống với giày thủy tinh trong truyện cổ tích.
Nhưng mà vẫn không có tên.
Lần này lại càng không thể là Dung tặng được, bởi vì chúng tôi đã chia tay vào một năm trước rồi, hơn nữa chính là vào cái buổi tối mà ông tặng nhẫn cho tôi. Ở trong chiếc hộp nhung nhỏ đó là một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lóa mắt. Dung nói: “Bây giờ em còn đang học, tôi không dám cầu hôn em, cũng không dám dùng một chiếc nhẫn để trói buộc em, tôi chỉ muốn bày tỏ tấm lòng của mình, em có thể nhận chiếc nhẫn này không, đợi đến ngày em tốt nghiệp, ngày đó tôi sẽ chính thức cầu hôn em.”
Tôi cụp mắt.
Ông chân thành, tôi biết.
“Nhan, có thể cho tôi chờ em không?” Lúc ấy tư thế cầm nhẫn của ông hơi cứng, sự do dự của tôi khiến cho ông cảm thấy khẩn trương.
Tôi cầm tách cà phê trước mặt lên uống một ngụm, nóng đến mức tôi chảy cả nước mắt. Tôi không phủ nhận, trong nửa năm mà Dung biến mất tôi đã từng hoài nghi bản thân có còn khả năng yêu thương hay không, liệu tôi có nên lẳng lặng đợi chờ ông, giao hết tất cả tình cảm của mình cho người đàn ông này hay không. Nhưng mà, ngay tại giờ phút này tôi lại bỗng cảm thấy mệt mỏi quá, bóng ma ẩn sâu trong đáy lòng phảng phất như mây đen cuồn cuộn vây kín lấy tôi, cái bóng ma đó khiến cho người ta rét lạnh, đến nỗi ngay sự si tình của Dung cũng cũng chẳng thể nào khiến tôi cảm thấy ấm áp, tôi và ông vốn là người của hai thế giới, bèo nước gặp gỡ như vậy là đủ rồi, hãy lưu giữ lại những gì tốt đẹp đi, ánh sáng trong sinh mệnh của tôi chỉ có được như vậy. Tôi hít sâu, nhìn Dung đang lo lắng ở trước mặt, ổn định tâm thần, cuối cùng lấy can đảm nói ra một câu rất dài.
“Dung, xin lỗi, em không thể nhận lời ông. Không có lý do gì, ông cũng đừng hỏi lý do, em chỉ có thể nói lời hứa hẹn mà ông muốn em không thể trao được. Nói như vậy không biết ông có hiểu hay không, em không phải là người ấy mà ông trông mong, và ông cũng không phải là người mà em muốn chờ đợi. Bởi vì bất kể tuổi tác hay là điều gì khác, chúng ta đều không thể nào đến được với nhau, mà cho dù có đến với nhau, vậy cũng sẽ không thể lâu dài, đây chỉ là trực giác của em. Có lẽ ông sẽ nói em quá độc đoán vì lấy trực giác ra làm lý do đả kích ông, nhưng mà Dung, chúng ta thật sự không hợp, không thể nào tiến vào cuộc sống của nhau, bởi vì mỗi người chúng ta đều có quá khứ của riêng mình, cái ‘quá khứ’ này đã quyết định giữa chúng ta có một cái hố sâu bắt ngang mà mãi mãi chẳng thể nào vượt qua được. Ôi, ông đừng ngắt lời em, hãy nghe em nói hết đã, nhất định ông sẽ nói thời gian có thể dần dần thay đổi tất cả, em nghĩ tác dụng của thời gian mà ông nói đến, ít nhất sẽ là vô ích đối với chúng ta, vết thương trong lòng em không phải thứ mà thời gian có thể chữa lành. Em nói em từng giết người phóng hỏa, nhất định ông không tin, em nói hai năm trước thiếu chút nữa em đã bị cưỡng bức, nhất định ông cũng sẽ biểu lộ sự cảm thông sâu sắc. Nhưng mà Dung, ông không thể xoa dịu vết thương của em, bởi vì số mệnh đã định sẵn ông không phải là người chữa lành nó, ngược lại sự tồn tại của ông sẽ chỉ khiến cho em không ngừng nghĩ về quá khứ. Bởi vì ông rất giống với một người thân đã mất của em, xin hãy tha lỗi vì em đã hèn mọn tìm kiếm sự dựa dẫm trên người ông. Điều này không công bằng với ông, em không muốn lừa mình dối người nữa, vì vậy Dung, chúng ta chia tay đi.”
Sau đó tôi chậm rãi đứng lên. Nước mắt lăn xuống không tiếng động, biến mất ở trong không khí. Trong lòng có thất vọng, thất vọng với sự bất lực của chính mình, thất vọng với phần tình cảm chẳng biết nên phải làm sao đây. Tôi thừa nhận tôi rất đau khổ, đau khổ giống như muốn chết đi.
“Nhan, tôi không ngại để em coi làm chỗ dựa.” Dung vẫn cố gắng đến cùng.
“Nhưng em để ý, xin lỗi.”
“Nhan!” Ánh lệ hiện lên trong đôi mắt ông nhìn tôi, ánh mắt tuyệt vọng khiến cho người ta tan nát cõi lòng. Ông hiểu tôi, chuyện gì đã quyết định thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Ông nhìn tôi đẩy cửa ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa.
“Xin lỗi.” Tôi lại nói với ông trong lòng.
Thế giới này không có cổ tích. Nếu mà có, thế cũng chỉ là gạt người. Đây là lời mà tôi thường nói với Phương Phỉ, bởi vì con bé là một người sống hoàn toàn ở bên trong thế giới cổ tích. Cho dù có thất tình, con bé cũng sẽ tự biết an ủi bản thân, rằng hoàng tử của con bé còn chưa tới, con bé không vội. Vấn đề là con bé không vội, nhưng mẹ con bé thì lại gấp. Trình Tuyết Như biết con gái đang yêu đương ở sau lưng bà, bà sợ con gái hủy hoại mất thanh danh rồi sẽ chẳng thể nào tìm được một gia đình danh giá nữa, vì vậy thường xuyên đệm đủ các mối quan hệ cho con gái thân cận, trong đó còn có con trai của hiệu trưởng trường trung học mà Thầy Lý dạy, tôi không có ấn tượng lắm, rất béo, bị các học sinh gọi sau lưng là mèo Garfield[]. Vì chuyện này mà Phỉ Nhi đã cãi nhau ầm ĩ với mẹ, “Có nhầm không vậy, con còn chưa tới hai mươi tuổi, mẹ đã chê con chướng mắt phải không?”
[] Mèo Garfield: là nhân vật chính trong truyện tranh cùng tên của Jim Davis, là một con mèo mướp màu cam lười biếng, mập, ích kỷ.
Trình Tuyết Như quyết liệt, “Chính vì thế mới phải mau chóng tìm đối tượng kết hôn ày, nếu không qua hai mươi rồi mới yêu đương, người ta sẽ ày là bình hoa cũ!”
Trận cãi vã như thế tự nhiên tiến vào sự trưởng thành của Phương Phỉ rồi chẳng thể nào chấm dứt, hai mẹ con thường xuyên gây chiến tranh bởi chuyện quen thân, mỗi lần về nhà, mười lần sẽ có chín lần hai người cãi nhau, Phỉ Nhi nói riêng với tôi: “Mẹ tiêu tốn trên người em nhiều vốn liếng như vậy, một lòng ngóng trông bán em đi với một cái giá tốt, mẹ lại không hề nghĩ, em còn chẳng thể là một bình hoa cũ, em chỉ là một cái bình vỡ!”
Lúc ấy đang ở ký túc xá của tôi, nghe vậy tôi rất hoảng sợ, mắng con bé một trận, “Phương Phỉ! Em không được nói lung tung! Cái gì mà bán với không bán, làm gì có ai nói về mẹ của mình như vậy?”
“Vậy chị cảm thấy mẹ nuôi em để làm gì? Đừng có nói với em là vì tình thương của người mẹ, mẹ vì bản thân mình, bỏ vốn thì muốn thu lời thôi, em đâu có nói sai.”
Lời nói của Phương Phỉ khiến cho tôi hoảng sợ, “Phương Phỉ, em, em đang nói gì thế...” Mặc dù tôi biết quan hệ giữa Phương Phỉ và Trình Tuyết Như không được tốt lắm, nhưng thật không ngờ là lại trở nên tệ đến vậy, bởi vì từ khi học đại học tôi gần như không ở nhà, cho dù nghỉ đông và nghỉ hè tôi cũng làm thêm ở bên ngoài để kiếm tiền đóng học phí nên có lẽ rất nhiều chuyện tôi không được biết rõ. Tôi chỉ biết là trước đây, khi Phương Phỉ còn nhỏ, phần lớn thời gian đều nghe theo lời mẹ, cho nên từ nhỏ Phương Phỉ đã không thích mẹ, con bé thân thiết với thầy Lý hơn. Bây giờ trưởng thành rồi Phỉ Nhi bắt đầu đối nghịch với mẹ, là do oán hận chất chứa quá sâu nặng, hay là do hiện tượng nổi loạn bình thường của tuổi thành niên? Tôi nguyện tin là lý do sau.
Có lẽ cũng nhận ra được những lời nói quá khích của mình, Phỉ Nhi lập tức thay đổi lại ngữ điệu, “Chị, em chỉ hơi giận thôi!”
“Cho dù có giận cũng không được giẫm đạp bản thân như vậy.”
“Giẫm đạp?” Phương Phỉ ngẩn người cười một cái, đáy mắt toát ra cảm xúc phức tạp khiến cho tôi không hiểu nổi, “Chị, mỗi người đều có cuộc sống và số mệnh riêng, nhiều lúc không phải cứ muốn làm là có thể thực hiện được, là do cuộc sống giẫm đạp chúng ta, quên đi, không nói với chị nữa, chị đơn thuần quá, có nói chị cũng không hiểu.”
Câu nói khiến tôi nghẹn lời, “Chị đơn thuần?”
“Phương Phỉ, chị...” Lời nói đến bên miệng, tôi nghĩ sao lại không nói ra, tôi vốn định nói “Kỳ thật chị không hề đơn thuần”, nhưng mà nói điều này thì có ích gì, quên đi, đừng nên dọa con bé.
Chỉ là tôi cảm thấy giữa tôi và Phương Phỉ có một sự biến đổi sâu xa, sự biến đổi này cực kì nhỏ bé, nó thẩm thấu dần vào những dấu vết giấu diếm trong lời nói và cử chỉ, có lẽ là chúng tôi đều đã trưởng thành, đều có cái nhìn riêng về sự việc của mỗi người. Tôi bắt đầu hơi lo lắng cho Phương Phỉ, tuy rằng ở mặt ngoài con bé vẫn là một cô gái vui vẻ đơn thuần, thế nhưng nhiều lúc, lời nói và ánh mắt của con bé thì lại vượt qua giới hạn của tuổi tác, hình như con bé đang giấu diếm điều gì đó, đằng sau đôi mắt của con bé là cả một thế giới mà tôi chẳng thể biết được, tôi đã từng muốn tiếp cận cái thế giới kia, nhưng mà sự phòng bị kiên quyết của Phương Phỉ đã nhắc nhở tôi, đó là thế giới của con bé, tốt nhất tôi đừng nên tới gần.
Xem ra, chúng tôi đã trưởng thành thật rồi.
Ngày đó Phương Phỉ ở ký túc xá của tôi tới tận khuya mới rời đi. Tôi rất mong con bé sẽ ở lại với tôi, nhưng con bé nói phải về nhà, mẹ con bé không cho phép con bé ở trọ, phải về nhà ở thì mới tạo được một cái ấn tượng tốt cho người ta. Sống ở nhà là có thể trong sạch, lời này thật buồn cười. Thật ra tôi rất sợ màn đêm, mỗi khi đêm đến, ác mộng đáng sợ nhất định sẽ tới đúng hạn.
Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi sẽ nhìn thấy biển lửa tận trời kia, tôi biết cả đời tôi chẳng thể nào thoát khỏi cơn ác mộng này, trừ khi tôi cũng bị đốt tan thành tro bụi... Bất kể khi ngủ hay là khi thức, cả thân thể của tôi giống như đều bị đóng đinh bên trên cây thập tự, mãi mãi không được cứu rỗi. Thỉnh thoảng tôi lại mơ thấy cơn mưa hoa lê, tung bay khắp bầu trời ngay trước mắt tôi tựa như một biển tuyết. Tôi chạy băng băng trong cơn mưa hoa, vườn lê giống như mê cung khiến cho tôi nhanh chóng lạc mất phương hướng. Tôi biết tôi đang tìm ai. Năm năm, tôi gắng gượng không nghĩ đến người kia, nhưng mà người đó lại cứ xuất hiện mãi ở trong giấc mơ của tôi bẳng đủ mọi loại cách thức, hơn nữa lại chưa bao giờ lộ mặt. Có lúc là giọng nói, có lúc là dáng hình, nhưng lại không cho tôi nhìn mặt anh.
Đôi khi tôi mơ thấy chính mình mò mẫm tìm lối thoát ở bên trong con đường đen kịt, phảng phất có thể ngửi thấy mùi hoa lê héo tàn, mà trong bóng tối đó luôn luôn vọng tới những giọng nói than thở, “Tứ Nguyệt, cô đã giết tôi.”
Đúng, tôi đã giết anh. Giết người nhà của anh. Nhiều năm như vậy mà tôi chưa từng mơ thấy bác trai, có lẽ ông rất hận tôi.
Vào ngày tôi sinh nhật mười chín tuổi, tôi lại mơ thấy biển lửa kia. Đến khi tỉnh lại người đầy mồ hôi, tôi thở hổn hển sờ vào hộp quà đựng giày. Mở nắp hộp, thủy tinh chiếu sáng lộng lẫy bên trong bóng đêm, tựa như ánh mắt của linh hồn. Không để lại tên, nhưng vẫn có một chiếc thiệp.
Mặt trên viết: “Đoán xem sang năm em sẽ nhận được cái gì?”