Màn đêm buông xuống,vạn vật đều chìm trong giấc ngủ,trong căn phòng ngủ của Hiểu Lam,cô thử hé một mắt ra nhìn anh đang ngủ say,giơ tay lên trước ngực anh mân mê sợi dây chuyền mặt hoa cẩm tú cầu,vừa ngắm vừa phân tích lại những thay đổi trong lòng, trao lần đầu tiên cho anh là cảm giác thương hại,khó chịu khi thấy anh bị bỏ rơi một mình,rung động khi thấy anh mỉm cười vui vẻ,còn lúc chơi trò chơi nói thật,anh thú nhận với mọi người là anh yêu cô,cảm xúc của cô khi ấy như thế nào nhỉ,hoảng hốt, ngạc nhiên hay là hài lòng??.
Từ trước tới giờ Hiểu Lam chưa có mối tình nào cả,không biết yêu người khác là như thế nào,nhận biết tình yêu ra sao.Một phần cô cũng không tin vào nó cho lắm, xung quanh cô,những người đã từng yêu, họ rất đau khổ bởi vì người đàn ông của họ không yêu họ thật lòng,chà đạp,đùa giỡn với tình yêu của người con gái,đến nỗi khi chia tay nhau, anh ta không hề lưu luyến gì,lập tức đi hẹn hò với người mới,cô bạn gái cũ cũng rất muốn quên đi anh ta nhưng càng muốn quên lại càng in sâu hơn vào trí nhớ.
Tình yêu là con dao hai lưỡi, Hiểu Lam cứ nhớ câu ấy mãi trong đầu,câu ấy thật sự chính xác.
Thôi không suy nghĩ nữa, rướn người lên hôn má anh rồi nhắm mắt ngủ, tới ngày đó rồi tính tiếp.
Sáng hôm sau,Hiểu Lam dậy trước anh, nằm canh chừng anh có gặp ác mộng không,quả nhiên, không còn gặp nữa,anh ngủ rất ngon,Hiểu Lam thở phào nhẹ nhõm,coi như nó chỉ là cơn ác mộng bình thường, không hề dự đoán điềm báo, lát phải gọi cho Tú ly nói với cô ấy để yên tâm.
Cảnh Luân tỉnh dậy,mở hai mắt ra,nhìn kế bên thấy vợ đang nhìn anh thì cười mỉm, nghiêng người ôm eo cô.
“Chào buổi sáng,Lam nhi”.
“Anh mau dậy vệ sinh cá nhân,thay đồ đi làm,tới tối đi dự tiệc”.Hiểu Lam giãy giụa, ngồi dậy cầm cánh tay anh, bắt anh đứng dậy.
“Hôm nay anh nghỉ, ở nhà chơi với em”.Kéo tay vợ nằm xuống ôm tiếp.
Hiểu Lam bật cười, nhéo má trêu anh là con sâu ngủ,tại sao em lại chịu cưới một người lười biếng như anh chứ.
Day dưa trên giường được một lúc, Hiểu Lam ngồi dậy hất anh ra,cười tủm tỉm đặt chân xuống sàn, chạy vào nhà vệ sinh.Đứng đánh răng, nhìn vào gương phản chiếu gương mặt mình thì trong đầu nhớ ra điều gì đó, sao hai tuần nay rồi không có thấy “chị hai” mình tới.
Hiểu Lam trợn tròn,súc miệng nhanh chóng,chạy ra ngoài, tiến thẳng tới tủ quần áo.Cảnh Luân dựa lưng ngồi trên giường, ngạc nhiên.
“”Lam nhi, em làm gì hốt hoảng vậy, thay đồ đi đâu??”.
Không phải có thai rồi đó chứ,Hiểu Lam lựa đại áo thun với quần dài, ngước lên trả lời anh.
“Em..em nhớ ra là phải đi mua cái này”.Hiểu Lam sợ hãi, nói lắp, cầm quần áo đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Cô phải đi mua que thử thai về kiểm chứng, nếu có con thật với anh thì phải làm sao đây.
Thay đồ xong xuôi, Hiểu Lam đi vòng qua giường lấy túi xách,Cảnh Luân khó hiểu nắm cổ tay vợ xoay lại đối diện với anh.
“Có chuyện gì sao,em đi đâu??”.Mới sáng sớm,mặt cô đã sợ hãi rồi.
Hiểu Lam ấp úng,cố gắng giãy tay anh ra.Nhưng cố cách mấy vẫn không xoay chuyển được sức lực của đàn ông.
“Anh buông em ra, em đi mua đồ một chút sẽ về ngay!”.Cô sẽ không để có đứa nhỏ đâu.
Đang yên đang lành,cô gái này nháo lên với anh, chẳng biết bị cái gì.
“Anh chở em đi!”.Để cô đi một mình, không yên tâm chút nào.
“Không muốn!”.Có ngu mới cho anh đi, lúc đó anh biết cô mua que thử thai, anh càng nghĩ cô mong có con với anh, tới tối anh tăng năng suất thì cô biết tính thế nào.Tuyệt đối không được.
“Được thôi, em muốn làm gì thì làm!”.Cảnh Luân giả bộ buông cô ra, cô lái xe đi trước,anh theo sau là biết cô đi đâu thôi.
Hiểu Lam được sự ân xá của anh thì hối hả vơ túi xách,chạy lẹ xuống lầu.Cảnh Luân khoác áo khoác,lấy chìa khóa xe chạy theo cô.
Xe cô di chuyển tới một nhà thuốc ven đường,Cảnh Luân nhíu mày, cô tới đây mua cái gì?.
Hiểu Lam mở cửa xe ra, nhìn qua nhìn lại như ăn trộm, Cảnh Luân thụt đầu xuống,cô thấy không có ai theo dõi, cầm túi xách đi vào mua hai que thử thai, gói lại bỏ vào túi xách.
Thấy cô ngồi vào xe,anh mới ngước đầu lên lại,nhíu mày, càng ngày càng khó hiểu, đành đi vào hỏi cô bán thuốc.Cô ta nói người hồi nãy đi vào mua que thử thai,cô ta chưa kịp hỏi anh tại sao lại hỏi cô thì anh đã nhanh chóng chạy ra xe lái đi rồi.
Hiểu Lam về tới nhà, tức tốc lên phòng, vào nhà vệ sinh thử.Trong lúc chờ kết quả, cửa nhà tắm mở ra, Cảnh Luân vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô đang ngồi chồm hỏm.Hiểu Lam thấy anh vào, hốt hoảng cầm cái que, lập tức đứng dậy,nắm trong lòng bàn tay,giấu đằng sau lưng.
“Lam nhi, em đi mua que thử thai phải không?”.Tại sao anh lại quên được chứ, lúc nào làm với cô có dùng biện pháp tránh nào đâu, đáng lý phải nghĩ ra trước khả năng có thai của vợ rồi.
Hiểu Lam nuốt ực nước miếng, trong lòng bàn tay đang cầm que đổ mồ hôi,nếu hai vạch thì coi như cô xong đời.
Cảnh Luân không nghe được câu trả lời của cô, bước thẳng tới, giơ tay vòng ra sau lưng cô, mở lòng bàn tay cô ra, quả nhiên là que thử thai nhưng vẫn chưa có hiện vạch lên.
Hết chương