Đặc sản ở thành phố C là bánh hạnh nhân xuất xứ từ Đức, được làm từ đường và hạnh nhân.Món ăn này sẽ khiến thực khách mê mẩn bởi hương vị của nó,có nhiều chủng loại,nguyên liệu phong phú chẳng hạn như ở thành phố này chuyên về bánh hạnh nhân hoa quả.
Còn một đặc sản mặn cũng không thua kém món nào, đó là món cua sốt, nhúng cua vào hỗn hợp nước sốt làm từ bơ và tỏi, tạo nên món ăn đậm vị béo ngậy của bơ và hương thơm nồng của tỏi.
Lăng Huyên đang ngồi trên xe nhìn vào màn hình coi địa chỉ quán nổi tiếng, trước hết cứ đi ăn đi chơi khoan hãy về khách sạn sớm.
“Chị Minh Đan, chừng nào mới tới??”.Lăng Huyên phát cơn thèm, muốn nhanh chóng tới nơi thưởng thức.
“Bảy cây số nữa là tới thành phố, làm gì mà gấp gáp thế, đi ăn trộm hả Huyên??”.Minh Đan không tin được cô nàng lúc nào cũng có tâm hồn ăn uống,lại còn tranh thủ tìm địa chỉ, không sợ mập sao.
“Em ngồi ê cả mông,biết vậy chúng ta đi tàu điện ngầm cho lẹ, vừa ngắm cảnh vừa chơi đùa thoải mái”.
“Đi tàu điện ngầm tới đó rồi hai đứa đi bộ hả??”.Minh Đan chỉ thích ngồi xe của mình thôi.
Lăng Huyên ngộ ra được chân lý, gật đầu có vẻ đã hiểu rồi tiếp tục nhìn về phía trước.
-------------------------------------------------------Chuyển cảnh-------------------------------------
Tập đoàn JC
“Thiên Mặc, cậu tỉnh ngủ chưa?? Hay tôi kết thúc sớm cho cậu về nghỉ ngơi??”.
Cảnh Luân ngồi đối diện với Sở Thiên Mặc hồn vía trên mây, dáng vẻ như bị hút sinh lực, ngồi mà như nằm dật dờ trên ghế.
“Về cái căn nhà chỉ có một mình tôi thì về làm gì??”.Sở Thiên Mặc lúc sáng nhìn thấy cái gối hình đùi gà lẻ loi một mình thì đã biết Minh Đan dọn đồ trốn anh rồi,chả dám mở cửa tủ bởi vì sẽ không còn thấy những bộ đồ cô hay mặc nữa, mùi hương của cô còn thoang thoảng trong tủ, anh không muốn mở ra, tham lam gìn giữ hương thơm ấy mãi.
“Việt nãy giờ vẫn chưa tới đây”.Cảnh Luân nhìn đồng hồ treo tường, thắc mắc.
“Đợi làm gì, mới sáng sớm đã gọi tôi hỏi số Minh Đan để gọi hỏi vợ cậu ta ở đâu, tôi còn không biết người yêu tôi đâu còn gặp thằng chả, đã đang rầu tình thúi tim gan đây!!”.Sở Thiên Mặc buồn bực.
“Cậu làm gì đắc tội với bạn gái cậu???”.
Sở Thiên Mặc khốn khổ quá, không biết tâm sự với ai đành kể lại cho Cảnh Luân nghe.Cảnh Luân lắc đầu không đồng ý với hành động của anh.
“Cậu làm sai rồi, biết là cậu muốn dạy dỗ bạn gái cũ nhưng không có nghĩa đè cô ta ra giữa bàn giở trò đồi bại, gặp tôi tôi chỉ muốn cắt “cái ấy” của cậu cho đỡ tức, tát cậu là còn nhẹ đấy”.Cảnh Luân giải thích cho thằng bạn hiểu.
“Bây giờ tôi còn không biết Minh Đan đang trốn tôi ở đâu!!!!”.Sở Thiên Mặc ụp hai tay che mặt muốn khóc.
Dù biết hối hận đã muộn nhưng vẫn muốn chuộc lại lỗi lầm, muốn nhận được sự tha thứ.Nếu ta yêu họ,họ cũng yêu ta thì chắc chắn họ sẽ suy nghĩ lại, có thể ta sẽ được tha thứ nếu có lòng quyết tâm thay đổi.
Hết chương