Luân, anh đeo dây chuyền mặt hoa cẩm tú cầu không??”.Hiểu Lam giang tay đặt ngang qua bụng anh.
Cô nhớ tới cặp dây chuyền cô tự tay mua ở khu lưu niệm lần trước.
“Sợi dây chuyền mà em không cho anh trả tiền ấy hả??”.Cảnh Luân hôn tóc vợ.
Ngước lên thấy anh chịu gật đầu, cô cười mỉm hôn má anh một cái rồi chạy tới tủ đồ lấy hai sợi dây ra, leo lại lên giường.
“Bây giờ em đeo cho anh, anh không được tháo ra nghe chưa???”.Hiểu Lam mặt nghiêm dặn dò.
Cảnh Luân bật cười ngồi dậy,chỉ là đeo vào cổ sợi dây chuyền thôi mà sao nghiêm túc dữ vậy.
“Tại sao không được tháo??”.Dò la tin tức nguyên nhân.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi,hai người chúng ta không còn là vợ chồng nữa nên em muốn anh bây giờ đeo lên, tới lúc anh biết được bộ mặt thật của em thì anh có thể dễ dàng vứt bỏ nó xuống đồng thời cũng vứt đi tình yêu của chúng ta,em đến với anh vì tham vọng ích kỷ,anh hận em cũng được,quát mắng cũng được,đạp em xuống địa ngục, hủy hoại danh tiếng của em cũng được,em bằng lòng vì em là một con người xấu xa,nhẫn tâm,lợi dụng tình cảm chân thành của anh.
Dù biết ý nghĩa của hoa cẩm tú cầu là sự thay đổi trong tình yêu, nghe rất buồn nhưng nó cũng mang một ý nghĩa khác là biểu tượng cho sự biết ơn, Tô Hiểu Lam em thật sự rất biết ơn anh,Cảnh Luân.
Cảm ơn anh đã cho em biết tình yêu đôi lứa là như thế nào, cảm nhận hương vị vợ chồng ra sao…
“Tại em thích!”.Hiểu Lam bên ngoài cười đùa, bên trong cắn rứt.
Cảnh Luân không hề biết sau khi được cô đeo vào cổ anh sợi dây chuyền này thì khoảng thời gian sau anh muốn tháo cũng không nỡ tháo ra, day dứt khôn nguôi.
Vài nụ hôn có thể làm mọi việc ổn thỏa.
Nhưng thêm mội vài lời dối gian có thể khiến tất cả đổ vỡ.
Dòng suy nghĩ ấy cứ thế trôi đi không bao giờ nghỉ.
Và em không phải một thứ gì đó xứng đáng với anh.
Vậy hãy để em ra đi…
Hết chương