Chương Chi Vi nghe xong chỉ thấy mơ hồ, đến nỗi cô còn nghi ngờ Gà Đen đang kể chuyện “Nghìn lẻ một đêm”: "Gì cơ?”
Tiếng động vang lên sau lưng, Gà Đen mím môi, mắt không liếc ngang lấy một lần, nhét một thứ vào trong tay Chương Chi Vi. Lòng bàn tay Chương Chi Vi ẩm ướt, nhễ nhại mồ hôi, cô siết chặt tay, là một cục giấy.
“Em không thể ở bên Lục Đình Trấn được nữa.” Gà Đen hiếm khi nào nói huỵch toẹt như vậy, anh ấy hạ giọng: “Năm xưa A Man chết một cách lạ lùng, anh không biết người giết anh ấy là người họ Lục hay người họ Diêu... Chi Vi, người nhà họ Lục đã nghi ngờ thân phận của em từ lâu, anh sợ nếu tiếp tục điều tra sẽ gây bất lợi cho em.”
Sống lưng Chương Chi Vi toát mồ hôi lạnh, cô nói cộc lốc: “Thân phận của em có vấn đề gì?”
Gà Đen nhìn cô: “Năm ấy tàu hàng nhà họ Lục bị cướp là do A Man mật báo, nhà họ Lục tổn thất bao nhiêu tiền như vậy, ông chủ Lục suýt mất mạng, em nghĩ Lục Đình Trấn sẽ lấy em sao?”
Giọng anh ấy đầy hăm dọa, nói thẳng mọi chuyện.
Chương Chi Vi khó lòng tiếp nhận nhiều thông tin như thế này, cô há miệng hít thở, lá phổi có phần đau đớn như có một số mầm mống bất an đang rục rịch chồi lên. Cô siết chặt lòng bàn tay, hỏi Gà Đen: “Anh nói gì? Em nghe không hiểu.”
Đằng sau vang lên tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ, Gà Đen tranh thủ thời gian nói: “Sau bữa trưa anh sẽ tới tìm em.”
Chương Chi Vi siết chặt mẩu giấy mà anh ấy nhét vào lòng bàn tay mình. Tiếng lão Tứ đã vang lên: “Cô chủ?”
“Cháu hơi đau đầu, buồn nôn.” Chương Chi Vi nói: "Chắc là không ngủ đủ, chú Tứ, cháu về ngủ một giấc đã, chiều chú đưa cháu đi bệnh viện được không?”
Lão Tứ gật đầu mà chẳng hề nghi ngờ.
Chương Chi Vi về phòng một mình, cô không chắc có người giám sát hay không, đi thẳng vào phòng tắm, mới chậm chạp giở tờ giấy mà Gà Đen đưa cho mình ra.
Đây là mẩu giấy được cắt từ phần giấy trắng trên báo, viết bằng bút máy, Chương Chi Vi không hề biết Gà Đen lại biết viết, mới tháng trước cô còn nhìn thấy anh ấy hớn hở cầm báo hỏi lão Tứ, chữ phía trước chữ “Kiều” trên dòng tiêu đề là chữ gì, đọc như nào?
Gà Đen viết không nhiều, ngoài ra còn kèm theo một mẩu tin được cắt ra từ tờ báo mười năm trước, đưa tin về tàu hàng nhà họ Lục bất ngờ bị cướp, ông chủ Lục suýt đã bỏ mạng.
Chương Chi Vi khựng tay lại, cô từ từ đọc tiếp, lặng lẽ đọc hết dòng chữ mà Gà Đen viết bên trên giống như lần đầu nhận biết mặt chữ.
[Anh và Trịnh Man là đồng hương, quê gốc ở Phúc Châu, ngày xưa bố mẹ bọn anh cùng nhập cư trái phép qua đây...]
Gà Đen tên thật là Ngô Tề, hầu hết người Hồng Kông thích đặt tên có ba chữ, tên thật của anh ấy và A Man giống nhau, nghe giống như người trong đại lục đặt. Hai người cùng làm công trong công ty, sau này đều được cử đến làm việc dưới trướng ông chủ Lục, ăn lương hai bên, kiếm được nhiều tiền hơn. Cũng giống như mọi tác phẩm điện ảnh, ban đầu hai người đều không có ý chí cao cả gì sất, bất kể là làm tay trong hay làm côn đồ thật thì đó đều là vì miếng cơm manh áo, nhận được nhiều tiền hơn một chút.
Họ nào ngờ, A Man lại làm việc xuất sắc như vậy, địa vị ngày càng cao, cho đến khi leo lên bên cạnh ông chủ Lục, sau lại đỡ đạn cho ông ấy mà mất mạng.
Từ sau khi A Man chết, lâu lắm rồi Gà Đen không liên lạc với “ông chủ” cũ. Trước đây người liên lạc với cấp trên là A Man, sau này A Man chết đi, Gà Đen cũng cắt đứt liên lạc. Anh ấy vốn định rửa sạch tay, an phận mà làm người, nào ngờ mấy năm gần đây, ông chủ Lục lại tóm được một trong số tay trong năm xưa, lần theo đường dây, đã tra đến mắt xích A Man.
Ông chủ Lục thanh lọc thuộc hạ không hề nương tay.
Gà Đen lo sợ mình cũng trở thành người bị “xử lý”, cũng lo lắng cho Chương Chi Vi - Chương Chi Vi bị liên lụy, anh ấy đã lên sẵn kế hoạch hành động, mang theo tiền và đưa Chương Chi Vi cùng quay về đại lục. Bên nhà họ Lục không thể về, anh ấy có tiền lại có đầu óc, tuy không thể cho Chương Chi Vi ăn sung mặc sướng, nhưng còn tốt hơn là nhìn Chương Chi Vi sau này bị nhà họ Lục thanh toán.
Người làm kinh doanh nào cũng giống nhau, ngoài miệng toàn là nhân nghĩa đạo đức, nhất là những người có tuổi, hở một tí là thắp hương bái Phật. Nhưng người họ cúng bái đâu phải là Phật, rõ ràng là những tội nghiệt mà mình từng gây ra. Gà Đen đã biết chuyện Chương Chi Vi bị Lục Đình Trấn “chà đạp”, anh ấy biết Lục Đình Trấn ngoài mặt thì niềm nở nhưng lòng dạ lạnh lẽo đến nhường nào, càng lo cho tương lai của Chương Chi Vi hơn.
Chương Chi Vi đã đọc xong mẩu giấy của Gà Đen, giấy nhắn có hạn mà thông tin cần truyền đạt càng hạn chế hơn. Cô thả mẩu giấy vào trong bồn rửa tay cho nó mềm ra, vớt lên ném vào trong bồn cầu rồi xả đi. Cô xả nước rửa sạch đôi tay, cô cần phải nghỉ ngơi tử tế.
Quả thực cần phải nghỉ ngơi.
Đầu Chương Chi Vi đau đến mức khó chịu.
Khi cô còn nhỏ, quả thực Gà Đen đã ở bên cạnh A Man, anh ấy không có lí do hãm hại Chương Chi Vi, nhưng liệu có khi nào đây là một trò đùa ác ý không? Hoặc là một bài kiểm tra chẳng hạn?
Giả thiết phía sau đã bị Chương Chi Vi bác bỏ, biểu hiện ban nãy của Gà Đen như hai người khác nhau với Gà Đen của chục năm về trước, kẻ khờ khạo không thể đóng giả người thông minh, cũng chẳng có người thông minh nào lại giả ngốc mười mấy năm chỉ để đùa giỡn.
Cô ngủ một giấc, đến chiều đi khám bác sĩ, chẩn đoán mọi thứ bình thường, có lẽ ăn phải thứ gì không lành. Lúc trên xe quay về, lão Tứ lại nổi cáu mắng Gà Đen, trách anh ấy tùy tiện mua đồ ăn cho Chương Chi Vi... Gà Đen luôn miệng vâng dạ, ấm ức cãi lại mấy câu, lại bị mắng ác hơn.
Chương Chi Vi không nghe nữa.
Cô nhắm mắt lại.
Hoặc là yêu, hoặc là do một mình cô đơn phương tình nguyện.
Chương Chi Vi không nghĩ Lục Đình Trấn sẽ làm tổn thương mình, anh là chú Lục nhìn cô lớn lên, là người thầy tận tay dạy cho cô học hỏi kinh nghiệm xã hội, là người yêu má ấp môi kề với cô.
Sao anh có thể vì thân phận của A Man mà giận lây sang cô?
Chương Chi Vi không tin.
Vì thế, khi Gà Đen đến đưa bánh mì nướng vào buổi chiều, Chương Chi Vi khẽ nói: “Chú Lục không phải người như thế.”
Chương Chi Vi nhìn thấy sự thất vọng tràn ngập trong mắt Gà Đen.
Lão Tứ đã được sai đi lấy hồng trà, trong phòng chỉ còn lại hai người Chương Chi Vi và Gà Đen. Anh ấy nói: “Em mới bao nhiêu tuổi, biết được mấy phần nông sâu? Nếu Lục Đình Trấn là người tốt, sao anh ta còn dụ dỗ ngủ với em?”
Mặt Chương Chi Vi hơi đỏ lên, hơi bực mình: "Là em tự nguyện.”
“Em không cần phải vội vàng bảo vệ anh ta.” Gà Đen hoàn toàn thất vọng vì sự vô dụng của cô: "Nếu anh ta thật sự đối xử tốt với em, thì đáng lẽ anh ta phải nói rõ với ông chủ Lục và bà Lục rằng sau này sẽ lấy em, chứ không phải như bây giờ, chú cháu không phải chú cháu, người tình không ra người tình... Em ở bên anh ta như thế này, có lợi lộc gì? Người bị hại vẫn là chính em mà thôi!”
Chương Chi Vi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Anh Gà Đen, không, chú Gà Đen, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, nhưng…"
“Đừng nói nhưng nhị gì sất.” Gà Đen nói: "Em suy nghĩ cho kỹ… Chúng ta vẫn còn một tuần ở Ma Cao, em nghĩ xong rồi cho anh câu trả lời. Còn bảy ngày nữa, đây là cơ hội cuối cùng của em. Chi Vi, một khi trở lại Hồng Kông, em và anh khó lòng thoát khỏi Ngũ chỉ sơn của Lục Đình Trấn.”
Ở đây chỉ năm ngón tay của Phật tổ, Tôn Ngộ Không không thể thoát nổi bàn tay của Phật tổ.
Chương Chi Vi im lặng, cô cầm bánh mì nướng mà Gà Đen đã mua. Hôm qua cô nói bánh mì nướng trong quán trà ngon, Gà Đen chạy đi mua về ngay, miếng bánh mì được nướng phồng, có một lớp cháy giòn bên ngoài, cô cắn một miếng, bơ sữa tràn ngập tan ra trên đầu lưỡi của cô, mùi vị thơm ngon xộc vào trong bụng.
Nhưng giờ đây cô lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Chương Chi Vi đã kể cho Gà Đen rằng cô thật lòng ái mộ Lục Đình Trấn. Trong mắt người rơi vào lưới tình không thể nhìn thấy thứ gì khác, đến nỗi dù Chương Chi Vi đã biết thân phận của bố nuôi có vấn đề, nhưng cô vẫn không nỡ lòng nào rời xa Lục Đình Trấn. Tựa như cầm trong tay một con dao sắc, mà mãi mãi chẳng thể nào xuống tay mổ xẻ trái tim mình.
Tối nay Lục Đình Trấn không về, chỉ cho người chuyển lời rằng anh có chuyện phải làm, không cần đợi anh, chỉ dặn Chương Chi Vi ngủ sớm. Chương Chi Vi không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy cảnh linh cữu của A Man dưới tấm vải trắng, rồi lại mơ thấy bia mộ của A Man. Năm nào cô cũng đi tảo mộ, nhưng ông chủ Lục và Lục Đình Trấn chưa từng đi cùng cô... Lúc đó Chương Chi Vi chỉ nghĩ người nhà họ Lục bận rộn, bây giờ mới phát giác ra manh mối.
Muộn rồi.
Cô yêu Lục Đình Trấn mất rồi.
Chương Chi Vi ngủ thiếp đi trong tiếng thở dài, rồi lại tỉnh lại trong tiếng nước, hai tay cô đang siết chặt thành giường lạnh lẽo, muốn bò về phía trước đến nơi có nhiều không khí nhưng lại bị ai đó túm gáy lôi lại. Lục Đình Trấn hôn lên tóc cô, thỏa mãn thở ra một hơi dài: “Vi Vi.”
Không phải Chi Vi, mà là cái tên anh tự đặt cho cô.
Chi Vi, Vi Vi.
Trong lúc ân ái, Chương Chi Vi đột nhiên ngộ ra, giống như được khơi thông đầu óc, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra rõ ràng. Lục Đình Trấn đổi tên cho cô, đổi trường học cho cô, dạy cô từ bỏ thói quen và bản tính được tạo thành khi cô sống trong căn nhà lụp xụp thuở trước, có phải là vì muốn cô hoàn toàn thoát khỏi cái mác con gái nuôi Chương Chi Vi của A Man không?
Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu, như cây pháo bùng cháy trong đêm đen. Bàn tay đang nắm lấy thành giường bị anh tách ra từng ngón một, hoàn toàn phủ phục xuống, cô không thể hít thở được nữa, như một con cá đang ngắc ngoải trên bờ bị kẻ săn mồi dùng gậy gỗ khều lên.
Có thể là vì vật cực tất phản, vào khoảnh khắc giữa sống và chết, Chương Chi Vi lại nếm được sự ngọt ngào lạ lùng.
Không biết bao lâu sau, con tim đập bình thường trở lại, hô hấp khôi phục tiết tấu cũ. Lục Đình Trấn bật một ngọn đèn lên, quan sát khuôn mặt cô: "Lão Tứ nói chiều nay cháu thấy không khỏe.”
Chương Chi Vi thành thật trả lời: “Khẩu vị không tốt lắm, hơi buồn nôn.”
Lục Đình Trấn thoáng dừng lại: "Lần nào chú cũng dùng biện pháp phòng tránh.”
Chương Chi Vi buồn bực, đáp: “Không phải mang thai.”
Cô quan sát vẻ mặt của anh, Lục Đình Trấn vẫn điềm tĩnh như thường, như thể anh hoàn toàn không bận tâm. Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, mái tóc xoăn đen láy của anh như nét vẽ trong tranh sơn dầu. Lục Đình Trấn không có thuốc để hút, anh ngồi tựa lưng vào giường, uống một cốc nước.
“Chú biết.” Lục Đình Trấn day huyệt thái dương: "Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra lại xem rốt cuộc là vì vấn đề gì? Để lão Tứ đi cùng cháu.”
Chương Chi Vi hỏi: “Vì sau không cho anh Gà Đen đi cùng cháu?”
Lục Đình Trấn có một thoáng nhíu mày rất khó nhận ra, tuy nhiên Chương Chi Vi lại nhìn thấy rất rõ.
“Cậu ta không được.” Lục Đình Trấn nói: "Suốt ngày cho cháu ăn mấy thứ linh tinh... Lão Tứ đáng tin cậy hơn, nên để cậu ta đi cùng cháu.”
Chương Chi Vi không thể tìm thấy sơ hở trong lời của anh, cô lặng lẽ nằm xuống, không nói một lời.
Hôm nay có quá nhiều chuyện, chui vào trong đầu cô một cách lộn xộn, cô không thể sắp xếp chúng gọn gàng, chỉ nghiền ngẫm vẻ mặt của Lục Đình Trấn khi anh nói “Lần nào chú cũng sử dụng biện pháp phòng tránh”. Hồi bé A Man từng dạy cô cách để quan sát vẻ mặt người khác, dạy cô để ý lời nói và sắc mặt, cách phân biệt đâu là nói dối đâu là sự thật...
Cô có thể cảm nhận được sự không vui của Lục Đình Trấn khi nhắc đến Gà Đen, nhưng cô lại không biết rốt cuộc Lục Đình Trấn mong cô có thai, hay cảm thấy có thai là gánh nặng.
Chương Chi Vi không thể hiểu được biểu cảm nhỏ nhặt của anh.
Trước đây cô từng tin chắc rằng mình có thể giành được tình yêu của anh, còn lúc này cô có phần không chắc.
Rốt cuộc là Lục Đình Trấn động lòng với cô, hay chỉ đơn thuần là thích cô nghe lời, yêu cơ thể của cô?
Chẳng lẽ phải tiếp tục đánh cược ư? Dùng tương lai của cô làm tiền cược, tiếp tục đập tiền cược vào ván bài này... hay là nghe theo lời của Gà Đen, cùng anh ấy thoát khỏi thế lực nhà họ Lục, sống yên ổn. Gà Đen có tiền, còn bản thân Chương Chi Vi cũng tích cóp được một ít, dù đến đại lục thì cũng có thể sống tốt... Nếu cô thật sự rời đi, Lục Đình Trấn sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ đến đây, Chương Chi Vi không thể kiềm chế được mà cân nhắc đến tình huống đó.
Lục Đình Trấn tắt đèn, anh cúi xuống hôn lên trán Chương Chi Vi, giọng anh khẽ khàng giống như anh đã nghĩ là cô ngủ rồi.
“Ngủ ngon, Vi Vi.”
...
Chương Chi Vi nhắm mắt, sự do dự nảy ra từ trong bóng tối, thầm hận chính mình không được tích sự gì.
Chỉ một câu nói này, cô lại mềm lòng.