Ngọc Tiên Duyên

chương 101: phiêu miêu thục sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương thế của Hoa Lân nặng hơn nhiều so với ý liệu. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị thương hắn đều hồi phục rất nhanh chóng, nhưng lần này máu bầm trong cơ thể rất khó hóa giải, việc thúc động chân khí khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn khiến người hắn căng ra, đau đớn khôn xiết. Diệp Thanh ngồi im bên cạnh, chăm chú quan sát biểu tình của hắn, thấy trên mặt hắn không ngừng lộ vẻ thống khổ, nàng cảm giác lòng đau vô hạn. Bất tri bất giác, bóng trăng lặng lẽ chìm xuống phía tây, một ngôi sao mai sáng ngời mọc lên từ phương đông, thời khắc này, màn đêm trước lúc bình minh sao mà dài đằng đẵng đến thế…

Trương Thiên Hoa đã hỏi Diệp Thanh rất nhiều lần nhằm làm cho rõ đại ca vì sao mà thụ thương như vậy. Nhưng Diệp Thanh quá tập trung vào thương thế của Hoa Lân nên chỉ đáp qua loa vài câu. Chẳng biết làm thế nào, Trương Thiên Hoa cũng chỉ còn cách im lặng ngồi một bên đả tọa luyện khí, thật không dễ dàng gì mới chờ được đến lúc ánh rạng đông dần bừng lên ngoài cửa sổ. Hoa Lân cuối cùng đã mở mắt, mặt tuy có hơi mệt mỏi nhưng huyết sắc đã tốt hơn rất nhiều.

Diệp Thanh giờ mới hiện ra nét cười, quan hoài hỏi: “Lân ca ca…Đã khá hơn chút nào chưa?”

Hoa Lân nhìn nàng cười nói: “Ta đã bảo không sao từ trước rồi mà…Đúng rồi, hai ngày nữa là mùng năm, không biết bọn tam ca đã tới chưa. Ta còn một chuyện chưa giải quyết xong, phải lên Thục Sơn trước để đi tìm hài tử bị mất tích đó đã, nếu không mấy hôm nữa cũng không tiện đề cập với tam ca.”

Diệp Thanh ngạc nhiên nói: “Ai cơ? Hồ Vũ Hằng ở Ẩn Long thôn ấy à?”

“Ừm!”

Diệp Thanh tỏ ra không vui: “Nhưng thương thế của huynh…”

Hoa Lân ngắt lời: “Đã bảo vết thương của ta khỏi rồi mà, không vấn đề. Nhận sự ủy thác của người ta thì phải làm hết mình. Ta nhất định phải lên Thục Sơn ngay lập tức để dò hỏi, nếu không tìm được Hồ Vũ Hằng, chúng ta đành phải nhờ Cốc tam ca phát động các đệ tử Thục Sơn đi tìm thôi.”

Diệp Thanh nhìn hắn thương xót, môi cong lên định khuyên tiếp nhưng Hoa Lân đã đứng phắt dậy. Lông mày đột nhiên nhíu lại, hắn cảm thấy vết thương sau lưng đau nhức âm ỉ. May là Diệp Thanh ở mặt bên không nhìn thấy, nếu không chỉ sợ có chết cũng không cho hắn ra khỏi cửa. Vừa đúng lúc Trương Thiên Hoa thu công bắt gặp, trong lòng thót lại, toan khuyên Hoa Lân vài câu nhưng gã lại nghĩ đại ca nóng vội vì việc người, đúng là tấm gương cho mình noi theo, nên liền cao giọng nói: “Đại ca! Đệ cũng đi cùng hai người một chuyến!”

Hoa Lân thầm tính toán: “Mình dẫn theo Diệp Thanh thì còn có thể ngự kiếm phi hành, nhưng chở thêm cả Trương Thiên Hoa thì chỉ có thể trèo từng bước một lên Thục Sơn thôi.” Do đó hắn bèn khéo léo khuyên giải: “Ta còn phải đi xử lý một vài việc riêng nên giữa đường có chút bất tiện. Hay là thế này được không? Ngày mốt ta sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta lại cùng lên Thục Sơn!”

Trương Thiên Hoa ngây người, thầm nghĩ đại ca trước giờ tâm tư cẩn mật, sao lần này lại toàn nói những lời thiếu tính chắc chắn thế nhỉ. Nên biết rằng lên Thục Sơn Lăng Vân đỉnh một chuyến phải mất hai ngày, cả đi lẫn về kiểu gì cũng phải hơn ba ngày. Gã không tiện nói trắng ra, chỉ gượng cười nói: “Ài…Vậy đệ không làm phiền đại ca nữa. Nhưng huynh nhất định phải bảo trọng thân thể đó!”

Hoa Lân gật gật đầu, đẩy cửa phòng, chỉ thấy chân trời đằng đông dần dần trắng sáng, vầng thái dương sắp trồi lên từ phương đó. Hắn gấp gáp vẫy gọi Diệp Thanh: “Thanh Thanh…Chúng ta đi thôi!”

Diệp Thanh lanh lẹ đi đến cạnh hắn, Hoa Lân lại ngoảnh đầu dặn dò Trương Thiên Hoa: “Thiên Hoa!...Hạng Tiêu Vân trước sau gì cũng là con trai độc nhất của chưởng môn, sau này nếu hắn có mạo phạm với đệ thì nhớ là hãy cho hắn một con đường lui. Được chứ…”

Trương Thiên Hoa gật đầu: “Đệ sẽ cho hắn ba cơ hội, đại ca cứ yên tâm!”

Hoa Lân cảm thấy ngữ khí của hắn có gì đó không thỏa đáng nhưng ngại nói thêm, chỉ gật đầu rồi nắm tay dắt Diệp Thanh xuống cầu thang, thi triển khinh công chạy về phía tây. Vừa rời khỏi tầm mắt của Trương Thiên Hoa, Hoa Lân rút phi kiếm, kéo Diệp Thanh nhảy lên. Hắn làm vậy để tránh khiến cho Thiên Hoa cảm thấy thất lạc…

Hoa Lân ôm Diệp Thanh bay xéo lên thiên không, hai bóng trắng tựa như một đôi thần tiên quyến lữ. Toàn cảnh Bích Thanh viên dưới chân hiển hiện rõ rệt trước mắt, Hoa Lân bỗng trông thấy trong hoa viên đang có một thân ảnh mỹ lệ ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là Thượng Quan Linh…

Lúc này Hoa Lân mới nhớ ra ‘Lâm Thủy tiểu tạ’ của Thượng Quan Linh chính nằm hướng này, hắn buộc phải vẫy tay lúng túng cười với nàng.

Thượng Quan Linh lườm hắn một cái, ngón tay búng ra, một nụ hoa bắn lên như thiểm điện. Hoa Lân đang định vươn tay ra đón thì Diệp Thanh ở bên đã thi triển Niêm Hoa Thủ nhanh hơn hắn một bước, ngọc thủ xoay một vòng, đánh rụng nụ hoa giữa đường, cười khẽ: “Không có cửa đâu…”

Thượng Quan Linh còn sững sờ thì Hoa Lân và Diệp Thanh đã đạp trên phi kiếm bay đi xa dần. Trong lúc tâm trạng sầu muộn, thanh âm vui tươi của Dương Phong Linh bất chợt vọng lại từ phía sau: “Ý?...Sư tôn! Họ là ai thế? Lợi hại quá ta, cũng biết ngự kiếm thuật nữa.”

Thượng Quan Linh có vẻ bực dọc: “Bảo ngươi chăm chỉ luyện công đi, rồi ta cũng sẽ dạy ngươi phương pháp luyện chế phi kiếm độc môn. Ai dè ngươi không chịu phấn đấu, đi chơi với tỷ tỷ hai ngày là gạt hết việc luyện công sang một bên.”

Dương Phong Linh làm nũng kéo tay áo nàng, ranh mãnh nói: “Sư tôn…Người dạy Linh nhi luyện chế linh kiếm trước đi!”

Gần đây Thượng Quan Linh trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, chẳng trách Dương Phong Linh ngày càng càn rỡ. Tự bản thân Thượng Quan Linh cũng cảm nhận được điều này, liền giật tay áo lại, nghiêm mặt ra lệnh: “Quay về luyện công ngay!...Chưa vận hành xong ba mươi sáu chu thiên thì không được ra ngoài!”

Dương Phong Linh trề môi nói: “Lại còn ba mươi sáu chu thiên á? Sư tôn…” Thượng Quan Linh nghiêng đầu đi không lý gì đến Dương Phong Linh, khiến nàng ta chỉ biết dậm chân rồi hậm hực quay về Lâm Thủy tiểu tạ.

Thượng Quan Linh chờ cho đồ nhi của mình đi vào phòng, bất giác vọng nhìn bầu trời đã không còn hình bóng Hoa Lân, lẩm nhẩm nói: “Hắn lại đi đâu đây?...Thục Sơn ư?”  Lúc này, xa xa bên bờ hồ có một nam tử anh tuấn đang đi đến, chính là bát sư huynh Lý Lôi Vân. Ông từ lâu đã quen với việc mỗi sớm tinh mơ lại đến ngắm “Tuyệt Trần tiên tử” trong hoa viên, nên từ xa đã nhìn thấy bóng dáng diễm lệ của Thượng Quan Linh. Vô tình phát hiện ra nét mặt xinh đẹp của nàng khi ngửa đầu nhìn về chân trời lộ ra vẻ yêu kiều hiếm có, trái tim rung động, Lý Lôi Vân cũng sững ra tại trận…

Không khí ban mai vô cùng trong lành, trong làn gió nhẹ ẩm ướt có quyện theo một hương thơm tươi mát. Hoa Lân ngự kiếm ngày càng lên cao, dần dần ngập vào trong đám mây, vầng mặt trời đỏ rực sau lưng chiếu theo hắn suốt dọc chặng đường bay tới dãy núi thẳng tắp phương xa.

Không lâu sau, thế núi dưới chân ngày một hiểm trở, đa số các đỉnh núi đều được tuyết trắng khoác lên mình một lớp áo bạc. Biển mây yên ả nhìn ra bát ngát vô biên, chỉ nổi lên vài chóp núi cao vút, phảng phất như một cô đảo giữa đại dương. Trong đó, một đỉnh núi chót vót đặc biệt nổi bật, thế núi hùng vĩ ngạo lập quần sơn, những gợn mây mù xoắn xuýt lúc ẩn lúc hiện, dưới tia mặt trời chiếu xạ làm hiện lên những quầng sáng vàng chói lọi, chẳng khác nào lăng không tiên cảnh.

Hoa Lân không khỏi cảm thán: “Khá lắm! Địa thế của Thục Sơn tuyệt thật, còn hoành tráng hơn cả Thiên Sơn chúng ta!”

Diệp Thanh không tán đồng: “Mỗi người đều có cách nhìn khác nhau!...Muội cảm thấy Thiên Sơn như thế ngoại đào viên đẹp hơn nhiều. Huynh nhìn Thục Sơn mà xem, toàn bộ mặt ngoài đều bị bao phủ bởi băng tuyết, sao có được thứ cảm giác xanh tươi ngào ngạt như của chúng ta?”

Mạch suy nghĩ của Hoa Lân bất giác lại bay về với Thiên Sơn, dẫu sao nơi đó cũng là một trong những bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, chợt lẩm bẩm một mình: “Đúng vậy! Thiên Sơn…”

Trong lúc đang cảm thán, hai người đã từ từ tiến gần đến Lăng Vân đỉnh vươn cao thẳng tắp. Còn cách xa vài dặm, Hoa Lân đã cảm thấy thân thể mình trở nên trì trệ, hai bên phi kiếm dưới chân xuất hiện những vết rạch chỉ khi cắt đôi không gian mới có. Hiển nhiên, không gian trước mặt đã được bố trí một tầng kết giới kỳ quái.

Hoa Lân cười khổ nói: “Xem ra chúng ta phải leo núi mới được rồi!”

Diệp Thanh tức tối: “Trận pháp của Thục Sơn đúng là không biết lý lẽ, xa như thế này mà đã cản chúng ta ngoài cửa rồi.”

Hoa Lân cười cười, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Vân đỉnh tráng lệ. Chỉ thấy trên đỉnh núi kiến tạo những công trình nối liền nhau trải dài vài dặm cùng lớp tuyết dày cộm không tưởng tượng nổi. Ba tòa tháp cao lớn khí thế hào hùng ngạo lập trùng lâu, một tòa trong số đó tán phát kim quang nhàn nhạt, dễ nhận ra dị tượng từ xa đã nhìn thấy chính được sản sinh từ tòa tháp này. Chỉ có điều do cự ly quá xa nên không sao nhìn rõ tình cảnh nơi tòa tháp cao đó.

Hoa Lân và Diệp Thanh ngắm nhìn Lăng Vân đỉnh dập dờn mây mù, trong lòng không kìm nổi nảy sinh tâm ý sùng kính… Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio