Ngọc Tiên Duyên

chương 112: sơ dẫn lôi điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Lân thấy ngôi sao khổng lồ đánh thốc tới trước mặt, trong tình huống không kịp trốn tránh, ý nghĩ thi triển Phân Thân trảm vụt lóe lên trong não, thân người cũng theo đó mà lấp loáng hồng quang, nhưng bỗng chốc lại mờ mịt đi rất nhanh. Đây là phản ứng bản năng của người tập võ khi gặp nguy hiểm, nhưng Hoa Lân lại gắng gượng áp chế sự kích động, vì uy lực của chiêu Phân Thân trảm quả là kinh thế hãi tục, buộc phải sử dụng “ngọn lửa” trong cơ thể hắn mới thành hình. Đây là tuyệt học mà Hoa Lân vạn vạn lần không dám thi triển bừa bãi nếu chưa đến giây phút sinh tử, trong khi hiện tại chỉ là tỷ thí mà thôi. Với lại, tạm thời chưa bàn đến chuyện Mạnh Lôi có thể tiếp được chiêu này hay không, bản thân hắn một khi thi triển Phân Thân trảm, rất có khả năng sẽ dẫn dụ ma đầu Phần Âm tông tới nơi, đây chẳng phải trò đùa.

Hoa Lân chỉ mới ngẩn ra chốc lát, kiếm quang của Mạnh Lôi đã trùm tới trước mắt, nhưng đột nhiên lại phân thành hai mảng, vừa khéo hở ra khoảng trống nơi Hoa Lân đứng, cắt qua hai bên người hắn.

Mạnh Lôi nhíu mày, lão đương nhiên cũng phát giác ra màn hồng quang lóe lên từ thân thể Hoa Lân, trầm tư giây lát rồi lạ lùng hỏi: “Sao đệ không tránh mà cũng không hoàn thủ?”

Hoa Lân cười gượng: “Chiêu này của huynh uy mãnh như vậy, đệ đã không tránh được, vậy thì cứ đứng tại chỗ có lẽ là lựa chọn tốt nhất!”

Mạnh Lôi nghe đáp cười ha ha nói: “Đệ rất thông minh! Bất quá…kỳ thực đệ chỉ cần thi triển ngự kiếm thuật là có thể tránh được chiêu này…Người ngự kiếm, không chỉ đơn giản là giẫm chân lên kiếm đâu! Lúc cần thiết, đệ có thể dựa vào tốc độ nhanh như chớp của ý niệm, nhờ kiếm mau chóng thoát ly. Nếu đệ có thể học được điểm này đến mức lâm li tận trí, khiến thân thể hoàn toàn phối hợp với ý niệm của đệ để di động, tin chắc rằng không còn ai trong thiên hạ có thể giết được đệ!...Đương nhiên, trạng thái này chỉ có trong tưởng tượng, chúng ta lĩnh ngộ sơ sơ được một hai phần cũng coi là thu hoạch không nhỏ rồi….”

Hoa Lân nghe lão chỉ điểm một lượt, lòng chợt dấy lên một trận sóng to gió cả…

Thân thể phối hợp hoàn toàn với ý niệm? Đây…đây đâu phải đơn giản là trạng thái chỉ có trong tưởng tượng! Nó là cảnh giới có thể thực hiện được! Trên “ký ức tinh phiến” có ký tải, khi tu chân đến Thần Hiệp kỳ, lại học được Thuấn Di thuật, lúc đó thân thể và ý niệm có thể kết hợp một cách hoàn mỹ! Đại ma đầu Phần Âm tông có khả năng đã đạt đến mức công lực này. Tuy Hoa Lân biết cảnh giới này, nhưng trước kia tuyệt nhiên không hiểu hàm nghĩa bên trong, lần này được nghe Mạnh Lôi giảng giải, trong lòng không khỏi khoan khoái rộng mở. Xem ra một số thứ trên đời được gọi là vòng tròn mù mờ, chỉ là do bản thân không hiểu về nó lắm thôi. Đến một thời khắc nào đó, những vòng tròn mù mờ này tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng mà mình không hay biết.

Mạnh Lôi thấy hắn vẫn nghệt mặt ra đó, bèn hỏi: “Đệ nghe có minh bạch không?”

Hoa Lân bỗng ngẩng đầu, trong mắt lộ ra niềm cảm kích vô hạn, trịnh trọng nói: “Cảm ơn Mạnh đại ca chỉ điểm! Huynh xem có phải thế này không…” Nói xong hữu thủ hất lên, cả thân thể đột ngột bay vọt lên trời cao theo Hà Chiếu kiếm. Nhưng do tốc độ quá nhanh, khuỷu tay kêu “rắc” một tiếng giòn tan, suýt chút nữa đã trật khớp tay phải.

Mạnh Lôi kinh sợ thầm thắc mắc tiểu tử này sao học gì cũng thần tốc như vậy? Tưởng chừng như vừa chỉ điểm một chút là đã thấu triệt!

Hoa Lân đáp phịch xuống mặt đất, tay trái ra sức xoa mạnh khuỷu tay phải, nói: “Hiểm quá! Cánh tay này suýt nữa đã báo hỏng rồi.”

Diệp Thanh tươi cười chạy đến, vừa giúp hắn xoa bóp khuỷu tay vừa nói: “Lân ca ca lợi hại quá à, ngự kiếm thuật lại có bước tiến dài rồi! Hi hi hi…”

Hoa Lân thấy nàng cười hai mắt tít lại thành hình trăng khuyết rất khả ái, trái tim lại rung động, thầm nghĩ tại sao cô bé này bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể làm nhen lên dục vọng của hắn? Nếu nàng ở trong cung, chắc chắn sẽ là một mầm họa hại nước hại dân cực kỳ to lớn.

Diệp Thanh nào có ngờ rằng Lân ca ca của nàng lại bình luận về mình như vậy, vẫn cười hi hi giúp hắn xoa nắn khuỷu tay, nũng nịu: “Lân ca ca! Thanh Thanh cũng muốn luyện phi kiếm…”

Mạnh Lôi đã cảm thấy hơi váng đầu, hai cái miệng kia không ngớt chàng chàng thiếp thiếp khiến lão chịu không nổi, vội vàng nói: “Ai da, ai da! Ta xuống núi đi ăn trước đã, đệ tự luyện phi kiếm đi ha! Nhớ đấy, nhất định phải luyện được thân tùy ý hành mới có tư cách giao phong cùng người khác, tối nay ta với đệ sẽ bay lên trời đánh một trận thỏa thích, xem xem đệ có tiến bộ gì không!” Nói xong rút phi kiếm bám sát sườn núi cao dốc bay xuống.

Hoa Lân giờ mới ngạc nhiên hỏi: “Ý? Sao ở đây lại có thể thi triển ngự kiếm thuật vậy?”

Diệp Thanh vọng nhìn chân trời, chỉ vào tầng ánh sáng nhàn nhạt đằng xa nói: “Kết giới của Thục Sơn ở xa ngoài rìa sơn môn cơ, chắc trong phạm vi này có thể ngự kiếm phi hành.”

Hoa Lân gật gật đầu rồi giơ Hà Chiếu kiếm lên ngắm nghía, ngẩn ngơ nói: “Nhược Uyên từng nói – ngự kiếm giả, thân tùy ý hành! Thì ra học vấn về phương diện này sâu rộng vậy sao?”

Diệp Thanh dõi mắt ra vô tận, thầm nhủ mình gần như đã hiểu hết, trước mắt chỉ thiếu một thanh phi kiếm mà thôi.

Hoa Lân nhớ đến “tu chân bí tịch” mang trên mình, tương lai ắt hẳn hắn sẽ mặc ý ung dung tự tại khắp thiên hạ. Trong ngực bất giác dậy lên hào tình vạn trượng, liền giương Hà Chiếu kiếm trong tay, ngưng thần nhìn về chân trời, đã cảm thấy thiên hạ chỉ mình hắn độc tôn.

Ngay khi Hoa Lân giơ kiếm chỉ xéo lên trời, hắn phát hiện thấy biển mây dưới chân chợt sinh dị tượng, mây trắng cuồn cuộn như những đợt sóng hội tụ về phía Lăng Vân đỉnh. Hoa Lân không khỏi hoảng hốt, đây đã là lần thứ ba hắn xuất hiện loại ảo giác này. Lần này hắn quyết định không trốn tránh nữa, cố gắng duy trì động tác của mình, nhưng mây trắng xung quanh đúng là đang ùn ùn ập tới, chỉ phút chốc, người hắn đã hoàn toàn chìm ngập trong mây mù dày đặc.

Hoa Lân và Diệp Thanh đều kinh hoàng cảm thấy mình đang ở trong một vòng xoáy khổng lồ, cảnh vật tứ phía sớm đã biến thành một vùng trắng xóa. Đột nhiên, một đạo thiểm điện trắng sáng như tuyết bừng lên đằng xa, xuyên qua mây mù, “đoàng” một tiếng mãnh liệt bổ xuống. Hoa Lân căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy đạo thiểm điện đó rơi chuẩn xác lên mũi kiếm Hà Chiếu. Lúc này mới nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc rền vang…

Hà Chiếu kiếm vừa bị lôi điện kích trúng, toàn thân Hoa Lân lập tức run rẩy kịch liệt, luôn miệng la thảm, từ đầu tới chân tê rần. Cảm giác bị điện giật này còn đáng sợ gấp trăm lần lúc ma bệnh của hắn phát tác.

Diệp Thanh sợ hãi đầu óc trống rỗng, không hề do dự xông tới “cấp cứu” cho Hoa Lân, kết quả là vừa tiếp xúc với thân thể Hoa Lân, nàng ré “á!” lên, bị điện giật té văng ra ngoài hai trượng.

Lông tóc khắp người Hoa Lân dựng đứng cả lên, vậy mà đạo thiểm điện này không đánh chết hắn tại trận, thậm chí hắn còn phục hồi sức lực, quăng trường kiếm trong tay ra rơi “coong” trên mặt đất.

Chỉ thấy Hà Chiếu kiếm lập lòe từng đạo hồ quang điện, hiện tượng kỳ dị này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Diệp Thanh bò dậy hấp tấp chạy đến kiểm tra thương thế của Hoa Lân, bất an cực độ hỏi: “Công tử! Công tử! Huynh…huynh không sao chứ?”

Lúc này toàn thân Hoa Lân đã đen sì, tóc trên trán như bị nổ tung tóe, miệng há ra cười với Diệp Thanh, lắp bắp nói: “Khoái…khoái! Cảm giác bị…bị sét đánh hay thật!”

Diệp Thanh thấy hắn vô sự nên bình tâm trở lại, bộ dạng của Hoa Lân lúc này khiến nàng không nhịn nổi bật cười khanh khách, chỉ vào Hoa Lân nói: “Huynh trang điểm thú vị thật đó!...”

Hoa Lân mặt mày nhăn nhó, đột nhiên tròng mắt trợn ngược, kêu lên thảm thiết: “Xong rồi…ta xong rồi!” Dứt lời ngã ngửa ra đất.

Diệp Thanh tuy đoán rằng Hoa Lân lại muốn đùa bỡn mình, nhưng tiếng cười vẫn tắt lịm, gấp gáp bổ nhào tới, ra sức lay gọi “thi thể” Hoa Lân: “Lân ca ca, Lân ca ca…huynh không sao chứ?”

Hoa Lân thấy chiêu này dùng với Diệp Thanh quả nhiên trăm lần không sai, liền trở mình ngồi dậy cười hề hề nói: “Không sao không sao, vừa rồi chỉ là chứng hôn mê ngắt quãng, chủ yếu là muốn nhìn thấy phản ứng này của một tuyệt thế mỹ nữ như Thanh Thanh thôi!...”

Diệp Thanh vung bàn tay nhỏ nhắn đập hắn bồm bộp, rồi lại rúc vào lòng hắn nói: “Lân ca ca…Sau này đừng dọa Thanh Thanh như thế nữa, được không? Thanh Thanh sợ…”

Hoa Lân trong lòng đau xót. Đúng thật, trên đời này còn ai quên mình yêu thương trân trọng hắn như Diệp Thanh kia chứ? Chỉ e là không có!

Thượng Quan Linh thì sao?..Hắn chưa thử qua, có lẽ nên tìm một cơ hội thử xem thế nào!  Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio