Ngọc Tiên Duyên

chương 126: tái khởi xung đột

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có câu tục ngữ nói rất hay: “Một mình đi vạn dặm, tất phải có một nghề tinh!”

Nhưng rất nhiều người dưới đài không minh bạch đạo lý này, họ vẫn thiển cận nhận định, Hoa Lân chỉ nhờ chớp thời cơ trục lợi, cùng mưu mô gian trá vô bì mới giành được chiến thắng. Tuy hắn đã lọt vào tới tận vòng ba mươi ba người của kiếm điển, nhưng tất cả vẫn nhất trí cho rằng Hoa Lân trận sau sẽ bại chắc, không còn nghi ngờ gì nữa! Bởi, đối thủ của hắn là Đinh Tường của Càn Khôn môn, một vị cao thủ ngự kiếm danh mãn thiên hạ!

Theo nhận thức của mọi người, một cao thủ biết thi triển “ngự kiếm thuật”, tuyệt đối không thể bại dưới tay một “phàm nhân” tay cầm thanh sắt thường. Vì ngự kiếm giả chiếm ưu thế trên không, có thể tiến hành công kích ở cự ly xa bất kỳ lúc nào, thử hỏi, cái loại không bay được như Hoa Lân có tư cách gì đối chiến cùng họ? ---- Đây hầu như là suy nghĩ của tất cả mọi người!

Hoa Lân về đến khán đài, Phiêu Thiên Văn Sĩ nhìn hắn quái lạ, nói lời chúc mừng: “Thiếu hiệp thực lợi hại, vào được vòng ba mươi ba người một cách thuận lợi. Cung hỉ cung hỉ!”

Hoa Lân cười cười, từ tốn ngồi xuống chỗ ngồi của mình: “Cảm ơn! Khi nào các hạ thượng trường?”

Phiêu Thiên Văn Sĩ còn chưa trả lời, Mạnh Lôi trên đài đã đọc: “Bây giờ là Đông Phương Cảnh của ‘Vân Tiêu các’ đấu với Mộ Dung Thu Thủy của Mộ Dung thế gia!”

Phiêu Thiên Văn sĩ nhún vai cười khổ: “Lên ngay đây!” Y đằng không lao “vù” về phía lôi đài cách xa sáu trượng, thân pháp đích thực khiến người ta bội phục.

Diệp Thanh tiếc nuối nói: “Trận này chắc hắn phải thua rồi!”

Hoa Lân gật đầu, hướng mắt dõi ra lôi đài, thêm một thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng hạ xuống trung tâm lôi đài, chính là Mộ Dung Thu Thủy của Mộ Dung thế gia. Cùng lúc đó, trên khán đài đối diện có tiếng la hò chói tai của một nữ tử: “Cố lên cố lên!”

Hoa Lân đưa mắt tìm đến nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mộ Dung Tuyết ngồi dựa sát sạt vào người Cốc Nhược Hư, cùng với bảy người Khưu Lạc Bình, Ngụy Xung, Trương Kiếm Thành…cùng theo dõi tỷ võ. Chắc hẳn Mộ Dung Thu Thủy đang ở trên đài là người thân thuộc hàng thúc thúc của nàng ta? Thảo nào mà nàng kêu gào hăng thế chứ!

Trận chiến này Phiêu Thiên Văn Sĩ đương nhiên không có chút cơ hội nào!

“Nguyệt Ảnh kiếm pháp” của Mộ Dung thế gia vang dội võ lâm, lộ “Vọng Nguyệt Lân Ba Chiết” căn bản vượt ngoài khả năng đối phó của Phiêu Thiên Văn Sĩ. Cộng với việc Mộ Dung Thu Thủy đã học được “ngự kiếm thuật”, kết quả là hai người giao thủ chưa tới năm mươi chiêu, Phiêu Thiên Văn Sĩ đã phải chắp tay nhận thua. May là y tính tình cởi mở, vẫn cười ha ha nói: “Lần này không ngờ có thể đấu với Mộ Dung huynh đến năm mươi hiệp, Đông Phương Cảnh vô cùng vinh hạnh!”

Mộ Dung Thu Thủy hiển nhiên đã từng trải qua vài lần quá chiêu cùng Đông Phương Cảnh, cũng khách khí nói: “Mỗi lần giao thủ, Đông Phương huynh đều nhường tại hạ vài chiêu, thực khiến tại hạ cảm kích bất tận. Chi bằng chúng ta hãy đi uống vài chén rượu?”

Phiêu Thiên Văn Sĩ cười rộ: “Vậy xin đa tạ! Mời…”

Hoa Lân thấy họ nói cười rôm rả rồi bỏ đi luôn, lại còn tâm tình đi uống rượu gì gì nữa, bèn lắc đầu ngán ngẩm: “Đúng là không có tiền đồ, cũng chẳng chịu học tập thêm kiếm pháp của người khác gì cả.” Hai ngày nay, Hoa Lân đã học được rất nhiều thứ từ kiếm điển. Vì vậy mà hắn tưởng rằng người khác cũng có thể rút ra được một số chiêu thức qua việc quan sát đối chiến ---- Đâu biết rằng cơ sở của mỗi cá nhân bất đồng, công lực bất đồng, năng lực lĩnh ngộ chiêu thức lại càng khác biệt. Lúc ở nhà, Hoa Lân do phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật nên đã hun đúc thành năng lực quan sát hơn người. Lại thêm sự giúp đỡ của ngọn lửa không hiểu có được từ đâu, công lực của hắn sớm đã đạt tới mức kinh người. Cho đến tận ngày nay, bản thân hắn cũng không rõ nếu mình bạo phát toàn lực thì sẽ lợi hại đến đâu…

Phiêu Thiên Văn Sĩ đã đi rồi, Hoa Lân lại bắt đầu chăm chú theo dõi, học hỏi các cuộc tỷ thí trên lôi đài. Mặc dù hôm nay chỉ có ba mươi ba trận đọ sức, ít hơn hai hôm trước mười mấy trận, nhưng sáu mươi sáu nguời hiện tại còn sót lại, võ công đều tương đối cao minh, thời gian dành cho việc thi đấu không hề ít hơn ngày hôm qua.

Đến tận khi mặt trời sắp khuất bóng tây phương, vòng tỷ thí thứ hai mới vừa kịp kết thúc.

Hoa Lân cứ nghĩ mọi người sẽ lập tức giải tán, ngờ đâu ba vị đại ca Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong bắt đầu giảng giải diệu pháp tu chân đúng như đã tuyên bố từ trước.

Hoa Lân nghe họ nói vài câu, quả nhiên là lý luận tu chân sơ bộ. Hắn lầu bầu trong đầu: “Chán chết!...Trong “kí ức tinh phiến’ Nhược Uyên cho mình, trình tự tu chân viết tường tận hơn ba nguời họ giảng nhiều!”

Nhìn sang Diệp Thanh bên cạnh, thấy trong mắt nàng cũng có ý ấy, Hoa Lân cười nói: “Chúng ta đi thôi! Đêm nay ta sẽ dẫn muội đi dạo quanh trong rừng, hê hê…”

Diệp Thanh tuy biết đêm nào hắn cũng phải đi luyện kiếm, nhưng nghe thấy giọng cười xấu xa đó, trái tim nàng vẫn không khỏi rung rinh xao xuyến. Nàng tự hỏi chuyện này là sao nhỉ, rõ ràng bộ dạng này của hắn luôn hàm chứa ý đồ bất lương, nhưng mình vẫn không sao kiềm chế nổi bản thân, chẳng khác nào con thiêu thân lao vào lửa. Ài! Đời này không thoát được ma chưởng của hắn rồi…

Hoa Lân và Diệp Thanh chậm rãi bước xuống khán đài, đang định chen ra khỏi biển người thì thấy các sư huynh của Thiên Sơn cũng đang rẽ đám đông rời đi. Những đồng đạo võ lâm đang dỏng tai lắng nghe “tu chân điển tịch” đúng là đã mê mẩn thần hồn, đứng đờ người ra đến phát ngốc, cũng chẳng biết họ nghe có hiểu hay không, nhưng người nào người nấy như khúc gỗ, bảo họ nhường đường mà cứ như đòi mạng họ không bằng. Nếu không phải vì Diệp Thanh không muốn phi qua đầu người khác, Hoa Lân sớm đã dắt nàng chạy được quãng xa rồi.

Đoàn người Thiên Sơn cuối cùng tụ lại một chỗ cùng hai người họ. Nghiêm Liệt Phong đi đầu mở đường, đẩy lui các võ lâm đồng đạo làm “tắc nghẽn giao thông” sang một bên, tuy có người không nguyện ý nhường đường, nhưng khi thấy là đệ tử Thiên Sơn, họ nào dám có nửa câu oán thán?

Trương Thiên Hoa kích động lách đến gần Hoa Lân, hưng phấn nói: “Đại ca! Đệ biết là huynh sẽ thắng mà!”

Hoa Lân gật đầu với gã, vô tình bắt gặp Thượng Quan Linh đang liếc nhìn mình, rồi nàng lại nhu mì nghiêng đầu đi, dường như không muốn đếm xỉa đến hắn. Hoa Lân từ lâu đã biết đây là thiên tính của nữ nhân, nên vẫn cười hì hì chen đến bên nàng, khẽ gọi: “Chào tiểu sư thúc!”

Ai dè Lý Lôi Vân đột nhiên tiến một bước chắn trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Hoa thiếu hiệp! Thiếu hiệp đã không còn là đệ tử Thiên Sơn, xin hãy chú ý ăn nói có chừng mực!”

Hoa Lân ngớ nguời, phát hiện thấy đôi mắt của Lý Lôi Vân chứa đựng địch ý sâu sắc. Hắn chỉ biết lúng túng giải thích: “Ta…ta chỉ muốn chào hỏi mà thôi!”  Nào ngờ Lý Lôi Vân không chút khách khí đốp chát: “Thiên Sơn kiếm phái hiện tại không hoan nghênh ngươi! Mong ngươi sau này đừng quấy nhiễu đệ tử Thiên Sơn nữa!”

Hoa Lân đâu phải kẻ sợ chuyện, cũng lạnh nhạt đáp: “Lý đại hiệp! Ta năm lần bảy lượt tôn kính ông, nhưng ông vì cớ gì cứ cạnh khóe đối lập với ta?”

Lý Lôi Vân nảy mí mắt, có vẻ hơi phẫn nộ: “Giỏi! Quả nhiên có khí phách, thắng hai trận rồi, đến lá gan cũng to hơn!!”

Hoa Lân thấp đầu suy nghĩ, có lẽ, kiểu gì thì mình cũng chẳng bao giờ có cơ hội quay về “Thiên Sơn kiếm phái” nữa, vậy còn gì phải sợ chứ? Hắn liền đối đầu không khoan nhượng: “Lý đại hiệp! Như ông vừa nói đấy, ta hiện giờ đã không còn là đệ tử Thiên Sơn, ta chào hỏi tiểu sư thúc của ta, hình như không can hệ gì đến ông đâu!”

Lý Lôi Vân không ngờ Hoa Lân dám xung đột với mình, mặt biến sắc, sắp sửa phát nộ thì Hạng Tiêu Vân đứng bên đã xen vào: “Xin sư tôn bớt giận!...Một kẻ bại hoại mà Thiên Sơn bỏ đi như hắn, sao có tư cách cãi vã với người được? Để đệ tử giáo huấn hắn chút ít!”

“Xì!” Hoa Lân cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến sự khiêu khích của Hạng Tiêu Vân, vênh mặt sải bước về phía trước.

Hạng Tiêu Vân cao giọng: “Tiểu tử! Có giỏi thì đánh với ta một trận, dùng mưu kế hãm hại đồng đạo võ lâm sao có thể coi là anh hùng hảo hán?”

Thanh âm của gã vang to dị thường, tức khắc đã thu hút ánh mắt trách cứ của các nhân vật võ lâm xung quanh vì đã làm ảnh hưởng đến việc nghe giảng “tu chân điển tịch” của họ. Bất quá, thân ảnh của Hoa Lân vừa lọt vào tầm mắt, mọi người bất giác cũng phải lắc đầu, hiển nhiên tán đồng với ngôn luận vừa rồi của Hạng Tiêu Vân.

Trước mục quang của chúng nhân, Hoa Lân đột nhiên dừng bước. Ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh băng của hắn bắn vào Hạng Tiêu Vân, phát hiện ra trên mặt gã lộ nét cuời quỷ dị, dễ nhận thấy là không coi Hoa Lân ra gì, xem chừng võ công của gã cũng có tiến bộ lớn. Bằng không, làm sao gã dám gây hấn như vậy được?

Đang cân nhắc xem có nên giáo huấn Hạng Tiêu Vân một phen hay không, Thượng Quan Linh chợt lướt đến cạnh hắn, nói: “Ngươi không còn là đệ tử Thiên Sơn, xin đừng sinh sự ở đây được không?”

Hoa Lân “a?” một tiếng, nhìn vào mắt nàng, nhận ra trong khẩu khí mệnh lệnh đó còn kèm theo ý thỉnh cầu sâu xa. Hắn đành thở dài nói: “Được! Lần này ta nghe nàng vậy!” Ngừng lại một chút, hắn lại lạnh lùng nhìn sang Hạng Tiêu Vân, tiếp: “…Nhưng lần sau nếu còn có người chọc đến ta, ta sẽ không nể nang đâu…Hừ!”

Hạng Tiêu Vân thấy Hoa Lân buông lời đe dọa, lập tức mỉa mai trả đũa: “Dựa vào cái đức tính đó của ngươi, ngoài giở thủ đoạn ra thì còn biết làm gì nữa? Trận sau nếu ngươi vẫn có thể chiến thắng, lão tử sẽ làm ngựa…” Chữ “cưỡi” còn chưa thoát khỏi cửa miệng, Trần Kiêu đã kéo tay gã ngăn lại: “Hạng sư huynh! Việc gì phải tức giận với loại người này?”

Kỳ thực Trần Kiêu biết rằng, giáo chủ đã từng ra lệnh, không ai được va chạm với Hoa Lân, vì đó là lựa chọn ngu ngốc phi thường. Tuy gã không rõ Hoa Lân rốt cuộc lợi hại thế nào, nhưng giáo chủ đã đích thân truyền đạt mệnh lệnh này, bên trong khẳng định phải có nhiều bí ẩn…  Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio