Ngọc Tiên Duyên

chương 138: day sấm bảo tháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồi ở Hoàng Sơn, Hoa Lân đã từng bị Vân Thiên Hóa uy hiếp nên y cho rằng võ công của Hoa Lân chẳng thể nào kham nổi một kích. Trong mắt y, hai người thật sự không đáng chút cân lượng nào, do đó cặp tặc nhãn của y vẫn tùy ý soi mói khắp người Thượng Quan Linh. Nào hay rằng, hai người trước mặt y đều là những nhân vật kiệt xuất thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh trong thiên hạ, chính sự khinh địch này cuối cùng đã đoạt mất cái mạng nhỏ của tên dâm tặc Vân Thiên Hóa.

Hoa Lân nhếch mép cười: “Vân Thiên Hóa! Gặp phải ta hôm nay coi như ngươi xui xẻo. Hoa mỗ nhất định phải tính hết nợ mới thù cũ với ngươi. Nhưng ta sẽ không giết, chỉ khoét hai mắt của ngươi thôi, để ngươi biết sự lợi hại của Hoa mỗ. Ta tin chắc tự nhiên sẽ có người xin lấy tiểu mạng của ngươi.”

Vân Thiên Hóa bấy giờ mới quay đầu lại nói: “Ngươi làm được ư?”, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho nam tử âm hiểm đứng bên.

Hoa Lân cười nhạt quát vang: “Xem kiếm!” Cổ tay khẽ rung, Hà Chiếu kiếm chớp hiện bảy đóa kiếm hoa xạ tới trước mặt Vân Thiên Hóa. Cùng lúc đó, Vân Thiên Hóa và đồng bọn của y nhất loạt xuất thủ, định bụng một chiêu bắt giữ Hoa Lân, sau đó mới đối phó với nữ tử tuyệt sắc phía sau kia.

Suy nghĩ của chúng không sai, nhưng sự thật lại là một chuyện khác. Hoa Lân lắc mình, dễ dàng tránh khỏi kiếm quang của nam tử âm hiểm, trường kiếm trong tay tung ra một màn sao sáng, bắn nhanh vào hai mắt Vân Thiên Hóa.

Tinh quang tỏa ra hỗn loạn khiến Vân Thiên Hóa giật mình, lập tức thi triển thân pháp quỷ dị né tránh. Lại thấy Thượng Quan Linh điềm nhiên tựa lưng vào cửa, phảng phất như đang thưởng thức một vở kịch hay. Vân Thiên Hóa mừng rơn trong bụng, hất ngược tay chọc vào mặt Hoa Lân, chiêu thức vô cùng kì dị.

“Keng keng keng…” Kiếm quang liên tiếp chớp lóe, trong tình huống gần như không thể, Hoa Lân dịch bước thoát khỏi ba kiếm đoạt mạng của nam tử âm hiểm, Hà Chiếu kiếm bổ thẳng vào kiếm ảnh từ tay Vân Thiên Hóa, toàn thân y run lên trước kiếm khí lạnh lẽo, chỉ còn biết dùng kiếm chặn kiếm.

Với sự sắc bén không gì chống nổi của Hà Chiếu kiếm, cộng thêm chân khí hùng hậu của Hoa Lân, bảo kiếm trong tay Vân Thiên Hóa gãy “coong…” một tiếng. Dù y đã vội vàng nghiêng người né đòn, nhưng Hoa Lân đâu chịu để y xả hơi. Một màn kiếm quang mãnh liệt cắt qua, Vân Thiên Hóa hấp tấp thi triển thân pháp nhanh như quỷ mị, song trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sao sáng chói, bảo kiếm của Hoa Lân một lần nữa khóa chặt toàn thân y.

Vân Thiên Hóa lúc này mới thấy thất kinh. Nguyên lai chỉ trong khoảnh khắc, Hoa Lân không những lách qua kiếm quang lăng lệ của tên đồng bọn kia mà còn dư lực đuổi đánh y, công phu bực này quả là kinh thế hãi tục. Trong cơn khẩn cấp, ngân câu bên tay trái Vân Thiên Hóa vạch nên một vùng sáng xanh, mục tiêu là đẩy văng bảo kiếm của Hoa Lân. Ai ngờ chỉ sau một tiếng “keng!”, ngân câu lại bị một kiếm cuốn rơi. Vân Thiên Hóa không khỏi rợn người , thân pháp biến đổi, chẳng ngờ vẫn chui ra được từ trong màn kiếm quang của Hoa Lân, miệng hét lớn: “Hoàng huynh cứu ta!”

Hoa Lân nhớ lại trước kia Vân Thiên Hóa đã từng bức bách mình, còn định làm nhục Diệp Thanh, đối phó với loại người dâm tà này, tất nhiên phải hạ thủ lãnh khốc dị thường. Thân hình loáng qua, trường kiếm tách khỏi sự đeo bám của nam tử âm hiểm, rạch một đạo kiếm quang đột kích mặt trước Vân Thiên Hóa.

Thương thay cho gã dâm tặc, rành rành trông thấy một kiếm của Hoa Lân trước mắt không xa, nhưng bản thân y lại không tài nào dừng được cước bộ. “A!”, một tiếng la thảm, tay trái của y đã bị kiếm khí làm toác ra một vết thương dài nửa thước.

Nam tử âm hiểm không ngớt kinh hãi, Hoa Lân căn bản không coi sự tồn tại của gã vào đâu cả, mặc cho gã công kích, Hoa Lân chỉ một mực né tránh. Với kiếm pháp điêu luyện, Hoa Lân còn đoán đúng phương hướng Vân Thiên Hóa tháo chạy để tặng y một kiếm chuẩn xác phi thường. Võ công nhường ấy thì sao người ta không kinh hãi cho được?

Tiếc là không gian trong tháp quá chật hẹp nên Vân Thiên Hóa vừa nhờ vào thân pháp quái dị né được một kích chí mạng của Hoa Lân thì trước mắt đã lại chớp lên hàn quang chói mắt, giờ y mới ngộ ra Hoa Lân lợi hại đến mức nào. Vân Thiên Hóa hoảng sợ mặt tái xám như tro, thất thanh kêu cứu: “Hoàng huynh!”

Nhưng đồng bọn của y đã cảm thấy tình thế không ổn. Võ công gã không thể nào cản nổi Hoa Lân truy sát Vân Thiên Hóa, hiển nhiên nếu kéo dài cuộc chiến thì sẽ chết chắc không sai. Hơn nữa nữ tử kia còn chưa xuất thủ, khả năng chiến thắng của phe gã quá nhỏ bé, vì vậy việc đầu tiên gã nghĩ tới là bỏ chạy, liền phi thân lên tầng hai không hề do dự. Bỗng thấy bóng trắng thoáng qua, Thượng Quan Linh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đứng chặn ở cửa nhìn gã cười cười, thân pháp tuyệt nhanh khiến người ta hoài nghi phải chăng mình bị hoa mắt.

Nam tử âm hiểm giật nảy người, dồn công lực toàn thân tức tốc chém ra bảy kiếm, tưởng rằng có thể bức lui được nử tử yếu đuối này.

Nào ngờ, Thượng Quan Linh nhẹ nhàng vẫy sáo ngọc, gạt phăng mọi đường kiếm của gã. Nam tử âm hiểm tuy hốt hoảng nhưng phản ứng cũng rất lanh lẹ, vội vã lộn ngược về sau, bổ nhào tới đại môn của tầng một. Song trước mắt lại hoa lên, Thượng Quan Linh còn nhanh hơn gã một bước, vẫn nhàn nhã dựa vào mép cửa, cất giọng êm ái: “Chưa đánh xong mà! Đừng đi vội…”

Nam tử đó sợ hãi hỏi: “Cô rốt cuộc là ai?”

“Thượng Quan Linh!”

“A?” Nam tử âm hiểm lập tức cảm thấy toàn thân lạnh ngắt…

Lúc này, trong trường đấu cũng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, bất kể thân pháp Vân Thiên Hóa có cao minh, tốc độ có nhanh đến đâu chăng nữa, đụng phải Hoa Lân thì y vĩnh viễn chỉ có kiếp chịu đòn. Cặp mắt y thực sự đã bị Hoa Lân chọc mù, tay y bụm chặt hai hốc mắt đang không ngừng tuôn máu, rên xiết luôn hồi. Cuối cùng y đã biến thành một phế nhân.

Hoa Lân quả nhiên đã nói là làm, lạnh nhạt cảnh cáo: “Ngươi có thể đi được rồi!...Tuy nhiên ngươi nhất thiết phải cẩn thận. Ngày mai ta sẽ thông báo với toàn thiên hạ rằng dâm tặc Vân Thiên Hóa đã bị mù cả hai mắt, cổ tay trái thì tàn tật, chắc hẳn mọi người chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngươi….Đi đi! Chạy mà giữ mạng! Ta muốn xem xem ngươi còn có thể sống thêm bao lâu nữa…”

Vân Thiên Hóa dẫu sao vẫn thương tiếc cái mạng nhỏ của mình. Chạy ra ngoài trong tiếng la thảm, y không còn phân biệt rõ đông tây nam bắc, có điều sự hoảng sợ trong tâm y không bút mực nào tả xiết, bởi từ hôm nay trở đi, bất cứ lúc nào y cũng có khả năng bị người khác tìm tới báo cừu, thứ cảm giác vong mệnh giang hồ này khiến y không biết đâu mà lần…

Nam tử âm hiểm cũng muốn thừa cơ bỏ trốn, nhưng Hoa Lân đã vung kiếm chặn lại: “Này!...Ta chưa bảo cho phép ngươi đi nhé!”

Nam tử đó lập cập hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Hoa Lân cười đáp: “Đừng sợ! Ta chỉ muốn hỏi ngươi hai vấn đề. Ngươi là ai? Trừ ngươi ra còn những kẻ nào đã xông vào Trấn Yêu tháp?”  Trong mắt nam tử âm hiểm lướt qua một tia giảo hoạt: “Tại hạ ‘Thanh Châu Nhất Phẩm Đao’ Hoàng Nguyên Phong, trong tháp còn hai người, họ đều là huynh đệ của ta. Thế nào? Ta có thể đi trước được chưa?”

Hoa Lân biết gã đang nói láo, bèn mỉm cười, đột nhiên xuất thủ điểm một mạch vào chín huyệt đạo của gã. Hoàng Nguyên Phong tuyệt không kịp phản ứng trước thủ pháp khoái tốc đó. “Bịch”, Hoa Lân đạp gã ngã lăn ra đất, lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Chờ ta tóm được hết đồng bọn của ngươi rồi tính sau!”

Trong mắt Hoàng Nguyên Phong toát lên vẻ kinh sợ, dường như nhớ ra điều gì đó, nhưng toàn thân không thể động đậy, gã chỉ còn biết nằm chờ tử vong giáng lâm.

Hoa Lân chỉ lấy làm kỳ quái vì mình đã làm náo loạn rầm trời ở tầng một, sao không có ai tới kiểm tra? Thật là quái dị mà! Hắn liền một lần nữa thi triển Sưu Thần thuật thăm dò bốn phương tám hướng, “quan sát” rõ mồn một mọi thứ trong phạm vi bốn mươi trượng. Khi phát hiện ra tám đệ tử Thục Sơn đang nằm trên tầng hai, cũng không biết là còn sống hay đã chết, Hoa Lân không khỏi cả kinh.

Đang chuẩn bị lên tầng trên điều tra cho rõ ngọn ngành, Hoa Lân đột nhiên phát giác, dưới mặt đất còn có một thông đạo bí mật, trong thông đạo cũng có một đệ tử Thục Sơn nằm ngã sóng xoài, bên cạnh là một vũng máu tươi lớn, thân thể co giật từng đợt, hiển nhiên là bị người ta đánh trọng thương, tính mạng nguy ngập.

Hoa Lân nói gấp: “Linh nhi! Phía dưới còn một thông đạo, có người bị thương rồi, chúng ta mau xuống cứu! Nàng có thể tìm được cơ quan mở đường không?”

Thượng Quan Linh sững người, không màng trách tội Hoa Lân gọi mình là Linh nhi, nàng đi đến gần hắn, gõ vào phiến đá dưới đất, bên dưới quả nhiên truyền lại tiếng vọng rỗng. Thượng Quan Linh dùng mũi chân khều một ô gạch sẫm, mặt đất dưới chân đột nhiên trượt ra, hai người bị bất ngờ giật bắn mình.

Chỉ thấy hiện ra một lối đi tối tăm rộng rãi, một đệ tử Thục Sơn bị xẻ phanh ngực, lờ mờ trông thấy cả nội tạng lúc nhúc bên trong, tình hình có vẻ vô phương cứu sống. Nhưng Hoa Lân vẫn không mất hết hy vọng, nhảy xuống không chút chần chừ, sờ vùng ngực của nạn nhân thì thấy máu đã xuất tận, chỉ nhờ vào một cụm chân khí mới chưa tức thời táng mạng. Hoa Lân thương xót than: “Ài! Không kịp rồi…”

Thượng Quan Linh cũng đã tung mình nhảy xuống, dịu dàng nói: “Chúng ta tiến vào xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Hoa Lân đứng dậy, toan cất lời thì phiến đá trên đỉnh đầu chợt đóng “rầm” lại khiến hai người thót tim. Hoa Lân nói: “Linh nhi! Nàng lập tức về báo cho cha nàng, gọi cả mấy người Cốc Thanh Phong cùng đến, ta e là đối thủ vô cùng lợi hại!”

Thượng Quan Linh gắt: “Ai là Linh nhi của ngươi? Ta không đi! Muốn thì ngươi đi đi…”

Hết chương .  Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio