Ngọc Tiên Duyên

chương 170: tuyệt đại giai nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đó là một khoảng không gian kỳ lạ, xung quang bao trùm một màn hắc ám, Hoa Lân cúi xuống nhìn dưới chân, nhận ra bản thân mình tựa như đang lơ lửng giữa không trung, mà điệu cười thanh tao vừa rồi là từ một vầng bạch quang phía xa xa truyền tới. Nhìn từ bên này lại, vầng bạch quang kia giống như một chiếc Phật Chung trong suốt, dường như hàm chứa bên trong rất nhiều sự vật nhưng do khoảng xcách quá xa nên không thể nhìn rõ chi tiết.

Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân vẫn ngủ khì khì, căn bản không nhận biết được biến cố vừa rồi. Hoa Lân cũng thấy thật quái lạ, vì sao vừa rồi vầng bạch quang kia không hề đồng thời hút Lộ Á Phi vào đây? Đang định trở về gọi Lộ Á Phi cùng vào trong này thì chiếc Bạch Chung xa xa tựa như có trấn yển ma chú, phảng phất phát ra một lực hấp dẫn vô hình, triệu gọi Hoa Lân tới gần.

Ý chí của Hoa Lân đâu phải dễ dàng bị người khác thao túng, nhưng trong khoảng không hắc ám này, hắn không nghĩ ra được phương pháp nào phản hồi vì vậy đành hướng về phía vầng bạch quang kia đi tới.

Dần dần tiếp cận, hắn phát hiện vầng bạch quang đó đích thị là một Phật Chung trong suốt. Bên trong tựa như một mặt khác của thế giới bên ngoài: có sông có núi, có cỏ có hoa, có chim có thú, thậm chí có cả con người nữa.

Không sai! Hơn nữa lại là một tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng có điều kỳ lạ là hết thảy xung quanh nàng ta hoàn toàn tĩnh lặng. Cho dù là cỏ hoa cây cối hay chim muông mãnh thú, thậm chí kể cả bản thân nàng ta đều không có cử động hay nhúc nhích gì.

Thế nhưng, Hoa Lân lại nhận thấy một cỗ áp lực cường đại mãnh lực ép đến, cũng là vì bên cạnh nữ tử kia cắm một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo, phát ra trùng trùng hàn quang làm cho toàn thân Hoa Lân cảm giác ớn lạnh.

Hoa Lân chợt khẽ cười, hai tay khoanh trước ngực, tựa như vừa phát hiện ra một tuyệt tác nghệ thuật, bắt đầu chăm chú ngắm nghía nữ tử này.

Chỉ thấy gấu quần nàng dài chấm đất, chiếc quần lụa trong suốt càng tôn lên vẻ quốc sắc thiên hương. Mặc dù nàng lẳng lặng ngồi bất động nơi đây nhưng đôi làn thu thuỷ trong veo như muốn nói với Hoa Lân, nàng tuyệt đối là một là một mỹ nhân bằng xương bằng thịt chứ không hề chỉ là một tranh tượng hay phù điêu.

Đảo mắt một lượt, có thể thấy, dưới bộ xiêm y cung trang, thấp thoáng thân hình đầy đặn chứa chan phong tình, nam nhân nào chiêm ngưỡng có lẽ sẽ phát điên lên vì thèm muốn. Mỗi vị trí trên tấm thân thể băng thanh ngọc khiết kia đều lộ ra ánh trắng hồng, vạn phần hấp dẫn. Thêm vào đó, đôi mi thanh tú tựa trăng rằm, làn môi đỏ mọng như anh đào, vẻ mặt đoan trang, hiền thục phảng phất mang theo chút hàn sương, nếu so với Thượng Quan Linh có lẽ còn vượt trên một bậc. Trên hết chính là, nét đẹp của nàng vô cùng cao quý, bất phàm dường như tiên nữ giáng phàm.

Hoa Lân cùng nàng đối diện nhìn nhau thật lâu, ánh mắt không khỏi ba động liên hồi. Vốn là tuyệt sắc giai nhân này toàn thân vận một bộ y phục lụa mỏng, bên trong còn có nội y bằng lưới, nhưng cũng chỉ vừa vặn che hết thân thể mà thôi. Làn da thịt như ẩn như hiện kia toát ra vẻ kiều mỵ, phong tình vạn đại, ai nhìn nếu không thể kiềm chế nổi.

Cũng may, Hoa Lân cũng từng gặp gỡ không ít giai nhân tuyệt sắc, sau một hồi thất thố cuối cùng cũng khôi phục lại thần trí. Lúc này nhìn lại nữ tử kia, hắn phát hiện nàng hoàn toàn khác biệt, diện mạo băng giá nhưng lại trang nghiêm kia, ánh mắt xuyên thấu lòng người kia, hơn nữa bên cạnh người la một thanh bảo kiếm tuyệt thế, làm cho người ta sinh ra sự kính sợ vô cùng. Nàng ta lúc này giống như một thánh nữ làm cho người ta không dám khinh nhờn chút nào.

Hoa Lân bỗng nhận thấy bản thân đang bất giác khom lưng lại tựa động tác chuẩn bị bái lạy. Nhưng Hoa Lân vẫn là Hoa Lân, có câu “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim” (tạm dịch: nam nhi dưới gối có vàng, ý nói đã làm thân nam nhi không được tuỳ tiên quỳ gối trước bất kì điều gì-dịch giả), làm sao có thể quỳ gối trước một nữ tử lạ mặt? Vì vậy hắn cố gắng chấn tĩnh, hắn lại cố ý hướng ánh mắt tới nội ý trong suốt của nàng kia.

Hiện trong tầm nhìn lần này lại là một bộ dạng khác. Bạn thử nói xem, đoan trang, thanh lệ, băng lãnh, kiều mỵ và xinh đẹp đều hội tụ ở một nữ tử thì tình huống gì sẽ phát sinh? Không sai! Dù bạn nhìn nàng với cái nhìn thế nào chăng nữa, nàng sẽ biến thành hình dáng như bạn tưởng tượng trong tâm trí. Nếu bạn là một bậc quân tử, nàng trong mắt bạn sẽ là một nữ tử đoan chính, trong sáng. Nếu bạn là một kẻ háo sắc, vậy nàng có thể sẽ kích thích dục vọng khôn cùng.

Hoa Lân vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống. Bởi hắn cảm thấy trong người có điểm dị thường vì vậy thầm trách bản thân: phải chăng ta đã bất cẩn? định lực của lão tử tiêu tán đi đâu hết rồi? Không ổn! Phải mau hạ hoả, bình tâm mới được.

Hoa Lân rốt cục cũng bình tĩnh lại, tập trung tư tưởng, đón lấy ánh mặt của nữ tử kia chậm rãi ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này. Trong mắt nàng, Hoa Lân thấy được tia tiếu ý, làm cho tinh thần hắn trở nên khoáng đạt hơn, bất giác bắt đầu cất giọng bình luận: “Không sai! Không sai! Quả là hấp dẫn phi thường!” Những lời tán dương này hoàn toàn là chân thật, xuất phát từ đáy lòng mà buột miệng ra.

Nhưng sau đó, hắn lại bình luận tiếp: “Ài! ...Tư thế này cũng cực kỳ hoàn mỹ, ngón tay cũng rất mảnh mai, đôi má đào không chê vào đâu được, bờ eo thon thả lại càng hấp dẫn!...Ài! Ta không tin là ta không thể tìm thấy khiếm khuyết trên người ngươi!” dừng lại một chút rồi Hoa Lân lại lẩm bẩm: “Ngón tay này, hình như hơi gầy guộc quá. Ách! Xem ra không phải....Mái tóc? Đầu ngón chân?...Ha ha ha! Ta nhận ra rồi, ngươi ít nhất cũng đã mấy ngàn tuổi, đối với ta mà nói, ngươi thật sự là một lão thái. Ha ha ha...!”

Hoa Lân bỗng nín bặt tiếng cười bởi vì hắn phát hiện nữ tử kia vẫn hoàn toàn bất động, nhưng quan trọng hơn cả chính là Hoa Lân thấy được sự cô độc thật sâu trong mắt nàng.

Hắn đột nhiên nhận ra bản thân mình đã rất quá đáng, mấy ngàn năm nay, mình có lẽ là người duy nhất mà nàng ta được gặp gỡ. Nhưng vừa rồi mình chỉ mải ngắm nghía nàng, tự nhiên cười cười, nói nói. Vì vậy hắn bất giác nổi lên lòng thương xót đôi với nàng, ánh mắt cũng chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

Hai người vẫn ngồi như vậy, nhìn nhau thật lâu, thật lâu, nữ tử kia thuỷ chung vẫn không hề nói một lời. Nếu đôi mắt trong veo tựa mặt hồ của nàng không lộ ra cảm tình phức tạp thì Hoa Lân nhất định sẽ tưởng nàng đích thực là một tác phẩm nghệ thuật. Qua ánh mắt nàng, Hoa Lân nhận thấy rất nhiều điều: có bi thương, có ngạo khí, có thống khổ, đôi chút sôi nổi lại kèm theo cả bất lực, đương nhiên, Hoa Lân còn thấy cả sự phẫn nộ cũng như sát khí. Thứ duy nhất không hiện diện, đó là niềm vui sướng!

Đây là một loại giao tiếp tâm linh, một dạng trao đổi cảm xúc. Hoa Lân rất muốn xoa dịu nỗi thống khổ của nàng nên ôn nhu hỏi: “Ngươi tên là gì vậy?”. Câu này vừa thoát ra khỏi cửa miệng, Hoa Lân đã cảm thấy hối hận bởi vì hắn cho rằng nàng nhất định sẽ vẫn im lặng.

Thế nhưng, mỹ nhân kia đột nhiên trả lời!

“Trữ Tiêm Tuyết...”

Hoa Lân không thể tin vào lỗ tai mình nữa nên lẩm bẩm nhắc lại: “Trữ Tiêm Tuyết”. Hoa Lân đang muốn hỏi thêm gì đó nhưng bỗng phát hiện không thể tìm được đề tài nào, hai người cứ thế lại chìm trong yên lặng.

Thật lâu sau, Hoa Lân cố gắng lắm mới từ trạng thái trầm mặc, thanh tỉnh trở lại, cười hắc hắc nói: “A! Ta còn một bằng hữu bên ngoài, ta đưa hắn vào rồi nói chuyện tiếp, kẻo hắn nghi ngờ ta độc chiếm bảo vật. Ha ha...”

Nữ tử tuyệt sắc kia chợt kêu lên: “Chờ chút! Ngươi còn có bằng hữu bên ngoài!”

Hoa Lân: “Đúng thế! Ta sẽ lập tức quay lại!”

Nữ tử tuyệt sắc dáng vẻ rất đỗi nghiêm trang nói: “Trong tay ta quả thật có bảo vật, hơn nữa nó là món đồ cuối cùng. Nếu bây giờ ngươi gọi bằng hữu lại đây thì ta không có cách nào chia được cho cả hai ngươi...Ngươi là người thứ tư hữu duyên tương ngộ nên xét về lí sẽ được ưu tiên hơn người thứ năm. Vậy nhé? Trước tiên ngươi thu nhận bảo vật này rồi đáp ứng ta ba điều kiện, ta xin cam đoan sẽ không tiết lộ về chuyện bảo vật trước mặt bằng hữu của ngươi.”

Hoa Lân sửng sốt, thấy trong tay nàng bỗng xuất hiện một viên châu trong suốt, sáng rực, giật mình hỏi: “Đây là bảo bối gì thế?”

Nàng ta mơ hồ nói: “Đây là Ngưng Thần Đan do ta luyện thành, nó bao hàm mấy ngàn năm công lực của ta. Nếu ngươi nuốt vào có thể lập tức đột phá lên cấp tu chân thứ mười: “Thần Hợp Kì”. Tuy nhiên, ta cần ngươi giúp ba việc, ngươi có thể đáp ứng không?”

Hoa Lân nghe vậy vô cùng kinh ngạc, trong lòng không ngừng kích động. Mặc dù tu vi của hắn còn hạn chế những cũng biết Thần Hợp Kì là thế nào, bất kỳ ai đạt tới cảnh giới này đều vang danh khắp Tu Chân Giới, kẻ tu chân nào chẳng bị điều này hấp dẫn, huống chi là Hoa Lân?.  Hoa Lân đối với mọi sự đều có nguyên tắc của mình, dù hắn cũng có chút tham lam nhưng vẫn cẩn trọng hỏi: “Trước tiên ngươi nói cho ta nghe ba điều kiện được không?”

Nữ tử tuyệt sắc kia nghe vậy liền cười lạnh nói: “Yên tâm đi! Ta đâu có bắt ngươi đi tìm cái chết. Bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết rõ được. Ngươi có thể đáp ứng hay không?”.

Nội tâm Hoa Lân diễn ra đấu tranh kịch liệt, thầm nghĩ: đáp ứng thì đáp ứng, chỉ có ba điều kiện thôi mà! Nếu ta đạt tới cảnh giới tu chân thứ mười thì sẽ đủ thực lực liều mạng với bọn Phần Âm Tông, không chừng có thể lập tức giải thoát được Thượng Quan Linh! Ha ha ha ha...! Nếu thực sự làm được điều đó, có lẽ bán cả linh hồn mình cũng được, rốt cục có nên đáp ứng nàng không nhỉ?

Nữ tử kia thấy hắn vẫn do dự, đột nhiên cười duyên nói: “Còn nữa! Ta còn tặng ngươi một món thù lao nữa. Một ngày nào đó, ta thoát hiểm được, ta có thể cho ngươi tuỳ ý sai khiến trong mười hai canh giờ, cho dù ngươi yêu cầu ta làm gì, ta đều đáp ứng...”

Hoa Lân vừa nghe lời này lập tức cảm thấy bất ổn, toàn thân như bị một biển lửa rừng rực nhanh chóng thiêu đốt. Ngẩng đầu nhìn lên, nữ tử kia toát lên vẻ kiều mỵ, dịu dàng, ánh mắt trong veo như chấn nhiếp hồn phách, tấm thân hoàn mỹ càng làm cho mụ mị tâm trí. Hoa Lân cảm nhận như trong óc vang rền sấm chớp, lúc này không thể không thừa nhận nàng đúng là xinh đẹp vô song trong thiên hạ, cho dù là người tu chân cách nào kiềm chế được. Hắn tựa như đang đứng bên bờ vực thẳm, mọi quyết định đều sẽ thay đổi lớn lao cuộc đời hắn. Trong khi Hoa Lân đang chìm trong trạng thái miên man mê sảng, sắp sửa sụp đổ thì hắn lại nhớ tới Thượng Quan Linh.

Trong lúc mơ màng, Hoa Lân ngờ ngợ như nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Thương Quan Linh đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt kiên định của nàng phảng phất như muốn nói lên điều gì, vừa chan chứa chân tình, vừa như chờ đợi mỏi mòn. Đột nhiên bóng người trước mắt hắn vụt tắt, vừa đúng lúc đó thân hình Diệp Thanh lại xuất hiện, bắt đầu làm tâm linh rung động mãnh liệt, Hoa Lân định lớn tiếng gọi: “Thanh Thanh...”, bỗng trước mắt lại chuyển sang tướng mạo của sư phụ hắn: “Đồ đệ ngoan! Sau khi rời khỏi đây ngàn vạn lần phải ghi nhớ, ngươi chính là niềm tự hào của Thiên Sơn, hãy lấy Vị Kính làm gương, lấy thiện lương thành tâm đối xử với mọi người, bằng nhân cách cao thượng của mình mà khuất phục đối thủ! Ngươi nhất định phải ngẩng cao đầu làm người, làm cho cả Thiên Sơn biết ngươi là đường đường, chính chính, đỉnh thiên lập địa...”.

Hoa Lân đột nhiên tỉnh ngộ, cuộc sống bản thân cũng như thân nhân đang nóng ruột chờ mong, tuyệt không thể để mình buông thả, từng bước lún sâu vào sai lầm được. Nêu giờ đây mình dây dưa mờ ám với nữ tử này thì tất lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn nói gì đến việc giải cứu Thượng Quan Linh nữa? Huống hồ, nữ tử kia không dám tiết lộ trước ba điều kiện, khẳng đinh là việc phi luân thường đạo lí, nhất định phải đề phòng. Vì vậy, trong lòng quyết định dứt khoát, hắn chợt bật cười ha hả nói: “Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Thiết tưởng Tiểu Lân ta anh minh một đời, hôm nay thiếu chút nữa gục ngã dưới tay ngươi. Không còn thời gian rảnh để đùa giỡn với ngươi, để ta đi gọi bằng hữu vào đây rồi nói chuyện tiếp!”

Nữ tử kia thấy chuyển biến bất ngờ như vậy, thản nhiên cười nói: “Ấy! Động vật nhỏ bé trên vai ngươi đáng yêu quá! Nó tên là gì thế?”

Hoa Lân lúc này mới để ý Tiểu Bạch đang nằm dài trên bả vai mình nên mới sang sảng cười: “Hắc hắc.....Nó gọi là Tiểu Bạch!”

Nói đến đây, Hoa Lân mới chợt nhớ đã cả ngày nay Tiểu Bạch chưa ăn gì nên tay phải liền bắt quyết, quả nhiên ở đây có thể mở được không gian “Phần Tinh Luân”, liền túm lấy Tiểu Bạch đang ngủ say nhét vào, tiếp đó thu hồi Hà Chiếu Kiếm, thay cho thanh kiếm nhặt được Tô Lôi. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nữ tử kia chậm rãi đặt người nằm xuống, càng thêm vẻ nhu tình, buồn rầu nói: “Ngươi tên là gì nhỉ? Mà nhất định phải quay lại đấy nhé! Dù sao chăng nữa, chúng ta vẫn có duyên số mà...”

Thấy nàng ta tính khí thất thường, Hoa Lân bèn lắc lắc đầu đáp: “Tên ta là Long Tại Trần...”

Nào ngờ, nàng nghe vậy liền sửng sốt nói: “Ngươi là Long Tại Trần? Hì hì hì...Vừa rồi sao ngươi lại tự xưng là Tiểu Lân? Đừng vội có thành kiến với ta vậy chứ! Mà thôi, ta cũng chẳng truy cứu làm gì. Nếu muốn ra ngoài, ngay ở lối vào, phía sau ngươi chừng ba mươi trượng, trên đỉnh đầu, trên đỉnh có một Ngũ Hành Trận nhỏ xíu. Ngươi thật nhẹ nhàng dùng ngón tay phát ra chân nguyên, nhấn chính xác vào trung tâm Ngũ Hành Trận là có thể dễ dàng rời đi!”

Hoa Lân cũng không muốn lằng nhằng thêm, chắp tay nói: “Cảm tạ đã hướng dẫn”, nói xong dứt khoát quay đầu bỏ đi.

Lùi lại phía sau ba mươi trượng, trên khoảng không phía trên có hiện diện một Ngũ Hành Trận vô cùng nhỏ bé, nếu không được nàng ta dặn trước thì thực sự khó mà phát hiện được. Không chút chần chờ, xuất ra một luồng chân khí lên đầu ngón tay, hắn điểm nhanh lên trận pháp trên không trung, chỉ thấy bạch quang vụt sáng, Hoa Lân đã về tới Phệ Hồn Cốc...  Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio