Ngọc Tiên Duyên

chương 191: trọng phản thiên k

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người tản đi, thạch động rộng rãi chỉ còn lại Hoa Lân và Lộ Á Phi. Trong phòng ngự trận, tám khỏa tinh thạch lấp lóe ánh sáng màu lam, xung quanh mọi thứ dường như là ngừng lại.

Hoa Lân cố hết sức chống người đứng dậy, chuẩn bị học theo Lộ Á Phi bắt đầu tọa công, nhưng hắn phát hiện thương thế thật sự vô cùng nghiêm trọng, vết thương ở bụng càng đau nhức vô cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy kì quái, cúi đầu nhìn miệng vết thương, hắn nhớ rõ ràng nhìn thấy phi kiếm của Hắc y nhân bắn trúng mình nhưng không hiểu vì sao lại biến mất vô tung vô ảnh? Nghĩ kĩ lại, đột nhiên thất thanh cười nói:

- Nguyên lai là thế …

Vì vậy liền bắt thủ quyết, miễn cưỡng dùng ý niệm mở ra không gian “Phần Tinh Luân”, đang chuẩn bị tìm tàn lưu của phi kiếm địch nhân trong đó. Đột nhiên một bóng trắng chợt lóe lên, Tiểu Bạch “sưu” một tiếng đã từ chỗ trốn nhảy ra…

Hoa Lân bị nó dọa khiếp lớn tiếng bảo:

- Tiểu Bạch! Bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi mau quay về…

Tiểu Bạch hướng tới hắn hưng phấn kêu lên hai tiếng: “hống, hống …”, căn bản là không để ý tới mệnh lệnh của hắn. Quay đầu nhìn quanh, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có khảm tám khỏa tinh thạch năng lượng trong suốt, làm cho nó cảm thấy hết sức vui vẻ… Loại năng lượng tinh thạch này đúng là món khoái khẩu nhất của nó, thậm chí so với Huyền Băng tủy còn khiến nó động tâm hơn nhiều. Vì vậy nó không chịu trốn mà lại chạy tới nôn nóng dùng hai móng vuốt đào chúng lên…

Hoa Lân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn cho dù ngu xuẩn đến mấy đi nữa cũng biết tám khỏa tinh thạch này là con mắt của Phòng ngự trận, do đó khẩn cấp kêu lên:

- Tiểu Bạch! … mau quay về cho ta!

Nhưng đã muộn, tốc độ của Tiểu Bạch thường nhân làm sao có thể so sánh? Một quả năng lượng tinh thạch màu lam nhạt lập tức bị nó đào lên, chỉ thấy cả phòng ngự trận lập tức nổi lên một trận chấn động, chớp lóe kịch liệt. Tiểu Bạch đang cầm tinh thạch cũng có một chút sửng sốt, nhưng Phòng ngự trận xung quanh tịnh không tan vỡ đi, chỉ là quang mạc màu trắng bị phai nhạt đi rất nhiều. Cho nên nó lơ đễnh hướng tới viên tinh thạch màu vàng thứ hai chạy đến…

Hoa Lân đã mồ hôi lạnh đầy mặt, lớn tiếng quát:

- Tiểu Bạch! Ngươi lập tức quay lại đây cho ta, nếu không ta sẽ đá văng ngươi ra ngoài!

Tiểu Bạch móng vuốt đã chế trụ trên khỏa tinh thạch năng lượng thứ hai, nhưng nó thấy Hoa Lân gầm lên cuối cùng ngừng lại. Nó lắc cái đầu dùng đôi mắt thật to hết nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn khỏa năng lượng tinh thạch trên mặt đất tựa như đang phân vân do dự, đến khi nghe Hoa Lân nói thế, không biết có nên đào bảo bối này lên trước rồi tính sau không?

Hoa Lân biết sự tình nghiêm trọng cực kì, nếu Phòng ngự trận bị vỡ, chính mình cũng không thể thóat, Lộ Á Phi đã bị thương nặng nói không chừng có thể táng mạng đương trường. Cho nên hắn đột nhiên thay đổi giọng điệu đối với Tiểu Bạch, ôn nhu nói:

- Tiểu Bạch à! …. Viên tinh thạch kia ngàn vạn lần không thể đào lên đâu, nó là một bộ phận trọng yếu của trận phòng ngự này, nếu ngươi không nghe lời cả ba chúng ta khẳng định đều sẽ chết tại nơi này! … nếu ngươi thích thì ngày mai tự thân ta sẽ kiếm cho ngươi vài viên… có được không?

Lời còn chưa dứt, Hoa Lân đã hung hăng đánh lên trán mình một cái, nói:

- Ôi trời! Mình làm cái gì thế này! … Tại sao mình lại đi giải thích cho một động vật những thứ này cơ chứ? Thật ngu xuẩn!

Nhưng thật ngoài ý liệu của Hoa Lân, Tiểu Bạch tựa hồ nghe và hiểu được. Nó cầm tinh thạch màu lam trong tay nhảy đến trước người Hoa Lân. Nhưng nó dường như có điểm sợ hãi, đến cách hắn hai trượng rồi dừng lại, có lẽ vì vừa rồi Hoa Lân bộc phát tính tình.

Hoa Lân rốt cục cũng thu hồi khẩu khí, thấp giọng mắng:

- Tên gia hỏa này, nguyên lai là ngươi nghe hiểu được à? Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!

Tiểu Bạch lúc lắc đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên để viên tinh thạch trên mặt đất đẩy đẩy về phía Hoa Lân, giống như đang trả tinh thạch cho hắn. Hoa Lân hoàn toàn bị nó đả bại, ôn nhu nói:

- Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm! Ngươi mau quay trở về …

Thân thể còn nhỏ củaTiểu Bạch không ngừng co rút, giống như đối với Phần Tinh Luân cảm thấy phi thường ghê tởm, bên trong đó quả thật đúng là một tòa ngục giam…

Hoa Lân bất đắc dĩ, liều mạng nghĩ biện pháp bắt nó trở về. Đột nhiên phát hiện tiểu tử này lẻn đến bên bờ Phòng ngự trận, mở to đôi mắt hiếu kì nhìn quang mạc trong suốt một cách kì quái.

Hoa Lân nổi lên một trận khẩn trương trong lòng, nghĩ thầm thôi thế là xong rồi, tên tiểu tử kia lại phát sinh hứng thú với thế giới bên ngoài thì … toi. Vì vậy vội vàng quát:

- Tiểu Bạch, mau trở về! Bên ngoài … bên ngoài thật sự rất nguy hiểm!

Nhưng lần này, Tiểu Bạch rốt cuộc không có nghe hắn nói mà trực tiếp chạy trốn ra ngoài.

Hoa Lân hét thảm một tiếng tuyệt vọng: “Tiểu Bạch!“ Dư âm vang vọng, âm hưởng có phần thê lương…

Cho đến lúc này, Hoa Lân mới biết Tiểu Bạch chiếm vị trí quan trọng trong tâm hắn như thế nào. Có lẽ, nó nên ở lại Huyền Băng Thiên, nơi đó mới là gia hương của nó. Mình vì cái gì mà mang nó đến đây? Vì cái gì chứ …

Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, Tiểu Bạch đã sớm thoát khỏi Phòng hộ trận, bên ngoài là lực lượng cường đại không ngừng bành trướng, Hoa Lân sớm đã có thể nghiệm. Lúc này hắn trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt bắt đầu có chút mông lung, phảng phất thấy được thân thể nhỏ bé của Tiểu Bạch bị xé thành từng mảnh …

Chính khi hắn đang thương tâm tuyệt vọng, thì thấy một thân ảnh nhỏ xíu bên ngoài trận phía xa xa chỗ mấy tảng loạn thạch, Hoa Lân không khỏi kêu lên một tiếng: “hả?”. Lúc này hắn mới phát hiện, tên tiểu gia hỏa kia không những không tử vong đương trường như mình tưởng, ngược lại so với chính mình khi ở ngoài đó còn linh họat hơn nhiều. Nó giống như đối với thế giới này thật sự rất tò mò, hết nhảy từ đông sang tây lại nhảy từ tây sang đông, bên này hít hít, bên kia ngửi ngửi một cái, tựa như là đang có chuyện gì hay ho lắm…

Hoa Lân vuốt mồ hôi trên người buồn bực nói:

- Thế đạo thật sự thay đổi rồi! Tên tiểu gia hỏa kia so với mình còn lợi hại hơn….

Nguyên lai trên người Tiểu Bạch có một vòng sáng màu trắng cách li với ngoại giới, áp lực bên ngoài căn bản không làm gì được nó, hơn nữa cũng không cần hít thở? Hoa Lân chỉ có thể lắc đầu, thế mới biết tên gia hỏa này cũng đã “tu” tới Nguyên anh kì!...

Hoa Lân ổn định lại tinh thần, lúc này mới toàn tâm toàn ý mở Phần Tinh Luân, tiến hành tìm kiếm bên trong đó, Sau nửa ngày tìm tòi rốt cục cũng phát hiện một phi kiếm méo mó trong góc. Hắn không khỏi giật mình nói:

- Trời ạ! Như vậy Phần Tinh Luân còn có thể thu giữ phi kiếm của người khác hay sao? Đây thật sự là một chuyện rất tốt ah…

Hắn trong tâm nổi lên một trận hưng phấn, nghĩ thầm bây giờ đã bị Thánh Thanh viện cùng Phần Âm tông phát hiện thì từ nay về sau cũng chẳng cần phải cố kị gì nữa. Vì vậy hắn cố gắng tìm trong Phần Tinh Luân, muốn lấy Hà Chiếu ra tái tu luyện. Nhưng hắn phát hiện trong đó không hề có bóng dáng của Hà Chiếu kiếm, hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh toát đầy thân.

Quay đầu lại định hỏi Lộ Á Phi thì thấy Hà Chiếu kiếm đang yên lặng nằm ngay bên cạnh chân Lộ Á Phi. Hoa Lân thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đi thu nó về nhưng ở bụng lại nổi lên một cơn đau nhức, tức tối mắng:

- Con mẹ nó! Không có phi kiếm đúng là phiền toái, hôm nay lão tử không luyện lại ngươi không được rồi …

Cắn răng chịu nhịn cơn đau, Hoa Lân tổn hao mất bao sức lực mới thu hồi được Hà Chiếu Kiếm, bò trở lại bên tảng nham thạch hắn thở dốc từng đợt hào hển.

Nhớ tới lần bị thương này, trong lòng cực kì buồn bực, hắn âm thầm thề, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tu luyện Phạm Mật tâm kinh thật tốt, không thể để người ta truy đuổi mãi như vậy!

Vì thế liền nâng Hà Chiếu kiếm lên nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, Hoa Lân đột nhiên chấn động, hắn có cảm giác như là Hà Chiếu đang kêu gọi mình; chỉ là lời kêu gọi yếu ớt mỏng manh dường như cách xa hắn cả một tòa núi băng. Hoa Lân trong lòng nổi lên một trận kích động, nhẹ giọng nói:

- Hà Chiếu à Hà Chiếu!... ngươi chắc chắn là đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, hôm nay ta nhất định tái luyện ngươi!

Nhưng Hoa Lân tuyệt sẽ không chú kiếm, càng không cần nói đến luyện khí. Bất quá hắn và Hà Chiếu trong lúc đó đã sớm có sự cộng minh, tin tưởng rằng ngọn lửa trong cơ thể sẽ không làm tổn hại tới linh tính của Hà Chiếu kiếm. Vì vậy hắn phóng tâm hành động, tay phải hồng quang chợt lóe, một ngọn lửa nóng cháy truyền vào thân Hà Chiếu kiếm như đang trống rỗng ở trước mặt, chậm rãi nhắm mắt lại, liều mạng thúc đẩy ngọn lửa trong cơ thể khu trục hàn khí trong Hà Chiếu…

Hắn tưởng như đã đốt cả một đống lửa lớn, có thể hoà tan cả tòa núi băng vậy.

Nếu có người biết hắn đang luyện kiếm, nhất định sẽ cười diễu hắn là ngu ngốc. Bởi vì bằng vào tu vi Nguyên anh kì của hắn làm sao có thể luyện hóa thép tinh được! Nhưng Hoa Lân lại làm được bởi đơn giản là ngọn lửa từ Phần Tinh Luân không phải là ngọn lửa của nhân gian, lai lịch của nó, chỉ sợ cũng không mấy người biết được….

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua….

Ngọn lửa trong người Hoa Lân cứ từng chút, từng chút một rót vào, theo đó sắc hồng cũng đã lan tỏa toàn thân Hà Chiếu kiếm, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng trong suốt. Nhiệt độ của ngọn lửa này đủ để hòa tan mọi loại thép thường. Hắn ở bên này chuyên tâm luyện kiếm, cách đó không xa Lộ Á Phi dường như khó có thể chấp nhận chuyện đang xảy ra trước mắt.

Mặc dù thể chất của Lộ Á Phi cũng là thuộc Hỏa hệ nhưng ngọn lửa của Phần Tinh Luân hắn làm sao có thể chịu được? Hắn đột nhiên cảm thấy bên ngoài càng ngày càng nóng, ban đầu thì cảm thấy đây cũng là một loại hưởng thụ hay ho, nhưng sau một lúc thì bắt đầu cảm thấy khó có thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Hắn có cảm giác như mình đang ở trong một khối dung nham, trong lòng cả kinh, nghĩ thầm bằng vào khả năng của mình mà còn thấy khó chịu, bên ngoài khẳng định là “Trứ hỏa” rồi …

Lộ Á Phi mở hai mắt ra, từ trong đó ánh lên hai tia sáng kì dị, tu vi quả nhiên đã đại tiến. Bất quá hắn bị sự tình trước mắt dọa đến giật nảy người. Chỉ thấy trước mắt là lửa hồng rừng rực, giống như cả thế giới đều bị thiêu đốt vậy. Hắn vội vàng bạt không mà dậy, chạy ra khỏi vùng nóng bỏng đó, lúc này mới phát hiện nguyên lai là do tên tiểu tử Hoa Lân đang luyện kiếm …

Trong lòng hắn kinh hãi khó mà tưởng tượng được. Nghĩ thầm rằng chẳng lẽ nào tên Hoa Lân này chính là “họa căn” (nguồn gốc của tai họa) trong truyền thuyết? Bằng không với tu vi Nguyên Anh kì của hắn làm sao có thể sở hữu ngọn lửa cường đại đến khủng bố như vậy?

Lộ Á Phi vừa đặt chân lên bờ Phòng ngự trận thì mới phát hiện Phòng ngự trận đã thiếu mất một mắt trận, quang mạc vốn đã ảm đạm nên sắc hồng từ người Hoa Lân lại càng chói lóa, quang mang bắn ra tứ phía. Nhưng Lộ Á Phi nhìn ra được điều bất thường, quang mạc của Phòng ngự trận càng trở nên mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vỡ.

Nhưng cái tên Hoa Lân kia tịnh không có chút biểu hiện là sẽ dừng lại, Hà Chiếu kiếm ở trước mặt đột ngột phóng ra quang mang chói mắt, cuối cùng nó cũng hoàn toàn bị dung hóa. Cùng lúc đó Phòng ngự trận cũng đang phải không ngừng chống lại nhiệt độ cao, “ba” một tiếng tựa như bong bóng khí đột nhiên bị vỡ tan, trong nháy mắt đã biến mất không còn chút tăm hơi.

Lộ Á Phi lập tức xuất ra một phòng hộ tráo, vừa quát lớn:

- Long thiểu! Mau vận công ngăn lại …

Nhưng đã chậm, ngay khi Phòng ngự trận vỡ tan, toàn thân Hoa Lân lập tức nổi lên một trận liệt hỏa trùng trùng, giống như cả người đều bị thiêu cháy vậy

Lộ Á Phi thảng thốt sững sờ, hắn thấy trước mặt phảng phất có một thuẫn bài (tấm chắn) không ngừng phù động trên người Hoa Lân, giống như mọi thứ đều bị khiên dẫn vậy. Hắn lúc này mới biết thì ra mình đã quá đa tâm.

Đang thảng thốt thì đột nhiên Lộ Á Phi nghe có tiếng bước chân đi lại, không khỏi khiến hắn kinh hoảng giật mình, tưởng rằng có quái vật nào xuất hiện. Cúi đầu nhìn xuống đã thấy Tiểu Bạch đang ở đây, đột nhiên cào cào móng vuốt, kêu lên một tiếng, rồi nằm tựa vào chân mình. Tiểu gia hỏa này nằm dựa lên, cái đầu thật to, mở hai mắt tròn xoe nhìn xa xa về phía Hoa Lân, giống như có chút mệt mỏi vậy.

Lộ Á Phi cúi người xuống, muốn ôm lấy tiểu động vật này một cái, nhưng hắn đột nhiên chấn động, trong lòng cả kinh. Tiểu Bạch có thể sinh tồn tại Tinh Nguyên Tinh hoang vu này, thực khó mà tưởng tượng được, ít nhất thì nó cũng phải là một chủng loại thượng phẩm linh thú nào đó. Mình mà vội vàng bắt lấy nó, không chừng lại bị nó cắn cho…

Lộ Á Phi đột nhiên nhìn xuống chân mắng:

- Mẹ nó! Nếu ta quả thật có được nó, Thấm Oánh nhất định cũng sẽ thích. Lúc này Hoa Lân cũng đã thu công, quang mang chói mắt cũng dần ảm đạm đi, không gian chung quanh vốn dĩ cực kì rét lạnh, mặt đất đỏ bừng cũng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Chỉ thấy Hoa Lân thở ra một hơi dài, thân thể vô lực tựa vào một tảng nham thạch, đột nhiên “đương” một tiếng, Hà Chiếu kiếm đã rơi trên mặt đất.

Hoa Lân lắp bắp kinh hãi, vội vàng cúi xuống bắt đầu kiểm tra. Vừa nhìn thoáng qua Hà Chiếu, hắn sắc mặt đại biến, thảm giọng kêu lên:

- Trời ơi! Hà Chiếu của ta…

Lộ Á Phi ha ha cười nói:

- Làm sao vậy?

Nói xong thản nhiên bước tới. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:

- Sao ngươi tỉnh lại nhanh như vậy?

Lộ Á Phi cả giận:

- Nếu ta không tỉnh lại thì đã bị ngươi nướng chín rồi.

Hoa Lân sững sờ nhìn chung quanh, không khỏi kinh hoàng kêu thảm “a” một tiếng, Phòng ngự trận chỉ còn là một cỗ nhiệt khí, trận pháp trên mặt đất đã bị hắn đốt sạch hoàn toàn. Hoa Lân dung sức vỗ lên trán mình một chưởng, nói:

- Xong rồi! xong hết rồi! … lát nữa bọn họ trở về mà không lập tức trở mặt với chúng ta mới là lạ?

Lộ Á Phi cười ha ha nói:

- Ngươi sai rồi, không phải là “chúng ta”! Chuyện này không liên quan đến ta! …Chuyện này do một mình ngươi chịu thôi!

Hoa Lân buồn bực nói:

- Ngươi đi chết đi! … phá hủy truyền tống trận ngươi cũng có phần, chắc bọn họ cũng sẽ chiếu cố cho ngươi thật tốt!

Lộ Á Phi bị nắm thóp đành cười khổ nói:

- Coi như ngươi lợi hại!

Nói xong chậm rãi đến bên người Hoa Lân ngồi xuống, liếc nhìn Hà Chiếu trong tay hắn hỏi:

- Làm sao vậy? Luyện kiêm thất bại rồi à? Để ta xem nào…

Nói rồi đưa tay cầm lấy Hà Chiếu. Hoa Lân đẩy tay hắn ra nói:

- Con bà nó! Hà Chiếu đột nhiên ngắn đi ba tấc, thân kiếm cũng bị biến hình, từ nay về sau ta làm sao mà dùng được ? Thật tức chết …

Ai ngờ Lộ Á Phi lại đột nhiên chấn động hỏi:

- Cái gì?

Phản ứng của hắn có điểm thái quá, khiến Hoa Lân giật nảy mình, lấy làm kì quái hỏi:

- Cái gì? Phi kiếm của ta bị hỏng, ngươi làm gì mà kích động thế?

Lộ Á Phi dừng một chút chánh sắc nói:

- Trong chuyện này ta có thể xem như là một đại sự, ngươi không biết đâu! … Nếu luyện khí làm cho phi kiếm rút nhỏ thể tích không những không ảnh hưởng đến công dụng của nó, mà ngược lại có thể đại đề cao uy lực của nó. Đây chính là hiện tượng “đề thuần”, chính là một loại kì ngộ khó gặp, có năng lực tu vi cao cũng khó có khả năng đạt được!

Hoa Lân trong mắt tỏ ra hoài nghi nhìn hắn, thuận miệng hỏi:

- Có phải không đó?

Vẻ mặt không có chút biểu hiện hưng phấn nào.

Lộ Á Phi gật đầu khẳng định:

- Mau đưa cho ta coi xem nào…

Hoa Lân do dự nhìn Hà Chiếu kiếm chầm chậm đưa ra, đột nhiên hắn thu tay về nói:

- Không được! Tốt nhất ngươi không nên xem, đỡ dọa người …

Lộ Phi Á đang đưa tay ra định tiếp lấy Hà Chiếu kiếm, không nghĩ tới tên kia đột nhiên thu về, hắn tức giận kêu lên oa oa:

- Không để cho ta coi! … chỉ cần có cao thủ chỉ điểm, ngươi phải mau nắm lấy cơ hội này. Từ nay về sau có thật sự định luyện kiếm thì đừng có kêu ta!

Nói xong hắn quay đầu đi không thèm nhìn tới Hoa Lân nữa …

Hoa Lân trìu mến nhìn Hà Chiếu kiếm trong tay, nói:

- Tính ra! …bây giờ cũng đã luỵện xong rồi, lần sau sẽ cho ngươi xem!

Cúi đầu nhìn Hà Chiếu, nguyên lai mũi kiếm có điểm hơi cong, đây chính là do bị rơi xuống đất (lúc kiếm mới luyện xong, còn đang mềm chưa kịp cứng lại thì rơi xuống đất nên bị cong mũi kiếm- lời người biên dịch), khiến hắn cảm thấy thật mất mặt.

Hắn vừa rồi thật sự hơi sơ suất, khi Hà Chiếu kiếm còn chưa định hình đã xuất ra một đạo ý niệm, khiến mũi kiếm bị cong khi rơi xuống đất. Nhưng hắn đột nhiên chợt lớn tiếng nói:

- Hừ! Luyện kiếm bị hỏng, tiếp tục luyện lại! … Hà Chiếu, đi!

Nói rồi Hoa Lân hữu thủ xuất ra một chỉ, đã thấy Hà Chiếu “sưu” một tiếng như tia chớp bay ra. Chỉ nghe “Tranh, tranh” hai tiếng, Hà Chiếu hồng quang chợt lóe, không chỉ bắn thủng tảng nham thạch ở ngoài xa, mà cả một khối nham thạch khác cũng bị nó xuyên thấu. Hoa Lân trong lòng mừng rỡ đứng lên nói:

- Hà Chiếu, về!

Chỉ thấy ở ngoài xa, Hà Chiếu xoay tròn “tranh, tranh, tranh…” tạo ra một vòng sáng đẹp mắt, rồi “sưu” một tiếng bay trở về.

Lộ Á Phi cũng kinh hãi đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh dị. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được phi kiếm của Hoa Lân, thế nhưng hắn lại không ngờ được phi kiếm của Hoa Lân lại có thể tùy ý bay theo sự điều khiển của hắn, sự thông linh này trên đời thật vô cùng hiếm có.

Đang muốn xem cho rõ ràng, thì Hoa Lân đã huy thủ (đưa tay) thu hồi Hà Chiếu kiếm về trong Phần Tinh Luân. Giống như cố ý không để cho hắn xem!

Lộ Á Phi buồn bực nói:

- Tùy thôi! … Chẳng hiểu là cái loại người gì nữa?

“Ách…!” Hoa Lân cũng thấy có điểm không phải, vì vậy cầu tài cười nói:

- Chúng ta ra ngoài bay thử có được không? Thật quá lâu ta không ngự phi kiếm rồi, muốn nhờ ngươi bảo vệ chút!

Lộ Á Phi nhìn bụng hắn một chút, hỏi:

- Thế nào? Thương thế của ngươi tốt lên chưa?

- A?

Hoa Lân cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện hai việc lạ. Thứ nhất, đương nhiên là miệng vết thương đã lành lặn hoàn toàn, mặc dù còn đau một chút nhưng không trở ngại đến vận động. Thứ hai, hắn tuyệt không vận công chống lại áp lực của ngoại giới, vậy mà lại không cảm giác có chút áp lực nào? Hắn nhìn suốt cả nửa ngày vẫn không hiểu là tại sao.

Lộ Á Phi cũng không phải là người nhỏ mọn, hắn còn tưởng Hoa Lân có chút hối hận, vì vậy vỗ vỗ vai hắn bảo:

- Được rồi! ta cũng rất muốn xem phong cảnh của Tinh Nguyên tinh như thế nào, chúng ta đi thôi …

Hoa Lân mờ mịt gật đầu:

- Cũng tốt!

Đột nhiên dưới chân vang lên tiếng kêu “hống, hống…”, thì ra là Tiểu Bạch cũng muốn đi ra ngoài. Hoa Lân liếc mắt nhìn nó bảo:

- Ngươi không phải thường xuyên tự mình trèo lên sao? …Chưa đủ khó lại còn muốn ta ôm ngươi lên à?

Tiểu Bạch lúc lắc đầu nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên chạy lại trèo lên người hắn, nó bò lên vai Hoa Lân giống như đó là một thân cây cho nó luyện tập rồi thu lại móng vuốt, thoải mái nằm lên vai hắn.

Hoa Lân buồn bực nói:

- Ai! Ngươi thật là …

Lộ Á Phi cũng chỉ đành lắc đầu, lôi hắn đi ra ngoài động, nói:

- Chúng ta đi nhanh lên! Bọn họ trở về bây giờ…

Hoa Lân chưa kịp lên tiếng đã bị Lộ Á Phi kéo đi như một khúc gỗ. Thậm chí mặt đất còn lưu lại dấu vết…

Hai người ra khỏi động, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy núi cao ngàn dặm, dài liên miên, kì thạch tuyệt bích (loại đá có hình dáng kì lạ) có ở khắp nơi. Đây đúng là thế giới của màu xám, thế giới của thạch lâm hiểm tuấn phi thường. Hoa Lân phát hiện không ngờ nơi này cảnh đẹp như vậy…

Hai người đồng thời rút phi kiếm, song song đứng lên trên. Hoa Lân có thể tái sử dụng ngự kiếm, không khỏi sung sướng kêu lên:

- “Tuyệt nhận vạn lí, nhâm ngã độc hành……” (Mặc kệ đường dài ngàn dặm, mình ta cứ đi…)

Âm thanh du dương thật lâu không dứt ….  Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio