Bên ngoài giờ đang là buổi trưa, Hoa Lân ra khỏi Thiên Sơn cốc, trong lúc thẫn thờ đã đi tới trước sợi dây mảnh nơi Đoạn Long Giản. Chỉ cần bước qua đây thì từ nay về sau hắn sẽ không còn là người của Thiên Sơn…
Trong cơn bi thương, Hoa Lân bỗng nhớ tới Diệp Thanh. Nàng vẫn còn đang bế quan, hắn tuyệt đối không thể ra đi mà không ngó ngàng gì đến nàng. Đương nhiên còn có cả Thượng Quan Linh nữa…
Hắn lặng lẽ quay trở vào Thiên Sơn cốc, nhưng lần này lại chạy thẳng tới Thiên Nhận Phong.
Sở dĩ như vậy vì hắn luôn có một mong ước là trèo lên được Thiên Nhận Phong, tận hưởng cái cảm giác đỉnh thiên lập địa, cảm thụ hào tình tráng chí khi được đứng trên cao phóng mắt nhìn khắp quần sơn. Tất nhiên Hoa Lân cũng có thể đứng trên Thiên Nhận Phong chờ tới khi trời tối rồi sẽ đi gặp Thượng Quan Linh, hoặc giả sẽ bí mật tìm gặp Diệp Thanh đang bế quan.
Tới dưới chân núi Thiên Nhận Phong, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi cao chót vót, Hoa Lân cảm thấy mình chỉ như một ngọn cỏ nhỏ bé, hắn ngửa mặt nhìn quá lâu đến mức bắt đầu thấy đau cổ. Quay người lùi về sau mười mấy bước, hắn quăng các đồ vật mang theo người ra rồi xông thẳng lên Thiên Nhận Phong.
Bộp bộp…bộp bộp…
Mũi chân của Hoa Lân liên tiếp điểm vào vách đá, thân thể vụt bật lên, người ép sát vào vách núi cứ thế leo thẳng một mạch.
Khinh công của Hoa Lân đã luyện đến mức đại thành, nhưng Thiên Nhận Phong đã được xưng là Thiên Nhận(), từ tên gọi đó có thể thấy được độ cao dựng đứng của nó chẳng khác nào dao cắt. Hoa Lân gắng sức leo lên được lưng chừng núi đã mệt tới mức không cử động nổi. Lúc này hắn mới nhận thức được hàm nghĩa của Thiên Nhận Phong. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn không hề thấy chút tuyết nào bám trên vách núi, thế mới biết dốc núi thẳng băng này đáng sợ tới chừng nào.
Càng lên cao, vách núi càng cứng và lạnh, dùng tay leo lên phải mất rất nhiều sức. Hiện giờ Hoa Lân chỉ ước sao trong tay hắn có một thanh trường kiếm thì tốt biết bao. Không ngờ, bên trong cơ thể hắn lập tức sôi lên, thần tình thoáng động, hắn hô khẽ: “Xuất kiếm…”
“Choang…”
Quả nhiên, bên tay phải của Hoa Lân bỗng hiện ra một thanh trường kiếm lóng lánh trong suốt, hắn vui sướng đến phát cuồng, nhưng lúc này không có thời gian để xem xét kĩ, hắn cắm mạnh thanh kiếm vào vách núi rồi kéo mình lên, hổn hển thở gấp.
Từ từ chờ cho qua cơn mỏi mệt, hắn lại rút trường kiếm ra, tiếp tục leo lên. Với cách mượn lực thế này, cuối cùng hắn đã lên tới đỉnh núi sau nửa canh giờ.
Phóng mắt nhìn ra, Thiên Nhận Phong tựa như một chiếc đinh sắt chổng ngược, Hoa Lân nhìn những đám mây dày đặc quanh đó, những ngọn tuyết sơn tứ phía đều thu gọn vào trong tầm mắt. Tâm tình trở nên thư thái, hắn hú dài một tiếng, trường kiếm trong tay chỉ xéo lên vầng mặt trời ngạo nghễ trên cao, cười lớn nói: “Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn! Ha ha ha ha…”
Hoa Lân vô cùng thỏa mãn, cảm thấy động tác này của mình rất có bá khí, hắn giữ nguyên Hà Chiếu kiếm trên không rất lâu. Lúc này, những đám mây trắng xa xa phảng phất như đang hội tụ lại từ khắp bốn phương tám hướng, trong đám mây ùn ùn kéo đến đó, ẩn ước như có ánh sáng lóe lên của lôi điện.
Hoa Lân cười đắc ý, nâng Hà Chiếu kiếm đặt ngang trước mắt, bấy giờ hắn mới tỉ mỉ quan sát thanh tuyệt thế bảo kiếm này.
Trong lòng chấn động, hắn thầm nghĩ luyện chế một thanh linh kiếm chẳng phải là bước đầu tiên để học ngự kiếm thuật đó ư? Không lẽ hắn vô tình đã đạt được yêu cầu cơ bản này?
Nhìn Hà Chiếu dập dờn sắc xanh trong tay, hắn đột nhiên nhớ lại rõ ràng Hà Chiếu kiếm đã bị vỡ thành bốn đoạn, nhưng hiện tại sao không thấy vết nứt nào?
Sau khi quan sát một hồi lâu, Hoa Lân thu lại Hà Chiếu kiếm. Trước kia Thượng Quan Linh đã từng nói nàng có cắm một thanh tuyệt thế hảo kiếm trên đỉnh núi này. Hôm nay hắn sắp phải rời khỏi Thiên Sơn, chi bằng tìm lấy thanh bảo kiếm đó để làm vật kỉ niệm duy nhất. Bản thân hắn cũng không biết rằng, kỳ thực đây mới là lý do chân chính khiến hắn leo lên Thiên Nhận Phong.
Quay đầu lại nhìn xung quanh, đỉnh núi Thiên Nhận Phong chỉ khoảng mười mấy mét vuông, hắn đã cảm giác thấy bên dưới lớp tuyết có đến mấy chục thanh kiếm cắm thành hàng…Hoa Lân thực sự kinh ngạc, không ngờ lại có nhiều người bỏ kiếm như vậy.
Gạt bỏ lớp tuyết dày vài thước bên trên, sáu hàng kiếm bày ra trước mặt hắn. Hoa Lân vừa nhìn đã nhắm trúng một thanh Ngọc Nữ bảo kiếm nạm vàng. Thật kì quái, hắn đột nhiên nhận thấy hình như đã từng nhìn thấy thanh bảo kiếm này, bao kiếm tinh xảo sao mà quen thuộc đến vậy. Trước mắt hắn lập tức vụt qua một hình ảnh mơ hồ, giống như một thứ kí ức nào đó sắp thức tỉnh.
Thế nhưng hắn cố gắng nhớ lại hồi lâu vẫn không thể nhớ ra đã nhìn thấy thanh bảo kiếm này ở đâu. Tạm gác qua một bên, hắn vươn tay ra rút kiếm.
Ngọc Nữ kiếm còn chưa xuất bao mà đã tán phát hàn quang lạnh lẽo. Thanh kiếm này không hổ là tuyệt thế thần binh, nếu mang ra ngoài giang hồ thì nhất định sẽ có thể liệt danh vào một trong thập đại thần binh. Ngọc Nữ so với Hà Chiếu thực sự chỉ hơn chứ không kém, không hiểu vì sao Thượng Quan Linh lại vứt bỏ nó?
Hoa Lân kéo kiếm ra nửa thước, thân thể bỗng run lên vì lạnh. Thiên Nhận Phong vốn dĩ đã rất lạnh, nhưng Ngọc Nữ kiếm vừa xuất bao, không khí xung quanh phảng phất như thình lình ngưng tụ lại. Hoa Lân thầm nói: “Thanh kiếm này đẹp quá! Không chỉ có thể làm vật kỉ niệm mà còn bày được ở nhà để làm vật trang trí nữa.”
Quyết định xong, hắn đút kiếm vào bao. Đến bên vách núi, hắn vọng nhìn sang Bích Vân Phong ở đối diện, trái tim đột nhiên đập mạnh, thầm nghĩ: “Hôm nay mới là mùng năm, liệu Thượng Quan Linh có lên đó đả tọa không?...Chắc là không.”
Nhưng không biết vì sao, Hoa Lân nhìn Bích Vân Phong mà thấy trong lòng không yên. Hắn liền thay đổi kế hoạch đã định, nhảy xuống từ trên vách núi…
Giữa không trung, hắn vung kiếm đâm vào vách đá, mượn lực để giảm bớt lực rơi, với cảnh giới của hắn hiện tại, xuống núi dễ dàng hơn lên núi nhiều. Chẳng mấy chốc đã xuống tới chân núi, Hoa Lân ngẩng đầu nhìn Bích Vân Phong ở đằng xa, thầm nghĩ hay là leo lên đó để thử vận may, không chừng hôm nay Thượng Quan Linh sẽ lên núi đả tọa. Đương nhiên hắn cũng biết rằng cơ hội này thật quá xa vời.
Nhưng vì chút hy vọng nhỏ bé này, hắn vẫn âm thầm đi xuyên qua Thiên Sơn cốc, vòng qua Bích Thủy hồ để tránh mặt đồng môn. Hắn quyết định leo lên Bích Vân Phong một lần nữa.
Nhớ đến thái độ như xa như gần của Thượng Quan Linh, nghĩ tới mối quan hệ chẳng phải sư đồ cũng không ra bằng hữu của hai người, sâu trong lòng hắn bỗng cảm thấy bối rối. Cảm giác này thật đặc biệt mà kì diệu phi thường, dường như bên trong còn ẩn giấu điều gì đó…
Khi trèo lên tới đỉnh Bích Vân Phong, Hoa Lân bỗng sững người…
Một thân ảnh tuyệt sắc đang đứng trầm lặng bên vách núi ngắm nhìn bạch vân xa xăm. Một cơn gió thổi qua, quần sa mềm mượt của nàng tung bay phất phới theo làn gió vi vu, thoang thoảng đâu đây mùi hương dịu nhạt của cơ thể nàng. Bóng dáng đó, thân hình đó sao mà cô đơn, tịch mịch đến vậy…
Hoa Lân lập tức cảm thấy máu nóng dâng trào, thật muốn xông ngay đến ôm lấy nàng vào lòng. Nhưng lý trí còn đó đã giúp hắn miễn cưỡng khống chế được bản thân. Hắn hơi run run nói: “Tiểu…tiểu sư thúc! Cô vẫn ở đây đợi tôi sao?”
Thượng Quan Linh vẫn nhìn về phía những đám mây trăng ở đằng xa, hờ hững nói: “Vân phiêu vạn lý thông thông quá, nhất khứ phục phản đãi hà niên?”()
Hoa Lân thấy lòng rung động, trong đầu ẩn ước như vẫn còn vang vọng thanh âm “đãi hà niên…đãi hà niên…” Hắn đứng ngơ ngẩn tại đương trường, đầu óc chỉ toàn một màn hỗn loạn…
Đúng vậy! Lần này ra đi e rằng sẽ rất lâu không biết bao giờ mới được gặp lại.
Thượng Quan Linh trầm giọng nói: “Ta hiện giờ đã không còn là sư thúc của cậu nữa, từ nay về sau cậu đừng nên gọi bừa như vậy!” Nói xong, nàng từ từ quay người lại, khi nhìn thấy Ngọc Nữ kiếm trong tay Hoa Lân, nàng tỏ ra vô cùng sửng sốt.
Nàng khe khẽ nói: “Cậu…Sao cậu biết đây là thanh kiếm của ta? Thì ra cậu vẫn luôn nhớ.”
Hoa Lân thực sự không nhớ ra thanh kiếm này, tuy có cảm giác như đã từng gặp qua nhưng hắn lục tung trong kí ức vẫn không thể nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu. Lại thấy Thượng Quan Linh đang cầm một bộ y phục mới tinh trong tay, kiểu dáng quả nhiên giống hệt như bộ y phục mới của mình hôm qua, trăm nỗi cảm xúc dâng lên trong lòng, hắn ngơ ngẩn đứng im tại chỗ…
Làn gió nhẹ lướt qua bên má, bạch vân nhởn nhơ trôi sát bên mình. Trên đỉnh Bích Vân, hai người lặng lẽ đứng nhìn nhau…
Đời người tựa phù vân, tuyệt đối không thể gượng ép bắt mây phải ngừng trôi. Kí ức đó cũng như phù vân, phiêu diêu chìm nổi thật khó nghĩ suy.Cũng chỉ có nỗi đau thương khắc cốt ghi tâm mới có thể in dấu đậm nét trong trí óc. Một số kí ức ẩn giấu nơi sâu thẳm bắt đầu hiện ra mờ ảo trong đầu Hoa Lân…
Đột nhiên, toàn thân Hoa Lân rung lên, hắn mang máng nhớ tới một đêm của mười hai năm trước. Đó là lần đầu tiên ma bệnh của hắn phát tác, đúng vào hôm đó, Hoa Lân đã nhìn thấy thanh kiếm này, chủ nhân của nó là một hắc y nữ tử. Hồi đó hắn vẫn còn nhỏ nên đoạn kí ức này mơ hồ phi thường…
Còn Thượng Quan Linh khi nhìn thấy thanh Ngọc Nữ kiếm cũng nhớ lại đoạn hồi ức thống khổ của bản thân.
Đó là lần đầu tiên nàng bị lợi dụng, bị người ta đem rao bán. Thanh kiếm này đã tận mắt chứng kiến mọi việc năm đó, nó đã khiến nàng triệt để nhìn thấu nhân tính. Nàng thật sự rất muốn lãng quên tất cả những chuyện này…
Thời gian cứ từng giờ từng phút trôi qua, vầng thái dương chầm chầm di động, dần lặn xuống hướng tây. Sau cùng, bóng chiều tà biến mất hẳn trong cơn tĩnh lặng, nhường chỗ cho màn đêm lên ngôi.  Cuối cùng Hoa Lân phá vỡ không khí trầm mặc: “Trời tối mất rồi! Cô tặng tôi thanh kiếm này làm kỉ niệm được không?’
Thượng Quan Linh gật đầu, dịu dàng nói: “Y phục của cậu rách hết rồi, thay bộ mới đã rồi hãy đi được không?” Dứt lời nàng từ từ đi tới, chuẩn bị tặng hắn bộ y phục trong tay nàng.
Trái tim của Hoa Lân như đang nhảy múa trong lồng ngực, cùng với những bước chân của Thượng Quan Linh ngày càng tới gần, tim hắn cũng đập ngày càng nhanh “thịch thịch thịch…”
Thượng Quan Linh như nhận thấy điều đó, nàng bỗng mỉm cười, giúi bộ y phục vào lòng hắn, ngập ngừng nói: “Sau này hành tẩu giang hồ nhất thiết không được thất tín với người ta. Còn nữa, phải hết sức chú ý đến chuyện ăn uống, đừng để bị người khác ám hại…”
Thượng Quan Linh còn chưa nói hết bỗng thốt lên một tiếng, thì ra Hoa Lân đã ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng. Ngọc thủ của nàng chắn trước ngực, cuống quýt nói: “Cậu…cậu làm gì đấy?”
Thời khắc này, nàng bỗng quên bẵng mất võ công của mình, quên rằng chỉ cần một chưởng là đã có thể đẩy văng hắn ra…
Hoa Lân nhẹ nhàng nâng khuôn mặt mỹ lệ của nàng, chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, ôn nhu nói: “Nàng…nàng thực sự…thực sự…rất đẹp…” Tả thủ của hắn vòng lấy thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào trong lòng mình.
Thân hình hai người dán sát vào nhau, vô hình trung sức dụ hoặc cực lớn đã khiến Thượng Quan Linh bất giác không nén nổi bật kêu “Ưm!” một tiếng, ánh mắt đầy hoảng loạn. Tim Hoa Lân cũng đang đập mạnh như trống đánh, nhìn vào đôi môi hồng kiều diễm của nàng, sự hấp dẫn đó cuối cùng đã làm hắn đánh mất lý trí, nhắm mắt lại, hắn dũng cảm áp môi tới…
Thượng Quan Linh rất muốn né tránh, rất muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân nàng lại dường như vô lực. “Ư” một tiếng, đôi môi nàng đã bị môi hắn phủ lên…
Hoa Lân cảm thấy u hương ấm áp truyền tới, đôi môi hồng mềm mại khiến hắn say sưa ngây ngất mãi không thôi. Hoa Lân tham lam ngấu nghiến môi nàng, trong đầu hắn lúc này chỉ là một màn trắng xóa.
Thượng Quan Linh sau cơn lúng túng cuối cùng đã từ bỏ ý định phản kháng, toàn thân rung lên nhè nhẹ, ánh mắt dần trở nên mơ màng, từ từ khép hai mắt lại…
Đầu lưỡi của Hoa Lân cuối cùng đã tìm được tới lưỡi nàng, nhưng nàng cứ hoảng sợ né tránh không để hắn đạt được mục đích, phải mất rất nhiều thời gian Hoa Lân mới có thể đắc thủ. Thượng Quan Linh dần dà cũng chịu để cho lưỡi hắn quấn quýt không buông, ngày càng ngoan ngoãn thuận theo ý hắn.
Kỳ thực đây chính là phòng tuyến cuối cùng, mi mắt phủ xuống, trong cơn mê say, Thượng Quan Linh không phát hiện ra mình đang bị Hoa Lân mặc sức vuốt ve âu yếm…
Tựa hồ như vô ý thức, bàn tay Hoa Lân vuốt dọc thân hình mơn mởn đầy nhựa sống, hữu thủ chầm chậm dời lên đồi ngực nảy nở mềm mượt. Bản năng con người đã chỉ dẫn cho Hoa Lân, hắn lại dịch dần xuống vùng cấm địa phía dưới, hữu thủ luồn vào thám hiểm, tay hắn áp vào da thịt nàng, cuối cùng đã tới được vùng thâm cốc sâu kín…
Thượng Quan Linh rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy, nhưng nàng sớm đã chìm ngập trong nhu tình, hàng mi dài chớp động, nàng không còn nhớ được mình đang ở nơi nào.
Hoa Lân lẳng lặng cởi dây lưng của nàng, trút bỏ quần sa. Sau một hồi vuốt ve, hắn cởi nốt nội y của nàng, chỉ thấy một mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể nàng. Hoa Lân nhanh chóng xé bỏ y phục của mình, hắn vươn người tới, hai thân hình hoàn toàn nhập làm một…
Thượng Quan Linh toàn thân chấn động, người cong lên, cơn đau kịch liệt đó khiến nàng như bừng tỉnh, song nhãn khẽ mở, quát: “Ngươi! Ngươi dám…A…”
Sự dồn dập khiến nàng căn bản không có thời gian để trách cứ, khoái cảm đó đi kèm với cơn đau âm ỉ khiến đầu nàng trống rỗng. Cảm giác này như đại hải dậy sóng cuộn trào mãnh liệt đập vào vách đá…
Chú thích:
Thiên Nhận: nhận = tám thước (đơn vị đo lường thời xưa) = sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ
Tạm dịch nghĩa: Mây bay vội vã qua ngàn dặm, ra đi đến năm nào mới lại quay về?
Trước Sau