Ngọc Tiên Duyên

chương 3: phong vân tiệm lung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chưa đến vài ngày sau, cả kinh thành bắt đầu lưu truyền một lời đồn đại. Người ta nói rằng mấy ngày trước trong đêm mưa gió sấm chớp, có người nhìn thấy bầu trời phía nam nhuộm một màu đỏ sẫm. Những người hiếu sự đều cho rằng yêu vật xuất hiện còn người tu chân lại nghĩ đó là do bảo vật xuất thế! Nhất thời nhân gian vô cùng náo loạn, các lộ hào kiệt đều hội tụ tại kinh đô, thật là một trận nhiệt náo.

Đêm nay trên bầu trời kinh thành đột nhiên lại xoẹt qua ba đạo thân ảnh, chính là “Ngữ kiếm thuật” trong truyền thuyết.

Ba vị “tiên nhân” hạ thân xuống một bãi tha ma âm sâm. Chỉ thấy tứ phía sơn lâm được bao phủ bởi từng làn sương mù, cảnh sắc không ngừng biến hóa.

Ba người thu lại phi kiếm, toàn thân tán phát một luồng hạo nhiên chính khí bức màn hàn vụ dày đặc xung quanh khuếch tán ra ngoài, phảng phất như hình thành một vòng kết giới chân không. Người đứng giữa phong thái nhẹ nhàng, nhìn vẻ ngoài chỉ khoảng ba mươi tuổi, bên eo giắt một chiếc ngọc phiến trong suốt, ngọc phiến này kì diệu phi thường, chỉ thấy vài tia linh khí phiêu diêu quấn quanh ngọc phiến, vừa nhìn đã biết tuyệt không phải là vật tầm thường; người bên trái lại tiêu sái phi phàm, mang một thanh trọng kiếm to dầy, song nhãn chói sáng, hiển nhiên công lực cực cao. Người bên phải thân hình cao to, có vẻ là một hán tử thô mộc, mặc một bộ y phục rộng rãi bằng vải, thoạt nhìn đã tạo nên một cảm giác chậm chạp .

Ba người này chính là những tuyệt đỉnh cao thủ chấn kinh thiên hạ, lần lượt là Thượng Quan Truy Vân của Thiên Sơn, Cốc Thanh Phong của Thục Sơn, Mạnh Lôi của Toàn Chân giáo. Bọn họ vốn đã ẩn cư thế ngoại nhưng vì nghe thiên hạ lưu truyền rằng Huyết Ma xuất hiện, lại được cao nhân quan sát thiên tượng chứng thực rằng trong vòng mười lăm năm nữa phàm thế nhất định sẽ phải trải qua ma kiếp. Vì vậy, họ hy vọng sẽ tiêu diệt ma đầu sớm hơn một bước nên mới trùng hiện giang hồ.

Mấy ngày trước, do bầu trời vùng này vào ban đêm bỗng nhiên nhuộm một màu đỏ sẫm, đến cả Phù Vân Phong ở cách đây mấy nghìn dặm cũng nhìn thấy, bọn họ lúc đó đang bế quan, sau khi nhận được thông báo của đệ tử liền lập tức đến nơi thám sát, vì ánh sáng đỏ sẫm và lời dự báo ma đầu xuất thế hoàn toàn trùng hợp nên họ một chút cũng không dám chậm trễ.

Ba người bức lui màn sương phiêu đãng, vận thần mục lấp loáng tỉ mỉ tra xét từng tấc đất, cuối cùng đã phát hiện ra một kẽ nứt cực lớn ở chính giữa bãi tha ma.

Mạnh Lôi đứng bên trái vội nói: “Hình như chẳng có quan hệ gì với Huyết Ma cả! Nơi này oán khí tuy nồng đậm nhưng tịnh không có thêm oan hồn mới, có lẽ tin đồn bảo vật xuất thế mới đúng!”

Thượng Quan Truy Vân cúi người xuống bên kẽ nứt, hai ngón tay quệt lấy một dúm đất bùn, gật đầu nói: “Đại ca nói đúng, có lẽ không có quan hệ với Huyết Ma!...Nhưng kẽ nứt lớn này hình như là do sét đánh, lôi điện uy lực mạnh thế này thực sự là đến nghe cũng chưa từng nghe thấy!”

Cốc Thanh Phong vẫn nắm chắc trường kiếm đứng cách xa ba trượng, thản nhiên nói: “Cũng không nhất định là vậy!...Bảo vật này đã mai một tại nơi âm hàn trong một thời gian rất dài, hấp thụ quá nhiều oán khí, người phàm nào đoạt được bảo vật này nếu không cẩn thận sẽ bị nó khống chết!”

Mạnh Lôi gật đầu liên hồi nói: “Cao kiến…cao kiến!”

Thượng Quan Truy Vân lắc lắc đầu nói: “Nơi này toàn những dấu chân lộn xộn, chúng ta thực sự đã tới quá muộn. Hiện giờ chỉ dựa vào lực lượng của ba chúng ta nếu tiếp tục truy tìm thì thực sự hơi khó. Nhưng nếu gọi thêm môn hạ đệ tử lập thành một liên minh thì có thể bí mật điều tra vụ Huyết Ma, lại có thể cho chúng rèn luyện thêm! Hai vị thấy thế nào?”

Mạnh Lôi cao giọng nói to: “Cao kiến…cao kiến!”

Cốc Thanh Phong không ngờ cũng gật gật đầu đề nghị: “Như vậy sẽ giải quyết việc này tốt hơn, liên hiệp các môn phái khác lập thành một Thất Kiếm Minh, giang hồ cũng cần phải được chỉnh đốn rồi!”

Mạnh Lôi lại luôn mồm nói: “Cao kiến…cao kiến!”

Thượng Quan Truy Vân nói: “Vậy thì tốt rồi…cứ quyết định như thế đi!”

Thất Kiếm Minh danh tiếng vang dội đã được thành lập chỉ với hai câu nói của ba vị tuyệt thế cao thủ, họ căn bản vốn không hề có ý niệm đó…

Đương nhiên, lời dự ngôn chấn kinh thiên hạ bắt đầu từ đây cũng được lưu truyền rộng rãi:

“Huyết kiếm hoành không nhiễm phàm trần, huyền thiên ma huyết chiến khung châu!”

Do triều đình trước giờ vẫn trọng văn khinh võ nên người giang hồ không được trọng dụng, rất nhiều cao thủ đua nhau tự lập môn hộ. Ngoài Thiên Sơn kiếm phái, Toàn Chân giáo, cùng với Thục Sơn kiếm tông là ba môn phái có lịch sử lâu đời, trên giang hồ còn thành lập rất nhiều tông phái tu chân và võ học. Trong đó lại có Côn Lôn, Võ Đang, Nga Mi, Thánh Thủy cung… là những tông phái đại biểu.

Triều đình xưa nay vẫn luôn khoan dung nên làm ngơ mọi chuyện. Trải qua vài năm, Đạo giáo dần dần phát triển đến mức cực đỉnh, đến đời Huy Tông năm thứ (năm ), Đạo giáo vẫn ảnh hưởng sâu rộng đến thiên tử đương triều mãi cho đến sau này.

Một số môn phái mới thành lập liền thừa cơ kêu gọi số đông dân chúng gia nhập tu chân giới, vì tương lai “Huyết Ma đại chiến” mà dốc hết sức lực. Lập tức đã có rất nhiều thanh niên chí khí hưởng ứng, Trung Nguyên tu chân giới thoáng chốc đã xuất hiện một cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng…

Về đến kinh thành, Hoa Lân dần thoát khỏi sự ám ảnh của vụ bắt cóc, Diệp Thanh cũng dần quen với cuộc sống xa hoa ở Hoa phủ. Vẻ ngoài thông tuệ linh xảo lại thêm cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn nên cô bé được thiếu nãi nãi và tổ mẫu rất yêu mến. Thiếu nãi nãi và ngoại tổ mẫu đã từng bí mật tranh luận về chuyện này, một người đoán rằng Diệp Thanh có khả năng xuất thân thấp kém, người kia lại đoán rằng Diệp Thanh có thể là xuất thân thế gia. Họ vốn đều muốn thu nhận Diệp Thanh làm nha hoàn phục vụ mình, ai ngờ “tiểu tổ tông” ngày nào cũng làm ẫm ĩ đòi Diệp Thanh chơi cùng. Không biết làm thế nào họ đành để Diệp Thanh làm nha hoàn bầu bạn cùng học với Hoa Lân.

Còn Dư Toàn Hải có ân với Hoa Lân nên Hoa phủ từ trên xuống dưới đều kính trọng như thượng khách, ngay ngày hôm sau đã phái người đến mời Dư phu nhân Như thị nhập phủ. Bất kể Dư Toàn Hải khước từ ra sao, vinh hoa phú quý vẫn ập đến. Thương thế mới lành được không lâu, Dư Toàn Hải đã được nhiệm chức Tần Châu Tuyên Phủ sứ.

Hôm đó đã là đêm trước Tết Đoan Ngọ.

Khắp Hoa công phủ đều đã an giấc, ngoại trừ những thị vệ đi tuần ban đêm, cảnh vật xung quanh đều chìm trong ánh trăng yên tĩnh.

Ngoài đường văng vẳng truyền lại tiếng gõ mõ của canh phu: “Cốc cốc cốc…cốc cốc, thời tiết khô hanh, cẩn thận hỏa hoạn!”

Đúng giờ tý ba khắc!

Mọi người đều đã đi ngủ, Lân nhi đột nhiên nóng như thiêu đốt. Nó không hay biết gì mở mắt ra, hoảng sợ phát hiện thấy toàn thân tán phát hồng quang như đang bị lửa thiêu. Quay đầu nhìn nha hoàn gác đêm đã ngủ gục trên mặt bàn, nó mếu máo chuẩn bị khóc. “Choang choang choang…!” Xa xa ngoài đường phố truyền lại tiếng kim loại va chạm, tiếng người ở phía hoàng cung ồn ào hỗn loạn, ngay sau đó đã làm kinh động đến Hoa công phủ, ngoài đại viện lập tức vang lên tiếng báo động.

Không lâu sau, chỉ thấy cửa sổ phía sau tung ra, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn đã đột nhập vào trong phòng nó.

Lân nhi vô cùng kinh hãi, thích khách kia nhìn thấy nó cũng ngạc nhiên không kém.

Lúc này, toàn thân Hoa Lân tán phát hồng quang, há miệng thở gấp trông như một con cá vàng mắc cạn. Thích khách trước giờ chưa từng thấy đứa bé nào toàn thân biết “phát quang” như thế này, thử hỏi không ngạc nhiên sao được?

Lân nhi tạm thời quên đi cơn đau, hiếu kì dò xét hắc y thích khách. Tuy nàng dùng khăn che mặt nhưng vừa nhìn đã biết đó là một nữ tử tuyệt sắc. Đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ đang hiếu kì nhìn cậu bé, bộ y phục dạ hành hoàn toàn làm nổi bật thân hình đẹp mê hồn, đồi ngực căng tròn cùng với vòng eo thon nhỏ có thể khiến cho bất kì nam nhân nào cũng phải phát cuồng. Chỉ là Hoa Lân còn nhỏ nên nào biết thưởng thức mỹ sắc?

Nữ tử đó hiển nhiên đã thụ chưởng thương, miễn cưỡng chống đỡ thân thể yêu kiều, trong mắt lộ ra một tia kinh hoàng xen lẫn do dự. Vốn phải giết ngay đứa bé trước mắt hoặc phải bắt nó làm con tin nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lân nhi trong sáng không chút tà niệm lại đang có vẻ phải chịu nỗi thống khổ vô biên, nàng không đành lòng hạ thủ.

Toàn thân Lân nhi tán phát nhiệt khí kì lạ, nhìn thấy Ngọc Nữ kiếm trong tay hắc y nữ tử tỏa ra hàn quang băng lãnh, nó thật muốn ôm lấy thanh bảo kiếm đó để giảm nhiệt độ cơ thể. Vì vậy, nó cất giọng trẻ con non nớt hỏi: “Ôi chao!...Ngươi là ai? Có phải lại đến bắt người ta không?”

Hắc y nữ tử lắc đầu, hai người ngây ra nhìn nhau…

Lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa cấp bách, nha hoàn đang ngủ gục trên mặt bàn vừa vươn người duỗi lưng định đứng dậy thì bị hắc y nữ tử đánh vào sau gáy nên lại hôn mê ngã xuống. Ngoài cửa vang lên tiếng gọi khẩn trương của Lãnh thị vệ: “Nguyệt Minh mau dậy đi! Công tử vẫn ổn chứ?”

Lân nhi nói to: “Ta rất khỏe…Đừng làm ầm ĩ, Lân nhi muốn ngủ!”

Hắc y nữ tử ngạc nhiên không ngờ rằng thằng bé này lại không khóc cũng không làm loạn, trong lòng không tránh khỏi cảm giác quái dị.

Lãnh hộ vệ cùng rất đông thị vệ đứng ngoài cửa nghe thấy tiểu công tử làm nũng nào nghĩ rằng thích khách đang ở bên trong? Mọi người liền lũ lượt kéo nhau đi nơi khác tìm kiếm.

Lân nhi chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng, sắp bị thiêu cháy mất, nó òa khóc: “Oa oa oa…Ta muốn thanh tiểu đao trên tay cô cơ! Oa oa oa…Nóng quá đi!”

Hắc y nữ tử thiếu điều ngất xỉu, nàng đương nhiên hiểu ý của Hoa Lân, biết rằng tiểu thiếu gia này toàn thân rất nóng, muốn mượn hơi lạnh từ thanh bảo kiếm của mình để giảm bớt nhiệt độ cơ thể.

Chỉ thấy Lân nhi xé rách y phục trên người khóc nói: “Nóng quá! Lân nhi không cần mặc y phục nữa!”

Hắc y nữ tử không biết làm thế nào đành phải giúp Hoa Lân cởi bỏ y phục, quả nhiên thấy thân thể nó tán nhiệt khí kì dị, vội lấy từ trong ngực ra một viên Huyền Băng đan cho nó uống. Thật không dễ dàng gì mới làm giảm được một ít hơi nóng, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Hóa ra nha hoàn ở phòng bên nghe thấy tiếng khóc của tiểu công tử đều thức dậy để phục thị nó.

Diệp Thanh cũng đã đến đứng ngoài cửa rụt rè gọi: “Lân ca ca! Mau mở cửa…”

Không biết làm thế nào, hắc y nữ tử đành chuyển thân nấp vào góc phòng.

Hoa Lân sau khi uống một viên Huyền Băng đan đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đến cả y phục cũng chưa mặc vào đã nhảy xuống giường đi ra mở cửa. Đang định đùa với Diệp Thanh thì đột nhiên nhiệt khí toàn thân lại bạo phát, nó rên lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Viên Huyền Băng đan đó không những không cứu được nó mà dược lực còn khiến cho tình cảnh càng thêm hung hiểm vạn phần.

Lũ nha hoàn sợ đến mức chân tay luống cuống, vội vàng bế nó lên giường. Căn bệnh này hung mãnh dị thường, nhiệt khí toàn thân nó nóng đến bỏng tay, trong nháy mắt nó đã chìm vào trạng thái hôn mê.

Đêm nay thật đúng là nhiều tai họa…

Do hoàng cung đột nhiên xuất hiện thích khách, tuy không ám sát được hoàng thượng nhưng vẫn dẫn tới cảnh tượng náo loạn trong thành. Rất nhiều vương công phủ đều bị ảnh hưởng…

Hoa công phủ cũng vậy. Tầng tầng điệp điệp các đại đội nhân mã bao vây bên ngoài đại môn, vài thị vệ đại nội dẫn theo năm nghìn cấm vệ quân vây quanh Hoa công phủ đến một giọt nước cũng không lọt, thị vệ thống lĩnh xin được lập tức khám xét Hoa công phủ.

Hoa quốc công nộ khí trùng trùng mang theo rất nhiều thị vệ ra nghênh đón, không ngờ Hoa quốc công lại tiên phát chế nhân, hướng về phía cấm vệ quân thét lớn: “Các ngươi ăn cái gì để sống đấy? Mấy nghìn cấm vệ quân mà đến một thích khách cũng không bắt nổi?...Bây giờ lại chạy đến tận nhà ta nữa!...Còn không vào thám xét cho ta?”

Hoa quốc công nguyên danh Hoa Chấn Hòa, thân là chính sứ xu mật viện tương đương với nguyên soái toàn quân, ông chính là gia gia của Hoa Lân. Tuy ông xuất thân quan văn nhưng mười mấy tuổi đã nắm binh quyền trong tay nên sớm hình thành khí thế mạnh mẽ. Tiếng thét tức giận này khiến cho thống lĩnh cấm vệ sợ đến mức chảy cả nước tiểu.

Đột nhiên, từ đầu đường vọng lại tiếng “kịch kịch kịch kịch!”, một đội quân nữa lại phi đến, cửu môn đề đốc Ngụy Thâm Viễn đích thân dẫn theo đại đội nhân mã tới nơi, từ xa hành lễ với Hoa quốc công: “Đại nhân dã phải kinh sợ rồi! Ti chức đến muộn một bước, mong đại nhân thứ tội!”

Hoa quốc công lạnh lùng nói: “Phế ngôn!...Còn không vào đi?”

Quan cửu môn đề đốc thuộc sự cai quản của xu mật viện, chính là tướng lĩnh do chính tay Hoa quốc công đề bạt. Tiếng hét khiến Ngụy Thâm Viễn và thống lĩnh cấm vệ quân đều rét run. Hai người lập cập sợ hãi mang theo mười mấy vị cao thủ tiến vào Hoa công phủ, để lại đại đội nhân mã vây ở bên ngoài.

Hoa quốc công vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng dẫn mọi người vào nội viện, thống lĩnh cấm vệ và cửu môn đề đốc theo sau nhưng tuyệt nhiên không dám ho he tiếng nào. Lúc này, một gia nhân đột nhiên chạy vội đến trước mặt Hoa quốc công gấp gáp nói: “Đại…đại nhân! Không ổn rồi, tiểu công tử bỗng phát bệnh, tình hình nguy cấp lắm!”

“Cái gì?...” Hoa quốc công chấn động tinh thần, dưới sự bảo vệ của thị vệ vội vàng đi đến phòng Hoa Lân.

Hoa phủ nhận được tin sinh mạng của “tiểu tổ tông” đang gặp nguy hiểm, nào còn tâm trạng để truy tìm thích khách đã bị trọng thương, đành phải để cho thống lĩnh cấm vệ quân và cửu môn đề đốc tự mình tìm kiếm.

Hoa quốc công, lão phu nhân, thiếu chủ, thiếu phu nhân, Long thị vệ và Lãnh thị vệ vây kín quanh “Kì Lân cư”. Chưa đầy một khắc sau ngự ýyđã được mời tới nhưng ông ta vừa bắt mạch cho Hoa Lân, sắc mặt lập tức đại biến, mạch đập gấp tựa như Hoàng Hà vỡ đê, căn bệnh này ông ta chưa từng gặp qua.

Lãnh thị vệ thấy Hoa Lân sinh mệnh nguy cấp nhưng ngự y chỉ ngồi ngơ ngẩn một bên, cứ tiếp tục như vậy thì tiểu mạng của Hoa Lân nhất định không giữ được. Lãnh thị vệ quát to: “Để ta!”

Tất cả đều ngạc nhiên, chỉ có Long thị vệ gật đầu nói: “Còn không ra tay đi?...Mau thử xem sao!”

Lãnh thị vệ nâng Hoa Lân lên, hết sức cẩn thận truyền chân khí vào Trung Xu huyệt trên lưng nó, dùng nội công huyền môn chính tông để chữa trị. Lãnh thị vệ vốn luyện Hàn Băng chưởng đến mức tinh thâm, nội công cũng thuộc loại hàn lạnh, khi gã đẩy chân khí nhập vào trong người Hoa Lân quả nhiên có hiệu quả, tạm thời giữ được cái tiểu mạng của Lân nhi.

Nhưng chỉ cần Lãnh thị vệ thu hồi nội lực là nhiệt khí trong người Hoa Lân lại lập tức phản phác! Long thị vệ thấy Lãnh thị vệ trên trán bắt đầu toát mồ hôi đành áp song thủ lên lưng Lãnh thị vệ, hai người hợp lực mới miễn cưỡng chịu đựng được.

Trong phòng Hoa Lân chật ních người, thích khách đó thì vẫn nấp trong góc phòng, nàng cũng đang toát mồ hôi hột, lại bị thụ chương thương nên lúc nào cũng lo lắng đến ruột gan rối bời. Ai ngờ cả ngày trời trôi qua mà vẫn không có ai đến bắt nàng, lúc này mới thấy tin câu nói “nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn”.  Cứ như vậy, cơn sóng gió của thích khách cũng qua đi…

Nói ra cũng thật kì lạ, thời gian phát bệnh của Hoa Lân đúng vào nửa đêm, hơn nữa hôm nay lại đúng là Tết Đoan Ngọ. Sau mười hai giờ, khí lưu nóng bỏng đó cuối cùng tự động rút đi, mọi người lúc này mới có thể thở phào.

Nhưng chỉ với một ngày ma bệnh bộc phát đã khiến cho Hoa Lân vốn hoạt bát nghịch ngợm bị tổn thương nguyên khí trầm trọng, nằm trên giường suốt năm ngày hơi thở mới dần hòa hoãn. Trong năm ngày này, Hoa Lân chỉ mở to đôi mắt trong sáng đáng thương, hờ hững nhìn người nhà đi đi lại lại bên mình mà không nói được tiếng nào. Phải biết rằng bất kể trước kia dù cơ thể có không thoải mái thế nào, Hoa lân vẫn luôn cười nói ầm ĩ. Nhưng lần này sau cơn ma bệnh, nó vẫn trầm mặc suốt năm ngày liên tiếp, từ đó có thể hình dung ra ma bệnh này đã đem đến cho nó sự đau đớn đáng sợ thế nào.

Nhìn thấy Hoa Lân không còn linh động tinh nghịch như lúc trước, Hoa phủ từ trên xuống dưới đều hết sức đau lòng nghĩ rằng tiểu thiếu gia vẫn chưa thoát khỏi tử thần, mọi người hoài nghi rằng nó đã bị trúng tà.

Hoa Tiến Văn vội cùng phu nhân bế Lân nhi tới Tướng Quốc tự mời phương trượng làm phép. Mang theo một đại đội thị vệ, cả đoàn người rầm rộ kéo đến Tướng Quốc tự.

Do Hoa phủ thường quyên góp rất nhiều cho Tướng Quốc tự nên đi thẳng qua Đại Hùng bảo điện đến thiền phòng. Nghe kể lại, phương trượng vừa nhìn thấy Hoa Lân đã đại kinh thất sắc than rằng: “Mới mấy ngày không gặp mà càn khôn nghịch chuyển. Kì lân nhập hỏa, rồng bay chín tầng trời…”

Hoa Tiến Văn và Hoa phu nhân thất thanh nói: “Vậy vậy…còn cứu được không?”

Phương trượng hòa ái xoa đầu Hoa Lân, trịnh trọng nói: “Kì lân là bậc thần linh, lão nạp không có khả năng này.”

Hoa Lân nhìn thấy lão hòa thượng đột nhiên tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu lên hỏi: “Lão hòa thượng gia gia! A…kì lân là cái gì vậy?”

Phương trượng cười hà hà bế nó lên nói:”Kì lân là một con rồng có hình dáng của phượng hoàng, con đã nhìn thấy rồng chưa?”

Hoa Lân lắc đầu quầy quậy…

Hoa phu nhân lập tức quay sang trách phu quân: “ Thiếp đã nói từ trước rằng cái tên Lân nhi không tốt rồi, chàng xem, đều là do chàng hại cả!”

Hoa Tiến Văn nói vẻ vô tội: “Lúc đó ta cũng có hỏi qua nàng mà. Nàng nói rằng nghe rất hay, lại ý nghĩa nữa!”

Phương trượng vẫn bế Lân nhi, vui vẻ nói: “Vị tất đã là do tên gọi, còn phải đợi đến lúc tai họa giáng xuống nữa! Thí chủ cũng không cần phải lo lắng, tuy ta không cứu được Lân nhi nhưng không có nghĩa là người khác cũng không cứu được!”

Hoa Tiến Văn và Hoa phu nhân đồng thanh hỏi: “Vạn mong phương trượng chỉ điểm!”

Phương trượng thở dài nói: “Ài…Người này chính là Lãnh Lăng Phong!”

Hoa Tiến Văn chỉ trầm ngâm giây lát rồi nói: “…Đa tạ phương trượng chỉ điểm!” nói xong liền lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc trắng như tuyết nói: “Đúng rồi!...Miếng ngọc bội lần trước ngài cho Lân nhi đáng tiếc đã bị mất, mong phương trượng thi pháp làm một chiếc nữa. Gần đây tại hạ luôn cảm thấy tinh thần bất an, có thể là do Lân nhi đã bị mất miếng ngọc!”

Phương trượng điểm một nụ cười cao thâm nói: “Không cần đâu! Lân nhi bách tà bất xâm, yêu ma bình thường căn bản không dám đến gần, một miếng ngọc bội thì có tác dụng gì đâu?”

Hoa Tiến Văn ngạc nhiên vô cùng, đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy “bộp” một tiếng, Hoa Lân bản tính vốn hiếu động đã bóp nát một hạt phật châu trước ngực phương trượng. Mọi người đều thất kinh, Hoa Tiến Văn cùng phu nhân luôn miệng nói: “Phương trượng! Khuyển tử vô tri, mong phương trượng thứ tội…”

Trong khi đó phương trượng lại kinh ngạc trước sức mạnh của hai đầu ngón tay Hoa Lân, đây rõ ràng là cảnh giới mà chỉ có cao thủ bậc nhất mới có thể đạt tới, phương trượng sắc mặt ưu tư nói: “Hai vị thí chủ không cần tự trách mình, Nhưng phật châu vỡ cũng chính là đã dự báo cho những biến động trong tương lai. Ta phải đưa Lân nhi vào Thính Thiền các để chỉ dẫn cho nó, hai vị cứ ra ngoài đại điện chờ một lát, hy vọng ta có thể giúp ái tử của ngài hóa nguy thành an!”

Hoa Tiến Văn kinh hãi không ngờ rằng sau này Lân nhi vẫn còn gặp kiếp nạn, vội cúi người nói: “Làm phiền phương trượng phải nhọc tâm rồi!”

Phương trượng bế Hoa Lân vào hậu thất, thong thả đi lên lầu…

Hoa Lân giương đôi mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy phương trượng đặt mình trên một cái bồ đoàn, hữu thủ bắt quyết nhẹ nhàng ấn vào trán nó. Hoa Lân chỉ cảm thấy trí não đột nhiên tươi sáng, phảng phất như có một vật kì diệu nào đó lướt qua. Chỉ nghe thấy phương trượng lầm rầm nói: “Lân nhi! Bây giờ con hãy còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu được những lời của lão nạp. Nhưng con nhất định phải ghi nhớ, những điều lão nạp nói hôm nay con nhất định phải khắc sâu trong tim. Thứ nhất, trên thân con có kì bảo, nhất thiết không được để người khác biết. Thứ hai, hiện giờ con vẫn chưa khống chế được năng lực của mình, ngàn vạn lần phải nhớ là không được dễ dàng kích động, không được dễ dàng thể hiện năng lực của mình trước mặt người khác, càng không được sinh lòng tranh cường với người khác. Nếu không sẽ lại gặp kiếp nạn đó. Thứ ba, nếu gặp những người lạ mặt kì quái đi tìm bảo vật, con phải nhớ tự bảo vệ bản thân…”

Lân nhi vốn hiếu động từ bé nhưng không hiểu sao khi bị phương trượng chỉ vào my tâm, nó chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh trong trẻo thấm vào não môn, những câu nói này của phương trượng nó đều ghi nhớ trong lòng. Tuy hiện tại nó chưa thật sự minh bạch phương trượng đang nói gì nhưng những lời này đã được nó chôn chặt trong tim.

Sau khi khuyên bảo một hồi, lúc này phương trượng mới bế Hoa Lân đi ra, chỉ thấy đôi mắt khả ái của nó đã khôi phục lại vẻ tinh anh lúc trước. Dáng vẻ nghịch ngợm luôn hồi không chịu ngừng nghỉ đến nửa khắc, phu phụ Hoa Tiến Văn nhìn thấy thế thật đúng là vui mừng quá mức mong đợi, hết nói sẽ trùng tu tượng Phật của Tướng Quốc tự lại bảo mỗi năm sẽ bố thí bao nhiêu tiền dầu. Nhưng phương trượng một mực cảm tạ từ chối, nói giọng đầy thâm ý: “Lão nạp xin ghi nhận hảo ý! Phong vân đều do đằng long phi không, phía sau vinh hoa là kiếp hồng trần.”

Hoa Tiến Văn cũng là người có học, nghe vậy trong lòng cảm thấy giật mình kinh hãi, thầm nghĩ hôm nay phương trượng tặng vài câu thi từ, ẩn ý bên trong hiển nhiên khá rõ ràng, nhất định hôm nào đó phải nói với phụ thân để tìm hiểu thêm.

Sau khi trở về nhà, Hoa Tiến Văn cho rằng đã giữ được tiểu mạng của Lân nhi. Nào ngờ đến Tết Đoan Ngo năm sau, ma bệnh của Lân nhi không hiểu sao lại tái phát, một cỗ khí lưu nóng như lửa chạy tán loạn khắp các kinh mạch, đúng là đau đớn đến tận xương tủy.

May là Hoa công phủ có hai đại cao thủ Long Thiên Hà, Lãnh Lăng Phong ở bên thường dùng chân lực toàn thân kháng cự lại nhiệt khí nên mới không xảy ra chuyện gì. Bấy giờ Hoa Tiến Văn mới nhớ đến lời phương trượng đã nói, lập tức sắp xếp cho Hoa Lân bái Lãnh Lăng Phong làm sư phụ.

Lãnh thị vệ thầm nghĩ: căn bệnh của tiểu công tử là do nhiệt khí gây nên, Hàn Băng chưởng của mình nói không chừng thật sự có thể cứu được tiểu công tử. Vì vậy Lãnh Lăng Phong nhận lời mà không hề do dự.

Nhưng Hoa Lân quả thật còn quá nhỏ, tuy luyện Hàn Băng nội công nhưng hiệu quả thu được rất ít. Khi ma bệnh phát tác vẫn phải dựa vào Long Thiên Hà, Lãnh Lăng Phong hai vị cao thủ tương cứu. Cứ như vậy vài năm trôi qua, bệnh tình ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Hoa phủ đã mời các danh y khắp thiên hạ nhưng vẫn thúc thủ vô sách.

Khổ sở chịu đựng sự hành hạ đau đớn của bệnh tật suốt bảy năm, Hoa Lân giờ đã mười bốn tuổi. Nhưng hai vị cao thủ Long Thiên Hà, Lãnh Lăng Phong lại dần không thể chế trụ được cỗ nhiệt lưu đó. Tuy Hàn Băng nội công của Hoa Lân cũng đã có căn cơ nhưng thủy chung không có cách nào khống chế nhiệt lưu trong cơ thể.

Năm nay, sau khi trải qua ma bệnh vào Tết Đoan Ngọ, phải hai mươi ngày sau Hoa Lân mới khôi phục được thể lực. Hoa gia ngầm hiểu rằng năm sau chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay, toàn phủ đều chìm trong tâm trạng trầm tư đau buồn. Trước đề nghị của Lãnh Lăng Phong, Hoa phủ đành gạt lệ cho Hoa Lân lên Thiên Sơn học Nghệ, hy vọng nhờ vào Huyền Băng quyết vang danh thiên hạ để bảo vệ tính mệnh Hoa Lân.

Diệp Thanh một mực đòi theo hầu hạ Hoa Lân, cô bé từ nhỏ đến giờ đã trở nên rất thân thiết với vị tiểu bằng hữu cùng tuổi này. Y phục trên người dần dần không còn che giấu được vẻ đẹp tuyệt thế của cô, dưới sự hun đúc của Hoa phủ, khí chất cao quý của cô khiến cho người ngoài căn bản không thể đoán ra cô chỉ là một nha hoàn bầu bạn cùng thiếu chủ.  Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio