Ngọc Tiên Duyên

chương 52: các hành kí sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần thức của Hoa Lân đã đắm sâu vào tu chân điển tịch, nhục thể của hắn tuy vẫn trợn mắt há miệng nhưng hắn căn bản không ý thức được mình đang thất thố.

Diệp Thanh thấy dáng vẻ này của hắn thì sợ tới mức hoa dung thất sắc, ra sức lay người hắn hoảng loạn gọi: “Lân ca ca…Lân ca ca! Huynh sao vậy…huynh sao vậy? Hu hu hu…Huynh đừng dọa Thanh Thanh mà! Hu hu hu…”

Trừ Quỷ Thần Trắc, những người còn lại đều bị Hoa Lân dọa đến giật nảy mình, cho rằng hắn đã bị yêu ma nhập thể.

Mộ Dung Tuyết hừ lạnh nói: “Đã bảo họ đừng đến, vậy mà cứ đòi đến bằng được cơ, thật vô dụng!”

Diệp Thanh dùng sức lay mạnh nhưng Hoa Lân vẫn không tỉnh lại, nàng đang định nhờ Quỷ Thần Trắc cứu hắn thì đột nhiên Hoa Lân nhẹ kéo nàng lại, dịu giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Thất lễ thất lễ!”

Diệp Thanh dúi đầu vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: “Lân ca ca! Thanh Thanh sợ…Đừng rời bỏ Thanh Thanh…”

Hoa Lân vội vàng vòng tay ôm eo nàng, cười hi hi kể chuyện cười để pha trò: “Truyện kể rằng: trên một con phố nọ có một khất cái ngày nào cũng đi xin tiền ở đó. Một hôm, có người bỗng phát hiện ra trên mình khất cái đó có thêm một cái bát vỡ, nhưng cạnh đó lại không có người nào khác. Người đó mới hiếu kỳ hỏi: “Sao ông lại đặt hai cái bát ở trước?” Khất cái đó cười nói: “…Không hiểu sao gần đây sinh ý rất tốt nên mới mở thêm một cửa hiệu nữa.”

“Ai da! Huynh xấu lắm…” Quả nhiên Diệp Thanh phá lên cười.

Nhưng Mộ Dung Tuyết lại thấy nhột nhạt không chịu được, nhíu mày nói: “Muốn ồn ào thì ra ngoài đi.” Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa lớn đột nhiên vọng tới vài tiếng gõ cửa, cửa sổ bị gió thổi bật ra kêu kẽo kẹt, một trận âm phong luồn vào kèm theo những tấm vàng mã. Mọi người đều quay đầu lại nhìn, nhưng nào có thấy động tĩnh gì?

“Cộc, cộc, cộc…cộc, cộc!” ngoài cửa lại vang lên năm tiếng gõ cửa, Ngụy Xung cười ha ha nói: “Ta quyết không tin có tà!” Gã nhấc chân định bước khỏi vòng tròn để ra mở cửa, Quỷ Thần Trắc đột nhiên nói: “Chờ chút!...Ngươi không để ý tới tiết tấu của tiếng gõ cửa vừa rồi sao?”

Mộ Dung Tuyết kinh hô: “Ba dài hai ngắn?”

Quỷ Thần Trắc gật đầu nói: “Cuối cùng đã có vật đến cửa rồi.” Lão đang nói thì không khí trong điện bỗng dao động mạnh, đồ án phía bắc Thái Thanh Thuần Dương trận trên mặt đất lấp lóe ánh sáng, mọi người đều thất kinh.

Chỉ thấy lão thầy tướng niệm lớn: “Càn khôn tá pháp, tà ma hiển hình...Khai!” Lão tung ra một lá bùa nổ bùng trên không trung, hồng quang lóe lên, mọi người ẩn ước nhìn thấy một nhân ảnh nhợt nhạt đứng bên ngoài trận, Mộ Dung Tuyết giật mình kêu “a” một tiếng.

Hoa Lân chợt cảm thấy chân khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, một luồng hạo nhiên chính khí đang muốn phun ra bên ngoài, hắn sợ hãi vội vận khí dẫn dắt luồng chân khí đó từ từ nhập vào đan điền.

Chỉ với một chút công phu như vậy, u hồn ngoài vòng tròn đã bị dọa cho quay đầu lẩn trốn như chuột, cũng không biết là sợ lá bùa của lão thầy tướng hay là bị Hoa Lân dọa?

Nhưng bên ngoài vẫn vang lên tiếng gõ cửa, cửa sổ bị gió thổi kêu lịch kịch. Quỷ Thần Trắc nhíu mày nói: “Đúng là tạo nghiệt! Đây đều là những oan hồn, hung thần chân chính thì lại chưa tới!”

Trương Kiếm Thành đột nhiên đứng dậy nói: “Chúng ta tới đây là để trừ ma, hiện tại nên đi ra ngoài điều tra tình hình một chút. Những người không biết pháp thuật có thể lưu lại trong trận để đảm bảo an toàn!”

Cốc Nhược Hư gật gật đầu, bọn họ đều mang theo pháp bảo bản môn, chỉ vài quỷ hồn nhỏ nhoi thì có gì đáng sợ? Nhược Hư cũng đứng dậy nói: “Được! Hoa công tử và Diệp cô nương ở lại, Ngụy Xung, Phong Kỉ Không, Mộ Dung Tuyết cũng lưu lại để bảo vệ an toàn cho hai người họ, những người khác cùng đi ra ngoài xem tình hình ra sao!” rồi lại quay đầu hỏi Quỷ Thần Trắc: “Tiền bối thấy sao?”

Quỷ Thần Trắc vốn tính chắc rằng Huyết Ma nhất định sẽ chủ động tìm tới mấy người bọn lão nên mới quyết định nghỉ lại đây để lấy bất biến ứng vạn biến. Nhưng tính cách cao ngạo của những người trẻ tuổi này đã khiến lão hơi do dự, nếu không ra ngoài thì sao? Cốc Nhược Hư nhất định sẽ trách lão. Quỷ Thần Trắc đành phải gật đầu, trịnh trọng nói: “Thôi được! Những người không biết pháp thuật tốt nhất cứ ở lại, đối thủ của chúng ta không phải con người đâu!”

Ngụy Xung, Phong Kỉ Không, Mộ Dung Tuyết lúc đầu định phản đổi, nhưng nhiệm vụ “bảo vệ” Hoa công tử và Diệp cô nương cũng rất quan trọng nên họ đành im lặng không lên tiếng.

Cốc Nhược Hư, Khâu Lạc Bình, Vạn Nhận, Trương Kiếm Thành, Vô Trần cùng Quỷ Thần Trắc sáu người chỉnh chu lại hành trang, lần lượt chuẩn bị pháp bảo cho ổn thỏa. Trương Kiếm Thành ra mở cửa lớn, một trận hàn phong rú rít cuốn vào, tiếng gõ cửa cũng biến mất, quả nhiên không có một người nào.

Trương Kiếm Thành đẩy ngang hữu thủ, một tầng bạch quang mờ mờ hình thành nên một lớp phòng ngự trong suốt đẩy trận hàn phong ra ngoài. Sáu người bước lên phố, Quỷ Thần Trắc nói: “Ngoại thành phía tây là nơi có hàn khí nặng nhất, đó có lẽ là ngọn nguồn của tử vong. Các ngươi có muốn tới đó không?”

Năm người còn lại đều đồng thanh nói: “Đương nhiên là có…”

Phong Kỉ Không thấy bọn họ đã đi xa liền ra đóng cửa rồi cài cả chốt cửa sổ. Gã quay lại nhìn Hoa Lân nói: “Nếu công tử sợ thì cứ ngủ trước đi, ngủ rồi sẽ không sợ nữa!”

Mộ Dung Tuyết trừng mắt nhìn Hoa Lân nói: “Đều tại ngươi! Vướng tay vướng chân, hại cả ta cũng không được ra ngoài!”  Hoa Lân làm mặt quỷ với Mộ Dung Tuyết rồi quay lại chơi trò đoán quyền với Diệp Thanh.

Diệp Thanh lại thua một ván, bĩu môi nũng nịu: “Không tính! Huynh toàn không xuất quyền à?”

Hoa Lân thấy dáng vẻ nhăn nhó khả ái của nàng, cười nói: “Muội cũng có thể không xuất quyền mà! Hà hà…” Dứt lời hai người lại bắt đầu chơi tiếp.

Hồi lâu sau, Hoa Lân đột nhiên kêu lên: “Ái chà! Khẩn cấp, ta phải đi vệ sinh cái đã!”

Diệp Thanh cũng đứng dậy nói: “Muội cũng đi!”

Hoa Lân nói: “Ta đi tiểu tiện đó! Muội cũng đi à?”

Diệp Thanh đỏ bừng mặt, đứng trước mặt Hoa Lân, chỉ lườm hắn bằng đôi mắt to trong sáng.

Hoa Lân biết rằng không trốn được, liền cười hê hê nói: “Vậy chúng ta cùng đi tiểu tiện!” Nói xong đi về phía cửa lớn, chuẩn bị ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết khẽ mắng: “Thô lỗ!”

Ngụy Xung đột nhiên gọi to: “Hoa công tử, trong nha môn có nơi đi vệ sinh mà, công tử ra ngoài làm gì?”

Hoa Lân nói lớn: “Bên ngoài không khí tốt hơn!...Đúng rồi, huynh chưa nghe rằng quỷ hồn sợ nước tiểu của đồng tử sao?”

Tất cả đều ngẩn người, thầm nghĩ hình như có thuyết này thật?

Chỉ thấy sắc mặt Diệp Thanh lại càng thêm đỏ, nàng nghĩ: “Công tử nào còn cái gì gọi là thân đồng tử kia chứ?” Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio