Ngọc Tiên Duyên

chương 61: thần bí tu chân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Xung nghe thấy những kẻ này bình luận nhố nhăng về Thiên Sơn nhưng không có ý định đến ngăn lại. Do Thiên Sơn kiếm phái rất ít khi có người tiến vào Trung Nguyên nên các hào khách trên giang hồ không hề úy kị thế lực của Thiên Sơn. Không ngờ rằng nơi đây trùng hợp lại có hai vị khách đến từ Thiên Sơn…

Hoa Lân xoay cổ tay, ngón giữa thần tốc bắn ra, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, bát rượu trong tay hán tử vừa cười chế giễu ‘Tuyệt Trần Kiếm’ đã vỡ tan tành khiến hắn sợ đến mức giật nảy mình.

Ngụy Xung càng thất kinh hơn, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Hoa Lân động thủ, hơn nữa lại tùy ý điểm vỡ bát rượu ngoài năm trượng. Công lực này quả thực chỉ nghe cũng đủ thấy kinh người.

Hán tử bị vỡ bát rượu đó hiển nhiên cũng không đơn giản, không la hét ầm ĩ mà chỉ quay đầu nhìn sang bên này. Vừa thấy ánh mắt lạnh băng của Hoa Lân, gã đã ngoan ngoãn ngồi xuống. Phải biết rằng luồng chân khí vừa rồi của Hoa Lân không những kích vỡ bát rượu mà dư kình còn xuyên vào trong chưởng tâm của gã, khiến tay phải của gã tê rần. Do đó gã biết rõ rằng đối phương căn bản không hề sử dụng ám khí, gặp phải loại cao thủ như vậy dù có bị đau cũng không dám kêu, nói gì đến dám quát tháo?

Hoa Lân dắt Diệp Thanh đi sát qua bên người bọn họ, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Khi đi qua rồi hắn mới hờ hững buông lại một câu: “Lần sau nói năng nhất định phải chú ý!”

Hán tử bị vỡ bát rượu không đáp lời, nhưng hai tên bạn rượu cùng bàn không chịu phục đứng bật dậy, quát Hoa Lân: “Ngươi có ý gì? Ám toán người khác sao có thể coi là anh hùng hảo hán?”

Ai ngờ hán tử kia vội vàng đứng dậy nói: “Xin lỗi…xin lỗi! Là do tôi cầm bát rượu không chắc, không liên quan đến vị thiếu hiệp này!”

Hoa Lân hơi gật đầu với gã rồi kéo Diệp Thanh ung dung đi xa dần…

Hồi lâu sau, cả bàn vẫn tức tối, nhao nhao chê trách hán tử kia quá nhát gan. Chỉ thấy gã run run giơ hữu chưởng sưng đỏ nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm! Nhưng vốn dĩ là do tôi nói lời không hay, hơn nữa võ công của người này cao thâm khó dò, vừa nãy hắn đã sử dụng lăng không kiếm khí, quả là hiếm thấy trên giang hồ!”

Ngụy Xung ở cách đó không xa, đang cảm thấy khó hiểu về hành động của Hoa Lân, bấy giờ mới có phản ứng, vội rút một bao thuốc trị thương trong ngực áo ra nói: “Để tôi…để tôi!” Nói xong hòa với một ít rượu, mở lòng bàn tay của hán tử bị thương ra, chỉ thấy một điểm đỏ thẫm đập vào mắt, đây là biểu hiện chỉ có khi nội lực tập trung cao độ, Ngụy Xung không ngớt kinh hãi…

Hoa Lân nắm tay Diệp Thanh vừa đi vừa nói với giọng hối hận: “Vừa nãy hình như ta dùng lực hơi mạnh quá, gần đây nội lực đột nhiên tăng vọt, thật là kì quái!”

Diệp Thanh lại thấy trong lòng trống rỗng!...Hành động của Hoa Lân hôm nay đều vì Thượng Quan Linh, lúc này nàng mới biết rằng sâu thẳm trong trái tim công tử còn ẩn giấu hình bóng của một nữ nhân khác. Hơn nữa từ tốc độ phản ứng hôm nay có thể thấy đối với Hoa Lân, Thượng Quan Linh có thể cũng quan trọng không kém gì Diệp Thanh, do đó nàng mới sầu não như vậy!

Hai người trầm mặc đi được mấy chục dặm, bất tri bất giác đều triển khai khinh công. Vượt qua một đỉnh núi, phía trước đột nhiên hiện ra một khu rừng rậm rạp vô biên vô tận, nhìn dãy núi liên miên bất tuyệt đó, ít ra cũng phải đến vài trăm ki lô mét.

Diệp Thanh cho rằng Hoa Lân sẽ đưa mình đi đường vòng theo hướng Thọ Châu, không ngờ Hoa Lân lại dẫn nàng xông thẳng vào khu rừng rậm rạp đối diện. Đi được nửa giờ, hai người đã hoàn toàn bị lạc trong sâm lâm mênh mông. Đường đi ngày càng khó khăn, bốn bề mỗi lúc một u ám, cành lá trên cao tựa hồ như đã che hết mọi ánh sáng dưới mặt đất.

Bất đắc dĩ, Hoa Lân quay đầu nhìn Diệp Thanh ở bên, hai người cùng lúc gật đầu, song song bạt không nhảy lên, chỉ vài lượt nhô lên hạ xuống đã đứng vững vàng trên ngọn cây, rồi cứ thế bám trên các ngọn cây bay đi rất nhanh. Tốc độ đó nhanh như bôn lôi, chẳng khác nào hai mũi trường tiễn bắn ra xa…

Thi triển công phu trong thời gian vài bữa cơm, Diệp Thanh đã hơi thở gấp, Hoa Lân đột nhiên hú dài, ôm quanh eo Diệp Thanh, chỉ dựa vào sức của bản thân tiếp tục phi trên ngọn cây. Hai người như đôi tiên lữ phiêu dật, chỉ thấy tà váy của Diệp Thanh tung bay theo gió, tựa như tiên tử hạ phàm. Không lâu sau, cuối cùng Hoa Lân cũng kiệt lực, nhắm đúng một tảng cự thạch dưới đất hạ xuống.

Diệp Thanh dịu dàng nói: “Công tử thật lợi hại! Thanh Thanh luyện công mười năm vẫn không phải đối thủ của công tử!”

Hoa Lân cười nói: “Sao cơ? Cuối cùng hôm nay đã thừa nhận rồi à? Muội lén luyện công ở nhà cũng không nói cho ta biết, có phải là muốn ăn mảnh không?”

Diệp Thanh nhào vào lòng hắn yếu ớt nói: “Thanh Thanh tuyệt không muốn giấu Lân ca ca đâu! Chỉ là công pháp của Diệp Thanh lai lịch bất minh, không dám tùy ý luyện tập! Thế nên…”

Hoa Lân gật đầu nói: “Muội luyện nội công gì vậy? Hình như có khác biệt rất lớn so với Huyền Băng quyết của Thiên Sơn?”

Diệp Thanh áy náy nói: “Hình như gọi là Tử Vân thần công gì gì đó, chỉ có nội công tâm pháp và một số đoạn tu chân bị ngắt quãng thôi.”

Hoa Lân trầm tư nói: “Tử Vân thần công? Dường như đã nghe ở đâu rồi thì phải!”

Diệp Thanh nhất thời không biết phải giải thích thế nào, Hoa Lân đã cười nói: “Kỳ thực ta đã đoán được tám chín phần rồi, không cần giải thích. Hà hà…”

Diệp Thanh lúng túng cúi thấp đầu, khẽ nói: “Thanh Thanh vốn định tự mình luyện tập trước một ít, xem xem có đúng đường hay không, sau đó mới truyền cho công tử. Ai ngờ ma bệnh của công tử buộc phải dùng nội công có thuộc tính hàn băng mới có thể hóa giải, Thanh Thanh sợ công tử luyện tập Tử Vân thần công sẽ làm cho ma bệnh thêm nặng, do đó…”

Hoa Lân cười nói: “Cũng may là muội chưa dạy ta, nếu không có thể ta đã đi đời từ lâu rồi…À, muội có biết vì sao ta muốn dẫn muội vào sâm lâm này không?”

Diệp Thanh mở to đôi mắt trong sáng nhìn hắn, lắc lắc đầu nói: “Mỗi hành động của công tử đều chứa nhiều thâm ý, Thanh Thanh thường thấy rất khó lý giải!”

Hoa Lân lấy từ trong ngực áo ra miếng ngọc bội mà Nhược Uyên đã đưa cho hắn, nhét vào tay Diệp Thanh, dặn dò với vẻ thần bí: “Món đồ chơi này gọi là ký ức tinh phiến gì đó, muội dùng tinh thần lực thâm nhập vào thử vào!”  Diệp Thanh nghi hoặc nói: “Tinh thần lực?”

Hoa Lân gật đầu, đang định giải thích lại thì Diệp Thanh đã đứng sững ra tại đương trường, đôi môi hé mở, hiển nhiên đã tiến vào trong không gian của tinh phiến.

Hoa Lân thấy dáng vẻ của nàng thập phần khả ái, biết rằng nàng nhất định cũng không cảm thấy bất kỳ chuyện gì ở thế giới bên ngoài, liền nghiêng đầu hôn lên cánh môi anh đào hồng nhuận của nàng, hắn bỗng nhận thấy cảm giác này thật tuyệt vời…

Không biết sau bao lâu, Diệp Thanh ngỡ ngàng bừng tỉnh, đang định thốt lên cảm thán thì phát hiện ra mình nào có nói nên lời.

Nhẹ đẩy Hoa Lân ra, nàng gắt: “Huynh…huynh xấu lắm, người ta ghét huynh…!”

Hoa Lân cúi nhìn Diệp Thanh, vuốt môi nói: “Thơm quá à!”

Diệp Thanh giơ cao ngọc thủ giả bộ như muốn đánh hắn, cong môi nói: “Muội đánh huynh đó!”

Hoa Lân cười nói: “Thế nào? Nội dung trong ký ức tinh phiến khiến muội kinh ngạc lắm phải không? Ta cũng mới phát hiện ra cách đây vài ngày!”

Diệp Thanh buông tay xuống, ngả đầu vào lòng Hoa Lân cảm thán: “Thật là lợi hại! Một bộ hoàn toàn trọn vẹn! Hơn nữa mỗi loại pháp môn tu chân đều được miêu tả hết sức tường tận, còn có rất nhiều thứ nhìn mà không hiểu nổi. Nếu…nếu người đời biết được thì nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn!”

Hoa Lân khẽ nói: “Xuỵt…nói nhỏ chút!”

Diệp Thanh vội gật đầu. Phải biết rằng võ lâm thiên hạ đã tranh đoạt Huyền Thiên kiếm đến long trời lở đất, nội dung tu chân ẩn tàng bên trong thanh kiếm đó chỉ có một đoạn ngắn. Vậy mà kí ức tinh phiến trong tay Hoa Lân lại có trọn cả bộ, nếu để người khác biết được, e là tất cả mọi người trong thiên hạ đều sẽ tìm đến truy sát…

Cuối cùng Diệp Thanh đã biết vì sao Hoa Lân lại muốn dẫn mình tới nơi núi sâu rừng già này, nàng cười ngọt ngào nói: “Công tử thật tốt!”

Hoa Lân cười nói: “Đương nhiên rồi, muội là bảo bối ta thương yêu nhất mà!”

“Hi hi…”  Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio