Nàng thật sự rất cảm động, mặc dù ở phủ Hộ quốc công không có ai khi dễ, nhưng cũng không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử.
"Đừng lằng nhằng nữa, tự mình uống nước đi." Thượng Quan Tây Nguyệt ra vẻ hung hãn đem ấm trà đẩy đến trước mặt các nàng.
Lúc này Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc đều cảm thấy rất may mắn vì đã đi theo chủ tử tốt, chưa từng có chủ tử nào nói với nô tỳ là người một nhà, chỉ có tiểu thư, các nàng thề trong lòng, chỉ cần các nàng còn sống, tuyệt sẽ không để tiểu thư bị thương tổn...
Hiệu suất làm việc của Tiêu sái lâu rất tốt, chỉ một khắc sau, toàn bộ đồ ăn đã được bưng lên.
"Tốt, chúng ta ăn đi." Thượng Quan Tây Nguyệt bưng bát lên bắt đầu ăn
"Các ngươi sao lại không đụng đũa a, chẳng lẽ lại còn muốn ta hầu hạ các ngươi? Tranh thủ thời gian ăn đi." Thượng Quan Tây Nguyệt đùa giỡn không ngừng gắp thức ăn cho các nàng.
"Tiểu thư, chúng ta..." Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc lộ ra chút do dự bất an, cho dù Thượng Quan Tây Nguyệt nói như vậy, nhưng tư tưởng đã khắc sâu trong đầu các nàng.
"Mau ăn, đừng để ta phải tức giận a, ngươi nhìn ta gắp thức ăn cho các ngươi tay cũng tê rồi." Thượng Quan Tây Nguyệt lắc cánh tay của mình
"Tiểu thư, ngươi cũng ăn đi." Các nàng bị loại tình cảnh này làm cảm động, không nói gì cùng nhau gắp thức ăn cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Được rồi nha." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy các nàng không còn lo nữa, vui vẻ bắt đầu ăn.
"Được rồi, đừng gắp cho ta nữa, các ngươi mau ăn đi"
"Ân" Tiểu Ngôn, Bích Ngọc lúc này cũng bắt đầu ăn.
Cả bàn đầy đồ ăn bị các nàng ăn hết như lang thôn hổ yết.
"No quá a, tiểu thư, đồ ăn tửu lâu này thật ngon." Tiểu Ngôn sờ bụng no đến tròn trịa, hồn nhiên nói.
"Xú nha đầu, ngươi ăn no rồi, vì sao không chừa cho ta." Bích Ngọc ánh mắt ai oán nhìn nàng.
"Ta... Nấc..." Đang chuẩn bị nói chuyện Tiểu Ngôn ợ một cái.
Nàng hết hồn, tranh thủ lấy tay bịt miệng lại.
"Ha ha..." Bích Ngọc bị bộ dáng của nàng chọc cho vui vẻ.
"Lần sau sẽ dẫn các ngươi đến ăn nữa." Thượng Quan Tây Nguyệt dùng khăn thêu lau miệng
"Hì hì, cám ơn tiểu thư, không thể đổi ý nha." Bích Ngọc cũng bắt đầu đùa Thượng Quan Tây Nguyệt, bởi vì tiểu thư nói, các nàng là người một nhà.
"Tiểu thư, đây là thức ăn ngài muốn." Tiểu Lục tử đem hai gói thức ăn tới.
"Cám ơn, tính tiền đi." Thượng Quan Tây Nguyệt nhận lấy đưa cho Tiểu Ngôn.
"Tiểu thư, ngài qua quầy bên kia tính tiền đi ạ."
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn theo ngón tay Tiểu Lục chỉ tới một quầy nhỏ.
Kỳ thật cũng chính là một cái bàn nhỏ chỗ góc rẽ, trên bàn có một cái bàn tính, một tiểu cô nương đứng đó phụ trách tính tiền. Ở hiện đại gọi ngắn gọn là quầy thu ngân.
"Ngài khỏe chứ, khách quan, ngài tại bổn lâu hết thảy tiêu phí lượng bạc." Người mặc vàng nhạt quần áo tiểu cô nương cầm lấy bàn tính" ba ba "Tính toán, rồi nói cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu thư, lạng, sao lại mắc như vậy a." Tiểu Ngôn ghé sát bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt nói. Nàng tiết kiệm mấy năm mới có lạng bạc, nhưng bây giờ chỉ ăn một bữa cơm lại tốn nhiều bạc như vậy.
Thượng Quan Tây Nguyệt điểm nhẹ trán của nàng không nói gì, trực tiếp móc ra ngân phiếu lạng.
"Đây là lạng của người, xin cầm lại." Tiểu cô nương đem trả tiền thừa cùng một tờ giấy đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu thư, bản điếm có quy định, chỉ cần thanh toán từ lượng bạc, đều được nhận một phiếu thanh toán miễn phí, ngài có thể cầm phiếu này đến lầu hai thưởng thức trà."
Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy hứng thú nhìn phiếu thanh toán trong tay một chút, phương thức này giống như ở hiện đại, còn tặng phiếu, thật sự muốn gặp lão bản thử xem có phải cũng xuyên tới đây hay không, nếu không sao có thể có nhiều ý tưởng như vậy.