Ngồi Hưởng Tám Chồng

chương 186: che dấu sâu đậm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mai Phi, ngươi ──”

Lăng Mị kinh ngạc há lớn miệng, hai mắt trừng thẳng, bởi vì chấn động nên ngay cả thân thể vốn đang vạn phần đau đớn cũng không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

“Ta cái gì? Có phải là cảm thấy rất kinh ngạc không? Ha ha, không thể tưởng tượng được một phi tử nho nhỏ bên người Thiên, lại có thể che dấu sâu như vậy, làm ngươi căn bản không phát giác được chứ gì? Ngươi nói phải không, bà chị thứ hai của ta. . . . . .”

Mai Phi vạch trần tấm lụa đen, lộ ra khuôn mặt tú lệ của nàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đúng là có vẻ vô cùng ôn nhu, thiện lương.

Mai Phi, nữ tử dùng tính cách ôn nhu, khéo hiểu lòng người, thuần lương lại dịu dàng khiến Tống Vũ Thiên yêu thích! Bởi vì Tống Vũ Thiên trường kỳ đã bị Lăng Mị ức hiếp và khắc chế, cảm giác Mai Phi gây cho Tống Vũ Thiên, là một sự tồn tại rất đặc biệt, trong hậu cung nhiều người như vậy, chỉ có Mai Phi mới khiến hắn chính thức để bụng, nguyện ý cùng nàng cười xem thiên hạ.

Tống Vũ Thiên yêu Mai Phi, chuyện này Lăng Mị đã sớm biết, đã từng có rất nhiều lần, nàng động sát khí, chính là bởi vì Tống Vũ Thiên luôn mãi giữ gìn cô ta, hơn nữa Mai Phi làm việc an phận, cho nên nàng liền bỏ ý nghĩ này đi.

Vốn cho rằng cô ta bất quá chỉ là một phi tử nho nhỏ, dung nhan cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần đợi nàng ta sinh hạ hoàng tử, liền bảo Thiên chiếm con của nàng, biếm nàng vào lãnh cung, chính là không ngờ trong bóng tối lại vẫn luôn che dấu một bí mật như vậy! Điều này làm cho Lăng Mị cảm thấy không thể tiếp thụ được.

Thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm, toàn thân tản mát ra địch ý, thấy vậy, Mai Phi cười run rẩy hết cả người, lúc này, nàng ta không còn là thiên sứ ôn nhu động lòng người nữa rồi, mà đã nhanh chóng biến hóa, biến thành ác ma âm hiểm ác độc nhất.

Nàng tiến lên từng bước một, từ trên miệt thị nhìn xuống Lăng Mị, miệng khẽ mở ra hợp lại, nói: “Bà chị, thật sự là không thể tưởng tượng được võ công của ngươi lại yếu như vậy, thậm chí ngay cả Tống Ngâm Tuyết cũng đánh không lại? Xem ra rốt cuộc cũng là người đã già, vô dụng rồi.”

“Ngươi muốn làm gì!” Vừa nghe thấy nàng ta vũ nhục mình như vậy, Lăng Mị gắt gao nhíu mày lại.

“Ha ha, bà chị quả nhiên là già rồi, lời ta vừa mới nói xong, tại sao chỉ chớp mắt, ngươi đã quên mất không còn một mảnh rồi? Cái thân thể này, còn thừa lại vài chục năm công lực, dù sao có để nó ở lại trên người của ngươi thì sau này cũng không có đất dụng võ, không bằng cho ta, coi như là tận dụng triệt để a ~~ ha ha!”

Một tay kéo mặt Lăng Mị lên, Mai Phi trêu tức nhìn trái nhìn phải, bởi vì bị trọng thương, công lực không đủ để duy trì vẻ mỹ mạo tuổi trẻ, Lăng Mị lúc này, đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn trên làn da.

“Chậc chậc, thật là đáng tiếc, gương mặt như hoa như ngọc, hôm nay lại khó coi như vậy! Thật không biết nếu Thiên thấy, sẽ có cảm tưởng gì? Ai, nếu Thiên biết mấy năm qua người mình đè dưới thân lại có bộ mặt như vậy, chỉ sợ hắn vốn luôn kiêu ngạo, sẽ không tiếp thụ được sự đả kích này ~~ ha ha!”

Mai Phi vừanghiền ngẫm châm chọc nói, vừa ngạo mạn lắc đầu, âm tà cực kỳ, quả thực tựa như là ma quỷ từ trong Địa ngục bò ra.

“Phi ──” Lăng Mị tức điên, há miệng phun một bãi nước bọt, chính là Mai Phi tay lanh mắt lẹ làm sao để nàng phun trúng được, chỉ khẽ quay đầu đi, liền nhẹ nhàng linh hoạt tránh được.

“Ôi, không thể tưởng tượng được đến tận lúc này, đại mỹ nhân đây vẫn nóng tính như vậy? Thế nào, hận lắm sao? Hận không sớm giết ta đi sao? Ha ha, ta nói cho ngươi biết, trên đời này cũng không có thuốc hối hận đâu, hơn nữa ~~ cho dù lúc ấy ngươi muốn giết ta, sợ là ~~ Thiên cũng sẽ không để cho ngươi như nguyện . . . . . .”

“Ngươi có ý gì!” Không rõ sự tự tin của Mai Phi từ đâu mà đến, Lăng Mị cố gắng chống đỡ thân thể, nghiêm nghị mà hỏi, bộ dạng như vậy rất giống hổ xuống đồng bằng.

“Có ý gì? Chẳng lẽ mỹ nhân thật sự không biết sao? Tống Vũ Thiên yêu ta, trình độ yêu đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, hắn một mực phái người bảo hộ ta, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, hắn sẽ kịp thời chạy đến cứu ta. Ha ha, hơn nữa ta đây luôn nhu thuận, hào phóng hiểu lễ nghi như vậy, không tranh cũng không đoạt, bà chị căn bản là không bắt được bất luận yếu điểm gì của ta, bởi vì sợ tội ‘ vô cớ xuất binh ’, vì không muốn Thiên mất hứng, ngươi đương nhiên sẽ không ra tay với ta. . . . . .”

Mai Phi cười âm độc, đắc ý đến không còn lời nào có thể miêu tả nổi. Lăng Mị thấy nàng há miệng ngậm miệng đều khoe khoang sự sủng ái của Tống Vũ Thiên dành ình, trong lòng vừa ghen vừa phẫn hận, hàm răng không khỏi cắn ken két.

“Thứ hồ ly đội lốt cừu nhà ngươi, ngươi dám dụ dỗ làm Thiên mê muội!”

“Ha ha, khiến hắn mê muôi thì thế nào, đây là bản sự của ta a? Bằng không ngươi cũng đi dụ dỗ thử xem, xem Thiên có thể đem ngươi trở thành bảo bối đặt ở trong lòng bàn tay hay không?”

“Ta cho ngươi biết, muốn người khác mê muội cũng cần kỹ xảo, không phải chỉ cần mở hai chân ra là được, chính yếu nhất, vẫn là phải tiến vào trong lòng của hắn. Ngươi biết cảnh giới cao nhất của nữ nhân là cái gì không? Chính là làm cho hắn yêu thương ngươi, chỉ cần ngươi khẽ nhúc nhích ngón tay, hắn liền như con chó chạy tới, sau đó ngươi phiền chán rồi, đánh hắn vài cái mắng hắn vài tiếng, hắn còn ôm ngươi như bảo bối, sợ tay của ngươi đánh đau, sơ cổ họng của ngươi vì mắng hắn mà khô rát. . . . . .”

“Ngươi!”

Vừa nghe đến lời nói kích thich như vậy, Lăng Mị hận đến muốn hủy thiên diệt địa, chính là thấy vậy, Mai Phi lại cười “Khanh khách” một hồi nói, “Ngươi biết không? Hiện tại Tống Vũ Thiên, đối với ta mà nói cũng như một con chó thôi, bị ta một mực khống chế trong lòng bàn tay, mặc ta tùy ý lừa gạt, hắn vẫn tận tâm trung thành . . . . . .”

“Độc phụ! Độc phụ!”

Dùng hết khí lực gầm lên, nghe được nam nhân bảo bối của mình bị người khác đùa giỡn, toàn thân Lăng Mị không khỏi run run.

“Độc phụ? Hình như xưng hô này hơi nhẹ một chút ~~ ai, đóng kịch trong cung quá lâu, khó có cơ hội sống thực với mình như hôm nay, cảm giác này thật là thoải mái a!”

Mai Phi ngẩng đầu hít sâu một cái, vẻ mặt thoải mái, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng độc ác, chính là khuôn mặt vẫn thuần mỹ tươi mát như nước suối.

“Độc phụ! Không thể tưởng tượng được tâm cơ của ngươi lại sâu đến như vậy!”

“Tâm cơ sâu? Đó là chuyện đương nhiên! Bằng không làm thế nào sống được trong cung? Ha ha, kỳ thật thế này cũng không có gì không tốt, ít nhất ta đã từng mang đến cho ngươi rất nhiều niềm vui, không phải sao?”

“Ngươi có ý gì!” Lăng Mị híp mắt lại.

Mai Phi đứng lên, nhẹ giơ bàn tay thon dài, ngón tay không ngừng chuyển động nói: “Không phải bà chị vẫn cảm thấy trong nội cung nhàm chán đấy sao? Cho nên mới thường xuyên lấy việc đánh phạt các phi tần khác làm niềm vui. Chính là ngươi có biết ai đang âm thầm châm ngòi, cung cấp người cho ngươi trừng trị không? Chính là ta đây. . . . . .”

“Ngươi? Tại sao ngươi phải làm như vậy!”

“Lý do rất đơn giản nha, ta muốn mượn tay ngươi bỏ đi một ít chướng ngại, thứ nhất có thể thu hút sự chú ý của ngươi, ngươi sẽ không rảnh rỗi để nhằm đến ta, thứ hai khiến ngươi khiêu khích sự oán hận của mọi người, biến thành cái đích ọi người chỉ trích, như vậy ta mới thuận lợi che dấu chính mình, thứ ba sao, có thể thông qua sự vô lý thô bạo của ngươi để làm nổi bật sự tri kỷ động lòng người của ta, làm cho ta bắt lấy trái tim của Thiên, làm cho hắn khăng khăng một mực với ta a ~~”

Mai Phi lại mở miệng nở nụ cười, nụ cười kia âm trầm khủng bố, khiến sau lưng Lăng Mị lạnh ngắt. Nàng cảm thấy bản thân nàng đã đủ xấu xa rồi, không thể tưởng tượng được bên cạnh, cư nhiên còn cất dấu một nữ nhân tâm địa như rắn rết!

Lăng Mị muốn xác định Tống Vũ Thiên rốt cuộc có biết chuyện Mai Phi biết võ công hay không, nàng nhíu mày hỏi. Nghe vậy Mai Phi nhìn nhìn ngón tay nhỏ nhắn của mình, không ngừng chuyển động.

“Thiên hắn đương nhiên không biết a! Nếu như hắn biết ta nghịch ngợm, đang mang mang thai còn chạy đến hút công lực của ngươi, vậy hắn nhất định sẽ đánh cái mông của ta.”

Lời nói rõ ràng mà ngả ngớn…, trực diện khiêu khích Lăng Mị, nghe xong cơ thể nàng cuồn cuộn một hồi, khống chế không nổi, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Ơ, lại thổ huyết ad? Sức chịu đựng của bà chị thật đúng là kém! Ai, xem ra động tác chúng ta cũng nên mau lẹ một chút a, kẻo ngươi thổ huyết khiến nội tức bị thương tổn, hại ta ngay cả vài chục năm công lực cũng lấy không được thì phiền.”

Thả tay xuống, chậm rãi bước đi về hướng Lăng Mị, trong khu rừng không người này, Mai Phi chậm rãi mở năm ngón tay ra.

Lăng Mị muốn chạy trốn, nhưng mà làm thế nào cũng không nhúc nhích được, nàng ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt gắt gao trừng bàn tay đang từ từ tiến đến, sắc mặt trắng bệch ngưỡng về phía sau.

“Ngươi cho rằng làm như vậy, sẽ trốn thoát được sao?” Mai Phi cười âm hiểm một tiếng, ra tay rất nhanh, một chưởng thẳng đập lên trên đầu Lăng Mị, sau đó vận công hấp lực.

Một dòng nội tức cuồn cuộn chảy ra khỏi cơ thể Lăng Mị, khiến thân thể nàng càng lúc càng lạnh, trong sự run rẩy, sắc mặt của nàng cũng càng lúc càng trắng bệch, không còn chút máu giống như một tờ giấy trắng, trong nháy mắt khủng bố vô hạn.

Tóc đen từng khúc từng khúc mất đi độ sáng bóng, chậm rãi biến thành ảm đạm, tuy Lăng Mị không bị đổi thành tóc trắng, nhưng vẻ khô nứt kia, làm cho nàng già đi mấy chục tuồi.

Tu vi võ công nhiều năm qua, trong giây lát chuyển thành của người khác, giờ phút này mặc dù nàng không cam lòng, nhưng mà không còn sức lực để phản kháng, vì vậy trong thống khổ giãy dụa, nàng phát ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, kêu là đến khàn giọng, vô cùng tuyệt vọng, thống khổ!

Mặt Mai Phi lộ vẻ dữ tợn, nàng từng chút hút lấy nội lực của Lăng Mị, cảm giác như thân thể có đạo đạo dòng nước ấm chảy qua, mở cở trong bụng, không khỏi đẩy nhanh tốc độ, hoàn toàn không thèm để ý đến người dưới tay kêu la thảm thiết như thế nào.

Tựa hồ Lăng Mị càng kêu lớn tiếng, trong lòng Mai Phi lại càng cao hứng, nàng ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau khi hít thở liền thu tay lại, sắc mặt hồng nhuận vẻ mặt phấn chấn, khinh miệt liếc nhìn Lăng Mị đã mất hết công lực, tan nát té trên mặt đất, toàn thân không còn chút sức lực.

“Công lực của ngươi thật đúng là không tệ, so với tưởng tượng của ta còn cường đại hơn, ta vốn cho rằng hút công lực rất nhẹ nhàng, nhưng hiện tại xem ra không hẳn như thế, cần phải thích ứng một thời gian ngắn mới có thể dung hợp với nội tức của bản thân ta.”

Dùng chân tùy ý đá đá Lăng Mị, nàng không có phản ứng gì, bất quá Mai Phi biết rõ nàng vẫn chưa chết, cất giọng cười mỉa mai, châm chọc: “Cám ơn ngươi, bà chị, hôm nay có công lực của ngươi, ta đã trở thành vô địch thiên hạ! Kỳ thật con người của ta a, tâm địa phi thường tốt, bình thường người khác thiếu nợ ta, ta sẽ đòi lại, nhưng chuyện ta thiếu người khác, thì ta cũng tình nguyện hồi báo.”

“Mỹ nhân đây cho ta sự trợ giúp lớn đến vậy, phần nhân tình này ta tất nhiên rất cảm kích. Yên tâm đi, ta biết ngươi muốn gặp Thiên, cho nên nhất định sẽ an bài ngươi trở lại bên cạnh hắn. Ha ha ──”

Giọng nói kiêu ngạo của Mai Phi, vang lên trong rừng cây này, thần sắc coi khinh hết thảy, giống như cái gì cũng không lọt vào trong mắt của nàng.

Lăng Mị oán hận trừng mắt nhìn nàng, trong lòng nhỏ máu, nàng không thể tưởng tượng được mình thông minh một đời, kết quả lại thất thủ trong tay tiện nhân này, thật là người tính không bằng trời tính!

Sau khi Mai Phi hoàn thành những việc này, đắc ý xoay người muốn đi, chính là đi chưa tới hai bước, nàng lại vòng trở về, “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, tuy hôm nay ngươi đã không còn bất cứ uy hiếp gì rồi, nhưng há miệng cũng có thể nói lung tung ~~ cho nên để tránh cho ngươi trở về gặp Thiên lại ăn nói lung tung, ta quyết định. . . . . .”

Tiến lên mấy bước, vươn tay móc ra dược hoàn màu vàng bên hông, cưỡng chế nhét vào trong miệng Lăng Mị, sau đó dùng sức một cái, làm cho nàng ta nuốt xuống, Mai Phi vỗ vỗ hai tay, đứng dậy cười nói: “Tuyệt Dung đan, thuốc câm cực độc! Cả đời này ngươi cũng không thể mở miệng nữa, cho nên tự nhiên sẽ không cần lo lắng ngươi đi khắp nơi nói lung tung ~~ ha ha, bất quá tuy là nói như vậy, nhưng ngươi thật sự sẽ có cả đời sao. . . . . .”

Mai Phi ý vị sâu xa liếc nhìn Lăng Mị, sau khi nhìn đến bộ dạng chật vật và mất trật tự không chịu nổi của nàng, liền chậm rãi xoay người, khẩu khí nhẹ nhàng: “Chờ đó, trong chốc lát nữa sẽ có người tới đón ngươi.”

Thân ảnh Mai Phi dần dần đi xa, dáng điệu uyển chuyển, cử chỉ cao nhã, bộ dạng ôn nhu hiền thục, thanh lệ động lòng người, thẳng khiến Lăng Mị căm hận ngút trời.

“Ư. . . . . . Thánh Thượng. . . . . . Thánh Thượng. . . . . . A. . . . . .”

Tại một gian phòng trong hoàng cung Đại Tụng, tiếng rên rỉ mập mờ của nữ tử tràn ngập cả gian phòng, trong tiếng đánh rõ ràng có tiết tấu , nương theo trận trận tiếng gọi dâm mỹ, đôi nam nữ trần truồng đang tiến hành vật lộn kịch liệt.

Nữ tử nâng cao hai chân, một lớp lại một lớp khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể, làm cho nàng nhịn không được há miệng mà kêu, tiếng kêu xen lẫn dục vọng thối nát, làm cho người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập một hồi.

“A ── Thánh Thượng! Thánh Thượng ──”

Trong từng đợt đánh sâu vào, nữ tử chủ động đón ý hùa theo, cực lực trèo lên thân thể săn chắc của nam tử đang nằm ở trên người mình, quyến rũ dâng tặng, hết sức dâm lãng.

“A! Thánh Thượng ──” Trong lúc đó, sau một hồi tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, một câu bỗng biến điệu, chỉ thấy hai chân nữ tử gắt gao kẹp lấy nam tử, thân thể không thể khống chế co rút một hồi.

Dường như lúc này, nam tử cũng đồng thời đạt đến cực hạn, vì vậy trong một tiếng tiếng gầm, phóng xuất ra mầm móng nóng rực của mình.

Mầm móng nóng hổi kia lại một lần nữa khiến thân thể nữ tử run rẩy, lúc này, nàng muốn vươn tay ôm lấy nam tử, chính là nam tử lại không chút chần chừ bứt ra, không thèm liếc nhìn đến người nữ tử dưới thân.

“Thánh Thượng. . . . . .” Nữ tử tủi thân, không hiểu nhìn nam tử đang được cung nữ hầu hạ mặc từng kiện từng kiện quần áo vào, màu vàng sáng kia như đâm vào mắt của nàng.

Nàng không rõ vì sao trước một khắc Thánh Thượng còn cùng nàng liều chết triền miên, sau một khắc lại vứt bỏ nàng, đến liếc nhìn một cái cũng lười.

“Hoàng Toàn Đức, sai người đưa Vân Phi trở về.”

Mặc quần áo tử tế, minh hoàng bắt đầu ra lệnh, thấy vậy, đại thái giám Hoàng Toàn Đức lập tức tiến lên, tuân mệnh làm theo, “Người tới, hầu hạ Vân Phi nương nương hồi cung.”

“Dạ!” Hạ nhân trả lời, lập tức lĩnh mệnh tiến lên.

Đợi nữ tử đắp chăn ăn mặc chỉnh tề, nàng bị dẫn đi ra ngoài, thần sắc tủi thân không cam lòng rất là khiến người ta thương tiếc, chính là minh hoàng hoàn toàn không phát hiện, cũng không vì thế mà thay đổi.

“Thánh Thượng, ngài đang nhớ đến Mai Phi nương nương sao?” Đợi những người bên cạnh lui xuống. Đại thái giám Hoàng Toàn Đức tiến lên muốn hỏi.

Thấy vậy, minh hoàng gật đầu, hai mắt nhìn về phía trước nói: “Đúng vậy a, Mai Phi không ở đây, cuộc sống hàng ngày của trẫm khó có thể bình an, dù cho tiết dục, cũng không có hứng thứ gì.”

“Thánh Thượng, Mai Phi nương nương về nhà mẹ đẻ thăm người thân, tin rằng sẽ trở lại rất nhanh, cho nên Thánh Thượng không cần lo lắng quá mức.” Hoàng Toàn Đức khuyên lơn.

“Ai, Mai nhi cũng thật là, vất vả lắm Lăng Mị mới không ở trong cung, trẫm có thể ở cùng nàng một hồi, nhưng nàng lại cứ nói cái gì rất nhớ nhà, muốn trở về một chuyến, trẫm thật sự hết cách với nàng a.”

Lắc đầu, minh hoàng buồn bực, nghe vậy, Hoàng Toàn Đức tươi cười nói: “Vì Thánh Thượng quá sủng ái nương nương đấy thôi! Hôm nay nương nương đã có mang, trong lòng nhớ đến thân nhân, Thánh Thượng vì hiểu điểm này, mới cho phép nương nương về nhà thăm bố mẹ.”

“Ai, trẫm thật sự không cãi nổi nàng, có trời biết kỳ thật trẫm hoàn toàn không muốn nàng đi. Nàng có không ở đây, lòng trẫm trống trơn, ngay cả sủng hạnh phi tử khác cũng thấy vô vị, trẫm vẫn muốn nàng nhất thôi.”

“Chuyện này không được a, Thánh Thượng. Nương nương đang có mang, không thể chịu được thánh ân, vạn nhất làm long chủng trong bụng nương nương bị thương, thì chuyện bé xé ra to mất rồi.”

Lần đầu tiên Tống Vũ Thiên có con, hạ nhân đương nhiên phải vạn phần cẩn thận.

Biết là hắn nói đúng, Tống Vũ Thiên không phản bác, chỉ trầm giọng thở dài: “Trẫm chỉ muốn Mai nhi, những nữ nhân khác, trẫm không muốn chạm vào.”

“Thánh Thượng, ngài không muốn chạm vào ai ạ?” Ngay lúc này, tại cửa ra vào, một bóng hình xinh đẹp đi tới, vẻ mặt tươi cười, nhấc chân mà vào.

“Mai nhi!” Vừa thấy người trong lòng mình đến, minh hoàng Tống Vũ Thiên tiến lên, ôm nàng vào trong ngực thật chặt, “Mai nhi, nàng trở về khi nào? Làm trẫm nhớ nàng muốn chết.”

“Vừa mới trở lại.”

Cười duyên rời khỏi lồng ngực minh hoàng, Mai Phi ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, sau đó ra vẻ tức giận gắt giọng: “Thánh Thượng thật là xấu, còn nói cái gì rất nhớ người ta, kỳ thật căn bản chính là gạt người. Mai nhi trở về nhà mẹ đẻ, trong lòng luôn nghĩ về Thánh Thượng, chưa đến vài ngày đã trở lại rồi, chính là Thánh Thượng thì sao, tuy miệng nói nhớ Mai nhi, nhưng lại ôm những nữ nhân khác. Mai nhi không thèm thương Thánh thượng nữa. . . . . .”

Làm nũng đấm nhẹ vaò ngực minh hoàng, Mai Phi biểu lộ ra tư thái nũng nịu đáng yêu, thấy vậy, Tống Vũ Thiên vui mừng trong lòng, ngoài miệng lập tức giải thích: “Mai nhi, không phải là vì đã lâu trẫm không được đụng vào nàng, trong lòng rất nhớ nha, chính là nàng lại không có ở đây, trẫm đành phải tìm người khác thay thế, nhưng ả kia căn bản là rất nhạt nhẽo, làm sao có được sự mất hồn như ở bên Mai nhi.”

“Phải không? Thánh Thượng cảm thấy không mất hồn, nhưng thiếp thấy Vân Phi tỷ tỷ mặt đầy hồng quang, mắt mang sóng tình, giống như là vô cùng mất hồn ~~”

Mai Phi uốn éo thân thể, an toàn dựa vào trong ngực Tống Vũ Thiên, thấy vậy, Tống Vũ Thiên vuốt mặt của nàng, tươi cười đầy mặt nói: “Thế nào, Mai nhi ghen tị à? Cũng muốn mặt mày hồng hào, mắt mang sóng tình sao? Ha ha, tốt lắm, hiện tại trẫm sẽ thỏa mãn nàng!”

Một bả cúi xuống ôm lấy Mai Phi, Tống Vũ Thiên dứt lời liền muốn đi vào trong, lúc này, Mai Phi che bụng, mềm mại dịu dàng nói: “Đừng mà~~ người ta còn đang có mang. . . . . .”

“Không có việc gì, ta sẽ nhẹ nhàng. Mai nhi, ta chờ nàng đã nhiều ngày rồi, hôm nay bất luận như thế nào nàng cũng phải thỏa mãn ta một lần.” Nở nụ cười anh tuấn, Tống Vũ Thiên xoay người, bước chân nhanh hơn, chính là lúc này, ngoài cửa có một thị vệ đến cầu kiến, xem bộ dáng rất là cấp bách.

“Khởi bẩm Thánh Thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!”

“Chuyện gì!” Đang lúc thú tính bốc lên đầu, bất ngờ bị tạt một chậu nước lạnh, Tống Vũ Thiên dừng bước lại, không khỏi trầm mặt hỏi.

“Thánh Thượng, lúc này có chuyện rất trọng đại, thuộc hạ cần bẩm báo ngay lập tức!” Kẹt ở bên ngoài, thị vệ nghiêm mặt, nhìn thấy tình hình như thế, Tống Vũ Thiên do dự, nhìn đến Mai Phi khéo hiểu lòng người gật đầu ra hiệu, hắn buông thân thể của nàng ra, nhấc tay cho người tiến vào.

“Mai Phi cũng ở đây, ngươi cứ nói đừng ngại.” Muốn nhanh chóng nghe xong tin tức để tiếp tục cuộc mây mưa Vu Sơn, Tống Vũ Thiên mở miệng mà nói.

Thấy vậy, thị vệ ôm quyền lĩnh mệnh, cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm Thánh Thượng, tại võ lâm đại hội Mị chủ tử thất bại, vị trí Minh Chủ rơi vào tay người khác.”

“Cái gì! Rơi vào trong tay ai?”

“Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết!”

“Tống Ngâm Tuyết!”

Thị vệ chi tiết bẩm báo, giọng nói vững vàng, mà vừa nghe đến ba chữ “Tống Ngâm Tuyết” kia, Tống Vũ Thiên cảm giác như bị điện giựt, cả người bị chấn động, không khỏi hoảng hốt kêu lên.

“Tống Ngâm Tuyết? Ngươi nói là Tống Ngâm Tuyết! Không phải nàng đã chết rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đại hội võ lâm, lại còn đoạt được chức Minh Chủ!”

Không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên là thật sự quá bất ngờ! Quả thực không thể tin được đây là sự thật, Tống Vũ Thiên không khỏi tiến lên, một phát bắt được cổ áo thị vệ, lớn tiếng nổi giận nói: “Lăng Mị? Nàng ở đâu!”

” Bản thân Mị chủ tử bị trọng thương, bị một người áo đen cứu đi, hôm nay cũng không rõ nàng ở đâu.” Tựa hồ không chịu nổi cơn tức giận của Tống lão Nhị, thị vệ bắt đầu hơi sợ hãi, bất quá hắn chỉ bẩm báo chi tiết mà thôi, cũng không có phạm sai lầm gì.

“Đi tìm! Đi tìm Lăng Mị trở về cho ta! Trẫmmuốn hỏi xem rốt cuộc lúc trước nàng làm việc thế nào!” Đẩy thị vệ ra, một quyền nặng nề đánh trên cây cột bên cạnh, nếu như một khắc trước Tống Vũ Thiên còn có hào hứng mây mưa, vậy thì bây giờ, hắn thật sự một điểm thú tính cũng không có.

Tống Ngâm Tuyết tái xuất hiện, làm cho hắn mơ hồ cảm thấy bất an, mặc dù chưa thấy nàng làm ra việc kinh thiên động địa gì, nhưng trong lòng của hắn, đối với nàng vẫn có một sự phòng bị rất sâu rất sâu, ngay cả bản thân hắn cũng không nói được là vì nguyên nhân gì, chỉ biết đây là một loại trực giác rất chuẩn.

Hôm nay loại trực giác này đã thật sự biến thành sự thật, người hắn kiêng kỵ nhất quả nhiên đã trở lại một lần nữa, loại cảm giác không yên này, làm toàn thân hắn bực bội bất an!

Làm sao bây giờ? Hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!

Đi qua đi lại, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra vẻ không trấn định như vậy trước mặt người khác, thị vệ ở dưới thấy vậy vội vàng cúi đầu, mà Mai Phi bên cạnh lại giả vờ như người không biết gì, mở to đôi mắt vô tội mà đơn thuần, nhẹ giọng tiến lên an ủi: “Thánh Thượng, ngài đừng nóng vội, trước tiên nên tìm hiểu rõ ràng đã có chuyện gì rồi nói sau.”

“Đúng, ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào!” Tống Vũ Thiên chỉ vào thị vệ tức giận nói.

“Bẩm, thuộc hạ cũng không rõ lẩm, chỉ biết là lúc ấy tình thế rất hỗn loạn, quận chúa chính là Tuyết công tử, còn là Các chủ Ám các, nàng đả thương Mị chủ tử, còn hại chết Lục hoàng tử cùng Kiều quốc công chúa Kiều Mạt Nhi!”

“Ngươi nói cái gì? Ngâm Tuyết chính là Tuyết công tử! Nàng là Các chủ Ám các! Nàng đả thương Lăng Mị! Còn hại chết lão Lục cùng Kiều Mạt Nhi!”

Nói liên tiếp, như là đốt pháo hoa bùm bùm, Tống Vũ Thiên cảm giác được khóe mắt mình đang co giật, trận trận bất an âm thầm lan rộng trong lòng.

Tại sao có thể như vậy!

“Lão Lục chết. . . . . . Kiều Mạt Nhi chết. . . . . . Ngâm Tuyết tái xuất hiện . . . . . . kế hoạch của ta đây . . . . . .”

Tay, gắt gao nắm lại, trong thất thần, tựa hồ Tống Vũ Thiên có chút mờ mịt, lúc này, trong mắt Mai Phi hiện lên một đạo thâm ý, sau đó chuyển mặt nhìn ra bên ngoài, tựa hồ như đang đợi cái gì.

“Khởi bẩm Thánh Thượng, tìm được Mị chủ tử rồi!” Thời gian được tính toán vừa vặn, đang lúc Tống Vũ Thiên bối rối thất thần, ngoài cửa liền có người đến bẩm báo.

“Dẫn tới!”

“Dạ!”

Cửa được mở ra, một nữ tử tiều tụy đến không thành hình người bị dẫn vào, sau đó như bùn nhão té ngã trên mặt đất.

“A, quỷ a ──” ra vẻ sợ hãi, Mai Phi thét lên một tiếng, vội vàng sợ hãi che hai mắt, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Mai nhi đừng sợ, có trẫm ở đây.”

Vươn tay ôm nhẹ người ngọc vào trong ngực, Tống lão nhị không vui nhíu mày: “Bảo các ngươi mang Lăng Mị đến, ai bảo các ngươi mang quái vật đến đây!” Rõ ràng rất đau lòng thương tiếc Mai Phi, Tống Vũ Thiên quát.

Thấy vậy, bọn thị vệ lập tức tiến lên giải thích: “Hồi bẩm Thánh Thượng, người này chính là Mị chủ tử! Sau khi bọn thuộc hạ tìm được nàng, nàng đã thành cái dạng này rồi, đã bị trọng thương, nội lực cũng bị người ta hút hết.”

“Cái gì!”

Vừa nghe thị vệ nói như vậy, Tống lão nhị bắt đầu chăm chú đánh giá đối phương, tuy lúc này người đã biến thành già nua, nhưng vẫn có thể từ trong mắt nhìn ra hình dạng nguyên bản của nàng, huống chi trên người nàng còn mặc áo tơ đỏ thẫm mà bình thường Lăng Mị thích nhất, mặc dù dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng mà liếc một cái cũng có thể biết ngay nó xuất phát từ hoàng cung Đại Tụng.

Nàng ta thật sự là Lăng Mị! Nhưng làm sao nàng ta có thể biến thành như vậy. . . . . .

Trong mắt lóe sự phức tạp, quay mắt về phía người dưới điện, thái độ Tống Vũ Thiên tựa hồ có chút dị thường.

“Lăng Mị, ngươi nói đi! Vì cái gì Tống Ngâm Tuyết còn chưa chết? Vì cái gì nàng còn sống trên cõi đời này! Không phải ngày đó ngươi tự mình đưa thi thể của nàng đếntrước mặt trẫm đấy sao? Chẳng lẽ chuyện này căn bản là ngươi cùng nàng ta đã thông đồng từ trước đó, dùng giả đổi thật lừa bịp trẫm!”

“Ngươi phản bội trẫm, từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi vốn đã là gian tế của Ngâm Tuyết, đúng không!”

Giống như không chịu được sự đả kích này, mặc kệ trong lòng Tống Vũ Thiên chán ghét Lăng Mị đến thế nào, nhưng đối với sự trung tâm của nàng dành ình, lại chưa từng từng có một tia hoài nghi. Lúc này hắn vừa nghĩ tới tất cả tâm huyết nhiều năm qua của mình đều tan nát trên tay nàng, thì sự phẫn nộ căm hận ngập trời muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể hắn!

“Nói! Tại sao ngươi phải phản bội trẫm! Tại sao phải phản bội trẫm!”

Nghĩ tới nhiều năm qua, hắn vì không muốn đắc tội nàng mà tùy ý chịu đựng bất cứ yêu cầu và hành vi thất thường nào của nàng, trong nội tâm Tống Vũ Thiên liền buồn bực một hồi! Đã sớm nghĩ chờ đến ngày đại công cáo thành liền lập tức giết chết nàng, xem ra hiện tại không cần chờ đến ngày đó, đã có người trực tiếp động thủ.

“Các ngươi nói bản thân nàng bị trọng thương, nội lực cũng mất hết phải không. . . . . .”

“Dạ!”

“Ừ.” Hắn đánh không lại nàng, cho nên từ xưa đến nay, hắn một mực nhẫn nhục chịu đựng nàng, vì thỏa mãn nàng, hắn thậm chí phải để Mai nhi chịu tủi thân! Nhưng không ngờ kết quả là, nàng lại phản bội hắn, điều này bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận được!

“Nói! Có phải ngươi là gian tế Ngâm Tuyết phái tới hay không! Bước tiếp theo các ngươi có tính toán gì?!” Không tiếp tục sợ hãi nữa, Tống lão nhị tung một cước đá vào trên người Lăng Mị, tuy vậy nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Thân thể đột nhiên bị người ta đạp một cước, ý thức thoáng khôi phục chút ít, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, chính là gương mặt thịnh nộ của Tống Vũ Thiên.

Thiên ──

Giống như thấy được cứu tinh, Lăng Mị vô thức muốn hé miệng ra gọi, nhưng làm thế nào thân thể cũng không thể động đậy, yết hầu cũng đau đớn như bị lửa thiêu căn bản nói không nên lời.

“Ngô — ngô –” Lăng Mị dùng toàn lực kêu gọi, cố sức uốn éo người muốn tới gần, chính là toàn thân nàng không có chút sức lực nào, đành phải như người câm gọi bậy.

“Nàng ta làm sao vậy?” Tống Vũ Thiên khó hiểu, liên tục hỏi những người khác, mà sau khi những người khác nghe vậy, liền tiến lên giải thích: “Hồi Thánh Thượng, đoán chừng là Mị chủ tử bị thương quá nặng, nhất thời nói không ra lời.”

“Nói không ra lời? Tốt! Thật là tốt! Không muốn để lộ kế hoạch của Ngâm Tuyết cho trẫm biết, cho nên mới dùng loại phương pháp này sao? Lăng Mị a Lăng Mị, ngươi thật đúng là trung thành a!”

Tựa hồ thấy mình bị châm chọc, Tống Vũ Thiên thịnh nộ, mà lúc này Lăng Mị đã biết đối phương đang hiểu lầm mình, cố gắng “Ngô ngô”, muốn giải thích hết thảy.

Trong ánh mắt để lộ ra sự vội vàng cùng khát vọng, Lăng Mị liều mạng giãy dụa, thấy vậy, Tống Vũ Thiên tựa hồ hơi chần chờ, cái đầu bị tức giận làm cho hôn mê, tựa hồ cũng dần dần có chút thanh tỉnh.

“Ai nha, thật đáng sợ a!”

Không biết có phải đã nhìn ra Tống lão nhị chần chờ hay không, Mai Phi kêu sợ hãi một tiếng, thành công hấp dẫn toàn bộ tầm mắt trong phòng lên trên người mình, sau đó vẻ mặt thuần lương, thần sắc hoảng sợ.

Bởi vì có câu”Kẻ thù gặp mặt tức đến đỏ mắt” !

Mà Mai Phi lúc này cũng chú ý tới thần sắc trên mặt Lăng Mị, cố ý thương tâm tiến lên phía trước nói: ” Mị tỷ, làm sao tỷ có thể ra nông nỗi này? Thật là làm cho người ta nhìn mà lòng chua xót. . . . . .”

Cố ý muốn lấy tay vuốt ve mái tóc Lăng Mị, sau đó làm cho cánh tay trắng như tuyết của mình lộ ra trước mặt nàng, vì vậy dưới loại khiêu khích này, tay nàng liền bị Lăng Mị gắt gao cắn.

“A, Mị tỷ, tỷ làm cái gì vậy nha? Đau quá ──”

Rõ ràng là cố ý, lại cứ giả bộ ngây thơ, Tống Vũ Thiên thấy trên cánh tay người thương bị ấn xuống một đạo dấu răng thật sâu, thì lập tức không nói lời nào một cước tiến lên, đạp lên ngực Lăng Mị, làm cho nàng đau đến không thể không buông cánh tay Mai phi ra.

“Lăng Mị, ngươi thật quá đáng, rõ ràng dám làm Mai nhi bị thương! Được, vốn trẫm còn không muốn quá tuyệt tình như vậy, nhưng ngươi lại cứ tự tìm đường chết, vậy thì cũng đừng trách trẫm lòng dạ ác độc! Người đâu ── ném ả yêu phụ này ra, dùng lửa thiêu sống cho trẫm!”

“Dạ!” Thị vệ lĩnh mệnh.

“Đợi một chút ──” lúc này Mai Phi lên tiếng, làm bộ không nỡ nói, “Thánh Thượng, người thả tỷ tỷ a, Mai nhi nghĩ nàng cũng không phải cố ý đâu. . . . . .”

“Mai nhi, nàng quá thiện lương, hôm nay ả ta có thể cắn nàng, ngày mai liền có thể hại con trong bụng nàng! Loại nữ nhân này không giữ lại được, nhất định phải thiêu chết!”

Tống Vũ Thiên hung dữ nói, trong miệng kiên định không lưu một chút tình cảm nào. Thấy vậy, Mai Phi”Không còn cách nào” gật đầu, ôn nhu mà nhẹ nhàng nói, “Vậy thiếp muốn nói mấy lời với tỷ tỷ.”

Đi về hướng Lăng Mị đã bị người ta xốc lên, Mai Phi tiến đến bên người nàng, trên mặt vô cùng đáng thương, làm cho người ta thấymà yêu tiếc, nhưng lời nói, lại hết sức ngoan độc, “Ta cảm thấy chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, cho nên hôm nay không thể không khiến ngươi chịu oan ức a ~~ ngươi yên tâm, tuy bị lửa thiêu chết sẽ rất đau, nhưng sau đó ta sẽ đốt cho ngươi ít tiền giấy, cho nên, ha ha, ngươi cứ an tâm ra đi a. . . . . .”

“Ngô ngô ──” Lăng Mị ra sức liều mạng giãy dụa, chính là không có chút tác dụng nào, vẫn bị người ta dẫn đi, trong ngọn lửa nóng hừng hực, tánh mạng của nàng đã xong.

Nhìn làn khói từ phía xa bốc lên, Mai Phi sợ hãi trốn vào trong ngực Tống Vũ Thiên, trầm giọng nhẹ hỏi: “Thánh Thượng, hôm nay chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Mà lúc này, tựa hồ Tống Vũ Thiên đã khôi phục lại, vừa vuốt ve Mai Phi, vừa bình tĩnh nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn! Mặc kệ Tống Ngâm Tuyết dùng phương pháp gì, chẳng lẽ Tống Vũ Thiên ta còn sợ nàng ta sao!”

“Ừa, Mai nhi tin tưởng Thánh Thượng vĩnh viễn là người lợi hại nhất!”Tự mình đưa môi thơm lên, hai tay Mai Phi vòng lên cổ Tống Vũ Thiên.

Thấy vậy, Tống Vũ Thiên vui vẻ ôm lấy nàng, vẻ mặt ý loạn tình mê xoay người đi vào trong phòng, đi hoàn thành chuyện vừa rồi bọn họ vẫn chưa làm xong, vô tình bỏ qua sự đắc ý chợt lóe lên trong mắt người trong ngực . . . . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio