Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời bắt đầu mọc lên, một tia sáng xuyên qua rèm cửa chưa kéo căng chiếu đến, rắc vào hai người đang ôm nhau ngủ trên giường.
Ôn Đinh đưa tay che mắt, mơ hồ một hồi, mới miễn cưỡng mở to mắt ra, hơi híp mắt lại nhìn ra ngoài từ khe hở rèm cửa. Ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa, bao phủ trong làn áo bạc, tuyết lớn giâm cành, rì rào rơi xuống.
Ôn Đinh có một khắc thất thần, giống như không biết mình đang ở đâu, người bên cạnh nhẹ nhàng nhúc nhích, đầu hướng chỗ vai cô cọ cọ. Một mảnh ấm áp lướt qua vành tai của cô, khiến tinh thần cô một trận dập dờn. Ký ức đêm qua, đau nhức trên thân thể cũng theo đó ập đến, trên mặt một mảnh màu ửng đỏ.
Đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chỉ mới hơn sáu giờ. Vào đông trời cũng chưa sáng, chỉ là tuyết sáng quá mức loá mắt mà thôi. Mặc dù thân thể đau nhức, Ôn Đinh rốt cuộc ngủ không được nữa, mắt có chút nhìn người bên cạnh đang yên tĩnh ngủ.
Không thể nghi ngờ ngoại hình đẹp mắt của Thẩm Hoài Cảnh, làm cho người ta kinh diễm. Nhưng ngày thường hơi thở trên người quá mức lạnh lẽo, làm cho người ta thật không dám nhìn thẳng mặt anh. Mà thật ra mặt của anh thuộc dạng kiên nhẫn mà nhìn, càng nhìn càng đẹp mắt, càng nhìn càng làm cho người ta trầm mê. Nhất là lúc ngủ, lạnh lẽo cứng rắn quanh người buông xuống, chỉ còn một mảnh mềm mại, làm cho người ta không nhịn được nghĩ... Khinh bạc.
Ôn Đinh nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, ngón tay chạm lên cánh môi mát lạnh của anh, lướt dọc theo vành môi anh, xúc cảm mềm mại ấm áp, làm cho người ta lưu luyến quên lối về. Ôn Đinh rốt cục nhịn không được, nghiêng đầu khẽ hôn một cái, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cũng đã bị người nào đó ôm đầu ngậm lấy cánh môi. Một người vốn đang ngủ xoay người đem cô đặt ở dưới thân.
Nụ hôn áp đảo ngăn chặn âm thanh phản kháng của cô, tay trong chăn tách ra hai chân cô ra, liền tìm đến nơi nào đó. Ôn Đinh bị anh hôn đến có chút động tình, hai tay ôm lấy cổ anh, nụ hôn của anh thuận rơi xuống cổ cô. Hôn qua xương quai xanh tinh xảo của cô, nhẹ nhàng gặm nút một phen, lưu lại từng cái từng cái vết đỏ. Thân thể của Ôn Đinh không khỏi có chút ưỡn lên tìm kím nụ hôn của anh.
Người đàn ông mới biết được mùi vị, huống hồ còn vừa sáng sớm, lúc dễ động tình nhất. Trong lúc nhất thời khống chế không nổi ham muốn của mình, đem hai chân cô vòng ở ngang hông của anh, eo ưỡn một cái, liền muốn tiến vào. Chỗ kia chỉ đụng một cái, Ôn Đinh liền nhíu mày kêu ra một tiếng "Đau". Thẩm Hoài Cảnh lập tức dừng động tác lại, vài giọt mồ hôi trên trán, trong mắt mang theo ảo não. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, với lại còn bị anh muốn nhiều lần liên tiếp như thế, khẳng định là bị thương, không thể phóng túng như thế.
Thẩm Hoài Cảnh cúi đầu liếm láp nhẹ nhàng môi cô một phen, từ trên người cô lật qua, nằm ngửa một bên, nhẹ nhàng thở phì phò, sắc mặt Ôn Đinh như ráng. Thẩm Hoài Cảnh đưa tay kéo chăn lên bao phủ cô một chút, sau đó xoay người xuống giường bước vào nhà vệ sinh.
Ôn Đinh quấn chăn nằm ở đó nửa ngày, xoay người đem mặt vùi vào trong chăn, cười trầm thấp.
Một lát sau, Thẩm Hoài Cảnh ra khỏi nhà vệ sinh. Anh tắm rửa một cái, quần áo cũng mặc xong, quần tây đen, áo lông cừu màu xám tro. Từ trước đến nay anh thích mặc đồ màu đen, chính xác với mọi người rất lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác xa cách. Sau khi thay áo lông cừu, cảm giác lạnh lùng giảm xuống, có nhiều cảm giác ấm áp, các ngày trong tuần không dễ nhìn thấy.
Ôn Đinh vẫn nằm lỳ ở trên giường, tư thế nghiêng đầu, không chút kiêng kỵ đánh giá anh. Thẩm Hoài Cảnh chỉnh sửa ống tay áo xong, đi tới, cúi đầu nhìn cô, bên trong mắt đen giống như tỏa ra ánh sáng lung linh. Ôn Đinh vừa mới trút bỏ đi dậy sóng lại một lần nữa mãnh liệt mà ra, khó được có chút hơi phơi quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Hoài Cảnh ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve tóc của cô, giống như là đang vuốt ve một con mèo nhỏ. Ôn Đinh dễ chịu than thở một tiếng. Tay Thẩm Hoài Cảnh thuận theo một góc chăn trượt vào, đặt ở trên sống lưng lưng trần của cô. Bàn tay ấm áp làm Ôn Đinh cứng người, cảnh giác nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Hoài Cảnh ngoắc ngoắc môi, tay có chút dùng sức vuốt lưng cho cô, tay của anh ấm áp hữu lực, từ chỗ đuôi xương cụt của cô đi lên cường độ xoa nắn vừa phải, chỗ mông eo bị vò mở, cảm giác đau nhức không khỏi tốt lên rất nhiều, theo nhau mà đến một loại cảm giác khác khác. Ôn Đinh không được tự nhiên vặn vẹo thân thể một cái, đè chặt tay anh, trầm trầm nói: "Em ổn rồi."
Tay Thẩm Hoài Cảnh dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia ý vị thâm trường, cũng không có điểm phá, thu tay lại: "Em ngủ thêm một chút, anh đi làm điểm tâm."
Ôn Đinh cúi đầu không nói chuyện, tay Thẩm Hoài Cảnh trên lưng cô lưu luyến một phen, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vào bữa sáng, Ôn Đinh lại một lần nữa may mắn gặp được Thẩm Hoài Cảnh tinh phân(). Người trước đó giống như trở về, ôn nhu giúp cô múc cháo, thổi nguội, để mức hoa quả lên trên bánh mì, chiên trứng gà để ở trên dĩa của cô, còn cầm một ly sữa bò nóng tới. Bữa sáng phong phú, để cô lựa chọn.
() Tinh phân: mình không hiểu chính xác là gì, nhưng dựa theo tình huống thì giống như nói đến "một nhân cách khác của một người".
Ôn Đinh mừng khấp khởi, Thẩm Hoài Cảnh như thế mời cho cô một tá.
Đang ăn cơm, Ôn Đinh nhớ tới việc Ôn Dĩ Nam ra nước ngoài. Bây giờ cũng coi như cô và Thẩm Hoài Cảnh đã ổn định, việc của Ôn Dĩ Nam nhất định phải nhanh chóng làm cho xong: "Dĩ Nam, chờ mấy ngày nữa có thời gian chị đi mua vài thứ cho em, chờ em ra nước ngoài dùng. Em xem em cần mua thứ gì, ghi danh sách ra cho chị."
Nghe nói như thế, tay Ôn Dĩ Nam ngừng trệ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Cảnh một chút.
Thẩm Hoài Cảnh khẽ cau mày, Ôn Đinh thấy một người không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dĩ Nam: "Sao thế?"
Ôn Dĩ Nam hít sâu một hơi, chuyện này sớm muộn phải nói, bằng không thừa cơ hội này thẳng thắn đi.
"Chị, em quyết định không ra nước ngoài."
Ôn Đinh sửng sốt một chút, cho là mình nghe lầm: "Cái gì?"
Ôn Dĩ Nam mím môi, đem lời lặp lại một lần. Ôn Đinh nhìn ánh mắt kiên định của em trai nhà mình, bắt đầu lo lắng: "Vì sao?"
Ôn Dĩ Nam cúi đầu, không nói nữa, nhưng thái độ của cậu đã nói rõ hết thảy. Ôn Đinh không khỏi nhíu mày: "Dĩ Nam, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Cô sắp xếp lâu như vậy, còn một chút cuối cùng, vậy mà em ấy nói với cô là không đi.
Ôn Dĩ Nam ngẩng đầu nhìn cô một chút, bờ môi giật giật, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng không hề nói gì ra, lại cúi đầu, có chút quá già mồm, thực sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Ôn Đinh nhíu mày càng sâu. Khương Hoài Nhân cúi đầu tính trấn an, giật giật ống tay áo Ôn Dĩ Nam.
Ôn Đinh nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, trong lòng bỗng nhiên thắt lại. Nghĩ đến trước đó em ấy và Khương Hoài Nhân cùng nhau tiếp xúc, chẳng lẽ hai người thật sự yêu sớm. Ôn Dĩ Nam bởi vì Khương Hoài Nhân mà không đồng ý ra nước ngoài?
Nghĩ đến điều này, Ôn Đinh chỉ cảm thấy có chút không có lí do gì để bực mình. Cô cho là Ôn Dĩ Nam đã trưởng thành, biết nặng nhẹ, lại không nghĩ rằng vậy mà xử sự theo cảm tính, ánh mắt thiển cận như vậy. Trong lòng Ôn Đinh bị đè nén, lại không dễ làm Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam nói ra, nhưng lại khắc chế không được tính tình của mình. Trong lòng cô lo sợ nhiều năm như vậy, mất nhiều khí lực như vậy. Lúc trước tiếp cận Thẩm Hoài Cảnh cũng vì để cho em ấy ra nước ngoài, kết quả em ấy lại không biết dụng tâm của cô.
Ôn Đinh hít mấy hơi thật sâu, cũng không thể làm dịu tức giận bây giờ của cô, ném đi muỗng trong tay "Ầm" Một tiếng, đứng dậy đi lên lầu.
Ôn Dĩ Nam phút chốc đứng lên, muốn đi lên theo. Thẩm Hoài Cảnh đè vai cậu lại, lắc đầu: "Đi học đi, việc còn lại giao cho anh."
Ôn Dĩ Nam có chút ảm đạm: "Thẩm ca, chị tức giận rồi."
Thẩm Hoài Cảnh vỗ vỗ vai của cậu: "Nhớ kỹ, em là một người đàn ông, tự mình quyết định thì bất cứ khi nào cũng không được hối hận."
Nhìn Ôn Dĩ Nam với Khương Hoài Nhân ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh lên lầu, vào phòng ngủ Ôn Đinh. Ôn Đinh đã thay xong quần áo đi làm, thấy Thẩm Hoài Cảnh bước vào, nhàn nhạt nhìn anh: "Đừng nói chuyện, bây giờ cái gì em cũng không muốn nghe."
Thẩm Hoài Cảnh cũng không giận, tính tình tốt đáp lời: "Được."
Thẩm Hoài Cảnh như thế thuận theo, ngược lại Ôn Đinh không vui, bực bội ném khăn quàng cổ trong tay đi, không ngừng đi lòng vòng trong phòng, quanh người tản ra một loại nôn nóng bất an.
Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó nhìn cô một hồi, đi qua đem cô vào trong ngực. Ôn Đinh vùng vẫy một hồi không có kết quả, cũng bất động.
Thẩm Hoài Cảnh cũng không nói chuyện, chỉ vuốt ve lưng cô, đợi đến cô dần dần bình tĩnh trở lại, mới nói khẽ: "Đi thôi, thuận đường anh đưa em đến phòng làm việc."
Ôn Đinh ở trong ngực anh nửa phút, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh sớm đã biết việc Dĩ Nam không muốn ra nước ngoài, đúng không?" Lấy năng lực làm việc của anh, việc ra nước ngoài hẳn anh sớm đã làm xong, thế nhưng khoảng thời gian này anh luôn luôn qua loa với cô.
Thẩm Hoài Cảnh im lặng nửa ngày, vẫn gật đầu, thừa nhận.
Ôn Đinh hít một hơi thật sâu, đẩy anh ra, quay người đi ra ngoài. Thẩm Hoài Cảnh bất đắc dĩ kéo lấy cánh tay của cô: "Ôn Đinh!"
Ôn Đinh rút tay ra khỏi cánh tay ngăn chặn của anh, thở ra một hơi: "Bây giờ em rất bực bội, anh tuyệt đối đừng quan tâm, dễ dàng nhóm lửa trên người."
Thẩm Hoài Cảnh lái xe đưa Ôn Đinh đến phòng làm việc. Bởi vì tuyết rơi trên đường, cho nên đi có chút chậm, gần một giờ lộ trình, nhưng một đường lại không nói gì.
Bởi vì hôm nay không phải thứ ba, cho nên Thẩm Hoài Cảnh phải về công ty. Lúc đến, Thẩm Hoài Cảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Đinh xuống xe, cuối cùng vẫn nhịn không được, đưa tay nắm lấy tay cô.
Ôn Đinh quay lại, mặt không thay đổi nhìn anh: "Bây giờ em không muốn nói chuyện."
Hai người đối mặt một lát, Thẩm Hoài Cảnh buông tay, Ôn Đinh xoay người rời đi. Thẩm Hoài Cảnh thở dài một hơi. Ôn Đinh ngày bình thường nhìn tùy tiện, nói chuyện không đứng đắn, nhưng người càng là như vậy, nóng giận càng khó dỗ a.
Đang lúc Thẩm Hoài Cảnh cau mày, cửa xe chỗ ghế phụ lại một lần nữa bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào, ở môi anh nhanh chóng hôn một cái, sau đó mặt không thay đổi, đóng cửa xe đi.
Thẩm Hoài Cảnh khó được sửng sốt ở đó.
__________
Editor:
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.