Từ Vãn Tinh nói xong câu kia thì không quay đầu lại mà xoay người rời đi luôn.
Hà Thừa Tự không hiểu ra sao nên đuổi theo hỏi, “Chị Tinh, đi đâu đây? Không đợi xe sao?”
“Không đợi.”
“Chúng ta về nhà kiểu gì?”
“Đi trước rồi nói.”
Tuy không biết cô và người kia nói cái gì nhưng chỉ nhìn bóng dáng cũng biết cô đang nổi trận lôi đình.
Hà Thừa Tự thức thời ngậm miệng, cực kỳ ngoan ngoãn đi theo phía sau cô nửa con phố.
Mãi tới khi cô dừng chân chỉ huy cậu ta: “Cậu quay đầu lại nhìn cho tôi xem hai cái kẻ đứng ở cửa Vân Viễn Phương còn ở đó không?”
Hà Thừa Tự lập tức quay đầu lại nhìn, “Không có ai, hẳn là đánh xe đi rồi.”
Lúc này cô mới xoay người lại, không nhìn thấy người nọ ở nơi xa thế là sống lưng lúc nãy còn thẳng tắp lúc này như bị xì hơi.
“Chị Tinh?” Hà Thừa Tự thử thăm dò mà gọi một tiếng.
Cô nhắm mắt thấp giọng nói: “Gọi xe đi, về nhà.”
Bên kia hai người cũng ngồi xe trầm mặc hướng về phía nam.
Lúc xuống xe đi vào hẻm Thanh Hoa Tống Từ mới mở miệng: “Vừa rồi vì sao cậu lại nói chuyện như thế?”
“Như thế nào?”
“Quả thực không phải tiếng người.”
“Thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, không biết cậu còn nghe hiểu thú ngữ cơ đấy.”
“Đừng vô nghĩa với tôi.” Tống Từ nhíu mày, “Cậu không phải người chanh chua như thế, nói chuyện trước nay cũng đều có chừng mực.
Nhiều năm không gặp, dù không thích người ta thì tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, làm gì có người nào vừa mở miệng đã đả thương người như cậu? Rất giống có thâm cừu đại hận vậy.”
“Cậu không hiểu.”
Tống Từ cười nhạo, “Tôi không hiểu nhưng tôi không mù.
Bộ dạng hiện tại của cậu rốt cuộc là ra vẻ thanh cao, muốn người ta hối hận lúc trước chia tay cậu hay tình vẫn chưa dứt, còn canh cánh trong lòng cho nên không chọc ngoáy người ta thì không vui?”
“……”
“Tốt xấu gì cũng là một cô gái, cậu mở miệng ngậm miệng đều châm chọc người ta khéo đưa đẩy, đúng là khốn nạn.
Cậu cho rằng mọi người đều có thể thuận buồm xuôi gió, đi học là sinh viên ưu tú, ra trường là công trình sư của viện nghiên cứu Hàng Thiên như cậu chắc? Cậu quan tâm người ta lõi đời hay không lõi đời làm gì, người ta dùng bản lĩnh của mình kiếm tiền thì liên quan gì tới cậu?”
Kiều Dã không nói một câu, có vài lời vọt tới miệng lại nuốt xuống.
—— cậu chẳng biết gì cả.
—— rõ ràng cô ấy có thể không như thế này, rõ ràng cô ấy có thể cùng hai chúng ta phân cao thấp.
Thiên phú của cô ấy không hề kém cậu tí nào.
—— rõ ràng cô ấy ghét nhất là làm bộ làm tịch, ghét nhất nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trước kia Từ Vãn Tinh yêu ghét rõ ràng đến độ có thể dùng sức của bản thân đối đầu với cả thế giới, dũng cảm đến độ tất cả những người xung quanh đều ảm đạm không có ánh sáng.
……
Sắp đi tới cửa nhà rồi anh mới mở miệng: “Thật sự rất quá đáng sao?”
Tống Từ liếc anh một cái, “Xin chú ý, cái chữ rất này cũng không hình dung nổi cái độ quá đáng của cậu đâu.”
“……”
Kiều Dã ném chìa khóa cho anh ta nói, “Cậu đi vào trước đi.”
“Cậu thì sao?” Tống Từ hơi suy tư rồi đưa ra kết luận, “Lại muốn hút thuốc hả?”
Kiều Dã không để ý tới anh ta mà có chút mệt mỏi xoay người đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng mắng hận sắt không thành thép của Tống Từ: “Viện nghiên cứu Hàng Thiên chúng ta đã có người mệt chết, bận chết, và cả sứt đầu mẻ trán mà sầu đến chết…… nhưng chiếu theo tốc độ hút thuốc của cậu thì hẳn sẽ thành người đầu tiên trong viện của chúng ta chết vì bệnh phổi đó!”
Kiều Dã vẫn không nói chuyện mà đi đến ngõ nhỏ, ngồi xổm dưới gốc cây đốt thuốc hít sâu một hơi.
Anh hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi vài lần, lặp lại những câu đã nói vài lần.
Tống Từ mắng đúng, anh đúng là đồ khốn nạn.
Đang hút thuốc bỗng nhiên anh nghe thấy đầu khác của ngõ nhỏ truyền đến động tĩnh thế là vội nghiêng đầu nhìn.
Có nhà nào đó mở cửa, hai người xô đẩy ra cửa, nhìn dáng vẻ là một nam một nữ.
Người đàn ông đẩy cô gái kia ngã ra đất, còn dùng sức đạp mạnh một cái sau đó hùng hổ trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Vị trí kia không phải là…… Anh dừng một chút mới bóp tắt tàn thuốc và đi tới.
Cô không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, có lẽ dùng chữ “mấy” không đủ chuẩn xác.
Trong năm, số lần cô bị đuổi ra có đếm hết cả ngón của hai tay hai chân cũng không hết.
Lúc bò dậy cô mới chú ý tới lòng bàn tay bị xước nóng rát.
Nhưng chút đau này tính là gì? Biểu tình của cô mệt mỏi, xoa xoa tay, vì sự tình đột ngột xảy ra nên cô còn không kịp mang áo khoác.
Sắp vào đông rồi, ban đêm cực kỳ lạnh lẽo, gió thổi qua khiến cô run lên.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, ngay sau đó có người gọi tên cô ——
“Tân Ý.”
Tân Ý cả kinh, bỗng dưng quay đầu lại, “Kiều Dã?”
Lúc bốn mắt nhìn nhau cô vội dời tầm mắt, miễn cưỡng cười hỏi, “Đã trễ thế này sao cậu còn ở bên ngoài?”
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh cởi áo khoác ngoài rồi không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà chỉ đưa cho cô.
“Không cần, không cần, cậu mặc đi, hút xong thì về nhà sớm.” Tân Ý ra vẻ không có việc gì, vừa cười vừa nói, “Tôi cùng chồng cãi cọ một câu, lúc này anh ấy nổi nóng nên tôi ra ngoài đi dạo để anh ấy bình tĩnh lại.”
Lúc cô nói cái này thì cẩn thận quan sát biểu tình của Kiều Dã, cũng không biết anh đã thấy những gì.
Cũng may Kiều Dã chỉ gật gật đầu, “Buổi tối nhiệt độ thấp, lần sau cậu mặc nhiều hơn một chút.”
Nói thế nhưng tay anh vẫn đưa ra, khăng khăng muốn đưa áo cho cô.
Tân Ý thì nóng nảy, cô biết lúc này người bên trong cánh cửa nói không chừng đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nếu cô nhận cái áo này của Kiều Dã thì lát nữa có trăm miệng cũng không nói rõ, sợ là tối nay cũng đừng mong ngủ.
Nhưng nếu không nhận thì phải giải thích với Kiều Dã làm sao.
Cô cũng không biết bản thân lúc này nhìn vừa bất lực vừa giãy giụa, nhưng Kiều Dã đã nhìn ra.
Một lát sau anh thu tay lại nói: “Ngõ này nhỏ lại vắng, một mình cậu ở ngoài không quá an toàn.” Anh làm như lơ đãng nhìn vết bầm ẩn hiện trên cổ tay cô rồi hơi nhíu mày nói, “Cậu ra quán cà phê ngoài ngõ nhỏ ngồi đi, cũng ấm áp chút.”
Dù sao cũng không thể vào nhà được…… Tân Ý gật đầu đáp “Được.”
Một lát sau cô lại như nói để kẻ bên trong nghe, “Cậu cũng về nhà đi.”
Kiều Dã gật đầu đáp “ừ.”
Nhưng lúc hai người đi qua cửa nhà anh Kiều Dã lại vẫn bước tiếp.
Tân Ý co quắp hỏi: “Cậu không về nhà sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi, “Cậu định làm gì?”
Cô sửng sốt, “Tôi ngồi một lát rồi về nhà, khẳng định lúc ấy anh ta đã hết tức, cậu yên tâm đi.”
Kiều Dã không nói chuyện mà nhìn cô, cũng không vạch trần mà chỉ lấy di động ra cho cô, “Gọi điện thoại cho Từ Vãn Tinh đi.”
Anh nhìn một thân quần áo ở nhà của cô thì đoán không có chỗ để di động thế là đưa điện thoại của mình cho cô.
Tân Ý từ chối: “Không, không, không, đã trễ thế này gọi cô ấy tới làm gì?”
“Không phải hiện tại hai người là bạn bè à?”
“Sao cậu nói thế?” Tân Ý có chút kinh ngạc, “Cô ấy vẫn là bạn tốt nhất của tôi mà.”
“Vậy gọi cô ấy đi.” Kiều Dã lời ít mà ý nhiều, “Tìm một người có thể ở bên cậu lúc này, chứ với bộ dạng của cậu bây giờ tôi không yên tâm.”
Tân Ý nhìn thẳng anh một lát rốt cuộc cũng không cậy mạnh mà trầm mặc đón lấy di động, “…… Tôi không nhớ số cô ấy.”
“Cô ấy đã đổi số ư?”
“Không.”
“Vậy cậu tìm danh bạ ấy.”
“……”
Tân Ý tìm được trong danh bạ số của “Từ Vãn Tinh”.
Nhiều năm qua đi cô không nghĩ có thể nhìn thấy ba chữ này trong di động của Kiều Dã.
Cô bị trượt tay nên không ấn cuộc gọi mà lại ấn sang giao diện tin nhắn, trong lúc vội vàng cô thấy là tin nhắn năm trước.
Trên màn hình chỉ có mình Kiều Dã gửi tin, tất cả đều là câu hỏi: Từ Vãn Tinh, cậu rốt cuộc đang ở đâu?
Cô cuống quít rời khỏi giao diện sau đó gọi dãy số kia.
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng chuông cô lại nghĩ qua bảy năm này di động chỉ sợ đã đổi nhiều cái nhưng vì sao tin nhắn vẫn còn?
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều vì người bên kia đã bắt máy.
Cô bạn tốt xưa nay vốn hấp tấp thế mà giờ lại không rên một tiếng, chỉ nhận cuộc gọi và để lại một khoảng trầm mặc.
Tân Ý nhanh chóng nói: “Là mình đây Vãn Tinh.”
Đầu dây bên kia chần chừ một lát sau đó không thể tin nổi hỏi: “Tân Ý?”
Từ Vãn Tinh tới vào lúc rạng sáng.
Quán cà phê có cửa sổ sát đất, Kiều Dã và Tân Ý ngồi bên cửa sổ, mỗi người cầm một tách cà phê nhưng đều đã nguội.
Gần như ngay lập tức anh đã thấy người bên ngoài cửa sổ, cảm giác tồn tại của cô quá mạnh, giống như bom nhảy khỏi xe rồi lao vào tiệm như một cơn gió xoáy.
Giờ phút này quán cà phê đã không có khách khác, anh chàng phục vụ đang bò ra bàn chơi di động, miệng ngáp liên tục.
Cậu chàng oán giận với người yêu về nỗi khổ của người trực ca đêm.
Thấy có người tiến vào cậu ta vội thu lại di động và tươi cười nói, “Hoan nghênh quý khách ——”
Lời còn chưa dứt cậu ta phát hiện người nọ chẳng thèm để ý tới mình mà hấp tấp vọt vào chỗ hai vị khách vẫn đang ngồi kia.
“Hắn lại đánh cậu à?” Từ Vãn Tinh giống một quả bom, cả người tỏa ra tín hiệu nguy hiểm, nhìn kỹ mặt cô giống như còn thấy được đồng hồ đếm ngược.
Cô cắn chặt răng, căn bản làm lơ kẻ đối diện mà kéo lấy tay Tân Ý, không cho cô ấy cự tuyệt đã vén ống tay áo lên.
Động tác này nhìn như thô lỗ nhưng sức lực cũng rất nhẹ.
Tân Ý không tránh thoát thế là bí mật che giấu trong bóng tối cứ vậy bại lộ.
Cô cuống quít kéo ống tay áo xuống, “Vãn Tinh ——”
“Hắn còn là người à?!” Từ Vãn Tinh gần như rít lên, sau đó đột nhiên xoay người đẩy cửa chạy ra bên ngoài.
“Vãn Tinh!” Tân Ý thét chói tai đứng lên vội vàng đuổi theo, “Cậu đừng đi tìm anh ta ——”
Nhưng Từ Vãn Tinh đã chạy xa.
Kiều Dã mang thần sắc ngưng trọng bật dậy nói, “Cậu đợi ở đây.”
Ngay sau đó anh cũng vọt ra ngoài như một cơn gió.
Nhiều năm không thấy thân thủ của Từ Vãn Tinh vẫn tốt như trước, cô chạy cứ như bay.
Anh tới muộn một bước, lúc tới ngõ nhỏ thì cô đã đứng trước cửa nhà Tân Ý, động tác kia mà nói là phá cửa thì cũng không thích hợp lắm.
“Này, này, đêm khuya thế này còn quấy nhiễu dân ——” tên đàn ông hùng hổ mở cửa, nhưng mới mở thì cả cái cửa đã bị đá văng, hắn ta phải lùi về phía sau vài bước, “Con mẹ nó ——”
Lời còn chưa dứt Trần Tuấn Chi đã thấy rõ người trước mắt thế là sắc mặt bỗng dưng biến đổi, trở tay muốn đóng cửa.
“Mày con mẹ nó có phải người không?” Từ Vãn Tinh nhanh tay lẹ mắt đạp một chân đá văng cửa sau đó xách cổ áo tên kia kéo ra ngoài, “Con mẹ mày đi ra đây, hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải họ Từ!”
“Nó lại gọi điện cho mày hả? Tao sẽ giết nó.
Rõ ràng tao đã cảnh cáo nó không được gọi điện cho mày —— Á!”
Trần Tuấn Chi cao to nhưng vẫn bị Từ Vãn Tinh một chân đá lăn trên mặt đất.
Trong ngõ nhỏ lập tức xảy ra đánh đấm liên hồi, từng nhà sáng đèn, mọi người sôi nổi mở cửa ra xem.
Từ Vãn Tinh đánh bốn năm cái thì bị người ta giữ tay lại: “Đừng đánh nữa.”
Cô biết là ai nhưng không chịu dừng lại mà chỉ lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Cái tay kia không những không buông mà còn cầm chặt hơn: “Bảo cậu đừng đánh cơ mà.”
Cô buột miệng: “Cậu con mẹ nó lại cản tôi ——”
“Ngay cả tôi cậu cũng đánh hả?” Kiều Dã không chút do dự thay cô nói tiếp.
Một khắc kia ngõ nhỏ lập tức yên tĩnh.
Cuộc đối thoại này hình như đã từng diễn ra.
Khi ấy cô đi Túc Đức tìm người đánh lộn, cậu chạy tới ngăn cản, một đêm kia cô cũng nói những lời như đúc.
Từ Vãn Tinh biết mình nhớ tốt nhưng chưa từng nghĩ trí nhớ của bản thân lại tốt như vậy —— nhiều năm trôi qua nhưng cảnh tượng đêm hôm đó lại hiện về rõ ràng.
Ngay cả bộ dạng cô mặc áo trùm mũ, cậu đi dép lê trong nhà cô cũng nhớ rõ không quên cái gì.
Cô vội định thần rút tay về túm lấy cái kẻ đã bò dậy và định chạy kia.
“Mày con mẹ nó thử chạy xem, nhìn tao có đánh gãy chân mày không nhé!”
Trần Tuấn Chi ai da mấy tiếng nhưng vẫn mạnh miệng: “Chuyện riêng của vợ chồng tao liên quan gì tới mày.
Dựa vào cái gì mà mày dám xen vào?”
Từ Vãn Tinh cười lạnh, “Tao đã nói mày dám động tới một đầu ngón tay của cô ấy thì tao làm thịt mày đúng không?”
Cô túm lấy cổ tay tên kia hung tợn nói: “Là tay này, hay cả năm ngón tay đều chạm vào cô ấy hả?”
Tay cô hơi dùng lực đã nghe thấy Trần Tuấn Chi gào lên.
Ai biết giây tiếp theo cô lại bỗng nhiên bị người ta ôm lên từ sau lưng, vì thế tay cũng buông lỏng để Trần Tuấn Chi chạy mất.
“Cậu làm gì, mau buông tay!” Trong lòng cô hoảng hốt, vừa gấp vừa tức thế là liều mạng giãy giụa.
Nhưng Kiều Dã bế cô từ sau lưng, cánh tay nhấc lên khiến cả người cô lơ lửng giữa không trung.
Anh như đang ôm một đứa nhỏ, bàn chân cách mặt đất vài centimet.
Mãi cho đến khi bóng dáng người nọ biến mất ở đầu hẻm anh mới buông tay để cô đứng xuống đất.
Từ Vãn Tinh vẫn kinh hồn chưa định rồi đột nhiên quay đầu, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Cô trừng mắt giống một con ác long đang định phun lửa vào người anh.
Nhưng một khắc kia Kiều Dã chỉ buồn cười, là một nụ cười to chân chính.
Tối nay không trăng không sao, ngõ nhỏ chỉ có ánh đèn đường tối tăm chiếu trên mặt đất kéo dài cái bóng của hai người.
Có gió thổi qua mang theo tiếng cười trầm thấp của anh sau đó tiêu tan.
Anh nghĩ yêu thương nhiệt tình, tiền đồ rộng lớn, tính tình thẳng thắn dù đã không còn thì hình như vẫn còn cái gì đó không thay đổi.
Ví dụ như tính tình nóng nảy của cô.
Ví dụ như một thân nhiệt huyết chính khí vì giúp bạn bè mà không tiếc mạng, đánh nhau như không muốn sống.
Anh không phải si nam oán nữ, câu chuyện xưa thời niên thiếu anh cũng chẳng mù quáng tới mức giờ còn nhớ thương.
Nhưng đêm khuya nằm mộng anh vẫn tiếc nuối cho quãng thời gian ấy.
Mỗi khi nghĩ lại anh đều thấy cổ như nghẹn.
Nay gặp lại cũng không phải anh còn canh cánh trong lòng, dù vẫn cảm thấy thất vọng vì năm ấy cô đã bỏ dở giữa chừng và bỏ đi không từ biệt nhưng cũng không phải tới mức để anh hành động như tên khốn giống hôm nay.
Điều thực sự khiến anh khó chấp nhận được chính là mỗi lần nhớ tới cô trong năm này, điều duy nhất an ủi anh chính là vẻ đẹp của mỗi chi tiết, mỗi bức hình trong câu chuyện xưa kia, dù cái kết của nó không giống cổ tích.
Bởi vì đẹp nên kết cục mới khiến người ta thương tiếc.
Nhưng lúc gặp lại anh không thể tin tưởng cô gái trong chuyện xưa lại biến thành cái bộ dáng mình nhìn thấy ban ngày.
Cô hẳn phải bênh vực lẽ phải, lỗ mãng dũng cảm chứ không phải cúi đầu khom lưng, lõi đời khéo đưa đẩy.
Đó sao có thể là Từ Vãn Tinh chứ? Đó sao có thể là cô gái tới giờ nhớ lại anh vẫn cảm thấy vừa tiếc nuối vừa bực tức chứ?
Nhưng người trong ngõ nhỏ trước mắt hoàn toàn khác với cái người ban ngày.
Ánh mặt trời tắt cũng mang đi ngụy trang của cô, vì thế không còn lõi đời, không còn khéo đưa đẩy, cô giống một con rồng phun lửa trợn mắt tức giận nhìn anh, bộ dạng cực kỳ sinh động, cực kỳ giống Từ Vãn Tinh của năm đó.
Đây mới là cô.
Kiều Dã thấp giọng bật cười, nụ cười kéo dài sau đó anh thở ra một hơi.