Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Hạ Lục đang miên man suy nghĩ thì Đinh Tiềm cùng một người đàn ông trẻ đã đi vào hội trường và đang bị các phóng viên vây quanh, hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường, các phóng viên tranh nhau tiến lên đem microphone đưa tới trước mặt bọn họ, muốn phỏng vấn trước khi buổi diễn đàn bắt đầu.

Hạ Lục nhận ra người bên cạnh Đinh Tiềm chính là bạn học của anh tên Diệp Tiểu Huyền, cũng chính là anh họ của Diệp Thanh Nịnh.

Hai người đều là người trẻ tuổi, dáng người tiêu sái đĩnh bạt, bất kể là tư thái đi đường hay là dáng ngồi đều mang theo loại khí chất mạnh mẽ của một người đàn ông sinh ra trong gia đình quân nhân. Bọn họ vừa xuất hiện các cô gái ở đây đều muốn hít thở không thông, trong lòng cảm thán, sao lại có người đi đường thôi cũng đẹp như vậy.

Trợ lý cùng nhân viên một đường từ chối khéo giúp Đinh Tiềm cùng Diệp Tiểu Huyền thuận lợi ngồi vào chỗ của mình, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.

Hạ Lục âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô vẫn luôn chú ý bọn họ nhưng không thấy Đinh Tiềm cho mình một ánh mắt.

"Thật đẹp trai."

Hạ Lục nghe thấy bạn cùng phòng tên Viên Oánh ở bên cạnh luôn lầm bầm lầu bầu nhắc mãi, khóe miệng gợi lên ý cười.

Đinh Tiềm hôm nay mặc một tây trang màu đen được thiết kế riêng, phối hợp với áo sơ mi cùng màu, không đeo caravat, cổ áo cũng được rộng mở, trông giống như hắc mã vương tử, nhưng lại có phần tùy ý cùng tiêu sái, đem đám nam sinh trong trường bỏ xa mười mấy con phố.

Sau khi khách quý đã đến đông đủ người chủ trì bước lên khán đài tuyên bố buổi diễn đàn chính thức bắt đầu.

Sau khi đọc diễn văn xong các đại biểu thay nhau lên khán đài phát biểu, người bên dưới thỉnh thoảng vỗ tay reo hò.

Diệp Tiểu Huyền lên khán đài đọc bản diễn thuyết sau đó tới lượt Đinh Tiềm.

Hạ Lục chỉ cảm thấy ánh đèn flash sáng đến chói mắt làm người ta không mở được đôi mắt, tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người Đinh Tiềm, tất cả ống kính đều nhắm vào anh.

Trong lòng Hạ Lục giống như sắp có một cuộc đại chiến diễn ra, có một loại áp lực làm người hít thở không thông.

Trong nháy mắt, khi Đinh Tiềm mở miệng Hạ Lục liền biết anh sẽ chinh phục mỗi người ở nơi này.

Ngoại trừ việc Đinh Tiềm có một loại khí độ tiêu sái lại thong dong cùng với bề ngoài đẹp trai vui mắt thì anh còn có giọng nói thật êm tai. Đó là giọng nói mà mọi cô gái đều thích, cho dù những lời anh nói đều là thuật ngữ chuyên nghiệp thì nó cũng không hề làm giảm đi sự quyến rũ trong lời nói của anh.

Anh giống như một loại từ trường sống, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Trời cao đối với người đàn ông này quả thật không tệ, đã cho anh một vẻ ngoài đẹp trai lại còn cho anh một cái đầu thông minh.

Dùng đại não chinh phục thế giới, anh vẫn luôn hướng tới giấc mơ này và đang từng bước thực hiện nó.

Lần đầu tiên Hạ Lục nghiêm túc quan sát Đinh Tiềm, mới phát hiện mị lực của anh toả ra khắp nơi.

Đơn giản nói qua quá trình bản thân gây dựng sự nghiệp, Đinh Tiềm dùng nhiều loại ngôn ngữ để bày tỏ quan điểm của mình đối với ngành này. Mỗi một quan điểm đều được anh nói một cách rõ ràng và đúng trọng tâm của nó, trong lúc đó ánh mắt anh sắc bén lại bay về phía xa.

Hạ Lục tin rằng các cô gái ở đây đều đang suy đoán xem người anh nhìn là ai? Có khi nào anh đang nhìn mình hay không?

Mười phút sau bài diễn thuyết kết thúc, Đinh Tiềm bước xuống khỏi khán đài.

Hạ Lục nghe thấy bên nữ phóng viên bên cạnh nói nhỏ. "Nhìn anh ấy tôi giống như bị điện giật."

Chú lại phóng điện lung tung rồi.

Hạ Lục ở trong lòng mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Nhìn thấy người chủ trì ở giữa sân nhắc nhở Hạ Lục mới ý thức được buổi diễn đàn sắp kết thúc, các cô phải sắp xếp cho cuộc họp báo tiếp theo.

Người chủ trì tuyên bố cho mọi người nghỉ ngơi nửa giờ.

Người ở đây như được đại xá, lập tức thả lỏng.

Bục đọc diễn thuyết được di chuyển khỏi khán đài. Khán đài một lần nữa được bố trí lại, trên đó có một bộ bàn ghế dài được đặt vào, trên bàn có tên của các vị khách, ánh đèn cùng với âm thanh cũng được điều chỉnh thích hợp.

Hạ Lục đang đặt micro lên bàn thì có người vỗ nhẹ lên lưng. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt, nghe cô ta tự giới thiệu thì mới biết là trợ lý của Đinh Tiềm.

"Đinh tổng đang chờ cô ở phòng nghỉ, cô mau tới đó đi." Trợ lý cười tủm tỉm nhìn Hạ Lục.

Hạ Lục ngây ngốc lên tiếng, chạy đi hai bước mới nhớ tới phải nói với Viên Oánh một tiếng, miễn cho các cô ấy cho rằng cô mất tích.

Hạ Lục mang theo thấp thỏm bất an đi đến phòng nghỉ dành cho khách.

Cô hít sâu một hơi đang chuẩn bị đẩy cửa thì đã có người mở cửa trước. Cô cả kinh cùng Đinh Tiềm mặt đối mặt.

"Vào đi." Đinh Tiềm nhẹ giọng nói.

Hạ Lục chưa từng nghe thấy giọng nói của người đàn ông nào dễ nghe hơn giọng nói của anh. Lần đầu tiên cô phát hiện giọng nói của một người lại có sức hút lớn như vậy.

Đi vào phòng nghỉ, Hạ Lục thấy trong phòng chỉ có hai người bọn họ cùng với người đàn ông tên Diệp Tiểu Huyền, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Diệp Tiểu Huyền đưa lưng về phía cửa gọi điện thoại, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mà Đinh Tiềm lại đứng gần ngay trước mắt, Hạ Lục đè nén cảm xúc bất an.

Ngoài ý muốn chính là Đinh Tiềm lại đưa cho cô một hộp giày. "Thay đi, chú biết cháu không quen đi giày cao gót."

Hạ Lục đã kinh ngạc lại rung động, không tiếng động mà mở chiếc hộp. Cô thấy bên trong có một đôi giày da màu đen với độ cao vừa phải, tuy rằng có gót nhưng không cao như đôi cô đang đi, bây giờ đi nó cô cũng sẽ không mệt.

Hạ Lục không nói chuyện, đem giày cao gót trên chân cởi ra rồi thay bằng đôi giày Đinh Tiềm đưa. Đi giày cao gót thời gian lâu, bỗng nhiên thay đổi một đôi thấp hơn cô phải đi hai bước mới thích ứng.

Nhìn thầy Đinh Tiềm đứng ở một bên nhìn chằm chằm chân mình, Hạ Lục rất muốn nói với anh rằng. "Chú nhỏ, hôm nay lúc chú đọc bài diễn thuyết quả thật rất đẹp." Nhưng lại ngại có người ở đây cô chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống.

"Đây là Hạ Lục đỉnh đỉnh đại danh phải không?" Giọng nói của Diệp Tiểu Huyền bất ngờ vang lên.

Hạ Lục nghe ra được ý trêu chọc trong giọng nói của anh ta. Thấy anh ta cùng Đinh Tiềm tuổi cũng bằng nhau, cô cũng không biết nên xưng hô như thế nào mới phải, thẹn thùng cười nói: "Xin chào chú Diệp."

Diệp Tiểu Huyền một trận cười sang sảng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy chế nhạo nhìn về phía Đinh Tiềm. "Cậu nghe xem cô ấy gọi tớ là gì?"

Ánh mắt Đinh Tiềm vẫn ôn nhu như cũ, thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Hạ Lục nổi lên một sắc đỏ nhàn nhạt thì vội nói. "Cháu mau đi đi, đừng để người khác tìm không thấy cháu."

Giọng nói cùng ánh mắt của anh đều khiến người khác mê say.

Hạ Lục không dám nhìn nhiều thêm một lúc. Sau khi rời khỏi phòng nghỉ cô mới thở hắt ra một hơi thật dài, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, vui vẻ chạy tới hội trường.

Bên trong phòng nghỉ, hai người đàn ông cùng nhau nói chuyện. "Cháu gái mà cậu cũng hạ thủ được?"

"Cũng không phải cháu gái ruột."

"Không nghĩ tới cậu thích chính là một cô gái dễ thương như vậy."

Đi tới khán đài, Hạ Lục nhìn thấy Viên Oánh mang theo vẻ mặt nôn nóng, vội bước nhanh tới.

Viên Oánh nhìn thấy Hạ Lục thì lập tức bắt lấy cánh tay cô. "Cuối cùng cậu đã trở lại, năm phút sau cuộc họp báo sẽ bắt đầu."

"Tớ biết, khách quý đều đang tới, chúng ta đứng ở góc tường đợi lệnh đi." Hạ Lục hữu khí vô lực nói, đứng một ngày cô sớm đã kiệt sức.

Hai cô gái đi đến góc tường cùng với các cô gái khác đứng cùng nhau, sườn xám dài tới bàn chân mà Hạ Lục lại cao gầy bởi vậy cũng không có người nào phát hiện so với lúc trước cô bỗng nhiên thấp hơn một chút.

Thay một đôi giày thoải mái thì không còn giống như lúc nãy, tinh thần Hạ Lục trở nên phấn chấn hơn, cô ưỡn ngực thu bụng, bảo trì tư thế đẹp nhất.

Đinh Tiềm từ phòng nghỉ đi ra rồi vào phòng họp báo ngồi vào vị trí của mình. Tầm mắt của anh đảo qua thì nhìn thấy Hạ Lục cùng các cô gái khác đứng thành một hàng ở góc tường, hơi có chút ý cười.

Anh bỗng nhiên nhớ tới năm tuổi cô đã tham gia vào màn hợp xướng chào đón năm mới của trường, ở trên sân khấu cô cũng đứng thẳng tắp như thế này. Bởi vì nhảy lớp, tuổi của cô so với các nữ sinh trong lớp đều nhỏ hơn, vóc dáng không tính là thấp nhất nhưng đứng ở trong đám người kia cũng không cao bao nhiêu, vì thế cô đã nỗ lực đứng thẳng để bản thân không bị phớt lờ.

Vào kỳ nghỉ đông Đinh Tiềm đã trở về nước. Anh cùng cháu trai cháu gái đi xem cô biểu diễn.

Một đứa trẻ là con lai xen lẫn trong một đám trẻ Trung Quốc, câu chữ rõ ràng mà xướng lên. "Thiên chi nhai, hải chi giác, tri giao nửa thưa thớt." Trong trường hợp này ít nhiều vẫn có điểm kỳ quái, hơn nữa cái tư thế đoan chính kia cũng có chút cổ quái, điều này đã khiến cho anh phải cười nhạo từ lúc mở màn cho đến lúc kết thúc.

Hơn nữa anh còn cố ý ghi lại một đoạn bọn họ hát để làm tiếng chuông di động.

Đinh Tiềm rũ mi mắt, tùy ý chuyển động cây bút trong tay, lúc nghe được người chủ trì tuyên bố buổi họp báo chính thức bắt đầu anh mới ngừng hồi tưởng và đem suy nghĩ trở lại vấn đề chính.

So với buổi diễn thuyết lúc nãy thì không khí buổi họp báo thoải mái hơn nhiều. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, các vị khách quý cũng trả lời một cách cởi mở, không khí hiện trường vô cùng sinh động.

"Tôi rất vui vì hôm nay có thể ngồi ở chỗ này cùng giao lưu với mọi người. Đại học Nhạn Kinh là ngôi trường đã đào tạo ra nhiều người tài giỏi trong nhiều năm qua, tuy rằng tôi không học tại ngôi trường này nhưng đối với nơi này tôi rất có cảm tình, bởi vì nơi này không chỉ là ngôi trường mẹ tôi từng học mà bạn gái của tôi cũng đang học ở nơi này."

Lúc Đinh Tiềm đang trả lời vấn đề của phóng viên nào đó, bỗng nhiên nói một đoạn như vậy.

Trái tim Hạ Lục thiếu chút nữa nhảy đến cổ họng.

Không nằm ngoài dự đoán, có phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi với Đinh Tiềm, bạn gái anh ở khoa nào, học chuyên ngành gì?

Đinh Tiềm nhoẻn miệng cười. "Chuyện này tôi không thể trả lời, cô ấy vẫn là sinh viên, tôi không hy vọng cô ấy bị quấy rầy."

Các phóng viên biết điều không tiếp tục tìm hiểu.

Trái tim của Hạ Lục cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Gần một giờ sau buổi họp báo kết thúc, nhóm khách quý được dẫn tới khách sạn của đại học Nhạn Kinh chuẩn bị tham gia buổi tiệc tối.

Lúc Hạ Lục cùng bạn đang làm sạch hội trường thì trợ lý Đinh Tiềm lại lần nữa tìm tới.

Cô ta đưa cho Hạ Lục một tờ giấy.

Hạ Lục mở tờ giấy ra nhìn xem, trên mặt giấy viết số phòng của một nhà hàng nổi tiếng Nhạn Kinh.

Hít sâu một hơi, Hạ Lục đem tờ giấy nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Bận cả một đêm, nhân viên công tác cũng mang cơm hộp tới cho các sinh viên tình nguyện. Hạ Lục cũng đi qua nhận một phần, cùng các bạn học ngồi vây quanh trên mặt đất ăn cơm hộp.

"Ai, cậu đoán xem bạn gái của Đinh Tiềm học ở khoa nào?" Viên Oánh lặng lẽ hỏi Hạ Lục.

Hạ Lục cúi đầu. "Làm sao tớ biết được."

"Sao cậu lại không biết, anh ta là chú nhỏ của cậu mà." Lư Tiểu Huệ không biết từ nơi nào xuất hiện, nghe lén được cuộc đối thoại của hai, tới gần chen vào nói.

"Cái gì, cái gì...anh ta là chú nhỏ của cậu? Lục Lục, đây có phải là sự thật không?" Viên Oánh nghe thấy tin tức này, tròng mắt đều muốn rớt ra.

Hạ Lục cười cười. "Tuy rằng đúng là chú của tớ, nhưng tớ thật không biết bạn gái chú ấy học ở khoa nào."

Sợ các cô ấy không chịu buông tha, cô đành vẽ chân cho rắn. "Chú ấy có rất nhiều bạn gái, ai biết người được nhắc tới là ai chứ."

Viên Oánh cùng Lư Tiểu Huệ đồng thời thở dài một hơi, Viên Oánh lại nói: "Tớ biết mà, một người đàn ông cực phẩm như vậy sao có thể không có bạn gái."

"Chính là...chính là, cao phú soái sầu không phải là vấn đề tìm bạn gái, mà là hôm nay nên lật thẻ bài ai, tìm ai tới bồi." Lư Tiểu Huệ ở một bên phụ hoạ thêm.

"Không chỉ có giá trị nhan sắc cao, chỉ số thông minh cũng nghiền áp cả một đám người. Lục Lục, cậu cũng quá không trượng nghĩa, có một soái ca như vậy cũng không giới thiệu cho bọn tớ."

Hạ Lục cười cười, cúi đầu ăn cơm.

Cơm hộp này cũng không thể so với đồ ăn của nhà hàng Hà Phong Hiên, nơi đó mỗi ngày đều có rất nhiều người tới dùng bữa, cũng không biết chú nhỏ phải đặt trước mấy ngày mới được. Hạ Lục nghĩ tới tờ giấy kia, trong lòng tiếc hận.

Nhìn những nam sinh đi lại xung quanh nỗi tiếc hận trong lòng Hạ Lục lại lớn hơn, không thiếu những nam sinh lớn lên đẹp trai nhưng không có người nào có loại khí chất giống như chú nhỏ, từ thời niên thiếu chú ấy đã không giống người thường.

Bỗng nhiên nhớ tới người hàng xóm tên Hàn Mộng Mộng ở đối diện Đinh gia, có một ngày cô ấy đã khóc rất lâu rất lâu ở trước mặt chú nhỏ khi bị cự tuyệt. Hạ Lục sợ cô ấy nghĩ luẩn quẩn trong lòng cho nên vẫn luôn đi theo phía sau, theo cô ấy qua mấy cái phố, thẳng đến khi cô ấy dừng lại.

"Hạ Lục, sao em cứ đi theo chị vậy?" Hàn Mộng Mộng xoay người hỏi cô gái nhỏ.

Hạ Lục khi đó mới tuổi, vẫn là bộ dáng của một tiểu loli.

"Chị Hàn, chị đừng khóc nhé, đôi mắt của chị đều sưng lên rồi." Hạ Lục rất muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào. Đối với chuyện tình cảm nam nữ, cô vẫn chưa đủ lớn để có thể lý giải.

Hàn Mộng Mộng ngồi xổm xuống, ôm một tia hy vọng nhìn cô. "Là chú nhỏ bảo em đi theo chị sao?"

Hạ Lục lắc đầu. "Chú nhỏ cùng bạn học đi chơi rồi."

Chỉ một câu nói lại một lần nữa làm cho trái tim Hàn Mộng Mộng đau đớn.

Cô ấy mang theo thất vọng, miễn cưỡng vỗ vỗ vai Hạ Lục. "Em trở về đi, chị muốn ở một mình một lúc."

Hạ Lục ngẩng đầu nhìn Hàn Mộng Mộng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy phiền muộn, trong lòng lại nghĩ chị gái thật xinh đẹp a, da thì trắng tóc lại đẹp, nhưng vì sao chú nhỏ lại không thích chị ấy?

"Thôi, chị đưa em trở về vậy, nơi này cách nhà cũng một đoạn đường, vạn nhất em đi lạc đến lúc đó anh ấy lại muốn trách chị." Hàn Mộng Mộng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đưa Hạ Lục về Đinh gia.

Trên đường về nhà, hai cô gái một lớn một nhỏ cùng nhau nói chuyện. Hạ Lục lần đầu tiên nghe được lời đánh giá về Đinh Tiềm từ miệng một cô gái, anh có một loại khí chất không giống người thường, tự tin mang theo sự ngông cuồng, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác muốn gần gũi với anh, Hàn Mộng Mộng chính là nói như vậy.

Ta là thanh đều sơn thủy lang, thiên giáo lười chậm mang sơ cuồng...... Thơ vạn đầu, rượu ngàn thương, chưa bao giờ mắt thấy Hầu Vương...()

Hạ Lục nghe cô ấy lặp lại câu thơ này, nghe không hiểu ý nghĩa, càng không biết đây là chữ ký QQ của Đinh Tiềm, ngông cuồng là có ý tứ gì?

Bằng trực giác, cô cảm thấy ngông cuồng không phải là từ gì tốt, nhưng mà Hàn Mộng Mộng nói Đinh Tiềm ngông cuồng dường như lại không phải nghĩa xấu.

Sau khi về nhà, cô xem từ điển mới biết được, ngông cuồng chính là có những suy nghĩ và hành động ngược với lẽ thường đến mức như điên cuồng. Suy nghĩ một chút Hàn Mộng Mộng hình dung cũng thật đúng, tính cách Đinh Tiềm từ nhỏ đã bướng bỉnh, không thích theo khuôn phép cũ.

() Bài thơ: Giá cô thiên - Tây đô tác ( nguồn Thi viện)

Ta ở Thanh Đô miền núi sông

Trời sinh lãng mạn tính cuồng ngông...

Vui vạn bài thơ,

Ngàn chung rượu

Chẳng buồn để mắt bậc hầu vương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio