Anh em nhà họ Dữu mở đường đi trước, hét lên báo mọi người có thể đi qua.
“Phía trước là lăng mộ chính!”
Anh em nhà họ Dữu tiếp tục đi tới trước thăm dò một đoạn nữa, sau đó vội vàng chạy về, hào hứng nói với mọi người.
Bọn Vương Chiêu đợi Hàn Kỳ ra lệnh, lần lượt đi qua ao nước bằng xích sắt.
Cuối cùng chỉ còn lại người có Hàn Kỳ và Thôi Đào ở bên này, chợt có con dê chạy tới uống nước.
Vì nghe nói có thể nước này có độc nên tất cả mọi người đều nín thở chờ, đợi con dê uống nước độc rồi sẽ bị phát tác thế nào.
Nhưng chờ một hồi vẫn thấy chúng hoạt động như thường, tên nha dịch chưa qua kia đều thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra nước này không có độc, lội qua cũng được mà.”
Nha dịch Tôn Tri Hiểu vừa nắm lấy xích sắt chuẩn bị đu qua thấy thế bèn thả lỏng nét mặt, định thả xích sắt trong tay ra.
“Đi qua đi lại thế này phí sức quá, đúng lúc chạy lâu ta cũng hơi nóng, muốn giải nhiệt một chút, để ta bơi qua —”
“Có độc đấy.” Hàn Kỳ bình tĩnh chặn lời Tôn Tri Hiểu
Tôn Tri Hiểu nuốt một ngụm nước bọt rồi ngoan ngoãn nắm chặt xích sắt trong tay, vụng về đu sang bên bờ bên kia.
Nhưng có vẻ như hắn không quen với việc đu bằng xích sắt, tay ghì chặt dây xích, cả người bất động như con tôm chứ không cố gắng đu bằng sức.
Lúc xích sắt dao động với biên độ lớn nhất, hắn đã không tận dụng cơ hội để nhảy qua.
Cứ thế lần, biên độ càng lúc càng nhỏ dần, hắn gần như quay tròn ở tâm ao, lo lắng tới mức toát đầy mồ hôi.
“Sáu Tôn, anh do dự cái gì đấy, mau đu qua nhảy sang đấy đi!”
“Anh nhanh lên tí đi! Để lâu không nắm được nữa sẽ rơi xuống nước đấy.”
“Ta ta ta ta… Không được rồi, hay là để ta buông tay lội qua đi.”
Tôn Tri Hiểu chưa nói dứt lời, con dê mới uống nước chợt run bần bật ngã xuống đất, hét thảm vài tiếng be be rồi bất động.
Hắn trợn tròn mắt, cực kỳ kinh hãi nhìn mặt nước phía dưới, nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nắm xích sắt bắt đầu run lên.
Bỗng hắn bị trượt tay, trượt một đoạn, suýt chút đã rơi xuống ao.
Lúc này bọn Vương Chiêu lo lắng hướng dẫn Tôn Tri Hiểu cách đánh đu, giục hắn mau lên.
Tôn Tri Hiểu sợ sệt chuyền dây xích qua một vòng, nhưng vẫn không tài nào nhảy qua được.
“Ta ta ta… Ta không làm được… Ta sợ…”
Cuối cùng dưới sự cổ vũ và thúc giục của mọi người, Tôn Tri Hiểu cũng thành công đu qua được.
“Bình thường thì nhanh nhẹn như khỉ cơ mà, hôm nay bị gì vậy?” Vương Chiêu vỗ vai Tôn Tri Hiểu.
Hắn vẫn còn sốc chưa tỉnh lại được, lúc bị Vương Chiêu vỗ vai cả người cũng giật bắn lên.
Vương Chiêu thấy hắn như thế chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Hắn nghe nói thân thủ của Tôn Tri Hiểu không tệ nên mới xin tên này từ bên Thương tào Chu để giúp đỡ.
Sau đó bọn Thôi Đào và Hàn Kỳ đều đu qua.
Tôn Tri Hiểu lập tức nhận lỗi với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ hạ mắt nhìn hắn: “Sợ cái gì?”
“Tôi… Tôi nắm dây xích lại chợt nhớ tới chuyện khi bé chú mình treo cổ, trong đầu rất khủng hoảng, không biết nên làm gì ạ.” Tôn Tri Hiểu run rẩy giải thích xong, lại nhận tội với Hàn Kỳ lần nữa.
Vì hắn mà khiến mọi người bị trễ nải, hắn rất áy náy.
Thôi Đào đứng một bên quan sát Tôn Tri Hiểu, khóe môi hơi nhếch lên.
“Đi tiếp đi.” Hàn Kỳ không nhiều lời.
Lối đi ngày càng rộng rãi hơn, cuối cùng rộng tới trượng, con đường đá ban đầu cũng biến thành đường được lát đá xanh, bên đường có tượng thị vệ được khắc bằng đá, cứ cách thước lại đặt bức, nét mặt hung tợn, mắt trợn tròn, miệng toác ra, chúng mặc áo giáp, tay cầm vũ khí, đội nón lá, bày ra tư thế như một kẻ đang tức giận định xông vào chém đầu người khác.
Con đường rộng rãi này dẫn thẳng tới một cổng đá rộng trượng, dù đứng cách cổng đá này trượng nhưng vẫn có thể nhìn rõ trên đó có khắc một con rồng khổng lồ để phân biệt cửa mộ chính.
Toàn bộ cảnh tượng rất hùng vĩ, cực kỳ bề thế và uy nghiêm.
Hình rồng được khắc trên cổng không khỏi khiến người ta liên tưởng tới ngọc bội mà thằng nhóc nốt ruồi lệ kia đeo.
Cũng là rồng, quả nhiên có liên quan tới mưu phản ư? Chẳng trách Thiên Cơ Các lại tạo ra nhiều con thiêu thân như thế.
“Nhưng rốt cuộc chúng có thân phận gì mà dám làm ra những thứ này chứ?” Vương Chiêu hỏi.
“Vào trong khắc biết, bình thường trong mộ đều sẽ có đồ thể hiện thân phận của chủ nhân.” Hàn Kỳ nói.
Sau khi nhìn thấy con rồng kia, anh em nhà họ Dữu không thể kìm nén được sự hưng phấn trong đáy mắt, không cần biết chủ nhân ngôi mộ này là tốt hay xấu, phàm là có liên quan tới “mộ” thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ được chôn theo.
Vừa nhìn cái cổng khoa trương này đã biết bên trong ắt hẳn là một người hiển hách, phải tốn kém rất nhiều tiền của.
“Ở đây có mấy bức tượng đá hung thần canh gác ấy, có khi nào là lại có cơ quan không?” Mọi người nhìn con đường lát đá xanh rộng rãi mà hơi lo lắng.
“Chắc chắn là có.”
Anh em nhà họ Dữu lập tức nhắc mọi người cẩn thận, đừng tùy tiện bước lên.
“Vẫn chưa nhìn ra được đường đi, nếu có vật sống đi trước dò đường thì tốt quá.
vật thì lại càng tốt hơn.”
“Nhưng dê không qua được, giờ phải làm sao đây?” Bọn nha dịch nhao nhao lên, dù sao cũng không thể để người sống trở thành kẻ mạo hiểm được.
Vương Chiêu bèn chạy tới hỏi ý Thôi Đào và Hàn Kỳ, bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Ao nước độc đó nhìn thì đơn giản nhưng được bố trí rất khéo léo, ngăn cho những vật sống không phải con người đi qua, trừ khi có kẻ nào tay không giữ được con dê.” Thôi Đào thở dài.
Vương Chiêu tỏ vẻ đồng ý.
Hàn Kỳ nhíu mày.
“Nhưng tôi thì có thể.” Thôi Đào nói lại.
Vương Chiêu: “…”
Hàn Kỳ: “…”
Thôi Đào xin dây thừng, bảo Vương Chiêu đi với mình.
Đến cạnh ao nước, Thôi Đào bảo Vương Chiêu đứng đó chờ, nàng sẽ đi qua bắt dê.
Thôi Đào buộc chặt một đầu dây thừng vào tảng đá, đầu kia thì ném lên trời cuộn lấy xích sắt rồi kéo xích sắt tới, lập tức đu người qua bờ kia.
Vương Chiêu chờ ở đó có hơi bất an, dù hắn biết Thôi nương tử luôn làm được mọi chuyện, nhưng ôm dê sống qua cũng chẳng phải chuyện đơn giản, con dê chứ đâu phải con chó con mèo, nhẹ nhàng và nghe lời đâu chứ.
Chỉ chốc sau, Vương Chiêu thấy Thôi Đào dùng dây thừng tròng vào con dê.
“May là lùa cả đàn dê vào hang rồi nên cũng dễ tìm.” Thôi Đào lạc quan mỉm cười, tìm đúng huyệt vị trên người dê rồi đâm kim xuống, cả con dê đều ngủ mê.
Vương Chiêu kinh ngạc trợn tròn mắt, thế cũng được nữa à?
“Trị người dễ quá nên tôi có nghiên cứu qua súc vật.
Có lần tôi định nuôi dê béo để ăn, ai ngờ chưa kịp nếm thử vị ngon thì nó đã bệnh chết rồi, tiếc ghê.”
Vương Chiêu ngớ người ra, lập tức nịnh nọt gật đầu phụ họa.
Lý do hay đấy!
Thôi Đào lại lần lượt đu xích sắt đưa con dê qua, Vương Chiêu vững vàng nhận lấy, sau đó nàng cũng đu sang lần nữa.
“Thôi nương tử… Thật sự quá lợi hại.” Vương Chiêu đã mồm chữ O mắt chữ A rồi.
Vì để bảo đảm dê còn sống và tứ chi nguyên vẹn, có thể chạy nhảy nên không thể tay ném nó đi được, như thế rất có thể sẽ gây tổn thương cho con dê, cũng sẽ bị sức tay không đủ mà ném không đúng chỗ.
Nhưng tay kia phải nắm xích sắt, không thể nào dùng tay được.
Thế mà Thôi nương tử lại làm được!
Ban đầu nàng vác con dê lên vai, sau khi đu lên xích sắt thì dùng chân quấn lấy dây xích, tay ôm con dê dùng tư thế dựng ngược để ném cho hắn.
Thế này đúng là… Đúng là…
Vương Chiêu há to miệng, giờ phút này ngoài kinh ngạc ra hắn cũng chỉ còn kinh ngạc, tha lỗi cho hắn thiếu hụt ngôn từ, không thể nào dùng lời nói mà hình dung ra được.
Sau khi đánh thức con dê, Thôi Đào dắt chúng đi.
Bọn nha dịch đang chờ ở đó thấy cả con dê đều còn sống bèn vui vẻ, vội hỏi Vương Chiêu và Thôi Đào đã dùng cách gì.
Vương Chiêu đang định đáp lời thì Thôi Đào đã giành trước.
“Lực cánh tay của Tuần phủ Vương thật đáng kinh ngạc, khiến người ta bội phục!”
Bọn nha dịch nghe vậy liền liên tục tán thưởng Vương Chiêu lợi hại.
Bấy giờ Vương Chiêu mới nhận ra Thôi nương tử không tiện thể hiện trước mặt mọi người, nếu không sẽ rất dễ bại lộ thân phận.
Vì thế hắn cũng phải “bất đắc dĩ” nhận lấy phần công lao này, “khiêm tốn” với mọi người.
Anh em nhà họ Dữu đã dùng hòn đá ném vào phiến đá xanh, xác nhận những thứ nhẹ như đá sẽ không thể kích hoạt được cơ quan, phải có thứ gì đó nặng như con người đi bên trên mới được.
Lúc này họ thả con dê đi trên đường đá, xua nó chạy thật nhanh.
Ai ngờ dê mới đi được vài bước đầu đã bị cung tên bắn ra ngẫu nhiên bắn chết.
Anh em nhà họ Dữu lập tức chỉ lên vài phiến đá xanh trên đất, thì thầm với nhau một chút.
Bọn nha dịch đều nín thở nhìn hai anh em nhà họ Dữu.
Thấy vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng, tất cả mọi người đều ngờ rằng mọi chuyện không ổn.
Dữu đại lang lấy ra một chiếc ống nghe trúc từ trong túi mình đem theo, nhẹ nhàng đặt một đầu ống nghe xuống phiến đá xanh, đầu kia thì ghé lên tai mình, gật đầu với Dữu nhị lang.
Con dê sống thứ được thả ra, cũng không đi được mấy bước đã bị lưỡi dao trên trời đâm xuống.
Thực chất dao đó không hề đâm vào chỗ trí mạng của con dê, nhưng trên lưỡi dao có độc, con dê bị độc phát mà chết.
Sắc mặt anh em nhà họ Dữu lại càng nghiêm trọng, cả hai nằm sấp trên đất, quan sát những phiến đá xanh này.
con dê đi ra đều giẫm lên những phiến đá xanh này.
Rõ ràng đó là chỗ kích hoạt cơ quan.
Hai anh em lập tức đứng dậy, chẳng buồn phủi bụi trên người, chạy ngay tới nhận tội với Hàn Kỳ.
“Chúng tiểu nhân bất tài, không có cách phá giải cơ quan ở đây ạ.
Bình thường bố trí cơ quan đều rõ ràng, sẽ giữ lại – phiến để cho người đi qua an toàn, nhưng ở đây không có phiến nào an toàn cả.
Mục đích của nó là để đồ sát, không cho bất cứ kẻ nào đi qua cả.”
Vương Chiêu: “Một khi phá được cơ quan thì là an toàn rồi đúng không? Vậy chúng ta cứ chuyển vài tảng đá nặng rồi đập vỡ những cơ quan này đi?”
Dữu đại lang vội nói không thể, “Tôi vừa nghe thử âm thanh vận hành của cơ quan dưới đá rồi, rất phức tạp, hình như là cơ quan kép, một khi kích hoạt rồi chắc chắn sẽ lợi hại hơn cơ quan đầu tiên nhiều.
Hơn nữa trong tình huống bình thường, nếu cơ chế đầu đường quá dễ thì càng về sau sẽ càng nguy hiểm, nếu có bột độc hay nước độc gì đó rơi từ trên trời xuống thì mọi người không trốn nổi đâu, phải chôn cùng với chủ mộ đấy.
Ở đây trên dưới đều có cơ quan, bên trên lại càng không an toàn.
Những bức tượng đá này cũng có cơ quan, không nên mạo hiểm đụng vào.
Nếu có đường thì chắc cũng chỉ là bay qua mà thôi.”
Tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Sau đó lại có vài người thở dài, đã nguy hiểm như thế rồi nên không ai muốn đi thăm dò tiếp nữa, dù sao chỉ cần bắt giữ sạch sẽ đám người Thiên Cơ Các là được rồi mà.
“Chúng ta đã ở đây lâu như thế rồi cũng chẳng thấy tên áo đen nào tới, có khi nào chúng nghĩ chúng ta tới đây là chết chắc nên mới không tới không?” Có nha dịch bỗng nhận ra được vấn đề.
“Nếu chúng nghĩ chúng ta tới đây là chết chắc thì vừa rồi đã chẳng mai phục để đối phó làm gì rồi.
Lúc đầu khi chúng ta mới vào hang, chúng chỉ ẩn nấp, âm thầm phá hỏng ký hiệu mà thôi.
Ắt là chúng không nghĩ chúng ta có thể tới được mộ chính nên mới phục kích.” Hàn Kỳ suy đoán, “Ta đoán số người áo đen trong hang này không nhiều, rất có thể đó là đòn phản công cuối cùng của chúng.”
Mọi người nghe suy đoán này đều thở phào, ít nhất số lượng kẻ địch không nhiều, xem ra cũng là một chuyện tốt.
Thôi Đào nhìn hoàn cảnh xung quanh, nâng cằm nghĩ chắc chắn chỗ này không phải là ngõ cụt.
Vừa rồi Hàn Kỳ nói không sai, nếu vào đây là chết chắc thì đám áo đen đó không cần thiết phải ngăn cản giữa đường làm gì, hẳn là ở đây có đường có thể tìm ra được.
Bọn nha dịch Vương Chiêu liên tục hỏi anh em nhà họ Dữu có còn cách khác không.
Anh em nhà họ Dữu lắc đầu, họ đã nghĩ nát óc mà không tìm ra được.
Hàn Kỳ ra lệnh cho bọn nha dịch về trước, không cần tất cả phải ở đây mạo hiểm.
Lỡ như xảy ra tình huống như anh em nhà họ Dữu nói thì sự hy sinh này là quá lớn.
Vương Chiêu lập tức ra lệnh cho thuộc hạ rút lui, lại hỏi Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn không đi chung với nhóm thuộc hạ ạ?”
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, “Ừm” với Vương Chiêu một tiếng.
“Dù sao vẫn phải có người bảo vệ Thôi quan Hàn, có thể để tôi ở lại không?” Tôn Tri Hiểu áy náy nói, “Vừa rồi cũng do tôi mà khiến mọi người bị chậm trễ, tôi muốn làm gì đó để bù đắp lại.”
“Có thể hiểu được, không cần tự trách.” Hàn Kỳ lệnh cho Tôn Tri Hiểu cứ rời đi.
Tôn Tri Hiểu lập tức hành lễ với Hàn Kỳ, chân thành cầu xin chàng giữ mình lại để mình làm được chút chuyện gì đó.
Lúc này Hàn Kỳ mới đồng ý.
Anh em nhà họ Dữu trước khi đi còn dặn Hàn Kỳ phải thật cẩn thận, nếu không ổn thì đừng chạm vào, thật sự sẽ mất mạng đấy.
Vương Chiêu nghĩ một lúc rồi cũng muốn ở lại.
“Cái mạng này của tôi… Thật sự nguy hiểm lắm, tôi càng phải ở lại.”
Những lời này của Vương Chiêu thật ra rất dễ hiểu.
Ý hắn là cái mạng này là do Thôi Đào cho, nếu Thôi Đào gặp nguy hiểm thì hắn cũng phải ở lại.
Hàn Kỳ cũng đồng ý.
Mọi người đã rút lui hết, chỉ còn lại người là Thôi Đào, Hàn Kỳ, Tôn Tri Hiểu và Vương Chiêu.
“Có nghĩ được cách không?” Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ khẽ lắc đầu.
“Haizz, xem ra đây thực sự là ngõ cụt rồi, vậy Thôi quan Hàn cần gì phải phí sức ở đây nữa? Dù sao cũng là xử lý chuyện công vụ thôi mà, chẳng phải việc của riêng mình, Thôi quan Hàn cần gì phải liều mạng như thế chứ.” Thôi Đào vừa nói vừa dạo bước tới sau lưng Tôn Tri Hiểu, trực tiếp cắm một cây kim bạc khiến hắn ngất đi.
Vương Chiêu kinh ngạc: “Đây là?”
Ở đây có rất nhiều cơ quan, có thêm người thì thêm phiền, tất cả chúng ta đều phải chơi tới bến chứ.” Thôi Đào giải thích với Vương Chiêu.
“Hắn là nội gián ư? Hắn có vấn đề gì vậy?” Vương Chiêu hơi phản ứng lại.
“Thái độ vừa rồi khiến cho người ta hoài nghi, nhưng không có bằng chứng, đợi quay về điều tra là biết ngay thôi.
Tóm lại là không thể mạo hiểm dẫn hắn theo bên cạnh được.”
“Hẳn là đường ở trong này.” Hàn Kỳ đi tới gần một bức tượng đá, chỉ vào phần đỉnh mũ bằng phẳng của nó, “Ta chưa từng thấy loại mũ này trong sách.”
Hàn Kỳ đột nhiên bật nhảy lên.
Đây là cảnh mà Thôi Đào và Vương Chiêu chưa từng trông thấy lúc thường, sau khi nhìn thấy, cả hai đều đồng loạt nhíu mày.
Hóa ra người có văn hóa bật nhảy cũng chỉ có thể thôi, không có gì đặc biệt, nhưng chẳng hiểu sao lại hơi buồn cười nhỉ?
Sau khi tiếp đất, Hàn Kỳ quay đầu lại nhìn họ một chút.
Cả hai lập tức giả vờ nghiêm túc lại.
Vương Chiêu dùng nắm đấm che miệng ho khan rồi nói: “Nhưng anh em nhà họ Dữu đã nói rồi mà ạ, dưới tượng đá này cũng có cơ quan.
Hơn nữa đường đi thật sự dễ dàng vậy sao?”
“Bên trên có vết bụi và dấu giày.” Hàn Kỳ giải thích lại “kết quả” của cú nhảy vừa rồi.
“Quả nhiên vẫn là Thôi quan Hàn anh minh thần võ, phán đoán chính xác, nhìn rõ mọi thứ!”
Thôi Đào lập tức ca ngợi nhưng lại bị Hàn Kỳ liếc xéo một cái.
“Sau khi trải qua những thứ phức tạp, mọi người đều thường nghĩ mọi thứ theo hướng phức tạp hơn, nhưng ở đây lại là “phức tạp quá hóa đơn giản”.
Chiêu này rất hay, thấu tận lòng người.”
“Tôi thấy trên đất không có vết hằn, hẳn là không thể di chuyển hay chuyển động nó được, vậy phải làm sao? Nếu nhảy qua thì phải có khinh công mới được.
Người của Thiên Cơ Các đều biết võ, chuyện này với chúng không mấy khó khăn.”
Vương Chiêu nói ra suy đoán của mình, thấy Thôi Đào và Hàn Kỳ đều không có ý kiến gì bèn dẫn đầu nhảy lên trên tượng đá.
Thôi Đào định lên tiếng ngăn cản nhưng không kịp.
Sau khi Vương Chiêu đặt một chân đứng cân bằng trên đầu tượng một lúc lâu, thấy xung quanh đều yên tĩnh nên cũng khẽ thở phào, lập tức nhảy sang đầu bức tượng thứ , cứ thế nhảy thẳng tới trước cổng đá.
Lúc cả ba đều đã tới trước cổng đá khắc hình rồng, Thôi Đào và Vương Chiêu vội tìm cơ quan mở cửa.
Cổng đá lớn thế này thì không thể dùng sức người để đẩy ra được.
Hình rồng chạm trổ trên cổng đá rất nổi bật, con rồng khổng lồ sinh động như thật, che kín từ bầu trời đầy mây xuống mặt đất, cái miệng lớn đang mở có một viên ngọc tròn, nhưng hạt ngọc này lại không phải là đồ điêu khắc.
Hàn Kỳ đi thẳng tới ấn vào hạt ngọc một chút, cơ quan được khởi động, một quả cầu trồi ra, cổng đá cũng từ từ hé mở.
“Bức đồ này là Rồng Bay Nhả Ngọc, ngụ ý của quý từ trên trời rơi xuống.”
“Chẳng lẽ ở đây không phải mộ mà là nơi cất giấu kho báu gì sao?” Thôi Đào hỏi lại.
Hàn Kỳ chưa kịp trả lời thì cổng mộ đã mở ra, đủ để người đi qua.
Cả ba lập tức đi vào, thấy trong ngôi mộ chính rộng rãi có đặt một cỗ quan tài bằng đá, trên đó cũng khắc hình rồng nhả ngọc.
Rõ ràng đây đúng là một ngôi mộ.
Thôi Đào thấy trong mộ có tranh tường, vội vàng chạy tới thưởng thức rồi cảm khái: “Cứ nghĩ ở đây chôn cất từ tiền triều họ Lý hoặc triều họ Triệu hiện tại thôi chứ, giờ xem ra hình như không phải thế rồi.”.