Tiếng bàn tính trong phòng vẫn không dừng lại, Bình Nhi căn bản không thèm để ý tới Vương tứ nương.
Vương tứ nương vẫn một mực hét lớn, thậm chí còn khiến người đi đường phải ghé mắt lại.
“Bình Nhi, cô mau tới xem đi, ta không lừa cô đâu, thật sự rất rất xấu đấy!”
Thôi Đào cẩn thận nhìn Vương tứ nương, thị mang đôi giày vải bồi trắng tinh, váy lụa xanh nhạt, chất vải bóng mượt, trên đầu đầy đủ trâm hoa bạc ngọc, trông còn phú quý hơn cả mấy tháng trước.
Có thể thấy cửa hàng làm ăn không tệ, mấy ngày nay thị sống khá giả quá nên ngày thường cũng mặc đồ đẹp mới tinh thế này.
Nhưng tính tình của thị vẫn không hề thay đổi, vẫn là kiểu mở miệng như ngứa đòn kia.
“Sao cô lại nói người ta như thế.” Cuối cùng Bình Nhi cũng bị tiếng hét của Vương tứ nương gọi ra, cô ta tức tối trừng mắt nhìn Vương tứ nương, sau đó lại nhìn theo Vương tứ nương tới Thôi Đào.
Sau khi nhìn rõ bộ dạng của “thiếu niên xấu xí” xong, Bình Nhi vô thức lùi về sau một bước, hơi loạng choạng, vươn tay vịn lấy khung cửa mới đứng vững lại được.
Vương tứ nương thấy phản ứng của Bình Nhi vội cười ha hả, “Nhìn đi, ta đâu có lừa cô, xấu thật mà!”
Thôi Đào giơ chân đá một cái vào bắp chân của Vương tứ nương, “Bảo ai xấu đấy? Ta đã nhịn hồi rồi, hồi này không nhịn được nữa đâu nhé.”
Vương tứ nương không ngờ thiếu niên vừa xấu vừa ngốc này cũng biết tức giận với mình, càng không ngờ hắn lại giơ chân đá mình.
“Chà, thằng nhãi này, dám đá bà mày à, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đúng không!” Vương tứ nương nói xong liền xắn tay áo lên, “Nói mày xấu thì thế nào, mày vốn xấu thật mà, không cho người ta nói thật à?”
“Vậy sao không tự đi soi gương rồi nói thật với bản thân mình đi? Ít ra ta chỉ xấu xí thôi, còn cô vừa già lại vừa xấu, tính tình còn kỳ cục nữa.
Ta đang tự hỏi người như cô sao lại còn can đảm sống trên đời đây này?” Xét về độc miệng thì Thôi Đào chẳng thua ai.
“Mày —” Vương tứ nương ưỡn ngực, thở hổn hển trỏ vào Thôi Đào, không hiểu sao hốc mắt thị lại tự nhiên đỏ lên, “Bà mày được tiên cô chăm sóc nên mới có can đảm sống tới bây giờ đấy, thế nào?”
Thôi Đào sửng sốt, sau đó cười, “Không sao, e là tiên cô đó cũng chẳng có gì hay ho, không biết dạy cô lịch sự.”
“Mày có thể mắng tao, nhưng không được mắng cô ấy!” Vương tứ nương chưa dứt lời đã giơ tay lên cao, định cho Thôi Đào một bạt tai.
Thôi Đào không nhúc nhích, Vương tứ nương sắp đánh tới mặt nàng lại đột nhiên chuyển hướng.
“Cô làm cái gì vậy! Nổi điên à! Tự nhiên đứng ngoài đường trêu chọc người ta làm gì!” Bình Nhi cố gắng đẩy Vương tứ nương ra sau, nói xin lỗi với Thôi Đào.
Thôi Đào bước vào trong cửa hàng.
Bình Nhi thấy thế vội đi theo tiếp đón, mời Thôi Đào ngồi xuống, dâng trà cho nàng rồi tiếp tục nhận lỗi.
“Gần đây cô ta bị điên đấy, thường xuyên như thế, có hơi bất thường, khách quan đừng thấy lạ nhé.”
Vương tứ nương vẫn không cam tâm, định đuổi tên thiếu niên xấu xí này đi nhưng bị ánh mắt của Bình Nhi đánh lại.
“Đã không phải người bình thường thì càng không nên để cô ta tới đây tiếp khách.
Ta chưa từng thấy ai làm ăn như các cô hết, thấy không ai đưa phiền tới thì tự các cô tìm phiền đúng không?”
“Xin lỗi cũng đã xin rồi, mày còn muốn sao nữa, mau đi đi!” Vương tứ nương không nhịn được mà nói.
“Cô gọi đây là xin lỗi ư?” Thôi Đào nhấp một ngụm trà, cố tình nhìn Vương tứ nương, “Qua đây cúi đầu với ta cái, nói xin lỗi lang quân, tôi biết sai rồi, thế mới là xin lỗi chứ.”
“Mày nói cái gì?” Vương tứ nương trợn tròn mắt, ánh mắt như đang muốn giết người, đầy sát khí nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Hóa ra không chỉ có xấu, già, tính nết kỳ cục mà còn bị điếc cơ à?” Giọng điệu Thôi Đào rất cợt nhã, âm cuối còn hơi cao, nghe ngữ điệu cả câu rất phản cảm.
“Tao sẽ giết mày!” Vương tứ nương tức giận tiện tay quơ lấy cây chổi lông gà trong cửa hàng, hùng hổ vung tới phía Thôi Đào.
“Giết người phạm pháp đấy,” Thôi Đào bình tĩnh nói, “Vậy ta phải tới phủ Khai Phong báo quan rồi.”
Tất nhiên Bình Nhi không thể đứng trơ ra nhìn được, vội cản Vương tứ nương, trấn an thị, mắng thị mau câm miệng lại.
“Nó nó nó quá đáng quá, cô cũng nghe nó nói gì rồi mà.”
“Là cô gây sự trước còn gì, sao lại đổ lỗi cho người ta chứ? Chúng ta không phải người đúng!” Bình Nhi mắng thị không biết lễ nghĩa, nuốt hết những thứ Thôi nương tử dạy cho thị trước kia rồi.
“Đúng đó, các người không phải kẻ đúng.” Thôi Đào phụ họa theo.
Bình Nhi lại cười gượng xin lỗi Thôi Đào lần nữa, kéo Vương tứ nương lại cùng xin lỗi.
Vương tứ nương bỏ mặc Bình Nhi, thị không lên tiếng đã là cực kỳ kiềm chế rồi, muốn thị xin lỗi cái tên mặt xấu tâm cũng xấu này thì không có cửa đâu.
“Anh đừng chấp nhặt với cô ta nhé, tôi cúi đầu xin lỗi ngài cái.” Bình Nhi lập tức cúi đầu.
“Bởi vậy ta mới nói tiên cô gì đó đúng là không giỏi lắm, không hề dạy cho cô ta được gì, xem cái bộ dạng của cô ta kìa.
Cô cũng không cần nói gì với ta, cô ta căn bản không phải phát bệnh gì hết, chỉ dám làm mà không dám chịu, không có năng lực nhận lỗi mà thôi, đúng là khiến người ta cảm thấy xấu hổ thay.” Thôi Đào xoa tay, thản nhiên nói.
“Khách quan mắng cô ta là được, đừng có mắng người khác.” Bình Nhi tiếp tục cười làm lạnh.
“Ta thích nói ai thì nói người đó đấy, dù sao cũng chẳng phạm pháp, ta lại muốn nói cô ta không tốt, thế nào?” Giọng điệu Thôi Đào vẫn hờ hững.
Nụ cười trên mặt Bình Nhi vụt tắt, cả người cũng đứng thẳng lên.
“Tứ nương, đóng cửa!”
Vương tứ nương đã không kìm nén được nữa, lập tức đóng cửa cài then lại.
“Mấy người làm gì đấy? Dám đánh ta là ta đi báo quan nhé!”
“Bọn ta biết chuyện báo quan này, nếu không có bằng chứng thì phủ Khai Phong không thể bắt bọn ta được.
Hôm nay trong cửa hàng chỉ có người chúng ta, bọn ta đánh ngươi một trận, đánh ngất đi rồi ném ra chỗ khác thì chẳng ai chứng minh được bọn ta đánh ngươi hết, trừ khi là bọn ta tự thú.”
Bình Nhi cũng xắn tay áo lên, bộ dạng dịu dàng thanh tú ban nãy đã trở nên dữ tợn.
“Xem ra cô cũng được tiên cô kia dạy dỗ nhỉ.” Thôi Đào tỏ ra bừng tỉnh, “Vậy thì ta nói không sai rồi, tiên cô gì mà tiên, nên tự xét lại mình, dạy ra kẻ mất mặt như các cô.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mắng bọn ta thì được, không được phép đụng tới cô ấy!”
Bình Nhi và Vương tứ nương cùng tấn công Thôi Đào.
Thôi Đào linh hoạt tránh khỏi động tác của người, xoay người ra sau quầy, tiện tay nhặt luôn bàn tính trên bàn.
Nàng gõ bàn tính lên bàn, mép bàn tính nứt ra, từ hạt tính rơi vào tay nàng.
Tới lúc Vương tứ nương và Bình Nhi lại tấn công lần nữa, Thôi Đào tung người một cái phóng ra viên hạt tính, đánh trúng mông của Vương tứ nương khiến thị ôm mông hét lớn.
Vốn nghĩ tên thiếu niên xấu xí này chỉ là một kẻ lưu manh bình thường, không ngờ công phu không thấp chút nào.
Bình Nhi không dám chủ quan, dốc hết toàn lực đối phó Thôi Đào.
bên mới qua lại chiếu, Bình Nhi yếu thế phải lui về để né đòn của Thôi Đào.
Lúc Thôi Đào phóng ra hạt tính thứ , Bình Nhi bị đánh loạng choạng tựa vào tường.
Vương tứ nương thấy thế định đứng lên chiến đấu tiếp thì chợt có một cơn gió thổi bên tai, tới lúc thị nhận ra có thứ gì bay tới thì hạt tính đã phóng tới bức tường sát chỗ Bình Nhi đang đứng, sâu chừng tấc.
Đó chỉ là hạt trong bàn tính bình thường, làm bằng gỗ, không thể so với ám khí bằng sắt được vì mềm và dễ vỡ, mặt tường cứng hơn hạt tính rất nhiều.
Người có thể phóng hạt tính vào tường sâu như thế, có thể thấy công phu cực cao.
Đã nghèo còn mắc cái eo, xui chết đi được! Trêu chọc người đi đường mà lại gặp cao thủ rồi!
Vương tứ nương không phục, phải đánh trả.
Bình Nhi cũng vậy, định liều mạng xông lên.
“ người nhìn ra ta đang hạ thủ lưu tình mà còn định xông lên tìm chết à?” Thôi Đào khó hiểu hỏi.
“Dám mạo phạm tới tiên cô của tao, bà mày nhất định phải chết, thành ma cũng phải đánh!” Vương tứ nương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mở miệng là tiên cô này tiên cô nọ, mấy người có biết cô ấy thế nào không? E là người ta đứng trước mặt các cô mà các cô còn không nhận ra đấy.” Thôi Đào thở dài.
Cả hai nghe Thôi Đào nói vậy càng tức giận, nhìn nhau một cái, sau đó người quơ lấy bình sứ lớn đựng kem dưỡng tóc, người thì nhặt cái ghế lên, định cùng xông lên đánh Thôi Đào.
Thôi Đào thấy thế vội xua tay ra hiệu Bình Nhi đặt cái bình sứ xuống, dùng giọng thật nói: “Còn phải bán lấy tiền đấy.”
“Bà mày bồi thường được, không cần mày quan tâm.” Bình Nhi lập tức phản bác lại, nhưng cũng lập tức ngớ người ra.
Hình như cô ta nghe được giọng nói của Thôi nương tử thì phải? Nghe nhầm ư?
Vương tứ nương giơ cái ghế trong tay lên trên đỉnh đầu, hét lên “A a a” rồi đánh tới chỗ Thôi Đào.
Thôi Đào ném hết hạt tính trong tay về phía Vương tứ nương, thị bị dọa sợ vứt ghế ôm đầu rên rỉ.
Xong rồi! Xong rồi! Bị nhiều hạt tính đánh vào người như thế, chắc chắn người thị sẽ đầy lỗ máu, trông như tổ ong vậy.
Không ngờ thị lại chết như thế, nhưng thôi, chết cũng có thể làm bạn với Thôi nương tử!
Hạt tính rồi ồ ạt trên đất, lăn vài vòng rồi bất động.
Sau tiếng kêu thảm thiết của Vương tứ nương, trong phòng đột nhiên rơi vào một sự im lặng tới khó xử.
Vương tứ nương ôm đầu một lúc lâu mới ý thức được hình như mình không có cảm giác đau, thị cúi đầu nhìn ngực, bụng và cánh tay mình, đều nguyên vẹn, không hề có lỗ máu.
Thiếu niên xấu xí này hạ thủ lưu tình ư? Không dùng sức thật để đánh hạt tính vào người thị sao?
Trong lòng Vương tứ nương chợt có một cảm giác kỳ lạ, thị khó hiểu nhìn về phía thiếu niên xấu xí kia.
Bấy giờ nàng đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn Vương tứ nương, đôi mắt trong vắt sáng ngời, cong cong như vầng trăng, không thể nhìn lâu vì rất dễ bị hút vào đó.
Một cảm giác quen thuộc chợt xông lên não, Vương tứ nương đang nghi ngờ, chợt người Bình Nhi nghẹn ngào hỏi phía sau.
“Thôi nương tử, là cô ư?”
Thôi Đào cười, gật đầu rồi dùng giọng thật nói chuyện: “Là ta.”
Bình Nhi “Oa” một tiếng rồi bật khóc.
Lúc này Vương tứ nương mới để ý tới giọng nói của Thôi Đào, cả người thị như bị sét đánh trúng, ngớ người ra rồi kích động vọt tới trước mặt Thôi Đào, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Liên tục hỏi, thấy đối phương liên tục gật đầu, dùng giọng nói quen thuộc để trả lời, Vương tứ nương mới dám chắc chắn.
Thị vịn vai Thôi Đào bật cười, nhưng nước mắt lại giàn giụa.
“Cô —” Vương tứ nương nghẹn ngào nói, “Đầu thai nhanh vậy? Lại còn đầu thai xấu thế này nữa chứ? Không sao, đừng sợ, sau này chị em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, không gả được cũng không sao hết!”
“Vẫn phải kết hôn chứ.” Thôi Đào ôm lấy Vương tứ nương, khẽ vỗ lưng thị, hốc mắt cũng ướt theo.
May mắn lắm mới gặp được một người bạn tốt đối xử chân thành với mình, thật sự nàng rất may mắn.
“À đúng rồi, cô là một thằng nhóc xấu xí mà, muốn gả cho Thôi quan Hàn thì cứ gả đi, chị em bọn ta ủng hộ cô.
Nếu ngài ấy dám ghét bỏ cô, bọn ta sẽ liều mạng với ngài ấy!”
Ban đầu Bình Nhi khóc rất tợn, thế mà bị Vương tứ nương nói tới mức phải bật cười.
Cô ta đẩy Vương tứ nương ra, mắng thị: “Nói sảng cái gì đấy, Thôi nương tử có chết đâu mà đầu thai.
Không nhìn ra đây là hóa trang à? Thân hình không hề thay đổi, cô nhìn da cổ của cô ấy đi, trắng trẻo mềm mại thế cơ mà.”
“À, ta kích động quá nên không kịp nhìn kỹ.
Mềm mại ở đâu, ta xem thử nào?” Vương tứ nương cũng hé chỗ cổ áo của Thôi Đào ra nhìn với Bình Nhi, “Chà —”
Bốp! Bốp!
Thôi Đào đẩy tay cả hai ra, túm chặt cổ áo mình, “Vừa có chút cảm động đã bị người phá hết rồi, tránh xa ta ra!”
Vương tứ nương không chỉ không đi mà còn ghé tới cổ Thôi Đào hít sâu một hơi, “Mùi thuốc à! Dù cố tình che giấu nhưng mùi vẫn rất thơm.”
“Lưu manh.” Thôi Đào đẩy Vương tứ nương ra.
Bình Nhi che miệng cười: “Cuối cùng người may mắn nhất vẫn là Thôi quan Hàn nhỉ!”
Vương tứ nương và Bình Nhi nhìn nhau, người luôn cãi nhau thế mà giờ lại tâm linh tương thông, cùng ăn ý nghiêm nghị thẩm vấn Thôi Đào, bắt nàng khai ra ngọn nguồn mọi chuyện.
“Hóa ra là giả chết, thế mà đến cả bọn ta cô cũng giấu giếm! Uổng công bọn ta xem cô là chị em tốt! Cô có biết ta với Bình Nhi đau lòng, chảy bao nhiêu nước mắt vì cái chết của cô không hả!” Vương tứ nương nghe nói chỉ có Hàn Kỳ biết chuyện, cha mẹ Thôi Đào sau khi chở quan tài về nhà họ Thôi cũng mới biết, họ oán trách Thôi Đào độc ác, giấu giếm nhiều người như thế, thậm chí giấu cả cha mẹ của mình.
“Chính vì là chị em tốt và quá thân nên càng phải giấu, nếu không sao lừa được kẻ khôn trốn trong bóng tối chứ?” Thôi Đào liên tục xin lỗi, nói rằng tháng tới nàng sẽ bao cơm nước của cả hai hết, tùy ý họ gọi món.
“Thế cũng tạm được.” Vương tứ nương thở dài, “Nhờ tay nghề của cô tốt đấy, nếu là người khác thì chút cơm này không thấm vào đâu đâu!”
“Rất cảm ơn ạ!” Thôi Đào ngọt ngào cảm ơn.
Vương tứ nương và Bình Nhi đều hết cách, không nói tới chuyện khác, Thôi nương tử làm nũng đúng là khiến người ta không cách nào từ chối nổi.
…
Trước khi Hàn Kỳ diện thánh đã có người trong cung báo cáo lại việc chàng bị trúng độc, vì thế chàng được đặc cách ngồi xe lăn để diện thánh.
Bọn Lữ Di Giản nghe Hàn Kỳ đã tiêu diệt được tổng đà Thiên Cơ Các đều khen chàng lập công lớn trước mặt Hoàng đế.
Thượng thư Lâm nghe vậy cũng vội chạy tới, lúc đầu phụ họa ca ngợi vào câu, sau đó bắt đầu hỏi quá trình Hàn Kỳ tiêu diệt Thiên Cơ Các, chuyện chàng trúng độc, thổn thức đau lòng một hồi bèn chủ động thay chàng thỉnh công với Hoàng đế.
“Ai ngờ một tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ lại là tàn dư của tiền triều cơ chứ.
Thiên Cơ Các đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ qua trăm năm, huấn luyện thích khách nội gián, thậm chí còn lớn gan làm ra chuyện bắt cóc sứ đoàn nước Liêu, phản nghịch với Triều đình, ắt có lòng dạ xấu xa.
May mà Thôi quan Hàn anh minh, tiêu diệt đám giặc hung ác này trong lần, diệt trừ cho Triều đình mối đe dọa ngầm!”
Triệu Trinh gật đầu khen Thượng thư Lâm nói rất hay, lập tức hạ chỉ phong thưởng cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ phải lĩnh chỉ tạ ân, không thể ngồi trên xe lăn được.
Lúc chàng đứng dậy đã lảo đảo suýt ngã, may có Ngự sử Tống bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ giúp.
Dù vậy trên trán chàng vẫn túa ra một lớp mồ hôi.
Mọi người thấy thế đều hiểu chàng trúng độc tới mức không đi nổi nữa nên mới thành ra thế này.
Đợi Hàn Kỳ tạ ân xong, Triệu Trinh đau lòng dặn dò: “Ngồi đàng hoàng đi, chớ cử động nữa.”
Thượng thư Lâm nhìn Hàn Kỳ chằm chằm hồi lâu, không khỏi thở dài, thảng thán Hàn Kỳ là một thanh niên tài tuấn mà lại bị đám giặc Thiên Cơ Các kia hại ra thành thế này.
Thượng thư Lâm lại nhiệt tình thỉnh cầu Hoàng đế lập tức ban chết cho đám giặc loạn Thiên Cơ Các kia để răn đe.
“Vẫn còn phạm nhân chưa thẩm vấn xong.” Hàn Kỳ nói.
“Dù sao cũng đã tiêu diệt tổng đà của Thiên Cơ Các rồi mà.
Đám người này đã được huấn luyện đặc biệt, cực kỳ ngoan cố, không cần tốn thời gian cho chúng đâu, cứ trừng trị sạch sẽ theo luật là được rồi.” Thượng thư Lâm giải thích, “Những kẻ làm ra chuyện phi pháp đó thì tra ra được động cơ gì chứ? Đơn giản là vì tiền vì quyền thôi, chẳng có gì lạ.”
“Thần về kinh phục mệnh trước, sau đó mới tập nã nghi phạm và giải vào kinh ạ.” Hàn Kỳ nói với Hoàng đế mình có thể ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục thẩm vấn tội phạm trên đường vào kinh, nói không chừng trên đường đi sẽ có kẻ khai ra được đầu mối.
Vì thế dù phải tử hình ngay thì cũng chờ giải chúng vào kinh thành rồi hãy nói.
Hiện tại không có tội phạm ở kinh thành, chi bằng cứ chờ chúng vào rồi lại bàn tiếp.
Triệu Trinh đồng ý, thấy Thượng thư Lâm có vẻ như còn muốn nói bèn bảo: “Quyết định thế đi, không cần nói nữa.”
“Khụ khụ!”
Hàn Kỳ không nhịn được mà ho vài tiếng, lập tức xin lỗi Triệu Trinh.
Ho trước mặt thiên tử là thất lễ, mạo phạm.
“Hàn khanh không cần phải thế, ngươi đã hy sinh quá nhiều cho Triều đình rồi, đau lòng còn không kịp, há có thể trách ngươi được.” Triệu Trinh vội truyền gọi Quan y Từ Nguy tới chẩn trị cho Hàn Kỳ.
Từ Nguy là một vị Quan y trẻ tuổi khá nổi tiếng trong cung gần đây, vì có công chữa bệnh cho Thái hậu nên vừa được gia phong là Thượng Dược Phụng Ngự.
Trong lúc Từ Nguy bắt mạch cho Hàn Kỳ, trong điện yên tĩnh đến lạ thường, tất cả mọi người đều nhìn vào gương mặt bỗng nhíu chặt mày của Từ Nguy.
“Lần chẩn bệnh trước không tệ, độc mà Thôi quan Hàn trúng đã xâm nhập vào nội tạng rồi, cần chút thời gian để điều trị.” Từ Nguy lại hỏi Hàn Kỳ đã uống thuốc gì.
Hàn Kỳ bèn lấy ra bình thuốc từ trong tay áo đưa cho Từ Nguy.
“Thuốc này rất đắng, nhưng lại có hiệu quả.
May mà có phương thuốc này mới giữ được mạng của ta.” Hàn Kỳ giải thích, sau đó nhìn Từ Nguy chăm chú.
Từ Nguy đổ ra viên để kiểm tra, sau đó ngửi ngửi.
Hắn lập tức ngước mắt nhìn lướt qua Hàn Kỳ, sau đó mới đưa viên thuốc trong tay lên miệng nếm thử, nhíu mày một hồi rồi gật đầu: “Đơn thuốc này rất hay, dù vị đắng nhưng rất có lợi cho sức khỏe của Thôi quan Hàn.
Dân gian ắt có cao nhân, Từ mỗ tự thẹn không bì được.”
“Hàn khanh đã giúp trẫm dẹp đám giặc loạn, bị trúng độc lại phải nuốt đắng, lòng trẫm khó mà yên được.” Triệu Trinh nghiêm túc nói gì đó với sử quan phụ trách ghi chép bên cạnh, rồi lập tức nhìn về phía Hàn Kỳ và Từ Nguy, “Trẫm cũng phải nếm cái đắng của thuốc này.”
Bọn Lữ Di Giản vội can Triệu Trinh không thể làm thế.
“Chỉ nếm thử một chút thôi, không thể nào so được với nỗi khổ mà Hàn khanh chịu đựng được.
Thân là vua, nếu không biết cái khổ thì uổng công làm vua rồi.”
Bọn Lữ Di Giản liên tục xác nhận với Từ Nguy là thuốc viên này không có hại gì với người khỏe mạnh, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cho viên thuốc màu nâu vào miệng, lúc đầu Triệu Trinh hơi sửng sốt, sau đó từ từ mở to mắt, cuối cùng là nhíu chặt mày.
Hàn Kỳ ngồi thẳng người trên xe lăn khẽ gật đầu biểu đạt vẻ kính trọng.
Bọn Lữ Di Giản thấy Hoàng đế như thế, vội giục người trong cung mau đưa nước cho Quan gia, Quan gia đã bị đắng rồi!
Yết hầu của Triệu Trinh khẽ nhúc nhích, nuốt viên thuốc xuống bụng rồi uống ực tách trà được cung nhân đưa tới.
“Đúng là cực kỳ đắng!”
Triệu Trinh chắp tay sau lưng đi được vài bước, đột nhiên dừng chân, nhìn Hàn Kỳ bằng ánh mắt phức tạp rồi nói thêm một câu.
“Khó cho Hàn khanh rồi!”
————————
Triệu Trinh: Tuy ta là Hoàng đế nhưng thực sự khó mà miêu tả được tâm trạng hiện tại của ta lúc này..