Lúc Hàn Kỳ và bọn Lữ Di Giản, Thượng thư Lâm rời khỏi điện Thùy Củng, quan y Từ Nguy gọi chàng lại, hỏi chàng còn lại bao nhiêu viên thuốc.
Lữ Di Giản và Thượng thư Lâm nghe vậy cũng nhìn sang.
“Quan gia giao phó cho hạ quan phụ trách chăm sóc sức khỏe của Thôi quan Hàn ạ.” Từ Nguy giải thích với Hàn Kỳ, “Thôi quan Hàn có thể giao phương thuốc cho hạ quan để sau này hạ quan phụ trách điều chế thuốc.”
Lần này Hàn Kỳ về Tuyền Châu đã dùng lý do thăm mẹ, mặc quần áo nhẹ nhàng, lúc rời đi không khiến quá nhiều người chú ý.
Giờ chàng lại về kinh với tin đã tiêu diệt tổng đà Thiên Cơ Các, khiến mọi người cực kỳ bất ngờ và kinh ngạc.
Hiện tại mỗi một lời nói, hành động của chàng đều được chú ý, tất nhiên không thể tùy tiện như trước được.
Hơn nữa còn phải nghĩ tới việc tàn dư của Thiên Cơ Các có thể phản công bất cứ lúc nào, làm việc cần phải cẩn thận hơn.
Trước khi về kinh Hàn Kỳ đã gửi mật thư cho Quan gia để giải thích rõ ràng tình hình.
Quan gia biết chàng không hề trúng độc, lại phái Từ Nguy bắt mạch cho chàng ngay trước mặt chúng đại thần, rõ ràng Từ Nguy này là người thân tín của Quan gia.”
“Thuốc viên” trong bình sứ chỉ là kẹo viên, làm từ nước trái cây và đường.
Giờ Từ Nguy cố tình chạy tới hỏi chàng “đơn thuốc”, rõ ràng là đang ra hiệu cho chàng có thể mượn cơ hội này để đưa mật thư.
Rất có thể sau này Từ Nguy sẽ là người trung gian, lấy cớ bắt mạch xem bệnh để truyền lời giữa chàng và Hoàng đế.
Đây là một chuyện đáng mừng, chứng tỏ Hoàng đế đã cẩn thận hơn trước rất nhiều, biết né tránh tai mắt của thiên hạ.
Có vẻ như những cố gắng trước đây của chàng cuối cùng cũng có hiệu quả rồi.
Dù mấy tháng qua Hàn Kỳ vẫn luôn ở Tuyền Châu xa ngàn dặm nhưng mật thư gửi cho Triệu Trinh lại còn thường xuyên hơn cả lúc trước.
Quân vương hàng ngày trăm công nghìn việc, ngày nào cũng phải tốn sức lực để giải quyết việc nước.
Sợ nhất là lâu dần ý chí sẽ bị mài mòn, cộng thêm nghe nhiều người sàm ngôn mà không còn kiên định như trước nữa.
Hàn Kỳ giải thích tiến triển vụ án qua từng bức thư, thuyết phục Triệu Trinh là để hắn biết rõ phía sau vụ án này còn một bí mật khác nữa, tuyệt đối không phải chỉ tiêu diệt Thiên Cơ Các là có thể giải quyết được hết.
“Phiền Quan y Từ rồi.” Hàn Kỳ chỉ suy nghĩ những điều này trong chốc lát rồi lập tức đồng ý “yêu cầu” của Từ Nguy, yếu ớt nói cảm ơn hắn.
Lúc này Thượng thư Lâm đã đi theo Lữ Di Giản rời khỏi, nhưng lão vẫn cố tình đi chậm lại để nghe lén họ nói chuyện.
“Thôi quan Hàn có biết chất đặc biệt trong thuốc viên đó kỵ với củ cải nhất không?” Từ Nguy thấy Hàn Kỳ lắc đầu bèn vội giải thích, “Củ cải giáng khí, phá khí, với người bình thường thì tối đa chỉ khiến công dụng của thuốc bị giảm chứ không có gì đáng ngại.
Nhưng với Thôi quan Hàn mà nói thì lại tựa như rượu độc vậy, sẽ mất mạng đấy.
Phổi của Thôi quan Hàn đã bị chất độc xâm nhập rất nghiêm trọng, cực kỳ yếu ớt.”
“May mà mấy ngày nay ta không có ăn củ cải.” Hàn Kỳ thấy thi thoảng Từ Nguy lại nhìn vào tay áo trái của mình bèn lấy từ trong tay áo ra một bình sứ đựng thuốc nhỏ, đưa cho hắn, “Vậy phiền Quan y Từ giúp kiểm tra xem còn thứ gì phải kiêng cữ nữa không.”
Từ Nguy nhận lấy rồi cho Hàn Kỳ một ánh mắt.
Lúc Hàn Kỳ đi ra, Thượng thư Lâm đã mất tăm, không biết lão có hài lòng với những gì mình nghe được không nữa.
Vốn Triệu Trinh không thấy Thượng thư Lâm có vấn đề gì, lão là lão thần, khó tránh khỏi sẽ có lúc cố chấp, chỉ cần cuối cùng làm tốt việc thì hắn cũng không soi mói gì.
Nhưng vừa rồi, Thượng thư Lâm đã lấy chuyện tiêu diệt được tổng đà Thiên Cơ Các làm lý do để liên tục đề nghị tử hình ngay đám phạm nhân trước mặt mọi người để răn đe, điều này khiến Triệu Trinh không thể không nảy sinh nghi ngờ với lão được.
Hắn đã đọc kỹ báo cáo của Hàn Kỳ trên mật thư, những gì về Thiên Cơ Các thật khiến người ta kinh hãi.
Nhà kho trống rỗng ở chùa Thanh Phúc, còn có nhà kho gần như bị quét sạch ở tổng đà Thiên Cơ Các nữa, tất cả đều cho thấy Thiên Cơ Các đang âm thầm mưu tính chuyện lớn gì đó.
Thượng thư Lâm đã ở bộ Hình nhiều năm, xử lý hàng ngàn vụ án, chẳng lẽ còn không nhìn ra được vụ án này còn vấn đề khác phải điều tra sao? Gấp gáp xử lý hung thủ như thế để làm gì?
Chỉ một ả đàn bà như Tô Ngọc Uyển đã khiến vài tên quan viên mê mẩn, chỉ một quyển Khuyết Ảnh Thư đã khiến biết bao nhiêu người bán mạng cho chúng, ai mà biết được có khi nào trong Triều đình này cũng có nanh vuốt của chúng không chứ?
Người hầu Thành Tắc dâng “thuốc viên” vị trái cây mà Từ Nguy đưa cho Triệu Trinh, lúc này hắn vẫn đang nhíu chặt mày suy tư.
“Đây là?” Trong nháy mắt Triệu Trinh đã nhận ra, nhưng vẫn muốn hỏi duyên cớ.
“Thấy Quan gia thích ăn nên Thôi quan Hàn cố ý để lại hiếu kính Quan gia ạ.” Từ Nguy cung kính giải thích.
“Sao hắn lại biết ta thích ăn được?” Triệu Trinh lạnh mặt xuống.
Từ Nguy hoảng hốt vội quỳ xuống đất nhận tội, thành thật kể lại mọi việc vừa nãy, “Có lẽ là vì thần nhìn chằm chằm vào tay áo của ngài ấy nên Thôi quan Hàn mới hiểu ra ạ.”
Vì Từ Nguy nghe được Hoàng đế khen “thuốc viên” này ăn ngon nên lúc nói chuyện với Hàn Kỳ mới vô thức suy nghĩ xem có nên thay Quan gia đòi Hàn Kỳ kẹo viên còn lại không.
Gần tháng nay hắn bắt mạch cho Quan gia, phát hiện Quan gia hơi tức ngực và khó chịu, có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm.
Ban nãy Quan gia diễn màn giả vờ trúng độc với Thôi quan Hàn, hắn đứng nhìn nhưng trong lòng thoáng thả lỏng, cũng muốn thuận thế dỗ cho Quan gia vui hơn một chút.
Triệu Trinh nghe được lý do liền cười, “Thôi, bình thân.”
“Quan gia không giận chúng thần ư?”
“Một chân thành tình cảm; một thông minh tuyệt đỉnh, khéo hiểu lòng người mà.
Nếu thần tử đều như các ngươi thì sao có thể giận được?” Triệu Trinh ngừng cười, lấy một “viên thuốc” cho vào miệng, mùi quýt nồng nàn trong nháy mắt đã lan ra khắp đầu lưỡi, trong vị ngọt còn có chút hương bạc hà thoang thoảng.
Triệu Trinh biết Hàn Kỳ sẽ giả vờ yếu ớt rồi ngồi trên xe lăn để đến gặp mình, nhưng chẳng ngờ chàng còn dám mang kẹo viên giả thuốc này đến triều.
Lúc đó hắn còn nghĩ Hàn Kỳ vì giả bệnh mà uống thuốc đắng thật, gần đây hắn rất phiền lòng, bỗng nảy ra ý muốn nếm thử một chút, để xem xem trong miệng đắng hơn hay là lòng mình đắng hơn.
Ai ngờ vừa cho vào miệng đã thấy ngọt, hương bạc hà còn giúp tỉnh táo lại một phần nữa.
Cảm giác nếm được đồ ngọt mà phải giả vờ như chịu đắng trước mặt chúng thần khiến Triệu Trinh chợt cảm thấy hồi hộp như đang chơi một trò nghịch dại của trẻ con, giúp hắn quên đi sầu não, tâm trạng cũng thoải mái và sung sướng hơn.
“Ngon thật.”
Dường như đồ ăn ngon không chỉ mang lại cảm giác thỏa mãn mà còn đem lại những hồi ức vui vẻ, hắn không khỏi nhớ tới thuở mình hãy còn là một cậu bé ngây thơ thích ăn kẹo.
“Không biết là ai mà làm ra được món kẹo tinh tế thế này nữa.” Từ Nguy cũng nhớ lại mùi vị của viên kẹo này, lúc đầu cho vào miệng hắn cũng chợt giật mình.
“Còn là ai được nữa.” Có một người vợ giỏi nấu nướng đúng là tuyệt thật đấy.
Nhắc tới Thôi Đào, Triệu Trinh không khỏi cảm khái Hàn Kỳ quả là người có phúc.
Bình thường đã đẹp trai, tài trí hơn người rồi, giờ lại tìm được một người thương vừa thông minh lại còn đảm đang, biết nấu ăn ngon nữa.
Hắn thân là Hoàng đế, thế mà lại có chút hâm mộ chàng.
Những ngày nay Thôi Đào chỉ có thể làm “người chết”, không thể đàng hoàng đứng trước mặt người khác, phải chịu rất nhiều tủi thân.
Triệu Trinh thầm nhớ kỹ trong lòng, sau này sẽ hạ chỉ phong thưởng cho nàng thật nhiều.
Sau khi cùng Vương tứ nương và Bình Nhi ăn một bữa lẩu nóng hổi, Thôi Đào nhân lúc trời tối trở về nhà Hàn Kỳ.
Giờ Thôi Đào không thể ở nhà mình được nữa, đã dùng thân phận Sửu Đồng đi theo Hàn Kỳ thì phải dùng cho trót, nếu không sẽ càng khiến người khác hoài nghi.
Hàn Kỳ về muộn hơn Thôi Đào, chàng vừa đẩy cửa vào phòng đã thấy nàng gục trên bàn ngủ.
Chàng nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác mình đang mặc ra, đặt ở cạnh chậu than hơ ấm lên rồi mới từ từ khoác lại lên người.
Lúc chàng khẽ thu tay về, cổ tay bỗng bị một lực ghì chặt, bên cạnh vang lên một tiếng cười đắc ý.
“Lừa được chàng rồi.”
Hàn Kỳ véo khuôn mặt trắng nõn đã được rửa sạch sẽ của Thôi Đào, “Sao còn chưa ngủ đi?”
“Chờ chàng đấy.”
Thôi Đào bưng một bát cháo xương bò nóng hổi tới, bảo Hàn Kỳ mau nếm thử.
Khuôn mặt hơi phồng lên vì mỉm cười của Thôi Đào trông tròn trịa và dịu dàng, cực kỳ đáng yêu.
Hàn Kỳ giật mình, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút kỳ ảo, tựa như trong mơ vậy.
Cha chàng mất sớm, sức khỏe mẹ không tốt, phải ăn nhờ ở đậu trong nhà anh chị cả, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác.
Vì để mẹ không phải lo lắng nên chàng rất ít khi đưa ra yêu cầu, dù có chịu bao nhiêu khinh khi tủi nhục cũng đều nhịn không nói ra.
Lúc đó chàng thường một mình đọc sách tới khuya, trời lạnh, bụng rỗng, muốn một ngụm nước ấm cũng chẳng có.
Lớn hơn một chút, thi thoảng cũng từng mơ thấy cảnh mình lấy vợ sinh con, người vợ trong tưởng tượng của chàng trông như Thôi Đào vậy, giữa đêm khuya mỉm cười dịu dàng bưng tới cho chàng một bát cháo ấm.
“Ngoại hình thì sao, có giống với người chàng tưởng tưởng không?” Thôi Đào ôm mặt bằng tay, trưng ra cho Hàn Kỳ nhìn.
“Không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mỗi cảnh như thế, dáng vẻ thế nào cũng không quan trọng mà.” Hàn Kỳ thở dài.
“Cũng đúng, cháo mới quan trọng.
Chỉ lúc cần no bụng thì mới nghĩ tới chuyện lấy vợ thôi.” Thôi Đào cười bảo Hàn Kỳ mau ăn cháo khi còn nóng.
Trong cháo có cho thêm cẩu kỷ, đương quy và hoàng kỳ, không chỉ có mùi thịt thơm phức, vị ngon mà còn có tác dụng bồi bổ nữa.
Đêm khuya mùa đông mà uống một bát cháo xương bò thế này có thể xua tan đi tất cả đói khát và mệt mỏi.
Cộng thêm việc bát cháo được làm ra từ tay người con gái trong lòng mình, chỉ cần có nàng mỉm cười nhìn chàng dùng cơm thì mọi phiền não đều hóa thành hư không cả.
…
ngày sau, Lý Viễn cưỡi ngựa chạy tới phủ Hàn Kỳ lúc nửa đêm, gõ cửa ầm ầm rồi vội xông vào sân.
Lý Viễn vừa thấy Hàn Kỳ đã bật khóc.
Thôi Đào để ý trên ống tay áo của hắn còn vết máu đã khô lại thành màu đen.
“Có một đám người phục kích giữa đường để cướp tù, anh hai bị thương nặng rồi, sốt suốt cả đêm không biết có qua khỏi không nữa!” Lý Viễn quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Hàn Kỳ, xin chàng nhất định phải làm chủ cho anh em của mình, báo thù thay họ.
Hàn Kỳ bảo Lý Viễn kể chi tiết lại, “Ai bị cướp đi rồi? Còn bao nhiêu người bị thương nữa?”
“Lúc chúng tôi đang nghỉ chân ở nhà trọ Bạc Châu mà ra tay vào lúc đêm khuya.
Trong canh nóng có trộn thuốc mê, tất cả mọi người đều ngủ mê hết cả.
Lúc đó anh hai đang dẫn người trực, không uống canh nên đám giặc kia liền ra tay sát hại họ.”
Hàn Kỳ lập tức dẫn Lý Viễn đến phủ Khai Phong.
Thôi Đào thì ngồi một mình dưới mái hiên, ngước mắt nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời se se lạnh, lòng bồi hồi nhớ lại chuyện đã qua.
“Nhỏ tiếng một chút, đừng để bị phát hiện.”
“Im miệng đi, đứng cho vững vào.”
Phía Đông Nam truyền tới tiếng nói chuyện cực nhỏ, tai Thôi Đào tính nên vẫn phân biệt được đó là giọng của Vương tứ nương và Bình Nhi.
Đợi cho cả hai nhảy từ ngoài tường vào sân, Thôi Đào tựa vào tường lập tức hỏi tại sao họ lại tới đây.
Cả hai bị dọa khẽ run rẩy, thấy là Thôi Đào thì lập tức chạy tới than thở.
“Thôi nương tử cứu mạng với, có kẻ bắt nạt bọn ta!”
“Có có kẻ dám khinh các cô nữa cơ à?” Thôi Đào nhớ tới lần đấu với cả , sức lực hung ác như thế ai mà dám trêu chọc chứ?
người cùng gật đầu.
“Vậy thì báo quan đi.”
“Đã báo lần rồi, nhưng phủ Khai Phong không xử lý được chuyện này.”.