Sau vụ án thây khô ở lò nung, dân chúng đều ngại chỗ đó xúi quẩy nên không ai chịu mua đồ nung từ lò đó cả.
Chủ lò nung vốn định bán lò ra với giá thấp, nhưng hét giá – tháng vẫn không ai chịu mua.
Giờ lò nung đã thua lỗ đóng cửa mấy tháng, ông chủ phải bán nhà để trả nợ.
Vô Ưu đạo trưởng thương ông ta làm ăn khó khăn, đúng lúc Tam Thanh Quan lại đang mở rộng nên để ông ta phụ trách cung cấp gạch ngói cho Tam Thanh Quan.
“Chắc cũng chỉ có đạo quán, chùa miếu mới không kiêng kỵ chỗ từng có người chết thôi.” Lý Viễn thở dài, “Ông ta xui thật, không làm gì sai mà vì kẻ khác chôn xác trong chỗ của mình nên bị tịt đường làm ăn.”
“Đã vậy thì Tôn Tri Hiểu tới lò nung này làm gì?” Vương Chiêu bảo Lý Viễn đừng lạc đề, mau nói tới những điểm có liên quan tới vụ án đi.
“Em họ hắn làm việc ở lò nung, hắn đi tìm em họ để đưa cho gã phần cơm.
Nhưng chỉ là anh em họ thôi mà, cố tình tới đưa cơm cũng kỳ lạ.
Ta đã sai người giám sát em họ của Tôn Tri Hiểu rồi, chỉ chốc lát sau gã đã đi vòng ra sau lò nung, xách theo hộp cơm Tôn Tri Hiểu đưa cho mình quay về Biện Kinh.
Lần này chúng ta tóm được rồi! Mọi người đoán xem gã đi đâu?”
Vương Chiêu giục hắn đừng có thừa nước đục thả câu.
Lý Viễn: “Gã tới phủ Thượng thư, nhà của Thượng thư Lâm đấy!”
Nói thế thì Tôn Tri Hiểu là người của Thượng thư Lâm, vậy có khi nào Thượng thư Lâm cũng liên quan tới Thiên Cơ Các không?
Sau khi Tô Ngọc Uyển xảy ra chuyện, là Thượng thư Lâm đã dẫn đầu tiêu diệt Địa Tang Các.
Bề ngoài thì là tiêu diệt nhưng thực chất chỉ xuất binh cho có, giao chiến cho có, không thu được người và vật gì hữu dụng cả.
Sau đó phàm là chuyện gì của phủ Khai Phong có liên quan tới Thiên Cơ Các, Thượng thư Lâm đều tìm mọi lý do để cản trở.
Tuy nói rằng trước đây lão và phủ Khai Phong không hợp nhau, nhưng chuyện của Thiên Cơ Các lại càng như đang cố tình nhắm vào phủ Khai Phong vậy.
Giờ đào ra Thượng thư Lâm lại không khiến người ta quá ngạc nhiên, thậm chí còn có cảm giác kiểu “quả nhiên là thế”.
Quay tới quay lui, cuối cùng vẫn không có bằng chứng thuyết phục nào trỏ tới Triệu Tông Thanh được, tối đa cũng chỉ từ “đáng nghi” tới “đáng nghi hơn” mà thôi.
Nhưng điều này đã chỉ rõ rất có thể Triệu Tông Thanh là kẻ đứng sau lợi hại nhất, người kia bị lộ quá dễ dàng, trái lại rất lạ.
Cả hai lập tức điều tra tới tình hình hiện tại của Triệu Tông Thanh, tiến hành suy đoán tỉ mỉ.
Triệu Tông Thanh là con trai út của Quận công Diên An Triệu Doãn Thăng, cháu của Sở vương Triệu Nguyên Tá.
Mẹ Tô thị là vợ lẽ của Quận công Diên An, con gái của Hợp Môn Thông Sự Xá Nhân.
() Một bộ phận trong bộ máy nhà nước, gồm những người thông thạo về ngôn ngữ, thường là phiên dịch viên.
Từ năm tuổi, Triệu Tông Thanh đã được nuôi dưới danh nghĩa của mẹ cả, thuở nhỏ y đã thông minh như một người lớn, vi biên tam tuyệt, rất được vợ chồng Quận công Diên An yêu thương.
Sau này phu nhân Quận công bị bệnh dữ quấn thân, Triệu Tông Thanh tuổi nhỏ tài cao bèn xuất gia thành đạo một lòng cầu phúc cho mẹ cả, sau đó bệnh tình của phu nhân có chuyển biến tốt, ông nội Sở vương lại mắc bệnh nặng nên Triệu Tông Thanh lại tiếp tục cầu phúc, thành đạo tới nay.
() Thành ngữ bắt nguồn từ tích Khổng Tử đọc Kinh dịch khắc trên thẻ tre (thời đó chưa có sách nên khắc vào thẻ tre) nhiều đến mức mà những cái dây da trâu để buộc các thẻ tre bị đứt và phải thay ba lần.
Và ông vẫn than thở rằng không có đủ thời gian để học.
Sở dĩ y chọn tới đạo quán Thâm Châu để xuất gia là vì nguyên nhân, là phu nhân Quận công sinh ra ở Thâm Châu; là vì muốn rời xa Biện Kinh xa hoa ồn ã, rời xa hồng trần, dốc lòng tĩnh tu.
Có chuyện của Hàn Tống làm vết xe đổ, vì thế cũng phải tiến hành điều tra thật kỹ thân phận mẹ đẻ của Triệu Tông Thanh.
Mẹ đẻ của y tên là Tô Thúy Chi, là người bản địa Ung Châu, cha Tô Thúy Chi là Tô Quang Đức cũng ở Ung Châu trong nhiều đời.
Từ đời ông cố của Tô Quang Đức, người trong nhà đều làm việc trong công môn, đảm nhận chức Chủ bạ, Huyện thừa các thứ ở huyện.
Đến đời Tô Quang Đức lại có dã tâm muốn trèo cao hơn, ông ta tìm cơ hội để gả con gái Tô Thúy Chi đi làm vợ lẽ cho Quận công Diên An.
Nghe nói nhờ thế mà cuối cùng Tô Quang Đức cũng leo lên được một chức quan thất phẩm ở Biện Kinh.
Vợ Tô Quang Đức là Lưu thị xuất thân từ gia đình kinh doanh, lúc đó nhà họ Lưu kinh doanh một quán rượu có chút danh tiếng ở Ung Châu, thường xuyên qua lại với quan quý.
Cũng chính có người nhà họ Lưu mà Tô Quang Đức mới có cơ hội làm quen với Quận công Diên An.
Sau này nhà họ Lưu làm ăn lớn hơn, mở quán rượu ở Biện Kinh.
Trải qua vài chục năm kinh doanh, quán rượu này đã tiếng tăm lẫy lừng, là lầu Quảng Hiền mà các quan quý trong kinh thường xuyên ghé tới.
“Chẳng trách Triệu Tông Thanh lại thích hẹn người khác ở lầu Quảng Hiền, có tra ra được lầu Quảng Hiền này có vấn đề gì không?”
“Hiện tại chưa phát hiện được chỗ nào đáng nghi cả.” Từ tháng trước Hàn Kỳ đã gài người vào lầu Quảng Hiền rồi.
“Em còn nhớ lần Quan gia xem đô vật nữ cũng ở lầu Quảng Hiền.
Quán rượu loại thế chẳng trách kết giao được với nhiều quan quý trong kinh.”
Hàn Kỳ đồng ý, thấy lúc Thôi Đào cảm khái mắt bỗng sáng lên, còn nghĩ nàng đang ghen tị vì người ta mở quán rượu.
“Nếu em mở một quán thì lầu Quảng Hiền chẳng nổi danh được thế này đâu.”
Thôi Đào ngượng ngùng nói: “Không phải em đang ghen tị, tự nhiên nhắc tới lầu Quảng Hiền em lại nhớ tới Tô Hoàng Độc của trù nương Phương.”
Hàn Kỳ bèn sai người đi báo cho trù nương Phương chuẩn bị cơm.
Đợi cơm cũng phải mất một thời gian, Thôi Đào tiếp tục đọc những điều tra về tình hình nhà họ Lưu.
Ông ngoại của Tô Thúy Chi là Lưu Hỉ Khánh, năm tuổi đã từ Tiền Đường, Hàng Châu tới Ung Châu lập nghiệp, từ quầy trà ven đường tới tiệm thịt, dần dà ăn nên làm ra, tới khi già thì mở một quán rượu, đời sau thừa kế nghiệp cha, tới đời của Lưu Châu thì trở thành lầu Quảng Hiền.
Hộ tịch ở Tiền Đường, Hàng Châu của Lưu Hỉ Khánh có thể tìm ngược lại, trên cơ bản không hề có vấn đề gì, điểm duy nhất khiến người ta hoài nghi là vợ đầu của ông ta, Trương thị, lai lịch của Trương thị chỉ có lời giải thích mơ hồ, bảo là con gái mồ côi từ phương Nam tới.
Lưu Hỉ Khánh và Trương thị chỉ có đứa con gái, sau khi người kết hôn được năm thì Trương thị bạo bệnh qua đời, con gái cả Lưu thị của họ được nuôi lớn rồi gả cho Tô Quang Đức.
năm sau khi tang vợ, Lưu Hỉ Khánh tái giá, có với vợ kế đứa con, trừ con trai cả ra thì đứa con trai còn lại đều bỏ mình trong lúc tham gia quân đội.
Lưu Châu, ông chủ hiện tại của lầu Quảng Hiền chính là con cả của Lưu Hỉ Khánh.
Sau khi Lưu thị gả cho Tô Quang Đức đã sinh được trai gái, con trai cả đã chết yểu năm tuổi, con gái là Tô Thúy Chi, được gả cho Quận công Diên An làm vợ lẽ, sinh ra Triệu Tông Thanh.
“Tô Quang Đức cũng chỉ có mỗi người con gái là Tô Thúy Chi thôi sao?” Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ gật đầu.
“Chỉ có đứa con gái duy nhất, thay vì giữ ở nhà yêu thương hoặc gả làm vợ chính thức để nở mặt nở mày thì lại gả bà ta tới làm vợ lẽ cho Quận công Diên An, tàn nhẫn để bà ta chịu tủi thân sao? Bảo ông ta có dã tâm, đã tuổi đó rồi sao còn vội vàng chạy đi tìm thể diện làm gì chứ?”
“Tô Quang Đức có nhận đứa con trai làm con thừa tự từ chỗ anh em.”
“Nhưng cũng đâu phải con ruột, bắt rể cho con gái ruột chẳng phải tốt hơn sao?”
Thôi Đào viết quan hệ giữa tất cả nhân vật ra giấy, đánh dấu từ tên Trương thị, Lưu thị, Tô thị, cuối cùng là Triệu Tông Thanh, vừa đúng là dòng máu.
Có thể đưa ra một suy đoán táo bạo, có khi nào Lưu thị là “viên ngọc” trên bức tranh tường trong hang núi không? Tô Thúy Chi là “viên ngọc” kế tiếp? Triệu Tông Thanh mới thật sự là thiếu chủ, Thiên Cơ Các và Địa Tang Các đều đang trung thành hiến sức cho y.
Từ đó có thể nhận thấy khả năng Triệu Tông Thanh giết chết Tô Ngọc Uyển càng cao hơn.
Cũng chỉ có thiếu chủ chân chính giết chết Tô Ngọc Uyển mới khiến Hồng Y bên cạnh bà ta ngoan ngoãn nghe lệnh, tiếp tục nhắm vào phủ Khai Phong chứ không phải đi tìm hung thủ thật sự để báo thù.
Tài năng của Tô Ngọc Uyển tuyệt đối không tầm thường, dù bà ta có phạm lỗi thì cũng không phải không có cơ hội đoái công chuộc tội, sao Triệu Tông Thanh lại chọn giết chết bà ta chứ? Tô Ngọc Uyển loạng choạng, cả Địa Tang Các đều sẽ đổ.
Phủ Khai Phong tiêu diệt Thiên Cơ Các ngoài dự đoán khiến rất nhiều người kinh ngạc, nhưng hình như phản ứng của Triệu Tông Thanh lại hơi bình tĩnh quá thì phải? Tuy nói chúng đã phái Xuân Lệ ra, nhưng cũng chỉ nhắm vào mỗi chuyện Thôi Đào giả chết mà thôi.
Nếu trả thù phủ Khai Phong vì đã tiêu diệt Thiên Cơ Các thì chẳng có mỗi hành động nhỏ này đâu.
“Có lẹ y đang ủ mưu, chiêu lớn thật sự vẫn chưa lộ ra, giờ chỉ là vẻ yên bình trước khi cơn giông ập tới mà thôi.”
Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ có thấy sợ vì chuyện này không, nói không chừng một ngày nào đó kẻ địch sẽ đột nhiên ra tay đẩy mọi người vào chỗ chết đấy.
“Cá con rảnh rỗi nôn bùn, chẳng biết con cá lớn đang ở phía sau; cá lớn vẫy đuôi lao tới định đớp cá con, ai ngờ mình đang chui vào lưới.”
Vốn Thôi Đào còn có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy Trương Xương đưa cơm tới, lúc thấy các món ăn tỏa khói nghi ngút trên bàn, những lời đang muốn nói đã bị bỏ sang một bên.
Nói có thể để sau, nhưng đồ ăn mà để thì sẽ nguội mất.
Bữa tối có canh cá trích, nước canh trắng ngần, thơm phức, bên trên có rắc vào cọng rau thơm đang chao đảo, ngày mùa đông mà tìm được rau tươi xanh thế này cũng chẳng dễ.
Hàn Kỳ múc cho Thôi Đào thêm bát canh cá, lại gắp miếng Tô Hoàng Độc nàng thèm, còn có thịt trắng từ cánh gà, miếng thịt hươu, lại sợ nàng ăn thịt ngán nên còn múc thêm miếng cải ngọt từ canh gà.
Thôi Đào cắn Tô Hoàng Độc giòn tan, húp miếng canh cá trích cho vào miệng, ngon tới mức phải chậc lưỡi, nhưng ngại có Hàn Kỳ bên cạnh nên phải kìm lại, dù sao cũng phải giữ chút hình tượng trước mặt đối tượng của mình chứ.
Ăn uống no say, chùi miệng xong, Thôi Đào mới hỏi Hàn Kỳ có phải chàng là người tung lưới bắt cá không.
“Em bảo ai cơ?”
“Em nói —” Tất nhiên là chàng rồi!
Chưa kịp dứt lời đã nghe tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, sau đó là tiếng hỏi của Hồ thị.
Thôi Đào như chuột gặp phải mèo, lập tức nhảy dựng lại định chạy về phía cửa sổ sau, rõ ràng đang định nhảy cửa sổ chạy trốn.
Hàn Kỳ nắm chặt tay Thôi Đào, “Làm gì đấy?”
“Cô nam quả nữ ở chung phòng, không thể để người lớn bắt quả tang được.”
“Em không ở đây thì bà ấy không biết à?”
Thôi Đào nghĩ cũng đúng, lúc nàng làm Sửu Đồng đã ở chung với Hàn Kỳ trong cùng phòng không biết bao nhiêu lần rồi.
“Bà ấy không phải người cổ hủ đâu.
Hơn nữa em hy sinh vì bình yên của Đại Tống, có gì mà mất mặt.
Ai dám mắng em, ta sẽ mắng lại người đó.”
Người có văn hóa mà mắng người thì nghe đã thật.
May mà quan niệm dân gian thời này cũng khá cởi mở, người họ đã đính hôn rồi, lại còn vì việc công nữa, trước đó có “Mộc Lan tòng quân” được người đời ca ngợi, giờ cũng không tới mức thành lời ra tiếng vào được.
Nhưng không có thử thách cũng muốn tạo ra thử thách mà, hỏi thử một chút.
“Vậy nếu Hồ nương tử thật sự ghét em, mắng em thì chàng sẽ làm sao?”
Câu hỏi này không thua gì câu “Vợ và mẹ cùng rơi xuống nước sẽ cứu ai”, đều là câu hỏi trí mạng cả.
Dù có là hoa lang một bụng văn thơ, e cũng phải sợ “câu hỏi muôn thuở” thế này thôi, đúng không?
“Em quan trọng.” Hàn Kỳ không hề do dự, nói được làm được, đứng về phía Thôi Đào.
Thôi Đào kinh ngạc, bán tín bán nghi Hàn Kỳ là một đứa con bất hiếu, mà bất hiếu sẽ bị kết tội ở thời Tống đấy, “Chàng thực sự có gan mắng ư?”
“Ừm, mắng mẹ đã dạy ra một đứa con bất hiếu, có vợ quên mẹ.”
Thôi Đào phì cười, “Chà, nói tới nói lui vẫn là em sai chứ gì? Nhưng em lại thích câu trả lời này.
Yên tâm, vợ tương lai của Lục lang chắc chắn sẽ xót Lục lang, không để Lục lang làm con bất hiếu đâu.”
“Ta biết mà.” Hàn Kỳ đáp.
“Vậy là những lời ban nãy Lục lang nói chỉ để dỗ em thôi à?”
“Giả thiết ban nãy của em còn không tồn tại nữa đấy.”
Thôi Đào và Hàn Kỳ nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
Cả hai cùng đón Hồ thị vào phòng.
Hồ thị thấy Thôi Đào bèn đưa tay nắm tay nàng, cẩn thận quan sát Thôi Đào một phen rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đều là lỗi của ta, nghĩ không chu đáo nên tự ý làm việc ngay lúc này, cho người mới vào phủ, suýt chút đã hại mạng con rồi! May mà con bé con thông minh, kịp thời phát hiện, nếu không ta —”
Hồ thị nói tới đây thì vành mắt đỏ hoe, buồn bã rơi nước mắt.
Thôi Đào vội dỗ Hồ thị ngồi xuống, bảo bà đừng buồn nữa, “Đại nạn không chết tất có phúc ạ, những ngày sau này đều sẽ tốt hết cả thôi mà.”
“Đúng đúng đúng, đều ở sau này cả.” Hồ thị vừa lau nước mắt vừa nói với Thôi Đào, “Bé ngoan, bắt con phải tủi thân lâu như thế rồi.
Ta đã bảo lúc trước con chữa bệnh cho ta đã thấy có gì đó không tầm thường rồi, nhưng lúc đó không hiểu tại sao, tựa như rất có duyên vậy, hóa ra chúng ta đã được định sẵn là mẹ chồng nàng dâu rồi.”
“Lần đầu tiên con thấy Hồ nương tử xinh đẹp như thế đã nghĩ nhất định phải khiến ngài trở thành mẹ chồng của mình mới được, nếu có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như Hồ nương tử thì tốt biết bao.”
Hồ thị được Thôi Đào dỗ tới cười không ngậm được miệng, làm gì còn nước mắt nữa, “Giống ta làm gì, giống đứa là được rồi.”
Phụ nữ dù bao nhiêu tuổi vẫn thích được người ta khen mình xinh đẹp, Hồ thị đang ở độ tuổi ngóng trông lứa sau, câu nói này của Thôi Đào tình cờ lại được bà thầm ghi nhớ trong lòng.
Không cần biết có phải đang dỗ bà không, bà nghe vào đã thấy nở hoa trong bụng, rất vui vẻ!
Hồ thị liếc nhìn Hàn Kỳ đang đứng yên lặng bên cạnh, nắm tay Thôi Đào thở dài: “Thấy con như thế này ta còn vui hơn cả khi nó thi đậu nhị giáp nữa.
Lúc nào rảnh chúng ta mau làm hôn lễ đi, ta không chờ nổi nữa rồi, muốn con nhanh vào nhà một chút.”
Thôi Đào cười đồng ý, thực ra nàng cũng chờ không nổi nữa rồi, muốn chiếm hời của người đẹp chết mất.
Hàn Kỳ nghĩ Thôi Đào đang vì mình mà lấy lòng Hồ thị, chàng thầm thề trong lòng nhất định sẽ yêu chiều nàng nhiều hơn.
…
Hôm sau, Thôi Đào được phục chức, sáng sớm đã chuẩn bị tới phủ Khai Phong để trực ban.
Chẳng biết có khéo hay không, nàng đi ra ngoài chưa bao xa đã thấy Mạc Truy Vũ ở cùng đầu hẻm Hoa Mai với mình.
Trước đó anh em nhà họ Mạc ở hẻm Hoa Mai lâu như thế mà Vương tứ nương và Bình Nhi chưa từng phát hiện ra.
Giờ Thôi Đào mới về ngày đầu, Mạc Truy Vũ đã cố tình xuất hiện.
Rõ ràng đây không phải tình cờ mà là cố ý, thậm chí có thể nói là có chút uy hiếp.
“Thôi nương tử, hóa ra cô cũng ở hẻm này ư? Nghe nói cô chết đi sống lại à, chúc mừng nhé!” Bộ quần áo màu trắng của Mạc Truy Vũ phất phơ trong gió lạnh.
“Sao không mặc thêm quần áo? Khoác thêm bộ lông cáo trắng lên cũng được mà, trong nhà có tiền thì thiếu gì thứ này?” Thôi Đào thấy hắn mà chỉ thấy lạnh, nàng dùng giọng điệu mẹ già dạy bảo con trai để hỏi Mạc Truy Vũ..