“Chỏ mỏ vào chuyện của người khác!” Mạc Truy Vũ khó chịu vặn lại, dùng hết sức kiên nhẫn mới không ra tay với Thôi Đào.
Thôi Đào cong môi, “Như nhau thôi.”
Con chó này đang ngầm mỉa mai hắn chỏ mỏ vào việc của người khác ư?
Mạc Truy Vũ lạnh lùng nhìn Thôi Đào chằm chằm, nhẫn nhịn vài lần.
Cuối cùng hắn khẽ xì một tiếng, sải bước bỏ đi trong gió Bắc đang gào thét.
Thôi Đào bĩu môi, “Vẫn sợ lạnh chứ gì, nếu không thì đi vội thế làm gì?”
Thấy bóng dáng của Mạc Truy Vũ phía xa xa cứng đờ, sau đó giảm tốc độ lại, rồi làm như chợt nhận ra mình không thể phản ứng theo lời nàng nói được, vội tăng tốc độ lên.
Thôi Đào quay lại đánh giá căn nhà của anh em nhà họ Mạc, diện tích tương đương với nhà của nàng.
Chuyện nàng ở hẻm Hoa Mai cũng chẳng phải bí mật, nhưng lúc anh em họ Mạc này tới ở trong hẻm lại là lúc nàng đang giả chết.
Theo lý thì anh em này cũng không biết nàng đang giả chết, việc chúng ở đây là nhắm vào nàng hay còn mục đích gì khác đây? Hay chỉ đơn giản là trùng hợp thôi?
Vừa rồi Thôi Đào loáng thoáng nghe thấy động tĩnh trong sân, đoán được có lẽ đang có người bên trong quan sát mình.
Nàng không bỏ đi mà chắp tay sau lưng dạo một vòng bên ngoài căn nhà, còn đứng bên tường nhảy vài lần, ngoi đầu lên nhìn lén.
Hành động này khiến người bên trong nín thở, có vẻ như không muốn để nàng phát hiện ra mình.
Thôi Đào cứ như thế trong nén nhang rồi mới khẽ ngâm nga rời đi.
Trong sân, Mạc Truy Phong phủi bụi đất trên áo bào, âm trầm nhíu mày rồi chắp tay sau lưng quay về phòng.
…
Thôi Đào vừa tới phủ Khai Phong đã bị mọi người vây quanh, bọn nha dịch đều cười hi hi ha ha chào nàng.
Bà đỡ Trương được biết tin Thôi Đào an toàn từ trước nhưng vẫn chưa nhìn thấy nàng.
Bà ta vội vàng chạy tới, túm chặt Thôi Đào cẩn thận xác nhận một phen rồi vui vẻ ôm lấy cánh tay nàng cảm thán rằng may mà không sao.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi, trở về đây là được! Mấy tháng nay không có cô ở đây, ta mệt sắp chết rồi!”
“Hóa ra là mong tôi về để san sẻ công việc với bà à?” Thôi Đào cười hỏi.
“Cũng không hẳn, còn mong tay nghề của Thôi nương tử nữa.
Mấy tháng nay Thôi nương tử không có ở đây, bụng bọn ta cứ thiếu thiếu thế nào ấy.”
“Khắp Biện Kinh nhiều món ngon như thế mấy người không mua đi, tham lam đồ của tôi làm gì, chẳng lẽ do tôi tặng đồ không lấy tiền à?”
Lời này của Thôi Đào đã khiến bọn nha dịch ồn ào lên, tất cả đều mặt dày đồng ý là thế.
“Cho không đã tốt rồi mà tay nghề của Thôi nương tử lại tuyệt vời, càng tốt hơn, gộp lại là tốt nhất rồi!”
Mọi người chỉ đùa nhau nói chuyện phiếm vài câu rồi lập tức giải tán để làm việc, ai nấy đều nghiêm túc làm nhiệm vụ của mình.
Thôi Đào đến gặp Hàn Tống để báo cáo phục chức.
Hàn Tống nhìn thấy Thôi Đào lần nữa, cảm giác như đang nằm mơ vậy, khó mà kiềm chế được cơn xúc động trong lòng mình.
Lúc biết Thôi Đào đã giấu giếm mình lâu như thế, Hàn Tống vừa tức vừa uất ức, nhưng nghĩ tới việc chỉ cần nàng bình yên thì mình có chịu đau khổ vài tháng cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng đây là lần thứ y nghĩ mình đã hoàn toàn mất đi nàng rồi, y không muốn trải qua thêm lần thứ nữa.
Vì thế lúc Thôi Đào nhờ y hợp tác thẩm vấn Xuân Lệ, Hàn Tống đã dùng hết thủ đoạn, nhất định phải bắt Xuân Lệ thành thật khai báo.
“Không ngờ vụ án Thiên Cơ Các lại phức tạp như thế, phía sau lại càng phiền hơn nữa, mọi người có thể bắt được anh em họ Mạc kia không?”
Thôi Đào lắc đầu, “Vẫn chưa tới lúc, phạm vi của vụ án này vượt quá sức tưởng tượng rồi.”
Ngày mùa đông, để sưởi ấm nên trong phòng có đặt chậu than, đúng lúc có thể đun trà.
Hàn Tống mời Thôi Đào nếm thử trà Long Phượng mình vừa pha xong.
Trong các loại trà được cống nạp, trà Long Phượng là loại quý nhất, Thôi Đào thấy trà này có búp tơ bàng bạc, hẳn là loại cực phẩm, cực kỳ quý giá.
Dù phủ Gián nghị có được ban thưởng chắc tối đa cũng chỉ được vài lạng, chia tới cho Hàn Tống lại càng chẳng bao nhiêu.
“Dù tôi thích ăn nhưng lại không hiểu trà, trà ngon vẫn phải để người biết nếm thì mới uống được.” Thôi Đào lịch sự từ chối rồi tạm biệt với Hàn Tống.
Hàn Tống buồn bã cười, tất hiểu lời của Thôi Đào là có ý gì.
Y vội đứng dậy tiễn, dặn Thôi Đào nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì y có thể giúp được thì nhất định phải tới tìm y.
“Không phải là tình cảm cá nhân mà là trách nhiệm của ta khi làm Phán quan của phủ Khai Phong.”
Thôi Đào đồng ý.
Đi được chưa bao xa, Chúc Chiếu đã chạy tới trước mặt Hàn Tống khẽ nói vài câu, Thôi Đào loáng thoáng nghe được hình như có nhắc tới Triệu Tông Thanh.
Thôi Đào bèn nhờ Lý Viễn nghe ngóng tình hình mấy tháng nay của Hàn Tống, trong thời gian nàng giả chết, Hàn Tống thường xuyên say rượu bên ngoài, chỗ thường nhất chính là lầu Quảng Hiền.
“Nếu Thôi nương tử lo cho Phán quan Hàn thì ta sẽ phái vài người theo dõi ngài ấy nhé?” Lý Viễn dò hỏi.
“Không cần đâu.” Thôi Đào hiểu rất rõ đám cấp dưới của Lý Viễn, theo dõi người bình thường thì được chứ giám sát Hàn Tống chắc chắn chưa bao lâu sẽ bị phát hiện ngay, kết quả không hay, chi bằng đừng làm.
Thôi Đào bảo Lý Viễn thay đồ đóng vai chưởng quỹ tiệm quan tài để cùng mình đi điều tra vụ án chôn xác ở lò nung.
Ông chủ lò nung trong vụ án thây khô tên là Kim Tường, đã kinh doanh ngành này gần năm rồi.
Nghe có khách tới, ông ta lập tức nhiệt tình chào đón Lý Viễn và Thôi Đào, sau khi giới thiệu sơ lược về tình hình lò nung với người, ông ta mời cả hai cứ thỏa thích tham quan.
Lý Viễn đi theo Thôi Đào tản bộ vài vòng trong lò nung rồi nói với nàng: “Ta thấy em họ của Tôn Tri Hiểu chỉ tình cờ làm ở đây thôi, lò nung này trừ việc từng xảy ra vụ án thây khô thì chẳng có gì khác lạ hết.”
Thôi Đào gật đầu, hiện tại nàng cũng chưa thấy có gì đặc biệt.
Kim Tường cười híp mắt đi qua.
“ vị thấy thế nào? vị cứ yên tâm, gạch nung từ lò nung chúng tôi rất cứng, bảo đảm không ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu đâu, gạch xây nhà qua trăm năm cũng chẳng hề gì hết.”
“Quả thực xem ra không kém, quan trọng nhất là rẻ thôi.
Dù sao bọn ta cũng làm cho người chết mà, không cần kiêng kỵ gì hết.”
Câu nói của Lý Viễn khiến Kim Tường lúng túng phụ họa theo, vụ án trong lò nung là vết thương đau nhất trong lòng ông ta, đã lâu như thế rồi nhưng nghe người ta nhắc tới vẫn có chút đau đớn.
Lý Viễn dời mắt nhìn sang người công nhân đang dùng xe gỗ vận chuyển gạch mới phơi xong, kinh ngạc thán một tiếng.
“Hả, gạch này hình như không ổn lắm nhỉ? Sao có vài cạnh có lỗ tròn kìa?”
Thôi Đào liếc mắt nhìn gạch trên xe, đúng như lời Lý Viễn nói, một số viên gạch có vài lỗ tròn nhỏ bằng ngón tay cái.
Kim Tường vội kêu công nhân dừng lại, nhặt viên gạch có vẻ vẫn còn nguyên trên xe, lúc nhặt ông ta xoay mặt gạch ra, mặt trước đó không lộ cũng có lỗ tròn.
Bây giờ mọi người đều biết hóa ra tất cả gạch này đều có lỗ.
Kim Tường cười giới thiệu: “Đây gọi là gạch ống, đừng thấy cái lỗ này nhỏ nhé, chỗ trống bên trong chắc cỡ nấm đấm đấy, đây là hình dáng mới gần đây tôi nghiên cứu được.
Đừng nghĩ gạch này rỗng ruột nên sẽ kém hơn so với gạch thường, thế này sẽ càng giữ âm, cách nhiệt và cách âm tốt hơn, đồng thời dùng ít vật liệu nên sẽ nhẹ hơn nhiều, dễ dàng cho vận chuyển.”
“Nhưng nếu rỗng ruột thì có chắc chắn không vậy?” Lý Viễn thấy khá mới mẻ nên có chút không tin.
Thôi Đào nói: “Nguyên lý giữ ấm cũng giống như một lớp lông thú vậy.”
“Hóa ra là thế,” Lý Viễn bỗng gật đầu, không khỏi khen ý tưởng của Kim Tường, “Nhìn thì đơn giản nhưng người bình thường lại không nghĩ ra được.”
“Haizz, tôi còn cách nào khác nữa đâu, mấy tháng nay chẳng làm ăn được gì, bán lò nung thì chẳng ai mua, chỉ có thể ở nhà tự mò mẫm mà thôi.
Giờ chỉ mong ý tưởng này có thể giúp tôi làm ăn khá lên một chút.” Kim Tường cười chắp tay với Lý Viễn và Thôi Đào, “Tóm lại dùng vị mua loại gạch nào thì tôi đều có đủ cả, hơn nữa còn cam đoan là giá thấp nhất đấy.”
“Được, vậy bọn ta về bàn nhau rồi báo lại cho ông.”
Sau khi rời khỏi lò nung, Lý Viễn nói với Thôi Đào, vụ án thây khô xảy ra trong lò nung đã khiến nhóm công nhân rời đi, gần tháng trước họ tuyển được nhóm người mới giá thấp, em họ của Tôn Tri Hiểu cũng nằm trong số đó.
“Có lẽ là vì chúng muốn tìm một công việc bình thường để che giấu thân phận mật thám của mình.” Lý Viễn suy đoán.
Thôi Đào lơ đễnh gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn trời
Bầu trời càng lúc càng âm u, mây đen như đang đè trên đầu, nhưng nhiệt độ lại ấm hơn hôm qua một chút, không hề có tí gió nào.
“Gió thổi báo hiệu sắp có giông bão, nhưng tuyết thì khác, càng yên tĩnh, càng đẹp đẽ sẽ lại càng lạnh thấu xương.”
Thôi Đào lờ mờ cảm thấy sự tĩnh lặng của Biện Kinh bây giờ cũng giống như thời điểm trước khi cơn bão tuyết đổ bộ vậy.
Lý Viễn phụ họa: “Đúng là thế.”
Lúc cả hai sắp tới Biện Kinh, quả nhiên tuyết đã rơi, lúc đầu còn nhỏ nhưng từ từ đã trở thành tuyết lớn.
người vào thành từ cửa Lệ Cảnh, đi trên phố Đông chưa bao lâu đã ngửi thấy mùi cháo thơm nức.
Mùi thơm xuất phát từ một quán cháo trên phố, thoạt nhìn có vẻ như là mới mở, diện tích không lớn, không có bảng hiệu, nhưng rất đông khách tới ăn.
Thấy chào của những người khách đang uống đều có chút bã màu cam, Thôi Đào bắt đầu vui vẻ.
“Cháo Chân Quân! Hiếm khi có lúc tiết kiệm được năng lượng ăn uống thế này, chúng ta mau tới làm bát đi.”
Dù sao có buồn bã cũng không hết chuyện được, chi bằng cứ ăn no rồi hãy tính, Thôi Đào lập tức nhảy xuống ngựa.
Lý Viễn ngửi mùi cháo thơm cũng thấy đói.
Đi một chuyến trong mùa đông rồi quay về, ăn bát cháo nóng hổi vào bụng thì còn gì bằng.
Cháo hòa quyện mùi quả mơ, như thể đang được ăn hương vị mùa xuân vậy.
Tựa như ngày xuân có nắng chiều ấm áp và dễ chịu.
Trong cửa hàng có không ít khách khó chịu vì đường đi xóc nảy, uống được bát cháo Chân Quân vào vừa giải khát lại vừa đỡ đói.
“Cháo vốn có tác dụng thông khí dạ dày, có lợi cho sức khỏe, ngày mùa đông trời hanh khô nên có rất nhiều người già phổi không khỏe, dễ ho khan, uống cháo Thần Quân này vào lại càng có hiệu quả thông thở.”
Thôi Đào nhớ tới Hồ nương tử nên lúc ăn xong vội mua về thêm phần.
Lý Viễn nghe nói vậy cũng mua thêm phần mang về nhà cho mẹ mình, mẹ hắn vào đông cũng dễ ho khan.
Hồ nương tử nhận cháo Chân Quân Thôi Đào đưa nhưng không thấy nàng nên trong lòng rất lo.
Đợi tới tối khi Hàn Kỳ về bà lại giục chàng vài câu, vợ ngoan vẫn nên cưới về nhà sớm một chút.
“Con trai cũng nghĩ vậy ạ.” Hàn Kỳ mỉm cười ấm áp đáp lại Hồ nương tử, nếm thử miệng cháo, “Tiết này mà còn mơ tươi thế sao?”
“Nấu từ hạnh khô nhưng ở tiệm khác lại không ngon được bằng.
Ta và trù nương Phương có suy nghĩ qua, không chỉ dùng quả mơ mà còn phải có mứt mơ nữa.”
Thế mới nói bát cháo phải có chút khéo léo mới hút được nhiều khách.
Nương tử tốt như thế, con không để ý chở che thì cẩn thận người ta chạy mất đấy!”
Hồ nương tử không kìm được lại giục Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bật cười, “Trước kia ngài đâu có thích lải nhải thế này.”
“Trước kia là nghĩ con lớn lên thế này thì cô gái gả cho con cũng chẳng kém nổi, ta không cần thiết phải nhiều lời làm chi.”
“Bây giờ thì sao ạ?”
“Giờ con ta lại…” Hồ nương tử rời mắt đi, mỉm cười với Hàn Kỳ bảo chàng đã không còn sớm nữa, vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi.
Hàn Kỳ thấy Hồ nương tử không muốn nói hết nên cũng không ép, nghe lời ngoan ngoãn cáo lui.
Trù nương Phương một bên không nghe được gì, bà ta và Hồ nương tử là chị em tốt, không giấu gì nhau nên cũng hiếu kỳ muốn hỏi.
“Giờ thì sao vậy?”
“Giờ nó trèo cao, còn không phải để ý thêm sao?”
“Người ngoài đều nói cả hai là Kim Đồng Ngọc Nữ xứng lứa vừa đôi mà, thế thì đừng nhắc tới việc ai trèo cao, bình đẳng nhau cả.” Trù nương Phương phản bác lại.
“Ngoài mặt thì xứng đôi, nhưng kỳ thực là Trĩ Khuê trèo cao đấy, cô bé đó không hề tầm thường chút nào, mỗi lần nhớ tới nó ta lại như đang nằm mơ.” Ánh mắt Hồ nương tử thoáng trầm xuống rồi lại lập tức tràn đầy ý cười, “Chung quy vẫn là con trai ta có phúc mới cưới được nó vào nhà.”
“Vâng vâng vâng, nương tử cứ yên tâm đợi ôm cháu trai đi!” Trù nương Phương vội đáp lời.
Hồ nương tử cười cười, “Chỉ cần bọn nhỏ bình an là được rồi.”
…
Sau đêm tuyết lớn, ngày hôm nay đã thấy tuyết dày đè gãy nhánh cây, suýt chút đẩy cửa không ra.
Sau khi tuyết ngừng rơi, nhiệt độ giảm mạnh, từng cơn gió lạnh buốt như dao cắt vào mặt người khác.
Trong ngoài kinh thành đều có rất nhiều nhà dân bị tuyết đè sập, thậm chí còn có không ít người bị đè bị thương.
Ngoài kinh nhà tranh chiếm đa số, tất cả đã sập không còn hình dạng gì, trong kinh lại có nhiều nhà mái đơn sơ, trong căn nhà có hơn người dân từ bên ngoài tới ở, nhà sập rồi họ cũng thành vô gia cư.
Giờ nếu không kịp thời sắp xếp cho những người dân này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hiện tại thời tiết đang lạnh, ở ngoài đường ít hôm chắc sẽ có người chết cóng mất.
Các vấn đề dân sinh đều do phủ Khai Phong phụ trách, phủ lập tức phái nhân lực đi điều tra đăng ký, xoa dịu các nạn nhân, dựng tạm lều vải trong và ngoài kinh để thu nhận không ít người dân vô gia cư.
Nhưng trong thời gian ngắn mà phải thu xếp đầy đủ trạm cứu hộ nạn nhân thì thật sự rất khó, phải cần nha môn các nơi giúp đỡ
Triệu Tông Thanh dẫn theo người của ti Nhai Đạo đích thân tới phủ Khai Phong, chủ động cung cấp nhân lực để giúp đỡ phủ Khai Phong cùng sửa chữa nhà cửa cho người dân.
Nhiệm vụ của ti Nhai Đạo là tu sửa tường thành và đường đi, bên họ có sẵn số lượng gạch ngói lớn, dưới trướng cũng có nhiều cấp dưới am hiểu việc đóng tường xây nhà.
Có họ giúp đỡ có thể nói là giải quyết được chuyện gấp gáp, giúp phủ Khai Phong giảm bớt không ít gánh nặng.
Thôi Đào và Hàn Kỳ khó mà không cảnh giác được, họ lo mục đích lần này của Triệu Tông Thanh chẳng tốt lành gì.
Nhưng lý do y chủ động giúp đỡ lại rất hợp lý, thiên tai là chuyện cấp bách, phủ Khai Phong không có lý gì để từ chối được.
Hơn nữa nếu Triệu Tông Thanh thật sự muốn làm bậy gì thì họ vừa lúc có được bằng chứng, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Tất nhiên với độ cẩn thận của Triệu Tông Thanh thì chắc chắn không thể phát hiện mọi chuyện dễ dàng được.
Thôi Đào bèn tự xung phong phụ trách đốc thúc việc tái thiết sau thiên tai, làm việc trực tiếp với Triệu Tông Thanh.
“Thôi thất nương bình yên vô sự quả là may mắn của Đại Tống.
Có rất nhiều người dân Biện Kinh nghe nói cô còn sống đã rất vui vẻ, đều nói chỉ cần có cô ở đây thì họ mới tin Biện Kinh này được thái bình.” Triệu Tông Thanh vừa thấy Thôi Đào đã cười nói hàn huyên, trên mặt nở một nụ cười hiền hòa và thân thiện, thế mà trong lời nói lại đầy cạm bẫy.
Cái gì mà “chỉ cần có nàng ở đây thì họ mới tin Bình Nhi này được thái bình” chứ, đây chẳng phải đang gián tiếp phủ nhận công lao của những người bảo vệ Biện Kinh khác sao?
“Họ chỉ thấy tôi là một cô gái yếu đuối bị ức hiếp, quá đáng thương nên mới an ủi vài câu mà thôi.
Tôi nào có tài năng gì, là kẻ vô dụng nhất nữa là đằng khác, có vài ba con chuột trong cống rãnh cũng chẳng giết được hết, còn để cho chúng có cơ hội ra oai trước mặt mình nữa.”
Thôi Đào cũng mỉm cười hòa nhã, lại còn cười rất ngọt ngào..