Có bao nhiêu?”
“Phải hơn vạn, con số cụ thể vẫn chưa được xác minh nên chưa chắc chắn được.
Sơ bộ có thể dự đoán là chúng lại dùng cách thức phân tán ra ẩn náu trong kinh, rất có thể lại cải trang thành người dân.
Năm sau mở cửa, người tới người đi rất náo nhiệt, nhân lúc đó khởi hành thì rất dễ che giấu tai mắt của người khác.”
“Qua lễ, binh mã thủ thành cũng sẽ nhớ nhà mà lười biếng, không có tính cảnh giác cao như xưa được.”
Lúc người trong toàn thành ăn mừng thì chúng lại trốn trong tối giở trò, đúng là rất dễ thành công.
Trương Xương đứng bên yên lặng theo hầu, nghe người nói chuyện xong liền nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cuối cùng trong đầu vẫn là mớ tơ nhùi, không thể giải hoặc được.
“Có chuyện cứ nói đi, ở đây không có người ngoài mà.” Thôi Đào nói với hắn.
“Nếu thiên hạ thái bình thì chúng tự dưng tới kinh để làm loạn có lợi gì chứ? Dù chúng tập kích Biện Kinh, thành công tạo phản nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận, cũng chẳng được làm Hoàng đế, cũng chẳng đạt được mục đích thay đổi triều đại mà.”
“Nhắc tới mới nhớ, đúng là phải danh chính ngôn thuận.” Thôi Đào phụ họa, khen ngợi Trương Xương phân tích rất chuẩn.
“Vậy làm sao để danh chính ngôn thuận được?” Trương Xương hỏi.
“Chỉ cần “thắng” từng bước thì sẽ có cơ hội danh chính ngôn thuận thôi.” Hàn Kỳ thấy Trương Xương nhất thời chưa hiểu ra bèn nói thêm, “Trước tiên để cha y thắng, sau đó là y.”
Trương Xương lập tức hiểu ra, đúng thật là thế!
Hiện tại Quan gia không có con, tiên đế cũng chỉ có mình Quan gia.
Nếu Quan gia gặp tai nạn thì Hoàng vị này sẽ do ai thừa kế đây? Tất nhiên là phải đếm từ trên xuống, chọn từ các anh em của tiên đế.
Trong đó người danh chính ngôn thuận nhất phải kể tới ông nội Sở Vương Triệu Nguyên Tá của Triệu Tông Thanh, ông ta là con cả của Hoàng đế Thái Tông, anh cả cùng mẹ của tiên đế, vốn dĩ đáng lẽ ông ta là người được thừa kế Hoàng vị vì luôn được Hoàng đế Thái Tông yêu thương.
Nhưng sau này ông ta bệnh quá hóa điên, phóng hỏa đốt cung nên mới bị phế, nhờ vậy mà tiên đế mới có cơ hội thừa kế Hoàng vị.
“Căn cứ theo tình huống của y, nếu muốn hưởng lợi từ cuộc bạo động này thì ắt hẳn không thể bị lộ thân phận phía sau được.
Chắc chắn y phải giữ sự trong sạch cho bản thân, trên người không được có một vết bẩn nào thì mới có khả năng thắng bước kế tiếp.”
Từ tình hình hiện tại, quả thực họ không thể nào tìm được bằng chứng chỉ ra Triệu Tông Thanh có liên quan trực tiếp gì để kết tội y được.
Thái hậu và Hoàng đế đều rất thích Triệu Tông Thanh, rõ ràng “vu cáo” không bằng chứng không phải là một hành động sáng suốt.
Dù sao Thôi Đào vẫn không thể lấy vài câu mình đấu võ mồm với Triệu Tông Thanh trước đó, mơ mơ hồ hồ giải thích với Hoàng đế bằng câu “Đúng là chuột” kia của y được.
Những người tra án đều rất nhạy cảm đối với nghi phạm, nhưng dù cho những nghi ngờ đó có chính xác thì cũng không thể lấy thứ này ra làm lý do để kết luận người khác có tội được.
“Các người biết tỏng ta có vấn đề nhưng không tài nào tra ra được.”
Sau khi kết thúc cứu trợ hôm đó, Triệu Tông Thanh đã cố tình cười với Thôi Đào trước khi đi.
Thôi Đào rất ấn tượng, nụ cười của y có vài phần đắc ý.
Nàng nghĩ y đang muốn nói như thế.
“Vậy sau khi đám người này vào kinh ắt hẳn sẽ nhắm vào Quan gia…” Trương Xương chợt nhận ra, trợn tròn mắt nói, “Tết Nguyên tiêu! Tết Nguyên tiêu Quan gia sẽ xuất cung ngắm đèn!”
Trương Xương không phải kẻ chưa thấu sự đời, hắn đọc sách khá nhiều, bình thường giao tiếp đều lịch sự nhưng lại có chút kiêu ngạo, không mấy khi mà trợn tròn mắt.
Lần này liên quan tới vụ án mưu phản, thế mà còn định gài bẫy lên Quan gia, sao hắn lại không khiếp đảm được chứ!
“May mà chúng ta đã biết trước thông tin, có thể đề phòng sớm.” Thôi Đào trấn an Trương Xương không cần quá lo, cũng đừng truyền việc này ra ngoài, tất cả chỉ đều là phỏng đoán thôi, khó tránh sẽ có thay đổi.
Trương Xương hít vào hơi, từ từ gật đầu, nhanh chóng tự trấn tĩnh bản thân lại.
Sóng gió sắp ập tới, e là năm nay mọi người khó mà sống yên được.
Sau khi Hàn Kỳ đưa Thôi Đào tới cửa nhà còn dặn nàng ngày mai đừng quên chuẩn bị rượu Đồ Tô, đợi chàng xong tiệc trên triều rồi sẽ tìm nàng cộng ẩm.
() Truyền thuyết kể lại rằng, vào một năm nọ, một trận dịch hạch lớn đã bùng phát tại nhiều ngôi làng và cướp đi sinh mạng của rất nhiều người.
Trong lúc mọi người không biết phải làm sao thì một người đàn ông trong làng đã lấy một số thảo mộc, lá cây và ngũ cốc cho vào trong các túi.
Sau đó, người đàn ông này mang từng chiếc túi đến tặng cho những người hàng xóm và bảo họ ngâm túi vào trong nước.
Vào dịp năm mới, mọi người lấy nước ra uống và nhận thấy rằng loại đồ uống kì diệu này đã cứu thoát họ khỏi bệnh dịch.
Sau đó, mọi người đã lấy tên ngôi nhà của người đàn ông để đặt tên cho loại rượu này gọi là rượu Đồ Tô.
“Vâng.”
Trước khi vào cửa, Thôi Đào vẫy tay với chàng rồi mới đóng cửa lại.
Hàn Kỳ chỉ ở lại chốc lát rồi quay lại xe.
Chàng không tiện đường về nhà mà quay lại phủ Khai Phong.
Trong nha môn yên tĩnh đến đáng sợ, quan lại đều đã trở về nhà để chuẩn bị đón giao thừa.
Một mình Hàn Kỳ ngồi sau bàn, âm thanh đọc hồ sơ vụ án lại có chút ồn ào.
Chàng vội vừa làm việc vừa chờ, khoảng canh giờ đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Sau khi vào phòng, Lý Viễn vui vẻ báo tin cho Hàn Kỳ.
“Đúng là nhà họ Hứa ạ, lúc trời vừa tối, Lôi Thiên đã lén chuồn ra từ cửa sau nhà hắn, nghĩ không ai đi theo mình nên nhanh chóng chạy tới nhà họ Hứa để chia tiền.”
Lý Viễn lại chắp tay thán phục Hàn Kỳ lần nữa.
“Đã bị Thôi quan Hàn nhìn thấu hết cả, không ngờ nhà họ Lôi và nhà họ Hứa này lại hợp nhau lừa tiền của phủ Khai Phong! Sau khi bị tôi bắt tại trận, chúng đều thú nhận hết cả.”
Hóa ra anh em Lôi Thiên và Hứa đại lang đều bị người ta lừa tới sòng bạc để đánh bạc, kết quả là thua lớn.
Người sòng bạc bèn tới nhà tìm Lôi Đại Minh đòi nợ, cả đời Lôi Đại Minh chỉ có ít tiền, sống còn không đủ, người của sòng bạc bèn uy hiếp nếu lần sau Lôi Đại Minh không trả thì sẽ chặt tay anh em nhà họ Lôi.
anh em dựa vào đôi tay để kiếm ăn, sao mà chặt được? Đúng lúc Hứa thị bệnh chết, lúc còn trẻ Lôi Đại Minh từng chứng kiến đồng hương mình bị vu cáo lầm, sau đó được quan phủ bồi thường cho.
Ông ta bèn bàn bạc với người nghĩ ra cách, định lừa ít tiền của phủ Khai Phong để trả nợ đánh bạc.
Lôi Đại Minh giả vờ khóc đêm, kêu gào không được mở quan tài, ngã xuống đất ngất đi cũng là giả vờ.
đứa cháu gái phát sốt là vì chúng thừa lúc đứa trẻ ngủ say mà mở cửa sổ đêm, cố tình để chúng cảm lạnh.
Vì xót đứa cháu trai út duy nhất trong nhà nên không dám để nó chịu tội, vì thế chỉ làm khổ đứa cháu gái.
“Hừ! Người nhà này đúng thật không phải thứ gì tốt lành mà!”
Lý Viễn nói với Hàn Kỳ, mẹ Hứa cũng biết chuyện này, dù có mắng con trai Hứa đại lang một trận nhưng lúc nghe người sòng bạc định chặt tay gã, còn muốn bán nhà mình đi thì bà ta cũng nghe theo lời con trai, phối hợp diễn kịch, không hề ngó ngàng gì tới việc làm phiền đến sự yên nghỉ của con gái mình.
“Còn bảo là sắp xếp như thế vụ án sẽ càng chân thật hơn, dù sao người phủ Khai Phong đều là cao thủ tra án, trứ danh bên ngoài ạ.”
Trương Xương dâng trà lên, nghe vậy không kìm được mà chế giễu, “Biết ở đây đều là cao thủ tra án mà chúng còn dám toan tính nữa ư?”
“Đa số phường tội phạm đều nghĩ cách của mình rất hay, có thể qua mắt tất cả mọi người mà.
Đám Lôi Đại Minh cảm thấy sẽ chẳng ai nghĩ ra, làm gì có ai ngờ rằng những người dân như chúng sẽ lừa bịp phủ Khai Phong chứ.
Hơn nữa chúng cũng đang trong cảnh khốn cùng, không còn đường lui nữa, chỉ có thể to gan thử một lần thôi.
Cách này vừa có tiền mà vừa hay, không khiến chúng ta hoài nghi gì, chúng rất mừng rõ, không chờ được nữa mà vội muốn chia tiền ngay.” Lúc Vương Chiêu giải thích phải nhịn cười rất nhiều.
Trương Xương cũng khẽ cười theo, bất đắc dĩ cảm khái đám ngu này luôn tự cho mình là đúng, hắn đưa trà nóng cho Lý Viễn.
Lý Viễn uống ngụm trà nóng vào, chợt thấy cả người lạnh lẽo của mình đã được xua tan hơn phân nửa.
Sắc trời cũng chẳng còn sớm, hắn nhớ vợ con trong nhà vẫn đợi mình về để đón năm mới nên vội đứng dậy chào tạm biệt.
“Thôi quan Hàn cũng đừng bận rộn quá, hiếm khi Hồ nương tử được ở chung với ngài một lần, về sớm chút đi ạ.” Lý Viễn khuyên.
Hàn Kỳ gật đầu, không quên dặn Lý Viễn mừng năm mới nhớ đừng quên bên Thôi Đào.
Nàng và Vương tứ nương cùng mừng năm mới với nhau chẳng có gì vui hết.
“Chắc chắn không quên được mà! Nhưng tôi thấy người cùng nhau mừng năm mới mới vui chứ, sao lại tách ra rồi?” Lý Viễn khó hiểu hỏi.
“Dù sao cũng chưa phải người một nhà mà, không thể không kiêng kỵ được.” Hàn Kỳ nói.
Lý Viễn giật mình gật đầu, “Cũng có lý, vẫn nên sớm cưới về nhà đi ạ.
Bọn tôi đều đợi uống rượu mừng đây, thèm tới mức con sâu rượu leo ra ngoài được dặm rồi đây này!”
Hắn đùa xong lại hơi lo, có khi nào mình can thiệp hơi quá rồi không? Hắn đang lo lắng nhìn sắc mặt của Hàn Kỳ, chợt nghe chàng khẽ cười đáp lại mình.
“Tới lúc đó cho ngươi say khướt luôn.”
Lý Viễn hé miệng cười ha hả, liên tục nói được được.
…
Chuỗi ngày lễ mừng năm mới bắt đầu từ Nguyên Đán.
“Mai là một năm mới chính thức bắt đầu rồi.” Thôi Đào khoác áo choàng lên, ngồi trong mái đình uống rượu Đồ Tô nóng hổi, xung quanh mái đình đều treo đèn lồng đỏ rực, chiếu khoảng sân sáng như ban ngày vậy.
Lúc sửa chữa khu nhà nhỏ này, có thể nói còn chu đáo hơn cả lúc xây hoang viện ở phủ Khai Phong.
Tuyết vẫn còn đọng trên vòm cầu đá, sau ngày lạnh xuống, đống tuyết rơi này đã đông cứng mặt ngoài.
Cây cầu vòm được bao bọc bởi một lớp trắng toát, dưới ánh đèn rọi xuống có chút lấp lánh, kết hợp với dòng sông nhỏ uốn lượn bên cạnh, còn có những hạt sương đủ mọi hình dạng đọng trên lá đã khiến khung cảnh trong sân xinh đẹp và tinh tế như thiên cung vậy.
“Bắn pháo hoa rồi!” Vương tứ nương chỉ lên bầu trời sáng rực phía Đông, vui vẻ hét lên.
Thôi Đào ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa cùng thị.
Dưới ánh đèn, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại càng hoàn hảo, tựa như tiên nữ trên trời đang đứng trong thiên cung vậy.
Vương tứ nương quay đầu nhìn Thôi Đào, lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp trước mắt, không khỏi thở dài một hơi, “Tiếc là thiếu một người ở đây, uổng cảnh đẹp, người đẹp, ngày đẹp thế này quá.”
“Nói bậy gì đó, cô ở chung với ta không tốt sao? Uổng công làm cho cô một bữa cơm tất niên no căng bụng rồi.” Thôi Đào vỗ một cái lên cái bụng căng tròn của Vương tứ nương, cảm khái nếu thị cứ ăn thế này thì e là năm sau bóng tròn ụ sẽ càng tròn hơn thôi.
“Sắp sang năm mới rồi, Thôi nương tử hết chuyện để nói à!” Vương tứ nương giả vờ tức giận, đúng lúc pháo hoa cũng đã bắn xong, thị hất tay áo nói với Thôi Đào rằng mình sẽ về phòng ngủ.
Thôi Đào chỉ cười không nói gì.
Lúc nàng về phòng, tiện tay cởi áo choàng lại chợt cảm giác được trong phòng có người, nàng lập tức xoay người lại, quả nhiên bắt gặp Hàn Kỳ đang đứng sừng sững trước cửa sổ.
Bộ quần áo màu son mới tinh cực kỳ vừa người chàng, đường chỉ và hình thêu rất phi phàm.
Đầu ngón tay Thôi Đào khẽ chạm vào hình thêu trên vạt áo Hàn Kỳ, “Hồ nương tử tự thêu à?”
“Ừm.”
“Sao bây giờ lại đến?” Thôi Đào kìm nén sự vui sướng, chỉ nghiêm túc nhìn Hàn Kỳ hỏi.
“Nghĩ đi ngẫm lại, đầu năm, đầu tháng, đầu ngày, phải gặp em đầu tiên.”
Có lẽ vì thẹn thùng nên giọng nói của Hàn Kỳ rất trầm, trầm tới mức có chút da diết, nói ra những lời yêu thương lại càng êm tai hơn..