Lúc Triệu Tông Thanh mở mắt ra lại, phát hiện bản thân đang nằm trong lao.
Y thử hít thở vài cái, hoàn toàn không có trở ngại gì, cơ thể cũng không còn khó chịu như xưa nữa.
Xem ra độc trong người y đã được giải hết, Thôi thất nương quả thực có một đôi tay Hoa Đà.
Tiếc là người thông minh tài cao như thế lại khó bị y lợi dụng, nếu không giờ e đã là tình hình khác rồi.
“Tỉnh rồi à?” Thôi Đào đi theo nha dịch đưa đồ ăn tối, nàng quan sát sắc mặt của Triệu Tông Thanh, khẳng định y không chết được, “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Triệu Tông Thanh lơ Thôi Đào, tựa vào bên tường nửa nằm nửa ngồi, một tia nắng chiếu từ giếng trời xuống đúng lúc chiếu vào mặt y, tia nắng ấm áp này hoàn toàn tương phản với sự ẩm ướt và lạnh lẽo trong nhà tù.
Nha dịch để canh giải độc dưới đất, quát Triệu Tông Thanh mau uống cho hết.
Triệu Tông Thanh không hề nhúc nhích.
Thôi Đào: “Nếu ngươi không uống thì họ lại ép ngươi uống đấy.”
Triệu Tông Thanh đành phải cầm lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
“Tại sao lại cứu ta?”
“Không muốn để ngươi chết quá hời, với người tội ác tày trời như ngươi thì phải chịu hình tới chết mới phải.”
“Thế cũng được.” Triệu Tông Thanh nhếch mép, “Khi nào công thẩm?”
Dù kế hoạch lần này của y đã thất bại, nhưng những việc y đã làm cũng đủ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Tất nhiên vụ án của y sẽ “lưu danh ngàn đời”, người đời sau sẽ nhắc tới tục danh của y, dù chẳng có lời gì tốt đẹp nhưng cũng phải xúc động cảm khái Triệu Tông Thanh lòng dạ ác độc, âm hiểm xảo trá, gan lớn mưu to, suýt chút đã phá vỡ chính quyền Đại Tống, san bằng thành Biện Kinh thành bình địa.
Dù là tiếng xấu lưu danh thiên cổ cũng được, sợ nhất là làm đám vô danh tiểu tốt, dù sống hay chết cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới thế gian này.
Thôi Đào đọc được ý này qua nụ cười tươi rói của Triệu Tông Thanh.
“Là thẩm án, không phải công thẩm.”
“Là sao?” Cuối cùng Triệu Tông Thanh cũng chẳng thể lười biếng tựa vào tường nữa, y nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Là sau khi thẩm án xong, ngươi sẽ bị lặng lẽ đưa đi xử tử.
Sẽ không hề công khai, không có người dân vây xem đâu.
Còn cuộc nổi loạn ở ao Kim Minh sẽ cho bên ngoài câu trả lời, một mình Thượng thư Lâm cũng đủ rồi.”
Thôi Đào giải thích rất tỉ mỉ và kiên nhẫn, nhưng nàng càng nói nhiều thì vẻ mặt vốn bình tĩnh của Triệu Tông Thanh lại càng sụp đổ.
Triệu Tông Thanh âm thầm mưu tính nhiều năm như thế để toan làm chuyện lớn, hiện tại dù thất bại nhưng y vẫn còn ham muốn thể hiện mãnh liệt, muốn để người ta biết mưu đồ của mình lợi hại tới cỡ nào.
Rừng lớn muôn loài chim.
Đa số người trên đời đều sẽ tức giận nhục mạ Triệu Tông Thanh vì tội ác của y, nhưng chưa chắc sẽ không có một số ít người có tâm địa xấu xa khâm phục y, thậm chí là học hỏi theo.
Người đời cũng sẽ biết có một bộ bí kíp huấn luyện tử sĩ, nếu lỡ như có kẻ xấu nghiên cứu tới cùng, nhất là danh gia vọng tộc phát sinh suy nghĩ xấu, tất sẽ tăng thêm họa.
Hơn nữa vụ án này có dính dáng tới huyết mạch Hoàng tộc họ Triệu, cũng xem như một vụ tai tiếng rồi.
Quan trọng hơn là Triệu Tông Thanh lại ngóng trông chuyện này, há có thể để y toại nguyện chứ?
“Ngươi — “
Triệu Tông Thanh bò dậy, vọt tới cạnh nhà lao, hung hăng nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Đi nói với Hàn Kỳ, nếu vụ án này không công thẩm thì ta sẽ không khai đâu.”
“Đúng là vụ án này vẫn còn vài điểm nghi ngờ nữa, nhưng quan trọng ư? Đã bắt được hết cá lớn rồi, dù để lọt vài ba con tôm cũng được mà.
Giải quyết chuyện lớn rồi, việc nhỏ không có đáp án cũng không sao, dù sao trên đời này chưa chắc phải có đáp án cho mọi chuyện mà, bọn ta cũng không ép.”
Thôi Đào nói xong còn nháy mắt cười với Triệu Tông Thanh một cái, sau đó vẫy tay với y, tỏ ý mình cũng không muốn gặp lại y nữa.
Triệu Tông Thanh tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Thôi Đào rời khỏi, đá chân vào cửa lao, sau đó đau tới mức không thể đụng đất được.
“Không bao giờ gặp lại ư?” Triệu Tông Thanh hừ lạnh, dùng âm lượng mà không ai nghe thấy thì thầm, “Ngươi sẽ phải hối hận.”
Lúc Thôi Đào rời khỏi đại lao, cai ngục Tôn vội ra đón, cười chào hỏi Thôi Đào.
“Tết thế nào?”
Tết Nguyên Tiêu, bộ phận ít bận nhất trong phủ Khai Phong là bên đại lao, nhưng người còn lại đều được điều động đi hết.
“Ôi ngày nào bà vợ nhà ta cũng oán trách hết.” Cai ngục Tôn cười khổ.
Năm ngoái tên tội phạm Phạm Ân trốn thoát, cai ngục Tôn bị trách phát tiền thưởng, cả nhà ông ta già trẻ lớn bé đều dựa vào thu nhập của ông ta để sống qua ngày, hết tiền tiêu rồi thì qua năm ắt sẽ kham khổ hơn.
“Suýt chút quên mất, tôi làm thủ lợn sốt, vốn định tặng ông trước Tết mà lại đụng phải vụ án khó nên chưa kịp đưa.”
Cai ngục Tôn biết Thôi nương tử nghe mình khó khăn nên muốn cho thêm thịt lên bàn cơm nhà ông ta.
Vì sợ ông ta ngại nên cố tình bảo muốn tặng trước Tết nhưng quên mất, đơn giản là vì giữ mặt mũi cho ông ta.
Chuyện này khiến cai ngục Tôn thành tâm biết ơn, lúc cảm ơn hốc mắt ông ta cũng ươn ướt.
“Rút được bài học là được rồi, giờ nếu có gặp chuyện cũng sẽ biết cách giải quyết thôi.” Thôi Đào bảo cai ngục Tôn lúc tan ca tiện đường thì tới nhà nàng lấy thịt.
“Được!” Cai ngục Tôn cười đồng ý.
“Chà, ta nghe thấy gì đây nhỉ? Thịt thủ á? Ta thích ăn nhất đấy!”
Vương Chiêu đang áp giải tên tội phạm vào tù, kẻ này đều là quan lại liên quan tới vụ án vận chuyển đường thủy, thẩm tra không khó nên Vương Chiêu bèn sai cấp dưới đi làm.
Ai ngờ vừa ra khỏi đại lao thì hắn đã nghe được tên đồ ngon rồi.
Từ năm ngoái đã bắt đầu bận rộn, cả ngày chẳng ăn được bữa nào nghiêm túc cả.
Hôm nay chợt nghe Thôi Đào nhắc tới thịt, hắn như ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng qua mũi, nhất là vị thịt thủ béo nhưng không ngậy khiến hắn không kìm được mà lén nuốt nước bọt vài lần.
Dù có quen thân nhưng thua gì cũng không thể thua cái miệng được.
Vương Chiêu mặt dày hỏi Thôi Đào thịt thủ định đưa cho cai ngục Tôn trước Tết có phần của mình hay không.
“Không thể thiếu anh.”
“Bọn ta cũng nghe đấy!” Anh em Lý Viễn và Lý Tài cũng nhảy ra.
Cai ngục Tôn hơi xấu hổ, cảm giác vì mình mà khiến Thôi nương tử khó xử, phải đối phó với nhiều người như thế thì cần bao nhiêu cái thủ lợn đây?
Thôi Đào bất lực cười: “Ai cũng có phần hết!” May mà nàng đã chuẩn bị khá nhiều.
Bọn Vương Chiêu đồng thanh cảm ơn, nhao nhao nói mình sẽ không làm phiền Thôi Đào, khi nào tan làm sẽ ghé nhà nàng lấy, dù không tiện đường, có vòng con đường họ cũng chịu.
“Chứ sao nữa, nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi lại nợ các anh!” Thôi Đào cười mắng họ nói nhiều, sau đó rời khỏi với bọn Vương Chiêu.
Cai ngục Tôn đưa mắt nhìn Thôi Đào rời đi, ông ta không khỏi nhớ lại lúc trông thấy nàng lần đầu ở đại lao, nàng như người mất hồn, nghèo nàn co ro trong góc đại lạo, mặc cho nữ tù cùng lao ức hiếp, đường đường là một người đẹp mà lại bị giày vò tới mức không còn hình dạng gì.
Khi đó ông ta cũng chẳng nghĩ nhiều, nghĩ rằng Thôi Đào cũng giống như lời khai của nàng, có ơn với tên tội phạm giết người kia nên mới nhận tội thay, ông ta luôn khinh thường những tội phạm ác độc trong đại lao này, nhất là tội phạm giết người lại càng khinh hơn, tất nhiên sẽ không màng Thôi Đào bị bắt nạt thế nào, thậm chí còn hận nàng không bị người ta hành hạ cho chết phứt đi, chướng mắt chết đi được.
Giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.
Một cô gái tốt biết bao nhiêu, may mà nàng rửa sạch được oan khuất, gặp được Thôi quan Hàn, thoát khỏi đau khổ để được kết quả như ngày hôm nay.
Duyên phận kỳ diệu tới cỡ nào mới có thể ở chung với mọi người như thế này.
Duyên phận đúng là tuyệt vời thật!
Lần này có khá nhiều nghi phạm phải thụ thẩm, Hàn Tống hỗ trợ Hàn Kỳ thẩm vấn vài tên quản lý nhỏ và một ít tiểu lâu la.
Giờ mới được rảnh để nghỉ ngơi, y đi tới đi lui hít thở không khí một chút, đúng lúc thấy Thôi Đào đi ngang qua nên vô thức muốn gọi nàng lại.
“Chúc mừng mọi người đã phá được một vụ án lớn.” Hàn Tống cũng không hiểu tại sao lúc Thôi Đào quay đầu lại nhìn mình, đầu óc y bỗng trống rỗng, chỉ toát ra được một câu này.
“Phán quan Hàn cũng có công, cùng vui mà.” Thôi Đào đáp lại rồi lễ phép gật đầu với y, sau đó đi tiếp về phía trước.
“Đào Tử!” Hàn Tống chạy theo sát, thấy Thôi Đào lại quay đầu lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn mình, y mới ý thức được mình không hợp để xưng hô với nàng như thế nữa, “Rất xin lỗi, ta nhất thời nhanh miệng.”
“Nếu Phán quan Hàn không sửa được khuyết điểm nhanh miệng này thì lần sau đừng mở miệng nói chuyện với tôi nữa.”
Ban ngày ban mặc ở phủ Khai Phong, lỡ như có người ngoài nghe được y gọi như thế thì không biết sẽ có tin đồn thành ra thế nào nữa.
Nếu nàng chỉ có một mình thì chịu chút ảnh hưởng cũng chẳng là gì.
Nhưng giờ nàng và Hàn Kỳ đã có hôn ước, nàng không muốn để chàng khó xử, dù nàng biết rõ chàng tin tưởng mình, sẽ không hiểu lầm, nhưng vẫn phải để ý tới thanh danh.
Hàn Tống vốn đang do dự không biết có nên hỏi hay không, chợt thấy Thôi Đào lạnh lùng với mình như thế, trái tim y như bị trăm ngàn con dao cứa vào.
“Tại sao?
Tại sao em lại chọn huynh ấy mà không chọn ta?”
“Anh sai rồi, không phải là “tôi chọn chàng ấy mà không chọn anh”, mà lại “không có chàng ấy tôi cũng sẽ không chọn anh”.
Tới giờ mà anh còn chưa hiểu rõ bản thân là kiểu người gì ư?” Thôi Đào thấy vẻ mặt Hàn Tống mờ mịt bèn hỏi lại y, có phải y đã sớm biết cửa hàng son phấn Tam Thái ở Đặng Châu có liên quan tới Địa Tang Các không.
Hàn Tống ngạc nhiên nhìn Thôi Đào, không hiểu nàng nói thế là có ý gì.
“Từ rất lâu về trước, tùy tùng Chúc Chiếu của anh đã tiết lộ với tôi rồi, anh một mình tới Đặng Châu.
Mối quan hệ giữa cửa hàng son phấn Tam Thái ở Đặng Châu và Địa Tang Các chắc cũng không cần tôi phải nhiều lời nữa.
Trước đây lúc anh nói thẳng quan hệ giữa mình và Tô Ngọc Uyển không hề nhắc tới chuyện ở Đặng Châu.
Tất nhiên chỉ với một điểm anh một mình tới Đặng Châu thì tôi không có bằng chứng chứng minh được gì cả.
Nhưng chuyện thế nào thì tự anh hiểu rõ đi.”
Có thể Hàn Tống không tham gia vào chuyện của Địa Tang Các, nhưng y cũng chưa khai ra hết tất thảy mọi chuyện về Địa Tang Các.
Suy nghĩ này không biết là do mẹ đẻ Tô Ngọc Uyển của y hay là vì bản thân y muốn tìm một cơ hội kết thừa sản nghiệp còn sót lại của Địa Tang Các nữa.
Suy cho cùng chỉ có mình y mới biết được.
Thực chất sự ích kỷ của Hàn Tống không chỉ có thế.
Lúc trước Thôi Đào bị khống chế ở Vườn Như Ý, Hàn Tống biết rõ nàng là ai, xuất thân ở đâu, bị nhốt ở đó đau khổ biết bao nhiêu.
Và những gì mà Tô Ngọc Uyển đã làm, với sự thông minh của Hàn Tống thì thật sự không lần ra được manh mối nào ư? Y chỉ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, chỉ nhìn về phía có lợi cho bản thân mình, hoàn toàn chưa từng có ý định trả lại tự do cho Thôi Đào, đòi lại công bằng cho nàng.
“Chân tình” của Hàn Tống cũng chỉ giới hạn trong vùng an toàn của y.
Mà kiểu tốt này lại chính là kẹo trộn thuốc độc với Thôi Đào, ăn không vào, cũng không chịu nổi, vì thế ban đầu vốn dĩ kết cục của nàng là mất mạng dưới trát đao của phủ Khai Phong.
Loại người như thế, sao nàng có thể chọn y được chứ?
“Ta —” Hàn Tống vội muốn giải thích với Thôi Đào, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt như một hồ nước tĩnh lặng nhìn mình, trong lòng y thắt lại, y biết rõ bản thân mình đã đánh mất rồi thì vĩnh viễn không thể nào tìm lại được.
Trước đó y giúp Thôi Đào thẩm vấn Xuân Lệ, y vẫn luôn cẩn thận tiến và lùi để hợp tác với nàng xử án, rõ ràng là bên nhau rất yên ổn, vốn dĩ cứ ngỡ là có hy vọng…
Hàn Tống cực kỳ hối hận, hối hận vì ban nãy mình lanh mồm lẹ miệng gọi một tiếng Đào Tử, không nên vì chút chuyện này mà xé toạc ra, đánh nát tất cả mọi thứ.
Đến cả chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của y cũng tan tành rồi.
Thôi Đào định bỏ đi, nhưng bước được bước lại chợt dừng lại.
“Anh đừng nghĩ mình đang giúp tôi chuyện của Xuân Lệ, anh là Phán quan ở phủ Khai Phong, tra án là trách nhiệm của anh.
Hơn nữa trước đây anh còn giấu chuyện Đặng Châu nữa, cũng nên lấy công chuộc tội.”
Ban đầu Hàn Tống định giải thích cho Thôi Đào về chuyện Đặng Châu rằng lúc đó y muốn mua son phấn làm quà cho Thôi Đào nên tiện thể mang hộ Tô Ngọc Uyển một bức thư cho bạn cũ.
Sau này quả thực Hàn Tống có hoài nghi bức thư đó, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại giữ lại chứ không khai ra hết.
Thấy Thôi Đào đã không còn để ý tới chuyện này nữa, Hàn Tống biết rõ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, bèn nghiêm túc xin lỗi nào.
“Thật sự rất xin lỗi.”
“Không liên quan gì nữa rồi, không cần xin lỗi.” Lần này Thôi Đào hoàn toàn bỏ đi.
Không liên quan gì nữa rồi.
Chứ không phải “Không sao”.
Hàn Tống khó chịu tới mức không thở nổi, y siết chặt nắm đấm run run, mếu máo khóc rồi lại cười, cuối cùng khó khăn rời khỏi phủ Khai Phong, nhưng người trong lòng y mãi mãi không thể nào bỏ ra được, y cũng không muốn vứt bỏ.
Y hối hận về những việc mà mình đã làm, nhưng cũng biết ơn vì đã có duyên gặp gỡ.
…
Cơm tối có cháo loãng và món ăn nhẹ, cùng với một đĩa thịt thủ sốt nhỏ.
Đĩa thịt này là thứ thơm nhất mà Hàn Kỳ được ngửi trong suốt mấy ngày bận rộn qua.
Thịt thủ được Thôi Đào ướp bằng tương đậu tự chế, sốt thơm không bị mặn, ướp vào thủ lợn trong nhiệt độ thấp lâu ngày sẽ khử được hết mùi tanh của thủ, mùi tương thơm phủ lên thịt thủ béo mà không bị ngấy trở nên cực kỳ tinh tế, mỗi hương vị đều cực kỳ ngon miệng.
Trước đây Hàn Kỳ chưa từng nếm thử thịt thủ bao giờ, chàng không thích món này, nhưng sau hôm nay đã trở thành “rất thích” rồi.
“Nghe nói hôm nay em phát ra nhiều phần lắm mà, sao tới ta lại chỉ còn chừa chút này thôi vậy?”
Trước khi Thôi Đào tới đưa cơm cho, Hàn Kỳ đã nghe được “tên tuổi” của thịt thủ này trong phủ Khai Phong rồi.
Giờ trong phủ Khai Phong chỉ có chuyện có thể khiến bọn nha dịch vui vẻ bàn tán: Một là phát lương, hai là Thôi nương tử cho đồ ăn.
Vì thế Hàn Kỳ cũng chẳng khó mà nghe được tin này.
Nếu đã hào phóng với bọn nha dịch kia mà tới chàng lại chỉ có mỗi đĩa nhỏ này thì Hàn Kỳ phải “so đo” thôi.
“Đã bao nhiêu ngày rồi chàng không được ăn ngon miệng, không thèm soi gương xem bản thân mình gầy tới đâu luôn à? Món này béo lắm, không dễ tiêu hóa, dạ dày yếu không thể ăn nhiều được.”
Thôi Đào không chỉ phàn nàn Hàn Kỳ không được ăn nhiều mà còn lợi dụng cơ hội sờ mặt chàng.
Dù người hơi gầy đi chút ít nhưng da vẫn khá tốt, quả nhiên là một mỹ nam trời sinh.
Hàn Kỳ ngơ ngác, “Sao còn động tay nữa?”
“Lần sau còn không nghe lời ăn cơm ngon thì ra tay thật đấy.” Thôi Đào dứt lời bèn dùng ngón tay chọc vào mặt Hàn Kỳ một chút, lại lợi dụng chàng lần nữa.
Hàn Kỳ mỉm cười bắt lấy bàn tay không an phận của Thôi Đào, đã vài ngày rồi chàng không có cơ hội thân thiết với nàng thế này.
Hôm nay Thôi Đào mặc quần áo mới, là bộ đồ mà Tiểu Mã thị cố tình sai người đưa tới trước Tết cho nàng, Thôi Đào quên không mặc nên hôm nay mặc bù.
Áo bông vạt bằng màu hồng nhạt, trên chân váy thêu từng đóa hoa đào mềm mại, lúc đi mặt gấm bóng loáng toát ra ánh sáng, quần áo cực kì tinh thế, màu sắc lại càng tôn lên nét trẻ tuổi xinh xắn độc lòng người của nàng.
Vốn dĩ dung nhan của Thôi Đào đã xuất sắc, mỉm cười rất ngọt ngào, mặc bộ đồ này vào lại càng đẹp không thể tả xiết, đôi mắt hạnh sáng chói lúc mỉm cười nhìn người khác rất dễ câu mất hồn người ta.
Hàn Kỳ chợt thấy khô miệng, vội dời mắt xuống, lập tức trông thấy cái cổ trắng nõn của nàng, một mùi hoa lan nhàn nhạt bay tới, càng khiến người ta không chịu nổi.
Nếu lại nhìn xuống sẽ có chuyện mất.
Hàn Kỳ dời ánh mắt đi, uống cạn tách trà mà không hay.
Từ khi nào mà uống trà lại cẩu thả như thế?
Thôi Đào kinh ngạc hỏi: “Thịt thủ ngấy quá à?”
“Thơm mà ngon lắm, vẫn chưa thỏa mãn.” Hàn Kỳ không tiếc lời khen, giải thích mình chỉ đang khát nước thôi.
Thôi Đào bị tâng bốc tới vui sướng, dỗ Hàn Kỳ ráng nhịn lần này nữa.
“Nghỉ ngày nữa thì chàng muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Thực ra Thôi Đào cứ nghĩ Hàn Kỳ sẽ không có hứng thú với những món này nên không cần thiết phải giữ lại.
Đúng lúc có nhiều người xin thịt nên nàng đã dứt khoát chia gần hết đi.
Giờ chỉ còn sót lại nửa cái thủ lợn, giữa trưa gặp thêm Vương tứ nương nữa thì còn được bao nhiêu đâu?
“Ừm.” Hàn Kỳ không ngước mắt.
“Sao lại không nhìn em? Vẫn chưa thành thân mà đã chê rồi à?”
“Không phải.” Mặt Hàn Kỳ chợt đỏ bừng, con người từ trước tới giờ luôn hùng biện rất hay, thế mà bấy giờ lại không biết nên nói gì, sau khi phủ nhận cũng không thể nào giải thích thêm được, trái lại gò má càng ngày càng đỏ.
Thôi Đào thấy Hàn Kỳ phản ứng như thế đã đoán được – phần , cố tình nói với chàng: “Vậy chàng có chuyện gì, cứ nói em nghe đi.”
Hàn Kỳ im lặng hồi lâu, không nói không sao mà nói với Thôi Đào rằng ngày tháng là ngày tốt, đúng lúc là tiết hoa nở mùa xuân.
“Ta có mua một khu vườn ngoại thành, ở đó có một mảnh rừng đào, giờ đang là lúc hoa đào đua nhau nở rộ, hoa đào rượu tiệc thỏa thành thân, rất tốt đấy.”
Hàn Kỳ hỏi ý Thôi Đào thấy thế nào.
“Có nghĩa là tháng sau ư?” Thôi Đào kinh ngạc hỏi.
“ tháng đã đủ rồi, bên Thất nương có muốn gì hoặc chưa kịp chuẩn bị gì cứ báo cho ta, không cần tới tháng, chỉ cần ngày là làm được tất.” Hàn Kỳ nghiêm túc bàn bạc với Thôi Đào.
Đợi một lúc, Hàn Kỳ thấy Thôi Đào vẫn đang trầm tư không nói, bắt đầu nghĩ có khi nào bản thân quá nóng lòng rồi không, đang định nhượng bộ thì Thôi Đào dùng giọng điệu miễn cưỡng đồng ý “Được”.
“Nghe giọng của Thất nương sao mà miễn cưỡng quá vậy?”
“Ừm, vì còn phải đợi tới tháng nữa, lâu quá.”.