Hương thơm thoang thoảng, tay áo màu ngọc bích gần trong gang tấc.
Vẻ mặt Hàn Kỳ âm trầm, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Thôi Đào, để lộ ra một tia khó đoán.“Nếu tìm được người thì phải lập tức niêm phong lầu Thiên Hương lại.” Trước khi đi, Hàn Kỳ còn để lại một câu.Nếu Hàn Kỳ bị giáng chức tạm thời hoặc điều đi thì còn có cơ hội trở lại. Nhưng nàng chưa chắc gì sẽ lại gặp được một Thôi quan phù hợp, thông minh như Hàn Kỳ, biết dùng người lại còn chịu giúp nàng xin xá tội.
“Nô gia đã biết sai, không nên rời đi mà không báo một tiếng với Đại nhân, Đại nhân đừng tức giận nữa có được không?” Vì Hàn Kỳ không có phản ứng gì nên Thôi Đào đành phải tiếp tục chủ động, nàng tiến lên ghé sát tai Hàn Kỳ nhắc nhở, “Thôi quan Hàn còn không đáp lại thì không biết biết bà ta sẽ nhìn bao lâu nữa đâu.”Nàng lúng túng sờ mũi, quyết định quay lưng về phía Hàn Kỳ.“Ngài ấy sợ chúng ta nguy hiểm, muốn chúng ta nhanh chóng rút lui đấy.”Chắc là nghe thấy hết rồi hả?
Bộp —“Sổ xin xá tội ta đã đưa lên trên cả rồi.” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào đưa lưng về phía mình, biết nàng làm thế là để tránh xấu hổ, cuối cùng cũng nói chuyện này cho nàng biết. Trước đây vẫn chưa có thông tin gì nên không tiện nói sớm.
Đột nhiên bị ôm eo, cả người như núi đổ đè lên phía trước. Thôi Đào vô thức lùi về phía sau cảnh giác, cơ thể đúng lúc đụng vào mặt bàn, hất tung bát trà bên cạnh.Giữa đáy đĩa có một đóa mai đỏ, y hệt với cái đĩa chứa đồ ăn tẩm độc cho Thôi Đào.
Nàng không ngờ Hàn Kỳ lại đột ngột như thế, kinh ngạc nhìn chàng một chút, ai ngờ lại bị Hàn Kỳ véo cằm.Thôi Đào nói xong bèn trưng cầu ý kiến của Hàn Kỳ.“Tôi đường đường là con gái thế gia, lại rơi vào tình cảnh thế này, không biết sau này sẽ có bao nhiêu người chê cười đây! Trước đây dựa vào gia thế còn có thể gả cho một đức lang quân tuấn tú lịch sự, hạnh phúc qua ngày. Nhưng giờ đây, hoàn cảnh của tôi lại thế này, đến sống qua ngày còn khó chứ nói gì là gả vào danh gia vọng tộc nữa.”
“Nếu đã biết sai, vậy có thể chuộc tội.” Hàn Kỳ dứt lời liền kéo lấy cánh tay Thôi Đào, thô lỗ lôi nàng vào trong phòng.Thôi Đào nhìn xung quanh, thấy trên giá gỗ phía Tây Bắc phòng bếp bày đầy các loại bát đĩa, muôi canh. Theo như miêu tả của Vương tứ nương thì thị đã lấy được cái đĩa có hình mai đỏ ở đó. Thị cũng may mắn thật, mò mẫm tìm đại trong phòng bếp mà đúng lúc nhìn thấy.
Thôi Đào lảo đảo đi theo Hàn Kỳ vào trong, kêu rên vài tiếng xin tha rồi cầm bánh xốp lá quỳnh nhét vào mồm, “Ừm ô ô” gật đầu, ngạc nhiên chỉ trỏ với Hàn Kỳ tỏ vẻ điểm tâm này rất ngon.Hàn Kỳ lấy chân dung từ Thôi Đào xong thì dặn cả ba phải chú ý an toàn, một khi cảm thấy nguy hiểm thì không cần xin chỉ thị, phải lập tức rút lui.
Hàn Kỳ đã buông tay ra, im lặng nhìn Thôi Đào bên cạnh từ từ ăn điểm tâm, không nhịn được mà khẽ cười.Nói xong, Thôi Đào bèn cúi đầu nức nở, nghẹn ngào, âm thanh giống như lúc nãy nàng ăn điểm tâm vậy.
Chàng đi tới bên cửa sổ, nghiêng người đứng quan sát tình hình phía ngoài. Lúc chàng quay đầu lại, cánh môi đột nhiên đụng phải thứ gì đó. Hàn Kỳ nhíu mày, nhìn Thôi Đào đang tiến lại gần mình.“Sao phải tìm Chưởng quỹ quán trà Nhị Lâm để nói chứ?” Vương tứ nương khó hiểu.
“Ăn ngon lắm đấy, ngài nếm thử đi.” Thôi Đào vẫn kiên trì đưa điểm tâm đến bên miệng Hàn Kỳ, thấy Hàn Kỳ có vẻ đang muốn từ chối lại nói tiếp, “Nếu ngay cả chuyện này còn không quen thì về sau người đến Lầu Thiên Hương thăm em thế nào nữa?”“Không biết là vị quý nhân nào vậy?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Kỳ rủ mắt xuống, cắn một miếng điểm tâm.Má mì Tôn thức thời nhường lại đất diễn, đi mất hút.Má mì Tôn bèn sai một tên vệ sĩ trong kỹ viện đi theo Bình Nhi để xem rốt cuộc cô ta đã đi đâu.
Điểm tâm này vừa ngọt vừa giòn, nhai vào tan ra như bông tuyết, đúng là rất ngon.Thôi Đào nhân lúc trò chuyện với nữ đầu bếp đã quét qua giá gỗ ở góc Tây Bắc một lượt, một cái vò đen cao ước chừng tấc đặt ở góc tường đã thu hút sự chú ý của nàng. Cái vò này toàn thân đen bóng sáng ngời, nhưng phía dưới lại có dấu vết hao mòn rõ ràng.Hạ độc thì tất nhiên đều cho vào đồ ăn, đã bày đĩa đựng ở đây rồi thì có khi nào chất độc cũng ở gần đó không?“Là anh nhầm rồi, tôi vốn là bộ dạng như thế đấy. Tôi đã không phải là tôi của năm trước rồi, nếu trong lòng Lữ nhị lang vẫn còn nhung nhớ Thôi Đào của năm trước, vậy thì cô ta đã chết rồi. Ở đây là một Thôi Đào khác, một Thôi Đào mà anh hoàn toàn không biết, không hiểu gì hết.”
Yết hầu Hàn Kỳ khẽ chuyển động, nuốt miếng bánh kia xuống bụng.“Thật à?” Thôi Đào lập tức vui vẻ xoay người lại, trong mắt đầy ắp sung sướng, “Cảm ơn Thôi quan Hàn!”Hàn Kỳ yên lặng chờ, biết rõ Thôi Đào còn nói tiếp.“Lần này không cần phiền thế đâu.” Thôi Đào sai Bình Nhi đến quán trà Nhị Lâm một chuyến, “Đến nói với Chưởng quỹ ở đó, nếu Vọng Nguyệt tiên sinh không chấp nhận yêu cầu của ta thì ta sẽ dán mặt y đầy thành Biện Kinh này.”
Thôi Đào xoay người đến ngồi lại cạnh bàn, tay không cầm một miếng bánh xốp lá quỳnh ăn tiếp.Hoặc nói cách khác, sát thủ Hồng Cô của Thiên Cơ Các rất có thể đang ở lầu Thiên Hương.“Bởi vậy người sẵn lòng mạo hiểm để nhận việc này, nhất định phải có một điểm yếu trí mạng mới bị má mì Tôn dụ dỗ. Lúc đó Thôi cửu nương vừa tới Kinh chưa đến ngày đã bị người khác giả danh hạ độc. Trong thời gian ngắn như thế, cách để dễ dàng mua chuộc một ai đó nhất chính là đưa tiền cho những người nghèo đang cực kỳ cần.”
Hàn Kỳ im lặng nhìn Thôi Đào ăn xong ba miếng điểm tâm rồi mới hỏi nàng: “Có phát hiện gì kỳ lạ không?”“Các món trong lầu chúng ta đều là món chính, tất nhiên hương vị rất tinh xảo. Nhưng quà vặt bên ngoài cũng có hương vị khiến người ta không quên được. Chán ăn sơn trân hải vị rồi, muốn đổi khẩu vị một chút ấy mà.”“Chung thứ hai là kính đất.”Nàng không ngờ Hàn Kỳ lại đột ngột như thế, kinh ngạc nhìn chàng một chút, ai ngờ lại bị Hàn Kỳ véo cằm.
“Ở góc Tây Bắc sân sau có hai gian nhà nát rất kỳ lạ, luôn có người canh giữ ở đó.”Vương tứ nương bị giọng hai người làm cho giật mình, ngơ ngác hỏi họ tại sao.Lại thêm một phiền phức rồi.
Thôi Đào ăn xong, thấy đầu ngón tay còn lại một ít vụn điểm tâm bèn le lưỡi liếm sạch.“Thôi nương tử đoán đúng lắm, ta phát hiện cái này trong phòng bếp.” Vương tứ nương nhấc váy lên lấy ra một cái đĩa rồi úp ngược xuống bàn.Thôi Đào: “…”
Ánh mắt Hàn Kỳ thu lại, sờ soạng chiếc quạt ngọc trong tay.“Đại nhân không tò mò tại sao tôi lại biết rõ những kỹ năng của hoa khôi kia, lại còn hiểu cả chuyện nam nữ ư? Bản thân tôi cũng thấy lạ, tôi e là năm đó sau khi bị bắt cóc, tôi đã bị phường súc sinh ở Địa Tang Các đưa đến những nơi giống như Lầu Thiên Hương này. Phải chịu biết bao cực khổ mới học được thế đấy!”“Lần trước lúc chúng ta đến quán trà Nhị Lâm, tất cả mọi người đều nói Vọng Nguyệt tiên sinh là khách quen của quán. Y nổi tiếng như thế, lại đến lâu năm, Chưởng quỹ quán trà thật sự không nhận ra à? Với lại Vọng Nguyệt tiên sinh luôn ở ẩn không ra ngoài, sao có thể biết được nhiều chuyện trên giang hồ như thế? Tất nhiên phải có kẻ thu thập tin tức cho y, giống như Chưởng quỹ quán trà đấy. Tóm lại có phải hay không thì cứ truyền lời đi, thử một lần là biết ngay.”
“Đại nhân vẫn còn trẻ tuổi lại hiểu biết nhiều, trong nhà đã có vợ đẹp chưa?” Dù sao hai người cũng phải ở lại trong phòng thêm chốc lát nữa, e rằng Hàn Kỳ cũng không muốn quá nhanh, rảnh rỗi như thế thì đành chém gió tí thôi.“Chúng ta không giống nhau, không phải đều là con người đấy ư? Chỉ vì anh là đàn ông, anh tới đây là sạch sẽ. Tôi là phụ nữ thì không được, thanh danh không trong sạch, khiến các người mất mặt đúng không? Sợ mất mặt thì mau cút, xem như chúng ta từ trước đến giờ chưa từng quen biết đi.” Thôi Đào ghét nhất là tiêu chuẩn kép về giới tính, thời cổ đại cũng không được.
“Liên quan gì đến ngươi.” Hàn Kỳ hạ giọng nói khẽ.Vương tứ nương lập tức nói: “Vậy để tối nay ta đến chỗ đó, ta muốn xem xem ở đó có bảo bối gì!”
“Ôi, Đại nhân đừng tức giận, tôi thật sự không biết Đại nhân không có, nếu biết tôi đã không hỏi rồi.” Ở thời cổ đại, đàn ông lớn tuổi như Hàn Kỳ nếu không có phụ nữ trong nhà hầu hạ thì cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang cả.“Ngài ấy chẳng tốt bằng Đại nhân chút nào, Đại nhân không chê tôi, khen tôi vừa tay đấy.” Thôi Đào bực bội nói với má mì Tôn.“Vậy thân phận của anh là gì hả, sao anh lại tới những nơi như thanh lâu thế này?” Thôi Đào hỏi vặn lại Lữ Công Bật.“Đại nhân vẫn còn trẻ tuổi lại hiểu biết nhiều, trong nhà đã có vợ đẹp chưa?” Dù sao hai người cũng phải ở lại trong phòng thêm chốc lát nữa, e rằng Hàn Kỳ cũng không muốn quá nhanh, rảnh rỗi như thế thì đành chém gió tí thôi.
Hàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Thôi Đào: “Sao ngươi lại biết chắc ta không có?”“Chẳng lẽ đồ nhắm trong lầu này không hợp khẩu vị của cô ư?”
“Vốn dĩ là không biết, nhưng giờ đã biết rồi. Thật hâm mộ Đại nhân, có thể giữ được trong sạch cho bản thân mình.”Nhưng lúc bà ta ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống. Má mì Tôn thấy chuyện này có vấn đề, vừa nãy rõ ràng bà ta nghe Thôi Đào sai người đến lầu Bát Tiên mua gà nướng, sao lại là quà vặt gì chứ? Lầu Thiên Hương cũng làm được gà nướng mà, hơn nữa hương vị căn bản không hề thua kém lầu Bát Tiên. Vì trước đó bà ta đã tốn tiền để mua lại công thức gà nướng ở lầu Bát Tiên mà.
Hàn Kỳ yên lặng chờ, biết rõ Thôi Đào còn nói tiếp.“À, sao lại phiền tiểu thư Bách tự đến lấy thế này, cứ báo một tiếng, chúng tôi sẽ đưa qua ngay.” Nữ đầu bếp nhận đĩa rồi đổ đầy điểm tâm cho Thôi Đào.
“Đại nhân thấy tôi có xứng làm hoa khôi không?”“Viện Phúc Điền, ở đó thu nhận toàn bộ những người vô gia cư trong toàn Biện Kinh, cũng là nơi tụ tập của những người nghèo nhất. Ở đó có nam có nữ, có trẻ có già, ai nấy đều rất khó khăn. Nếu má mì Tôn muốn tìm một ứng cử viên phù hợp trong thời gian ngắn, đến viện Phúc Điền tìm là dễ nhất.”Ánh sáng lóe lên, chủy thủ quét ngang qua thẳng cổ Thôi Đào. Thôi Đào nghiêng người sang bên cạnh tránh thoát đòn tấn công của má mì Tôn, sau đó đâm kim bạc vào huyệt vị trước ngực bà ta, bà ta lập tức ngã xuống đất, cả người không thể nhúc nhích gì được nữa.
Hàn Kỳ gật đầu, vừa rồi nàng múa đã nhận được một tràng pháo tay trong sảnh đường, tất nhiên đã làm rất tốt.Bình Nhi lắc đầu, “Ta đi qua giang hồ chưa lâu, trên giang hồ có rất nhiều người ta không quen biết. Nhưng vị Hồng Cô này là người cũ trên giang hồ, chắc chắn Vọng Nguyệt tiên sinh phải biết.”Hỏi ra mới biết, hóa ra bột làm bánh này rất đặc biệt, được trộn giữa củ mài, hạt khiếm thực và những thứ bổ cho dạ dày khác, không chỉ giòn thơm mà còn có tác dụng khử đờm, giảm ngán.
“Đại nhân không tò mò tại sao tôi lại biết rõ những kỹ năng của hoa khôi kia, lại còn hiểu cả chuyện nam nữ ư? Bản thân tôi cũng thấy lạ, tôi e là năm đó sau khi bị bắt cóc, tôi đã bị phường súc sinh ở Địa Tang Các đưa đến những nơi giống như Lầu Thiên Hương này. Phải chịu biết bao cực khổ mới học được thế đấy!”Mắt Thôi Đào đỏ hoe, nức nở rất lâu cũng không nghe thấy Hàn Kỳ đáp lại mình một câu, nàng đành hé mắt qua một góc khăn tay nhìn trộm Hàn Kỳ.
Nói xong, Thôi Đào bèn cúi đầu nức nở, nghẹn ngào, âm thanh giống như lúc nãy nàng ăn điểm tâm vậy.Quả nhiên phiến đá xanh dưới cái vò có cơ quan, nhưng sau khi mở ra thì bên dưới đều là đất, tấc vuông đất mới được lấp lại xong, hơi xốp, vẫn chưa bị ép cứng. Thôi Đào véo một ít đất ẩm, bên trong còn có một mảnh lá cây tươi, rõ ràng chỗ này vừa bị lấp lại chưa bao lâu.Ngay lập tức, cả hai cùng hướng ánh mắt sùng bái tới Thôi Đào, vẻ mặt như thể đang tôn thờ một vị thần vậy.
“Ngươi —” Hàn Kỳ nhíu mày, nghe tiếng khóc của Thôi Đào rồi lại nhíu mày.
“Tôi đường đường là con gái thế gia, lại rơi vào tình cảnh thế này, không biết sau này sẽ có bao nhiêu người chê cười đây! Trước đây dựa vào gia thế còn có thể gả cho một đức lang quân tuấn tú lịch sự, hạnh phúc qua ngày. Nhưng giờ đây, hoàn cảnh của tôi lại thế này, đến sống qua ngày còn khó chứ nói gì là gả vào danh gia vọng tộc nữa.”Bình Nhi và Vương tứ nương đều trở nên phấn khích, nếu lần này họ có thể giúp phủ Khai Phong tiêu diệt phân đà của Thiên Cơ Các thì sẽ là lập công lớn, nhất định sẽ được xá tội.Lữ Công Bật tức đến mức hai mắt phun ra lửa, hắn nhìn Thôi Đào chằm chằm: “Sao em lại trở thành bộ dạng thế này rồi?”
Thôi Đào ngừng khóc, liên tục hít sau vài hơi rồi lại thở dài, vẻ mặt bi thương ai oán, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt khổ sở đáng thương, thổn thức cho số phận thăng trầm của bản thân, gặp phải chuyện đầy tiếc hận.“Giờ tôi cũng không dám trông mong xa vời, không trông chờ có thể trở về nhà họ Thôi nữa, vì có về thì họ cũng chê tôi thôi. Còn anh họ hai của tôi lại càng là trèo cao. Chỉ mong nửa sau cuộc đời không bị chết dưới trát đao hay chết đói trong lao ngục thôi.”
“Giờ tôi cũng không dám trông mong xa vời, không trông chờ có thể trở về nhà họ Thôi nữa, vì có về thì họ cũng chê tôi thôi. Còn anh họ hai của tôi lại càng là trèo cao. Chỉ mong nửa sau cuộc đời không bị chết dưới trát đao hay chết đói trong lao ngục thôi.”Thôi Đào cười nói cảm ơn má mì Tôn, nâng chung lên nhưng không hề uống hết rượu.
Mắt Thôi Đào đỏ hoe, nức nở rất lâu cũng không nghe thấy Hàn Kỳ đáp lại mình một câu, nàng đành hé mắt qua một góc khăn tay nhìn trộm Hàn Kỳ.“Cô thế này —” Má mì Tôn đột nhiên đứng phắt dậy.
Nàng đã thảm thế này rồi mà người đàn ông này không hề đồng cảm chút nào sao? Không thể tỏ vẻ nhân đạo, bảo chàng có thể đưa chuyện ân xá vào danh sách nghị sự được sao?“Đại nhân đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, đúng là cha mẹ tái sinh của tôi. Cả đời còn lại tôi sẽ ghi tạc ân tình của Đại nhân, đến chết cũng không quên. Sau này mặc kệ có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể ra sức vì Đại nhân thì nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng, không dám chối từ!”
Hàn Kỳ lặng lẽ nhìn Thôi Đào hồi lâu, đến khi Thôi Đào lén nhìn mình mới khẽ hỏi nàng: “Diễn xong chưa?”“Chú ba nói thấy em ở đây, ta còn không tin, hóa ra em thật sự chạy tới thanh lâu rồi, là Hàn Trĩ Khuê ép em tới đây đúng không?”“Nếu lỡ có một ngày khách muốn ăn điểm tâm tôi tự làm thì tôi cũng có thể làm ra được.”
“Diễn gì chứ? Diễn gì? Tôi có diễn gì đâu?” Thôi Đào tội nghiệp thả khăn trong tay xuống, vô tội hỏi với giọng tủi thân.Thôi Đào bực tức xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Hàn Kỳ, tự cho mình khí thế. Haizz, khi không lại thêm drama cho mình!“Giấu cái gì thế?” Thôi Đào thấy có một thứ hình tròn nhô lên trên phần bụng của Vương tứ nương.
“Ngươi vẫn còn trinh nguyên.” Hàn Kỳ nói.Một câu ngắn gọn như thế mà hiệu quả không khác gì một quả bom nguyên tử.“Diễn gì chứ? Diễn gì? Tôi có diễn gì đâu?” Thôi Đào tội nghiệp thả khăn trong tay xuống, vô tội hỏi với giọng tủi thân.
Một câu ngắn gọn như thế mà hiệu quả không khác gì một quả bom nguyên tử.Chuyện nàng lo nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, rất có thể chất độc đã bị chuyển đi rồi, không còn ở trong lầu Thiên Hương nữa.
Thôi Đào trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ. Vẻ mặt này của nàng, dù ai nhìn qua cũng đều hiểu ý: Người người người người sao lại biết?“Ta là tới tìm em, hơn nữa chúng ta không giống nhau.”Đột nhiên chuyển chất độc đi là sao? Có khi nào đã bắt đầu nghi ngờ nàng rồi không? Thôi Đào lập tức phủ định suy nghĩ này, Hồng Cô là sát thủ, nếu thật sự phát hiện ra mình đã bị lộ thì phản ứng đầu tiên phải là giết chết nàng, không cần thiết phải giữ mạng cho nàng làm gì.
“Trước khi ngươi vào ngục, bà đỡ Trương đã kiểm tra thân thể của ngươi rồi, có ghi lại trong hồ sơ.” Giọng điệu của Hàn Kỳ là đang trần thuật lại sự thật.Má mì Tôn sửng sốt, còn cố tình nhìn lại Thôi Đào, “Thế này mà chưa đủ lớn á? Vậy ngài ấy còn muốn bao nhiêu nữa?”
Thôi Đào: “…”
Sao vào đại lao của phủ Khai Phong mà cũng phải nghiệm thân như vào cung tuyển tú thế này? Sớm biết như thế nàng đã không phí nước mắt giả vờ đáng thương rồi.Đợi đến tối, Thôi Đào liền tới phòng bếp dời cái vò rượu kia.Thôi Đào để Vương tứ nương và Bình Nhi dùng góc độ của mình để suy nghĩ.Má mì Tôn bèn đồng ý với Thôi Đào, lấy sổ sách ra để cho Thôi Đào xem trước.
Thôi Đào bực tức xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Hàn Kỳ, tự cho mình khí thế. Haizz, khi không lại thêm drama cho mình!Lữ Công Bật vung tay áo ngồi xuống, đuổi má mì Tôn đi.Thôi Đào bảo nếu Lữ Công Bật không có chuyện gì thì về nhà mà suy nghĩ đi, đừng ở đây làm trễ công việc của nàng.Buổi trưa, Thôi Đào lại bảo Bình Nhi đến lầu Bát Tiên mua gà nướng cho mình.
“Sổ xin xá tội ta đã đưa lên trên cả rồi.” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào đưa lưng về phía mình, biết nàng làm thế là để tránh xấu hổ, cuối cùng cũng nói chuyện này cho nàng biết. Trước đây vẫn chưa có thông tin gì nên không tiện nói sớm.Thôi Đào: “…” Đừng mà, bà đừng đi chứ!
“Thật à?” Thôi Đào lập tức vui vẻ xoay người lại, trong mắt đầy ắp sung sướng, “Cảm ơn Thôi quan Hàn!”“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ.”
“Còn trong đây thì vẫn nên gọi là Đại nhân đi, bảo đảm an toàn.” Hàn Kỳ nói.Cả hai vui vẻ thỏa thê mới phát hiện Thôi Đào từ trước đến nay luôn hoạt bát, lúc này lại ngồi cạnh bàn, chống cằm suy tư, nhìn chẳng có chút vui vẻ nào cả.“Nô gia bằng lòng ạ! Lữ lang quân tuấn tú lịch sự, có thể hầu hạ chàng đúng là phúc phận của nô gia rồi.” Thôi Đào nhìn chằm chằm vào mắt Lữ Công Bật, cảnh cáo hắn tốt nhất không được nói lung tung.
“Đại nhân đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, đúng là cha mẹ tái sinh của tôi. Cả đời còn lại tôi sẽ ghi tạc ân tình của Đại nhân, đến chết cũng không quên. Sau này mặc kệ có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể ra sức vì Đại nhân thì nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng, không dám chối từ!”Thôi Đào vẫn ngồi yên bất động, đến khi nghe tiếng bước chân của Lữ Công Bật đi xa, nàng liền cầm bánh xốp lá quỳnh lên ăn.
Thôi Đào hí ha hí hửng thổi rắm cầu vồng, hạnh phúc vì sắp được tự do.
“Vẫn chưa có câu trả lời, đừng vui mừng quá sớm.”“Ăn ngon lắm đấy, ngài nếm thử đi.” Thôi Đào vẫn kiên trì đưa điểm tâm đến bên miệng Hàn Kỳ, thấy Hàn Kỳ có vẻ đang muốn từ chối lại nói tiếp, “Nếu ngay cả chuyện này còn không quen thì về sau người đến Lầu Thiên Hương thăm em thế nào nữa?”Thôi Đào lập tức hiểu ra: Là vì nàng mà đến đây mà.Má mì Tôn cũng vội đi tới hỏi Thôi Đào có chuyện gì, “Sao Lữ lang quân đi nhanh thế?”
“Ừm, tôi biết rồi. Nhưng có Đại nhân giúp tôi cầu tình, chắc chắn là được – phần rồi.” Thôi Đào cười ngu ngơ với Hàn Kỳ, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm nên đưa chàng ra ngoài.Má mì Tôn hơi sửng sốt, nếu khách nói những lời này trong lầu Thiên Hương thì ý tứ đã rõ ràng. Kỹ nữ ở lầu Đông này theo lý là bán nghệ không bán thân, không hầu hạ ngủ cùng, nhưng nếu gặp phải quý tộc quyền thế muốn như vậy, sao có thể kiên quyết từ chối để đắc tội họ cơ chứ?Thôi Đào lảo đảo đi theo Hàn Kỳ vào trong, kêu rên vài tiếng xin tha rồi cầm bánh xốp lá quỳnh nhét vào mồm, “Ừm ô ô” gật đầu, ngạc nhiên chỉ trỏ với Hàn Kỳ tỏ vẻ điểm tâm này rất ngon.
Lúc hai người xuống lầu, má mì Tôn lập tức đón lấy.Thôi Đào xoay người đến ngồi lại cạnh bàn, tay không cầm một miếng bánh xốp lá quỳnh ăn tiếp.
Sau khi nhiệt tình tiễn Hàn Kỳ, má mì Tôn bèn hỏi Thôi Đào rằng Hàn Kỳ có thân phận gì.“Nếu muốn kết tội má mì Tôn thì phải để bà ta hoàn toàn không thể trở mình được, tốt nhất là tìm cho ra số thuốc độc của bà ta, cộng thêm những vật chứng quan trọng khác nữa. Hơn nữa suy đoán vừa rồi của ta cũng chưa chắc là đúng, lỡ như cô gái đó không có ở viện Phúc Điền, hoặc đã bị diệt khẩu rồi thì sao. Dù không bị diệt khẩu thì lúc đó bà ta cũng che mặt, chỉ bằng giọng nói và thân hình thì không thể làm bằng chứng thuyết phục được.”Thôi Đào lập tức cầm lấy bình rượu má mì Tôn mang tới, tự rót cho mình một chung rồi lại rót cho má mì Tôn một chung khác.
Thôi Đào sợ nhiều lời sẽ dễ lộ sơ hở nên đành lắc đầu, bảo với má mì Tôn rằng mình cũng không rõ lắm.
“Không có nói, chỉ cho phép tôi gọi ngài ấy là Đại nhân thôi, nhưng ra tay rất hào phóng.” Thôi Đào lập tức lấy ra viên dạ minh châu to bằng mắt trâu ra đưa cho má mì Tôn, “Ngài ấy muốn bao tôi ngày.”Má mì Tôn nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nghi ngờ nhìn Thôi Đào: “Thật sự không phải chọc tức ngài ấy đấy chứ?”“Trước khi ngươi vào ngục, bà đỡ Trương đã kiểm tra thân thể của ngươi rồi, có ghi lại trong hồ sơ.” Giọng điệu của Hàn Kỳ là đang trần thuật lại sự thật.Vì thế nàng nhất định phải hoàn toàn đập chết vụ án của má mì Tôn ở lầu Thiên Hương này. Không chỉ vì bản thân mình được xá tội mà cũng để báo thù, dù sao trước đây má mì Tôn cũng muốn hạ độc nàng mà.
Má mì Tôn thấy đồ quý tất nhiên cũng trở nên vui vẻ, hiểu được vị lang quân kia tuấn tú phi phàm, tất không phải một nhân vật tầm thường. Đã kiếm được tiền thì tất nhiên bà ta cũng vui, cười dặn dò Thôi Đào nhớ hầu hạ chàng cho thật tốt.“Tào Tháo gì?” Thôi Đào nhìn theo ánh mắt của má mì Tôn, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Hàn Kỳ đang đứng ở đó.
Thôi Đào về phòng nghỉ ngơi không bao lâu, Vương tứ nương và Bình Nhi đã quay về.Hóa ra má mì Tôn chính là sát thủ của Thiên Cơ Các — Hồng Cô.“Lần trước vì để tìm manh mối lầu Thiên Hương mà chúng ta đã bị y giày vò nhiều như thế rồi. Nếu lại đi tìm y tiếp, nói không chừng lại có chuyện gì nữa đấy!” Vương tứ nương lắc đầu liên tục, tỏ ý thị không muốn bị một lão yêu tinh tuổi giày vò chút nào.
Hai tay Vương tứ nương ôm trước bụng, dáng đi thô lỗ hàng ngày cũng thay đổi.“Vậy là má mì xem thường tôi rồi, tôi đã sớm quen biết hết chị em trong lầu này. Dù giờ bà có gọi ai đến trước mặt tôi, tôi sẽ đều không nhận sai đâu.”
“Giấu cái gì thế?” Thôi Đào thấy có một thứ hình tròn nhô lên trên phần bụng của Vương tứ nương.Thôi Đào lại gật đầu.
“Thôi nương tử đoán đúng lắm, ta phát hiện cái này trong phòng bếp.” Vương tứ nương nhấc váy lên lấy ra một cái đĩa rồi úp ngược xuống bàn.
Giữa đáy đĩa có một đóa mai đỏ, y hệt với cái đĩa chứa đồ ăn tẩm độc cho Thôi Đào.“Sao ta lại nghe nói có một vị họ —”“Vốn dĩ là không biết, nhưng giờ đã biết rồi. Thật hâm mộ Đại nhân, có thể giữ được trong sạch cho bản thân mình.”
Hoặc nói cách khác, sát thủ Hồng Cô của Thiên Cơ Các rất có thể đang ở lầu Thiên Hương.“Có thể hầu hạ đàn ông không?” Lữ Công Bật nói.Lúc hai người xuống lầu, má mì Tôn lập tức đón lấy.Hàn Kỳ lặng lẽ nhìn Thôi Đào hồi lâu, đến khi Thôi Đào lén nhìn mình mới khẽ hỏi nàng: “Diễn xong chưa?”
“Hồng Cô này bao nhiêu tuổi, tướng mạo có đặc điểm gì, cô có biết không?” Thôi Đào hỏi Bình Nhi.“Nếu người này chỉ là bề ngoài, trong bóng tối còn có người thì sao? Hơn nữa lỡ như thăm dò thất bại, bại lộ hành tung, sẽ như tuần phủ Vương lần trước mà đánh cỏ động rắn, chẳng những khiến phe ta hao binh tổn tướng mà còn khiến Thiên Cơ Các ẩn nấp lần nữa, bỏ chỗ cũ tìm chỗ mới đấy. Đến lúc đó muốn tìm chúng lại càng khó khăn hơn nhiều.
Bình Nhi lắc đầu, “Ta đi qua giang hồ chưa lâu, trên giang hồ có rất nhiều người ta không quen biết. Nhưng vị Hồng Cô này là người cũ trên giang hồ, chắc chắn Vọng Nguyệt tiên sinh phải biết.”Thôi Đào khẽ gật đầu.
Nhắc tới Vọng Nguyệt tiên sinh, Vương tứ nương lại thấy bó tay.Buổi tối lúc Hàn Kỳ đến, Thôi Đào bèn nói tin này cho chàng nghe.
“Lần trước vì để tìm manh mối lầu Thiên Hương mà chúng ta đã bị y giày vò nhiều như thế rồi. Nếu lại đi tìm y tiếp, nói không chừng lại có chuyện gì nữa đấy!” Vương tứ nương lắc đầu liên tục, tỏ ý thị không muốn bị một lão yêu tinh tuổi giày vò chút nào.Đột nhiên bị ôm eo, cả người như núi đổ đè lên phía trước. Thôi Đào vô thức lùi về phía sau cảnh giác, cơ thể đúng lúc đụng vào mặt bàn, hất tung bát trà bên cạnh.
“Lần này không cần phiền thế đâu.” Thôi Đào sai Bình Nhi đến quán trà Nhị Lâm một chuyến, “Đến nói với Chưởng quỹ ở đó, nếu Vọng Nguyệt tiên sinh không chấp nhận yêu cầu của ta thì ta sẽ dán mặt y đầy thành Biện Kinh này.”Lúc này, Hàn Kỳ mặc quan bào màu son xuất hiện ngay cửa ra vào.
Lúc đó ở quán trà Nhị Lâm có rất nhiều người trên giang hồ không nhận ra Vọng Nguyệt tiên sinh, rõ ràng trước kia mỗi lần ra ngoài y đều cải trang. Trùng hợp sao hôm đó y hiện nguyên hình lại bị họ bắt gặp.Má mì Tôn nghe Thôi Đào giải thích bèn mỉm cười rồi quay người đi mất.“Ai mà biết được.”
“Sao phải tìm Chưởng quỹ quán trà Nhị Lâm để nói chứ?” Vương tứ nương khó hiểu.Đợi Hàn Kỳ đi khỏi, nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cầm cái đĩa chỉ còn miếng bánh xốp lá quỳnh đi xuống phòng bếp hỏi nữ đầu bếp thêm đĩa nữa.
“Lần trước lúc chúng ta đến quán trà Nhị Lâm, tất cả mọi người đều nói Vọng Nguyệt tiên sinh là khách quen của quán. Y nổi tiếng như thế, lại đến lâu năm, Chưởng quỹ quán trà thật sự không nhận ra à? Với lại Vọng Nguyệt tiên sinh luôn ở ẩn không ra ngoài, sao có thể biết được nhiều chuyện trên giang hồ như thế? Tất nhiên phải có kẻ thu thập tin tức cho y, giống như Chưởng quỹ quán trà đấy. Tóm lại có phải hay không thì cứ truyền lời đi, thử một lần là biết ngay.”“Ta biết khinh công.” Bình Nhi nói theo, đối với cô ta mà nói, trốn thoát khỏi tên đàn ông canh giữ kia vô cùng đơn giản.Mọi người đều gật đầu đồng ý với phân tích của Thôi Đào.
Bình Nhi ngoan ngoãn gật đầu rồi chuẩn bị khởi hành ngay.“Sao có thể chứ, tôi muốn cô ở vài ngày để quen thuộc môi trường trong lầu Thiên Hương, quen hết các cô nương ở đây rồi mới dạy cô mà. Nếu cô không quen họ thì sao mà quản họ được, sao có thể chống đỡ cả lầu Thiên Hương này chứ?” Má mì Tôn giải thích.
“Nhân tiện mang về cho ta cân chân ngỗng nhé.” Thôi Đào không quên dặn dò.Hàn Kỳ rủ mắt xuống, cắn một miếng điểm tâm.
Ngày hôm sau, Bình Nhi đến quán trà Nhị Lâm mua cân chân ngỗng rồi đưa chân dung của Trương Vọng gửi cho Thôi Đào.Chàng đi tới bên cửa sổ, nghiêng người đứng quan sát tình hình phía ngoài. Lúc chàng quay đầu lại, cánh môi đột nhiên đụng phải thứ gì đó. Hàn Kỳ nhíu mày, nhìn Thôi Đào đang tiến lại gần mình.
Thôi Đào nhìn chân dung, hơi kinh ngạc, không ngờ nàng có quen với người này, hóa ra là chủ chứa lầu Thiên Hương, má mì Tôn.
Hóa ra má mì Tôn chính là sát thủ của Thiên Cơ Các — Hồng Cô.Lữ Công Bật thấy nàng tự nhiên như thế, vẻ mặt lại càng khó chịu hơn, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Buổi tối lúc Hàn Kỳ đến, Thôi Đào bèn nói tin này cho chàng nghe.
Hàn Kỳ lấy chân dung từ Thôi Đào xong thì dặn cả ba phải chú ý an toàn, một khi cảm thấy nguy hiểm thì không cần xin chỉ thị, phải lập tức rút lui.Má mì Tôn thực sự sợ sẽ đắc tội với con trai Tể tướng, trước khi đi còn nhỏ giọng dặn Thôi Đào phải hầu hạ quý nhân cho tốt. Biểu hiện vừa rồi của Thôi Đào khiến bà ta rất hài lòng, vốn còn đang lo con bé này giở tính trẻ con ra không chịu, hy vọng nàng biết thuận theo thời thế mà cư xử.
“Hai gian kho củi kia nhất định có ẩn tình bên trong, mấy ngày nay tôi đã quan sát thử, dù ban ngày hay buổi tối vẫn luôn có – người ngồi ngoài sân kia để nói chuyện.”
Vương tứ nương lập tức nói: “Vậy để tối nay ta đến chỗ đó, ta muốn xem xem ở đó có bảo bối gì!”
“Không được.” Hàn Kỳ và Thôi Đào đồng thanh nói.Hàn Kỳ là một người thông minh, sao lại không biết nếu chỉ dựa vào một người thì căn bản không thể định tội má mì Tôn được chứ. Chàng ta đang cược, cược rằng má mì Tôn giấu độc trong lầu Thiên Hương, cược lầu Thiên Hương giấu người của Thiên Cơ Các, như thế nhân lúc chàng niêm phong lầu Thiên Hương sẽ có thể lấy được cả người lẫn vật chứng. Nhưng nếu má mì Tôn không giấu độc trong này, nếu trước khi chàng hành động, người của Thiên Cơ Các đã kịp rút lui, thì chàng sẽ gây ra một trò cười lớn.
Vương tứ nương bị giọng hai người làm cho giật mình, ngơ ngác hỏi họ tại sao.Thôi Đào đoán cô gái đó hẳn không phải người của lầu Thiên Hương, ít ra thì sẽ không liên quan gì đến má mì Tôn ngoài mặt. Người này cũng không phải là sát thủ của Thiên Cơ Các, vì nếu thế thì cô ta sẽ tự giành mối giết người này, không cần thiết phải làm việc cho má mì Tôn làm gì.
“Hẳn là các người chê võ công ta không tốt đúng không?”Sau nén nhang, vệ sĩ vội chạy về, hốt hoảng nói với má mì Tôn rằng Bình Nhi đi vào phủ Khai Phong. Hắn còn trông thấy người đàn ông tuấn tú mà ngày đó Bách Nhật Hồng gọi là “Đại nhân”, mặc quan phục đi ra từ phủ Khai Phong. Hắn đã cố tình nghe ngóng thân phận của người này, căn bản không phải người từ Dương Châu tới mà chính là Thôi quan của phủ Khai Phong, Hàn Kỳ.Bộp —
“Ta biết khinh công.” Bình Nhi nói theo, đối với cô ta mà nói, trốn thoát khỏi tên đàn ông canh giữ kia vô cùng đơn giản.Thôi Đào hỏi nữ đầu bếp có món gì ăn kèm hay không, nàng thấy hơi buồn nôn, bữa tối muốn ăn cháo loãng với dưa muối.
“Nếu người này chỉ là bề ngoài, trong bóng tối còn có người thì sao? Hơn nữa lỡ như thăm dò thất bại, bại lộ hành tung, sẽ như tuần phủ Vương lần trước mà đánh cỏ động rắn, chẳng những khiến phe ta hao binh tổn tướng mà còn khiến Thiên Cơ Các ẩn nấp lần nữa, bỏ chỗ cũ tìm chỗ mới đấy. Đến lúc đó muốn tìm chúng lại càng khó khăn hơn nhiều.“Tiểu thư Bách ơi?”
Chi bằng nắm được bằng chứng hạ độc giết người của chủ chứa đi, trực tiếp tấn công niêm phong lầu Thiên Hương, đến lúc đó ắt sẽ biết trong kho củi đó rốt cuộc là thứ gì.”Hàn Kỳ gật đầu, vừa rồi nàng múa đã nhận được một tràng pháo tay trong sảnh đường, tất nhiên đã làm rất tốt.“Nếu là con gái xuất thân từ nhà bình thường, có chỗ ở, ăn no mặc ấm. Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ che mặt nói với mình, cô giúp ta đưa tới phủ Khai Phong một phần cơm, ta cho cô một số tiền lớn. Nếu đổi lại là các cô, các cô có chịu không?”
Thôi Đào nói xong bèn trưng cầu ý kiến của Hàn Kỳ.Hàn Kỳ đã buông tay ra, im lặng nhìn Thôi Đào bên cạnh từ từ ăn điểm tâm, không nhịn được mà khẽ cười.
Hàn Kỳ cũng nghĩ như Thôi Đào, “Nhưng e là không dễ tra chứng cứ gây án của chủ chứa Tôn này đâu.”Lúc đó ở quán trà Nhị Lâm có rất nhiều người trên giang hồ không nhận ra Vọng Nguyệt tiên sinh, rõ ràng trước kia mỗi lần ra ngoài y đều cải trang. Trùng hợp sao hôm đó y hiện nguyên hình lại bị họ bắt gặp.
Hạ độc là phương pháp gọn gàng nhất, hơn nữa theo lời khai của nha dịch phụ trách đăng ký lúc đó, người tới đưa cơm là một cô gái trẻ, không phải là bản thân má mì Tôn.
“Muốn chứng minh má mì Tôn có tội, một phải có nhân chứng, hai phải có vật chứng. Nhân chứng là cô gái phụ trách đưa cơm kia, vật chứng chính là thuốc độc. Má mì Tôn đã am hiểu dùng độc, nhất định bà ta phải có một chỗ để giấu thuốc độc giết người. Còn về nhân chứng, nếu người này chưa bị má mì Tôn giết người diệt khẩu thì tốt rồi, có thể thử tìm xem.”“Nhưng vừa nãy Thôi quan Hàn nói tìm được người, là được rồi —”
Thôi Đào đoán cô gái đó hẳn không phải người của lầu Thiên Hương, ít ra thì sẽ không liên quan gì đến má mì Tôn ngoài mặt. Người này cũng không phải là sát thủ của Thiên Cơ Các, vì nếu thế thì cô ta sẽ tự giành mối giết người này, không cần thiết phải làm việc cho má mì Tôn làm gì.Cách thể hiện phù hợp sẽ giúp má mì Tôn tin tưởng nàng hơn.
“Nếu không phải người của lầu Thiên Hương thì phạm vi quá lớn, Biện Kinh rộng thế này thì tìm chỗ nào được chứ? Lỡ người đó không phải người Biện Kinh lại càng khó tìm hơn.” Bình Nhi thấy chuyện nhân chứng này e là không trông mong gì được.Điểm tâm này vừa ngọt vừa giòn, nhai vào tan ra như bông tuyết, đúng là rất ngon.
“Cũng chưa chắc, có những thứ tưởng chừng rất khó, nhưng nếu chia nhỏ ra phân tích thì lại rất đơn giản.Lữ Công Bật lạnh lùng nhìn Thôi Đào, cười mỉa mai: “Đây chẳng có gì hiếm thấy cả, còn gì khác không?”
Nếu ta muốn đưa cơm có độc đến đại lao của quan phủ thì nhất định sẽ tính toán đường lui trước. Một khi bị bại lộ tại chỗ, đối mặt với người quan phủ thì phải làm sao để bản thân an toàn trở ra được. Vì thế kẻ sai khiến cô gái này đưa cơm chắc chắn là người lạ, lúc giao việc cho cô ta không chỉ giữ bí mật thân phận mà còn không lộ mặt. Như thế dù cô gái đó có bị lộ thì cũng không cách nào khai ra ta được.”“Nhân tiện mang về cho ta cân chân ngỗng nhé.” Thôi Đào không quên dặn dò.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với phân tích của Thôi Đào.
“Nếu là con gái xuất thân từ nhà bình thường, có chỗ ở, ăn no mặc ấm. Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ che mặt nói với mình, cô giúp ta đưa tới phủ Khai Phong một phần cơm, ta cho cô một số tiền lớn. Nếu đổi lại là các cô, các cô có chịu không?”
Thôi Đào để Vương tứ nương và Bình Nhi dùng góc độ của mình để suy nghĩ.
Vương tứ nương lập tức lắc đầu, “Là đưa đồ ăn tới đại lao phủ nha đấy, phải tiếp xúc với người của quan phủ nữa, ta sợ nhất là người quan phủ. Hơn nữa bà ta không tự đi đưa mà vô cớ bảo ta đi đưa, chắc chắn có vấn đề.”
Bình Nhi gật đầu, “Ta cũng sẽ không, chuyện dính tới quan phủ, có thể tránh thì nên tránh, tội gì phải rước lấy phiền phức chứ. Hơn nữa người đó lại còn che mặt, rất khả nghi.”Hàn Kỳ nhanh chóng sai người tra rõ tất cả những cô gái có độ tuổi trùng khớp ở viện Phúc Điền, đồng thời đưa nha dịch đã từng trông thấy cô ta đi nhận diện.
“Bởi vậy người sẵn lòng mạo hiểm để nhận việc này, nhất định phải có một điểm yếu trí mạng mới bị má mì Tôn dụ dỗ. Lúc đó Thôi cửu nương vừa tới Kinh chưa đến ngày đã bị người khác giả danh hạ độc. Trong thời gian ngắn như thế, cách để dễ dàng mua chuộc một ai đó nhất chính là đưa tiền cho những người nghèo đang cực kỳ cần.”
Thôi Đào ngừng một chút rồi giải thích tiếp.Sau khi nhiệt tình tiễn Hàn Kỳ, má mì Tôn bèn hỏi Thôi Đào rằng Hàn Kỳ có thân phận gì.Bình Nhi ngoan ngoãn gật đầu rồi chuẩn bị khởi hành ngay.
“Viện Phúc Điền, ở đó thu nhận toàn bộ những người vô gia cư trong toàn Biện Kinh, cũng là nơi tụ tập của những người nghèo nhất. Ở đó có nam có nữ, có trẻ có già, ai nấy đều rất khó khăn. Nếu má mì Tôn muốn tìm một ứng cử viên phù hợp trong thời gian ngắn, đến viện Phúc Điền tìm là dễ nhất.”
Vương tứ nương há hốc miệng nghe Thôi Đào phân tích, sau đó chợt nhìn sang Bình Nhi. Bình Nhi cũng quay sang nhìn Vương tứ nương.“Nếu không phải người của lầu Thiên Hương thì phạm vi quá lớn, Biện Kinh rộng thế này thì tìm chỗ nào được chứ? Lỡ người đó không phải người Biện Kinh lại càng khó tìm hơn.” Bình Nhi thấy chuyện nhân chứng này e là không trông mong gì được.
Ngay lập tức, cả hai cùng hướng ánh mắt sùng bái tới Thôi Đào, vẻ mặt như thể đang tôn thờ một vị thần vậy.
Hàn Kỳ nhanh chóng sai người tra rõ tất cả những cô gái có độ tuổi trùng khớp ở viện Phúc Điền, đồng thời đưa nha dịch đã từng trông thấy cô ta đi nhận diện.“Ngươi vẫn còn trinh nguyên.” Hàn Kỳ nói.
“Nếu tìm được người thì phải lập tức niêm phong lầu Thiên Hương lại.” Trước khi đi, Hàn Kỳ còn để lại một câu.
Bình Nhi và Vương tứ nương đều trở nên phấn khích, nếu lần này họ có thể giúp phủ Khai Phong tiêu diệt phân đà của Thiên Cơ Các thì sẽ là lập công lớn, nhất định sẽ được xá tội.“Hôm nay tâm trạng không tốt, vậy thì uống với tôi một chung có được không?”
Cả hai vui vẻ thỏa thê mới phát hiện Thôi Đào từ trước đến nay luôn hoạt bát, lúc này lại ngồi cạnh bàn, chống cằm suy tư, nhìn chẳng có chút vui vẻ nào cả.
“Nếu muốn kết tội má mì Tôn thì phải để bà ta hoàn toàn không thể trở mình được, tốt nhất là tìm cho ra số thuốc độc của bà ta, cộng thêm những vật chứng quan trọng khác nữa. Hơn nữa suy đoán vừa rồi của ta cũng chưa chắc là đúng, lỡ như cô gái đó không có ở viện Phúc Điền, hoặc đã bị diệt khẩu rồi thì sao. Dù không bị diệt khẩu thì lúc đó bà ta cũng che mặt, chỉ bằng giọng nói và thân hình thì không thể làm bằng chứng thuyết phục được.”Má mì Tôn không tin, thật sự gọi vài người tới cho Thôi Đào nhận diện, không ngờ Thôi Đào đều có thể gọi tên của những người này ra, thậm chí còn kể được tình hình cơ bản và nha hoàn hầu hạ họ nữa.
“Nhưng vừa nãy Thôi quan Hàn nói tìm được người, là được rồi —”
“Ngài ấy sợ chúng ta nguy hiểm, muốn chúng ta nhanh chóng rút lui đấy.”
Hàn Kỳ là một người thông minh, sao lại không biết nếu chỉ dựa vào một người thì căn bản không thể định tội má mì Tôn được chứ. Chàng ta đang cược, cược rằng má mì Tôn giấu độc trong lầu Thiên Hương, cược lầu Thiên Hương giấu người của Thiên Cơ Các, như thế nhân lúc chàng niêm phong lầu Thiên Hương sẽ có thể lấy được cả người lẫn vật chứng. Nhưng nếu má mì Tôn không giấu độc trong này, nếu trước khi chàng hành động, người của Thiên Cơ Các đã kịp rút lui, thì chàng sẽ gây ra một trò cười lớn.Má mì Tôn uống trước, uống xong thì dốc ngược chung ra hiệu cho Thôi Đào.
Không thể xem thường các mối quan hệ của lầu Thiên Hương được, má mì Tôn khéo léo, quen biết không ít quý tộc, chiếm được rất nhiều cảm tình của họ. Nếu việc này không đập chết hẳn mà để cho má mì Tôn có cơ hội giãy giụa, chính là gây thêm phiền phức cho con đường làm quan của Hàn Kỳ. Đến lúc đó Hàn Kỳ sẽ bị má mì Tôn phản công, trở thành trò cười trong triều, vậy thì sổ xin xá tội trước đây chàng ta gửi cho nàng sao mà được chấp thuận chứ? Xác suất cực kỳ thấp đấy.“Hẳn là các người chê võ công ta không tốt đúng không?”
Nếu Hàn Kỳ bị giáng chức tạm thời hoặc điều đi thì còn có cơ hội trở lại. Nhưng nàng chưa chắc gì sẽ lại gặp được một Thôi quan phù hợp, thông minh như Hàn Kỳ, biết dùng người lại còn chịu giúp nàng xin xá tội.
Vì thế nàng nhất định phải hoàn toàn đập chết vụ án của má mì Tôn ở lầu Thiên Hương này. Không chỉ vì bản thân mình được xá tội mà cũng để báo thù, dù sao trước đây má mì Tôn cũng muốn hạ độc nàng mà.
“Tiểu thư Bách ơi?”Thôi Đào ăn xong, thấy đầu ngón tay còn lại một ít vụn điểm tâm bèn le lưỡi liếm sạch.Lúc Bình Nhi đi ra, má mì Tôn bước tới hỏi sao Thôi Đào cứ thích bắt người mình ra ngoài mua đồ ăn thế.
Má mì Tôn tươi cười gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào hỏi giờ Thôi Đào có tâm trạng không, có một vị quý nhân vừa gọi nàng, phải nghe nàng đánh một khúc.Vương tứ nương lập tức lắc đầu, “Là đưa đồ ăn tới đại lao phủ nha đấy, phải tiếp xúc với người của quan phủ nữa, ta sợ nhất là người quan phủ. Hơn nữa bà ta không tự đi đưa mà vô cớ bảo ta đi đưa, chắc chắn có vấn đề.”“Chung rượu đầu muốn kính trời trước, không được sao?” Thôi Đào khó hiểu hỏi má mì Tôn bị làm sao.
“Không biết là vị quý nhân nào vậy?” Thôi Đào hỏi.Hàn Kỳ im lặng nhìn Thôi Đào ăn xong ba miếng điểm tâm rồi mới hỏi nàng: “Có phát hiện gì kỳ lạ không?”
“Vị này thân phận khó lường, cô cứ theo tôi khắc sẽ biết. So với vị khách quen kia của cô, chỉ có hơn chứ không kém đâu.”
Thôi Đào bèn dẫn Bình Nhi đi cùng, để Vương tứ nương ở lại trong phòng.“Ta làm loạn ư? Em biết thân phận của mình là gì không, sao em có thể đến những nơi như thanh lâu thế này được? Nếu bị dì và dượng biết —”
Đến Nhã gian số tầng , Thôi Đào đi theo má mì Tôn bước vào, thấy một người đàn ông mặc áo bào xanh đang chắp tay đứng sừng sững trước cửa sổ. Thôi Đào chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết, thân hình này chính là Lữ Công Bật.
Lại thêm một phiền phức rồi.
Thôi Đào không chắc Lữ Công Bật có vì mình mà đến hay không, nhưng nàng vẫn hy vọng là không phải. Thôi Đào sửa lại mạng che mặt của mình, sau khi má mì Tôn giới thiệu thân phận của Lữ Công Bật xong thì thi lễ với hắn. Nàng cố tình dùng giọng nói yếu ớt the thé để nói, hy vọng Lữ Công Bật không nhận ra mình.
Lữ Công Bật nghe xong lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm Thôi Đào, ánh mắt như lưỡi dao găm, “cắt” từ đầu tới chân Thôi Đào.Nữ đầu bếp bèn giới thiệu cho Thôi Đào vài loại dưa muối tẩm gia vị, hỏi Thôi Đào thích loại nào.Má mì Tôn lại cười rót cho Thôi Đào chung nữa, chung thứ hai này vẫn là bà ta uống trước, thấy Thôi Đào lại vẩy rượu xuống đất nhưng cách vẩy khác với ban nãy, lần này nàng trực tiếp cúi xuống, xoay người quỳ xuống đất.
Thôi Đào lập tức hiểu ra: Là vì nàng mà đến đây mà.Lữ Công Bật nghe xong lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm Thôi Đào, ánh mắt như lưỡi dao găm, “cắt” từ đầu tới chân Thôi Đào.
“Lữ lang quân thích nghe khúc nào cứ việc nói, tiểu thư Bách của chúng tôi cái gì cũng biết, dù là thi từ ca múa hay sáo trúc tì bà, mọi thứ đều tinh thông cả. Nàng còn giỏi thưởng trà, bảo đảm có thể cùng trò chuyện với Lữ lang quân ạ.”Thôi Đào hí ha hí hửng thổi rắm cầu vồng, hạnh phúc vì sắp được tự do.
Lữ Công Bật lạnh lùng nhìn Thôi Đào, cười mỉa mai: “Đây chẳng có gì hiếm thấy cả, còn gì khác không?”
“Chao ôi, vậy thì quá nhiều, trong lúc nhất thời chẳng thể đếm đủ được ạ.” Má mì Tôn cười trừ, “Phải xem hôm nay Lữ lang quân muốn gì nữa ạ?”
“Có thể hầu hạ đàn ông không?” Lữ Công Bật nói.
Má mì Tôn hơi sửng sốt, nếu khách nói những lời này trong lầu Thiên Hương thì ý tứ đã rõ ràng. Kỹ nữ ở lầu Đông này theo lý là bán nghệ không bán thân, không hầu hạ ngủ cùng, nhưng nếu gặp phải quý tộc quyền thế muốn như vậy, sao có thể kiên quyết từ chối để đắc tội họ cơ chứ?Thôi Đào vỗ vỗ tay, cười nói với chàng: “Lần này đã đồng thời bắt được nhân chứng vật chứng rồi, bằng chứng đã đủ cả nhé!”“Chê ngực tôi không đủ lớn.” Thôi Đào lơ đễnh nói đại.
Má mì Tôn bèn tỏ ý muốn thương lượng lại với Lữ Công Bật, Bách Nhật Hồng không bán thân.
“Sao ta lại nghe nói có một vị họ —”
Má mì Tôn nhìn Lữ Công Bật, chờ nghe nửa câu sau.Ánh mắt Hàn Kỳ thu lại, sờ soạng chiếc quạt ngọc trong tay.
“Nô gia bằng lòng ạ! Lữ lang quân tuấn tú lịch sự, có thể hầu hạ chàng đúng là phúc phận của nô gia rồi.” Thôi Đào nhìn chằm chằm vào mắt Lữ Công Bật, cảnh cáo hắn tốt nhất không được nói lung tung.Thôi Đào mỉm cười mời má mì Tôn vào, thấy bà ta chỉ mang rượu lại bảo không thể uống như thế được, bèn sai Vương tứ nương xuống phòng bếp làm món đơn giản bưng lên.“Liên quan gì đến ngươi.” Hàn Kỳ hạ giọng nói khẽ.
Lữ Công Bật vung tay áo ngồi xuống, đuổi má mì Tôn đi.Thôi Đào nhìn chân dung, hơi kinh ngạc, không ngờ nàng có quen với người này, hóa ra là chủ chứa lầu Thiên Hương, má mì Tôn.
Má mì Tôn thực sự sợ sẽ đắc tội với con trai Tể tướng, trước khi đi còn nhỏ giọng dặn Thôi Đào phải hầu hạ quý nhân cho tốt. Biểu hiện vừa rồi của Thôi Đào khiến bà ta rất hài lòng, vốn còn đang lo con bé này giở tính trẻ con ra không chịu, hy vọng nàng biết thuận theo thời thế mà cư xử.“Ở góc Tây Bắc sân sau có hai gian nhà nát rất kỳ lạ, luôn có người canh giữ ở đó.”
“Lữ lang muốn nghe khúc gì?” Thôi Đào không chờ mời mà ngồi xuống luôn, kéo mạng che mặt ra rồi bắt đầu ăn điểm tâm trên bàn.Thôi Đào trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ. Vẻ mặt này của nàng, dù ai nhìn qua cũng đều hiểu ý: Người người người người sao lại biết?“Là tôi tự nguyện.” Thôi Đào bảo Lữ Công Bật nói nhỏ một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng, “Phủ Khai Phong phá án, anh đừng có làm loạn.”
Lữ Công Bật thấy nàng tự nhiên như thế, vẻ mặt lại càng khó chịu hơn, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.Má mì Tôn bật cười, mắng Thôi Đào đủ rồi, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã sáng rỡ mắt, kinh ngạc nói với Thôi Đào: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi kìa.”
“Chú ba nói thấy em ở đây, ta còn không tin, hóa ra em thật sự chạy tới thanh lâu rồi, là Hàn Trĩ Khuê ép em tới đây đúng không?”Má mì Tôn thấy Thôi Đào ăn khoa trương như thế lại hơi tin tưởng, trong lầu này có một cô gái cứ hễ tức giận là thích ăn thật nhiều, ai ngờ nàng cũng thế.
“Là tôi tự nguyện.” Thôi Đào bảo Lữ Công Bật nói nhỏ một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng, “Phủ Khai Phong phá án, anh đừng có làm loạn.”“Muốn chứng minh má mì Tôn có tội, một phải có nhân chứng, hai phải có vật chứng. Nhân chứng là cô gái phụ trách đưa cơm kia, vật chứng chính là thuốc độc. Má mì Tôn đã am hiểu dùng độc, nhất định bà ta phải có một chỗ để giấu thuốc độc giết người. Còn về nhân chứng, nếu người này chưa bị má mì Tôn giết người diệt khẩu thì tốt rồi, có thể thử tìm xem.”
“Ta làm loạn ư? Em biết thân phận của mình là gì không, sao em có thể đến những nơi như thanh lâu thế này được? Nếu bị dì và dượng biết —”Nếu ta muốn đưa cơm có độc đến đại lao của quan phủ thì nhất định sẽ tính toán đường lui trước. Một khi bị bại lộ tại chỗ, đối mặt với người quan phủ thì phải làm sao để bản thân an toàn trở ra được. Vì thế kẻ sai khiến cô gái này đưa cơm chắc chắn là người lạ, lúc giao việc cho cô ta không chỉ giữ bí mật thân phận mà còn không lộ mặt. Như thế dù cô gái đó có bị lộ thì cũng không cách nào khai ra ta được.”
“Vậy thân phận của anh là gì hả, sao anh lại tới những nơi như thanh lâu thế này?” Thôi Đào hỏi vặn lại Lữ Công Bật.Má mì Tôn tươi cười gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào hỏi giờ Thôi Đào có tâm trạng không, có một vị quý nhân vừa gọi nàng, phải nghe nàng đánh một khúc.Hai tay Vương tứ nương ôm trước bụng, dáng đi thô lỗ hàng ngày cũng thay đổi.
“Ta là tới tìm em, hơn nữa chúng ta không giống nhau.”Má mì Tôn thấy đồ quý tất nhiên cũng trở nên vui vẻ, hiểu được vị lang quân kia tuấn tú phi phàm, tất không phải một nhân vật tầm thường. Đã kiếm được tiền thì tất nhiên bà ta cũng vui, cười dặn dò Thôi Đào nhớ hầu hạ chàng cho thật tốt.
“Chúng ta không giống nhau, không phải đều là con người đấy ư? Chỉ vì anh là đàn ông, anh tới đây là sạch sẽ. Tôi là phụ nữ thì không được, thanh danh không trong sạch, khiến các người mất mặt đúng không? Sợ mất mặt thì mau cút, xem như chúng ta từ trước đến giờ chưa từng quen biết đi.” Thôi Đào ghét nhất là tiêu chuẩn kép về giới tính, thời cổ đại cũng không được.“Không có nói, chỉ cho phép tôi gọi ngài ấy là Đại nhân thôi, nhưng ra tay rất hào phóng.” Thôi Đào lập tức lấy ra viên dạ minh châu to bằng mắt trâu ra đưa cho má mì Tôn, “Ngài ấy muốn bao tôi ngày.”Thôi Đào về phòng nghỉ ngơi không bao lâu, Vương tứ nương và Bình Nhi đã quay về.() Loại cây họ súng, mọc ở đầm ao, sống hàng năm, lá hình tròn rộng, nổi trên mặt nước, mặt trên màu xanh, mặt dưới màu tím. Quả hình cầu, là chất xốp màu tím hồng bẩn, mặt ngoài có gai, đỉnh còn đài sót lại, hạt chắc, hình cầu, màu đen, thịt trắng ngà là tốt.
Lữ Công Bật tức đến mức hai mắt phun ra lửa, hắn nhìn Thôi Đào chằm chằm: “Sao em lại trở thành bộ dạng thế này rồi?”
“Là anh nhầm rồi, tôi vốn là bộ dạng như thế đấy. Tôi đã không phải là tôi của năm trước rồi, nếu trong lòng Lữ nhị lang vẫn còn nhung nhớ Thôi Đào của năm trước, vậy thì cô ta đã chết rồi. Ở đây là một Thôi Đào khác, một Thôi Đào mà anh hoàn toàn không biết, không hiểu gì hết.”
Thôi Đào bảo nếu Lữ Công Bật không có chuyện gì thì về nhà mà suy nghĩ đi, đừng ở đây làm trễ công việc của nàng.
Vốn Lữ Công Bật muốn nói rất nhiều thứ với Thôi Đào. Hôm nay hắn đến, một là muốn dẫn Thôi Đào ra khỏi lầu Thiên Hương, hai là muốn nói cho nàng biết hắn quyết định đích thân đến gặp Thái hậu để xin xá tội cho nàng. Nhưng giờ thái độ của Thôi Đào hoàn toàn không thấy việc mình đến thanh lâu là không ra thể thống gì, Lữ Công Bật thật sự cảm giác cô gái trước mắt mình hoàn toàn xa lạ, quả thực không phải Đào Tử mà hắn quen biết năm trước. Dù hắn có lòng muốn khuyên nhủ nàng, muốn nàng sửa sai đi nữa, với tính tình hiện tại của Thôi Đào, nàng căn bản không hề biết ơn, lại còn không chịu nghe hắn nói chuyện nữa.Đến Nhã gian số tầng , Thôi Đào đi theo má mì Tôn bước vào, thấy một người đàn ông mặc áo bào xanh đang chắp tay đứng sừng sững trước cửa sổ. Thôi Đào chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết, thân hình này chính là Lữ Công Bật.
Nếu đã không nhận, cần gì phải nhiều lời nữa.Thôi Đào nhìn món tráng miệng hình chiếc lá giòn rụm trên tay mình, không khỏi mỉm cười, đây chẳng phải là bánh bao nướng đấy sao? Nhưng hương vị lại không giống như bánh bao bình thường cho lắm.
“Em tự giải quyết cho tốt đi.” Lữ Công Bật nặng nề liếc nhìn Thôi Đào rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Thôi Đào vẫn ngồi yên bất động, đến khi nghe tiếng bước chân của Lữ Công Bật đi xa, nàng liền cầm bánh xốp lá quỳnh lên ăn.
Má mì Tôn cũng vội đi tới hỏi Thôi Đào có chuyện gì, “Sao Lữ lang quân đi nhanh thế?”“Có thân phận, có ngoại hình, còn có tiền nữa, người tốt như thế tôi không lo nắm chặt mà chọc tức ngài ấy làm gì? Tức giận á, tức đến mức tôi chỉ có thể ăn để hả giận thôi đấy!” Thôi Đào nhìn má mì Tôn, nhét cái bánh xốp lá quỳnh vào miệng.Thôi Đào ngừng một chút rồi giải thích tiếp.
“Chê ngực tôi không đủ lớn.” Thôi Đào lơ đễnh nói đại.
Má mì Tôn sửng sốt, còn cố tình nhìn lại Thôi Đào, “Thế này mà chưa đủ lớn á? Vậy ngài ấy còn muốn bao nhiêu nữa?”
“Ai mà biết được.”
Má mì Tôn nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nghi ngờ nhìn Thôi Đào: “Thật sự không phải chọc tức ngài ấy đấy chứ?”
“Có thân phận, có ngoại hình, còn có tiền nữa, người tốt như thế tôi không lo nắm chặt mà chọc tức ngài ấy làm gì? Tức giận á, tức đến mức tôi chỉ có thể ăn để hả giận thôi đấy!” Thôi Đào nhìn má mì Tôn, nhét cái bánh xốp lá quỳnh vào miệng.
Má mì Tôn thấy Thôi Đào ăn khoa trương như thế lại hơi tin tưởng, trong lầu này có một cô gái cứ hễ tức giận là thích ăn thật nhiều, ai ngờ nàng cũng thế.
“Đi thôi, chớ ăn nữa. Còn ăn nữa thì ngực chưa lớn, bụng đã tròn trước rồi đấy.” Má mì Tôn lập tức vỗ lên bàn tay đang cầm điểm tâm của Thôi Đào.
“Ngài ấy chẳng tốt bằng Đại nhân chút nào, Đại nhân không chê tôi, khen tôi vừa tay đấy.” Thôi Đào bực bội nói với má mì Tôn.“Má mì đồng ý dạy tôi tự lập, nhưng từ khi đến đây má mì chỉ toàn cho tôi tiếp khách, không thấy má mì dạy tôi làm sao để quản lý thanh lâu cả. Chẳng lẽ má mì xem tôi như một con khỉ con để vui đùa đấy ư?” Thôi Đào hỏi lại.
Cách thể hiện phù hợp sẽ giúp má mì Tôn tin tưởng nàng hơn.
Má mì Tôn bật cười, mắng Thôi Đào đủ rồi, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã sáng rỡ mắt, kinh ngạc nói với Thôi Đào: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi kìa.”Hàn Kỳ cũng nghĩ như Thôi Đào, “Nhưng e là không dễ tra chứng cứ gây án của chủ chứa Tôn này đâu.”
“Tào Tháo gì?” Thôi Đào nhìn theo ánh mắt của má mì Tôn, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Hàn Kỳ đang đứng ở đó.
Thôi Đào: “…”
Chắc là nghe thấy hết rồi hả?Thôi Đào không chắc Lữ Công Bật có vì mình mà đến hay không, nhưng nàng vẫn hy vọng là không phải. Thôi Đào sửa lại mạng che mặt của mình, sau khi má mì Tôn giới thiệu thân phận của Lữ Công Bật xong thì thi lễ với hắn. Nàng cố tình dùng giọng nói yếu ớt the thé để nói, hy vọng Lữ Công Bật không nhận ra mình.
Má mì Tôn thức thời nhường lại đất diễn, đi mất hút.“Ôi, Đại nhân đừng tức giận, tôi thật sự không biết Đại nhân không có, nếu biết tôi đã không hỏi rồi.” Ở thời cổ đại, đàn ông lớn tuổi như Hàn Kỳ nếu không có phụ nữ trong nhà hầu hạ thì cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang cả.“Hai gian kho củi kia nhất định có ẩn tình bên trong, mấy ngày nay tôi đã quan sát thử, dù ban ngày hay buổi tối vẫn luôn có – người ngồi ngoài sân kia để nói chuyện.”
Thôi Đào: “…” Đừng mà, bà đừng đi chứ!
Nàng lúng túng sờ mũi, quyết định quay lưng về phía Hàn Kỳ.
“Ta nghe nói Bảo Thần đến đây, lo hắn sẽ gây phiền phức cho ngươi.” Hàn Kỳ giải thích nguyên nhân mình quay lại.
Thôi Đào khẽ gật đầu.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ.”
Thôi Đào lại gật đầu.
Đợi Hàn Kỳ đi khỏi, nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cầm cái đĩa chỉ còn miếng bánh xốp lá quỳnh đi xuống phòng bếp hỏi nữ đầu bếp thêm đĩa nữa.
“À, sao lại phiền tiểu thư Bách tự đến lấy thế này, cứ báo một tiếng, chúng tôi sẽ đưa qua ngay.” Nữ đầu bếp nhận đĩa rồi đổ đầy điểm tâm cho Thôi Đào.
Thôi Đào nhìn xung quanh, thấy trên giá gỗ phía Tây Bắc phòng bếp bày đầy các loại bát đĩa, muôi canh. Theo như miêu tả của Vương tứ nương thì thị đã lấy được cái đĩa có hình mai đỏ ở đó. Thị cũng may mắn thật, mò mẫm tìm đại trong phòng bếp mà đúng lúc nhìn thấy.
Hạ độc thì tất nhiên đều cho vào đồ ăn, đã bày đĩa đựng ở đây rồi thì có khi nào chất độc cũng ở gần đó không?
Thôi Đào nhận lấy điểm tâm nữ đầu bếp đưa, vừa ăn vừa khen ngợi thị làm rất ngon, hỏi thị cách làm thế nào.
“Nếu lỡ có một ngày khách muốn ăn điểm tâm tôi tự làm thì tôi cũng có thể làm ra được.”
Nữ đầu bếp thấy Thôi Đào không hề kênh kiệu nên cũng rất thích nàng, tiện miệng nói: “Thực ra rất đơn giản, chỉ cần chưng bánh bột ngô qua đêm rồi cắt thành phiến mỏng, thoa mật ong rồi nướng lên, chỉ cần làm chủ được nhiệt độ thôi, làm nhiều rồi sẽ quen tay ấy mà.”
Thôi Đào nhìn món tráng miệng hình chiếc lá giòn rụm trên tay mình, không khỏi mỉm cười, đây chẳng phải là bánh bao nướng đấy sao? Nhưng hương vị lại không giống như bánh bao bình thường cho lắm.
Hỏi ra mới biết, hóa ra bột làm bánh này rất đặc biệt, được trộn giữa củ mài, hạt khiếm thực và những thứ bổ cho dạ dày khác, không chỉ giòn thơm mà còn có tác dụng khử đờm, giảm ngán.“Ngươi —” Hàn Kỳ nhíu mày, nghe tiếng khóc của Thôi Đào rồi lại nhíu mày.
“Vẫn chưa có câu trả lời, đừng vui mừng quá sớm.”Nếu đã không nhận, cần gì phải nhiều lời nữa.Vẻ mặt Hàn Kỳ âm trầm, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Thôi Đào, để lộ ra một tia khó đoán.() Loại cây họ súng, mọc ở đầm ao, sống hàng năm, lá hình tròn rộng, nổi trên mặt nước, mặt trên màu xanh, mặt dưới màu tím. Quả hình cầu, là chất xốp màu tím hồng bẩn, mặt ngoài có gai, đỉnh còn đài sót lại, hạt chắc, hình cầu, màu đen, thịt trắng ngà là tốt.
Thôi Đào nhân lúc trò chuyện với nữ đầu bếp đã quét qua giá gỗ ở góc Tây Bắc một lượt, một cái vò đen cao ước chừng tấc đặt ở góc tường đã thu hút sự chú ý của nàng. Cái vò này toàn thân đen bóng sáng ngời, nhưng phía dưới lại có dấu vết hao mòn rõ ràng.Bình Nhi gật đầu, “Ta cũng sẽ không, chuyện dính tới quan phủ, có thể tránh thì nên tránh, tội gì phải rước lấy phiền phức chứ. Hơn nữa người đó lại còn che mặt, rất khả nghi.”
Thôi Đào hỏi nữ đầu bếp có món gì ăn kèm hay không, nàng thấy hơi buồn nôn, bữa tối muốn ăn cháo loãng với dưa muối.Má mì Tôn giơ chung rượu lên, nói với Thôi Đào: “Chúng ta gặp được nhau chính là có duyên, mấy ngày nay sống chung rất tốt, tôi đã xem cô như con gái mình, chúc cô sau này có thể giống như tôi, mở một lầu Thiên Hương thật lớn.”
Nữ đầu bếp bèn giới thiệu cho Thôi Đào vài loại dưa muối tẩm gia vị, hỏi Thôi Đào thích loại nào.
“Hũ kia là gì vậy?”
“Đó là rượu nhân sâm, đắt như vàng đấy. Nếu cô muốn uống thì phải nói với chủ chứa Tôn đã. Đó là rượu tự tay bà ấy ngâm, lần nào bà ấy cũng tự rót cả, nhiều khi còn không dám uống nói gì là cho người khác. Nhưng tiểu thư Bách không giống với kẻ khác, chắc chủ chứa sẽ cho thôi.”Thôi Đào nhận lấy điểm tâm nữ đầu bếp đưa, vừa ăn vừa khen ngợi thị làm rất ngon, hỏi thị cách làm thế nào.
Đợi đến tối, Thôi Đào liền tới phòng bếp dời cái vò rượu kia.Nữ đầu bếp thấy Thôi Đào không hề kênh kiệu nên cũng rất thích nàng, tiện miệng nói: “Thực ra rất đơn giản, chỉ cần chưng bánh bột ngô qua đêm rồi cắt thành phiến mỏng, thoa mật ong rồi nướng lên, chỉ cần làm chủ được nhiệt độ thôi, làm nhiều rồi sẽ quen tay ấy mà.”
Quả nhiên phiến đá xanh dưới cái vò có cơ quan, nhưng sau khi mở ra thì bên dưới đều là đất, tấc vuông đất mới được lấp lại xong, hơi xốp, vẫn chưa bị ép cứng. Thôi Đào véo một ít đất ẩm, bên trong còn có một mảnh lá cây tươi, rõ ràng chỗ này vừa bị lấp lại chưa bao lâu.
Chuyện nàng lo nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, rất có thể chất độc đã bị chuyển đi rồi, không còn ở trong lầu Thiên Hương nữa.Thôi Đào thức cả đêm, xem hết tất cả sổ sách mà má mì Tôn đưa cho. Sáng sớm, nàng sai Bình Nhi đến hẻm Vĩnh Xương mua cho mình một bát mì hoành thánh gà xé.
Đột nhiên chuyển chất độc đi là sao? Có khi nào đã bắt đầu nghi ngờ nàng rồi không? Thôi Đào lập tức phủ định suy nghĩ này, Hồng Cô là sát thủ, nếu thật sự phát hiện ra mình đã bị lộ thì phản ứng đầu tiên phải là giết chết nàng, không cần thiết phải giữ mạng cho nàng làm gì.
Hôm sau lúc gặp lại má mì Tôn, Thôi Đào vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng tỏ vẻ không vui.“Đi thôi, chớ ăn nữa. Còn ăn nữa thì ngực chưa lớn, bụng đã tròn trước rồi đấy.” Má mì Tôn lập tức vỗ lên bàn tay đang cầm điểm tâm của Thôi Đào.
Má mì Tôn vội hỏi Thôi Đào làm sao vậy.
“Má mì đồng ý dạy tôi tự lập, nhưng từ khi đến đây má mì chỉ toàn cho tôi tiếp khách, không thấy má mì dạy tôi làm sao để quản lý thanh lâu cả. Chẳng lẽ má mì xem tôi như một con khỉ con để vui đùa đấy ư?” Thôi Đào hỏi lại.Thôi Đào: “…”
“Sao có thể chứ, tôi muốn cô ở vài ngày để quen thuộc môi trường trong lầu Thiên Hương, quen hết các cô nương ở đây rồi mới dạy cô mà. Nếu cô không quen họ thì sao mà quản họ được, sao có thể chống đỡ cả lầu Thiên Hương này chứ?” Má mì Tôn giải thích.Má mì Tôn lập tức biến sắc, đứng phắt dậy rút chủy thủ bên hông ra, trừng to mắt hét lớn với Thôi Đào: “Con khốn, mày dám đùa bỡn tao! Hôm nay tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương!”
“Vậy là má mì xem thường tôi rồi, tôi đã sớm quen biết hết chị em trong lầu này. Dù giờ bà có gọi ai đến trước mặt tôi, tôi sẽ đều không nhận sai đâu.”Chi bằng nắm được bằng chứng hạ độc giết người của chủ chứa đi, trực tiếp tấn công niêm phong lầu Thiên Hương, đến lúc đó ắt sẽ biết trong kho củi đó rốt cuộc là thứ gì.”
Má mì Tôn không tin, thật sự gọi vài người tới cho Thôi Đào nhận diện, không ngờ Thôi Đào đều có thể gọi tên của những người này ra, thậm chí còn kể được tình hình cơ bản và nha hoàn hầu hạ họ nữa.“Không sao.”
“Đúng là đáng tiếc vì cô là thân nữ nhi, nếu không với trí thông minh này, cô nhất định có thể thi đậu Tiến sĩ, tiền đồ như gấm.”
Má mì Tôn bèn đồng ý với Thôi Đào, lấy sổ sách ra để cho Thôi Đào xem trước.
Thôi Đào thức cả đêm, xem hết tất cả sổ sách mà má mì Tôn đưa cho. Sáng sớm, nàng sai Bình Nhi đến hẻm Vĩnh Xương mua cho mình một bát mì hoành thánh gà xé.Vốn Lữ Công Bật muốn nói rất nhiều thứ với Thôi Đào. Hôm nay hắn đến, một là muốn dẫn Thôi Đào ra khỏi lầu Thiên Hương, hai là muốn nói cho nàng biết hắn quyết định đích thân đến gặp Thái hậu để xin xá tội cho nàng. Nhưng giờ thái độ của Thôi Đào hoàn toàn không thấy việc mình đến thanh lâu là không ra thể thống gì, Lữ Công Bật thật sự cảm giác cô gái trước mắt mình hoàn toàn xa lạ, quả thực không phải Đào Tử mà hắn quen biết năm trước. Dù hắn có lòng muốn khuyên nhủ nàng, muốn nàng sửa sai đi nữa, với tính tình hiện tại của Thôi Đào, nàng căn bản không hề biết ơn, lại còn không chịu nghe hắn nói chuyện nữa.
Buổi trưa, Thôi Đào lại bảo Bình Nhi đến lầu Bát Tiên mua gà nướng cho mình.“Lữ lang quân thích nghe khúc nào cứ việc nói, tiểu thư Bách của chúng tôi cái gì cũng biết, dù là thi từ ca múa hay sáo trúc tì bà, mọi thứ đều tinh thông cả. Nàng còn giỏi thưởng trà, bảo đảm có thể cùng trò chuyện với Lữ lang quân ạ.”
Lúc Bình Nhi đi ra, má mì Tôn bước tới hỏi sao Thôi Đào cứ thích bắt người mình ra ngoài mua đồ ăn thế.
“Chẳng lẽ đồ nhắm trong lầu này không hợp khẩu vị của cô ư?”
“Các món trong lầu chúng ta đều là món chính, tất nhiên hương vị rất tinh xảo. Nhưng quà vặt bên ngoài cũng có hương vị khiến người ta không quên được. Chán ăn sơn trân hải vị rồi, muốn đổi khẩu vị một chút ấy mà.”Má mì Tôn thấy như có sét đánh trên đầu, lập tức sai người báo tin cho sân sau, nói tất cả nhanh chóng rút lui đi. Nhưng trước khi đi, bà ta phải giết chết con gian tế Thôi Đào này mới hả lòng.
Má mì Tôn nghe Thôi Đào giải thích bèn mỉm cười rồi quay người đi mất.
Nhưng lúc bà ta ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống. Má mì Tôn thấy chuyện này có vấn đề, vừa nãy rõ ràng bà ta nghe Thôi Đào sai người đến lầu Bát Tiên mua gà nướng, sao lại là quà vặt gì chứ? Lầu Thiên Hương cũng làm được gà nướng mà, hơn nữa hương vị căn bản không hề thua kém lầu Bát Tiên. Vì trước đó bà ta đã tốn tiền để mua lại công thức gà nướng ở lầu Bát Tiên mà.
Má mì Tôn bèn sai một tên vệ sĩ trong kỹ viện đi theo Bình Nhi để xem rốt cuộc cô ta đã đi đâu.
Sau nén nhang, vệ sĩ vội chạy về, hốt hoảng nói với má mì Tôn rằng Bình Nhi đi vào phủ Khai Phong. Hắn còn trông thấy người đàn ông tuấn tú mà ngày đó Bách Nhật Hồng gọi là “Đại nhân”, mặc quan phục đi ra từ phủ Khai Phong. Hắn đã cố tình nghe ngóng thân phận của người này, căn bản không phải người từ Dương Châu tới mà chính là Thôi quan của phủ Khai Phong, Hàn Kỳ.
Má mì Tôn thấy như có sét đánh trên đầu, lập tức sai người báo tin cho sân sau, nói tất cả nhanh chóng rút lui đi. Nhưng trước khi đi, bà ta phải giết chết con gian tế Thôi Đào này mới hả lòng.
Bà ta đích thân đi đến phòng bếp, làm một bình rượu nhân sâm rồi hạ thuốc vào đó, cười híp mắt gõ cửa phòng Thôi Đào.
“Hôm nay tâm trạng không tốt, vậy thì uống với tôi một chung có được không?”
Thôi Đào mỉm cười mời má mì Tôn vào, thấy bà ta chỉ mang rượu lại bảo không thể uống như thế được, bèn sai Vương tứ nương xuống phòng bếp làm món đơn giản bưng lên.
Má mì Tôn cũng không nói nhiều, rót rượu cho Thôi Đào trước sau đó lấy tay đè lên nắp bình rồi rót cho mình một chung.
Má mì Tôn giơ chung rượu lên, nói với Thôi Đào: “Chúng ta gặp được nhau chính là có duyên, mấy ngày nay sống chung rất tốt, tôi đã xem cô như con gái mình, chúc cô sau này có thể giống như tôi, mở một lầu Thiên Hương thật lớn.”
Thôi Đào cười nói cảm ơn má mì Tôn, nâng chung lên nhưng không hề uống hết rượu.Má mì Tôn nhìn Lữ Công Bật, chờ nghe nửa câu sau.
Má mì Tôn uống trước, uống xong thì dốc ngược chung ra hiệu cho Thôi Đào.
Thôi Đào cười nâng chung rượu đưa tới bên miệng, sau đó nghiêng tay đi, trực tiếp vẩy rượu ra sau lưng.Hôm sau lúc gặp lại má mì Tôn, Thôi Đào vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng tỏ vẻ không vui.() Loại cây họ súng, mọc ở đầm ao, sống hàng năm, lá hình tròn rộng, nổi trên mặt nước, mặt trên màu xanh, mặt dưới màu tím. Quả hình cầu, là chất xốp màu tím hồng bẩn, mặt ngoài có gai, đỉnh còn đài sót lại, hạt chắc, hình cầu, màu đen, thịt trắng ngà là tốt.
“Cô thế này —” Má mì Tôn đột nhiên đứng phắt dậy.“Chung thứ ba này là để kính má mì, má mì có chịu uống trước không?”
“Chung rượu đầu muốn kính trời trước, không được sao?” Thôi Đào khó hiểu hỏi má mì Tôn bị làm sao.
“Không sao.”
Má mì Tôn lại cười rót cho Thôi Đào chung nữa, chung thứ hai này vẫn là bà ta uống trước, thấy Thôi Đào lại vẩy rượu xuống đất nhưng cách vẩy khác với ban nãy, lần này nàng trực tiếp cúi xuống, xoay người quỳ xuống đất.“Hũ kia là gì vậy?”
“Chung thứ hai là kính đất.”
Thôi Đào lập tức cầm lấy bình rượu má mì Tôn mang tới, tự rót cho mình một chung rồi lại rót cho má mì Tôn một chung khác.
“Chung thứ ba này là để kính má mì, má mì có chịu uống trước không?”
Má mì Tôn lập tức biến sắc, đứng phắt dậy rút chủy thủ bên hông ra, trừng to mắt hét lớn với Thôi Đào: “Con khốn, mày dám đùa bỡn tao! Hôm nay tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương!”Thôi Đào cười nâng chung rượu đưa tới bên miệng, sau đó nghiêng tay đi, trực tiếp vẩy rượu ra sau lưng.
Ánh sáng lóe lên, chủy thủ quét ngang qua thẳng cổ Thôi Đào. Thôi Đào nghiêng người sang bên cạnh tránh thoát đòn tấn công của má mì Tôn, sau đó đâm kim bạc vào huyệt vị trước ngực bà ta, bà ta lập tức ngã xuống đất, cả người không thể nhúc nhích gì được nữa.
Lúc này, Hàn Kỳ mặc quan bào màu son xuất hiện ngay cửa ra vào.
Thôi Đào vỗ vỗ tay, cười nói với chàng: “Lần này đã đồng thời bắt được nhân chứng vật chứng rồi, bằng chứng đã đủ cả nhé!”
Má mì Tôn hoảng hốt nhìn hai người.