Đỗ Cẩn mặc váy ngắn trên người làm cho Chương Câu cảm thấy nhìn rất quen mắt, anh nhớ đã từng nhìn thấy thông qua Bành Tiểu Mạn. Thật không ngờ mình lại nhớ cái "Chuyện nhỏ" này, càng không nghĩ đến người phụ nữ cá tính thận trọng như Đỗ Cẩn này lại mặc váy giống với Bành Tiểu Mạn, trên mặt còn trang điểm, khiến anh hết sức không quen.
"Đỗ Cẩn, cái váy này dường như......" Anh không có nói rõ, chỉ là sắc bén quan sát cô.
"Tiểu Mạn." Đồng thời Đỗ Cẩn trả lời, nụ cười trên mặt người phụ nữ này xem ra quyến rũ hơn nhiều.
"Cô mượn váy của cô ấy?"
"Là Tiểu Mạn muốn tôi mặc trước nhìn một chút, nếu như cảm thấy thích hợp, tôi lại đi mua tương tự." Đã bỏ đi mấy chiếc quần bó dài đến đầu gối, cô muốn tự mình thích ứng với trang phục khác nhau.
"Vậy cô...... Cho là thích hợp sao?" Chương Câu lạnh nhạt hỏi. Kỳ thực xem ra cũng không tệ, chẳng qua là cảm thấy có chút lạ.
"Còn có thể."
"Cô cũng trang điểm."
"Trang điểm vừa phải là lịch sự."
"Đó cũng là Bành Tiểu Mạn nói?" Anh biết cơn bão Katriana ở New Orleans kia là mang đến tai họa, vậy Katrina Bành Tiểu Mạn này mang đến là gì? "Trừ cô ra, còn có những người khác theo vào sao? Tôi là nói...... Thay đổi tạo hình."
"Tôi không biết người khác có cần hay không, nhưng tôi cần!" Giọng điệu nói chuyện của cô cũng trở nên giống như là của Katrina.
"Cô cần?"
"Tổng giám đốc, bây giờ tôi phải lập tức Fax một phần văn kiện đi ra ngoài." Cô cố tình xem nhẹ vấn đề này.
"Gọi Bành Tiểu Mạn vào đây!" Chương Câu lập tức nói.
"Tổng giám đốc, không phải là anh muốn tìm cô ấy rầy rà chứ?" Đỗ Cẩn có chút lo lắng hỏi, ánh mắt có vẻ có chút lo lắng. "Không có liên quan gì tới Tiểu Mạn, là tôi xin cô ấy giúp đỡ, chuyện không liên quan tới cô ấy, hơn nữa tôi cũng không có vì ăn mặc mà làm cho hiệu suất công việc suy giảm."
"Gọi cô ấy vào là được."
"Nhưng——"
"Nhanh đi!" Anh ra lệnh.
Đỗ Cẩn mang một trái tim thấp thỏm đi ra văn phòng, chỉ chốc lát, Bành Tiểu Mạn đi vào.
Một cái áo lông màu đỏ thẳm phối với một chiếc váy ngắn, kết hợp với một chiếc mũ Berets màu đen kiểu Pháp, trông cô càng thêm xinh đẹp động lòng người, có sự lẳng lơ ngoại quốc nồng đậm, mà khuôn mặt của người con lai kia, nếu muốn không chút lay động, vậy nhất định phải có ý chí năng lực siêu nhân.
Trên tay ôm nhiều cặp hồ sơ, dường như cô thật sự bề bộn nhiều việc, không giống như là một tiểu muội cấp cao vô công rỗi nghề.
"Có việc phân phó sao?" Lúc này cô đối đãi với Chương Câu như là tổng giám đốc.
"Tại sao cô muốn biến thư ký của tôi thành như một con búp bê Barbie?" Anh bất mãn nói.
"Đỗ Cẩn?! Anh nói cô ấy giống Barbie?"
"Tôi mặc kệ cô ăn mặc như thế nào, bởi vì cô là khách qua đường, nhưng mà Đỗ Cẩn thì khác, tôi không muốn tìm một thư ký trang điểm xinh đẹp, vậy đối với công việc của cô ấy không có giúp ích gì."
"Tổng giám đốc," cô cố ý dùng biểu cảm cùng giọng điệu nói: "Ăn mặc vừa phải cũng không làm cho người ta ngốc nghếch hoặc là không có hiệu suất, xinh đẹp không phải là một cái tội."
"Bộ dáng trước kia của cô ấy cũng không phải là không tốt."
"Nhưng quá giản dị, quá đơn điệu."
"Cô là chuyên gia sao?"
"Tôi là có một chút kinh nghiệm có thể lấy ra chia sẻ cùng người khác."
Không biết có phải là mỗi chuyện cô đều có lý do và có cớ hay không, mà kỳ thực anh không cần phải xen vào chuyện nhỏ này, chỉ cần Đỗ Cẩn làm việc hiệu quả như trước, cho dù cô ấy mặc bikini đi làm, anh cũng sẽ làm như không thấy, nhưng là anh lại cùng Bành Tiểu Mạn tranh cãi đấu đến nghiện rồi.
"Bành Tiểu Mạn, tôi không hy vọng cô biến cao ốc văn phòng của tôi trở thành một công ty người mẫu," Anh nghiêm chỉnh tuyên bố.
"Không phải là anh chuyện bé xé ra to?"
"Tôi cũng không hy vọng nhân viên của tôi như người mẫu."
"Đây là ý nghĩ của anh, họ cũng không nghĩ như vậy."
"Cô nghe không hiểu ý của tôi sao?" Anh có chút tức giận.
Chỉ số IQ của cô lại không thấp, làm sao có thể không hiểu ý tứ của anh ta, chẳng qua là Đỗ Cẩn có lý do nhất định phải thay đổi như vậy. Bản chất của cô ấy không tồi, chỉ cần cải tạo thêm chút, cô cảm thấy Đỗ Cẩn nhất định có thể làm Lập Quốc Uy rớt vỡ mắt kính, hối hận vì mình đã đưa ra yêu cầu chia tay với cố ấy.
"Tùy tiện á!" Bành Tiểu Mạn biểu lộ sự biểu tình anh còn sống ở thời đại khủng long. "Tốt nhất anh quy định tất cả nhân viên nữ của anh, đều tự mặc váy dài kéo dài tới đất đi làm, như thế vừa tuân thủ lại vừa có thể tiết kiệm chi phí tìm nhân công làm vệ sinh, thuận tiện cũng quét sạch đất!"
Chương Câu vừa muốn cười lại vừa muốn mắng chửi người, chỉ có đang đối mặt với cô thì anh mới có loại phản ứng háo hức này.
"Tôi mặc kệ cô mặc như thế nào, nhưng những người khác——"
"Mặc quần áo mình muốn mặc là nhân quyền cơ bản của mỗi người, chỉ cần không có ở trước mặt anh làm hỏng phong tục, anh nhắm một con mắt mở một con mắt đi, không cần tự làm cho mất mặt." Cô điều chỉnh đống hồ sơ qua loa, thật đúng là nặng. "Anh còn muốn nói rất lâu sao?"
"Cô muốn hạn chế thời gian nói chuyên của tôi?" Anh ngạc nhiên.
"Nếu như anh vẫn còn tiếp tục nói......" Đột nhiên, cô để sấp hồ sơ đi đến trên bàn làm việc của anh. "Vậy tôi cũng chầm chậm nghe, bây giờ có thể thoải mái hơn nhiều rồi."
"Có muốn tôi kéo một cái ghế cho cô ngồi hay không?"
"Tôi có thể tự làm." Cô nói nhưng không có hành động.
Nếu như biết nên làm thế nào với cô, vậy anh nhất định sẽ vui hơn, bây giờ ngoại trừ phiền não chuyện tập đoàn suy yếu, anh vẫn còn phải bận tâm đến một cô gái tên là Bành Tiểu Mạn.
"Cô có biết tôi đã rất phiền rồi hay không?"
"Tôi có rất nhiều truyện cười trên mạng." Cô lập tức nói.
"Bành Tiểu Mạn——" Anh tỏ vẻ rất muốn bóp chết vẻ mặt của cô, tại sao cô khó trị như vậy?!
"Đây là về......" Cô vứt cho anh một cái ánh mắt làm ra vẻ mờ ám. "Trọng tâm câu chuyện về một người đàn ông cùng một người phụ nữ qua đêm."
Anh có thể ra lệnh cô không cần nói, càng có thể bảo cô cút đi ra phòng làm việc của anh, nhưng anh một lần lại một lần "Dung túng" cô, chỉ là im lặng, thản nhiên chờ ngữ điệu kinh người của cô.
"Nếu như là chàng có tình thiếp có ý, đã xảy ra quan hệ—— vậy đại diện anh là một thiếu niên say sưa ở trong tình yêu tươi rói; không có xảy ra—— anh còn dịu dàng quan tâm lại tôn trọng phụ nữ bầu bạn." Cô chậm rãi nói, trên mặt lộ vẻ ý cười.
Anh chỉ là biểu lộ một cái nhún vai, cũng không có cười.
"Nếu như là chàng có tình thiếp vô ý, đã xảy ra quan hệ—— chứng minh anh đích thực là một người mặt người dạ thú; không có xảy ra—— anh hẳn là còn có thể xem như là một quân tử tri thư đạt lễ." Cô tinh nghịch nháy mắt với của anh.
Khóe miệng của anh cong cong, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Nếu như là chàng vô tình mà thiếp có ý, đã xảy ra quan hệ—— thì đại diện anh là một người thoải mái dong đuổi tình trường hoa tâm đại củ cải[], hay nói cách khác là một con chó hoang dùng nữa người dưới suy tính động dục, bởi vì anh là một người tự chủ hơn so với loài ngựa đực còn yếu kém; không có xảy ra—— anh như người đàn ông Liễu Hạ Huệ ngồi mà trong lòng vẫn không loạn (ý bảo là chính nhân quân tử), có thể là một kẻ ngốc đầu ốc tối dạ không hiểu phong tình, bằng không chính là không có năng lực muốn dùng uy mà cương." Cô bắt đầu rất nghiêm túc, cũng nhìn nhăm chú vào Chương Câu.
[] Hoa tâm đại củ cải: câu nói này là dùng cho những người đàn ông không đứng đắng, hay quyến rũ phụ nữ, tình cảm thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ.
Thật ra thì khóe miệng của anh đã hơi nâng lên rồi, nhưng anh không muốn làm cho cô quá đắc ý, vì thế cứng rắn giả bộ không hề gì nói. "Còn nữa không?"
Tròng mắt của Bành Tiểu Mạn đảo một vòng, "Đương nhiên là còn."
"Vậy cô một hơi nói hết đi."
"Nếu như là chàng vô tình thiếp vô ý, đã xảy ra quan hệ—— anh có thể giải thích là lửa gần rơm, cá bé gặp phải dòng sông lớn; không có xảy ra—— nhiều lắm coi như hành vi của anh là bình thường, tư tưởng trong sáng là công dân tốt."
Rốt cuộc anh bật cười thành tiếng, anh rất ít dùng thanh âm to rõ như vậy, trực tiếp cười to như vậy, càng cười thì anh càng nghĩ đến mối quan hệ tế nhị giữa con trai con gái, càng nghĩ tới khác biệt trong đó, thì anh càng cười không ngừng, thật sự là biểu đạt vừa rồi hoàn toàn sinh động lại vừa châm chọc!
Bành Tiểu Mạn rất hài lòng với "Kiệt tác" của mình. Cô không biết biểu hiện của anh như vậy có thể coi là "Mấy lần" ? Bởi vì anh cười đến mức thật sự rất là vui, rất tự nhiên.
"Tôi còn có rất nhiều truyện cười." Cô nghiêng đầu nháy mắt với anh.
"Cô không biết có chừng có mực sao?" Anh càng muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thì càng thất bại.
"Nếu như anh còn có thể nghiêm mặt không cười, vậy tôi cũng không có hứng thú nữa, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác anh cười đến quên mình như vậy." Cô kháng nghị.
"Tôi đã không cười." Anh buộc mình tỉnh táo lại.
"Không cười thì không cười."
"Vậy cô......" Anh chỉ chỉ trên bàn làm việc của anh, một đống hồ sơ cô vừa mới buông tay để xuống. "Có phải nên đi làm chuyện của cô rồi hay không? Có lẽ có nhiều bộ phận cần gấp mấy thứ này."
Cô lập tức tiến lên ôm lấy sấp hồ sơ từ trên bàn làm việc của anh, sau đó bĩu môi yêu cầu ân huệ với anh. "Nếu như anh muốn cám ơn truyện cười của tôi, có thể mời tôi đi ra ngoài ăn cơm."
"Mời cô ăn cơm? Vì một thứ truyện cười trên mạng?!"
"Cái này gọi là phong độ."
"Đi đưa hồ sơ đi!" Chương Câu cái gì cũng không có đáp ứng cô.
"Anh......" Cô trừng mắt liếc anh một cái.
"Cùng tôi làm nhân tình?" Anh cười cười. "Tôi không chê cô phiền đã tận tình tận nghĩa rồi."
Cô vứt cho anh một cái ánh mắt "Chờ xem", lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh, mà khi cô vừa biến mất, Chương Câu lại bắt đầu không khỏi nở nụ cười, anh cảm thấy ngày hôm nay nhất định sẽ là một ngày tốt đẹp.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chương Tử Cường chỉ mới - tuần chưa đi đến văn phòng của em họ mình, kết quả ngay lập tức anh đã phát hiện hai chuyện làm anh kinh ngạc không thôi mà lại cười đến mức cười toe toét, một trong số đó là bất ngờ tầng lầu này có một con lai xinh đẹp, mặt khác chính là——Chương Câu lại mang theo nụ cười đang phê duyệt hồ sơ.
Trời sắp đổ mưa hồng xuống rồi sao?
Có lẽ năm ○○ thật là một năm thế giới hòa bình?
"Em họ......" Chương Tử Cường bước đi thong thả đến phía sau anh ta ngồi trước cửa sổ sát sàn kia nhìn chăm chú vào em họ ngồi ở ghế làm việc, bộ dáng biểu hiện không có gì có thể làm anh trợn mắt nhìn ngây ngô. Anh nhất định phải làm rõ ràng, hẳn là có một thời gian dài anh không có đến đây?
Xoay tròn rồi hạ ghế về phía làm việc của mình, lúc này tâm tình của Chương Câu chính là rất tốt, có nhàn hạ thoải mái có thể cùng anh họ đánh rắm một vài câu.
"Anh đại giá quang lâm vì chuyện gì?" Chương Câu hỏi.
"Chú thuê một người con lai?" Chương Tử Cường lộ ra vẻ mặt hăng hái bừng bừng, từ đầu không để ý tới em họ mình hỏi cái gì.
"Anh thấy được?"
"Ở trước thang máy."
"Vừa mới gần một tháng." Chương Câu không thích kiểu vội vã biểu hiện ra ngoài nơi anh họ, lại càng không thích sự ghen tuông thấp thoáng lại bắt đầu tỏa ra trong lòng của mình. "Anh muốn làm cái gì?"
"Cô ấy tên gì?"
"Katrina."
"Katrina......" Vẻ mặt của Chương Tử Cường chẳng biết nghe qua tên này ở nơi nào, nhưng anh vẫn chưa liên tưởng đến cái cơn bão siêu cấp ở New Orleans nước Mỹ. "Không có tên tiếng Trung sao?"
"Bành Tiểu Mạn." Sắc mặt của Chương Câu càng lúc càng tệ. "Anh họ——"
"Cô ấy là hoa có chủ rồi sao?"
"Tôi không có hỏi cô ấy việc này, đó là chuyện tiêng của cô ấy!" Anh rất muốn cho anh họ của mình một đấm. "Anh họ, không phải là anh đuổi theo con ngựa đuổi tới cao ốc văn phòng của tôi chứ? Anh biết rõ tôi không chịu nổi"
"Được, được!" Chương Tử Cường luôn miệng nói. "Anh có thể nghĩ cách để có được số điện thoại của cô ấy, sau đó lại hẹn cô ấy, Đỗ Cẩn nhất định biết di động của Katrina chứ? Vừa rồi bọn anh ở trước thang máy bốn mắt giao nhau rồi, tin rằng cô ấy đối với anh hẳn là có ấn tượng."
Không chỉ là một đấm, bây giờ anh rất muốn đánh cho anh ta một trận, anh họ của anh thật cho rằng Bành Tiểu Mạn tùy tiện, cởi mở như vậy? Mà sức hấp dẫn nam tính của anh ta vô biên sao?
"Chương Tử Cường." Anh gọi thẳng tên anh họ của mình. "Tôi nghĩ anh đến nhất định là có việc, hẳn không phải là『đúng lúc』đến tán gái?"
"Anh......" Đột nhiên anh ta dùng nắm tay gõ xuống sau đầu của mình. "Đương nhiên là anh có chính sự mới đến!"
"Chính sự gì?"
"Anh muốn giới thiệu một người cho chú biết, gần đây ông ta muốn mua một ít đất đai, mà đúng lúc không phải là chú có một ít đất đai phải xử lý sao?"
"Tôi."
"Vậy anh đây sắp xếp thời gian," Chương Tử Cường làm trung gian giới thiệu. "Có thể hẹn ở khách sạn đi, đúng rồi, người kia không thích nói chuyện làm ăn kiểu cứng rắn, máy móc, tốt nhất chú mang theo bạn đồng hành, anh sẽ biến bầu không khí thành như là đang ăn một bữa『Ăn tối bình thường』."
"Biết rõ."
"Người kia có rất nhiều tiền, nhưng yêu nhất chính là đất đai."
"Biết rồi." Chương Câu bày ra bộ dáng có việc nói mau, vô sự có thể rời đi.
"Còn có——" Chương Tử Cường chợt nghĩ đến, "Anh vừa mới đi tới thì『đúng luc』chú đang cười."
"Tôi không thể cười sao?"
"Nhưng đã lâu anh không có thấy chú cười qua."
"Tôi『sẽ』cười." Anh cắn răng nói.
"Đây là hiện tượng tốt, chứng tỏ áp lực trên vai của chú có thể không có lớn như vậy, cũng có thể là......" Chương Tử Cường làm ra một cái ánh mắt ám muội. "Chú và Katriana kia『quen』sao?"
"Chương Tử Cường......" Anh dùng ánh mắt tỏ ý cảnh cáo.
"Anh chỉ muốn hỏi thăm một chút, để tránh tính sai."
"Tính sai cái gì?"
"Chú có biết," anh ta vừa làm động tác nháy mắt cường điệu. "Anh không muốn khiến cho huynh đệ trở mặt thành thù, chú và cô ấy...... hẳn là không có『chuyện tình bí mật』gì chứ?"
"Chương Tử Cường, nếu như ở đây không phải là phòng làm việc của tôi——" Chương Câu không có đứng lên, anh chỉ là ngồi còn có khí thế thống trị hết thảy. "Tôi sẽ đánh anh một trận."
"Anh là anh họ của chú nha!"
"Theo dẹp!" Anh không lưu tình nói. "Huống chi không phải là anh còn có một nữ ca sĩ hát ở khách sạn PianoBar của anh sao? Anh muốn hưởng thụ thuận lợi mọi bề, hay là thích cảm thụ bắt hai tay?"
"Anh chỉ là trung thành với cảm giác của chính mình." Chương Tử Cường nhấn mạnh.
"Anh họ, tôi chỉ có một câu," Chương Câu cũng không biết giờ phút này biểu hiện trên mặt của mình có bao nhiêu thận trọng mà còn nghiêm túc. "Tốt nhất anh đừng đi trêu chọc Bành Tiểu Mạn, cô ấy đến từ New York, cũng không có dự định ở lại Đài Loan cả đời."
"Thì sao?" Anh cảm thấy có chút mù mờ. "Anh muốn cũng không phải là thiên trường địa cửu, chỉ là muốn đã từng có được mà thôi,"
"Vậy lại càng không nên đi trêu chọc cô ấy," Trong mắt của anh hiện ra một luồng sát khí. "Tôi là vì tốt cho anh."
"Thật vậy chăng?" Chương Tử Cường gia du.
"Anh không che chở được cô ấy."
"Vậy còn chú?" Anh lập tức hỏi ngược lại.
"Tôi đối với cô ấy...... Không có hứng thú." Anh làm trái lương tâm nói.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Hơn ba giờ chiều, Chương Câu đứng ở trước cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, anh nghe nói hầu như ngày ngày Bành Tiểu Mạn đều được phái đi tới nơi này mua bánh ngọt về văn phòng, lấy thói quen thích ăn đồ ngọt của mình, cô nhất định ước gì ngày ngày có cái việc vô tích sự này.
Bành Tiểu Mạn đón taxi, liền cúi đầu tính toán phải mấy miếng bánh ngọt chocolate, mấy phần phô mai hạt dẻ, sữa đặc bánh ngọt là ai đặt, vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm trong miệng, mãi đến mình không cẩn thận đụng phải bức tường thịt chắn, cô mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Thực xin lỗi! Tôi——" Cô ngẩng đầu thì chợt dừng lại. "Là anh!"
"Đây có tính là trốn việc?" Anh chất vấn.
"Tôi đi ra kí gửi một số thứ mà công ty muốn kí gửi,『thuận tiện』mua chút điểm tâm về văn phòng, nếu như anh cảm thấy không thích đáng...... Khấu trừ tiền lương của tôi là được rồi." Cô sẽ không cầu xin anh khoan dung.
"Chút tiền lương kia của cô nếu như lại bị khấu trừ——"
"Vậy tăng lương cho tôi!" Cô lập tức đề nghị.
Anh lại muốn cười, tại sao phản ứng của cô có thể nhanh như vậy? Nhưng anh cũng không muốn khấu trừ tiền lương của cô, cũng không muốn tăng lương cho cô. "Sáng sớm hôm nay ở trước thang máy cô có đụng phải một người đàn ông dáng dấp có chút tương tự với tôi hay không?"
"Đàn ông nào?" Vẻ mặt của cô nghi hoặc.
Chương Câu vẫn rất "Để ý" một câu nói "Bốn mắt giao nhau" kia của anh họ và Bành Tiểu Mạn, nhưng lại chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không có ấn tượng với anh ta, cho nên anh muốn chứng thực có phải là cô biết người anh họ này của anh hay không.
"Thấp hơn tôi một chút, vẻ mặt nhu hòa hơn tôi một chút, mặc một bộ âu phục màu xám đậm," Chương Câu gợi ý, "Cô nhớ không?"
"Không nhớ rõ!" Bành Tiểu Mạn nói: "Khách hàng hoặc là đàn ông ra vào tầng lầu này của chúng ta nhiều như vậy, tôi không biết anh đang nói ai."
Nghe vậy Chương Câu nở nụ cười.
Một cái nụ cười vô cùng sáng lạn, vô cùng tự kiêu, mà còn yên tâm.
"Anh đang cười cái gì?" Rõ ràng cô còn chưa có bắt đầu kể chuyện cười mà. "Hôm nay tâm tình của anh không tệ?"
"Tôi...... Nghĩ tới truyện cười trên mạng của cô." Anh qua loa.
"Còn nói anh không muốn nghe." Cô đắc ý nói.
"Hai ngày nữa......" Biết rõ không thể làm, có lúc lý trí quả thực không thể thắng được tình cảm, lý trí là sẽ bị tình cảm hung hăng ném ra sau đầu. "Tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm."
"Anh muốn mời tôi?" Ánh mắt của cô mở thật lớn, dường như không tin chính miệng anh sẽ nói ra lời nói như vậy.
"Đừng nghĩ quá nhiều," Anh lập tức dội cho cô một gáo nước lạnh. "Chỉ là vì nói chuyện làm ăn, không cần làm quá tận tâm, cho nên tôi quyết định dẫn một người bạn đồng hành, cô cũng nói muốn tôi mời cô ăn cơm, cho nên tôi liền thuận tiện, một công đôi việc!"
"Cái người này sao tâm cơ của anh nặng như vậy!"
"Có đi hay không?" Anh muốn cô trả lời ngay.
"Đi, dù sao cũng ăn chựt một bữa!" Cô liếc anh một cái.
"Dẫn cô đi còn có một cái mục đích khác," Anh có chút giấu đầu lòi đuôi, tự mình đánh mình bạt tai nói: "Cô đủ xinh đẹp, có vẻ đẹp đủ dã tính, một số khách hàng chính là thích ánh mắt ăn kem, chỉ cần là nhìn thấy phụ nữ đẹp một chút, ý thức lập tức sẽ không nhạy."
"Chương Câu!" Vẻ mặt của Bành Tiểu Mạn đích thực là sĩ khả sát bất khả nhục[] biểu tình. "Rốt cuộc là anh đang khen tôi mặt ngoài xuất chúng có được dung mạo khuynh thành, hay là đang sỉ nhục tôi có thể làm gái hồng lâu?"
[] Sĩ khả sát bất khả nhục: nghĩa là đối với kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.
"Tôi không có biến cô trở thành gái lầu xanh."
"Cho nên anh là đang khen tôi?" Cô tự tin mà cười cười.
"Tôi cũng không có nói cô khuynh quốc khuynh thành." Anh châm biếm nói.
"Tôi cũng chỉ là làm cái suy luận, ai lại không biết xấu hổ, dám nói mình khuynh quốc khuynh thành. "Cô lại bắt đầu khiêm nhường. "Có muốn tiện thể giúp anh mua một miếng bánh ngọt? Ăn rất ngon!"
"Không cần!" Anh từ chối.
"Hương vị của thỏi Black Forest Mousse này là bậc nhất."
"Bành Tiểu Mạn, tôi nói rồi——"
"Tôi mời anh!" Cô nháy mắt với anh.
Lại một lần không lai chuyển được cô, lại một lần chịu khuất phục ở nơi cô. Không chỉ như vậy, vốn dĩ anh nên chạy đến công ty của Kinh Khống thảo luận chút công việc, nhưng giờ phút này anh lại thà rằng mạo hiểm bất chấp bị trễ, đưa cô về công ty trước, đây cũng không phải là chuyện ngày thường anh phải làm, thế nhưng anh—— làm!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đỗ Cẩn không biết mình làm sao có thể nghe theo ý của Bành Tiểu Mạn, nhất định là cô tuyệt vọng đến thần kinh thất thường, tình trạng lý trí hoàn toàn không có, bằng không làm sao cô có thể mặc âu phục bó sát người, đứng trên giày cao gót nhỏ cao ba tấc, còn uốn một đầu tóc quăn "uốn sóng bạc" gì đó, đây là cô sao?
"Tiểu Mạn......" Cô thân ngâm ra ngoài, rất muốn lập tức đi đổi lại chiếc âu phục làm lộ ra đường cong, tràn đầy gợi cảm của cô, cô không nghĩ tới mình có thể xếp vào loại ba bá chi lâm[], nhưng mà chiếc âu phục này hiệu quả, thật sự làm cho hai ngực của cô thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
[] Ba bá chi lâm: là chỉ những người phụ nữ có bộ ngực lớn đến mê người, đầy đặn.
"Cô như nữ thần hấp dẫn." Bành Tiểu Mạn tán tụng nói.
"Tôi muốn đào một cái hang."
"Trước đây cô không biết vóc người của chính cô tốt bao nhiêu sao?"
"Tôi không muốn nhiều người nhìn chằm chằm nhìn tôi như vậy." Cô thì thầm, "Cảm giác mình giống như không có mặc quần áo còn muốn ㄅーㄤ!"
"Tôi sắp té xỉu rồi."
"Đừng không có can đảm như vậy."
"Trời! Lập Quốc Uy tiến vào......" Đỗ Cẩn phát hiện toàn thân mình dường như trong nháy mắt máu đều đã xông lên tới ót, mặc dù tay chân đều là lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại nóng đến phát bỏng.
"Kịch hay sắp lên sàn rồi."
Nhất định vừa mở vào phòng ăn này là có thể liền nhìn thấy được cái bàn không phải là không có lý do, Bành Tiểu Mạn chính là muốn Lập Quốc Uy phát hiện ra bọn họ. Nghe Đỗ Cẩn nói ba ngày hai bữa anh ta sẽ đến thăm nhà hàng này, món ăn có dư vị anh ta hợp nhất, để cho anh ăn trăm lần không chán.
"Tiểu Mạn, trái tim của tôi sắp nhảy ra ngoài!" Đỗ Cẩn nhịn không được cầu cứu cô, không dám nhìn về phía của Lập Quốc Uy.
"Mỉm cười!" Cô ra lệnh.
"Tôi làm không được......"
"Mỉm cười khêu gợi!"
"Tôi thật muốn......" Đỗ Cẩn muốn tức khắc vọt tới vách tường.
"Làm cho anh ta hối hận vì đã chủ động nói lời chia tay với cô."
Một câu nói này làm cho Đỗ Cẩn có dũng khí và tự tin, đột nhiên cô giống như là biến thành một người khác, chẳng những ngẩng đầu ưỡn ngực, còn thẳng lưng, lộ ra một người ngay cả cô cũng không thể tin mình có thể quyến rũ như vậy, nụ cười ngọt ngào hấp dẫn.
Lập Quốc Uy có một khắc không nhận ra, bởi vì cảm thấy ở trước mắt của anh rõ ràng là báu vật cá tính, nhưng đôi mắt kia...... Đôi mắt kia thuộc về đôi mắt của Đỗ Cẩn làm anh không thể nào nhận sai.
"Đỗ Cẩn......" Anh không tự giác đi về phía nơi cái bàn cô ngồi.
Đỗ Cẩn cố lấy dũng khí quay đầu lại nhìn anh, bởi vì ở dưới mặt bàn, Bành Tiểu Mạn đang dùng chân đá cô, muốn cô trả lời với anh ta.
"Quốc Uy," cô cố tình dùng giọng tương đối trầm thấp mà lại lường biếng trả lời. "Thật là trùng hợp!"
"Em......" Anh biểu hiện một bộ không nói ra lời.
"Tôi giới thiệu với anh." Đỗ Cẩn càng diễn càng xuôi. "Đây là đồng nghiệp mới của tôi, Bành Tiểu Mạn."
"Chào anh!" Chỉ liếc mắt quét qua cô một cái, toàn bộ lực chú ý của Lập Quốc Uy là ở trên người của Đỗ Cẩn, anh ngây ngốc nhìn chăm chú vào cô, "Trông em rất khác!"
"Không hề giống nhau sao?" Bành Tiểu Mạn đang ra hiệu, cô lấy tay vén tóc của mình xuống. "Đổi kiểu tóc, tiện thể cũng đổi lại tâm tình của một người, bởi vì tôi bị vứt bỏ nha!"
Lập Quốc Uy lập tức lúng túng đến không biết làm thế nào nói tiếp.
"Chào hỏi qua rồi, đừng làm cho tôi vấp anh." Đỗ Cẩn chưa bao giờ biết mình có tài năng diễn trò.
"Em...... bắt đầu mặc vào loại âu phục này lúc nào?" Ánh mắt của anh híp lại thành một đường nhỏ, đã không biết mình đang làm cái gì. Anh nên tiêu sái bỏ đi, bởi vì anh đã chia tay với cô, hơn nữa còn là anh chủ động đưa ra, nhưng lúc này anh lại muốn làm thịt mình.
"Sau khi bị anh vứt bỏ." Đỗ Cẩn quay về với nụ cười ngọt ngào.
Bành Tiểu Mạn không biết có bao nhiêu hài lòng với biểu hiện của cô, người đàn ông này rất tuấn tú, rất tàn khốc, có thể liệt vào hàng ngũ đàn ông trong đàn ông, nhưng rõ ràng ánh mắt của anh ta có chút nông cạn, nhìn không ra thực lực chân chính của Đỗ Cẩn, xứng đáng phải nhận một chút dạy dỗ.
Lập Quốc Uy không muốn tự mình rước lấy nhục, hơn nữa có bạn của cô ở đây, cho nên anh chỉ là ngượng ngùng xoay người bỏ đi.
Chờ anh dần dần mất hẳn khỏi tầm mắt của mình, toàn bộ ngụy trang của Đỗ Cẩn lập tức dỡ xuống, cô cảm thấy thiếu chút nữa thở không nổi.
"Thành công rồi, Đỗ Cẩn!" Bành Tiểu Mạn nhỏ giọng hoan hô.