Lúc đến bị xách trong bao tải chữ nhật, cái gì cũng không thấy được. Vừa được xách ra ngoài Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vinh hạnh được nhìn thấy vị trí của các nàng, nói là nhà giam trong lòng đất cũng không quá đáng, xung quanh là vách đá chia làm nhiều khu vực, mỗi chỗ đều có song sắt giam cầm, xung quanh cũng hơn hai mươi người trông coi, dáng vẻ mỗi người nhìn đều là hung thần ác sát, bộ dạng nhìn không có gì là tốt cả.
Trong mỗi song sắt nhốt năm đến mười người, phần lớn đều là nữ nhân, nam nhân chỉ có vài cái, còn lại đều là nữ nhân, nếu không phải Nghệ Nhàn mắt sắc, thì cũng không thể sống mái được cái gì. Phòng giam các nàng trước đó số người tính ra cũng ít, khi Nghệ Nhàn đi ngang qua các phòng giam khác bên ngoài, thì nghe thấy tiếng ngâm, tiếng thở gián đoạn thoải mái phập phồng, liền thấy mấy nữ nhân kia hình dáng phóng đãng, khoác trên người một lớp áo lụa mỏng không che được ngọc thể, đường cong lả lướt cứ vậy bại lộ trước mặt mọi người.
Nghệ Nhàn còn định nhìn thêm, Lam Đồng liền dùng tay che mắt nàng, liền nghe tiếng ai đó kiên định nói, "không được, không được xem."
Nghệ Nhàn, "..."
Ai nha, chính là cái vị dấm chua năm xưa a.
Nghệ Nhàn kéo mở mấy ngon tay của Lam Đồng, cẩn thận nhìn khuôn mặt những cô nương kia, từng người khóe mắt đỏ ửng, đáy mắt chứa du͙ƈ vọиɠ như tiểu câu tử không ngừng ôm lấy. Ngô, nhìn các nàng dường như không thể khống chế được mình phát tình a, hẳn là dùng qua phương pháp song tu rồi a, những người này hẳn là "đồ đệ" bị chọn trúng a.
Người dẫn đường vừa đi vừa đánh giá Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng, ngoại trừ hữu hộ pháp có chút yêu thích bên ngoài ra, những người còn lại vẫn thích nhìn loại hình như Nghệ Nhàn hơn, dễ vuốt ve, dễ khống chế, người kia dọc đường đi không ngừng dùng ánh mắt mị hoặc Nghệ Nhàn, ngoài sáng trong tối cố ý dựa vào người nàng, đôi lúc còn to gan hơn sờ mó Nghệ Nhàn, rắc một tiếng.
"Ah --"
Nghệ Nhàn bị chiếm tiện nghi do dự đinh trở mặt, Lam Đồng liền không chút lưu tình bẻ gãy tay đối phương.
Trong lòng Nghệ Nhàn thở dài, sau đó nhu nhược nhào vào người Lam Đồng hoài nghi làm chin én nhỏ nép người, "tục tưng a, hắn thật dọa người a, ta sợ a."
Gân xanh trên trán Lam Đồng vui vẻ nhảy một cái, sau đó túm Nghệ Nhàn vào ngực mình, đáng tiếc nàng hiện tại không thể cao bằng Nghệ Nhàn, hai người dựa vào nhau như vậy có chút cay mắt.
Người kia rống giận, "các ngươi muốn chết."
Chiếc roi vèo một cái đánh hai người, Nghệ Nhàn theo bản năng trốn phía sau Lam Đồng, Lam Đồng túm được cái roi níu lại, dùng sức kéo, người kia đột nhiên bị Lam Đồng kéo qua đây, Lam Đồng vừa nhấc chân đã đạp bay hắn.
Sau đó, hai người liền bị mười mấy người vây quanh.
"Ba ba ba ba."
"Tính tính đủ ác a, ta thích."
Nghệ Nhàn ở phía sau Lam Đồng lén nhìn, đặc biệt vì ngươi tạo ra "mỹ nhân ngoại quốc" đảm bảo ngươi dùng một lần xong, cả đời hoài niệm.
Hữu sứ đeo một cái che mắt, dưới chụp mắt dường như là ba vết sẹo, râu quai nón, cao chí ít cũng m, khôi ngô mạnh mẽ, bên hông đeo hai cái rìu, con mắt còn lại to như chuông đồng, tùy ý trừng đều có thể thả ra khí thế áp bách nào đó.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhanh chóng bị mời vào phòng hữu sứ, vừa vào phòng liền có hương thơm nồng nặc đập vào mặt, mùi hương này được pha chế với nhiều loại mà thành, đừng nói là Nghệ Nhàn không chịu được, Lam Đồng còn không thèm nể mặt mũi hắt xì liên tục.
Nghệ Nhàn nũng nịu lên tiếng xin tha, "phiền mở cửa sổ ra a, nếu không.... tục tưng của ta bị cái mùi này huân chết a."
Lam Đồng liên tục hắt xì vài cái nữa, không thể dừng lại được.
Nghệ Nhàn có chút lo lắng, nàng nhớ rõ Niệm Vân Âm có nói qua Hợp Hoan Tông quen dùng dược vật khống chế, bình thường trong phòng còn để vài loại mị dược, kết hợp với lúc ngươi ăn hoặc chạm qua, rất dễ bị trúng chiêu.
Trước kia Nghệ Nhàn từng trúng chiêu một lần khi còn ở huyễn thú cốc, cũng hiểu rõ cái tư vị sống không bằng chết này.
Vị hữu sứ nhìn Nghệ Nhàn vẻ mặt ghét bỏ, liền thô lỗ mở cửa sổ ra, gió thổi qua, hương thơm trong phòng cũng tản đi phân nửa, hắt xì lúc này mới ngừng được một chút.
"Nghe nói hai người các ngươi là một đôi a?"
"Tục tưng, ta thấy sợ a." Nghệ Nhàn cố gắng nép vào người Lam Đồng, nếu có thể nàng còn nhảy lên người Lam Đồng rồi. Lam Đồng cũng chịu khó phối hợp, nhẹ nhàng ôm Nghệ Nhàn vỗ về sau lưng an ủi, "các ngươi là ai? bắt chúng ta đến đây có dụng ý gì?"
Hai người hỗ động với nhau cũng đã nói rõ tất cả, trong mắt hữu sứ thú tính mãnh liệt vỡ ra, hắn ma sát hai tay đưa tay véo cằm Lam Đồng, không ngoài dự liệu hai người lúc này liền động thủ.
Hữu sứ là một người lực lưỡng, làm gì cũng tràn đầy bạo lực. Nhưng đối với Lam Đồng lớn lên từ nhỏ trong bạo lực mà nói cũng là bình thường.
"Cách xa nàng một chút."
"Tiểu nương môn, ngoan ngoãn nằm dưới thân lão tử a, ta còn có thể tha cho nàng một mạng."
Nghệ Nhãn đã sớm rời khỏi vòng chiến đấu, đem vật bày trí trong phòng đập nát, mọi nơi đều loạn cào cào, tựa như tạo phản, đám hộ vệ bên ngoài dán tai vào cửa nghe, thổn thức không thôi.
Chuyện phá phòng như vậy không phải một hai lần, nhưng nghe động tĩnh cũng tưởng tượng được nữ nhân lần này ác độc hơn nhiều, nhất định là một cái ác mã. Không biết lần này hữu sứ dùng bao nhiêu thời gian mới có thể đánh bại được ác mã này.
Nghệ Nhàn dựa theo bản vẽ Niệm Vân Âm cho liền xếp ngọc xanh rồi thao túng, trước đó đã luyện qua, Nghệ Nhàn bước đúng chỗ, đem mọi thứ để lại vị trí cũ. Lam Đồng có ý dẫn dụ vị hữu sứ đánh càng hưng phấn bước vào trận pháp.
"Quang Diễn."
"Đệch, cái gì đây."
Lam Đồng nhân lúc đối phương nhắm mắt liền nháy mắt, vội đạp trận pháp đi ra, "được rồi."
Nghệ Nhàn cảm nhận được Ngân Bảo đại nhân sắp đào hầm xong, còn thiếu một chút nữa, liền đem đồ cửa hữu sứ đập thêm lần nữa, âm thanh ầm ầm loạn xạ.
Ngân Bảo đại nhân đẩy một tấm ván ra, Miên Hoa Đường cũng cũng đi theo ra.
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường, khụ khụ, học tiếng kêu của mấy nữ nhân vừa rồi, biết không?"
Miên Hoa Đường nghiêng đầu một chút, " ~ ưm ~ a ah ah ah ~ ô ah...."
Nghệ Nhàn dựa đầu lên vai Lam Đồng, toàn thân run rẩy cười chỉ cho Miên Hoa Đường, "đừng dùng âm thanh của mình, dùng âm thanh của mấy nữ nhân bên ngoài kia, nếu không ngươi đi học một chút đi?"
Nếu là huyễn thú bình thưởng, sợ là đã bỏ gánh không làm rồi, cũng may Miên Hoa Đường là một huyễn thú chịu khó học tập khả năng bắt chước lại rất tốt, nàng vèo một cái chui xuống hầm, thực sự đi học tập.
Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn cười không ngừng, cũng dở khóc dở cười, "cái này cũng làm khó dễ Miên Hoa Đường rồi, hay là để ta ở lại."
Nghệ Nhàn lắc đầu, "Miên Hoa Đường ở lại là thích hợp nhất."
Cũng may Miên Hoa Đường không làm nàng thất vọng, không lâu sau liền học xong mười phần tiếng ngâm của mấy nữ nhân kia, Nghệ Nhàn dặn nàng trước tiên là đập đồ, đập dùng sức càng nhiều càng tốt, sau đó mới bắt đầu phát ra mấy âm thanh kia.
Miên Hoa Đường cái hiểu cái không nhìn các nàng chui xuống đường hầm, sau đó liền ngồi lên trường bắt đầu dỡ nhà.
Có Ngân Bảo đại nhân, Nghệ Nhàn rất nhanh nắm được địa hình nhà giam lòng vòng của Hợp Hoan Tông, hai người dùng huyễn thú quyết biến thành hai con bướm, một đường đi xuống.
Hợp Hoan Tông đã lâu không tìm được nữ nhân chất lượng tốt, tất cả đều là những người chỉ biết khóc sướt mướt, hơn một chút thì đã chết, một chút khiêu chiến cũng không có cho nên tả sứ chỉ có thể chạy ra ngoài tìm kiếm.
Hôm đó nghe thủ hạ nói bắt được hai nữ nhân chất lượng tốt, một trong đó đặc biệt vừa ý với hắn. Được thủ hạ khuyến khích, tả sứ liền vứt bỏ đám oanh yến kia, nhanh chóng chạy về Hợp Hoan Tông.
"Đem nữ nhân hôm nay vừa bắt được đến cho ta."
"Cái này -- sợ là có chút khó a."
Vì trong Hợp Hoan Tông tả sứ cùng hữu sứ hứng thú khác nhau, cho nên cũng có chút tranh chấp, cho nên bình thường hai người cùng làm việc nhưng lại khác nhau. Bây giờ nghe hữu sứ nói bắt hai nữ nhân kia đi, tả sứ còn chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ nổi trận lôi đình vọt đến cửa phòng hữu sứ.
Mười mấy người dán tai nghe ngoài cửa phòng náo nhiệt rầm rầm một hồi lâu, thậm chí còn có người đánh cuộc, đổ lần này hữu sứ dùng bao nhiêu thời gian để xử lý hai nữ nhân trong kia, đang còn đặt tiền thì tả sứ mặt trầm xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Tả sứ."
"Đã vào được bao lâu rồi?"
"Nửa canh giờ a."
Tả sứ hừ lạnh một tiếng, "nửa canh giờ cũng không giải quyết được một nữ nhân, hữu sứ các ngươi càng sống càng yếu, nếu hắn vô dụng như vậy, vậy ta --"
"Ah nha nha ah ah ~ ô ah ah ah ~ ưm a a a ~"
Âm thanh quyến rũ liên tục vang lên, âm thanh ngâm đến uyển chuyển này khiến người đứng bên ngoài có chút lưỡng lự, định mở cửa thì Tả sứ không cam lòng phải thu tay về, tức đến mặt mũi trắng bệch.
Miên Hoa Đường nghiêng đầu nghiên túc đập ván giường, còn rất chuyên nghiệp kêu a a ưm ưm không ngừng.
Nghệ Nhàn cũng không biết còn có một màn nguy hiểm như vậy, nàng để Ngân Bảo đại nhân cùng Lam Đồng men theo khí vị người Yển Nguyệt Môn tìm vài vòng, khi phát hiện được các nàng đã chậm một bước, khí tức vẫn còn nhưng người đã không thấy.
Lam Đồng, "không đúng, còn có một người."
Các nàng theo khí tức tìm thấy một đường đi, phát hiện cô nương kia bị giam ở nơi trước đó Nghệ Nhàn từng thấy qua, Nghệ Nhàn theo Lam Đồng, đi vòng vo nửa ngày mới tìm được mục tiêu, toàn thân nàng xanh tím, mỗi hành động đều rất mị tâm, hiển nhiên là bị thuốc khống chế.
Lam Đồng, "cứu?"
Cứu một người cùng với cứu một đám người khác nhau.
Nghệ Nhàn nghĩ tới mấy người Yển Nguyệt Môn đều ở đây, chứng minh suy đoán trước đó của nàng cũng đúng phân nửa. Hợp Hoan Tông là cách cửa mua bán người, chỉ cần thiên phú xuất chúng một chút, hay là huyễn thú hòa người như Yến Sương sẽ bị chuyển đến nơi khác. Những thiên phú kia nhìn bình thường hoặc không có gì đặc biệt, sẽ được để lại làm ấm giường....
Cứu người, thì phải xử lý chỗ này, đến khi đó đám người Yển Nguyệt Môn ở đâu cũng không biết được, đám người của Sương sẽ đề phòng, con đường truy đuổi sẽ không còn dễ dàng được như trước nữa.
Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, "trước thử đem nàng về đã, ta muốn biết những Yển Nguyệt Môn có cái gì hấp dẫn, lại khiến họ gặp họa diệt tông?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Miên Hoa Đường: ủy khuất. jpg