Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

chương 160: mở miệng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại khái nghĩ đến chuyện thê thảm mình từng trải qua, sâu trong ký ức tâm tình của Quỳnh Trúc gần như tan vỡ, cố gắng hồi lâu vẫn không thể chống lại những vết sẹo trong lòng, cho nên cuộc nói chuyện này cũng không được bao nhiêu.

"Sao rồi?"

"Một nữ nhân rất iên cường."

Nghệ Nhàn hiểu rõ chuyện này đối với một nữ nhân tổn thương rốt cuộc sâu bao nhiêu, Quỳnh Trúc được cứu ra phản ứng ngược với hoàn toàn những gì các nàng dự liệu, người thường cũng chưa chắc sánh bằng. Nàng vốn tưởng rằng đệ tử Yển Nguyệt Môn tính cách không khác gì Yến Sương, không ngờ rằng đã nhìn nhầm.

Niệm Vân Âm cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, "trễ như vậy rồi, mọi người nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi, có việc ngày mai lại nói."

Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn một chút Yến Sương còn đứng lại ở đây, "sư tỷ ngươi không muốn bị người khác quấy rầy bao gồm cả ngươi. Trước đó y sư nói qua ngươi cũng biết rồi a, nếu ngươi thực sự lo lắng có thể ở ngoài cửa canh cho nàng, nếu thấy nàng yêu cầu cái gì thì báo một tiếng."

Yến Sương đỏ mắt gật đầu, "được."

Nói là nghỉ ngơi, đuổi Yến Sương đi rồi, Niệm Vân Âm liền đem các nàng đến một nơi khác, bộ dạng tựa như nếu hôm nay không nói rõ mọi việc thì sẽ không cho về nghỉ ngơi, Nghệ Nhàn chỉ giấu chuyện Quỳnh Trúc giả làm Yến Sương để nàng được tránh thoát, còn lại thì đều nói thật.

Niệm Vân Âm sau khi nghe xong thì vẻ mặt cổ quái, "cho nên nói câu đó là? mắt cá vô tình rơi vào áo cảnh của viên ngọc, ý là như vậy sao? không lẽ có người đến bắt người của Yển Nguyệt Môn đi rồi?"

Nghệ Nhàn không khỏi cảm khái Niệm Vân Âm thông minh, đánh bây đánh bạ cũng có thể đoán được. So với diệt người Yển Nguyệt Môn mà nói, một cái thiên phú địa cấp cùng một đám có thể là huyễn thú hóa hình người tính ra thì giá trị phân biệt rất khác nhau.

Nói ra thì tàn khốc, nhưng cũng chẳng có gì là lạ.

Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nói dối, "việc này chỉ có thể chờ giải cứu mấy vị Yển Nguyệt Môn kia thôi, mới biết được lời bọn họ nói có ý gì, nhưng mà trong Hợp Hoan Tông có một người như vậy sao?"

Niệm Vân Âm lắc đầu, "Hợp Hoan Tông ngoại trừ một tông chủ, hại vị tả sứ, hữu sứ ra, thì bên dưới có mấy ngàn đệ tử, không nghe qua có người nào như vậy."

Từ nỗi sợ hãi của Quỳnh Trúc đối với người này cũng có thể hiểu rõ, người này có cả năng nhận điện được người và huyễn thú.... vậy thì quá nguy hiểm rồi.

Ánh mắt Nghệ Nhàn lóe hàn quang, "cần phải nhanh chóng tìm cho ra hắn, nếu không... sẽ vô cùng nguy hiểm."

Niệm Vân Âm, "???"

...

Lam Đồng thấy nàng lăn qua lăn lại không ngủ được, chân trời sắp chuyển màu trắng cũng đã ngồi dậy. Lam Đồng mở mắt mơ màng một hồi đưa tay ôm người vào lòng, "đừng làm rộn, tối hôm qua ngươi còn bị thương, phải nghỉ ngơi."

Nghệ Nhàn được người ôm lấy, nàng cọ xát một chút được mềm mại bao bọc, liền nói ra, "ta lo lắng cho đại sư tỷ."

Nháy mắt Lam Đồng thanh tỉnh, rất khó chịu cắn nàng một ngụm, "lo lắng cho nàng? ngươi không lo lắng cho ta sao?"

Căn phòng đầy vị dấm chua lét, Nghệ Nhàn cười "suối Yển Nguyệt bỏ chạy, đại khái ngươi cả đời sẽ phải duy trì hình hài như vậy. Kỳ thực như vậy cũng tốt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô này của ngươi, liền muốn khi dễ một chút a."

Lam Đồng cúi đầu, há miệng ngậm lấy vành rai Nghệ Nhàn dùng răng miết nhẹ. Nghệ Nhàn bị nàng làm ch toàn thân nhũn ra, suýt chút thì quên hết những chuyện quan trọng, "đừng quậy mà, nếu người này thực sự có thể nhìn ra người và huyễn thúm lỡ như hắn biết được Tử Hàn đại sư tỷ không buông tha thì.... "

Lam Đồng khó chịu vùi mặt vào mái tóc của Nghệ Nhàn, "đại chiến một trận."

Nghệ Nhàn thực sự rất lo lắng, "Tử Hàn đại sư tỷ bất thiện ngoạn âm, tính khí nóng nảy, rất dễ bị người ta chọc tức. Mặc dù nàng không phải nhân tộc, nhưng ta cũng không muốn nàng xảy ra chuyện, ah ah ah, tên gia súc nhà ngươi, nhả ra, nhả ra!!!"

Cuối cùng, đề tài nảy của Nghệ Nhàn bị Lam Đồng cắn vành tai chảy vài giọt máu.... cứ vậy kết thúc.

Sáng sớm, Nghệ Nhàn và Lam Đồng bị Niệm Vân Âm mời đến xem Tiểu Lam săn, địa điểm đi sắn là một mảng rừng thuộc thương hội Tề gia tại Nhật Chiếu quốc, bóng cây trong rừng loang lổ, sau giờ ngọ thì bóng cành cây không ngừng phủ xuống đầu các nàng xen kẽ là ánh nắng vàng, Nghệ Nhàn cũng thực sự kinh ngạc, "đây là rừng hoang dã sao?!"

Niệm Vân Âm đi trước, quay đầu nhìn nàng một cái khinh bỉ hài tử vừa vào thành này, "đã đi săn, dĩ nhiên phải tìm một chỗ cho các ngươi thực chiến a, không lẽ các ngươi nghĩ ta là loại người bịp bợm thôi sao?"

Nghệ Nhàn thành thật nói, "không có."

Trong khoảng thời gian này, Nghệ Nhàn không rảnh đem tiểu gia hỏa chạy loạn khắp nơi, nhất là phát hiện Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường dường như bị ảnh hưởng của nàng, đối với tiểu gia hỏa cho dù là sinh hoạt hay những phương diện khác đều trông nom nhiều hơn. Nói tóm lại, xem nàng như là tiểu công chúa là sủng nịch, cho nên khắp người Tiểu Lam đều mềm nhũn hết rồi, sau khi gặp được Niệm Vân Âm, Nghệ Nhàn liền nhờ đối phương lưu ý đến Tiểu Lam một chút.

Nếu nói trên đời này ai đối với thú nhân thái độ tương đối rộng lượng, không phải vị Tề gia đại công thần này thì còn có ai nữa.

Nghệ Nhàn, "ngươi nghĩ thế nào lại mở ra một chỗ như vậy?"

Niệm Vân Âm không quan tâm, "Tạ gia muốn dùng huyễn thú làm độc quyền, ta cũng không thể cùng Tạ gia hợp tác, hơn nữa, thương hội Tề gia chúng ta cũng không phải là không có huyễn thú."

Phải a, nghe cái miệng đầy mùi khói thuốc súng, Tạ gia đến cùng tạo nghiệt cái gì a, mỗi người đều ghét bỏ. Nghệ Nhà cùng lười quan tâm đến vấn đề Tạ gia, nàng sợ đến kho đó tự mình rửa không sạch còn bị dính đủ loại.

"Vậy ngươi đêm Tiểu Lam ném đi đâu rồi?"

"Hiện tại đã nóng nảy rồi sao? sẽ đến nhanh thôi."

Ngọn núi này của Tề gia so với huyễn thú cốc thì bình thường, có chia sâu cạn, cũng có khu an toàn và khu nguy hiểm. Niệm Vân Âm biết Tiểu Lam là bảo bối của hai người, cũng không dám hạ "ngoan thủ". Chỉ đem Tiểu Lam ném vào khu an toàn.

Trong khu an toàn chỉ nuôi một đám ấu tể huyễn thú, hình thể không khác Tiểu Lam là mấy.

Nghệ Nhàn vừa nghe cũng thoáng an tâm, tựa như một cái nương đang quan tâm đến thành tích nữ nhi nhà mình, bắt đầu mỗi ngày nhắc về sự giỏi giang của nữ nhi nhà mình, "nàng biểu hiện thế nào?"

Niệm Vân Âm cười ý vị thâm trường, "chờ một hồi, ngươi tự mình xem a."

Trong khu vực an toàn, Tiểu Lam lắc lư khắp nơi ngửi ngửi, vây quanh một cái cây ngửi ngửi, vây quanh một cọng cỏ cũng ngửi ngửi, thỉnh thoảng còn ở trong bụi cỏ lăn hai cái, tựa như tiểu cẩu đang đi quanh địa bàn của mình.

Nghệ Nhàn dùng củi chỏ đụng Lam Đồng, "nàng đang làm gì vậy?"

Khí tức trên người của hai người bị che đi, ngồi dưới một cái cây nhìn, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Lam ngao ngao giống cái một cái tiểu nãi cẩu kêu vài tiếng, rất nhanh từ trong góc liền thò ra một cái đầu nhỏ, nhìn qua hẳn là ấu tể huyễn thú của Niệm Vân Âm rồi.

Đây là dự định quần ẩu sao?"

Nghệ Nhàn lo lắng vì tiểu gia hỏa lau mồ hôi một cái, thậm chí còn ngưng tụ cả quang linh, đang lúc này đột nhiên xuất hiện trợ thủ.

Sau đó, Nghệ Nhàn nhìn thấy hai mắt Tiểu Lam phát sáng, vội vàng vọt đến chỗ một cái ấu tể hồng hồ, nàng cảm thấy vui vẻ, tiểu gia hỏa này có thể triệu tập toàn bộ con mồi đến đây, cuối cùng còn biết học cách chủ động công kích, có cái kêu loa loạn xị khó hiểu quá.

Tiểu Lam tiền đến, cách tiểu hồng hồ nửa thước liền dừng lại, hai tiểu chỉ đối mặt nhau kêu một tiếng, âm thanh tiểu hồng hồ nhỏ nhẹ, Nghệ Nhàn căn bản nghe khôn hiểu, sau đó là một màn khiến nàng không thể ngờ đến.

Tiểu hồng hồ đi theo sau Tiểu Lam.

Còn lại trốn sau cây hoặc sau đám cỏ nhỏ toàn bộ đều lắc lư theo sau cái mông của hai vật nhỏ này.

Nghệ Nhàn, "???"

Lam Đồng, "???"

Hai người trố mắt tiếp tục nhìn, thì thấy Tiểu Lam đào một cái hố lớn, bên dưới hố có rất nhiều thức ăn, đủ loại trái cây. Tiểu Lam dùng đầu chia trái cây cho mọi người, sau đó cùng một đám ấu tể làm thành một vong tròng bắt đầu ăn.

Cử chỉ tư thế như vậy thật là cao nhã, khiến người ta mừng đến chảy nước mắt.

Niệm Vân Âm nhìn hai người đen mặt đi ra, rất xấu xa cười nói, "thế nào a?"

Nghệ Nhàn suýt chút bị tức thành tăng xông, không thể làm gì được Niệm Vân Âm, liền hung hăng nhéo Lam Đồng bên cạnh một cái, cuối cùng bị bàn tay Lam Đồng nắm lại không thể tiếp tục làm loạn, "Niệm Vân Âm ngươi giở trò quỳ gì vậy a?"

Niệm Vân Âm ủy khuất, "không phải ngươi nói tốt nhất phải là một đám ấu tể sao, hình thể so với Tiểu Lam nhà các ngươi không khác gì, lớn quá thì hù nàng sợ, nhỏ quá thì sợ bị khi dễ..... ta đều dựa theo yêu cầu của ngươi mà làm, còn cố ý chọn một nhóm huyễn thú lực công kích yếu đến a."

Nghệ Nhàn, "..."

Đống trái cây kia nhất định là của Ngân Bảo đại nhân a.

Ngân Bảo đại nhân bị gọi đến, liền lắc đầu lia lịa, "không phải ta a."

Điều này Niệm Vân Âm có thể chứng minh, "ta cho người ở bên cạnh trông nàng, đống trái cây kia là nàng nhảy lên nhảy xuống, đâm vào cây đều tự mình làm."

Nghệ Nhàn, "..." hoàn toàn không vui nổi a.

Lam Đồng trấn an nàng, "có thể là liên quan đến kính hoa thủy nguyệt, ngươi quên huyễn thú ở đó cũng không có lực công kích sao?"

Niệm Vân Âm thấy bộ dạng Nghệ Nhàn như gặp đả kích, liền hắng giọng một cái, "kỳ thực ngươi cũng không cần chán nản như vậy, đầu óc Tiểu Lam nhà các ngươi rất thông minh, nàng vừa bị ném tới đây đã không chút hoang mang, sau khi phát hiện tiểu hồng hồ là lão đại ở đây, liền cùng nó đánh một trận, không phân cao thấp được nên mới có tình hình như vậy a."

Phải a, cuối cùng có cũng có chút gì đó an ủi a.

Niệm Vân Âm, "còn muốn tiếp tục nữa không?"

Nghệ Nhàn ỉu xìu, nói về việc dạy dỗ nữ nhi, nàng thực sự không rành, "ngươi xem rồi huấn luyện đi."

Niệm Vân Âm, "thật sao?"

Nghệ Nhàn theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Lam Đồng, Lam Đồng trầm ngâm, "giao cho ngươi."

Niệm Vân Âm vì lý do an toàn, hôm sau nàng vẫn mời hai vị này đến ngắm cảnh tàn sát. Nếu qua cửa này, tiếp theo nàng sẽ cho Tiểu Lam bước vào nơi huấn luyện nàng đã an bài xong từ trước.

Ngày thứ hai, im ắng trong khuc vực an toàn bị phá vỡ.

Một con linh cẩu tam cấp khát máu bị Niệm Vân Âm không tiếng động cho vào khu vực an toàn, là thổ linh cấp ba. Hình thể to gấp hai Tiểu Lam, vừa bắt đầu Tiểu Lam còn đang ngủ trong hầm, nghe thấy tiếng tiểu hồng hồ kêu thảm thiết, liền nhảy ra khỏi cái hầm ngủ của nàng.

Tiểu Lam chạy nhanh như gió, gí thổi qua chỉ còn một đạo hư ảnh kim sắc.

Tiểu hồng hổ bị thổ thứ dưới đất mọc lên đâm vào đuôi, trốn không thoát được, nhìn thấy sắp bị linh cầu khát máu nuốt sống, không biết Tiểu Lam từ góc nào xông đến, liền đụng phải con thú bụng đói kêu ọt ọt.

Linh cẩu bị đụng lui về sau ba bước, thân mình dừng lại, liền phát hiện Tiểu Lam có chút mập.

Nghệ Nhàn dùng cù chỏ đụng Lam Đồng, "trước kia Tiểu Lam từng đối phó qua linh cẩu này chưa?"

Lam Đồng, "lần đó là may mắn, lần này là nguy hiểm."

Vào thời điểm cực đói tính khí huyễn thú vô cùng tồi tệ, huống chí còn là huyễn thú khát máu cấp ba, bị Tiểu Lam đụng như vậy, mục tiêu của nó liền thay đổi, vồ một cái.

Tiểu Lam bộ dạng vắt chân lên cổ nghiêng đầu chạy, chạy như hai chân đạp phong hỏa luân, véo véo. Nghệ Nhàn cũng không nhìn ra được, công phu bỏ chạy cực nhanh này đúng là khổ công thực sự của Tiểu Lam.

Nghệ Nhàn, "ngươi dạy?"

Lam Đồng nhíu mày, "là ngươi."

Nghệ Nhàn, "???"

Hai người liền quay lại nhìn thứ chạy theo sau Tiểu Lam, nhìn thấy linh cẩu về phương diện tốc độ chạy không lại Tiểu Lam, thổ thứ dưới đất cứ vậy mọc lên, dùng cái này chặn lại tốc độ cùng phương hướng của Tiểu Lam.

Tiểu gia hỏa này cũng không ngốc, chạy vòng quanh gốc cây, chạy một vòng rồi lại thêm một vòng nữa, quay lại chỗ tiểu hồng hồ bị đâm thủng đuôi, tiểu hồng hồ này cũng thật không may, vẫn bị thổ thứ giữ lại, máu chảy đầy đất.

Tiểu Lam vươn trảo, vung lên chặt đứt thổ thứ đâm thủng đuôi tiểu hồng hồ, lúc này mới cứu được tiểu đồng bọn ra.

Cứ vậy kiên trì một hồi công phu, linh cẩu cũng chạy đến trước mặt Tiểu Lam cùng tiểu hồng hồ, Tiểu Lam dùng hết sức chính diện vồ đến, vung trảo lên kết quả bị đối phương cắn được, quăng nửa ngày cái thân nhỏ vèo một cái bay ra ngoài, bên dưới là thổ thứ đã sớm chuẩn bị xong.

Nghệ Nhàn liền cho Ngân Bảo đại nhân gian lận, chỗ Tiểu Lam té không có thổ thứ, bất quá Tiểu Lam có muốn chạy tốc độ cũng không còn nhanh như trước, bị ném ba hồn bay vía còn chưa về.

Linh cẩu há miệng, nước miếng nhiễu xuống từng hàng.

Nghệ Nhàn đang định đi cứu, Lam Đồng liền cản lại, hai người tranh chấp vài giây, vào lúc quan trọng nhất, Tiểu Lam vèo một cái biến hình người, nhấc chân chạy, còn dùng một tay nguyên vẹn túm lấy tiểu hồng hồ lên, vừa chạy vừa kêu đến tê tâm liệt phế a a a.

Linh cầu sửng sốt hai giây, sau đó đuổi theo sát.

Âm thanh a a a của Tiểu Lam cũng dần thay đổi, cuối cùng Nghệ Nhàn có thể nghe rõ ràng nàng kêu to, "nương, nương ~"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio