Chỉ cần có tính khiêu chiến, chơi vui, Miên Hoa Đường đều không bỏ qua, nàng mở to mắt nhìn từ trái qua phải, quét qua đám người Lạc Nguyệt Dao một lần, khi nhìn thấy Tiểu Sở và Lạc Nguyên Dao cau mày rồi lắc đầu, ánh mắt cuối dùng dừng lại ngay lão bá đứng cạnh cô gái xuyên không gian, "Nghệ Nhàn, là lão già kia sao?"
Lão bá bị gọi là lão già, "..."
Nghệ Nhàn mỉm cười gật đầu mang theo cỗ vũ, "phải, nhưng hắn rất nguy hiểm, so với đồ ăn trên Thiên Lan Sơn nguy hiểm hơn, đừng quá ham chơi, phải ứng phó cẩn thận."
Ba ba ba
Miên Hoa Đường vỗ tay, chợt nhảy đến trước mặt lão bá, túm tóc đối phương, "lão già, mau đuổi theo ta đi."
Lão bá bị so với thức ăn nguy hiểm trên Thiên Lan Sơn, tức đến mí mắt run rẩy. Bị Miên Hoa Đường khiêu khích cũng không di chuyển một bước, ánh mắt phẫn nộ nhìn Nghệ Nhàn, cuối cùng gào một tiếng, chút nước mưa liền ngưng tụ thành mãnh hổ, hung thần ác sát đánh tới từ phía sau Nghệ Nhàn.
Grừ --
Tiếng rống quen thuộc bên tai nổ tung, mãnh hổ hư ảo đánh với sư thú vàng óng ánh, tựa như trứng chọi đá, biến mất sạch sẽ. Khóe miệng Nghệ Nhàn mỉm cười nhìn Lạc Nguyệt Dao hé môi, dưới tiếng hổ gầm, mấy chữ nàng nói tựa như mưa phùn liền tiêu tán.
Nhưng Lạc Nguyệt Dao nhìn cũng hiểu.
- - ta phải bắt sống ngươi!
Lạc Nguyệt Dao bị Nghệ Nhàn chí hướng cuồng vọng nói như vậy, liền tức đến ói máu, ho khan hồi lâu mới dừng lại.
Lam Đồng một tay ôm chặt người trước mặt, "Nghệ Nhàn, ta đến chậm rồi."
Nghệ Nhàn còn đang lo lắng cho tới khi người này đến, thì mới ổn định, "xảy ra chuyện gì, tới sớm không bằng tới đúng lúc, đúng lúc cần ngươi ra sức."
Bất Tử Điệp cũng đậu lên vành tai Nghệ Nhàn, vừa đậu liền hỏi ào ào, "xảy ra chuyện gì vậy? xảy ra chuyện gì a? Bổn Yêu đã sớm nói với ngươi không thể tách rời Bổn Yêu rồi mà. Nhìn đi, nếu không có Bổn Yêu ở đây, sao có thể để đám sinh vật cấp thấp kia kiếm chuyện được, hừ!"
Nghệ Nhàn bị nó càm ràm nhức đầu, đành qua loa ừ một tiếng, "phải, có Yêu Điệp Đại Nhân ngươi đến, nhất định sẽ không xuất hiện chuyện này."
Lúc này Lam Đồng mới nhìn thấy rõ khuôn mặt đám người Lạc Nguyệt Dao, nghi ngờ nói, "sao lại là bọn họ?"
Lần trước gặp ở Thiên Lan Sơn là ngoài ý muốn, nhưng mà không ngờ nó lại thành tất nhiên. Nghệ Nhàn cũng không hiểu rõ, nên lười kể lại cho Lam Đồng, chỉ nói, "Lạc Nguyệt Dao ta cần để sống, mấy người còn lại không cần chừa."
Sở dĩ Nghệ Nhàn có được sức mạnh như vậy, là vì được thần cốt tiền bối rèn luyện, một thân da lông của Lam Đồng cũng được thoát thai hoán cốt, xác phàm của nàng trước đó cũng đã biến thành đao thương bất nhập, đến lúc nên kiểm tra thành quả rồi.
Lam Đồng, "được."
Miên Hoa Đường lại lắc lư hai ba phen trước mặt lão bá, tạo cơ hội cho Nghệ Nhàn và Lam Đồng, lão bá đột nhiên thấy nàng xuất hiện liền căm tức, lại lo lắng cho Lạc Nguyệt Dao, nên không rời xa một tấc mà coi chừng.
Nghệ Nhàn nhắc nhở, "bên cạnh Lạc Nguyệt Dao là người biết đi xuyên không gian, đừng để nàng đến gần ngươi."
Lam Đồng ngao ô một tiếng, phi lên, tấn công về phía Lạc Nguyệt Dao. Qủa nhiên, hành động nguy hiểm của Lam Đồng khiến đám người kia phòng bị, đem Lạc Nguyệt Dao che ở giữa, nữ nhân bệnh tật kia trở thành nhược điểm lớn nhất của bọn họ.
Ah --
Thế cục trong sân nghiêng về một bên, thợ săn và con mồi sau khi có Lam Đồng các nàng thêm vào, liền nháy mắt nghịch chuyển.
Lúc này Nghệ Nhàn cũng không vội quay về thành đô Tạ gia, qua một hồi lượn quanh Lạc Nguyệt Dao, đối phương dường như biết nhiều điều mà nàng không biết, nếu có thể cạy miệng, thì mọi nguyên nhân đều có thể dễ dàng giải quyết.
Miên Hoa Đường phát hiện lão già kia chơi không vui, lại trêu chọc Tiểu Sở, động một chút lại đi đánh hắn, mà tốc độ cũng rất nhanh, thần kinh Tiểu Sở căng thẳng sắp bị nàng chơi đến hoảng loạn. Hắn dùng kiếm, còn Miên Hoa Đường thì dùng lôi linh đánh hắn, qua vài lần Tiểu Sở kiệt sức.
Lam Đồng không ngừng dùng bản thể thử nghiệm sức chịu đựng của căn cớt, hiển nhiên lão bá ra đòn mạnh mẽ, nhưng linh lực phóng ra công kích Lam Đồng tựa như giọt nước tụ thành đại dương, một chút sóng nước vẫn không bật lên được.
Nghệ Nhàn thấy bên cạnh Lạc Nguyệt Dao chỉ còn mỗi cô nương kia, liền đưa tay sờ tai mình, hảo tâm đề nghị, "ngươi ta vốn không có thù, rơi vào hoàn cảnh này, đều do một người khơi mào. Nếu như vậy, ta và ngươi hai bên cũng một đấu một, giải quyết hoàn toàn, thế nào?"
Lạc Nguyệt Dao bị Nghệ Nhàn không biết xấu hổ đề nghị tức đến nở nụ cười, cười chỉ quá ba giây, ma ốm lại họ ra một ngụm máu, khiến bạch y lại dính màu đỏ, tựa như đóa hoa trải qua phong sương nhanh chóng héo tàn, nàng tự lau đi, bộ dạng lại quang minh lẫm liệt, tựa như dáng vẻ nửa sống nửa chết không phải là của nàng, "cũng được, đến lúc nên kết thúc rồi."
Nghệ Nhàn cảm giác "kết thúc" trong miệng đối phương, không như nàng nói, bất quá mấy cái này không cản được nàng muốn moi thông tin từ miệng đối phương.
Khi hai người còn đang giằng co, một con bướm bình thường màu cam liền bay lên đầu cô nương xuyên qua không gian, nhàm chán dừng lại nghỉ trên một cọng tóc nào đó, lắc lức đá đá chân, vặn vẹo một hồi, như đang vận động tập thể dục, sau đó lại yên tĩnh như gà xem đánh nhau.
Mà người bị dừng chân không hề để ý đến, ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Nguyệt Dao.
Lạc Nguyệt Dao vừa lên dùng ngũ linh, đất tung bay trong tay, lá rụng tựa như phi đao đánh về phía Nghệ Nhàn, theo sát phía sau là lôi linh, cũng may đồ chơi này đánh không trúng được Nghệ Nhàn, nhưng cũng đủ cho quỷ đòi nợ ăn no, sau đó thì phong hỏa có đủ.
Nghệ Nhàn tránh né cực khổ, nàng chưa thấy Lạc Nguyệt Dao động thủ bao giờ, liền nhận định ma ốm này là luyện đan sư sắp chết. Cộng thêm tình báo của Tiểu Nhã trước đó, thì có vẻ sai rồi.
Nghệ Nhàn che dấu đáy mắt kinh ngạc, nói: "ngươi là đa linh căn."
Nàng vốn là quang lôi linh căn, biết rõ việc tu luyện gian nan, linh căn càng nhiều, tu luyện càng gian nan, muốn thăng cấp cũng gặp nhiều trắc trở. Nhưng mà ma ốm kia hiện tại có thể dùng đến năm cái linh cùng lúc.
Lặc Nguyệt Dao không nói được gì, chỉ chuyên tâm công kích Nghệ Nhàn, lúc đầu là do thám sau đó là những chiêu trí mạng.
Nghệ Nhàn khó hiểu, dò xét hỏi: "nếu Tạ gia biết ngươi là ngũ linh căn, thì sao lại bỏ ngươi? hay là có hiểu lầm gì?"
Người như vậy thì ở đâu cũng là nhân tài nên được bồi dưỡng. Mà khuôn mặt Lạc Nguyệt Dao nhìn trẻ tuổi, sợ là tuổi tác cùng bằng nàng, hoặc nhỏ hơn. Vậy có thể thấy được người này thiên phú rất tốt.
Tạ gia bỏ nàng, cái này đúng là có mắt không tròng, hay là --
Đại khái bị Nghệ Nhàn hỏi "Tạ gia" nhiều lần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lạc Nguyệt Dao tức giận, lại phun một ngụm máu, dù vậy cũng không quên trách cứ Nghệ Nhàn, "câm miệng! ngươi câm miệng cho ta!"
Tâm tình đối phương đang nát, lực công kích chậm lại, phòng ngự cũng nhiều chỗ hở.
Nghệ Nhàn cười híp mắt dẫm chân một cái, lôi võng bày ra chợt sáng lên, lôi tủy vui vẻ rong chơi ở giữa, nước lớn chừng hạt đậu đùng đùng đánh tới, tạch tạch, tựa như âm thanh quân cờ rơi xuống, lĩnh hội tinh tế như có một phong vị khác trong lòng.
Lạc Nguyệt Dao bước vào lôi vực của Nghệ Nhàn, toàn thân run rẩy, cuối cùng không nhịn được ngồi sụp xuống đất, nháy mắt như con dê chờ làm thịt, muốn nói lại như bị người bóp trúng bảy tấc, ngoại trừ không ngừng phun máu, thì cũng không nói được chữ nào.
Nghệ Nhàn nhìn cổ tay đối phương trước đó bị lôi đánh, "ta nói tổn thương trên tay ngươi khôi phục nhanh như vậy, hẳn ngươi cũng có lôi linh a."
Lạc Nguyệt Dao toàn thân run rẩy, nói không được câu nào, máu không ngừng chảy ra ngoài, cảm giác như không thể dừng lại được.
Khi lôi linh ngự thú sư hấp thụ lôi linh, thì cẩn phải gian nan rèn thể, khiến kinh mạch trong cơ thể phải thích nghi với linh lực bá đạo này, rồi mới hấp thụ được. Nghệ Nhàn nhìn Lạc Nguyệt Dao không giống như đang trực tiếp hấp thụ lôi linh, nhưng tiêu hóa lôi linh so với người bình thường lại mau hơn nhiều.
Lam Đồng chính là ví dụ tốt nhất, lúc đầu bị lôi linh đánh trúng phải nằm một hồi không thể nhúc nhích, cho đến giờ có thể chống lại được là nhờ nàng không ngừng dùng lôi linh rèn thể.
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn cũng không dám khinh thường Lạc Nguyệt Dao, bước nhanh đến gần đối phương, vung Đả Thần Tiên ra, không ngờ bị nàng kéo lại, đối phương tựa như người không xương, mềm nhũn gục xuống, hô hấp cũng dồn dập, yết hầu phát ra âm thanh khục khục cổ quái, tựa như sắp tắt thở, Nghệ Nhàn vô ý thả nhẹ lực đạo, "nếu ngươi không muốn chết, thì trả lời ta mấy câu hỏi. Nếu tâm tình ta tốt, thì tha cho ngươi."
Khóe miệng Lạc Nguyệt Dao công lên, còn chưa nói chuyện, liền phun một ngụm máu vào mặt Nghệ Nhàn, không những vậy còn phun vài thứ cứng như là khúc xương ra ngoài.
Nghệ Nhàn, "..." mẹ kiếp.
Lạc Nguyệt Dao ho ra thứ đó, liền thoải mái, "ngươi thấy ta sợ chết sao?"
Nghệ Nhàn không chút do dự gật đầu, "nếu ngươi không sợ chết, cần gì lên Thiên Lan Sơn, tìm gà bát trân, bắt phượng hoàng, cướp thần cốt, còn muốn cướp luôn thân thể của ta. Ta thấy ngươi không chị sợ, mà còn sợ chết. Mà tình huống này của ngươi, hơn phân nửa là bệnh nguy kịch, nếu không sao lại làm liểu cướp người ở Tạ gia?"
Lạc Nguyệt Dao cười ha ha, cười đến không thở nổi. Nghệ Nhàn hoài nghi ma ốm này không biết có cười đến chết không, nên không muốn vòng vo với nàng, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất, "ta thấy ngạc nhiên, thân thể ta có gì đặc thù, ngươi thì muốn, lão thái gia Tạ gia hắn --"
Nghệ Nhàn hoài nghi lão thái gia có ý đồ xấu với mình, lẽ nào là câu chuyện Lạc Nguyệt Dao để lộ trong thạch thất kia.
Lạc Nguyệt Dao lãnh đạm nhìn nàng một cái, "sao ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết? hay vì ngươi chưa bao giờ hại ta? nực cười, chỉ cần ta không muốn nói, dù ngươi có lấy đao kề cổ ta, ta cũng không nói một chữ."
Đúng là trong tay Nghệ Nhàn không có gì để dụ Lạc Nguyệt Dao, nàng có thể thử bất cứ cái gì khi tuyệt vọng, giữ lại một chút, "vì ta giống như ngươi, đều hận Tạ gia. Không biết, lý do này đủ chưa?"
Lạc Nguyệt Dao không dám tin ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi hận Tạ gia? ta không tin."
Nghệ Nhàn vốn không muốn dính dáng đến Tạ gia, nàng nghĩ thầm muốn đi tốt con đường của mình, nếu không phải nhìn thấy tình cảnh của Lam Đồng khi ở con đường không gian kia, tận mắt thấy Lam Đồng chết trong ngực nàng, nàng cũng sẽ không hận, "xem ra ngươi điều tra ta vẫn không đủ cặn kẽ. Ta bị người Tạ gia bán đến thú nhân tộc, kêu trời trời không ừ, kêu đất đất không nghe, lẽ nào ta không được hận bọn họ?"
Lạc Nguyệt Dao mở to mắt, "nên!" sau khi nàng nói xong thì cười, cười đến điên cuồng, thậm chí còn cười ra nước mắt, đại khái là động khí, cười đến thổ huyết chảy nước mắt, nhìn qua giống bà điên, mất hết liêm sỉ của một tiểu thư phép tắc, "nhưng ngươi nên hận nhất chính là ngươi, nên trách mạng ngươi không đúng, ai kêu ngươi là người có khả năng mang thần cốt nhất Tạ gia."
Nghệ Nhàn, "cái gì? thần cốt! ngươi nói rõ cho ta."
Trong đầu nàng đều là bộ thần cốt kia, hay là?
Nghệ Nhàn bị tin tức này đánh cho choáng váng, tinh thần hỗn loạn. Căn bản không để ý đến lôi vực của mình, nữ nhan vừa rồi con run như thỏ đã không còn run nữa, rầm rầm chuyển động lôi linh, quang mang có vài phần ảm đạm.
Lạc Nguyệt Dao cố thẳng lưng, tiếng ho khan tê tâm liệt phế vừa rồi cũng biến mất, nước mắt cùng máu đọng ở khóe miệng lúc này cũng ngừng, giọng nói nàng mềm nhẹ, nụ cười chứa đao, từ từ đầu độc tinh thần Nghệ Nhàn, "thân thể ngươi mang hai dòng máu của huyễn thú tộc và nhân tộc, trân quý như vậy, sao không khiến người khác muốn có được chứ? ngươi nghĩ vì sao Tạ gia đối với ngươi tốt như vậy? còn không phải nhìn trúng tiềm năng thân thể này của ngươi sao. Nhưng đối với những người khác mà nói, như vậy công bằng sao? ngươi chính là hòn đá cản đường các nàng, bị bán đi mà thôi."
"Nhưng chí ít ngươi còn sống, không đúng sao?"
Câu nói sau cùng, Lạc Nguyệt Dao dường như cắn răng rít gào, Nghệ Nhàn nhịn không được giật mình, đột nhiên nghe thấy phẫn uất cùng bất mãn của đối phương trong lời còn có cả hận ý, liền tỉnh táo lại.
Thần cốt cái gì, lộn xộn cái gì, đây chỉ là lý do Lạc Nguyệt Dao bày ra thôi.
Nghệ Nhàn tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Nguyệt Dao cười như hoa nhìn nàng, dường như vừa rồi nữ nhân nổi điên không phải là nàng, người này biến sắc quá nhanh, nàng khó hiểu lạnh sống lưng.
Kết quả cổ tay đau, một bàn tay lạnh lẽo như người chết nắm lấy tay nàng, mượn lực đứng dậy, dù cổ tay có Đả Thần Tiên quấn lấy, nàng tựa như muốn đánh với thần phật, đáy mắt điên cuồng lại lần nữa cuốn đến.
Nghệ Nhàn, "ngươi --"
Hai mắt Lạc Nguyệt Dao hơi cong, cười như đứa bé, "ngươi nói đúng rồi, ta sợ chết, cho nên ngươi phải chết!"
Nghệ Nhàn giãy dựa không được, thầm kêu không ổn. Nhưng không kịp làm gì, linh lực trong cơ thể không thể không chế được hướng đến cổ tay, chính là cái đó do Lạc Nguyệt Dao khống chế.
Nhìn lại vẻ mặt đối phương hưởng thụ, rõ ràng là đang điên cuồng hấp thụ linh lực của nàng.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không phụ sự mong đợi của mọi người, ngủ ~~ cảm tạ ở - - : : ~ - - : : trong lúc cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~
Cảm tạ tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ: Ỷ bài hát bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ủng hộ của ta, ta biết tiếp tục cố gắng!