Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

chương 246: khôi phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi còn nhỏ Tạ Anh có thiên phú xuất chúng, khi lên buốn tuổi đã thức tỉnh linh căn, nếu là ở những thế gia khác nhất định là nhân tài quan trọng được bồi dưỡng, nhưng ở Tạ gia, thì không được sủng ái. Vì trên đỉnh đầu nàng còn có một phế vật được lão thái gia cưng chiều, chỉ một câu nói tùy ý của lão thái gia cũng có thể định đoạt sống chết một người, chặn đường lui của Tạ gia. Ở Tạ gia này, lão thái gia chính là trời, không ai dám phản bác hắn, phế vật hắn cưng chiều cứ vậy thành bảo bối được phủng trên tay.

Nếu phế vật là đối thủ ngang tài ngang sức thì thôi, nhưng mà lại là thứ cái gì cũng không biết, chỉ biết sống phóng túng, kiêu căng vô lý hỗn đản, đám hài tử còn học người lớn a dua nịnh nọt, cam nguyện làm con chó bên cạnh phế vật, khiến Tạ Anh không vui.

Hai bên thường xuyên qua lại, càng xem càng ngứa mắt.

Lúc Tạ Anh tu luyện còn thường xuyên bị quấy rầy, ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý đối với phế vật này vô cùng bất mãn, thậm chí còn nghĩ tới khi xung quanh không có ai, trùm bao tải rồi dạy dỗ phế vật này một trận.

Nghĩ cũng chỉ là nghỉ, nhưng không thể biến thành hành động.

Cho đến một ngày, phế vật đụng trúng nương thân Tạ Anh, chính là Tạ Phi đứng thứ năm trong Tạ gia, không những không xin lỗi, còn ỷ mình được lão thái gia sủng ái, vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, chỉ vào Tạ Phi mắng Tạ Anh là tạp chủng.

Cái này, ép cong cọng cỏ cuối cùng trong lòng Tạ Anh, liền đè phế vật xuống đất đánh một trận tơi bời, nàng là linh giả, lại vô cùng tức giận, vừa ra tay liền đánh phế vật chỉ còn lại một hơi thở, suýt chút không cứu được.

Kết quả không tưởng tượng được, nàng đánh hòn ngọc quý trên tay Tạ gia, chính mình cũng bị phạt bong một lớp da.

Hai bên hận thù, coi như hoàn toàn kết thúc.

Nghệ Nhàn nhìn qua khẩu khí của Tạ Anh cũng đoán được sự oán hận nàng dành cho nguyên thân, nàng nhịn không được mở miệng, "ngươi nói mấy điều này ta cũng không nhớ rõ nữa, cực khổ cho ngươi mất mấy năm nhớ nó."

Tạ Anh nghẹn lời, tức đến suýt chút phải thở dốc, "ngươi so với lúc nhỏ còn ghê gớm hơn."

Nghệ Nhàn buông tay, biểu thị cái nồi này nàng không muốn đội a, "nói ngắn gọn."

Tạ Anh cũng vì đối đãi không công bằng lần đó, cho nên vẫn luôn ghi thù với phế vật nguyên thân, hận càng thêm hận, đối với phế vật bên cạnh có a dua nịnh hót cuộc sống càng thêm đáng ghét, còn đối với lão thái gia một tay khống chế Tạ gia lại càng thêm oán hận, ngoài oán hận bất công ra, còn có phế vật sai vặt.

Từ đó về sau, Tạ Anh cũng rời xa đám người này, chân chính một mình. Nhìn thấy Lạc Nguyệt Dao ngày đó nàng còn nghĩ rằng mình thấy quỷ, Lạc Nguyệt Dao như búp bê vải bị phá nát, đang được người Tạ gia bí mật đem ra sau núi. Đại khái cũng sinh tâm tình khác với lão thái gia, liền đối với hai người bên cạnh lão thái cũng cũng coi trọng hơn, thấy bọn họ trộm khiêng gì đó, liền bám theo bọn họ đến một bãi tha ma, chờ hai người kia đi, nàng mới cẩn thận kéo tấm vải trắng lên.

Khi nhìn thấy khuôn mặt giống tư di như đúc, Tạ Anh suýt chút hét lên. Lão thái gia cao luôn mang hình tượng cao thượng trong mắt nàng hoàn toàn vỡ vụn như băng tuyết. Cũng may, nàng còn nghĩ tới việc hắn đối với tu di và nương thân nàng chiếu cố tốt, bi phấn không thôi còn định đào hố đem người chôn đi, trong lúc nàng thở hồng hộc đào hố, người bên cạnh ho hai tiếng.

Nói đến đây, ở trong góc phòng tối, ánh mắt Tạ Anh lúc sáng lúc tối, mờ mịt hiện ra.

Nghệ Nhàn mài mài cái kén tróc da trên ngón tay Lam Đồng, có chút dở khóc dở cười, Tạ Anh cứu Lạc Nguyệt Dao, kết quả Lạc Nguyệt Dao lại muốn gϊếŧ nàng, cái duyên phận lòng vòng này thực sự khó nói a, "cho nên khi đó nàng chưa chết, ngươi cứu nàng?"

Tạ Anh gật đầu, để phòng ngừa lão thái gia hạ sát thủ, nàng đem "tư di" đi dấu, còn đem đan dược cứu người cho nàng ăn, dự định về Tạ gia đánh tiếng nói đi hóng gió, gia chủ Tạ gia đột nhiên mất tích sẽ gây ra đại loạn. Nào ngờ, nàng quay về thì thấy Tạ Nhữ đang bình thường ở đó, tựa như nhìn thấy quỷ.

Tạ Anh, "có hai tứ di."

Nghệ Nhàn vẫn chưa hướng Tạ Anh nói đến khuôn mặt Lạc Nguyệt Dao, đối phương lại nói chính xách tuổi Tạ Nhữ và Lạc Nguyệt Dao không khác nhau, nghĩ tới, thuật già hóa kia hơn phân nửa là do Lạc Nguyệt Dao không thể chịu được nên có vấn đề, "sau đó thì sao?"

Hai tứ di thật gia hoàn toàn khiến Tạ Anh mơ màng. Cách một ngày, nàng chạy đi tìm Lạc Nguyệt Dao, lúc phát hiện thì đã không thấy đối phương, từ đó về sau cũng không thấy nữa. Khi gặp lại đã là một cái xác.

Tạ Anh nói xong im lặng nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi gϊếŧ nàng."

Nghệ Nhàn, "thì sao, ngươi định báo thù cho nàng?"

Miên Hoa Đường đột nhiên ọe một tiếng, chạy đến góc Tạ Anh ngồi ói ra, bầu khí đang căng thẳng đột nhiên bị phá hư. Tạ Anh bị mùi thúi làm lùi xa vài mét, vẻ mặt nàn ghét bỏ nói, "làm gì vậy, ngươi cho huyễn thú của mình ăn thứ kỳ quái gì vậy?"

Nghệ Nhàn vô tội, "đừng nói nhảm, ta sao có thể cho Miên Hoa Đường ăn cái gì, mọi thứ đều nàng thích --" hình như đúng là ăn thứ gì đó kỳ quái a.

Tạ Anh thấy nàng nói nửa câu, tựa như túm lấy đuôi nhỏ của nàng, "nhìn đi, đúng là ngươi xấu tính khó bỏ, đối với huyễn thú của mình cũng không lưu tình, mấy huyễn thú này khế ước với ngươi đúng là gặp vận đen tám đời."

Nói xong, vô cùng khinh thường bỏ đi.

Nữ nhân này thật kỳ quái.

Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng một chút, "lòng nữ nhân như kim đáy biển, thực sự khó hiểu a."

Lam Đồng nhìn nàng hai mắt vi diệu, "phải?"

Nghệ Nhàn, "..."

Miên Hoa Đường ói xong, vẻ mặt mệt mỏi, như mất đi nửa mạng. Nghệ Nhà và Lam Đồng mội người đỡ một bên đem về tiểu viện, Tiểu Lam nhìn thấy hưng phấn chạy đến, "nương, Đường Đường."

Nếu bình thường Miên Hoa Đường đã kéo Tiểu Lam đi leo cây rồi, nhưng hiện tại lại mệt mỏi ủ rũ, vô tình.

Nghệ Nhàn đỡ bụng dưới, nhìn trái nhìn phải Miên Hoa Đường một chút, thấy Miên Hoa Đường như vậy, lần đầu sinh tâm tình hối hận, sớm biết Lạc Nguyệt Dao "có độc" nàng sẽ không cho Miên Hoa Đường đi hút, không biết hút trúng cái gì rồi, "chỗ này hình như không có y sư xem cho huyễn thú."

Lam Đồng nhíu mày, "để ta xem một chút."

Nghệ Nhàn vội kéo nàng lại, "ta thuận miệng nói ra một chút thôi, cũng chưa từng nghe có y sư cho huyễn thú, ngươi còn tưởng thật. Ngươi trông chừng Tiểu Lam đi, đừng chạy loạn khắp nơi."

Tiểu Lam ngẩng đầu lên, a một tiếng.

Nghệ Nhàn lần đầu gặp tình huống huyễn thú bị bệnh, lo lắng khó yên, tâm tình cũng truyền sang cho những người khác. Ngân Bảo Đại Nhân mang trái cây mình thích đến, Miên Hoa Đường không chút do dự nhận lất, mặt không đổi sắc ăn.

Nghệ Nhàn, "..."

Cái bệnh này hình như không giống người thường a.

Bất Tử Điệp ở bên tai nàng cười như điên, "nàng rất khỏe, không tin ngươi xem thử đi?"

Tình huống này còn xem thử, Nghệ Nhàn không hạ thủ, chỉ im lặng phóng chút lôi linh, chọc tiểu gia hỏa trong bụng lại ầm ĩ một trận, nàng chống đầu suy nghĩ có nên dạy Nhị Lam đạo lý một mình vui làm mọi người cùng vui không.

"Ah!"

Ngón tay bị ôm lấy, hai mắt Miên Hoa Đường liền sáng lên nhìn chằm chằm nàng, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn sờ đầu nhỏ của nàng, tiếp tục thả lôi linh, cách ày so với một vạn câu còn dễ dùng hơn, "ngươi khá hơn chút nào không? chỗ nào khó chịu, đưa ta xem."

Miên Hoa Đường nũng nịu cọ nàng một cái nhẹ nhàng, lại chui vào trong ngực nàng, cái này chắc là nàng học được từ Tiểu Lam, đáng tiếc cái đầu nhỏ này không có lông mềm sờ thoải mái, hơn nữa Miên Hoa Đường cũng không có cách đem cả người cuốn lại nằm gọn trong lòng nàng, cặp PP cong lên, nhìn chẳng giống ai, rất buồn cười.

Nghệ Nhàn để mặc nàng cong lên, liên tục thả lôi linh trấn an, hồi lâu mới nghe Miên Hoa Đường ồm ồm nói, "quá ác độc, quá ác độc."

Còn lặp lại.

Cái này cần có bao nhiêu ác độc a?

Nghệ Nhàn cũng không dám hỏi thứ gì độc ác, sợ khiến cho Miên Hoa Đường bị đả kích sinh lý và tâm lý, chỉ từ từ dùng lôi linh xoa dịu nàng, cố gắng cho tiểu gia hỏa này thoải mái, kết quả, thoái mái quá Miên Hoa Đường liền ngủ, còn phát ra tiếng khò khò như sét nổ.

Lam Đồng thấy tư thế nàng không được tự nhiên, vươn tay muốn xách tiểu gia hỏa này đi, kết quả vừa chạm vào, liền bị thân hình mang lôi của Miên Hoa Đường tập kích, nửa cánh tay bị tê. Nghệ Nhàn đắc ý nhìn nàng hất hàm dưới, "Miên Hoa Đường là lôi linh huyễn thú trời nuôi, đừng khinh thường."

Lam Đồng nhíu mày, đưa tay còn lại ra, kết quả cũng bị tê.

Từ điểm này có thể gián tiếp trả lời đao thương bất nhập vẫn chưa đạt đến tình trạng thuần thục mong muốn, cần phải tiếp tục luyện thể.

"Nhị Lam hình như cũng rất thích Miên Hoa Đường."

Nghệ Nhàn phóng lôi linh để Miên Hoa Đường hấp thụ, kết quả Miên Hoa Đường lại dùng nuôi thân thể nàng, trong khoảng thời gian ngắn lôi linh của hai người hỗ trợ lẫn nhau, tự động hình thành một tiểu thế giới, thoái mái đến tiểu gia hỏa trong bụng đá ợ một cái, chỉ cần Nhị Lam trong bụng không làm phiền nàng, nàng cũng ung dung không ít.

Vừa nghe thấy hài tử yêu thích, Lam Đồng cũng không kiên trì nữa, túm lấy Tiểu Lam một bên nhao nhao muốn thử tiếp tục đi rèn thể.

Nghệ Nhàn thêm âm thanh phù phù, cũng ngủ đến vô cùng thoải mái, mở mắt đã thấy Miên Hoa Đường tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng lên nhìn mình, "xem ra ngươi khỏe hơn nhiều rồi."

Miên Hoa Đường gật đầu liên tục, lời nói kinh người, "Lạc Nguyệt Dao ăn quá nhiều linh căn, quá ác độc."

Nghệ Nhàn, "!!!"

Vô tình tiếp nhận tin tức này, Nghệ Nhàn ngẩn ra hồi lâu mới hiểu được Miên Hoa Đường đang nói cái gì, hèn gì Miên Hoa Đường có phản ứng rất giống Lạc Nguyệt Dao, "ngươi cảm nhận được, nên muốn ói, hiện tại cảm giác đó sao rồi?"

Miên Hoa Đường lắc đầu, tính ỷ lại vươn tay ôm Nghệ Nhàn, "nàng luôn ói, ăn cái gì thì ói cái đó, linh căn không nghe lời, ở trong cơ thể nàng đánh nhau, rất khó chịu."

Nghệ Nhàn nghe thấy đau lòng không thôi, dường như không phải Lạc Nguyệt Dao trải qua, mà Miên Hoa Đường trải qua, "nếu khó chịu nhất định nói cho ta biết, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Miên Hoa Đường nằm trong lòng Nghệ Nhàn im lặng chờ giây, sau đó thì như con khỉ nhỏ chạy đi tìm Tiểu Lam, leo lên cây chơi cui vẻ, đào hố các kiểu. Dường như hôm qua nôn mửa đã không còn, tóm lại bi thảm của Lạc Nguyệt Dao cũng được vén lên một góc.

Lam Đồng nhìn Miên Hoa Đường nhảy lên nhảy xuống, khỏe mạnh hoàn toàn, "khỏe rồi?"

Nghệ Nhàn gật đầu, "khỏe rồi, khôi phục rất nhanh."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày hôm nay có thể thử lại lần nữa phần , không nhất định có, ta tận lực. Cảm tạ ở - - : : ~ - - : : trong lúc cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn thiên sứ nhỏ: zoe cái;

Cảm tạ tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ: MINI bình; cẩm ngư không uổng công trước đây Thần bình; cúi đầu đá cục đá, bình; ta thích ngươi nha bình; ngư phục tiểu quái bình; tiểu vô tri bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ủng hộ của ta, ta biết tiếp tục cố gắng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio