Đệch! phụ nhân này là người Tạ gia a!
Trong lòng Nghệ Nhàn đã sớm lo lắng đến, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện nhiều, hơi chớp mắt, "cái gì? ngươi nói gì ta nghe không rõ? tỷ đấu kết thúc rồi, ngươi đừng có ở lì chỗ này quấy rầy ta nữa."
Huyên di phát hiện vị trước mắt này thực sự không nhớ rõ các nàng, cho dù biểu tình hay là hành động đều xác nhận suy đoán của nàng, "tiểu thư đừng nóng, ta là người nuôi tiểu thư lớn lên, ngươi có thể gọi ta là Huyên di. Chuyện tiếp theo ta muốn nói sẽ rất quan trọng, tiểu thư phải xem lão thân có thực sự gây chuyện hay là không, sau lưng tiểu thư phía dưới bên trái có phải có một vết màu đen, hình trăng lưỡi liềm."
Không nói thì thôi, đúng là trên người nguyên thân có một cái vết như vậy.
Trước kia, Nghệ Nhàn bị thương cũng không để ý, nên nghĩ cái vết đó là sẹo. Nhưng mà qua nhiều lần vết thương trên người lành lại, nhưng chỉ có mỗi vết bớt kia là như cũ, giờ mới biết là quạ đen.
Nhưng người biết được vết bớt trên người nguyên thân có thể nói là rất thân thiết. Nghệ Nhàn đoán đến cả Tạ Vũ hay Tạ Anh cũng không nghĩ đến chuyện này.
Tâm tư Nghệ Nhàn hơi đổi, vẻ mặt liền cảnh giác, "ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Huyên di vội trấn an, "tiểu thư đừng sợ, lão thân là người Tạ gia, tiểu thư là tam tiểu thư ở Tạ gia, ba năm trước bị kẻ xấu bắt đi, từ đó về sau chúng ta vẫn đi tìm, nhưng lại không thấy bóng dáng của tiểu thư. Nhàn tiểu thư, những năm gần đây gia chủ vẫn không ngừng tìm cô nương, cho dù thế nào chúng ta cũng không tìm được ngươi, ba năm qua ngươi đã đi đâu?"
Cái này nếu là ở đời trước, thì chính là đường dây bắt cóc người bán xuyên quốc gia bất hợp pháp, hơn nữa còn bán đến một quốc gia nhỏ không ai biết tới, cho dù Tạ gia ở Ngân Nguyệt đế quốc địa vị cao đến mức nào, thì cũng không nghĩ được sẽ bị tống đến một cái Khố Tư thành nhỏ hẻo lánh được.
Vẻ mặt Nghệ Nhàn đề phòng, "ngươi đừng có gạt ta, chỉ một mình ngươi.... một mình ngươi.... lão ma ma ở đây tùy ý nói hai câu mà bắt ta tin ngươi, ngươi nghĩ ta là hài đồng ba tuổi sao? đi đi, đừng làm phiền ta tu luyện."
Duyên di không nhanh không chậm giải thích, "lão thân không dám lừa gạt, vết bớt của cô nương thể giả được, nếu không tin cô nương hãy quay về Tạ gia cùng lão thân một chuyến thì sẽ rõ mọi chuyện."
Nghệ Nhàn hừ cười, "phụ nhân này thật nhiều chuyện, bớt cái gì chứ, ngươi đừng có mà đánh nhận danh nghĩa tầm bậy với ta. Nếu ngươi không đi, ta sẽ kêu người đến đuổi ngươi."
Huyên di trầm mặc một chút, "tiểu thư, lão thân đành đắc tội."
Nghệ Nhàn nghe vậy da đầu tê dại, nói chuyện không được thì động thủ, quả nhiên là tác phong của người Tạ gia. Nàng phóng một cái lôi tủy qua, không ngờ lại bị phụ nhân này ung dung tiếp nhận, Huyên di rất nhanh đè lại vai nàng, "tiểu thư, lão thân chỉ muốn xem vết bớt trên người ngươi, bảo đảm thân phận của ngươi, nếu đắc tội sau này tiểu thư muốn trách thế nào cũng được."
Nói xong liền ra tay, kéo y phục Nghệ Nhàn lên, túm lấy quần nàng.
Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua lão ma ma nào ngang như vậy, đây mà là ma ma hầu hạ cái gì chứ? so với Tạ Vũ, Tạ Anh còn ngông cuồng hơn, nàng vội túm quần mình kéo lại, "cái lão yêu bà ngươi, đừng có làm mất thể diện như vậy."
Hai bên tranh chấp, Miên Hoa Đường suýt thì bị đè bẹp, vừa thấy được cái khe chui ra ngoài liền bắn súng máy lôi điện về phía Huyên di một hồi. Dù vậy, tay Huyên di vẫn không chịu buông Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn vội dịch chuyển linh lực, thục cù trỏ qua, Huyên di không kịp phòng bị lui lại vài bước. Nghệ Nhàn nhân cơ hội liền thuấn di, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía sau Huyên di, "Tử Hàn đại sư tỷ, mau cứu mạng."
Huyên di liền nhìn ra sau, Nghệ Nhàn vội bế Miên Hoa Đường còn đang biu biu biu bỏ chạy, một đường thuấn di liền chạy đến chân núi Vân Miểu Phong, nàng định chạy về Vân Đan Phong, nghĩ lại liền chạy qua Vân Miểu Phong.
Khuôn mặt Nghệ Nhàn mọi người trong Vân Miểu Sơn hầu như đều biết, vừa chạy vào Vân Miểu Phong đã bị sư tỷ nhắc nhở, "tiểu sư muội, bộ dạng y phục xốc xếch như vậy là sao?"
Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn, đúng là như vậy. Y phục ngoài thì hở hang, y phục bên trong nhăn nhúm, quần thì... nàng vội sửa lại quần áo của mình, "ta tìm Tử Hàn đại sư tỷ, nàng có ở đây không?"
Vị sư tỷ kia chần chờ một chút, rồi mới nói, "có, nhưng đang xử lý chút chuyện."
Nghệ Nhàn cam đoan, "ta ở ngoài cửa chờ, sẽ không quấy rầy." nàng nhanh chóng chạy đi, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nữ nhân khóc hu hu, trong đình viện im ắng đang diễn một vở bi hài kịch.
Một vị sư huynh cùng một tiểu sư muội trong Vân Miểu Phong đã song tu với nhau, không cẩn thận bị phát hiện. Chuyện như vậy cần có phong chủ quyết định, nhưng gần đây các phong chủ mỗi phong đều bận rộn chuyện quyết tái chung kết với thú nhân, mọi công việc lớn nhỏ đều giao lại cho Tử Hàn.
Tử Hàn cố gắng hé mắt nhìn hai người bọn họ, không vui ngáp một cái, "môn quy Vân Miểu Phong không thể phá, hai người các ngươi nếu nguyện ý mỗi người ăn một viên đoạn tình đan cả đời không qua lại với nhau, thì được tiếp tục ở lại Vân Miểu Phong tu luyện, còn không thì thu dọn đồ đạc rời đi đi."
Đoạn tình đan?
Nghệ Nhàn lần đầu nghe đến thứ đồ chơi này, nhưng nhìn lén từ khe cửa lại thấy bọn họ tình chàng nàng hữu ý như vậy, nếu muốn cả đời không qua lại với thì.... đúng là quá nghiêm khắc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Tử Hàn đại sư tỷ dập đầu ba cái, "đại sư tỷ, chúng ta chọn thu dọn đồ rời Vân Miểu Phong."
Tử Hàn khoát tay, "đi đi."
Nghệ Nhàn nghi hoặc, nhìn bọn họ một đường khóc cười, cũng đồng tình vào Thanh Sơn Tông không dễ, muốn rời đi chỉ cần thu dọn y phục là phủi mông đi luôn.
"Gần đay tu luyện tốt rồi, có thời gian chạy đến chỗ ta xem kịch?"
"Không có."
Nghệ Nhàn cũng chỉ nhất thời chạy đến đây, "ta muốn ở đây tu luyện một thời gian, không muốn bị người khác quấy rầy."
Tử Hàn nghi ngờ nhìn nàng, trở mình lầm bầm nói, "tùy ngươi."
Nghệ Nhàn không ngờ Tử Hàn sư tỷ dễ nói như vậy, nàng còn chuẩn bị tìm cớ, nào ngờ không cần thì vị đại sư tỷ tính tình cổ quái này đã đồng ý.
Nàng tùy ý tìm một chỗ ngồi tu luyện, nhưng nghĩ đến Huyên di của Tạ gia lại đau đầu. Trước đó nàng cũng đã mong người Tạ gia đừng tìm đến cửa.
Kết quả không ngờ lại đến thật, người Tạ gia đến cửa không trả thù, cũng là nhận thân, thực sự khó lòng phòng bị. Huyên di này nói chuyện cũng không biết có phải người xấu hay không? nhưng cần gì phải lừa một cô nương tay trói gà không chặt, không lẽ ba năm trước Tạ gia là quả hồng mềm, bất cứ ai cũng nắm được?
Nói chuyện này ra ngoài, sợ chỉ có con nít ba tuổi mới tin.
Nghệ Nhàn chống đầu nghĩ đến vị Huyên di này, Miên Hoa Đường nhìn thấy Tử Hàn liền nhảy từ trong túi Nghệ Nhàn ra, hai cái chân nhỏ vội chạy đi.
Nghệ Nhàn không kịp bắt lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó leo lên cây bò lên người Tử Hàn đại sư tỷ, còn đạp cánh tay đại sư tỷ đi lên mặt....
Nghệ Nhàn nhịn không được che mặt lại, vật nhỏ này thật to gan.
Ngoài dự đoán của nàng, Tử Hàn đại sư tỷ không có ném Miên Hoa Đường đi, mà dùng tay chụp nó ôm vào ngực ngủ, Miên Hoa Đường vùng vẫy hồi lâu không tránh được cái tay kia, liền im lặng thỏa hiệp. Nghệ Nhàn nghi Tử Hàn đại sư tỷ ngủ đến mơ màng nên nghĩ Miên Hoa Đường là gối ôm?
Hôm đó Nghệ Nhàn vừa kết thúc tu luyện, vừa mở mắt ra, liền nghe nàng nói, "với tốc độ tu luyện này của ngươi, tuổi cũng không thăng lên được thần cấp."
Nghệ Nhàn vội phản ứng lại, "cầu đại sư tỷ chỉ dẫn."
Tử Hàn ngáp một cái, đem Miên Hoa Đường trong ngực ném xuống đất, cũng may Miên Hoa Đường chịu té giỏi, lăn trên đất một vòng sau đó lại tiếp tục leo lên cây bò đến chỗ Tử Hàn, ngược lại cũng là da dày thịt béo, "chỉ dẫn cái gì, đến Thần Các, mỗi ngày khiêu chiến hơn người, khiêu chiến không đủ số người thì đừng có đến trước mặt ta lắc lư."
Sau đó, Nghệ Nhàn mới biết được mỗi phong đều có một cái Thần Các để các sư huynh sư tỷ dùng, ngoại trừ Vân Đan Phong, Thiên Cơ Phong.... bình thường trong Thần Các luôn kín chỗ, khiêu chiến bên trong cùng bên ngoài, còn có gian thuộc tính cho mỗi người tu luyện, bất quá cũng cần có đủ điểm cống hiến, đối phương mới được sử dụng nó.
Nghệ Nhàn quả thực như là Lưu mỗ mỗ đi vào nhà đại quan, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trong Thần Các, Chung Lâm bên cạnh nhắc nhở, "nếu trong nửa canh giờ ngươi đánh bại một người, thì một ngày ngươi chỉ cần canh giờ, đại sư tỷ hẳn là không muốn thấy ngươi đem toàn bộ thời gian hao phí đi tìm người khiêu chiến."
Nghệ Nhàn vội phục hồi lại tinh thần, "cái này với khiêu chiến trong đấu trường cùng cần có điểm cống hiến sao? ta phải làm sao mới lấy được điểm cống hiến?"
Chung Lâm cười nói, "là người đại sư tỷ trông, thì ngươi cầm Tử Phỉ bài này đi, đừng cô phụ tấm lòng của đại sư tỷ."
Nghệ Nhàn phát hiện thẻ bài này được làm từ nguyên liệu giống lồng năng lượng, bình thường luôn thấy Niệm Vân Âm hay móc mấy thứ ngọc phát sáng đó ra, theo như màu sắc mà phân chia, đỏ - cam - vàng - xanh lá - xanh thẫm - xanh da trời - tím, cái này là ngọc màu tím, nhìn cũng rất quý, đem bỏ vào ngực vỗ vỗ nàng gật đầu, "ta biết rồi."
Đấu trường tương tự như sân quyền anh dưới lòng đất, mỗi trận đều có phí tương ứng để di chuyển, cũng chính là điểm cống hiến, những người còn lại thì đặt cược, những trận đánh cược nhỏ này có thể thấy bất kỳ lúc nào.
Nghệ Nhàn ở một bên nhìn, đúng lúc nhìn thấy người kia đang ở trong sân tỷ đấu, vì trận chung kết lần trước vị sư huynh này vừa nghe tên nàng thì đã bỏ chạy mất tiêu khiến nàng có ấn tượng rất sâu, nên khi Nghệ Nhàn vừa thấy đối phương, còn định tiến lên chào hỏi một chút chuyện lần trước.
Văn Ca trong sân đang hăng hái, một thuận múa thủy, tự nhiên phóng ra công kích đối phương. Cộng thêm thủy linh cá mập, miệng lúc mở lúc ngậm tựa như chờ người đến nuốt vào bụng, còn đối thủ hình như có chút sợ con huyễn thú kia, luôn mất tập trung để đề phòng khiến Văn Ca có cơ hội lợi dụng.
"Tu vi Văn Ca lại tăng lên rồi."
"Chung sư huynh cũng biết Văn Ca sư huynh?"
Chung Lâm gật đầu, "tu vi của tiểu tử Văn Ca này tăng trưởng rất nhanh, chỉ mới vào Thanh Sơn Tông ba năm, đã sắp vượt qua ta rồi. Ta tin với tốc độ tu luyện như vậy của hắn, rất nhanh sẽ tăng đến nhân cấp thôi."
Nghệ Nhàn, "địa cấp thất giai rồi, thật lợi hại."
Trước kia ở trận chung kết, Tiểu Nhã cũng có nói chút thông tin về Văn Ca cho nàng nghe, hình như khi đó chỉ mới địa cấp ngũ giai, chỉ mới hai ba tháng, đối phương đã tiến nhanh đến như vậy rồi. Khó tránh Tử Hàn sư tỷ ghét bỏ tốc độ tu luyện của nàng chậm chạp, xem ra so tài như vậy đối thực lực như nàng dường như không có nhiều công dụng.
Chung Lâm cười liếc nhìn Nghệ Nhàn, "tiểu sư muội đừng xem nhẹ mình, nếu cho ngươi ba năm, có thể chúng ta cũng không theo kịp ngươi đâu, nhìn trúng điểm này của ngươi, đại sư tỷ quả nhiên mắt sáng như đuốc."
Nghệ Nhàn thở dài, nhưng nàng thiếu lại chính là thời gian và căn cơ.
Chờ tỷ đấu kết thúc, Nghệ Nhàn liền cản đường Văn Ca, "Văn Ca sư huynh, tương phùng không bằng vô tình gặp lại, tiếp theo hay chúng ta thử so tài một hồi đi."
Văn Ca nheo mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn nửa ngày, "ngươi là...?"
Nghệ Nhàn nở nụ cười, "Văn Ca sư huynh thật hay quên, trận chung kết lần trước chúng ta không thể so cao thấp, hôm nay ta muốn bù lại tiếc nuối lần trước."
Mặt Văn Ca biến sắc, vòng qua Nghệ Nhàn muốn đi, "không muốn đấu với một người mới nhập môn linh lực phụ trợ như ngươi."
Nghệ Nhàn luôn dùng quang linh phụ trợ để loại các đối thủ lớn nhỏ, hèn gì Văn Ca sư huynh này khi đó nghe tên nàng liền bỏ chạy, chứ không phải là không biết?
Nghệ Nhàn lại chéo chân bước qua, lần nữa cản Văn Ca lại, "Văn Ca sư huynh không bằng thử linh căn thứ hai của ta đi."
Văn Ca âm thanh mập mờ, liền căng mặt, "không thể đấu."
Hắn càng cự tuyệt Nghệ Nhàn càng muốn đánh với hắn. Lần trước cùng muốn hỏi cho rõ, bây giờ lại vất vả lắm mới có được cơ hội này, Nghệ Nhàn đương nhiên sẽ không bỏ qua, "đấu một hồi, ta sẽ không bám theo ngươi. Nếu ngươi vẫn như vậy, ta vẫn sẽ bám theo ngươi, Văn Ca sư huynh muốn như thế nào?"
Chung Lâm nhịn không được chen miệng nói, "nếu tiểu sư muội đã muốn đấu với ngươi một trận rồi, thì Văn Ca ngươi đấu với nàng một trận đi, cũng không khiến ngươi thất vọng."
Văn Ca vừa thấy Chung Lâm sắc mặt liền dịu xuống, "Chung sư huynh, không phải là ta không muốn đấu với nàng, mà là ta sắp có một trận đấu với thú nhân cần chuẩn bị, thực sự không thể dùng sức hao phí được."
Chung Lâm nhìn Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, "thì ra là vậy, vậy ngươi nhanh đi chuẩn bị đi."
Văn Ca nhìn hắn khẽ gật đầu một cái, liền bỏ đi.
Nghệ Nhàn nhìn thân ảnh vội vàng bỏ đi của Văn Ca, liền cảm thấy vị Văn Ca sư huynh này thực sự kỳ quái, nếu không muốn đánh với nàng thì cứ đánh bay nàng ra khỏi đấu đài là được, đâu cần phải dấu diếm như vậy chứ, còn cố ý bỏ thi đấu, nếu không thì lại tìm cớ cho qua, có chuyện, nhất định là có chuyện. (ed: đúng vậy, cứ vào bí cảnh đi rồi sẽ thấy thằng cha này quái đến cỡ nào ==")
"Tiểu sư muội? tiểu sư muội?"
"Hả?"
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, tính cách Văn Ca mặc dù quái gở một chút, nhưng cũng không phải là cố ý."
Nghệ Nhàn quyết định lần sau gặp lại vị sư huynh này, nhất định phải mặt dày lôi hắn đi so đấu một trận, "ta biết rồi, tiếp theo ta phải khiêu chiến với mười người."
Chung Lâm gật đầu, vẫn không quên dặn dò, "đại sư tỷ căn dặn, khi đấu không được dùng đại sát chiêu, tiểu sư muội tự cầu phúc đi a."
Nghệ Nhàn, "..." cảm giác vừa rồi Chung sư huynh có chút hả hê.
Đào được chỗ tốt ở Thần Các, ngoại trừ mỗi ngày Nghệ Nhàn đi làm nhiệm vụ, khiêu chiến với hơn người ra, thì thời gian còn lại đều đến phòng lôi linh tu luyện, Miên Hoa Đường vừa vào phòng lôi linh liền vui vẻ, nhảy tưng tưng sờ soạng khắp nơi. Nàng tu luyện thì không phân được ngày đêm, nên sau khi dừng lại thì không biết được gì nữa đều phải nhờ ngươi nhắc nhở, còn vào sân đấu thì còn biết được một hai ngày.
"Xảy ra chuyện gì, phòng lôi linh này có người ở trong rồi sao? ta đến đây nhiều lần, mỗi lần đều không có ai, ngươi không lừa ta đó chứ?"
"Không dám, không dám, Lôi gia, chỗ này thực sự có người, chính là một tiểu cô nương, là một cái tam nương liều mạng a, trên sân đấu cũng sắp bị nàng bao hết rồi, đã hơn mười ngày không đi. Nếu không, ta tìm cho ngươi một phòng khác a?"
Lôi gia sờ gáy, sau gáy còn có một vết sẹo lớn sáng bóng, nhìn qua cũng thật kinh người, "con mẹ nó, ngươi dám nói vậy với ta a. Chỉ có phòng lôi linh này là nhiều nhất, làm gì còn phòng nào tốt hơn? gõ cửa, lão tử muốn xem kẻ nào không hiểu chuyện dám đến chiếm chỗ của lão tử?"
Nghệ Nhàn phát hiện viên lôi linh cầu thứ ba trong cơ thể mình đã no đủ, nếu gặp thời cơ tốt, nói không chừng trước khi vào bí cảnh có thể thăng cấp lần nữa, nhưng mà viên quang cầu thứ sáu lại không thấy dấu hiệu gì.
"Không được, phải thăng cấp cùng lúc."
"Miên Hoa Đường, đi mở cửa."
Hình thể Miên Hoa Đường từ một cái khăn mặt mỏng te giờ đã biến thành một cái gối kê đầu nằm, nghe Nghệ Nhàn nói liền chạy thịch thịch đến cánh cửa, nhảy bịch bịch lên để lấy thẻ bài tím treo trên cửa.
Tách --
Rầm --
Nháy mắt cửa mở, một nguồn sức mạnh từ bên ngoài đạp cửa đi vào, cũng may Miên Hoa Đường mỏng manh, nếu không sẽ bị kẹp dính bên dưới, không khác gì tờ giấy.
Một hán tử đầu trọc đi đến, lưng hùm vai gấu, thân cao chừng m, bàn tay to thỉnh thoảng sờ gấy, liền đứng trước mặt Nghệ Nhàn, từ trên cao nhìn xuống nói. "con mẹ nó, chính là ngươi cướp chỗ của lão tử."
Nghệ Nhàn từng thấy chiều cao của thú nhân Bỉ Mông, hiện tại ngẩng đầu nhìn vị trước mắt này, cũng không cảm giác gì, cùng lắm cao hơn mình một chút, "chỗ này có viết tên ngươi sao?"
Người bên cạnh hít vào một hơi, vội nhìn Nghệ Nhàn nháy mắt. Đáng tiếc, Nghệ Nhàn không để ý chuyện này, ngày đầu tiên vào nàng đã nắm rõ quy định của Thần Các rồi, chỗ này để cho các đệ tử Vân Miểu Phong dùng, cũng không phải phòng riêng của ai hết.
Nghệ Nhàn đem Thần Các tưởng tượng thành sân đấu quyền anh, rất nhanh tìm được số chỗ ngồi.
Đầu trọc bị Nghệ Nhàn chọc giận, vươn tay muốn túm nàng, Nghệ Nhàn nhanh chóng thoát được, "có gan, chúng ta đấu một trận, chỗ này không phải chỗ cho ngươi cậy mạnh."
Nghệ Nhàn nói xong liền hỏa tốc ôm Miên Hoa Đường ra khỏi phòng lôi linh, đầu trọc nổi giận vội đuổi theo nàng đến đấu đài.
"Cũng tốt, đỡ phải để ta đi tìm người đầu tiên."
"Tiểu cô nương, hôm nay ta sẽ cho ngươi khóc lóc cầu xin."
"Thử xem."
Đầu trọc vung quyền liền đấm về hướng Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn phát hiện hắn am hiểu cận chiến, lại gần gũi với chiến sĩ. Hắn không cầm vũ khí, hiển nhiên không coi nàng ra gì.
Nghệ Nhàn cũng đưa tay ra đón, chạm vào mới thấy lực đánh của hắn không tệ, nhưng không mạnh đến mức nàng không tiếp được. Mấy ngày qua nàng đều đánh với hơn người, khí lực so với trước cũng mạnh hơn.
"Đây là bản lĩnh của ngươi? đừng để ta đánh ngươi khóc đến kêu cha gọi mẹ."
"Ha ha ha, hay cho cái miệng nhỏ nhanh nhẩu."
Nghệ Nhàn nhận một kích, liền lui lại triệu hoán tiểu mã ra. Tiểu mã không ngừng phóng quang cầu cho hắn, đầu trọc dùng tay không ngăn cản quang cầu, mỗi cái đều đánh tan quang cầu, Nghệ Nhàn chợt cảm thấy đôi tay này của hắn không tầm thường, "thử linh căn thứ hai của ta xem."
Nghệ Nhàn phóng cho hắn một cái lôi linh cầu, là thuần lôi linh, hắn chỉ đón bằng một đấm, Nghệ Nhàn phát hiện nắm tay của hắn lóe ngân quang, cũng chính là lôi linh, xem ra đối phương là một cái lôi linh sư hoặc là lôi linh huyễn thú.
Đầu trọc cười ha ha vài tiếng, tựa như tiếp nhận lôi linh của nàng đến nghiện, "tiểu oa nhi, bản lĩnh nhỏ như vậy ngươi còn không làm được, chờ chút nữa sẽ cho ngươi khóc lóc a."
Nghệ Nhàn gật đầu, hai tay giao nhau ngưng tụ quang lôi cầu, "thử xem cái này đi."
Quang lôi cầu uy lực so với lôi cầu lớn hơn, uy lực quang lôi cầu của tiểu kim châm luôn lớn nhất. Bất quá từ khi lên đấu đài tới giờ Nghệ Nhàn chưa từng dùng đại sát chiêu.
Đầu trọc ăn hai cái, nắm tay khẽ run, cả người hưng phấn khó tả, "được, tiểu oa nhi khá lắm, hèn chi muốn tranh dành cái phòng kia với ta, nào, hôm nay đánh một trận sảng khoái với ta, ta sẽ nhường gian phòng đó cho ngươi."
Nghệ Nhàn sợ nhất cái loại người bám dai không tha này, thấy hắn sảng khoái như vậy, cũng không khách khí, từng cái quang lôi cầu phóng về phía hắn, sau đó là một cái lôi tủy.
Đầu trọc còn tưởng là quang linh, kết quả bị lôi tủy đánh suýt bay xuống đài. Hai tay chống xuống, trán nổi gân xanh, mặt đỏ lừ chống cực lại, lôi tủy được hắn cản lại, sau đó thì há miệng thở dốc, "được, thoải mái, được lắm, tiểu oa nhi ngươi thực sự có tài, chỉ là lực có chút yếu."
Nghệ Nhàn muốn trừng hắn một cái, mỗi lần nàng đánh hoặc bị người đánh đều nói như vậy, "vừa rồi còn chắc?"
Đầu trọc sờ đầu một cái, "Lôi gia ta nói là nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói thì phải chắc chắn, gian phòng này để cho tiểu oa nhi ngươi."
Nghệ Nhàn nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy mình nhỏ chỗ nào, "tạ Lôi gia."
Bất quá đấu với Lôi gia xong, Nghệ Nhàn lại nhớ đến nguyên nhân vì tránh người Tạ gia mà chạy đến Vân Miểu Phong này, hình như... quên nói với Đoan Mộc Nhã.
"Ai nha, chỉ lo tu luyện quên nói với Tiểu Nhã rồi, mong là Tiểu Nhã không chạy khắp Thanh Sơn Tông tìm ta a."
"Ngươi là cái luyện đan sư mít ướt hả?" Tử Hàn cười như không cười nhìn nàng, "mười ngày trước chạy đến đây đã bị ta đuổi đi rồi."
Nghệ Nhàn vừa nghe yên tâm không ít. Đang suy nghĩ nên ở lại Thần Các tu luyện tiếp hay là quay về xem một chút, hẳn là cái vị Huyên di kia không thấy nàng cũng đã quay về Tạ gia rồi.
Nàng càng nghĩ thì càng chắc là như vậy, "" đại sư tỷ, ta quay về một chuyến."
Tử Hàn hừ một tiếng.
Nghệ Nhàn hoàn toàn không biết tiếng hừ này của đại sư tỷ là có ý gì, chỉ biết nhóm thất bại cũng sắp nhanh kết thúc, " đại sư tỷ, chúng ta có thể với nhau một lần ở nhóm thăng cấp hay không?"
Tử Hàn không quan tâm ngáp một cái, "ta thấy ngươi hình như rất mong chờ bị ta đánh a."
Nghệ Nhàn cười không nói, phất tay một cái, "ta đi một chút sẽ quay lại."
Nghệ Nhàn vốn định quay về Vân Đan Phong xem tình hình, nào ngờ vừa ra tới Vân Miểu Phong, thì tựa như gặp quỷ, vị Huyên di vẻ mặt cười ôn hòa cùng hai tiểu nha đầu sau lưng thấy nàng như khổ đại cừu thâm. Nàng không nghĩ gì liền xoay người chạy vào trong Vân Miểu Phong, "gặp quỷ, thực sự là bám dai như đĩa."
Hơn ngày rồi a, chính nàng cũng suýt quên ba người này, cũng không biết làm sao bọn họ chạy đến đây được.
"Nhàn tiểu thư, đừng đi vội, trước cho ta xem ấn ký trên người ngươi đã."
"Tử Hàn đại sư tỷ cứu mạng a."
Huyên di bất đắc dĩ thở dài, "Nhàn tiểu thư, chiêu này ngươi đã dùng qua rồi."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười nhìn băng trùy từ trên không trung phóng về phía này, vội làm cho mình cái lồng năng lượng, có còn hơn không a.