Lữ Thái cùng Ninh Duyệt không tin tà, liền triệu hóa thêm hỏa linh huyễn thú. Huyễn thú của Lữ Thái là một con chim lửa, chỉ lớn bằng bàn tay, hẳn là ấu tể. Huyễn thú của Ninh Duyệt là một manh vật khác với hắn là một con vịt mỏ dẹp, lửa phun ra từ miệng nó đặc biệt cao, bọn họ cùng đánh đúng chỗ, công phu không phụ lòng người, ngược lại rất nhanh đốt cháy một nhánh dây leo, vẻ mặt Lữ Thái hưng phấn nói, "được!"
Nghệ Nhàn thấy hai người ngưng tụ hỏa diễm đốt được một đoạn dây leo nhỏ, hỏa diễm bất ôn bất hỏa, phạm vi đốt cũng càng ngắn, dây leo bị hỏa diễm đốt chỉ bong một lớp da, rồi bong ra từng chút mộc tâm.
Niệm Vân Âm nhìn hồi lâu lắc đầu, "căn bản vô dụng."
Mọi người vui bất quá ba giây, hỏa diễm đốt lên như lời Niệm Vân Âm nói, cuối cùng một chút cũng không còn gì. Hai người lại thử, cho dù thêm bao nhiêu hỏa linh, cũng không thể đốt cây này được, "những thứ cây này rốt cuộc là gì, ta chưa bao giờ gặp được cây lại không sợ hỏa linh."
Dư Hồng cười nhạt, "không phải là không sợ, mà là không sợ chút hỏa linh nhỏ nhoi của các ngươi, để ta."
Dư Hồng ngưng tụ phong nhận phóng đi, dây leo cuộn chặt bị chém đứt, Dư Hồng thấy vậy càng đắc ý, "nhìn đi, không phải là đang ngoan ngoãn nhường đường rồi sao?"
Hắn vừa dứt lời, dây leo đứt lại thắt thêm vài cái, vừa nhanh vừa ác đánh về phía các nàng.
"Cẩn thận."
"Dư Hồng rốt cuộc ngươi làm gì vậy?"
"Đây là thứ quỷ gì?"
Nghệ Nhàn thấy mọi người luống cuống ứng phó, vội dặn dò, "mọi người đừng hoảng hốt, tốt nhất đừng nhúc nhích."
Mọi người ở đây ngoại trừ Niệm Vân Âm thì đối mặt với dây leo đánh tới không thể không đứng yên được, tự mình chiến đấu ngược lại còn kéo thêm nhiều dây leo đến hơn, chỉ trong chốc lát đã bọc kín đường lui của mọi người, phong nhận chém càng nhiều, dây leo quấn vào càng dày thêm.
Nghệ Nhàn vội phóng cho Niệm Vân Âm một cái lồng năng lượng, sau đó đề Sư Tráng xuống cảnh cáo, "còn muốn bị đâm sao, đổi chỗ lên trên nữa?"
Sư Tráng tai run lên.
Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh khí thế ném đến, dây leo đang hung ác chạm vào quang linh liền dịu ngoan trở lại, toàn bộ vây quang quang linh chuyển động, có vài sợi chạm nhẹ vào rồi rụt lại, sao đó để cho các dây leo khác chạm đến, tựa như vô cùng thích thú.
Ba người Ty Thiều bị dây leo đánh đến bị thương đầy mình, nhìn thấy Nghệ Nhàn bên này bình yên, "tiểu sư muội, những dây leo này không sợ các linh lực khác, dường nó đặc biệt thích ngươi."
Nghệ Nhàn liền phân ra chút tinh thần, giúp ba người Ty Thiều cùng Lữ Thái giải vây, rồi cải chính nói, "không phải thích ta, mà là thích quang linh trong bóng tối, Ty Thiều sư huynh, mau đứng đằng sau ta, đừng đánh với chúng nó nữa."
Ty Thiều vội kéo Vu Trần cùng Ninh Duyệt cẩn thận tránh đi dây leo, đứng sau lưng nàng.
Dư Hồng cùng Phó Tinh lại thảm hơn, hầu như thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Phó Tinh thấy Lữ Thái được mọi người che chở, vội nhìn Vu Trần nói, "Vu huynh, chúng ta cũng quen biết ngươi không thể thấy chết mà không cứu được -- a, đám thụ nhân chết tiệt này."
Dư Hồng là đầu sỏ gây chuyện bị đánh cho một người máu, thấy Lữ Thái trốn sau lưng Nghệ Nhàn, thở hổn hển, "Lữ Thái ngươi đúng là phản đồ, còn không mau đến giúp ta."
Lữ Thái bị dây leo đánh bị thương chim con cũng cho vào túi huyễn thú rồi, cúi đầu không nói gì đến giờ một roi trên ngực vẫn còn đau, điều này không khỏi nhắc hắn trong lúc nguy hiểm là ai đã đem hắn ra làm bia đỡ đạn.
Vu Trần thấy bọn họ như thú bị nhốt liền mở miệng nói, "tiểu sư muội, mọi người đều là đồng môn, không bằng giúp bọn họ giải vây luôn đi?"
Nghệ Nhàn bình tĩnh nhìn Vu Trần, "ta không rảnh tay, nếu không Vu sư huynh ra ngoài giúp bọn họ một tay đi?"
Nghe vậy Dư Hồng cùng Phó Tinh liền xù lông, "Nghệ Nhàn, ngươi là kẻ phản bội dám cấu kết với thú nhân, ngươi muốn mượn dao gϊếŧ người, bịt miệng chúng ta, thì không có ai biết được chuyện trước kia ngươi làm."
Nghe Dư Hồng lại nói chuyện Nghệ Nhàn cấu kết với thú nhân tộc, sắc mặt mọi người lần nữa thay đổi.
Niệm Vân Âm chợt cười to, "đây là thái độ Minh Vọng Phong các ngươi cầu người giúp, nếu ta là Nghệ Nhàn, cũng không dám cứu các ngươi, có lòng lại thành lòng lang dạ thú, kết quả các ngươi còn muốn trả đũa, vừa ăn cướp vừa la làng. Nghệ Nhàn, người như vậy thì mãi mãi đừng có cứu, cứu thì hậu hoạn khôn cùng."
Nghệ Nhàn tán thành, "Vân Âm nói đúng, loại người như vậy đúng là không nên cứu."
Dư Hồng thấy hai người một nói một đáp, đột ngột chặt đứt đường sống của bọn họ, nhất thời lửa giận ngút trời, không biết làm sao bộc phát, liền đem phong nhận chặt đứt dây leo toàn bộ đánh về phía Nghệ Nhàn, "ngươi chết đi a!"
Niệm Vân Âm, "Nghệ Nhàn cẩn thận."
Nghệ Nhàn sớm có phòng bị, liền lấy cửu tiết châm trong tay áo ra, nàng phóng cho mình một cái lồng năng lượng, Ty Thiều cũng phóng thủy linh giúp nàng cản lại, đang định hỏi Dư Hồng lí do vì sao, thì nghe tiếng gió vèo một cái.
Dư Hồng trợn mắt nhìn thứ xuyên qua ngực mình từ đằng sau, là một đoạn dây leo hắn nhìn Nghệ Nhàn bọn họ vươn tay, há miệng, dây leo xuyên qua khuấy động, biểu tình hắn càng thêm dữ tợn, sau đó thì bị vô số dây leo xuyên qua, trong thời gian ngắn thì khô quắt lại như vỏ cây.
Đối với biến cố vừa xuất hiện, mặt mọi người ở đây đều dại ra dính đầy bụi đất, chỉ có Lữ Thái không chịu nổi mà hét lên, "Dư sư huynh hắn hắn --"
Niệm Vân Âm, "những dây leo này hút máu ăn thịt của hắn."
Nghệ Nhàn cũng ngây người một hồi, trong đầu toàn là hình ảnh khi Dư Hồng vừa chết, "đúng vậy," một người nháy mắt trở thành một đống da nhăn nheo, sự nguy hiểm bí cảnh đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Phó Tinh thấy Dư Hồng chết, thì hét chói tai, liều mạng bò đến bên cạnh đám người Nghệ Nhàn, "cứu mạng, cứu mạng, ta không muốn chết, Nghệ Nhàn tiểu sư muội cứu ta, nể mặt Tạ Anh sư tỷ cứu ta."
Những sợi dây leo kia tựa như đã no bụng đối với Phó Tinh bò loạn trên đất không có công kích, chỉ ôn hòa chạm vào lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, tựa như muốn tiến vào trong lồng năng lượng.
Nghệ Nhàn cố gắng tiếp thu những sợi dây leo gϊếŧ người này một hồi lâu mới nói, "không thể ngồi chờ chết được, phải tìm cách đi khỏi đây."
Ty Thiều, "tiểu sư muội có cách gì không?"
Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn thoáng qua Phó Tinh sợ mất mật, thuận tay quăng cho hắn một cái lồng năng lượng, những dây leo kia tựa như cảm ứng được quang linh, liền nhao nhao tiến về phía hắn, khiến hắn sợ hãi mà phóng rắm tè dầm.
Nghệ Nhàn lắc đầu, "có lồng năng lượng, mọi người nhân lúc này nghỉ ngơi chút đi, nói không chừng chút nữa sẽ có một trận đánh ác liệt."
Nhìn cổ thi thể của Dư Hồng bên kia, mọi người trầm mặc thở dài, khí tức u ám bao phủ tất cả mọi người.
Niệm Vân Âm thấy Nghệ Nhàn thuận tay rút lồng năng lượng, "Nghệ Nhàn, ngươi định làm gì?"
Nghệ Nhàn dùng chút quang linh thử những chỗ có dây leo, phát hiện tựa như bị tắc nghẽn giao thông, dây leo trong ngoài đều chen chúc đuổi theo chỗ có ánh sáng, thiên la địa võng không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm chặt chẽ, "ta đang nghĩ cách."
Nàng nhìn lên đỉnh đầu, đi vài vòng lại lần nữa ngồi cạnh Niệm Vân Âm. Niệm Vân Âm thấy nàng nhăn mặt, "có phải đang nghĩ đến gì đó không thể áp dụng?"
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, "dây leo thích quang linh như vậy lại vào ban đêm, ta nghĩ nếu quang linh yếu như vậy chiếu bên trên, bao trùm cả cánh rừng, vậy chúng nó đang quấn thành thiên la địa võng có thể buông ra không, chúng ta có thể nhân cơ hội rời đi, nhưng mà --"
Niệm Vân Âm nói thẳng với nàng, "nhưng dây leo đan vào nhau xếp dày từng lớp, tính ra cũng mười lớp chồng lên nhau, lại không sợ tác động của chúng ta, muốn phá một cái lỗ, để quang linh bao phủ diện tích về hướng chúng, rất khó."
Nghệ Nhàn trước đó đem Sư Tráng về cũng đã thử qua, mọi người cùng hợp sức cũng chưa chắc phá vỡ được một lớp, trước không nói chủ ý của nàng có thể thành công hay không, nhưng với bước đầu tiên thôi cũng đã thấy khó khăn rồi.
Niệm Vân Âm, "quang linh của ngươi có thể chiếu được bao nhiêu?"
Nghệ Nhàn cũng không thể trả lời chắc chắn được, "ta tối đa chỉ có thể bảo vệ các ngươi, nhưng cũng cầm cự không được lâu. Muốn để dây leo rút lui toàn bộ thì ta và tiểu mã cũng không đủ, quang bao trùm tối đa chừng dặm."
Nghệ Nhàn lần nữa thống hận linh lực của mình không đủ, nếu không sẽ không gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Niệm Vân Âm lại hỏi, "có thể chịu được bao lâu?"
Nghệ Nhàn, "với tiêu chuẩn thiên cấp bát giai của ta, muốn chiếu sáng độ rộng như vậy, tối đa cũng chỉ kéo được một nén nhang, nhưng phải trong tình huống linh lực của ta không được tiêu hao thì mới được."
Đây vốn là một chỗ chết, nói đúng hơn là không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Trong đầu Nghệ Nhàn như bị thùng sắt úp lên che đi mọi thứ, các nàng tựa như mì bị đựng ra không được, "sao lại bao vây chúng ta tại đây?" nàng càng nghĩ càng không ra, cũng không để tâm nhìn qua thi thể Dư Hồng, chợt đứng dậy, sắc mặt liền thay đổi, "không xong rồi."
Niệm Vân Âm, "ngươi phát hiện gì rồi?"
Nghệ Nhàn chỉ chỗ Dư Hồng chết, "các ngươi nhìn xem, chỗ chúng ta ở càng lúc càng nhỏ lại, cứ tiếp tục như vậy, không qua một canh giờ chúng ta sẽ bị đống dây leo này siết thành thịt vụn, kết quả của Dư Hồng chính là khả năng chúng ta phải đối mặt."
Phó Tinh không muốn nghe những lời này, nhớ lại chuyện khi còn ở Minh Vọng Phong, "ngươi đừng có ở đây nói chuyện đáng sợ nữa, chỉ cần chúng ta không ra lồng năng lượng, thì sẽ an toàn."
Vu Trần cũng mở miệng tán thành ý của Nghệ Nhàn, "tiểu sự muội nói không sai, không gian này thực sự đang thu nhỏ lại, chúng ta cũng không để ý, nếu không phải có sư muội nhắc nhở, sợ là tai họa đến chết cũng không biết vì sao."
Ty Thiều, "nếu chúng ta không nghĩ cách rời khỏi đây, vậy thì chỉ có thể --" chờ chết.
Hắn còn chưa nói xong, mọi người ở tại chỗ liền bối rối, nhất là Phó Tinh, phát điên chỉ Nghệ Nhàn mà chửi bới, "ngươi muốn gϊếŧ ta, ngươi nhất định muốn ta chết ở đây đúng không? ngươi đúng là nữ nhân độc ác, ngươi là nữ nhân phản bội Thanh Sơn Tông cấu kết với thú nhân tộc, ngươi thật ác độc --"
Nghệ Nhàn, "đủ rồi."
Nàng lạnh lùng nhìn Phó Tinh, "còn dám nói thêm một câu nữa, ta đem ngươi cho đám dây leo kia ăn thịt, có cái xác của ngươi ít ra cũng giữa được nửa khắc." sau đó nàng nhìn những người còn lại nói, "đã nghĩ ra một cách thỏa đáng, còn xem các vị có nguyện ý phối hợp hay không."
Vu Trần nhìn Phó Tinh, "hắn đâu rồi? chúng ta mặc kệ sao?"
Ngược lại Niệm Vân Âm ác tâm xỏ xiên, "hắn có thành kiến với Nghệ Nhàn lớn như vậy, nếu không toàn tâm toàn ý hỗ trợ, vậy thì cứ trong lồng năng lượng chờ đi, tránh sinh họa."
Nghệ Nhàn gật đầu, "Phó sư huynh vừa rồi đã hao tổn không ít, lúc này để hắn xuất lực có chút không thích hợp, vậy để trong lồng năng lượng chờ khôi phục lại một chút, sau đó còn có nhiệm vụ nặng hơn chờ hắn."
Lời nói Nghệ Nhàn khá uyển chuyển, người ở đây ngoại trừ Lữ Thái ra, thì mỗi người đầu đầy mưu mẹo, nghe thế nào cũng không hiểu.
Ty Thiều, "nếu như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu."
Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên, roi dài vung ra nàng cảm giác được day leo chung quanh đang bất an chuyển động, có thể thấy được dây leo này không sợ hỏa lịnh, ngược lại có chút sợ lôi linh. Nàng rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, thân roi như được mạ vàng, sóng hiệu chuyển động không ngừng như gợn sóng. Nàng đánh một roi lên đỉnh đầu, dây leo bị roi đánh trúng vội rút lại, đúng như lời Niệm Vân Âm, bên trên này nhiều lớp dây leo đan nhau nhưng lại thiếu một lớp, không biết đã đan bao nhiêu lớp rồi.
Một kích này của nàng khiến dây leo xung quanh mang theo sát khí hung hăng đánh về phía nàng, ngoại trừ lồng năng lượng, những người còn lại bị công kích khác nhau.
Bên cạnh Niệm Vân Âm có tiểu mã và Sư Tráng hỗ trợ, lôi linh cầu không ngừng ném đi, tiểu mã cũng thích phóng quang, vừa bắt đầu đã không ngừng lại, vài lần sau đó dây leo dường như giảo hoạt hơn, khi có lôi linh cầu ném đến, dây leo trên không múa máy quất ngược lôi linh cầu trở lại....
Ngay lúc quan trọng, ngoài dự liệu của mọi người, tiểu mã đem lồng năng lượng đánh vào vị trí quan trọng cản được một đường, âm thanh nổ ầm một tiếng, lồng năng lượng bị đánh vỡ, Phó Tinh suýt bị lôi linh cầu nổ chết, những người còn lại cũng bị dư uy lôi linh cầu làm ảnh hưởng.
Phó Tinh người đầy đất căm tức Niệm Vân Âm, "ngươi muốn hại chết ta sao?"
Niệm Vân Âm suýt chút cũng bị nổ bay, chí khí hùng hồn, "lồng năng lượng có thể chống lại sức bật của lôi linh cầu trong nháy mắt, cản được một cái dù sao cũng tốt hơn là đem đồng môn sư huynh đệ đến trước mặt ngăn cản rồi bị thương tổn, ngươi nói xem a?"
Sư Tráng thỉnh thoảng cào móng vuốt, nhìn chằm chằm dây leo bay múa trên không trung, đang phòng ngừa chúng nó đánh lén.
Phó Tinh chột dạ, ánh mắt lóe lên theo bản năng nhìn về phía Lữ Thái, Lữ Thái như cũ cúi đầu không nói gì, nhưng Ninh Duyệt lại bị dây leo kéo nhiều lần, "bây giờ còn tính toán cái gì, công kích rồi a."
Nghệ Nhàn đúng là nhất tâm nhị dụng, vừa cố gắng phá cửa bên trên, vừa phải quan tâm an toàn của mọi người, nàng thuận tay ném một đạo lôi tủy ra, kim sắc du long sưu sưu đánh nát dây leo đang túm lấy mọi người.
Ty Thiều, "tiểu sư muội đừng phân tâm, chú tâm làm việc của ngươi đi."
Niệm Vân Âm cũng tập trung ý chí, không nói nhảm với Phó Tinh, mà cảnh giác theo dõi hắn, "tiểu mã ngoan, làm cho hắn một cái lồng năng lượng, để mắc công lại có người tự dọa chết chính mình."
Tiểu mã cần nhiều năng lượng mới có thể làm lồng năng lượng được, hiện tại vẫn không thể ngưng tụ ra liền được.
Nghệ Nhàn cùng Miên Hoa Đường tiến lui đúng lúc, thay nhau công kích, lực công kích của Miên Hoa Đường ngang với Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn, độ dài kéo ra càng khiến người ta thán phục. Nghệ Nhàn cũng ở bên cạnh đảm bảo dây leo không làm tổn thương được vật nhỏ này, chờ đến lượt Nghệ Nhàn công kích, Miên Hoa Đường lại chạy quanh người nàng trốn trốn, dù vậy vẫn bị dây leo đánh cho vài dấu, Nghệ Nhàn nhìn thấy dây leo rút lui về hai bên, nàng lại dùng quang linh thăm dò xem đã phá được cửa chưa, cho đến khi nhìn thấy bầu trời đầy sao đang chớp.
Nghệ Nhàn không ngờ nhanh như vậy đã có thể mở được cửa, "tiểu mã, nhanh."
Tiểu mã trong bóng đêm quả thực như nguồn sáng tinh thể, nó vỗ cánh bay lên, dây leo không ngăn cản, ngược lại còn nhường đường, thỉnh thoảng tiểu mã còn phóng một cái quang cầu ra ngoài, quang cầu đánh đến đâu dây leo đều tự động lùi lại đến đó.
Nghệ Nhàn, "mọi người đi mau."
Niệm Vân Âm bị Sư Tráng ném lên lưng lần nữa, nhấc chân chạy. Ba người Ty Thiều theo sát phía sau, Lữ Thái cũng theo sát đằng sau, để lại Phó Tinh đang còn cọ cọ nhìn Nghệ Nhàn.
Cửa vừa mở, thiên la địa võng nhốt các nàng cũng biết mất.
Nghệ Nhàn ở lại đi sau cùng, nhìn thụ nhân phía sau cao m đang đi theo, trong đêm đen nhìn càng thêm quỷ dị quả thực như là u linh.
Nghệ Nhàn hoài nghi lấy một viên lôi linh cầu ném về phía đám thụ nhân kia, lúc này mới có chuyện đuổi theo phía sau. Không lẽ không chủ động công kích thì đám thụ nhân kia không làm khó bọn họ?
Nghĩ đến cái chết của Dư Hồng, Nghệ Nhàn vội đem suy nghĩ ngây thơ kia quét sạch, nàng ngưng tụ một cái quang cầu, thuận tay ném vào một thụ nhân trong đó, thụ nhân kia ngẩn ra, biểu tình trên mặt có thể nói là mừng như điên. Sau đó đám thụ nhân còn lại bu lại với nhau, nhìn chằm chằm quang linh.
Nghệ Nhàn vội đem tiểu mã nhanh chóng thuấn di, chớp mắt đã đuổi kịp đám người Sư Tráng.
Niệm Vân Âm thấy nàng, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Nghệ Nhàn, ngươi có nghĩ đến một vấn đề hay không? hôm nay ta bị đám người Phó Tinh cản một ngày, vì sao chúng ta không gặp được những dây leo hút máu người kia?"
Nghệ Nhàn, "cả một ngày?"
Niệm Vân Âm gật đầu, "ta vừa vào bí cảnh đã rơi xuống đất, đỉ quanh cánh rừng này, sau đó gặp Phó Tinh, ta để ý chỉ hao thời gian với bọn họ cho đến khi ngươi tới thì dừng."
Nghệ Nhàn trước đó cũng không đi quanh cánh rừng này, mà là đến một khu đất trống gặp được năm người kia, vì tìm Niệm Vân Âm mới chạy đến chỗ quỷ quái này, "không lẽ nguyên nhân là vì ta?"
Niệm Vân Âm, "là ý gì?"
Nghệ Nhàn cảm giác mình không phải người mang xui xẻo, sao có thể chỉ dùng một viên lôi linh cầu có thể đánh cho thụ nhân thức giấc, đây không phải là kéo thêm cừu hận sao, "không lẽ đám thụ nhân này..." nàng lại nhớ đến đám trùng hút máu ban đêm, "không lẽ chúng nó chỉ xuất hiện vào ban đêm?"
Niệm Vân Âm nghi hoặc, "sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Nghệ Nhàn liền đem chuyện mình gặp trùng hút máu nói cho nàng nghe, "chúng nó vây công bọn ta, dù có lồng năng lượng vẫn bị bao vây, cho đến tối thì đi mất dạng, ngươi vừa nói cả ngày bình thường, cho nên ta mới dám nghĩ, có phải bọn chúng chỉ xuất hiện vào lúc thời gian đặc biệt?"
Hai người nhìn nhau một hồi, Niệm Vân Âm tổng kết, "ngươi nói không phải không có lý, nếu thực sự như vậy, chúng ta chờ trời sáng thì còn đến một canh giờ nữa."
Một canh giờ?
Một canh giờ khác xa một nén nhang a.
Nghệ Nhàn nói thẳng, "Niệm Vân Âm, ta không chịu được một canh giờ, vào lúc này ngươi đừng dấu nghề a, mau nghĩ cách bảo vệ mọi người đi ra a."
Niêm Vân Âm, "đừng vội, để ta hảo hảo suy nghĩ một chút."
Trong lúc mọi người chạy như điên, Nghệ Nhàn phát hiện quang linh đang nhanh chóng hao đi, nàng vội triệu hồi tiểu mã, lưu lại một cái quang linh cầu dùng để chiếu sáng, "còn một đoạn thời gian dài mới tới trời sáng, nếu chúng ta đặt nhầm sẽ gϊếŧ chết người."
Đám người Ty Thiều vất vả lắm mới đuổi theo được hai người Niệm Vân Âm, mơ màng nghe thấy, "tiểu sư muội, các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Niệm Vân Âm ngồi xếp bằng, "ta cùng Nghệ Nhàn tham khảo một phen, chúng ta nghĩ dây leo hút máu ăn thịt trong rừng này xuất hiện vào đêm muộn, chúng ta phải đánh cuộc đến trời sáng thì cánh rừng này sẽ trở lại bình thường."
Ninh Duyệt, "nếu tình huống không như vậy, mọi người chúng ta sẽ phải ở lại đây đúng không?"
Ty Thiều lại nghĩ một chút, "nói vậy, đúng là ban ngày chúng ta không thấy đám dây leo kỳ quái kia, không lẽ trời sáng thì an toàn thật sao?"
Vu Trần rơi vào trầm tư.
Nghệ Nhàn liếc qua mọi người nhất là Phó Tinh, "hiện tại chỉ có thể đánh cuộc một lần, nếu các ngươi không nguyện ý, hiện tại có thể đi, ta không ngăn cản."
Phó Tinh hừ hai tiếng, kỳ quái, "rời đi? ngươi nói nghe dễ quá ha, sợ là ngươi chắc chắn chúng ta phải đánh cuộc tiếp mới nói như vậy a."
Nghệ Nhàn cũng không quan tâm đến hắn, "cho dù thế nào, ta cũng phải đánh cuộc một phen, ít nhất thì cũng có phần cơ hội sống sót. Nguyện ý đánh cuộc cùng ta thì đứng về phía ta, không muốn thì nhân lúc này đi khỏi vẫn còn kịp."
Sư Tráng là người đầu tiên chạy về phía Nghệ Nhàn, Ty Thiều suy nghĩ một chút cũng hiểu liền đứng về phía Nghệ Nhàn, "cùng tiểu sư muội rèn luyện cảm giác không tệ, sư huynh có thể đem tính mạng giao vào tay ngươi."
Nghệ Nhàn cảm giác như có toàn núi lớn đang đè lên, Vu Trần cùng Ninh Duyệt cũng bước qua.Phó Tinh trợn mắt há mồm, "các ngươi điên rồi, dám đem mạng đi cược."
Vu Trần khuyên, "Phó huynh, trong rừng còn nguy hiểm chưa biết đang chờ chúng ta, nếu một mình đi qua cánh rừng cũng không dễ dàng gì, ngươi nên theo chúng ta cho an toàn."
Ninh Duyệt cười nói, "hơn nữa, đánh cược vẫn còn nửa cơ hội có được mạng sống, ngươi đi một mình, không chừng --"
Phó Tinh nhìn xung quanh, trong rừng tràn đầy dây leo thèm thuồng máu thịt của bọn họ, hắn chật vật nuốt xuống một ngụm, "các không đi, ta làm sao dám đi, đến cả đường cũng không nhận ra."
...
Qủa nhiên, không ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn, mọi người vừa nghỉ ngơi xong được một chút thì các thụ nhân cũng theo kịp đến, mỗi lần các thụ nhân chạy đến đều bị một lớp bình phong ngăn cản đẩy về, tiến lui vài lần cũng có được kinh nghiệm, không ngừng vây quanh mọi người chuyển động.
Lữ Thái kinh hỉ, "trận pháp này thực sự dùng được."
Nghệ Nhàn lén hỏi Niệm Vân Âm, "trận pháp này có thể chống được đến bình mình không?"
Niệm Vâm Âm dùng mấy viên ngọc có giá trị không nhỏ, "nếu trong rừng này chỉ có đám thụ nhân kia thì còn chống được đến bình minh, nhưng nếu có thứ khác đến thì khó nói lắm."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nhưng Phó Tinh bên cạnh vừa nghe thấy lại bắt đầu ồn ào lên, "nếu các này dùng được, vì sao vừa rồi chúng ta còn phải liều mạng mở ra một lỗ hổng liều mạng chạy đến đây?"
Niệm Vân Âm khinh bỉ nhìn hắn một cái, "mặc dù trận pháp này có thể cản lại tổn thương, nhưng dây leo hút máu ăn thịt kia muốn gϊếŧ chết chúng ta, không chạy chờ ở đó để bị nghiền nát cho chết sao hả, không đúng phải nói là muốn như vị Dư sư huynh kia bị hút thành cái vỏ khô nhăn nheo a?"
Phó Tinh không suy nghĩ liền đánh Niệm Vân Âm một kích, Nghệ Nhàn đã sớm cảnh giác, vội ngăn lại dùng Đả Thần Tiên đánh trả, "Phó sư huynh, nếu ngươi vẫn không nghĩ đến thành quả cực khổ, thầm nghĩ an tâm mà hưởng thụ, ta khuyên ngươi mau rời đi đi. Nếu không còn nói nhảm thêm một câu nữa, ta nhất định ném ngươi ra ngoài."
Ty Thiều, "tiểu sư muội, trước tiên đừng để ý đến hắn, mau tới xem."
Nghệ Nhàn, "cái gì?"
Trước mặt mọi người liền xuất hiện một cái cây lớn, ước chừng mười người ôm, rễ dài đến chân trời, khi cái cây kia di chuyển một bước thì mặt đất cũng rung theo hai ba cái, đi a đi rất nhanh đến trước mặt mọi người.
Những thụ nhân khác đứng cạnh cái cây to kia tựa như kiến hôi.
Đại thụ đi đến trước mặt mọi người dừng lại cách mười thước, đối với đám người Nghệ Nhàn tựa như ngọn núi lớn chặn đường đi của các nàng, vô số dây leo vây quanh lại.
Nghệ Nhàn không thể ngẩng đầu quan sát được, nàng hoài nghi, "Niệm Vân Âm trận pháp này của ngươi có thể chống lại được không?"
Niệm Vân Âm, "không xong rồi, mọi người.... phải cẩn thận."
Con mợ nó cái này phải nhất định báo di ngôn rồi sao?
Mọi người còn chưa kịp hiểu câu "mọi người phải cẩn thận", thì cái cây kia đã đi đến, dường như muốn dời chỗ này đi, không biết trận pháp này có tác dụng hay không, mọi người nhanh chóng thoát hỏi trận pháp để không bị đè chết.
Nghệ Nhàn tức giận, "Niệm Vân Âm! ngươi dấu nghề cũng chỉ đến như vậy rồi chạy đến bí cảnh sao! chán sống rồi hả!"
Niệm Vân Âm, "dấu nghề cái gì, cách này cũng vô ích rồi a, mau trốn thôi!"
Hai người bị một cái dây leo đánh bay, Nghệ Nhàn suýt chút thì mặt dính đầy máu, còn bị Niệm Vân Âm chọc cho tức chết, "ngươi chạy đến chỗ đống cây này, cả cánh rừng này đều là địa bàn của ngươi, chạy làm sao thoát a?"
Niệm Vân Âm được Nghệ Nhàn hộ tống dưới thân, không bị gì, vội nhắc nhở, "dùng lôi tủy đánh vào bản thể của nó, mau lên, mau lên, cố gắng thì còn chút hy vọng sống."
Nghệ Nhàn kéo Miên Hoa Đường đến bên cạnh nàng, Niệm Vân Âm vội kéo nàng lại, "tạm thời không cần lo sống chết của ta, ngươi đem theo lôi linh huyễn thú này, đánh bải bản thể cái cây này mới quan trọng, ta có thể bảo vệ tốt chính mình."
Nghệ Nhàn đem Ngân Bảo đại nhân còn đang ngủ say nhét vào tay Niệm Vân Âm, "huyễn thú của ta, bảo vệ cho tốt đó."
Niệm Vân Âm, "..."
Nghệ Nhàn gọi Miên Hoa Đường ra, "Miên Hoa Đường, ngươi nhất định phải giữ sức a, nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này."
Miên Hoa Đường nghẹn a nghẹn, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên dây leo bất ngờ đánh tới, nháy mắt Miên Hoa Đường bị đánh bay, Nghệ Nhàn vội đi kiếm cũng không thấy, nháy mắt cũng không biết vật nhỏ này đã chạy đi đâu.
Nghệ Nhàn để tiểu mã quấy nhiễu cái cây kia, sau đó vung Đả Thần Tiên đánh, nào ngờ cái cây kia lại túm được Đả Thần Tiên, lay động lên xuống, Nghệ Nhàn suýt chút bị nó kéo đến hôn mê, tay trái ngưng lôi tủy đánh một kích cho đến cuối cùng nàng phải rút linh lực từ tiểu kim châu, dây leo cuốn lấy Đả Thần Tiên mới bị lôi tủy đánh nát, sau đó Nghệ Nhàn ngã xuống. Bên dưới có vô số dây leo tựa như mũi tên đang chờ đợi nàng.
Nghệ Nhàn nghĩ thầm muốn chết sao, không lẽ phải để mấy thứ dây leo này chọc thủng mà chết như Dư Hồng a?
Nàng nhanh chóng dùng Đả Thần Tiên cột bên hông, mượn lúc đang ngã xuống nháy mắt ngưng tụ ra một viên lôi linh cầu vàng óng ánh, "muốn chết thì chết cùng đi a."
"Grừ --"
Nghệ Nhàn nghe thấy âm thanh này tay run một cái, lôi linh cầu cứ thế rơi xuống. Khi vừa rơi xuống có một cái bóng màu vàng lao đến, sau đó Nghệ Nhàn vững vàng rơi trên bộ lông mềm mại, cảm giác quen thuộc là người thân.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm qua đốt pháo nên giờ mới viết xong, nhưng lại không thể viết xong kịch bản đã nghĩ.
Sau khi viết xong chữ tui mới nhớ ra chưa viết Lam Đồng, viết đến vẫn chưa thấy Lam Đồng, đến vẫn không thấy đâu, đành quỳ gối....