Ngự Tỷ Lão Sư

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhâm Sơ vẻ mặt hiếu kỳ nhìn gói đồ trên tay mình, nghe Dương Nhất nói không mở, lòng hiếu kỳ càng tăng cao, nhưng là trong lòng cô cũng sợ nếu mở ra sẽ hù đến Đổng Nghệ.

Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất "Nhất Nhất, nếu không ngươi mở ra xem đi, vạn nhất không phải đồ hắn gửi, chúng ta tránh xa một chút là được rồi."

Dương Nhất gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhâm Sơ cùng Đổng Nghệ đứng xa ra một chút, cô dùng dao rọc giấy bắt đầu khui thùng, nắp thùng vừa hé thì một mùi tanh tưởi xộc lên, cô vội vàng giật khăn trải bàn bọc lại, quay người nhìn ba người kia vẻ mặt hiếu kỳ.

"Ách, lại giống lần trước, là thứ thối rửa, ta ra ngoài tìm chỗ chôn."

Nói xong, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín, nàng cũng nhìn cô, Dương Nhất cần cái hộp liền đi ra ngoài.

Dương Nhất đi đến hoa viên trong ký túc xá giáo sư, tìm một nhánh cây khô đào cái hố nhỏ, sau đó mở cái hộp ra, cô muốn nhìn một chút cuối cùng trong đó là vật gì, lần này mùi còn kinh khủng hơn lần trước, bên trong là ba cái ngón tay nữ nhân, Dương Nhất đã minh bạch dụng ý của Ngô Phi, cô thôi suy nghĩ, ném nhanh cái hộp vào trong hố, rồi lắp đất lại, lấy chậu hoa bên cạnh dằn lên chỗ cái khoảnh đất vừa đào.

Trở lại ký túc xá giáo sư, vừa thấy Dương Nhất về, Nhâm Sơ không đợi Mộ Ngôn Tín mở miệng đã hỏi trước.

"Dương Nhất, rốt cuộc bên trong là cái gì?"

Dương Nhất bị âm thanh bất ngờ làm hoảng sợ, nghe Nhâm Sơ hỏi, lại nhìn Mộ Ngôn Tín gật gật đầu như cũng muốn nghe câu trả lời.

"Là ngón tay nữ nhân."

Nhâm Sơ cả kinh, mở to mắt, nghĩ thầm chính mình thật tốt khi không nhìn thấy, nếu không tuyệt đối sẽ nhìn thấy ác mộng, Đổng Nghệ nghe được đáp án, khó hiểu nói "Tại sao là ngón tay đây."

Mộ Ngôn Tín cũng thật suy tư, Dương Nhất nhìn các nàng.

"Ta nghĩ Ngô Phi sở dĩ gửi ngón tay cho ta là vì muốn hù ta, muốn ta từ bỏ Tín Tín, nếu không kết cục sẽ giống như đồ vật trong hộp."

Dương Nhất nhíu mày truyền tải ánh mắt cho Mộ Ngôn Tín, cô không muốn cho Nhâm Sơ cùng Đổng Nghệ biết sự tình xảy ra hôm qua, sợ các bằng hữu vì cô lo lắng. Mộ Ngôn Tín lĩnh hội ánh mắt, sau đó cũng dùng ánh mắt trấn an Dương Nhất.

"Tới đây thôi, thời gian cũng không còn sớm, Nhất Nhất và Đổng Nghệ đi học đi, ta với Nhâm Sơ về công ty làm việc."

Mộ nữ vương ra lệnh, mọi người đều tản ra, Dương Nhất cầm phần điểm tâm của mình cùng Đổng Nghệ ra khỏi phòng, lúc đi ra còn không quên dặn dò.

"Tín Tín, trên bàn là điểm tâm của ngươi, nhớ ăn a, nếu nguội thì hâm lại a."

Dương Nhất cùng Đổng Nghệ đi tới phòng học, sau khi ngồi xuống, cô nhắn tin cho Liêu Huy, nói cho hắn biết sự tình hôm nay, sau đó thì khôi phục vẻ mặt tươi cười, Đổng Nghệ nhìn Dương Nhất không biểu lộ gì, trong lòng lo lắng, nàng nắm tay Dương Nhất.

"Tiểu Nhất, thật sự không sao chứ? Ngươi phải cẩn thận, ta không muốn ngươi gặp chuyện gì không may."

Dương Nhất vỗ vỗ tay Đổng Nghệ trấn an.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, nói cho ngươi biết ta bố trí đâu vào đấy, tin chắc không tới một tháng sẽ có kết quả."

Nghe xong lời Dương Nhất, Đổng Nghệ mới an tâm một chút, nhưng vẫn nghĩ đến cái tên Ngô Phi nam nhân buồn nôn kia, có phải nên cho hắn chút giáo huấn hay không.

Mộ Ngôn Tín trước lái xe đưa Nhâm Sơ về Nhâm thị, trên đường đi Nhâm Sơ mãi suy nghĩ về gói bưu kiện của Dương Nhất.

"Ngôn Tín, ngươi thật sự không giúp Dương Nhất sao?"

"Đúng vậy, ta đáp nàng không nhúng tay vào chuyện này."

"Thế ngươi không lo lắng sao?"

Mộ Ngôn Tín nghe câu hỏi của Nhâm Sơ, nàng không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu. Trong lòng nàng làm sao không lo lắng cơ chứ, nhưng nàng đã đáp ứng Nhất Nhất, nàng phải giữ lời hứa, giống như lời Nhất Nhất nói, đây là chiến tranh giữa tình địch, nàng tin tưởng người nàng yêu.

Nhâm Sơ không rõ cách nghĩ của Mộ Ngôn Tín, chỉ cảm thấy Mộ Ngôn Tín quá chiều ý Dương Nhất rồi, không được, ta không thể ngồi yên nhìn bằng hữu của mình như vậy, như thế nào cũng phải chỉnh đốn lại người này.

Thực phải hay không đám bọn họ là người một nhà, Đổng Nghệ cùng Nhâm Sơ trong lòng đều thâm như thế nha.

Sau giờ học, Dương Nhất tạm biệt Đổng Nghệ, đánh xe đến Mộ Lâm, nghĩ đến Mộ Ngôn Tín khoảng thời gian này mỗi ngày đều bề bộn công việc, cho nên cô nhất định phải giúp nàng sửa sang tài liệu, Dương Nhất lên tầng cao nhất, đến chỗ chị thư ký bắt chuyện nói vài câu, sau đó gõ cửa đi vào phòng chủ tịch, ồ, bàn làm việc như thế nào không có người, Dương Nhất có chút kỳ quái nhìn quanh, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài như có điều suy nghĩ, cô khó hiểu đi qua, từ sau lưng ôm eo Mộ Ngôn Tín, hít hít mùi hương trên người nàng, nhẹ nhàng nói:

"Tín bảo bối, làm sao vậy?"

Mộ Ngôn Tín bị người từ phía sau ôm lấy, thuận thế ngã vào lòng Dương Nhất, nghe ngữ khi ôn nhu của Dương Nhất, nàng suy nghĩ một chút.

"Nhất Nhất, ta rất lo cho ngươi, ngươi để cho ta giúp ngươi có được không?"

Dương Nhất biết Mộ Ngôn Tín chắc chắn sẽ còn nhắc đến chuyện này, cô hôn hôn vành tai Mộ Ngôn Tín.

"Tín bảo bối đừng lo lắng, ngươi phải tin tưởng người yêu của mình, bưu kiện hôm nay nói rõ, Ngô Phi nổ ta không được như ý hắn, cho nên gửi mấy ngón tay đến để thỏa mãn suy nghĩ trả thù biến thái của hắn. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, ta cam đoan không tới một tháng là giải quyết xong."

Nghe Dương Nhất kiên nhẫn giải thích, Mộ Ngôn Tín xoay người lại, tìm một chỗ thoải mái trong lòng Dương Nhất.

"Tại sao hắn gửi ngón tay cho ngươi?"

Dương Nhất vừa nghe lập tức cười thành tiếng.

"Haha, Tín Tín, ngươi nghĩ ah, ngày hôm qua quả boom trong thùng thư là muốn nổ đoạn tay ta, ta nghĩ Ngô Phi hiểu rõ phương thức hữu ái của hai nữ nhân là dựa trên ngón tay, cho nên mới muốn phế đi ngón tay của ta, nhưng hắn không ngờ tới ta nhìn ra huyền cơ bên trong, hơn nữa có thể tránh thoát kiếp nạn, khẳng định hắn nổi điên nên cố tình gửi mấy ngón tay buồn nôn đó đến hù ta."

Dương Nhất vừa nói vừa vuốt tóc Mộ Ngôn Tín, lại cảm thán nói "Tín bảo bối, ta thực cảm tạ cha mẹ đã huấn luyện ta, nếu không hạnh phúc của ngươi đã đi xa vạn dặm nhé."

Nói xong không quên giơ ngón tay lên thưởng thức, Mộ Ngôn Tín nghe con tôm luộc họ Dương này bị trả thù còn trêu chọc mình, không khỏi phì cười, mặt ửng hồng xấu hổ núp trong lòng Dương Nhất, nàng thật sự là yêu chết người này rồi.

Đổng Nghệ sau khi tan học gọi cho Nhâm Sơ, hẹn cô gặp mặt tại nhà hàng.

Nhâm Sơ nhận được điện thoại liền từ công ty phóng xe đến địa điểm hẹn hò, đến nhà hàng nhìn thấy Đổng Nghệ, vui vẻ tươi cười.

"Tiểu Nghệ, ta tới rồi đây, đợi có lâu không, gọi món chưa."

Đổng Nghệ nhìn trán Nhâm Sơ ướt mồ hôi, yêu thương lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, Nhâm Sơ cười hì hì vui thích hưởng thụ yêu thương dành cho mình.

"Ta gọi rồi, đều là món ngươi thích, đợi lát nữa ăn nhiều một chút."

Nói xong đứng dậy chồm người qua bàn, hôn lên mặt Nhâm Sơ một cái, Nhâm Sơ có chút không tin sờ lên mặt mình, không đợi Đổng Nghệ ngồi xuống, cô đứng lên kéo bả vai Đổng Nghệ, hôn lên môi nàng, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng đối phương, thẳng cho đến khi phục vụ mang thức ăn lên, Nhâm Sơ mới lưu luyến tách ra.

Đổng Nghệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Sơ biểu tình như trẻ con bị giật mất kẹo, nhịn không được vươn tay nựng mặt cô.

"Tiểu Sơ ngoan, về nhà lại tiếp tục."

Nói rồi tủm tỉm cười dùng mị nhãn nhìn Nhâm Sơ, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn. Nhâm Sơ bị Đổng Nghệ phóng điện choáng luôn, hai má hồng hồng xấu hổ, ngoác miệng cười.

Đổng Nghệ ăn xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhâm Sơ "Tiểu Sơ, ngươi nói xem, đối với sự tình của Tiểu Nhất chúng ta thật sự ngồi yên không làm gì sao?"

Nhâm Sơ nghe Đổng Nghệ nói, thôi không cười đùa nữa, khôi phục vẻ mặt ngiêm túc, "Tiểu Nghệ, ta không muốn bỏ qua cho hắn, cho dù không vì Dương Nhất, ta cũng sẽ vì ngươi, chuyện lần trước khiến ngươi bỏ ăn, đêm còn mơ thấy ác mộng, nhìn ngươi như vậy ta rất đau lòng, hôm nay trên xe Mộ Ngôn Tín ta cũng đã nói muốn cho Ngô Phi một bài học."

Nhâm Sơ hung hăng nói, không quên đưa miếng gà lên miệng dùng sức cắn, như coi đó là tên Ngô Phi chết tiệt kia. Đổng Nghệ nghĩ nàng và Nhâm Sơ đúng là tâm linh tương thông, suy nghĩ giống nhau, rất là vui vẻ. Kế hoạch của Dương Nhất phải đợi một tháng sau mới có kết quả, chúng ta đây trước cho tên Ngô Phi đó một bài học a.

"Tiểu Sơ, ngươi nghĩ nên làm gì tên Ngô Phi kia?"

Đổng Nghệ vẻ mặt chờ mong nhìn Nhâm Sơ, Nhâm Sơ nghĩ nghĩ, đột nhiên khóe miệng nhếch lên cười xấu xa, nâng ngón tay ngoắt ngoắt Đổng Nghệ về phía mình, Đổng Nghệ liền đứng dậy hướng tai về phía Nhâm Sơ, Nhâm Sơ nhỏ giọng thì thầm bên tai Đổng Nghệ, vẻ mặt vô cùng hớn hở, còn Đổng Nghệ nghe thỉnh thoảng cũng che miệng cười. Nói xong rồi, Nhâm Sơ không quên xấu xa thè lưỡi liếm sâu trong tai Đổng Nghệ, khiến Đổng Nghệ giật mình, trừng mắt liếc Nhâm Sơ, nàng trở lại vị trí ngồi của mình.

Sau khi ăn trưa, Nhâm Sơ lái xe đưa Đổng Nghệ về nhà mình, vào nhà, Nhâm Sơ gọi điện cho bảo vệ, bảo bọn hắn tìm người thực hiện kế hoạch mà giữa trưa cô nghĩ ra, sắp xếp xong xuôi Nhâm Sơ đại công cáo thành ôm Đổng Nghệ đi ngủ trưa, đúng là đại tiểu thư con nhà quyền quý, vì cùng Đổng Nghệ một chỗ mà ngay cả giờ giấc làm việc cũng đều không để tâm.

Ngô Phi gần đây cảm giác mình làm gì cũng không thuận lợi, hai ngày trước một hạng mục lớn nắm chắc trong tay bị một công ty nhỏ không ai biết đến cướp đi, công việc kinh doanh không thuận lợi còn chưa tính, tình cảm cũng không thuận lợi, gần đây để theo đuổi Mộ Ngôn Tín tốn không ít tiền, lại gặp phải tên Dương Nhất cản đường, khiến kế hoạch trở thành con rể của Mộ Thức của hắn bị trì trệ, vốn muốn bỏ chút tiền trả thù Dương Nhất, nhưng liên tiếp trả thù đều không thành công, nhìn xem gần đây cho người theo dõi chụp hình cô ả lại không thấy dấu hiệu nào cho thấy cuộc sống bị xáo trộn do bị trả thù, thậm chí so với lúc trước còn thoải mái hơn, Ngô Phi hận không thể trực tiếp cầm dao phanh thay Dương Nhất, hắn hung hăng rít một hơi xì gà, tiếp tục suy nghĩ tìm phương pháp báo thù Dương Nhất.

Lúc này điện thoại trong văn phòng Ngô Phi vang lên, Ngô Phi không kiên nhẫn tiếp máy.

"Uy!"

"Cái gì? Mảnh đất phía nam bị thu mua."

"Tm các ngươi là một lũ ăn hại, lão tử nuôi các ngươi để làm gì." (tm=tha mụ=mẹ nó)

Ngô Phi tức giận đem điện thoại ném xuống đất vỡ thành hai mảnh, giật giật cravat trên cổ, cảm thấy không khí trong phòng lúc này thật là ngột ngạt, chộp lấy chìa khóa xe ra ngoài hóng mát.

Ngô Phi phóng xe như vũ bão, hơn km/h, đây là cách hắn phát tiết khi gặp sự tình khiến hắn bất mãn, nhìn cảnh tượng xung quanh lướt qua rất nhanh, cảm giác tốc độ này làm hắn thoải mái không ít.

Bất tri bất giác, Ngô Phi lái xe đến vùng ngoại thành, hắn dừng xe ở ven đường, xuống xe hút xì gà, lúc này cảm giác đằng sau đặc biệt ồn ào, thì ra trên cao kia là một phiên chợ trên núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio