Lúc tách trà đổ lên người Mộ Ngôn Tín, Mộ ngự tỷ ngoại trừ trừng mắt một chút, còn lại vẫn là biểu cảm lạnh lùng, cái gọi là ngự tỷ là như thế. Dương Nhất trong lòng cảm thán. Giương mắt nhìn trộm, lại cúi đầu, chở đợi phán quyết của băng sơn ngự tỷ.
Mộ Ngôn Tín cảm thấy mình từ trước tới nay chưa từng gặp phải tình huống nào khó đỡ như thế này, đối với người này xấu hổ không nói, lại còn bị người này đổ nước lên người, đây đúng là khắc tinh của mình mà. Khắc tinh, cái từ này có có tốt mà cũng có xấu, nếu đối với người khác, đoán chừng gặp khắc tinh xong đã sớm cả đời không qua lại nữa, mà cái người này chắc chắn không nằm trong danh sách đó rồi, nhưng Mộ ngự tỷ là ai cơ chứ, là người mà đời này chưa từng sợ qua cái gì, chứng kiến người này hai lần xông tới mình, sắc mặt không đổi tim không nhảy, tư thế ưu nhã đứng dậy, mãnh liệt liếc con tôm nhỏ đang cúi đầu kia, cái gì cũng chưa kịp nói, trực tiếp hương phòng tắm đi tới, mà bạn học Dương Nhất của chúng ta thì đã biến thành một bức tượng điêu khắc, thân thể bất động.
Nội tâm Dương Nhất kêu gào than khổ, mình đâu có cố tình làm ra cái việc kinh thiên động địa này, việc này nếu truyền ra ngoài, fans của Mộ ngự tỷ còn không phải đem mình ra chặt chém hay sao, nghĩ đến thôi đổ mồ hôi lạnh, tốt rồi, sai lầm lần trước còn chưa giải quyết xong, bây giờ còn đổ nước lên người lão sư, đoán chừng là ân oán này chỉ có tăng lên, không có giảm đi. Tuy nhiên bạn học Dương Nhất cũng không phải là người yếu đuối, dù biểu hiện có hơi trẻ con một chút, nhưng kỳ thật đó chỉ là với những người mới quen, còn sau này, thân rồi thì nàng chẳng nể nang ai đâu à nha.
Mộ Ngôn Tín cởi quần áo ra, búi tóc lên, chuẩn bị tắm rửa, tuy là nước kia có nóng, nhưng do hôm nay nàng mặc quần jean cho nên nhiệt cơ bản cũng bị quần hấp thụ hết, thêm việc nàng đứng lên cũng nhanh nên căn bản là không có bị gì. Nàng sở dĩ không nói lên nào mà đi vào phòng tắm vì muốn cho con tôm nhỏ kia ngoan ngoãn đứng đó một phen, nhằm báo thù việc đổ nước lên người nàng. Mộ ngự tỷ từ từ tắm rửa, nàng tắm so với tốc độ bình thường chậm gấp hai lần, nói cách khác, ngày thường nếu nàng tắm một giờ thì hiện tại đã muốn hai giờ, cái tốc độ này thực sự không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Đoán chừng nếu để cho bạn học Dương chính mình tắm giặt bên trong hai giờ đồng hồ, kết quả là hoa mắt chóng mặt trong đó luôn rồi.
Dương Nhất nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ trôi qua, lão sư còn chưa có ra, không phải là chóng mặt ngất xỉu trong đó rồi chứ? Nghĩ đến hồi trước trên TV có đưa tin, thời gian tắm quá lâu có thể dễ dàng gây shock, càng nghĩ thấy khả năng càng lớn, bạn học Dương tư duy cùng hành đồng tuyệt đối đồng bộ, nàng đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa, không nghe được tiếng trả lời hay bất cứ tiếng động gì, trong nội tâm lần nữa xác nhận suy nghĩ của mình, nhưng là sợ tùy tiện đi vào là không tốt, vì vậy hô "Lão sư, lão sư ổn không?" Nói xong, dung tai áp lên cửa nghe một chút, như cũ không nghe động tĩnh gì. Lúc này Dương Nhất mặc kệ tất cả, phòng cửa xông vào, chuẩn bị cứu người.
"A! Ngươi vào bằng cách nào? Ai bảo ngươi vào, ra ngoài." Mộ Ngôn Tín giật khăn tăm che chắn cơ thể. Sau khi Dương Nhất nghe được âm thanh, nhìn thấy than thể Mộ lão sư, thoáng cái mặt đỏ đến cổ, đột nhiên cảm thấy nóng quá, nhưng là con mắt vẫn dán trên người Mộ lão sư, căn bản là không có nghe Mộ Ngôn Tín kêu nàng đi ra ngoài.
Mộ Ngôn Tín hiện tại nghẹn không nói nên lời, nghĩ cho con tôm nhỏ kia hai bạt tay, nhưng lại nghĩ không cần thiết phải vậy. Mộ ngự tỷ điều chỉnh lại tư tưởng, quấn khăn tắm quanh người, mặt vẫn không biểu tình, bước đi ưu nhã ngang qua bạn học Dương ra ngoài, bạn học Dương thảm hại đứng như tượng trong phòng tắm.
Mộ Ngôn Tín ta khỏi phòng tắm, chỉ có nàng mới biết tim nàng đập gia tốc như thế nào, trong nội tâm thầm mắng con tôm luộc chết tiệt kia, nào làm ta xấu hổ, nào đổ nước, rồi còn nhìn thân thể ta, thật muốn móc mắt nàng ra mà, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho nàng. Vừa nghĩ lấy từ trong hộc tủ ta máy sấy bắt đầu thổi tóc.
Có lẽ thật sự là vô xảo bất thành thư, thời khắc Mộ Ngôn Tín nghĩ làm sao để trừng phạt con tôm nhỏ đã quên mất tấm khan quấn quanh người không chắc, lúc nàng tập trung tinh thần phúc hắc suy nghĩ, chợt nghe âm thanh từ trong phòng tắm có người đi ra, mà sau khi nghe xong âm thanh này Mộ ngự tỷ cũng đã không thể nào bình tĩnh nổi nữa rồi.
(Vô xảo bất thành thư (无巧不成书): không trùng hợp không thành văn | rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kì)
Bạn học Dương lại nói "Lão sư, khăn tắm ngươi... rớt."
Lập tức, văn phòng Mộ lão sư xuân quang xán lạn vô hạn.
Lập tức, Mộ ngự tỷ không còn bình đạm.
Lập tức, con tôm luộc mặt xám xịt che ánh mắt của mình lại, ai thán a.