Dương Nhất bất mãn nhìn Mộ Ngôn Tín, đến khi nhận ra chút ít tức giận trong mắt Mộ Ngôn Tín, mới như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống.
Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất, nghĩ thầm "Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh, con tôm luộc này thật sự là bị mình chìu hư rồi, hiện tại con dám cáu kỉnh với mình, không dạy lại là không được mà."
Mộ Ngôn Tín không để ý tới Dương Nhất, quay người đi đến bàn làm việc, bắt đầu xử lý văn kiện, vứt bỏ Dương Nhất nằm đó thất tỉnh bản thân.
Dương Nhất ấm ức vô cùng, cô biết vừa rồi là mình cáu kỉnh làm bảo bối mất hứng, nhưng người ta là bệnh nhân nha, cũng nên dỗ dành người ta một chút chứ, Dương Nhất càng nghĩ càng ức, cho nên cũng nằm quay lưng về phía Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy tôm luộc không chịu hiểu cho khổ tâm của nàng thì đau lòng, quyết định hôm nay phải cứng rắn trừng phạt con tôm luộc hư hỏng, vừa tỉnh lại đã nổi giận với nàng.
Hai người không ai để ý ai, một người đưa lưng về đối phương, một người chăm chú xử lý văn kiện không nhìn đối phương, hai người giằng co nhau đến trưa, có người đưa thức ăn đến, hai người vẫn không để ý đối phương, aiz, con người khi yêu đương đều cải lão hoàn đồng ah, giận hờn vu vờ, tính tình trẻ con.
Dương Nhất biết có người đưa cơm trưa đến, nhưng qua hồi lâu cũng không nghe Mộ Ngôn Tín gọi mình, trong lòng phiền muộn, thầm nghĩ "Hừ, con dâu xấu, không gọi người ta ăn cơm, người ta là người bệnh mà ah."
Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất ngay cả động cũng không động, nội tâm cũng rất là phiền muộn, nghĩ "Tôm luộc hư, biết có người đưa cơm đến cũng không gọi ta cùng ăn, tôm luộc đáng ghét, không thèm để ý tới ngươi."
Mộ Ngôn Tín quả thật có chút tủi thân, rõ ràng nàng là vì muốn tốt cho Dương Nhất, trái lại còn phải chịu tức giận, còn muốn nàng đi dỗ dành tôm luộc xấu xa, nghĩ đến đấy, Mộ Ngôn Tín càng thêm giận, thu thập văn kiện xử lý xong cầm đi ra ngoài, không để ý đến con tôm hư hỏng kia.
Dương Nhất nghe tiếng Mộ Ngôn Tín đi ra ngoài, mới quay đầu lại, trong phòng chỉ còn mình cô, trong lòng cả kinh, ít khi thấy bảo bối nhà mình giận đến bỏ đi không muốn mình, Dương Nhất lúc này mới phát giác bản thân có chút quá phận, rõ ràng bảo bối đã đáp ứng qua mấy ngày lại cho mình vận động, là mình không biết tốt xấu, không nghe lời nên mới làm bảo bối bực mình, bảo bối thương mình chiều mình, vậy mà mình lại vì vậy mà sinh ra tính cáu kỉnh, muốn làm gì thì làm, quên mất bảo bối quan tâm chăm sóc mình... sau khi duy nghĩ cẩn thận, Dương Nhất rất là hối hận. Bạn học Dương của chúng ta sau khi nhận thức sai lầm, khắc sâu kinh nghiệm, tích cực sửa sai.
Vì vậy Dương Nhất vội vàng xuống giường, muốn đi tìm Tín bảo bối của mình xin lỗi, nhưng là cô vừa xuống giường đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, lập tức khụy chân quỳ xuống đất, theo phản xạ tự nhiên dùng tay chống đỡ thân mình, phút chốc Dương Nhất cảm thấy bả vai đau như rách toạt, tiếp theo đó là loại cảm giác nóng rát như hỏa thiêu, Dương Nhất cắn răng chịu đựng, bởi vì đau đớn mà trán đổ đầy mồ hôi, nhưng Dương Nhất không quan tâm, là do mình cáu hỉnh không chịu hiểu bảo bối, cho nên mình phải nhanh chóng tìm bảo bối trở về, trong lòng không ngừng mắng mình ngàn vạn lần, Dương Nhất thề với lòng, về sau sẽ không bao giờ vì những chuyện nhàm chán này khiến bảo bối tức giận.
Thật ra Mộ Ngôn Tín không có rời khỏi bệnh viện, chỉ là xuống lầu giao văn kiện cho thư ký, lúc bình thường là do thư ký lên lấy, nhưng vì giận con tôm luộc kia mà nàng mới đi một vòng xuống lầu đưa cho thư ký.
Thư ký nhìn thấy chủ tịch đại nhân thân chinh xuống lầu đưa văn kiện cho mình, trong lòng kẽ run, rất là kỳ quái, nhưng lại không dám hỏi, đối diện với Mộ Ngôn Tín biểu lộ băng sơn, thiếu chút nữa đem mình đông cứng, thư ký tỷ tỷ vừa nghe Mộ Ngôn Tín căn dặn xong, liền lên xe bỏ chạy.
Mộ Ngôn Tín biết rõ vẻ mặt mình hiện giờ khẳng định rất dọa người, nhưng nàng không rảnh quan tâm, cái nàng quan tâm bây giờ chính là con tôm luộc đang nằm ủ trên phòng bệnh cao cấp kia.
Dương Nhất cầm áo khoác, ra cửa liền trực tiếp nhấn nút thang máy. Mộ Ngôn Tín thì tâm trạng nặng nề, không biết quay về làm sao đối mặt với con tôm luộc kia, Mộ Ngôn Tín không thích thang máy đông người, nàng vẫn cảm thấy thang máy tải quá nhiều người hệ số an toàn sẽ giảm xuống nhiều, cho nên ở công ty nàng đều dùng thang máy chuyên dụng, bây giờ ở bệnh viện chắc chắn không có thang máy chuyên dụng cho mình, nên nàng thà rằng đi bộ lên lầu.
Cứ như vậy, Dương Nhất dùng thang máy xuống lầu, Mộ Ngôn Tín đi thang bộ lên lầu, hai người không ai đụng ai.
Dương Nhất ra thang máy, tay trái đè chặt vai phải, vội vàng chầm chậm chạy ra bệnh viện, tại sao là chầm chậm, là do mê man nhiều ngày, thể lực giảm sút, cô nhìn một vòng xung quanh, không thấy thân ảnh Mộ Ngôn Tín, liền bắt chiếc taxi đến Mộ Lâm, lên xe Dương Nhất mới ý thức được hình như mình không mang tiền, cô lục túi áo khoác, may quá, còn đồng.
Khi Dương Nhất cởi áo khoác ra, nhìn thấy máu nhuộm đỏ áo bệnh viện, cô tự nhắc nhở mình lúc xuống xe phải đi chậm một chút, tuyệt đối không thể để Tín bảo bối nhìn thấy vết thương lại chảy máu.
Mộ Ngôn Tín thật vất vả về tới phòng, còn đang suy tư như thế nào đối mặt với người kia, lại nhìn thấy trong phòng không một bóng người, trong lòng không khỏi run lên, mình vừa đi một chút tên xấu xa kia đã không thấy tăm hơi, suy nghĩ thật nhanh, nghĩ đến Dương Nhất có phải là phát hiện mình đi rồi, cho nên đi tìm mình, Mộ Ngôn Tín vẫn là hiểu rõ Dương Nhất, tuy Dương Nhất hiện tại bị mình chìu hư, có chút cáu kỉnh, nhưng là cô vẫn sẽ không để mình đau lòng, Mộ Ngôn Tín nghĩ tới đây, cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký, căn dặn nếu như Dương Nhất đến công ty, giữ cô lại phòng làm việc đợi mình, sau đó nàng nhanh chóng chạy xuống bãi đỗ xe, lấy xe bão táp chạy đi.
Dương Nhất ngồi trên xe, tay càng ngày càng mát, nghĩ đến chính mình có phải lại chảy máu quá nhiều, aiz, thân thể của mình thật sự là càng ngày càng kém rồi.
Nhớ năm xưa khi bị cha mẹ huấn luyện, gian khổ gì cũng chịu qua, lúc này chỉ có vết thương chút xíu lại thành ra như vậy, quả nhiên hưởng thụ quá lâu làm mình không thể chịu khổ được rồi, cái này nếu như để cha mẹ biết được, còn không phải cười chết mình sao, không được, chờ thương thế khỏi rồi, nhất định phải rèn luyện tăng cường thể chất, nếu không làm thế nào bảo hộ con dâu.
Mộ Ngôn Tín nhanh lái xe đến công ty, nghĩ đến thân thể Dương Nhất còn chưa khỏi đã chạy đi, đau lòng muốn chết, lúc này nàng nhớ tới chuyện con tôm luộc giận mình, chỉ muốn chạy thật nhanh tìm được cô, khi yêu có đôi khi vì một chuyện nhỏ mà giận dỗi đối phương, cái này giống như các bạn nhỏ trong nhà trẻ ngây thơ đơn thuần.
Hai người cơ hồ là đến Mộ Lâm cùng lúc, Mộ Ngôn Tín nhìn thấy taxi dừng lại dưới lầu Mộ Lâm liền nghĩ đến Dương Nhất, nàng dừng xe, xuống xe đi đến cửa taxi, Dương Nhất sau khi trả tiền xe cũng mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhận thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, ngẩng đầu, là cặp mắt lo lắng của Mộ Ngôn Tín kèm theo vẻ mặt đau lòng, Dương Nhất muốn ôm Mộ Ngôn Tín vào lòng, nhưng biết rõ nơi này là công ty, có nhiều người ra vào nên không dám.
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất mặt mày tái nhợt, dường như hiểu ra điều gì, nàng tiến lại kéo con tôm luộc xấu xa đẩy vào trong xe, sau đó chính nàng cũng lên xe, đi về bệnh viện.
Sau khi lên xe Dương Nhất muốn ôm lấy bảo bối nhà mình, nhưng nhìn đến Mộ Ngôn Tín mặt lạnh như băng, lại không nói chuyện, nhìn nhìn một hồi bất tri bất giác liền ngủ mất rồi, Mộ Ngôn Tín dùng thời gian ngắn nhất chạy về bệnh viện, nàng cho người đem Dương Nhất trở về phòng, lại gọi điện thoại cho viện trưởng, viện trưởng tiếp điện thoại liền chạy tới. Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất nằm ở trên giường, đau lòng muốn chết, nhìn thấy áo chỗ bả vai cô thấm đỏ, trong lòng lại một lần nữa mắng Dương Nhất, nhưng nàng cũng biết, Dương Nhất là muốn đi tìm mình nên mới ra nông nổi này.
Viện trưởng cùng các bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Dương Nhất, cuối cùng nói cho Mộ Ngôn Tín, không có gì trở ngại, chỉ là miệng vết thương bị nứt ra, làm phát sốt. Bác sĩ rửa vết thương băng bó lại cho Dương Nhất.
Mộ Ngôn Tín một mình ngồi bên giường, nắm tay Dương Nhất, nhìn thấy ngón út là lớp thạch cao dày, không nhịn được trào nước mắt, Dương Nhất chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Tín bảo bối bảo bối của mình khóc, "Tín bảo bối, thực xin lỗi, đừng khóc có được không?" Dương Nhất lúc lắc cánh tay Mộ Ngôn Tín, "buổi sáng đều là Nhất Nhất không tốt, Nhất Nhất cố tình gây sự, còn tính tình cáu kỉnh, đều là Nhất Nhất không tốt, sau này Nhất Nhất sẽ không như vậy nữa." Dương Nhất nói xong khóe mắt cũng ươn ướt.
Mộ Ngôn Tín lắc đầu nhìn Dương Nhất, tay phủ lên môi Dương Nhất, ý bảo cô không cần nói nữa, Mộ Ngôn Tín cởi giày, nhảy lên giường nằm trong lòng Dương Nhất, tay ôm eo cô, trượt vào trong áo vuốt ve nhiệt độ cơ thể Dương Nhất, "Nhất Nhất ngoan, ta không trách ngươi, ta vừa rồi chỉ xuống lầu đưa văn kiện, chúng ta đều không muốn xảy ra sự tình này, chuyện này coi như hiểu lầm, chỉ là phản ứng của ngươi hơi lớn, có phải mê man lâu ngày bị đần rồi hay không, còn chạy ra ngoài một mình, trong phòng không phải có điện thoại sao, ngươi có thể gọi cho ta a." Mộ Ngôn Tín nói xong, vẫn không quên nhìn vẻ mặt Dương Nhất, "Hừ, Nhất Nhất trở nên thật xấu xa, rõ ràng ta là con dâu, ngươi còn khi dễ ta, còn để ta lo lắng vì ngươi, để ta phải dỗ dành ngươi." Oa, băng sơn nữ vương còn có mặt tiểu nữ nhân xấu xa ah, Dương Nhất nghĩ đấy, nhưng không dám nói ra.
Lúc này, trong một ngôi nhà, tại quốc gia T.
"Đây là toàn bộ tư liệu?"
"Đúng vậy, vốn định tra thêm nữa, nhưng bị người bảo vệ, không cách nào tra được."
"Đã biết, ngươi vất vả rồi."
Nam nhân trung niên cầm tư liệu trong tay, trên mặt hiện ra nụ cười...
======
Bệnh rồi, edit không tốt các bạn cũng bỏ wa cho nhá ≧﹏≦