Chương
Nét mặt của cô quá thành kính, thành kính đễn nỗi dường như nơi đây không phải quàn bar ầm ï tiếng người tiếng nhạc nữa, mà như đang ở trước mặt chúa .Jesus. Tiêu Bạch hơi ngẩn ra, đôi mắt đào hoa chợt lóe lên ánh kỳ lạ.
“Nào, uống tiếp thôi.” Tiêu Bạch lại đưa một ống cocktail cho Lương Tiểu Ý: “Nghe nói uống càng nhiều, khi uống càng thành tâm cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.”
Ánh mắt Lương Tiểu Ý sáng lên, quay đầu hỏi Tiêu Bạch: “Thật không?”
“Đúng thế, thật đấy. Tôi cũng đâu có quen cô, mà nhan sắc cô cũng thường thường, lừa cô để làm gì, lấy sắc hay lấy tiền?”
Dù lời này nghe ác thật nhưng Lương Tiểu Ý không quan †âm, giờ trong đầu cô chỉ có một câu: Uống nhiều một chút là nguyện vọng có thể sẽ thành sự thật.
Từng ngụm một lần lượt chảy vào bụng, Tiêu Bạch một tay chống cäm một tay đưa ống nghiệm cho Lương Tiểu Ý, con ngươi phiếm ý tứ sâu xa. Hắn nhìn chằm chằm thân thể lung la lung lay có vẻ đã say của cô, chợt dừng tay không chịu đưa cocktail cho Lương Tiểu Ý nữa, cô cười ngây ngốc vươn người qua đòi: “Cho tôi, tôi còn…còn muốn…tôi muốn, muốn thêm, thêm nhiều hơn…nguyện vọng sẽ thành sự thật…hi hi hi…”
Con ngươi Tiêu Bạch hơi lóe, cố ý giơ cao ống nghiệm trong tay lên không cho cô lấy, sau đó đột nhiên tiến sát lại, dung nhan tuấn mỹ sắp sán lên khuôn mặt Lương Tiểu Ý, hắn nói: “Tôi là Tiêu Bạch, hãy nhớ lấy cái tên này, sau đó, thứ này; hắn quơ quơ cái ống trong tay: “Sẽ thuộc về cô.”
“Tiêu, Tiêu Bạch…” Lương Tiểu Ý cười ngây ngốc gọi tên hắn. Bỗng điện thoại trong túi vang lên, Tiêu Bạch nhíu mày lại bất mãn với cuộc gọi bất thình lình cắt đứt chuyện tốt của mình.
Lương Tiểu Ý nói cái là lộ say liền, “Ớ? Điện thoại… ở đâu?
Ở đâu? Điện thoại của tôi?” Cô sờ lung tung trong túi, cuối cùng cũng kiếm ra được cái điện thoại giắt ở thắt lưng: “A lô lô lô?
Đầu kia điện thoại truyền tới một tiếng la chói tai: “Tiểu Bàn! Đi maul”
“Hả… Cậu là… là Đại, Đại Bàn?” Lương Tiểu Ý hồn nhiên không phát hiện tình huống của Thẩm Quân Hoa đang tệ đi, vì uống quá nhiều mà nói chuyện với vẻ ngây ngốc: “Đại Bàn, tớ, tớ nói này, mình uống, uống thì, nguyện vọng sẽ thành sự thật, thật đó.”
Thẩm Quân Hoa tuyệt vọng phát hiện ra chuyện cô bạn mình đã quá liều. Cô mở cửa toilet ra khẩn trương ngó quanh, phát hiện không có ai thì cắn răng xông ra ngoài thật nhanh, vừa chạy vừa liến thoắng nói qua điện thoại: “Tiểu Bàn, cậu đừng cúp máy, ở đó chờ tớ. Tuyệt đối đừng đi lung tung!”
Thẩm Quân Hoa chạy như bay về phía quầy bar, trong lúc vội vàng đụng phải không ít người.
“Tiểu Bàn, đi theo tớ” Thẩm Quân Hoa vội bắt lấy Lương Tiểu Ý đã chuếnh choáng say, lo lắng nhìn ra sau lưng rồi kéo cô ra cửa. Xong hai người chưa đi được hai bước đã bị lôi mạnh trở về. Thẩm Quân Hoa quay đầu nhìn lại, sắc mặt bỗng trắng bệch: “Là cậu Tiêu sao?” Cô nở một nụ cười hết sức gượng gạo: “Cậu Tiêu, không ngờ lại gặp anh ở nơi này. Ngại quá, hôm nay tôi có việc gấp, sau này tôi sẽ nhận lỗi với anh ạ”
Tiêu Bạch cười lạnh, đôi mắt hoa đào ngập vẻ khinh thường, hắn chỉ vào Lương Tiểu Ý đang bị Thẩm Quân Hoa kéo đi: “Để cô ta lại, cô có thể đi”
“Không được!” Thẩm Quân Hoa phản bác ngay lập tức, sau khi thấy khuôn mặt trẻ con kia sa sầm thì vội giải thích: “Cậu Tiêu, Tiểu Bàn là do tôi mang tới nên tôi cũng phải mang cô ấy đi. Với cả dung mạo cô ấy cũng không có gì đặc biệt, không lọt được vào mắt Tiêu thiếu đâu ạ. Nếu như người bạn này của tôi có lỡ đắc tội anh thì ngày sau tôi nhất định sẽ đến nhận lỗi với Tiêu thiếu thay cho cô ấy ạ”
“Haha, cô thay cho cô ta? … Cô cho cô là ai? To lắm hả?”
Rất khó tưởng tượng được rằng khuôn mặt trẻ con đó biến sắc lại có thể khiến người ta không chống lại nổi như vậy. Tiêu Bạch liếc nhìn mấy tên áo đen đuổi theo sau lưng, hắn ôm cánh tay cười lạnh nhìn Thẩm Quân Hoa: “Tôi nhớ không lâm là hôm nay Chu Đông Bình cũng tới Blues nhỉ” chỉ chỉ sau lưng, “Những người kia là tới bắt cô đúng không?” Khóe môi đang hiện hữu nụ cười kia nhếch lên, lạnh lùng nhìn chăm chăm Thẩm Quân Hoa: “Để cô ta ở lại, tôi giải quyết Chu Đông Bình thay cô. Nếu không thì tôi sẽ ở đây nhìn cô bị kéo tới chỗ Chu Đông Bình, đến khi đó cô ta vẫn mặc cho tôi định đoạt cả thôi.
Dù sao thì người Chu Đông Bình muốn dạy dỗ là cô cơ mà”
Thẩm Quân Hoa do dự, đoạn nghiến răng hung dữ nhìn Tiêu Bạch: “E là không được đâu ạ! Tiêu thiếu, cô ấy là bạn tôi.