Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

chương 42: bại tướng cầm bành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc xử lý tiếp theo thì quá đơn giản đối với một đạo quân không còn một chút đấu trí. Những tên lính tàu còn sống sót đang run sợ như gặp thấy quỷ từ địa ngục chui lên bị nhốt vào một góc của doanh trại. Cũng chả cần phải trói chúng lại mà chỉ cử mấy tên Lang binh cầm đao kiếm đứng gác là đủ. Giờ đây lũ lính tàu chỉ cần nhoang nhoáng thấy được hình ảnh giáp bạc vẩy rồng là rú lên kinh hãi mà tìm chỗ chui rúc, chúng không còn một chút nhỏ nhoi nào tinh thần phản kháng. Tâm thần của chúng đã bị sang trấn mà sụp đổ hoàn toàn. Có thể nói giờ đây chúng thuộc vào một trong những kẻ bị trấn thương tâm lý dẫn đến điên loạn rồi.

Trong trận chiến này phe Đại việt cũng có một số tổn thương do tên bay lạc, đa số là bị bắn vào những vùng phần mềm không nguy hiểm như chân tay. Mà trong đó lũ Lang binh là bị thương nhiều nhất đến hơn gã bị trúng tê vào chân tay. Mấy tên súng hảo mai bò trên thành gỗ bắn súng cũng có vài gã trúng tên. đa số là mông và đùi nở hoa. Phần đầu và lưng của lũ xạ thủ được Hổ doanh Binh che rất kĩ, thế nhưng một vài mũi tên lạc đã cướp đi bàn tọa của bọn họ. Tại lều quân y tất cả các thương binh đều được các "bác sĩ" chăm sóc như nhau, lũ Lang binh khóc dòng cảm động. Thân phận của chúng phải nói là cực thấp trong quân, bị coi như khiên thịt mà hi sinh, nhưng chúng đã nghe được Mã Diễn nói lại về chuyện Nguyên Hãn không đồng ý chơi bài hi sinh với chúng mà cũng tiếc tính mạng bọn họ. Nay lại được chăm sóc kĩ càng như vậy đúng là cảm động vô ngần. Ngươi thử làm hải tặc mới cảm nhận được sự thống khổ cơ cực của họ, cướp được tiền đầu mục hưởng. Cướp được gái đầu mục chơi. Nếu có bị thương tự mà lo lấy, cùng lắm là có một vài huynh đệ chơi thân băng bó dùm. Đôi khi chỉ vì một vài vết thương lãng xẹt mà có thể nhiễm trùng đến chết đấy. Với sự bảo hộ của giáp vảy rồng không có một tên lang binh nào chết, bị thương nhiều nhất là hơn mười mấy tên hăng tiết máu mà xông khỏi đội hình truy đuổi quân Trung quốc lúc dánh nhau trên thuyền mà thôi. Nhưng không trí mạng. Chỉ là đao kiếm trúng tay chân, đã được sát trùng khâu vá cẩn thận sau đó là bôi thuốc băng bó. Tên nào đau quá còn được một ngụm khoai ma dịch ngủ tít thò lò không biết trời đất.

Việc xử lý xác chết thật quá mệt mỏi, gần cái xác người, vì những kẻ bị thương nặng đều bị kết liễu rồi. Không phải quân Đại Việt máu lạnh, mà những vết thương kiểu này căn bản cứu không được. Nhất là vết thương do hỏa khí như súng hỏa mai hay mảnh lựu đạn, vết thương cực bẩn sau đó là đường rách rất nham nhở không thể nào cầm máu nổi. Trôn xong tất cả xác chết, quét tước lại hết chiến trường công việc này còn mệt hơn cả chiến đấu đêm qua. Nhưng việc này bắt buộc phải làm cẩn thận, vôi bột được rắc khắp nơi. Thời tiết đã bắt đầu ấm lên rồi, không cẩn thận bệnh dịch như chơi. Họ đang còn phải chiếm nơi này làm khu căn cứ dự phòng thứ hai đó.

Công việc hoàn thành thì cũng đã h sáng rồi, chỉ có một phần binh sĩ không tham gia quét dọn chiến trường tiến hành canh gác. Số còn lại tạm ăn qua loa rồi được lệnh nghỉ ngơi, họ phải đảm bảo sức khỏe vì còn rất nhiều chiến đấu chờ đợi họ trước mắt. Vì theo lịch sử thì quân Triều đình nhà Minh của Kiến Văn hoàng đế giờ đây đã thua to tại Hoài Nam, quân của Yên Vương Chụ Đệ bắt đầu vượt trường Giang tiến vào Hoàng Hà trực chỉ Nam Kinh. Nếu như vậy thì trong vòng vài tuần tới toàn bộ thủy quân Nam Trực Lệ sẽ bị điều phối tiến vào Trường Giang chặn đánh Yên Vương Chu Đệ. Binh lực Nam Trực Lệ bao gồm Giang Tô, Phúc Kiến, Chiết Giang sẽ hư không. Đấy sẽ là lúc đục nước béo cò của Nguyên Hãn quân.

Giờ đây trong trướng bồng của doanh trại cảng đảo Ngô Chi Châu có một người giáp trụ toàn thân đang quỳ ở đó. Tên này chính là tướng quân của nhóm gần lính trung quốc có mặt trên hòn đảo này.

- Ngươi tên là gì, đã từng làm chức vụ gì cho triều Minh? Tại sao dẫn quân tạo phản mà chạy ra biển?

Nguyên Hãn ngồi chính giữa trướng bồng đang thưởng trà, còn người hỏi cung lại là tên chó săn Mã Diễn. Tên này rất xứng chức với hai từ chó săn vì giờ đây chỉ cần Nguyên Hãn muốn hắn cắn ai thì hắn sẽ dẫn một lũ Lang binh đi cắn kẻ đó. Quả thật rất tận tụy. Tên tướng quân này vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì đã xảy ra. Thế nhưng dù sao hắn cũng là một tướng quân thượng vị giả, tinh thần của hắn phải mạnh hơn lũ lính quèn rất nhiều do đó vẫn coi như có chút điềm tĩnh lại.

- Bại tướng tên Cầm Bành, quan tứ đẳng Chỉ huy sứ thủy quân Chiết Giang, mạt tướng không phải là tạo phản mà là người của Yên Vương. Mạt tướng được lệnh khởi sự khống chế thủy quân Chiết Giang để ngăn chặn thủy quân của Phúc Kiến, Giang Tô nếu họ tiến quân vào Trường Giang, nhưng tôi khởi sự thất bại phải dẫn tàn binh chạy qua Đài Loan nhưng vẫn bị đuổi theo. Sau đó bại tướng phải đi vong một đường xuôi xuống phía nam và cập vào đảo Ngô Chi Châu.

Tên Cầm Bành quan tứ đẳng Chỉ huy sứ thủy quân Chiết Giang vậy mà khai rõ tất cả không một chút nào dấu diếm. Mà thật ra dấu diếm cũng không có tác dụng gì cả bởi vì Nguyên Hãn cũng không phải người trung quốc. Hoa Hạ có đánh nhau tung trời, Hoàng đế Trung Hoa lầi thì cũng không lien quan Nguyên Hãn. Ít nhất là trong đầu tên Cầm Bành này nghĩ như vậy.

Nguyên Hãn nghe thấy tên cầm bành thì cảm thấy rất ngạc nhiên, vì trong lịch sử thì cũng có nhắc qua tên này. Nhưng lịch sử nói rằng tên họ Cầm này là người Việt đầu quân vào nhà Minh vào thời gian sau những năm khi quân Trung Hoa chiếm toàn bộ Đại Ngu của nhà Hồ. Chính tên Cầm Bành này đã thủ thành Trà Lân làm cho nghĩa quân Lam Sơn của Lê Lợi vây đánh tháng mà không phá nổi. tên này là một kẻ thực sụ có tài trong thủ thành lịch sử đã chứng minh điều đó. Nhưng cha tổ xư đứa nào viết lịch sử sai rồi, lúc này mới năm thôi mà Cầm Bành đã làm đến tứ phẩm võ quan Chỉ Huy sứ rồi.

- Ngươi là người gốc Hoa hạ? - Nguyên Hãn vẫn lăn tăn thắc mắt mà hỏi lại tên này, hắn không tin là lịch sủ có thể sai quá nhiều như vậy.

- Bẩm tướng quân, bại tướng là sinh ra ở Hàng Châu nhưung cha của mạt tướng lại là người Đại Việt...

Hóa ra tên này đúng là người gốc Đại việt, háo ra lịch sử chỉ nhầm lẫn một chút về khái niệm này mà thôi. Tên này sau này trở thành người tin cẩn của Chu Đệ mà quản lý cả một vùng rộng lớn của Đại Việt. Không may là lúc này hắn rơi vào tay của Nguyên Hãn mất rồi, cơ hội sau này để trở thành chúa tể một vùng coi như chấm dứt tại đây thôi.

- Tại doanh trại trung tâm còn lại bao nhiêu lính, lương thực còn bao nhiêu, những tài vật ngươi mang theo còn những gì.? - Nguyên Hãn tiếp tục hỏi tình hình của Doanh trại trung tâm đảo Ngô Chi Châu.

- Bẩm tướng quân, doanh trại còn lại binh, công tượng thợ đóng tàu lúc tôi bị quân của Tổng Chỉ Huy Sứ Chiết Giang đuổi giết thì đã mang theo lũ công tượng này vì sợ khó có ngày trở vể Minh triều được nữa, lũ công tượng này dùng để bảo trì chiến thuyền. Về lương thảo thì còn lại đủ hai ngàn người ăn sáu tháng... Tài vật thì thật ra rất ít chỉ có tầm một vạn lượng bạc trắng, thế nhưng tài vật cướp được từ lũ hải tặc thì lên đến vạn lượng.

Nguyên Hãn hai mắt sáng chưng khi nghe đến báo cáo của tên bại tướng này. Hắn chỉ nghe thấy mấy từ công tượng đóng tàu mà thôi, còn lại các mục khác hắn không hề nghe gì cả. Rất may tên Mã Diễn bên cạnh rất chăm chú ghi chép, thằng này tự cho mình một chức quan thư kí luôn rồi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio