Ngược Về Thời Minh

chương 281-2: mảnh đất yết hầu (p2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết Miêu ghé vào thành tường nhìn xuống, trên thành sáng dưới thành lại toàn bóng đêm, ánh đuốc chiếu đến cũng chỉ có thể thấy bóng người lay động, không rõ được mặt mũi. Hắn trong lòng nóng như lửa đốt nói: - Khốn khiếp, các ngươi muốn tạo phản sao?Ai cho các ngươi chạy tới nơi này? Các ngươi đang ngủ mơ sao? Nhị Đản đâu, gọi hắn tới gặp ta!

Dưới chân thành một nam nhân cao lớn giơ hay tay lên ngăn lại đám đông huyên náo, chậm rãi bước vài bước lên trước nói: - Ta có lời muốn nói Miêu gia, chúng ta những người quang minh chinh đại không nói chuyện mờ ám. Các huynh đệ đây đi theo ngươi vào sinh ra tử cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai. Ngươi hãy nói với chúng ta một câu minh bạch, để chúng ta chết cũng hiểu được nguyên nhân. Có phải ngươi thông đồng với quan binh, muốn một mẻ lưới tóm gọn chúng ta?

- Tóm gọn con mẹ ngươi! Tuyết Miêu bị bức quá rồi, trong chốc lát tròng mắt đã vằn đỏ lên. Y nghe giọng nói liền biết đó là Hãm Không đảo chủ Hồ Đại Minh Bạch, gân cổ lên mắng: - Hồ Đại Minh Bạch đồ chó má nhà ngươi, đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Các ngươi muốn giết quan tạo phản hay sao? Ông mày đây muốn giết gì ngươi chứ? Ngươi nói quan binh muốn đối phó ngươi, vậy quan binh đâu?

Y lập tức chuyển giọng điệu, lại cầu xin mà nói: - Hồ lão đệ, ngươi đừng hồ đồ nữa, chuyện này nhất định là... nhất định là... đám người có ý không muốn quy thuận triều đình truyền cố ý phao tin đồn nhảm. Ngươi hãy nghe ta nói, nghe lão ca của ngươi, lập tức hạ đao kiếm bày tỏ tấm lòng với Dương đại nhân, ta Văn mỗ nhân sẽ không gài ngươi, ta lấy bài vị tổ tông Văn gia thề với ngươi, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không hại ngươi!

- Ta nhổ vào! Hồ Đạo Minh Bạch vừa nghe Tuyết Miêu khuyên gã hạ vũ khí càng thêm tin tưởng y ý định không tốt. Hồ Đại Minh Bạch cười lạnh bước lui về phía sau, chỉ lên đầu thành nói: - Ngươi cho rằng trên đời chỉ có Tuyết Miêu ngươi thông minh thôi sao? Ta nhổ vào! Coi như chúng ta mắt mù mới đi theo loại súc sinh như ngươi! Các huynh đệ, các người đều thấy đấy, Tuyết Miêu nói chúng ta hạ vũ khí để mặc quan binh xử lý, các ngươi có đáp ứng không?

- Không đáp ứng! Không đáp ứng! Công thành! Giết sạch quan binh! Các huynh đệ! Tạo phản a!! Dưới thành không khí như sôi trào lên.

Hà Bính Văn chẳng biết từ lúc nào đã đội mũ phục viên đi lên đầu thành, lớn tiếng quát to: - Đảm thổ phỉ đông hải giả vờ nhận lời chiêu an, thừa lúc nửa đêm tập kích thành tạo phản. Khâm sai đại nhân có lòng tốt chiêu hàng, đám thổ phỉ lại u mê không chịu giác ngộ, tội ác tày trời. Giết!

Oanh! Oanh! Oanh,từng luồng lửa từ lỗ châu mai phun ra, bốn ổ đại pháo trên cổng thành, những lỗ châu mai hai bên trái phải tường thành đều có tám ổ đại pháo đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bên trong nòng đại pháo đều là đinh sắt, chì viên và những khối đá nhỏ, mỗi lần bắn ra lực sát thương bao phủ tới sáu mươi thước, hai mươi ổ đại pháo nã xuống dưới thành lập tức đốn ngã một mảng người, những tiếng rú thảm thiết lẫn tiếng chửi bậy nổi lên bốn phía.

Tuyết Miêu tận mắt nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy thê lương: Loạt pháo này có giống với việc đề phòng hải tặc tạo phản sao? Con bà nó chính là đào hố to chờ đám người của ta đi đến nhảy xuống rồi! Hết rồi, thế này tất cả là hết rồi.

Hơn vạn hải tặc ở đông hải rầm rộ náo nhiệt nhận chiêu an của triều đình, chuyện này cả thiên hạ đều biết, Dương Chém Đầu dù ác độc thế nào cũng sẽ không dám gây bất lợi cho bọn họ. Nhưng hiện tại đám thuộc hạ của y không biết bị kẻ nào dụ hoặc, không ngờ lại hiểu thành chính y và triều đình muốn tiêu diệt bọn họ

Bọn họ hiện tại đánh tới dưới chân thành Phúc Châu chính là đang nắm đằng chuôi, nếu muốn giữ được tính mạng, chỉ có cách lập tức buông đao hạ thương, chấp nhận bị quan binh giám thị thẩm vấn, đến lúc đó Dương Chém Đầu sẽ không dám không đếm xỉa đến sáu bảy ngàn người bó tay chịu trói dưới thành mà ngang nhiên lại cớ tạo phản mà giết hại bọn họ

Nhưng đạo lý cũng chỉ là đạo lý, hiểu được cũng chỉ là hiểu được, người người trong thiên hạ sự trong thiên hạ, có bao nhiêu là hiểu biết hết đạo lý của việc mình làm rồi thay đổi không làm như vậy nữa chứ? Không nói đến đám huynh đệ dưới thành nghi ngờ chính y và quan binh thông đồng, cho dù bọn họ vẫn đang tin tưởng y, thì lúc này kêu bọn họ buông đao hạ thương, bọn họ liền đồng ý được sao?

Chỉ sợ nếu như đổi lại là y đang ở dưới thành, đến nơi này cũng chính là một bước cưỡi lên lưng hổ rồi, rốt cuộc vẫn không quay đầu được rồi. Đã tới giờ khắc này còn có thể tin được triều đình sao? Đã tạo phản đến chân thành rồi lại vứt bỏ khí giới đầu hàng, liệu có thể tin được triều đình sẽ đặc xá sao? Trong tay có được sáu bảy ngàn binh mã, kẻ nào sẽ không có chút phản kháng mà đã buông vũ khí, đánh cuộc bằng việc dâng hai tay đem tính mạng chính mình cho đối phương?

Tuyết Miêu thống khổ nhắm hai mắt lại: Dương Lăng dùng kế này đơn giản nhưng cũng quá âm hiểm. Đơn giản đến mức khi nó xảy ra, chính y cũng có thể dễ dàng nhìn thấu cục diện đã định, âm hiểm đến mức rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không có cách nào hóa giải được.

Kế này thật sâu am hiểu nhược điểm trong nhân tính, bắt được lòng người, giống như xích sắt trôi mất giữa dòng, thuyền lớn trôi xuống thác nước, đập xuống cũng chết mà nhảy khỏi thuyền vẫn là chết. Ngươi nhìn thấy được nguy hiểm ở chỗ nào nhưng lại không thể không đi theo sắp xếp của hắn. Muốn giành lấy một cơ hội sống sót, nhưng có khả năng sao?

Cùng với tiếng chém giết đám hải tặc, trong rừng ở phía bắc thành pháo hiệu cũng vang lên. Từng đội từng đội quan binh Sơn Đông hùng hổ xong ra, khởi đầu chính là một trận mưa tên dày đặc. Cùng lúc đó, phía bên phải cũng có quan binh xuất hiện. Trong tiếng hét "Đồ con rùa" lúc trầm lúc bổng, sáu đạo luồng lửa từ xa xa như những con rồng uốn lượn thổi tới. Đó chính là tám ngàn quan binh đóng tại Hà Đông đã tới.

Đại binh vây kín. Cơ hội sống sót đã không còn!

Bất kể là đám hải tặc dưới thành hay là Tuyết Miêu đang đứng trên thành.

Tuyết Miêu đau lòng nhìn tâm huyết gây dựng của mình từng chút bị quan binh tiêu diệt, tim đau như bị dao cắt. Dương Lăng lặng yên nhìn y, thở dài một tiếng rất nhẹ như một luồng gió thu tiêu điều lướt qua đám lá khô, lặng lẽ xoay người quay đi, đi đến bên kia.

Tuyết Miêu khóe mắt liếc qua động tác của Dương Lăng, y không một chút nghĩ ngơi, một tiếng tuyệt vọng rống lên, mười ngón tay đột nhiên giơ lên giống như ưng trảo, hai chân nhanh nhẹn như loài báo, mãnh liệt bổ nhào về phía Dương Lăng.

" Phốc phốc phốc" Tiếng hai nỏ hoa mai tháo chốt, mười mũi tên bóng loáng bay tới, toàn bộ đều cắm thẳng xuống lưng y. Tuyết Miêu lảo đảo ngã xuống đất, hắn giãy dụa cố gắng đứng lên, đầu gối run rẩy mới đứng dậy được, hai mắt trừng lớn muốn nứt ra nhìn Dương Lăng, gào lên: - Họ Dương kia!

Thân ảnh của Dương Lăng dừng một chút, hắn không quay đầu lại, chỉ nắm thật chặt áo choàng, dọc theo đường thành tiếp tục đi thẳng. Bên cạnh hắn, qua mỗi bước hắn đi từng ổ pháo lại theo thứ tự cháy lên, không một chút lưu tình trút xuống đám người dưới thành.

Tuyết Miêu dữ tợn nhìn theo bóng dáng của Dương Lăng, hai mắt đã bắt đầu mờ mờ. Trước mắt giống như từng đoàn từng đoàn màn sương đen thổi qua. Hà Bính Văn lạnh lùng vung tay lên, chỉ vừa cầm chạm vào đao đám thị vệ đã vọt ra, giữa không trung giương đao ra khỏi vỏ, mãnh liệt quát lên: - Tuyết Miêu mưu sát khâm sai, mưu đồ bất chính, chém!

Tiếng đao vun vút, ánh đao chớp nhoáng không ngừng.

Lưỡi đao sắc bén chém qua cổ Tuyết Miêu, đầu y bay lên giữa không trung...

Trời đã sáng, cuộc chiến hai bên cũng đã đi đến hồi kết, mười tám nghìn quan binh lục soát cặn kẽ hai đảo trái phải, lấy được vô số kể tơ lụa, lá trà, đồ sứ và châu báu hương liệu từ Nam Dương chuyển đến.

Hải Cẩu Tử trong lúc hỗn chiến bị thương một chân, đi lại không tiện, chạy trốn đến khu đá ngầm ngoài cửa đảo, chưa chờ được đến lúc thuyền nhỏ đến đã bị đám quan binh ùn ùn tới kéo như kéo một con chó chết trở về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio