Ngược Về Thời Minh

chương 285-1: đàm phán trên biển (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai chiến thuyền hợp lại tức thì hai tấm ván song phương đồng thời bắc qua. Bọn binh sĩ nhanh chóng nhận tấm ván cột vào mép thuyền, đồng thời cẩn thận đánh giá đối phương. Không cùng dạng đầu tóc, không đồng dạng tướng mạo, nhưng là có thể cảm giác được thân phận đối phương là một chiến sỹ.

Bọn họ lần đầu tiếp cận như vậy trầm tĩnh đánh giá đối thủ, Cổ Khánh Hữu vội vàng chạy tới. Thương nhân hải vận này trong lúc vô ý lại đảm đương nhân chứng cho một sự kiện trọng đại, dù y có nguyện ý hay không.

Tướng lĩnh Minh quân lên thuyền, xuất phát từ lo lắng an toàn mà bên Bồ (Bồ Đào Nha) liền lần đầu tiên đàm phán trên thuyền bên mình. Bọn họ cởi áo tơi, lộ ra một thân áo giáp chỉnh tề sáng loáng, bên sườn giắt thanh phong đao, như không có việc gì leo lên thuyền đối phương. Họ biểu tình bình tĩnh cùng động tác trầm ổn xua đi cảm xúc khẩn trương của quân lính đối phương. Đứng ở mạn thuyền hai bên là nhóm súng thủ đang nắm chặt cũng lặng lẽ nới lỏng thả xuống.

- Các vị này chính là Đại Minh Phúc Kiến thủy sư Đô đốc Hàn Vũ tướng quân, Phúc Kiến Bố chánh sứ nha môn tham nghị Trịnh Tuyển Nhiên đại nhân, Phúc Kiến hải đạo sứ Đường Hành Vân đại nhân, Chiết Giang thủy sư thiên hộ Bành Tiểu Dạng đại nhân.

Ở đối diện, người vừa học được lễ nghi Trung Quốc của bên Bồ ôm quyền từng người từng người mà trả lễ. Cổ Khánh Hữu dần bình ổn cảm xúc khẩn trương, tiếp tục nói: - Các vị đại nhân, vị này chính là Phật Lang Cơ Quốc Thượng tá Hải quân hoàng gia Tang Đức (Sand) tướng quân, Mễ Cái Nhĩ (Miguel) giáo sĩ. Vị này là đại diện của thuyền trưởng Bối Đức La (Pedro) kinh thương tại Lữ Tống, trợ thủ của ông ta là Ngõa Luân Đặc (Valente) tiên sinh, ách... Còn có Đông Doanh Quốc Trư Trảo Anh Tuấn võ sĩ.

Mấy vị tướng lĩnh Minh Quân ánh mắt như dao liền dồn tới khuôn mặt cái vị Trư Trảo 'anh tuấn'. Trư Trảo Anh Tuấn theo thói quen gãi gãi búi tóc võ sĩ ướt đẫm, cố bày ra biểu tình không thèm quan tâm. Hàn Vũ kinh miệt cười cười, hạ thấp người cười nói với Tang Đức: - Chuyến này của Quý sứ thật là đủ loại nhân vật, chúng ta đây tám người gặp lại trên biển cũng có điểm hương vị "bát tiên quá hải" (tám vị tiên vượt biển).

Mấy người bên Bồ không hiểu cái gì gọi là 'bát tiên quá hải', Trư Trảo Anh Tuấn ngược lại nghe hiểu. Gã nhịn không được nhếch môi cười, nhưng vì mọi người không thèm nhìn gã chút nào nên cười được hai tiếng tự giác thấy không thú vị liền ngượng ngùng nhịn xuống.

Cổ Khánh Hữu không thông thạo Bồ ngữ lắm, nhưng kết nối lại không thành vấn đề, y lắp bắp nói tiếng Bồ với Tang Đức sau quay lại nói với Hàn Vũ: - Tang Đức tướng quân mời ngài cùng chư vị đại nhân vào khoang thuyền.

Tang Đức cũng làm một bộ tư thái đưa tay mời, Hàn Vũ nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi tới hướng buồng nhỏ trên thuyền. Bành Tiểu Dạng thân hình to lớn lắc lư đi qua, tới cạnh Trư Trảo Anh Tuấn, giáp trụ ở khuỷu tay đột nhiên lắc một cái đập vào người Trư Trảo Anh Tuấn, đồng thời liếc qua khiêu khích.

Trư Trảo AnhTuấn đau nhức rống lên một tiếng, lảo đảo về sau hai bước. Gã giận tím mặt gương mặt vặn vẹo, thoáng chốc cầm chuôi đao, 'xoạt' một tiếng rút đao ra định chém giết.

Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ đè tay gã lại, khẽ lắc đầu, lúc này nhóm người Bành Tiểu Dạng đã vào trong khoang. Trư Trảo Anh Tuấn oán hận tra đao vào vỏ, cắn răng theo ba người tây dương vào trong. Gã dáng người thấp cường tráng, đứng ở phía sau bên cạnh chỉ thấy bóng lưng người phía trước, không thì sẽ lại cùng Bành Tiểu Dạng phát sinh xung đột rồi.

Song phương hàn huyên vài câu, Tang Đức liền đi thẳng vào vấn đề: - Chúng ta tới từ vương quốc Bồ Đào Nha xa xôi, cũng không có ý định mạo phạm triều định Đại Minh. Mãn Thứ Gia (Malacca) là một tiểu vương quốc của đám man rợ, bọn chúng đã bị chúng ta thôn tính, nhưng với tư cách thuộc sở hữu của vương quốc Bồ Đào Nha. Chúng ta tôn trọng Đại Minh quốc có địa vị chí cao vô thượng tại Đông phương, sẵn lòng cùng Đại Minh quốc đàm phán sự tình này.

Hàn Vũ lắc đầu cười nói: - Tang Đức tướng quân, ta rất muốn biết quý quốc lấy gì cùng chúng ta đàm phán? Mãn Thứ Gia là nước phụ thuộc của Đại Minh quốc, chịu phục tùng tiến cống và cũng tiếp nhận quân đội Đại Minh bảo hộ. Các ngươi hiện tại xâm chiếm Mãn Thứ Gia, quốc vương Tô Đan Tô Đoan Mụ Mạt của Mãn Thứ Gia đã hướng Đại Minh hoàng đế bệ hạ thỉnh cầu xuất binh viện trợ phục quốc, chúng ta cần phải giữ gìn lợi ích của phiên quốc, không phải sao?

Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ mỉm cười nói: - Tướng quân, quốc vương của ta vô cùng hy vọng cùng đế quốc Phương Đông vĩ đại nhất quan hệ hợp tác tốt đẹp. Hải quân của chúng ta là lực lượng cường đại nhất Tây Phương, bởi vì Mãn Thứ Gia đối với chúng ta thất lễ, chúng ta đã thôn tính bọn chúng, thay thế địa vị thống trị. Hiện tại chủ nhân của Mãn Thứ Gia...

Bố chánh sứ tham nghị Trịnh Tuyển Nhiên lập tức nói: - Không, không được hoàng đế Đại Minh triều thừa nhận, các người không phải là chủ nhân của Mãn Thứ Gia, cũng không có quyền lợi đại biểu cho Mãn Thứ Gia.

Tang Đức không vui nhúng vai, cười lạnh một tiếng nói: - Thật đáng tiếc, các hạ, trên thực tế hiện nay chúng ta là người quyết định hết thảy cho Mãn Thứ Gia.

Bành Tiểu Dạng lập tức học y nhún vai, đối chọi gay gắt mà nói: - Cho nên chúng ta đã tới rồi!

Ngõa Luân Đặc vừa thấy mùi thuốc súng dầy đặc vội vàng nói: - Chư vị tiên sinh, thỉnh yên tĩnh, thỉnh yên tĩnh, cho ta nói một câu.

Y hô một lần cũng không có người để ý đến y, vội vàng kéo Cổ Khánh Hữu dùng tiếng Trung Quốc nói đi nói lại hai lần, song phương mới tạm thời an tĩnh lại.

Bên ngoài, mưa tựa hồ lớn thêm, nghe tiếng mưa đập sàn sạt vào khoang tầu, Ngõa Luân Đặc nhìn bên ngoài khoang thuyền mưa mù trắng xóa, lầm bầm nói: - Đây không phải là thời tiết tốt để đàm phán, bất quá cũng không phải là thời tiết tốt để tác chiến.

Y nắm chặt áo choàng, mỉm cười nói: - Hàn tướng quân, chư vị đại nhân, ta tới Phương Đông cũng đã lâu, cũng biết hoàng đế bệ hạ Đại Minh tuy có được ranh giới rộng lớn, và... quân đội còn đông hơn so với toàn bộ dân số quốc gia chúng ta. Nhưng quân vương Đại Minh lòng dạ rộng lớn hẳn không có ý lợi dụng thực lực cường đại can thiệp vào sự vụ các tiểu quốc gia bên cạnh. Chỉ cần không mạo phạm tôn nghiêm Đại Minh thì ông ấy hẳn chính là một người hùng mạnh nhưng rất hòa khí.

Y chỉ hướng Tang Đức cùng Mễ Cái Nhĩ, cười nói:

- Mà chúng ta chính là không nghĩ mạo phạm Đại Minh. Về vấn đề phiên quốc Mãn Thứ Gia, chúng ta cũng đã lý giải: chúng ta chiếm dụng nó, hơn nữa lại đang ở lại đó, cũng chỉ là muốn buôn bán cùng Đông phương. Sau khi quản lý Mãn Thứ Gia, chúng ta cũng có nghĩa vụ thay thế Mãn Thứ Gia thực hiện nghĩa vụ của thần quốc đối với hoàng đế Đại Minh. Nói cách khác Tang Đức tướng quân của nhà nước Bồ cũng đồng dạng quốc vương Mãn Thứ Gia. Nếu như Dương Lăng tướng quân đồng ý chúng ta có thể lập tức phái sứ đoàn đến kinh thành Đại Minh cống nạp.

Mễ Cái Nhĩ giáo sĩ liên tục gật đầu nói: - Tất nhiên như vậy, đối với Đại Minh mà nói cũng không có gì biến hóa. Mãn Thứ Gia tuy rằng đổi chủ những vẫn là thuộc địa của Đại Minh, nguyện ý thực hiện nghĩa vụ của thần quốc đối với Đại Minh. Ta nghĩ hoàng đế bệ hạ Đại Minh sẽ cảm thấy vừa lòng đối với việc này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio