Anh cũng không hiểu liệu Đường Ngữ Thi có đợi anh không!
Khi anh xuống tới Đài Loan thì đã là giờ sáng, cũng đã ngủ trên máy bay một giấc, nhưng thật là đau lưng, toàn thân khó chịu.
Anh duỗi thân, đến bãi đậu xe ở sân bay liền đi tới chiếc xe yêu quý của mình, lái xe về nhà.
Vừa về tới nhà, cảm thấy thật trống rỗng, giống như căn nhà mẫu vậy.
Phan Nghĩ lúc nãy mới nghĩ ra, người giúp việc còn chưa tới, cô cũng vậy.
Anh đi lên lầu, hướng tân phòng của anh với Đường Ngữ Thi, đi tới ngoài cửa, bước chân dừng lại.
Cô chắc vẫn còn ngủ sao? Anh sẽ không đánh thức cô dậy chứ?
Hừ! Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Anh sao vì cô mà suy nghĩ chứ, làm gì phải quan tâm tới cô?
Phan Nghị mở cửa ra, đi vào phòng, thấy cô chùm chăn kín chặt, hơn nữa ngủ rất sâu.
Cho dù anh cố ý đem cửa đóng thật chặt, cô vẫn ngủ.
“Ngủ tốt như vậy sao?” Anh không vui nói.
Anh mở ra tủ quần áo, cố ý phát ra âm thanh kịch liệt, nhưng người trên giường vẫn thờ ơ, tiếp tục ngủ say.
Phan Nghị đi lên trước, tính khí khó chịu đi tới, thật muốn cô thức tỉnh.
Tay của anh vừa đụng đến mặt của cô, liền cảm thấy khác thường.
Sao lại nóng như vậy?
Cô sốt cao!.
Anh chú ý, thật sắc mặt của cô rất hồng, môi thì khô nứt đến dọa người, mà ở bên gối có khăn mặt rơi xuống vừa lúc bị tóc của cô che lại.
“Cô tỉnh lại đi!” Anh lắc thân thể của cô, nhưng cô vẫn dao động bất tỉnh.
Cô phát sốt bao lâu rồi? Người giúp việc không biết sao?
Không được! Phải đưa cô đi bác sĩ! Lúc anh quyết đoán.
Anh đem chăn vén lên, ôm cô từ trên giường xuống, phát hiện toàn thân cô nóng, lại rất nhẹ.
Tim của anh co lại, sắc mặt nặng nề.
“Đáng chết, cô không ăn cái gì sao?”
Cô vẫn ngủ mê mảng chẳng trả lời vấn đề của anh.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh lấy ra chăn mỏng đắp cho thân thể mềm mại của cô, bế cô xuống lầu, đưa cô ra ngồi ghế sau, lái xe nhanh chở cô tới bệnh viện.
Đường Ngữ Thi cần nằm viện quan sát!
Thân thể của cô quá yếu đuối, thể lực cũng không thế, tự dưng bị cảm như vậy, mà chữa trị cũng muộn, thiếu chút nữa là bệnh thành viêm phổi.
Cô làm sao lại thành ra như vậy?
Anh hỏi người giúp việc, cô không biết Đường Ngữ Thi bị như vậy, anh chỉ biết cô một mực chờ anh về nhà.
Anh cảm thấy người giúp việc cũng không có trách nhiệm chăm sóc chủ như vậy, tức giận mà sa thải cô ta.
Người giúp việc cực độ không vui, bất mãn khó chịu toàn bộ nói ra. “Anh là chồng mà chăm sóc cô ấy còn không xong, tôi chỉ là làm đúng trách nhiệm, còn muốn tôi làm được như vậy sao?”
Sắc mặt Phan Nghị khó chịu tới cực điểm, nhanh chóng lấy tiền lương cho cô ta, đuổi cô ta mau rời đi.
Anh gọi lại tất cả người giúp việc nhà họ Phan hồi xưa, người giúp việc, tài xế trở lại, chỉ hy vọng họ cũng không đi lại vết xe đổ, có thể tận tâm phục vụ chủ nhân mới Đường Ngữ Thi.
Vú nuôi từ trước đến nhà coi Đường Ngữ Thi là con gái của mình, nấu rất nhiều canh bổ cho
cô, thường xuyên đến bệnh viện túc trực, thái độ tận tâm tận lực rõ ràng.
Trên giường cô cũng được truyền nước biển, vẫn cứ yếu đuối như vậy.
Nằm viện hai ngày, cô cứ sốt cao liên tục, tới lại thôi, vẫn cứ tiếp tục như vậy, bất luận vú nuôi cố gắng bồi bộ thân thể cô thế nào, nửa đêm cô vẫn thức dậy ói hết thức ăn, không thể làm gì khác là truyền nước biên duy trì sức lực.
Phan Nghị thì đi làm việc,sau khi tan việc đều đến thăm cô đầu tiên, nhìn cô bị bệnh tật dày vò như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy đau xót.
Anh tình nguyện để cô ở trước mặt anh đi tới đi lui, còn anh sẽ vô duyên chỉ trích,để cô phản bác anh, lúc đó cô vẫn còn sức sống, còn có một chút tức giận!
Mà không phải như bây giờ, nhìn bộ dạng hấp hối cô nằm trên giường, yếu đuối như vậy khiến người ta đau lòng.
Anh để phòng bệnh yễn tính, chỉ để anh cùng phòng với Đường Ngữ Thi.
Ngồi ở giường bệnh bên cạnh, ánh mắt của anh vẫn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Nhớ rõ khi anh đưa cô tới bệnh viện thì thầy thuốc tức giận mắng anh :”Vợ anh như vậy mà không chăm sóc tốt thì làm đàn ông cái gì!”.
Chửi giỏi lắm! Phan Nghị cười khổ.
Anh vẫn hiểu lầm cô, cho rằng cô không phải, cô đều yên lặng chịu đựng, thật là khâm phục!
Cho dù cô cũng sẽ phản bác lại, nhưng cô nói đều có chủ ý cả, cô vẫn có lòng muốn dừng lại, chỉ là anh hoàn toàn nghe không vào, vặn vẹo ý tốt của cô, đem trái tim của cô giẫm dưới chân, cũng không nguyên ý xem!
Anh thật rất tàn nhẫn.
Anh thật rất lãnh khốc.
Nhìn bộ dạng gầy gò tiều tụy của cô, tim của anh cũng rất đau khổ.
Anh bởi vì bố mà không thích cô, nói thật ra, anh đem toàn bộ bất mãn về cô đổ lên người cô.
Cô vô tội vậy sao?
Cô có trách nhiệm gì mà phải gánh vác bất mãn của anh với bộ chứ?
Cô thật đáng thương, cũng vô tội.
Cô bị biến thành bộ dạng như vậy, cũng là do ý xấu của anh tạo thành!
Phan Nghị quyết tâm thay đổi, vì vẻ mặt yếu đuối của cô, cũng rất áy náy không muốn cô rời đi.
Mặc dù cô không sốt cao nữa, nhưng cô vẫn không tỉnh dậy, đúng như bác sĩ đã nói, mấy ngày trước cô thiếu ngủ nghiêm trọc, chỉ cần ngủ đủ giấc sẽ tỉnh lại sao? Hoặc là cô không muốn đối mặt với anh nữa mà không tỉnh lại?
Phan Nghị khó chịu, trong lòng toàn là hình bóng Đường Ngữ Thi, anh còn không nhận thấy được, từ lần đầu tiên thấy cô, anh liền muốn trói chặt cô, chỉ là anh luôn bỏ qua.
Anh chăm chú nhìn cô, bỗng dưng phát giác, không bỏ được cô.
Trên giường không phải cô phát hiện ra anh nhìn cô chăm chú sao? Bởi vì cái miệng nhỏ nhắn của cô giống như muốn ngọ nguậy rồi….
Cô tỉnh rồi sao?
Phan Nghị vui mừng nhìn cô, anh hi vọng cô thức dậy người đầu tiên nhìn thấy là anh.
“Không cần….” âm thanh nhỏ nhỏ vang lên, khẽ mang theo nghẹn ngào.
“Thi Thi, em tỉnh tỉnh”. Anh kêu lấy cô.
“Không cần…. Không cần đi!”. Âm thanh của cô lớn dần.
“Anh sẽ không đi”. Phan Nghị cam kết.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ. “Bố, mẹ…. đừng đi, xin mọi người đừng đi…. Con sẽ ngoan ngoãn mà….”
Thì ra đang nằm mơ!
Cô cũng không tỉnh lại.
Phan Nghị không che giấu nổi vẻ thật vọng.
Cô tiếp tục mê sảng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt có lấy một giọt nước mắt. “Không cần đi… không cần đi…..”.
Nhìn khóe mắt cô lặng lẽ chảy nước mắt xuống, tim của anh không biết tại sao lại nhói, rất đau, đau đến mức không thở nổi.
Tại sao cô lại khóc? Bởi vì nằm mơ thấy người nhà của cô sao?
“Xin mọi người, đừng bỏ lại con… Thi thi sẽ ngoan ngoãn, thật…. Đừng!Không! Bố… mẹ!”. Nước mắt của cô không ngừng chảy xuống, từng hạt trong suốt, mỗi từ đau xót.
“Bố cũng đi…. Mẹ cũng đi…. Mọi người cũng bỏ lại Thi Thi, không cần Thi Thi rồi…. Thi Thi còn có bác Phan…. Bác Phan….”
Phan Nghị dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, vừa nghe đến cô nói đến bố anh, tay ở giữa không trung dừng lại.
Tay của anh nắm chặt thành quyền, dừng một chút, sau đó thu hồi bên cạnh.
Anh không nền mềm lòng!
Anh lạnh lùng nhìn cô, con ngươi buồn bã, gương mặt đường cong căng thẳng, tâm tình tự dưng cảm thấy phiền não, nhưng cũng không muốn giúp đỡ.
“Bác Phan bảo Thi Thi tốt lại ngoan… bác Phan….” Nói mê, giọng nói cũng thé thé, cuối cùng trở nên kích động. “Thi Thi tốt ngoan, tại sao bác cũng đi? Không cần đi…. Không cần bỏ lại Thi Thi một mình…. Thi Thi thật cô đơn, Thi Thi không cần một người… dẫn con đi, dẫn con đi…. Dẫn con đi…. Đừng bỏ con lại….” Nước mắt vỡ ra, không ngừng chảy, đúng trong lòng cô đau buồn, vô biên vô hạn.
Phan Nghị thấy cô rơi lệ đầy mặt, muốn cứng rắn từ bỏ ý định muốn an ủi cô.
Anh không muốn dính tới cô quá nhiều, cho nên, anh không thể làm như vậy!